Chương 35: Tình địch gặp gỡ
Lâm Sơ Ước
05/06/2018
Editor: Selene Lee
" Lạc Thủy, cậu đi đâu vậy? "
Lạc Thủy nương theo âm thanh quay lại thì thấy Đốn Cảnh Nhiên mặt vô cảm đang tựa người trước cửa lớp sơ cấp, cô bèn nhìn sang người đứng bên trái mình một lát, đoạn trả lời: "Qua bên cạnh ăn cơm"
Đốn Cảnh Nhiên liếc mắt.
Hai người đàn ông chạm mặt nhau, đùng, lửa tung tóe khắp nơi.
Địch không động thì ta cũng không động, tên này không phải là tên hôm trước ở Lan Tiêu, miễn cưỡng có thể cho vào mắt hay sao? Đốn Cảnh Nhiên nghi vấn, tại sao hai người này lại đi chung với nhau?
Ánh mắt Lam Khanh thoáng nét cười, chỉ lịch sự mà ôn hòa hỏi: " Lạc Thủy, bạn em có muốn đi chung không?"
Lạc Thủy cũng phối hợp quay đầu lại hỏi.
Thế nhưng Đốn Cảnh Nhiên lại tỏ vè tức giận, tên này dám trực tiếp bỏ qua cậu mà hỏi Lạc Thủy, rõ ràng muốn phân định khoảng cách, không quen không biết, hoàn toàn không có chút thành ý nào. Nhưng hắn ta lại biết cách lo liệu chu toàn, khiến người ta không thể nào chỉ ra lỗi sai được.
Từ khi nào Đốn thiếu cậu cũng phải ngó mắt đến phần "lễ" này?
Thế là cậu không thèm kiêng kị gì, chỉ đi lên phía trước xoa xoa đầu Lạc Thủy: " Hai người đi đi, tôi ở đây đợi là được rồi "
Chớ ép buộc.
Lạc Thủy buồn bực đánh vào tay Đốn Cảnh Nhiên một cái: " Đi ra đi ra, tôi không quen cậu "
Nói xong liền xoay người giải thích với Lam Khanh: " Cậu ấy là bạn học của em "
Sau khi nói xong câu này, Lạc Thủy liền 囧, vì sao cô lại có cảm giác mình bị bạn trai bắt gian tại chỗ nên vội vàng kiếm cớ thế này?
Trong đầu Lam Khanh đột nhiên hiện ra hai chữ " Tình địch ", thật thú vị, ban nãy ánh mắt người kia đầy vẻ cảnh cáo, còn tuyên bố thân mật...Anh liền bật cười, thật là ấu trĩ mà khả ái, vì thế cũng mỉm cười nói: " Anh biết "
Lạc Thủy nghe được tiếng cười kỳ lạ của đại thần thì yếu ớt hỏi: " Anh đang cười cái gì thế? "
Lam Khanh lại cười to hơn: " Đang nghĩ đến một người có cái đầu lạnh thất thường thôi, em muốn chơi trò đoán đố không? "
Lạc Thủy gật gật đầu.
" Doanh nhân đầu tiên trong lịch sử Trung Hoa là ai? "
Lạc Thủy nghiên đầu suy nghĩ...Doanh nhân? Hẳn là tinh anh trong giới buôn bán đi, có thể tự cấp tự túc...: " Phạm Lễ sao?"
Lam Khanh lắc đầu: " Mỹ nhân thân mến, cái này không phải lịch sử bình thường đâu "
Được rồi, Lạc Thủy bị một tiếng " mỹ nhân " vô cùng tự nhiên dọa sợ, nửa ngày sau cũng chưa kịp hoàn hồn lại. Đại thần thật là bình tĩnh, lại còn chê bai cô không có đầu óc suy nghĩ.
Lam Khanh liền hào phóng nhắc nhở: " Đoán một điển tích, thành ngữ bốn chữ"
" Ngu công dời núi?" Là ngu công sao?"- Ngu công có thể chuyển được núi, cũng xem như là Bạch Cốt Tinh trong đám Bạch Cốt Tinh đi, vì thế Lạc Thủy khá đắc ý, dù sao cô cũng thông minh hơn một đứa trẻ mà.
Nhưng Lam Khanh vẫn lắc đầu, lại nhắc nhở: " Ngu công là tình nguyện rồi "
Lạc Thủy buông tay nhìn trời, làm bộ đáng thương nói: " Em không đoán được, anh mau nói đi "
Lam Khanh mỉm cười: " Mạnh mẫu tam thiên "
( Lời Editor: Mẹ của Mạnh tử ba lần chuyển nhà để con học tập noi theo thói quen của người chung quanh. Cái này chắc là chơi chữ, nhưng mà mình cũng không rành lắm...)
Đột nhiên Lạc Thủy lại cảm giác được, chỉ vài ba câu đã khiến cho sự phòng bị của cô đối với Lam Khanh đã biến mất không thấy nữa.
Quán mì thường thấy nhất chính là quán mì Lan Châu, cách đạo quán chỉ vài bước chân.
Mì Lan Châu ở mỗi quán cũng không giống nhau, nhưng Lạc Thủy vẫn thích ăn, chỉ cần là mì thì cô đều thích.
Vì quen đường quen lối nên Lạc Thủy vừa vào đã ngồi xuống, gọi ra một tô mì thịt bò.
Lam Khanh ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Thủy, cũng gọi mì thịt bò, sau đó lấy từ trong giỏ ra một cái cà mèn, trên nắp còn có hai con vịt lông xù màu vàng đứng đối diện nhau, giống như đang thi thầm bát quái.
Lạc Thủy nhìn chằm chằm hai con vịt, đại thần cũng thật là lùng, tới đạo quán lại mang theo cà mèn để làm gì? Chẳng lẽ khi không lại mang ra làm vũ khí? Nhưng Lạc Thủy nhanh chóng ném cái suy nghĩ đó đi, biết đâu người ta có mục đích khác thì sao?
Hai tô mì, mấy miếng thịt bò và rau thơm đã cắt đứt suy nghĩ của Lạc Thủy vể cái cà mèn vịt...
Lam Khanh đưa cho cô một đôi đũa, sau đó mở cà mèn ra: " Cá nướng đỏ "
Gì cơ? Cá nướng đỏ? Đại thần nghiện món này sao? Ra ngoài ăn cơm cũng phải mang theo thưởng thức?
Nhưng mà Lạc Thủy cũng đã nhìn nhiều quen mặt, am hiểu nhất chính là tài giả bộ bình tĩnh, vì thế cũng không nói gì mà chỉ thò đầu nhìn một cái...Wow, nướng cá với nấm hương và mộc nhĩ sao? Trong thật là hấp dẫn!
Chuyên gia ăn các Lạc Thủy bắt đầu phân tích đưa ra kết luận, bề ngoài nhìn không tệ, mùi cay, còn có các loại gia vị khác như rượu, kết bì, quế bì, thanh tiêu...Không biết mùi vị sẽ thế nào đây!
Lam Khanh đẩy cà mèn đến trước mặt cô: " Nếm thử một chút đi "
Lạc Thủy gắp một miếng cá, cô cũng muốn biết mùi cá thơm như vậy sẽ có vị như thế nào.
Xong rồi...
Nấm hương và cá phối hợp rất ăn ý, đặc biệt mà lại ngon vô cùng.
Cô thật sự muốn ăn hết quá...
Nhưng quân tử không chiếm dụng của người tốt, vì thế cô liền xoắn xuýt hỏi: " Anh mua món này ở đâu thế?"
Nhưng Lam Khanh lại nghiêm túc nhìn cô hỏi ngược lại: " Ăn ngon không? "
Lạc Thủy gật đầu như giã tỏi, ngon cực kỳ.
Ánh mắt của Lam Khanh đột nhiên sáng rực rỡ: " Đây là lần đầu tiên anh làm, sợ lại không được tốt lắm"
Lạc Thủy nghe vậy thí xém chút lật đổ bàn, thì ra là đại thần làm sao? Nói ra cũng thật xấu hổ, mặc dù cô đã ăn hơn ngàn con cá, nhưng lại tuyệt nhiên không nấu được con cá nào. Lần đầu tiên vào bếp mà có thể thực hành tốt đến vậy sao? Mắt cô liền hiện lên vẻ sùng bái, biến luôn thành màu hồng của con cá kia: " Anh quá khiêm tốn rồi, ngon lắm đấy "
Lam Khanh nở ruột nở gan: " Vậy thì em ăn nhiều một chút"
Lạc Thủy cười tươi: " Anh cũng thích ăn sao?"
Lam Khanh suy nghĩ một lát, anh thích đồ của mỹ nhân, vậy cũng xem như là thích đi: " Ừm "
Nói xong bèn đứng dậy đi lấy muỗng.
Bỗng nhiên Lạc Thủy cảm thấy mình thật ngốc, chắc chắn là anh ấy phải thích rồi, nếu không làm sao có thể mang theo một con cá đi xa như thế? Cô thật sự không dám tự mình đa tình, huống hồ chi lúc người ta mang đi cũng không chắc là sẽ đi ăn cơm cùng với cô.
Mì sợ rất ngon, lại phố hợp với hương vị của thịt bò, nước dùng ngọt lịm, hơn nữa cá nướng cũng rất hợp khẩu vị, vì thế hai người chẳng mấy chốc đã ăn xong.
Lạc Thủy gọi tính tiền, không ngờ bà chủ lại chạy đến, bộ dáng vui vẻ, mặt mũi hồng hào, cười híp mắt bảo là đã trả tiền rồi.
Lạc Thủy: "..."
Cô liền quay qua, nhìn người nào đó đang cười với vẻ mặt thuần khiết vô tội, nói cảm ơn.
Lam Khanh đậy nắp cà mèn lại, đưa cho cô: " Không cần cảm ơn, giúp anh rửa sạch cái này là được "
" Được chứ được chứ " - Lạc Thủy vội vàng cầm lấy, sau đó mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: " Phải trả lại cho anh thế nào đây?"
Cô phải mang về trường để rửa mà.
Lam Khanh mở cửa để Lạc Thủy ra trước: " Hai ngày nữa ở trường em, chuyến du lịch đỏ"
Thì ra là thế!
Nhưng mà...làm sao anh ấy biết cô học trường nào chứ?- Lạc Thủy ngờ vực nhìn.
Lam Khanh liền giải thích: " Danh sách học sinh tham gia của các trường đều ở chỗ anh"
Tên người và đại học cũng có thể nhớ rõ như vậy, đại thần quả nhiên không thuộc về thế giới này.
Hai người cùng nhau đi dạo trên hè phố, cũng không gần nhau lắm,thế nhưng bóng người được ánh đèn kéo dài ra, lúc nghiêng người lại lồng vào nhau, một nhỏ một lớn, giống như tay trong tay, khiến cho không ít người đi đường thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn.
Khoảng không im lặng đột nhiên bị tiếng điện thoại cắt ngang, nhạc chuông là một bài hát cũ, nhưng nghe nhiều thành quen: " Because of you"
Trong điện thoại di động của Lạc Thủy cũng có bài này, nhớ hồi đó, cô học lớp 12, thật sự là phát cuồng vì nó.
Nghe đi nghe lại mãi, cũng vì lời bài hát...
Trong lúc Lạc Thủy vẫn đang chìm trong hồi ức, Lam Khanh đã bắt điện thoại, một giọng nam cao lại ồ ồ truyền đến từ loa ngoài, lớn đến mức Lạc Thủy cũng có thể nghe rõ, mà bên kia hình như có ai đó cũng đang gào thét bài " Mua bán tình yêu ", cũng không tệ lắm." A Nam, sao sao? Cô ấy có đến cùng không?"
" Lạc Thủy, cậu đi đâu vậy? "
Lạc Thủy nương theo âm thanh quay lại thì thấy Đốn Cảnh Nhiên mặt vô cảm đang tựa người trước cửa lớp sơ cấp, cô bèn nhìn sang người đứng bên trái mình một lát, đoạn trả lời: "Qua bên cạnh ăn cơm"
Đốn Cảnh Nhiên liếc mắt.
Hai người đàn ông chạm mặt nhau, đùng, lửa tung tóe khắp nơi.
Địch không động thì ta cũng không động, tên này không phải là tên hôm trước ở Lan Tiêu, miễn cưỡng có thể cho vào mắt hay sao? Đốn Cảnh Nhiên nghi vấn, tại sao hai người này lại đi chung với nhau?
Ánh mắt Lam Khanh thoáng nét cười, chỉ lịch sự mà ôn hòa hỏi: " Lạc Thủy, bạn em có muốn đi chung không?"
Lạc Thủy cũng phối hợp quay đầu lại hỏi.
Thế nhưng Đốn Cảnh Nhiên lại tỏ vè tức giận, tên này dám trực tiếp bỏ qua cậu mà hỏi Lạc Thủy, rõ ràng muốn phân định khoảng cách, không quen không biết, hoàn toàn không có chút thành ý nào. Nhưng hắn ta lại biết cách lo liệu chu toàn, khiến người ta không thể nào chỉ ra lỗi sai được.
Từ khi nào Đốn thiếu cậu cũng phải ngó mắt đến phần "lễ" này?
Thế là cậu không thèm kiêng kị gì, chỉ đi lên phía trước xoa xoa đầu Lạc Thủy: " Hai người đi đi, tôi ở đây đợi là được rồi "
Chớ ép buộc.
Lạc Thủy buồn bực đánh vào tay Đốn Cảnh Nhiên một cái: " Đi ra đi ra, tôi không quen cậu "
Nói xong liền xoay người giải thích với Lam Khanh: " Cậu ấy là bạn học của em "
Sau khi nói xong câu này, Lạc Thủy liền 囧, vì sao cô lại có cảm giác mình bị bạn trai bắt gian tại chỗ nên vội vàng kiếm cớ thế này?
Trong đầu Lam Khanh đột nhiên hiện ra hai chữ " Tình địch ", thật thú vị, ban nãy ánh mắt người kia đầy vẻ cảnh cáo, còn tuyên bố thân mật...Anh liền bật cười, thật là ấu trĩ mà khả ái, vì thế cũng mỉm cười nói: " Anh biết "
Lạc Thủy nghe được tiếng cười kỳ lạ của đại thần thì yếu ớt hỏi: " Anh đang cười cái gì thế? "
Lam Khanh lại cười to hơn: " Đang nghĩ đến một người có cái đầu lạnh thất thường thôi, em muốn chơi trò đoán đố không? "
Lạc Thủy gật gật đầu.
" Doanh nhân đầu tiên trong lịch sử Trung Hoa là ai? "
Lạc Thủy nghiên đầu suy nghĩ...Doanh nhân? Hẳn là tinh anh trong giới buôn bán đi, có thể tự cấp tự túc...: " Phạm Lễ sao?"
Lam Khanh lắc đầu: " Mỹ nhân thân mến, cái này không phải lịch sử bình thường đâu "
Được rồi, Lạc Thủy bị một tiếng " mỹ nhân " vô cùng tự nhiên dọa sợ, nửa ngày sau cũng chưa kịp hoàn hồn lại. Đại thần thật là bình tĩnh, lại còn chê bai cô không có đầu óc suy nghĩ.
Lam Khanh liền hào phóng nhắc nhở: " Đoán một điển tích, thành ngữ bốn chữ"
" Ngu công dời núi?" Là ngu công sao?"- Ngu công có thể chuyển được núi, cũng xem như là Bạch Cốt Tinh trong đám Bạch Cốt Tinh đi, vì thế Lạc Thủy khá đắc ý, dù sao cô cũng thông minh hơn một đứa trẻ mà.
Nhưng Lam Khanh vẫn lắc đầu, lại nhắc nhở: " Ngu công là tình nguyện rồi "
Lạc Thủy buông tay nhìn trời, làm bộ đáng thương nói: " Em không đoán được, anh mau nói đi "
Lam Khanh mỉm cười: " Mạnh mẫu tam thiên "
( Lời Editor: Mẹ của Mạnh tử ba lần chuyển nhà để con học tập noi theo thói quen của người chung quanh. Cái này chắc là chơi chữ, nhưng mà mình cũng không rành lắm...)
Đột nhiên Lạc Thủy lại cảm giác được, chỉ vài ba câu đã khiến cho sự phòng bị của cô đối với Lam Khanh đã biến mất không thấy nữa.
Quán mì thường thấy nhất chính là quán mì Lan Châu, cách đạo quán chỉ vài bước chân.
Mì Lan Châu ở mỗi quán cũng không giống nhau, nhưng Lạc Thủy vẫn thích ăn, chỉ cần là mì thì cô đều thích.
Vì quen đường quen lối nên Lạc Thủy vừa vào đã ngồi xuống, gọi ra một tô mì thịt bò.
Lam Khanh ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Thủy, cũng gọi mì thịt bò, sau đó lấy từ trong giỏ ra một cái cà mèn, trên nắp còn có hai con vịt lông xù màu vàng đứng đối diện nhau, giống như đang thi thầm bát quái.
Lạc Thủy nhìn chằm chằm hai con vịt, đại thần cũng thật là lùng, tới đạo quán lại mang theo cà mèn để làm gì? Chẳng lẽ khi không lại mang ra làm vũ khí? Nhưng Lạc Thủy nhanh chóng ném cái suy nghĩ đó đi, biết đâu người ta có mục đích khác thì sao?
Hai tô mì, mấy miếng thịt bò và rau thơm đã cắt đứt suy nghĩ của Lạc Thủy vể cái cà mèn vịt...
Lam Khanh đưa cho cô một đôi đũa, sau đó mở cà mèn ra: " Cá nướng đỏ "
Gì cơ? Cá nướng đỏ? Đại thần nghiện món này sao? Ra ngoài ăn cơm cũng phải mang theo thưởng thức?
Nhưng mà Lạc Thủy cũng đã nhìn nhiều quen mặt, am hiểu nhất chính là tài giả bộ bình tĩnh, vì thế cũng không nói gì mà chỉ thò đầu nhìn một cái...Wow, nướng cá với nấm hương và mộc nhĩ sao? Trong thật là hấp dẫn!
Chuyên gia ăn các Lạc Thủy bắt đầu phân tích đưa ra kết luận, bề ngoài nhìn không tệ, mùi cay, còn có các loại gia vị khác như rượu, kết bì, quế bì, thanh tiêu...Không biết mùi vị sẽ thế nào đây!
Lam Khanh đẩy cà mèn đến trước mặt cô: " Nếm thử một chút đi "
Lạc Thủy gắp một miếng cá, cô cũng muốn biết mùi cá thơm như vậy sẽ có vị như thế nào.
Xong rồi...
Nấm hương và cá phối hợp rất ăn ý, đặc biệt mà lại ngon vô cùng.
Cô thật sự muốn ăn hết quá...
Nhưng quân tử không chiếm dụng của người tốt, vì thế cô liền xoắn xuýt hỏi: " Anh mua món này ở đâu thế?"
Nhưng Lam Khanh lại nghiêm túc nhìn cô hỏi ngược lại: " Ăn ngon không? "
Lạc Thủy gật đầu như giã tỏi, ngon cực kỳ.
Ánh mắt của Lam Khanh đột nhiên sáng rực rỡ: " Đây là lần đầu tiên anh làm, sợ lại không được tốt lắm"
Lạc Thủy nghe vậy thí xém chút lật đổ bàn, thì ra là đại thần làm sao? Nói ra cũng thật xấu hổ, mặc dù cô đã ăn hơn ngàn con cá, nhưng lại tuyệt nhiên không nấu được con cá nào. Lần đầu tiên vào bếp mà có thể thực hành tốt đến vậy sao? Mắt cô liền hiện lên vẻ sùng bái, biến luôn thành màu hồng của con cá kia: " Anh quá khiêm tốn rồi, ngon lắm đấy "
Lam Khanh nở ruột nở gan: " Vậy thì em ăn nhiều một chút"
Lạc Thủy cười tươi: " Anh cũng thích ăn sao?"
Lam Khanh suy nghĩ một lát, anh thích đồ của mỹ nhân, vậy cũng xem như là thích đi: " Ừm "
Nói xong bèn đứng dậy đi lấy muỗng.
Bỗng nhiên Lạc Thủy cảm thấy mình thật ngốc, chắc chắn là anh ấy phải thích rồi, nếu không làm sao có thể mang theo một con cá đi xa như thế? Cô thật sự không dám tự mình đa tình, huống hồ chi lúc người ta mang đi cũng không chắc là sẽ đi ăn cơm cùng với cô.
Mì sợ rất ngon, lại phố hợp với hương vị của thịt bò, nước dùng ngọt lịm, hơn nữa cá nướng cũng rất hợp khẩu vị, vì thế hai người chẳng mấy chốc đã ăn xong.
Lạc Thủy gọi tính tiền, không ngờ bà chủ lại chạy đến, bộ dáng vui vẻ, mặt mũi hồng hào, cười híp mắt bảo là đã trả tiền rồi.
Lạc Thủy: "..."
Cô liền quay qua, nhìn người nào đó đang cười với vẻ mặt thuần khiết vô tội, nói cảm ơn.
Lam Khanh đậy nắp cà mèn lại, đưa cho cô: " Không cần cảm ơn, giúp anh rửa sạch cái này là được "
" Được chứ được chứ " - Lạc Thủy vội vàng cầm lấy, sau đó mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: " Phải trả lại cho anh thế nào đây?"
Cô phải mang về trường để rửa mà.
Lam Khanh mở cửa để Lạc Thủy ra trước: " Hai ngày nữa ở trường em, chuyến du lịch đỏ"
Thì ra là thế!
Nhưng mà...làm sao anh ấy biết cô học trường nào chứ?- Lạc Thủy ngờ vực nhìn.
Lam Khanh liền giải thích: " Danh sách học sinh tham gia của các trường đều ở chỗ anh"
Tên người và đại học cũng có thể nhớ rõ như vậy, đại thần quả nhiên không thuộc về thế giới này.
Hai người cùng nhau đi dạo trên hè phố, cũng không gần nhau lắm,thế nhưng bóng người được ánh đèn kéo dài ra, lúc nghiêng người lại lồng vào nhau, một nhỏ một lớn, giống như tay trong tay, khiến cho không ít người đi đường thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn.
Khoảng không im lặng đột nhiên bị tiếng điện thoại cắt ngang, nhạc chuông là một bài hát cũ, nhưng nghe nhiều thành quen: " Because of you"
Trong điện thoại di động của Lạc Thủy cũng có bài này, nhớ hồi đó, cô học lớp 12, thật sự là phát cuồng vì nó.
Nghe đi nghe lại mãi, cũng vì lời bài hát...
Trong lúc Lạc Thủy vẫn đang chìm trong hồi ức, Lam Khanh đã bắt điện thoại, một giọng nam cao lại ồ ồ truyền đến từ loa ngoài, lớn đến mức Lạc Thủy cũng có thể nghe rõ, mà bên kia hình như có ai đó cũng đang gào thét bài " Mua bán tình yêu ", cũng không tệ lắm." A Nam, sao sao? Cô ấy có đến cùng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.