Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 370: Ám Hà Truyện - Màn 1 - Kinh Trập (14)
Chu Mộc Nam
02/06/2022
Ngày đầu tiên được chọn đưa vào trong lò luyện, sư trưởng huấn luyện bọn họ đã nói với bọn họ một đạo lý: Sát thủ là không cần bằng hữu.
Cuối cùng Tô Xương Hà cũng trả lời Tô Mộ Vũ như vậy, nhưng hiển nhiên sau chuyện này, quan hệ của hai người đã trở nên thân cận hơn rất nhiều.
Hai người đều là loại khác biệt trong những kẻ vô danh đợt này, Tô Mộ Vũ lặng lẽ ít nói, luôn ôn hòa lễ độ với mọi người nhưng vẫn duy trì khoảng cách, Tô Xương Hà lại ngông nghênh kiêu ngạo, như con nhím toàn thân đầy gai nhọn, không để bất cứ ai vào mắt. Nhưng sau khi trải qua chuyện đó, Tô Xương Hà đã thu liễm tính tình, không những không báo thù, thậm chí không đối xử quái gở với những người khác nữa. Còn bên cạnh Tô Mộ Vũ vốn luôn cô đơn, giờ lại nhiều thêm một người cùng ăn cơm tập kiếm.
Tất cả những chuyện này đều bị các sư trưởng của Ám Hà quan sát. Hiển nhiên Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà là những người có thiên phú tốt nhất trong số những kẻ vô danh đợt này, đặc biệt là trên phương diện kiếm thuật. Cho nên các quản lý Tô gia vốn chú trọng kiếm thuật đã ưu tiên liệt kê bọn họ vào danh sách của gia tộc mình, thậm chí âm thầm bày mưu tính kế để sư trưởng Tô gia phụ trách rèn luyện bọn họ đưa họ tới Kiếm Các của Tô gia, cho bọn họ tùy ý lựa chọn kiếm thuật quý hiếm. Tô Xương Hà lựa chọn ‘Thốn Chi Kiếm’, đây là kiếm thuật dùng dao găm đỉnh cấp của Ám Hà, cực kỳ nguy hiểm, kể cả với đối thủ lẫn bản thân, nhưng nó lại rất phù hợp với tính cách của Tô Xương Hà. Còn Tô Mộ Vũ lại lựa chọn một quyển tàn phổ tên là Thập Bát Kiếm, do cao thủ Tô Thập Bát của Tô gia trăm năm trước sáng tạo ra, đã thất truyền nhiều năm.
Nhưng không chỉ có người của Tô gia chú ý tới bọn họ, tổng giáo viên đứng đầu trong số các giáo viên huấn luyện kẻ vô danh là trưởng lão Mộ gia, Mộ Tử Trập cũng để mắt tới mọi hành động của bọn họ, đương nhiên hắn cũng nhìn ra ý đồ của Tô gia. Hắn hiểu rõ thiên phú của hai người này hơn bất cứ ai khác, cho nên hắn không muốn Tô gia thu nhận đồng thời cả hai người này. Vì vậy, trong đợt khảo nghiệm ba năm sau, Mộ Tử Trập đẩy Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ vào cùng một tổ.
“Đây mới là ý nghĩa của Quỷ Khốc Uyên, hai cao thủ kiếm thuật lòng có thiện niệm không bằng một sát thủ đỉnh cấp tuyệt tình tuyệt ái.” Mộ Tử Trập mỉm cười nói với đám quản lý Tô gia đang tức tối.
Khảo nghiệm kẻ vô danh của Ám Hà, cứ ba năm tổ chức một lần, hai mươi người được chia vào một tổ rồi ném vào trong Quỷ Khốc Uyên, để mặc bọn họ giết hại lẫn nhau, người cuối cùng sống sót ra ngoài sẽ được Ám Hà đón nhận, trở thành ‘người nhà’ của họ. Danh sách hai mươi người đều là do tổng giáo viên quyết định, thường thì tổng giáo viên sẽ tiến hành phân phối hợp lý, không chia hai người quá mạnh vào cùng nhau. Cho nên Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà không kịp chuẩn bị, cũng không kịp phản kháng gì đã bị ném vào trong Quỷ Khốc Uyên.
“Chúng ta đi cùng nhau, đừng để lạc.” Ngay khi vào trong Quỷ Khốc Uyên, Tô Mộ Vũ đã nói với Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà lại chỉ cười khổ: “Xem ra ta cũng không cách nào tách khỏi ngươi.”
Trong Quỷ Khốc Uyên, tổ đó có hai mươi người, mười tám người còn lại sau khi đi vào đã lập tức kết minh, cùng đối phó với hai người Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà.
“Ai cũng biết kiếm thuật của hai người các ngươi cao siêu, chẳng bằng hợp lực giết chết các ngươi trước rồi những người còn lại so đấu, như vậy còn có một chút đường sống!”
Kết quả cuối cùng, tuy mười tám người này cùng ra tay mà vẫn không phải đối thủ của Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà. Giờ phút đó thực lực của hai người bọn họ đã cao hơn rất nhiều đệ tử chính thống trong Ám Hà.
Sau khi giết xong mười tám người, hai người đều nhìn đối phương, mà ngay lúc này, Tô Xương Hà giơ con dao của mình lên... cắm thẳng vào lồng ngực của chính mình.
Cũng may Tô Mộ Vũ nắm lấy chuôi dao kịp thời, bằng không toàn bộ lồng ngực của Tô Xương Hà đã bị khuấy nát.
“Ta đã nói rồi, ân tình đã nợ ngươi, ta sẽ trả!” Tô Xương Hà vẫn cố nói.
Tô Mộ Vũ chỉ lắc đầu: “Ta cũng nói rồi, không cần ngươi trả.”
“Quy củ của Ám Hà trăm năm qua, hai mươi người, chỉ có một mới được đi ra khỏi Quỷ Khốc Uyên! Nếu ngươi không để ta trả ân tình, thế thì cả hai chúng ta đều phải chết!” Tô Xương Hà cả giận nói.
Tô Mộ Vũ vẫn lắc đầu: “Chắc chắn sẽ có cách! Ta tới nói với bọn họ! Bọn họ muốn sát thủ, hai người chúng ta là hạt giống tốt nhất mà bọn họ tìm được trong mấy năm nay, bọn họ sẽ không muốn để mất chúng ta!”
“Ngươi quá ngây thơ!” Tô Xương Hà muốn đoạt lại dao găm: “Bỏ tay ra!”
“Chỉ cần đủ mạnh, sẽ có tư cách ngây thơ!” Tô Mộ Vũ hất thẳng con dao găm trong tay Tô Xương Hà ra ngoài, tiếp đó đỡ Tô Xương Hà đã mất quá nhiều máu, thậm chí không thể đứng vững: “Ta mang ngươi đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài.”
“Thằng ngốc!” Tô Xương Hà ngừng giãy giụa, chỉ cười khổ.
Tô Mộ Vũ đỡ Tô Xương Hà đi từ trong Quỷ Khốc Uyên ra, xung quanh lập tức ồ lên.
Sắc mặt các quản lý Tô gia tới dự lễ đều cực kỳ âm trầm, đây là kết quả mà bọn họ không muốn thấy nhất. Vốn dĩ bọn họ đã chấp nhận chuyện này, cho dù người đi ra là Tô Mộ Vũ hay Tô Xương Hà, bọn họ cũng vui vẻ tiếp nhận. Nhưng hai người đi ra, đó là phá hoại quy củ của tổ tiên, là phải giết chết.
Mộ Tử Trập lại mỉm cười: “Hay lắm, đã lâu lắm rồi không có người nào dám khiêu khích uy quyền của Ám Hà.”
“Như ngươi đã thấy, chúng ta có hai người đi ra.” Tô Mộ Vũ bình tĩnh nhìn về phía Mộ Tử Trập.
“Giết chết người trên lưng ngươi, ngươi sẽ được cử hành nghi lễ Quan Tính, chính thức gia nhập Ám Hà chúng ta. Bằng không, cả ngươi và hắn đều phải chết.” Mộ Tử Trập nói đầy ẩn ý.
“Ta sẽ không giết hắn, hai người chúng ta đều phải sống.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói.
Mộ Tử Trập kinh ngạc, dường như không ngờ mình lại nghe được câu trả lời như vậy, hắn cười ha hả nói: “Được lắm, được lắm. Tới lúc nguy nan mà vẫn không bỏ lại người khác, xem ra các ngươi là bằng hữu? Chỉ tiếc là, sát thủ không cần bằng hữu.”
Mộ Tử Trập đứng dậy khỏi ghế, trong tay lóe lên hàn khí, đang định ra tay.
Sắc mặt các quản lý của Tô gia cũng càng âm trầm, bọn họ đồng thời nhìn về phía gia chủ Tô gia cũng tới dự lễ. Nhưng gia chủ Tô gia chỉ lẳng lặng quan sát chứ không lên tiếng.
“Ngươi sai rồi, chúng ta không phải bằng hữu!” Tô Mộ Vũ đột nhiên hét lớn.
Hắn luôn là người lạnh lẽo ít nói, khi giao tiếp với người khác cũng ôn hòa lễ độ, đây là lần đầu tiên mọi người ở đây thấy hắn lớn tiếng như vậy.
“Sát thủ không nên có bằng hữu! Nhưng nếu đều được vào Ám Hà, gia nhập Ám Hà, thế thì là người nhà. Đã là người nhà thì làm gì có chuyện bỏ mặc không quan tâm tới!” Tô Mộ Vũ nhìn Mộ Tử Trập, nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
Mộ Tử Trập khẽ nhíu mày, bước từng bước một về phía trước: “Ngươi có hiểu mình đang nói gì không?”
Tô Xương Hà nói năng đã rất khó khăn: “Giết ta đi... đừng ngớ ngẩn nữa. Ngươi không phải đối thủ của hắn.”
Tô Mộ Vũ đặt Tô Xương Hà xuống, rút thanh kiếm dính đầy vết máu bên hông ra, chỉ vào Mộ Tử Trập: “Nếu ngươi bước thêm một bước, ta sẽ giết ngươi.”
Cuối cùng Tô Xương Hà cũng trả lời Tô Mộ Vũ như vậy, nhưng hiển nhiên sau chuyện này, quan hệ của hai người đã trở nên thân cận hơn rất nhiều.
Hai người đều là loại khác biệt trong những kẻ vô danh đợt này, Tô Mộ Vũ lặng lẽ ít nói, luôn ôn hòa lễ độ với mọi người nhưng vẫn duy trì khoảng cách, Tô Xương Hà lại ngông nghênh kiêu ngạo, như con nhím toàn thân đầy gai nhọn, không để bất cứ ai vào mắt. Nhưng sau khi trải qua chuyện đó, Tô Xương Hà đã thu liễm tính tình, không những không báo thù, thậm chí không đối xử quái gở với những người khác nữa. Còn bên cạnh Tô Mộ Vũ vốn luôn cô đơn, giờ lại nhiều thêm một người cùng ăn cơm tập kiếm.
Tất cả những chuyện này đều bị các sư trưởng của Ám Hà quan sát. Hiển nhiên Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà là những người có thiên phú tốt nhất trong số những kẻ vô danh đợt này, đặc biệt là trên phương diện kiếm thuật. Cho nên các quản lý Tô gia vốn chú trọng kiếm thuật đã ưu tiên liệt kê bọn họ vào danh sách của gia tộc mình, thậm chí âm thầm bày mưu tính kế để sư trưởng Tô gia phụ trách rèn luyện bọn họ đưa họ tới Kiếm Các của Tô gia, cho bọn họ tùy ý lựa chọn kiếm thuật quý hiếm. Tô Xương Hà lựa chọn ‘Thốn Chi Kiếm’, đây là kiếm thuật dùng dao găm đỉnh cấp của Ám Hà, cực kỳ nguy hiểm, kể cả với đối thủ lẫn bản thân, nhưng nó lại rất phù hợp với tính cách của Tô Xương Hà. Còn Tô Mộ Vũ lại lựa chọn một quyển tàn phổ tên là Thập Bát Kiếm, do cao thủ Tô Thập Bát của Tô gia trăm năm trước sáng tạo ra, đã thất truyền nhiều năm.
Nhưng không chỉ có người của Tô gia chú ý tới bọn họ, tổng giáo viên đứng đầu trong số các giáo viên huấn luyện kẻ vô danh là trưởng lão Mộ gia, Mộ Tử Trập cũng để mắt tới mọi hành động của bọn họ, đương nhiên hắn cũng nhìn ra ý đồ của Tô gia. Hắn hiểu rõ thiên phú của hai người này hơn bất cứ ai khác, cho nên hắn không muốn Tô gia thu nhận đồng thời cả hai người này. Vì vậy, trong đợt khảo nghiệm ba năm sau, Mộ Tử Trập đẩy Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ vào cùng một tổ.
“Đây mới là ý nghĩa của Quỷ Khốc Uyên, hai cao thủ kiếm thuật lòng có thiện niệm không bằng một sát thủ đỉnh cấp tuyệt tình tuyệt ái.” Mộ Tử Trập mỉm cười nói với đám quản lý Tô gia đang tức tối.
Khảo nghiệm kẻ vô danh của Ám Hà, cứ ba năm tổ chức một lần, hai mươi người được chia vào một tổ rồi ném vào trong Quỷ Khốc Uyên, để mặc bọn họ giết hại lẫn nhau, người cuối cùng sống sót ra ngoài sẽ được Ám Hà đón nhận, trở thành ‘người nhà’ của họ. Danh sách hai mươi người đều là do tổng giáo viên quyết định, thường thì tổng giáo viên sẽ tiến hành phân phối hợp lý, không chia hai người quá mạnh vào cùng nhau. Cho nên Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà không kịp chuẩn bị, cũng không kịp phản kháng gì đã bị ném vào trong Quỷ Khốc Uyên.
“Chúng ta đi cùng nhau, đừng để lạc.” Ngay khi vào trong Quỷ Khốc Uyên, Tô Mộ Vũ đã nói với Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà lại chỉ cười khổ: “Xem ra ta cũng không cách nào tách khỏi ngươi.”
Trong Quỷ Khốc Uyên, tổ đó có hai mươi người, mười tám người còn lại sau khi đi vào đã lập tức kết minh, cùng đối phó với hai người Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà.
“Ai cũng biết kiếm thuật của hai người các ngươi cao siêu, chẳng bằng hợp lực giết chết các ngươi trước rồi những người còn lại so đấu, như vậy còn có một chút đường sống!”
Kết quả cuối cùng, tuy mười tám người này cùng ra tay mà vẫn không phải đối thủ của Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà. Giờ phút đó thực lực của hai người bọn họ đã cao hơn rất nhiều đệ tử chính thống trong Ám Hà.
Sau khi giết xong mười tám người, hai người đều nhìn đối phương, mà ngay lúc này, Tô Xương Hà giơ con dao của mình lên... cắm thẳng vào lồng ngực của chính mình.
Cũng may Tô Mộ Vũ nắm lấy chuôi dao kịp thời, bằng không toàn bộ lồng ngực của Tô Xương Hà đã bị khuấy nát.
“Ta đã nói rồi, ân tình đã nợ ngươi, ta sẽ trả!” Tô Xương Hà vẫn cố nói.
Tô Mộ Vũ chỉ lắc đầu: “Ta cũng nói rồi, không cần ngươi trả.”
“Quy củ của Ám Hà trăm năm qua, hai mươi người, chỉ có một mới được đi ra khỏi Quỷ Khốc Uyên! Nếu ngươi không để ta trả ân tình, thế thì cả hai chúng ta đều phải chết!” Tô Xương Hà cả giận nói.
Tô Mộ Vũ vẫn lắc đầu: “Chắc chắn sẽ có cách! Ta tới nói với bọn họ! Bọn họ muốn sát thủ, hai người chúng ta là hạt giống tốt nhất mà bọn họ tìm được trong mấy năm nay, bọn họ sẽ không muốn để mất chúng ta!”
“Ngươi quá ngây thơ!” Tô Xương Hà muốn đoạt lại dao găm: “Bỏ tay ra!”
“Chỉ cần đủ mạnh, sẽ có tư cách ngây thơ!” Tô Mộ Vũ hất thẳng con dao găm trong tay Tô Xương Hà ra ngoài, tiếp đó đỡ Tô Xương Hà đã mất quá nhiều máu, thậm chí không thể đứng vững: “Ta mang ngươi đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài.”
“Thằng ngốc!” Tô Xương Hà ngừng giãy giụa, chỉ cười khổ.
Tô Mộ Vũ đỡ Tô Xương Hà đi từ trong Quỷ Khốc Uyên ra, xung quanh lập tức ồ lên.
Sắc mặt các quản lý Tô gia tới dự lễ đều cực kỳ âm trầm, đây là kết quả mà bọn họ không muốn thấy nhất. Vốn dĩ bọn họ đã chấp nhận chuyện này, cho dù người đi ra là Tô Mộ Vũ hay Tô Xương Hà, bọn họ cũng vui vẻ tiếp nhận. Nhưng hai người đi ra, đó là phá hoại quy củ của tổ tiên, là phải giết chết.
Mộ Tử Trập lại mỉm cười: “Hay lắm, đã lâu lắm rồi không có người nào dám khiêu khích uy quyền của Ám Hà.”
“Như ngươi đã thấy, chúng ta có hai người đi ra.” Tô Mộ Vũ bình tĩnh nhìn về phía Mộ Tử Trập.
“Giết chết người trên lưng ngươi, ngươi sẽ được cử hành nghi lễ Quan Tính, chính thức gia nhập Ám Hà chúng ta. Bằng không, cả ngươi và hắn đều phải chết.” Mộ Tử Trập nói đầy ẩn ý.
“Ta sẽ không giết hắn, hai người chúng ta đều phải sống.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói.
Mộ Tử Trập kinh ngạc, dường như không ngờ mình lại nghe được câu trả lời như vậy, hắn cười ha hả nói: “Được lắm, được lắm. Tới lúc nguy nan mà vẫn không bỏ lại người khác, xem ra các ngươi là bằng hữu? Chỉ tiếc là, sát thủ không cần bằng hữu.”
Mộ Tử Trập đứng dậy khỏi ghế, trong tay lóe lên hàn khí, đang định ra tay.
Sắc mặt các quản lý của Tô gia cũng càng âm trầm, bọn họ đồng thời nhìn về phía gia chủ Tô gia cũng tới dự lễ. Nhưng gia chủ Tô gia chỉ lẳng lặng quan sát chứ không lên tiếng.
“Ngươi sai rồi, chúng ta không phải bằng hữu!” Tô Mộ Vũ đột nhiên hét lớn.
Hắn luôn là người lạnh lẽo ít nói, khi giao tiếp với người khác cũng ôn hòa lễ độ, đây là lần đầu tiên mọi người ở đây thấy hắn lớn tiếng như vậy.
“Sát thủ không nên có bằng hữu! Nhưng nếu đều được vào Ám Hà, gia nhập Ám Hà, thế thì là người nhà. Đã là người nhà thì làm gì có chuyện bỏ mặc không quan tâm tới!” Tô Mộ Vũ nhìn Mộ Tử Trập, nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
Mộ Tử Trập khẽ nhíu mày, bước từng bước một về phía trước: “Ngươi có hiểu mình đang nói gì không?”
Tô Xương Hà nói năng đã rất khó khăn: “Giết ta đi... đừng ngớ ngẩn nữa. Ngươi không phải đối thủ của hắn.”
Tô Mộ Vũ đặt Tô Xương Hà xuống, rút thanh kiếm dính đầy vết máu bên hông ra, chỉ vào Mộ Tử Trập: “Nếu ngươi bước thêm một bước, ta sẽ giết ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.