Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 396: Ám Hà Truyện - Màn 3 - Xuân Phân 8
Chu Mộc Nam
02/06/2022
Dịch: Athox
Tô Mộ Vũ xoay người, nhìn mọi người trong Tô gia: “Không phoải anh hùng, chỉ lòa sát thủ, nhưng lòa sát thủ, cũng có nguyên tắc.”
Khóe miệng Tô Triết run rẩy: “Thằng nhóc thối, đừng cóa bắt chước cách noái chuyện của oang đuây.”
“Sau trận chiến Ma giáo đông chinh, chưa từng được sóng vai tác chiến với Triết thúc.” Tô Mộ Vũ giơ kiếm chỉ vào Mộ Thanh Dương.
Mộ Thanh Dương ngắm nghía đồng Đào Hoa Tệ trong tay, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Tô Mộ Vũ và Tô Triết liên thủ, mấy người bọn họ có đủ không?
Tô Triết không nói gì nữa, giơ tay cầm phật trượng bên cạnh lên, nhìn bóng lưng Tô Mộ Vũ, như đang suy tư.
“Thiếu chủ...” Trong Mộ gia có người không nhịn được hạ giọng gọi.
“Tô Triết còn chưa nói gì, đừng vội vàng ra tay.” Mộ Bạch hạ giọng nói.
Mộ Thanh Dương thu hồi đồng Đào Hoa Tệ, vung tay lên, thanh kiếm gỗ đào sau lưng rời vỏ, rơi vào tay hắn. Hắn lại lấy ra một tấm bùa vàng, bôi lên thân kiếm, thân kiếm lập tức nổi lên ánh lửa, kiếm gỗ đào cũng biến thành một thanh kiếm lửa. Hắn cười nói: “Ai cũng nói ta là đạo sĩ giả, thế thì biến mấy trò cho các ngươi xem.”
Tô Mộ Vũ nhìn thanh kiếm gỗ đào trong tay Mộ Thanh Dương, lông mày hơi nhíu lại, đây không phải ảo thuật gì, đây là kiếm pháp chính thống của Đạo môn, Phù Đạo Kiếm Hỏa, là bí pháp bất truyền trong Khâm Thiên Giám. Xem ra Mộ Thanh Dương này cũng có chút bản lĩnh. Nhưng hắn không đến mức lo lắng vì một thanh kiếm gỗ đào, điều hắn lo lắng là Tô Triết ở phía sau không đáp lời hắn. Điều này nghĩa là Tô Triết vẫn chưa quyết định.
“Triết thúc.” Tô Mộ Vũ lại hạ giọng gọi.
“Tiếng Triết thúc này có trọng lượng quá nặng.” Tô Triết thở dài một tiếng: “Mộ Vũ, ngươi đang giẫm lên một cánh cửa đá đúng không.”
Tô Mộ Vũ âm thầm kinh hãi, tay nắm chuôi kiếm cũng siết mạnh hơn.
Bạch Hạc Hoài trong mật đạo cũng cả kinh.
Mộ Thanh Dương ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Hóa ra là thế. Chẳng trách từ khi Tô Triết xuất hiện, Tô Mộ Vũ chưa hề rời khỏi nơi đó.”
“ Triết thúc!” Tô Mộ Vũ quay người quát khẽ.
“Xin lỗi, ta chưa bao giờ nhận được mệnh lệnh giết ngươi.” Tô Triết nhẹ nhàng vung phật trượng lên, vòng vàng trên đó đánh thẳng xuống dưới chân Tô Mộ Vũ: “Người ta muốn giết, chỉ có cô ta.”
“Không được!” Tô Mộ Vũ cầm kiếm định ngăn cản, nhưng đống vòng vàng kia liên tiếp đánh tới, khiến trường kiếm của hắn bị chấn tới mức suýt rời khỏi tay. Một chiếc vòng vàng đánh thẳng tới mặt hắn, ép hắn không thể không lùi lại ba bước. Tô Triết cầm phật trượng, đột nhiên đảo một cái, quét sạch cát bụi bên trên, để lộ ra cái cửa đá bên dưới.
“Hóa ra là giấu ở đây.” Tô Triết hừ lạnh một tiếng.
“Triết thúc không được!” Tô Mộ Vũ biết nếu Tô Triết đã hạ quyết tâm, khi ra tay chắc chắn không hề do dự, lập tức phi tahân về phía trước.
Mộ Bạch lập tức quát lên: “Ngăn hắn lại.”
“Cẩn tuân pháp chỉ của thiếu chủ!” Mộ Thanh Dương vung kiếm gỗ đào, vẽ thành một đóa hoa lửa xinh đẹp, đánh lui Tô Mộ Vũ: “Khôi đại nhân, để ta chơi với ngươi trước đã.”
“Cút ngay!” Tô Mộ Vũ quát lên chói tai, chỉ trong giây lát đã đâm ra mười kiếm về phía Mộ Thanh Dương, chiêu nào cũng nguy hiểm như muốn đoạt mạng, có vẻ cũng hạ quyết tâm.
Mộ Thanh Dương nhanh chóng né tránh nhưng cũng hít một hơi lạnh. Thường nghe Chấp Tán Quỷ của Ám Hà tuy kiếm pháp xuất chúng nhưng là người ôn hòa lễ độ, ngay cả ra ngoài làm nhiệm vụ cũng cho đối phương được toàn thây, sao tới phiên hắn thì chiêu nào cũng không chừa chút tình cảm như vậy?
Bên phía kia, Tô Triết chậm rãi đi tới bên cạnh cửa đá, cúi đầu nhìn cánh cửa rồi tính toán: Nên mở cửa đá này ra trước hay trực tiếp ném mười mấy vòng vàng xuống, đập chết người bên trong. Sau khi suy nghĩ một hồi, Tô Triết vung vẩy phật trượng, hạ quyết định: Trực tiếp đập chết đi.
“Thần y, ra ngoài!” Tô Mộ Vũ lớn tiếng nhắc nhở.
Đương nhiên Bạch Hạc Hoài không biết người cha ở bên trên bb đang định dùng vòng vàng đập chết mình, nghe Tô Mộ Vũ hét lớn lập tức phản ứng lại, giơ tay đẩy mạnh cửa đá rồi nhảy ra, đối mặt với gương mặt kinh ngạc của Tô Triết.
“Tiểu thuần y, lại gặp moặt rồi.” Tô Triết nhếch miệng cười.
Quả nhiên giống hệt như lời mẫu thân... một nam nhân trông có vẻ tuấn tú nhưng tốt nhất là đừng có mở miệng ra. Một là tiếng phổ thông mang đậm đặc trưng địa phương, hai là hai hàm răng vốn yên lành lại bị thuốc lá với quả cau nhuộm cho vàng như nến. Bạch Hạc Hoài nhíu mày mắng: “Thứ chó má!”
“Hả?” Gương mặt Tô Triết run rẩy, hắn cũng hiểu vì sao thần y lại mắng mình, dù sao mình tới đây cũng là để giết cô ấy, nhưng...
Tiếng gọi ‘thứ chó má’ này thật quen thuộc, ngay cả giọng điệu cũng giống hệt như người đó.
Bạch Hạc Hoài nhảy ra ngoài cửa đá, nhìn qua bên Tô Mộ Vũ, lại nhìn Tô Triết: “Ngươi tới để giết ta?”
“Phụng lệnh lão gia tử, đưa tiểu thuần y quy thiên.” Tô Triết lười biếng vẫy phật trượng, một chiếc vòng vàng bay về phía Bạch Hạc Hoài. Nhưng hiển nhiên lần này Tô Triết ra đòn chỉ để thử, tốc độ chậm hơn vừa rồi rất nhiều.
“Mau tránh ra!” Tô Mộ Vũ xuất kiếm đánh đuổi Mộ Thanh Dương, xoay người định cứu, nhưng đã không còn kịp.
“Quả nhiên là thứ chó má.” Bạch Hạc Hoài lại mắng một câu, bước chân đột nhiên thay đổi, nghiêng người né tránh chiếc vòng vàng kia.
“Quỷ Tung Bộ của Tô gia!” Mộ Bạch kinh hãi hét lên: “Tô Mộ Vũ, các ngươi dám truyền thụ công pháp của Tô gia cho một người ngoài.”
Tô Mộ Vũ cũng ngạc nhiên, động tác né tránh vòng vàng của Bạch Hạc Hoài lúc vừa rồi đúng là Quỷ Tung Bộ chính tông của Tô gia. Nhưng Quỷ Tung Bộ này rất khó tu luyện, cho dù là đệ tử có thiên phú trong Tô gia cũng phải mất ba bốn năm mới coi như tinh thông. Còn lúc vừa rồi Bạch Hạc Hoài né tránh như vậy, không tốn mấy năm, chỉ có mấy ngày như vậy chắc chắn không thể làm được.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tô Triết trầm giọng nói, thần sắc nghiêm nghị chưa từng thấy.
“Ta là Bạch Hạc Hoài, thần y của Dược Vương Cốc.” Bạch Hạc Hoài trả lời như đang chế nhạo.
“Mẫu thân ngươi họ Ôn?” Tô Triết lại hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Hạc Hoài nhướn mày: “Thế thì sao?”
Tô Triết không nói nữa, chỉ quan sát kỹ lưỡng gương mặt của Bạch Hạc Hoài, im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Thế mà lúc đầu ta không phát hiện ra.”
“Cẩn thận!” Tô Mộ Vũ quát khẽ.
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên, đột nhiên quay lại, chỉ thấy bảy cái bóng trắng đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Vừa rồi khi cô và Tô Triết trò chuyện, hoàn toàn không để ý tới đám người của Mộ gia này, thế nên khi bảy người này xuất hiện, cô không hề phát hiện ra. Cô lại định dùng Quỷ Tung Bộ chạy trốn nhưng lại không di chuyển được chút nào. Cô cúi đầu, phát hiện dưới chân bị những sợi tơ rất khó phát hiện quấn chặt lấy.
“Giết cô ta!” Mộ Bạch trong đình lạnh lùng nói.
Bảy người cùng phóng một tấm lụa trắng về phía Bạch Hạc Hoài.
Đúng lúc này, Tô Triết cầm phật trượng ngăn trước mặt Bạch Hạc Hoài. Hắn đột nhiên vung tay lên, phật trượng trực tiếp đập tan bảy tấm lụa trắng kia, đồng thời đánh bay bảy người ra ngoài!
“Cút đi cho ta!”
Tô Mộ Vũ xoay người, nhìn mọi người trong Tô gia: “Không phoải anh hùng, chỉ lòa sát thủ, nhưng lòa sát thủ, cũng có nguyên tắc.”
Khóe miệng Tô Triết run rẩy: “Thằng nhóc thối, đừng cóa bắt chước cách noái chuyện của oang đuây.”
“Sau trận chiến Ma giáo đông chinh, chưa từng được sóng vai tác chiến với Triết thúc.” Tô Mộ Vũ giơ kiếm chỉ vào Mộ Thanh Dương.
Mộ Thanh Dương ngắm nghía đồng Đào Hoa Tệ trong tay, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Tô Mộ Vũ và Tô Triết liên thủ, mấy người bọn họ có đủ không?
Tô Triết không nói gì nữa, giơ tay cầm phật trượng bên cạnh lên, nhìn bóng lưng Tô Mộ Vũ, như đang suy tư.
“Thiếu chủ...” Trong Mộ gia có người không nhịn được hạ giọng gọi.
“Tô Triết còn chưa nói gì, đừng vội vàng ra tay.” Mộ Bạch hạ giọng nói.
Mộ Thanh Dương thu hồi đồng Đào Hoa Tệ, vung tay lên, thanh kiếm gỗ đào sau lưng rời vỏ, rơi vào tay hắn. Hắn lại lấy ra một tấm bùa vàng, bôi lên thân kiếm, thân kiếm lập tức nổi lên ánh lửa, kiếm gỗ đào cũng biến thành một thanh kiếm lửa. Hắn cười nói: “Ai cũng nói ta là đạo sĩ giả, thế thì biến mấy trò cho các ngươi xem.”
Tô Mộ Vũ nhìn thanh kiếm gỗ đào trong tay Mộ Thanh Dương, lông mày hơi nhíu lại, đây không phải ảo thuật gì, đây là kiếm pháp chính thống của Đạo môn, Phù Đạo Kiếm Hỏa, là bí pháp bất truyền trong Khâm Thiên Giám. Xem ra Mộ Thanh Dương này cũng có chút bản lĩnh. Nhưng hắn không đến mức lo lắng vì một thanh kiếm gỗ đào, điều hắn lo lắng là Tô Triết ở phía sau không đáp lời hắn. Điều này nghĩa là Tô Triết vẫn chưa quyết định.
“Triết thúc.” Tô Mộ Vũ lại hạ giọng gọi.
“Tiếng Triết thúc này có trọng lượng quá nặng.” Tô Triết thở dài một tiếng: “Mộ Vũ, ngươi đang giẫm lên một cánh cửa đá đúng không.”
Tô Mộ Vũ âm thầm kinh hãi, tay nắm chuôi kiếm cũng siết mạnh hơn.
Bạch Hạc Hoài trong mật đạo cũng cả kinh.
Mộ Thanh Dương ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Hóa ra là thế. Chẳng trách từ khi Tô Triết xuất hiện, Tô Mộ Vũ chưa hề rời khỏi nơi đó.”
“ Triết thúc!” Tô Mộ Vũ quay người quát khẽ.
“Xin lỗi, ta chưa bao giờ nhận được mệnh lệnh giết ngươi.” Tô Triết nhẹ nhàng vung phật trượng lên, vòng vàng trên đó đánh thẳng xuống dưới chân Tô Mộ Vũ: “Người ta muốn giết, chỉ có cô ta.”
“Không được!” Tô Mộ Vũ cầm kiếm định ngăn cản, nhưng đống vòng vàng kia liên tiếp đánh tới, khiến trường kiếm của hắn bị chấn tới mức suýt rời khỏi tay. Một chiếc vòng vàng đánh thẳng tới mặt hắn, ép hắn không thể không lùi lại ba bước. Tô Triết cầm phật trượng, đột nhiên đảo một cái, quét sạch cát bụi bên trên, để lộ ra cái cửa đá bên dưới.
“Hóa ra là giấu ở đây.” Tô Triết hừ lạnh một tiếng.
“Triết thúc không được!” Tô Mộ Vũ biết nếu Tô Triết đã hạ quyết tâm, khi ra tay chắc chắn không hề do dự, lập tức phi tahân về phía trước.
Mộ Bạch lập tức quát lên: “Ngăn hắn lại.”
“Cẩn tuân pháp chỉ của thiếu chủ!” Mộ Thanh Dương vung kiếm gỗ đào, vẽ thành một đóa hoa lửa xinh đẹp, đánh lui Tô Mộ Vũ: “Khôi đại nhân, để ta chơi với ngươi trước đã.”
“Cút ngay!” Tô Mộ Vũ quát lên chói tai, chỉ trong giây lát đã đâm ra mười kiếm về phía Mộ Thanh Dương, chiêu nào cũng nguy hiểm như muốn đoạt mạng, có vẻ cũng hạ quyết tâm.
Mộ Thanh Dương nhanh chóng né tránh nhưng cũng hít một hơi lạnh. Thường nghe Chấp Tán Quỷ của Ám Hà tuy kiếm pháp xuất chúng nhưng là người ôn hòa lễ độ, ngay cả ra ngoài làm nhiệm vụ cũng cho đối phương được toàn thây, sao tới phiên hắn thì chiêu nào cũng không chừa chút tình cảm như vậy?
Bên phía kia, Tô Triết chậm rãi đi tới bên cạnh cửa đá, cúi đầu nhìn cánh cửa rồi tính toán: Nên mở cửa đá này ra trước hay trực tiếp ném mười mấy vòng vàng xuống, đập chết người bên trong. Sau khi suy nghĩ một hồi, Tô Triết vung vẩy phật trượng, hạ quyết định: Trực tiếp đập chết đi.
“Thần y, ra ngoài!” Tô Mộ Vũ lớn tiếng nhắc nhở.
Đương nhiên Bạch Hạc Hoài không biết người cha ở bên trên bb đang định dùng vòng vàng đập chết mình, nghe Tô Mộ Vũ hét lớn lập tức phản ứng lại, giơ tay đẩy mạnh cửa đá rồi nhảy ra, đối mặt với gương mặt kinh ngạc của Tô Triết.
“Tiểu thuần y, lại gặp moặt rồi.” Tô Triết nhếch miệng cười.
Quả nhiên giống hệt như lời mẫu thân... một nam nhân trông có vẻ tuấn tú nhưng tốt nhất là đừng có mở miệng ra. Một là tiếng phổ thông mang đậm đặc trưng địa phương, hai là hai hàm răng vốn yên lành lại bị thuốc lá với quả cau nhuộm cho vàng như nến. Bạch Hạc Hoài nhíu mày mắng: “Thứ chó má!”
“Hả?” Gương mặt Tô Triết run rẩy, hắn cũng hiểu vì sao thần y lại mắng mình, dù sao mình tới đây cũng là để giết cô ấy, nhưng...
Tiếng gọi ‘thứ chó má’ này thật quen thuộc, ngay cả giọng điệu cũng giống hệt như người đó.
Bạch Hạc Hoài nhảy ra ngoài cửa đá, nhìn qua bên Tô Mộ Vũ, lại nhìn Tô Triết: “Ngươi tới để giết ta?”
“Phụng lệnh lão gia tử, đưa tiểu thuần y quy thiên.” Tô Triết lười biếng vẫy phật trượng, một chiếc vòng vàng bay về phía Bạch Hạc Hoài. Nhưng hiển nhiên lần này Tô Triết ra đòn chỉ để thử, tốc độ chậm hơn vừa rồi rất nhiều.
“Mau tránh ra!” Tô Mộ Vũ xuất kiếm đánh đuổi Mộ Thanh Dương, xoay người định cứu, nhưng đã không còn kịp.
“Quả nhiên là thứ chó má.” Bạch Hạc Hoài lại mắng một câu, bước chân đột nhiên thay đổi, nghiêng người né tránh chiếc vòng vàng kia.
“Quỷ Tung Bộ của Tô gia!” Mộ Bạch kinh hãi hét lên: “Tô Mộ Vũ, các ngươi dám truyền thụ công pháp của Tô gia cho một người ngoài.”
Tô Mộ Vũ cũng ngạc nhiên, động tác né tránh vòng vàng của Bạch Hạc Hoài lúc vừa rồi đúng là Quỷ Tung Bộ chính tông của Tô gia. Nhưng Quỷ Tung Bộ này rất khó tu luyện, cho dù là đệ tử có thiên phú trong Tô gia cũng phải mất ba bốn năm mới coi như tinh thông. Còn lúc vừa rồi Bạch Hạc Hoài né tránh như vậy, không tốn mấy năm, chỉ có mấy ngày như vậy chắc chắn không thể làm được.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tô Triết trầm giọng nói, thần sắc nghiêm nghị chưa từng thấy.
“Ta là Bạch Hạc Hoài, thần y của Dược Vương Cốc.” Bạch Hạc Hoài trả lời như đang chế nhạo.
“Mẫu thân ngươi họ Ôn?” Tô Triết lại hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Hạc Hoài nhướn mày: “Thế thì sao?”
Tô Triết không nói nữa, chỉ quan sát kỹ lưỡng gương mặt của Bạch Hạc Hoài, im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Thế mà lúc đầu ta không phát hiện ra.”
“Cẩn thận!” Tô Mộ Vũ quát khẽ.
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên, đột nhiên quay lại, chỉ thấy bảy cái bóng trắng đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Vừa rồi khi cô và Tô Triết trò chuyện, hoàn toàn không để ý tới đám người của Mộ gia này, thế nên khi bảy người này xuất hiện, cô không hề phát hiện ra. Cô lại định dùng Quỷ Tung Bộ chạy trốn nhưng lại không di chuyển được chút nào. Cô cúi đầu, phát hiện dưới chân bị những sợi tơ rất khó phát hiện quấn chặt lấy.
“Giết cô ta!” Mộ Bạch trong đình lạnh lùng nói.
Bảy người cùng phóng một tấm lụa trắng về phía Bạch Hạc Hoài.
Đúng lúc này, Tô Triết cầm phật trượng ngăn trước mặt Bạch Hạc Hoài. Hắn đột nhiên vung tay lên, phật trượng trực tiếp đập tan bảy tấm lụa trắng kia, đồng thời đánh bay bảy người ra ngoài!
“Cút đi cho ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.