Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 14: Công Tử Tuyệt Đại
Chu Mộc Nam
31/01/2022
Dịch: Athox
Hai thiếu niên ngồi trong chùa trêu chọc nhau về chuyện tình yêu. Còn bên ngoài chùa, hai vị công tử lớn tuổi hơn một chút vừa nhận được bồ câu đưa thư từ phương xa.
“Người đó lại nói gì?” Lôi Mộng Sát bĩu môi. “Lần này lại cho chúng ta thêm bất ngờ gì?”
“Trên bồ câu đưa thư nói, con gái bé bỏng của ngươi lại rời nhà ra ngoài!” Lạc Hiên nhíu mày nói.
“Cái gì? Sao lại thế!” Lôi Mộng Sát đoạt lấy bức thư, mở ra đọc, lập tức nổi giận bừng bừng, giơ chân đá sang phía Lạc Hiên: “Ngươi được tôn là phong nhã, sao lại đùa vớ vẩn như vậy! Trên đây có ghi nửa chữ về con gái ta không? Ngươi đọc cho ta xem!”
“Ha ha ha, chỉ là để bớt căng thẳng thôi mà.” Lạc Hiên cười nói: “Tính cách ta vốn tùy ý, nhưng vì chuyện mấy hôm nay nên trong lòng rất căng thẳng. Nhưng theo như những gì viết trong thư, mọi chuyện rất giống với lời của Yến tiểu thư, đúng là sau lưng Yến gia có một thế lực ủng hộ. Không ngờ tiểu thư Yến gia này cũng có chút bản lĩnh. Nhưng là người ra sao mà thậm chí cả vị trong Thiên Khải Thành và thiên kim tiểu thư ở Yến gia đã nhiều năm đều không đoán được lai lịch?”
“Ám Hà?” Lôi Mộng Sát nhíu mày nói.
“Cũng là một khả năng.” Lạc Hiên đọc lại lá thư một lượt: “Nhưng không ngờ tên Liễu Nguyệt kia cũng đồng ý ra tay. Ta còn tưởng ngoài tên mọt sách không có năng lực hỗ trợ, có lẽ chỉ có hắn không muốn hỗ trợ. Nhưng trên thư nói chưa chắc hắn đã làm được việc này... Đối thủ mạnh mẽ tới mức nào? Ám Hà... Nhưng cách làm việc của người này không giống kiểu lén lút của Ám Hà.”
“Yên tâm đi.” Lôi Mộng Sát ngạo nghễ nói: “Bắc Ly bát công tử liên thủ là chuyện chưa từng có, cho dù là Vô Song Thành tới đây cũng không có gì phải sợ.”
“Nhưng hắn nói Liễu Nguyệt cũng không làm được, vậy nếu thật sự không làm được thì làm sao đây?” Lạc Hiên lo lắng nói.
“Nếu hắn nói có lẽ không làm được, vậy chắc chắn còn có hậu chiêu.”
Cách đó ba trăm đặm.
Trên đường lớn.
Một chiếc xe ngựa toàn thân đen nhánh, thân xe cực dài, đang chạy băng băng trên đường. Bên cạnh chiếc xe này còn có sáu người mang đao cưỡi tuấn mã đi cạnh bảo vệ, thanh thế hùng hồn, nơi họ đi qua, người đi đường chứng kiến đều lao nhao né tránh.
Mãi tới khi trên đường lớn bỗng xuất hiện một chiếc kiệu hoa lệ.
Kiệu thế nào mà chạy tới đường lớn? Trên đường lớn đều là tuấn mã phi nước đại, loại kiệu này chẳng mấy chốc là bị đập nát. Có lẽ trừ đám con cháu thế gia lên cơn điên, còn lại không ai ngu ngốc làm chuyện như vậy.
“Tránh ra!” Người dùng đao đi đầu gầm lên.
Cỗ kiệu kia đi tới trước vài bước, tiếp đó ngừng lại. Người bê kiệu là bốn chàng trai tuấn tú, với dung mạo của họ mà làm phu bê kiệu của họ thì đúng là bất thường. Còn phía trước bọn họ là một đứa trẻ dẫn đầu, mặc xiêm y hoa lệ, cười khanh khách nhìn người dùng đao kia.
“Ta bảo tránh ra! Có nghe không đấy!” Người dùng đao cầm đầu lại hô lớn, nhưng cỗ kiệu kia vẫn không hề di chuyển. Rốt cuộc hắn không nhịn được, phi ngựa lao thẳng lên trước, vung nhẹ tay phải, đã cầm trường đao trong tay, làm bộ định lao lên chém chết đứa trẻ dẫn đường.
“Làm càn!” Đứa trẻ gầm lên một tiếng.
Ngay sau đó, từ trong cỗ kiệu bay ra một chiếc lá bằng vàng, lá vàng xoay tròn trên không trung, đảo qua một vòng rồi trở lại trong kiệu.
Con ngựa của người dùng đao kia lướt qua cỗ kiệu hoa lệ, lao thẳng sang ven đường, càng chạy càng nhanh, đột nhiên đầu của đao khách kia rơi xuống đất, máu tươi phun thẳng lên trời. Bốn người bê kiệu tuấn tú kia lập tức dịch cỗ kiệu sang bên cạnh một tấc, tránh cho máu bắn trúng.
“Dừng lại dừng lại!” Những người dùng đao còn lại vội vàng ghìm ngựa lại.
“Kẻ tới là ai?” Một người dùng đao mặt đầy râu ria quát hỏi.
Đứa trẻ kia bước lên trước vài bước: “Công tử nhà ta nói, để thứ trong xe ngựa lại, tha cho các ngươi không chết.”
“Công tử nhà ngươi thật lớn lối, có biết chúng ta là người của Yến gia trong vùng Tây Nam không? Đắc tội với chúng ta sẽ có kết cục ra sao, e là các ngươi chưa biết đâu.” Người dùng đao râu ria xồm xoàm cười lạnh nói.
Đứa bé kia hét lớn: “Công tử nói, Yến gia ở vùng Tây Nam tính là cái quái gì!”
Trong kiệu có một giọng nói trầm trầm êm tai cất lên: “Ta không nói thế.”
Đứa trẻ cũng nhỏ giọng đáp lời: “Chắc chắn công tử muốn nói như thế.”
Người dùng đao sửng sốt một hồi: “Nếu công tử nhà ngươi không sợ Mộc Ngọc Hành - Yến gia chúng ta, vậy vì sao không tự báo gia môn?”
“Công tử nhà ta...” Đứa bé cao giọng nói.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, lên đánh bọn chúng đi!” Người trong kiệu nhỏ giọng ngắt lời đứa trẻ.
Đứa bé mới nói nửa câu đã bị ngắt lời, tâm trạng ủ rũ, nhỏ giọng trả lời: “Công tử, ngài để ta nói xong đã.” Tiếp đó ngửa đầu lên nói: “Công tử nhà ta nói không nhiều lời với các ngươi, bảo ta đánh các ngươi!”
Còn chưa dứt lời, đứa bé đã vươn người nhảy lên, sau vài lần tung người đã lao tới trước mặt người dùng đao râu ria xồm xoàm, giơ quyền đánh thẳng xuống đầu hắn!
Người dùng đao râu ria xồm xoàm kia sửng sốt, lập tức rút đao nghênh đón.
Nhưng nắm tay của đứa trẻ kia chỉ lớn cỡ cái bánh bao nhỏ mà lại đánh thanh trường đao tan thành ba khúc. Thần lực trời sinh này khiến đao khách râu ria sợ tới mức vứt đao bỏ trốn, rơi thẳng từ trên ngựa xuống đất. Đứa bé cũng không đuổi, tung người một cái tới bên cạnh xưa ngựa, giơ tay định vén màn che, lại thấy màn che lập tức tan thành từng mảnh.
Một chiếc phi luân đã xé gió lao tới, đứa bé lui nhanh về phía sau, nhưng vạt áo trước ngực vẫn bị cắt thành từng mảnh. Nó cắn răng quay đầu: “Công tử!”
Màn che của cỗ kiệu cũng được vén lên.
Một chiếc quạt xếp bay ra.
Đứa trẻ vội vàng cúi người, quạt xếp kia lướt qua hắn, đánh bật phi luân trở lại. Tiếp đó quạt xếp thuận thế bay về, đứa bé giơ tay nắm lấy quạt xếp, cũng thuận thế lướt về bên cỗ kiệu.
“Công tử, người này thật lợi hại.” Đổng tử nói, giọng hơi nức nở.
Người ném phi luân trong xe ngựa đi ra, là một người trung niên mặc trường bào màu đen, thần sắc âm trầm lạnh lùng, nhưng tay nắm phi luân lại khô quắt, tái nhợt, có vẻ cực kỳ mất cân xứng.
“Ngươi không phải người của Yến gia, ngươi là ai?” Công tử trong kiệu nhỏ giọng hỏi.
“Ta biết ngươi là ai?” Giọng nói của người này khàn khàn đáng sợ: “Theo truyền thuyết, ngươi có được dung nhan phong hoa tuyệt đại, cũng vì vậy mà cực kỳ ghét người khác nhìn mặt ngươi, cho nên nếu có thể không lộ diện thì sẽ không lộ diện. Hơn nữa khi ra ngoài đều có bốn nam tử tuấn tú nâng kiệu cho ngươi, một đứa bé dẫn đường giúp ngươi truyền lời. Hơn nữa ngươi có bệnh ưa sạch sẽ rất nặng, thậm chí còn không muốn ra khỏi kiệm đi trên mặt đất.”
“Công tử, làm sao đây? Bị người ta nhận ra rồi? Đã bảo ngài đừng rêu rao như vậy mà, dấu vết quá rõ ràng.” Đứa trẻ nhíu mày nói.
“Ta không muốn người khác biết thân phận của ta, nhưng người khác lại lập tức biết được, vậy chứng tỏ chúng ta rất nổi danh.” Công tử trong kiệu nhỏ giọng nói.
Đứa trẻ gật đầu, nói với nam tử cầm phi luân: “Không sai, chúng ta chính là người được Công Tử Bảng tôn là ‘dung nhan tuyệt đại’, Liễu Nguyệt công tử!”
“Là ta, không phải chúng ta.” Công tử trong kiệu lại thở dài một tiếng.
Hai thiếu niên ngồi trong chùa trêu chọc nhau về chuyện tình yêu. Còn bên ngoài chùa, hai vị công tử lớn tuổi hơn một chút vừa nhận được bồ câu đưa thư từ phương xa.
“Người đó lại nói gì?” Lôi Mộng Sát bĩu môi. “Lần này lại cho chúng ta thêm bất ngờ gì?”
“Trên bồ câu đưa thư nói, con gái bé bỏng của ngươi lại rời nhà ra ngoài!” Lạc Hiên nhíu mày nói.
“Cái gì? Sao lại thế!” Lôi Mộng Sát đoạt lấy bức thư, mở ra đọc, lập tức nổi giận bừng bừng, giơ chân đá sang phía Lạc Hiên: “Ngươi được tôn là phong nhã, sao lại đùa vớ vẩn như vậy! Trên đây có ghi nửa chữ về con gái ta không? Ngươi đọc cho ta xem!”
“Ha ha ha, chỉ là để bớt căng thẳng thôi mà.” Lạc Hiên cười nói: “Tính cách ta vốn tùy ý, nhưng vì chuyện mấy hôm nay nên trong lòng rất căng thẳng. Nhưng theo như những gì viết trong thư, mọi chuyện rất giống với lời của Yến tiểu thư, đúng là sau lưng Yến gia có một thế lực ủng hộ. Không ngờ tiểu thư Yến gia này cũng có chút bản lĩnh. Nhưng là người ra sao mà thậm chí cả vị trong Thiên Khải Thành và thiên kim tiểu thư ở Yến gia đã nhiều năm đều không đoán được lai lịch?”
“Ám Hà?” Lôi Mộng Sát nhíu mày nói.
“Cũng là một khả năng.” Lạc Hiên đọc lại lá thư một lượt: “Nhưng không ngờ tên Liễu Nguyệt kia cũng đồng ý ra tay. Ta còn tưởng ngoài tên mọt sách không có năng lực hỗ trợ, có lẽ chỉ có hắn không muốn hỗ trợ. Nhưng trên thư nói chưa chắc hắn đã làm được việc này... Đối thủ mạnh mẽ tới mức nào? Ám Hà... Nhưng cách làm việc của người này không giống kiểu lén lút của Ám Hà.”
“Yên tâm đi.” Lôi Mộng Sát ngạo nghễ nói: “Bắc Ly bát công tử liên thủ là chuyện chưa từng có, cho dù là Vô Song Thành tới đây cũng không có gì phải sợ.”
“Nhưng hắn nói Liễu Nguyệt cũng không làm được, vậy nếu thật sự không làm được thì làm sao đây?” Lạc Hiên lo lắng nói.
“Nếu hắn nói có lẽ không làm được, vậy chắc chắn còn có hậu chiêu.”
Cách đó ba trăm đặm.
Trên đường lớn.
Một chiếc xe ngựa toàn thân đen nhánh, thân xe cực dài, đang chạy băng băng trên đường. Bên cạnh chiếc xe này còn có sáu người mang đao cưỡi tuấn mã đi cạnh bảo vệ, thanh thế hùng hồn, nơi họ đi qua, người đi đường chứng kiến đều lao nhao né tránh.
Mãi tới khi trên đường lớn bỗng xuất hiện một chiếc kiệu hoa lệ.
Kiệu thế nào mà chạy tới đường lớn? Trên đường lớn đều là tuấn mã phi nước đại, loại kiệu này chẳng mấy chốc là bị đập nát. Có lẽ trừ đám con cháu thế gia lên cơn điên, còn lại không ai ngu ngốc làm chuyện như vậy.
“Tránh ra!” Người dùng đao đi đầu gầm lên.
Cỗ kiệu kia đi tới trước vài bước, tiếp đó ngừng lại. Người bê kiệu là bốn chàng trai tuấn tú, với dung mạo của họ mà làm phu bê kiệu của họ thì đúng là bất thường. Còn phía trước bọn họ là một đứa trẻ dẫn đầu, mặc xiêm y hoa lệ, cười khanh khách nhìn người dùng đao kia.
“Ta bảo tránh ra! Có nghe không đấy!” Người dùng đao cầm đầu lại hô lớn, nhưng cỗ kiệu kia vẫn không hề di chuyển. Rốt cuộc hắn không nhịn được, phi ngựa lao thẳng lên trước, vung nhẹ tay phải, đã cầm trường đao trong tay, làm bộ định lao lên chém chết đứa trẻ dẫn đường.
“Làm càn!” Đứa trẻ gầm lên một tiếng.
Ngay sau đó, từ trong cỗ kiệu bay ra một chiếc lá bằng vàng, lá vàng xoay tròn trên không trung, đảo qua một vòng rồi trở lại trong kiệu.
Con ngựa của người dùng đao kia lướt qua cỗ kiệu hoa lệ, lao thẳng sang ven đường, càng chạy càng nhanh, đột nhiên đầu của đao khách kia rơi xuống đất, máu tươi phun thẳng lên trời. Bốn người bê kiệu tuấn tú kia lập tức dịch cỗ kiệu sang bên cạnh một tấc, tránh cho máu bắn trúng.
“Dừng lại dừng lại!” Những người dùng đao còn lại vội vàng ghìm ngựa lại.
“Kẻ tới là ai?” Một người dùng đao mặt đầy râu ria quát hỏi.
Đứa trẻ kia bước lên trước vài bước: “Công tử nhà ta nói, để thứ trong xe ngựa lại, tha cho các ngươi không chết.”
“Công tử nhà ngươi thật lớn lối, có biết chúng ta là người của Yến gia trong vùng Tây Nam không? Đắc tội với chúng ta sẽ có kết cục ra sao, e là các ngươi chưa biết đâu.” Người dùng đao râu ria xồm xoàm cười lạnh nói.
Đứa bé kia hét lớn: “Công tử nói, Yến gia ở vùng Tây Nam tính là cái quái gì!”
Trong kiệu có một giọng nói trầm trầm êm tai cất lên: “Ta không nói thế.”
Đứa trẻ cũng nhỏ giọng đáp lời: “Chắc chắn công tử muốn nói như thế.”
Người dùng đao sửng sốt một hồi: “Nếu công tử nhà ngươi không sợ Mộc Ngọc Hành - Yến gia chúng ta, vậy vì sao không tự báo gia môn?”
“Công tử nhà ta...” Đứa bé cao giọng nói.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, lên đánh bọn chúng đi!” Người trong kiệu nhỏ giọng ngắt lời đứa trẻ.
Đứa bé mới nói nửa câu đã bị ngắt lời, tâm trạng ủ rũ, nhỏ giọng trả lời: “Công tử, ngài để ta nói xong đã.” Tiếp đó ngửa đầu lên nói: “Công tử nhà ta nói không nhiều lời với các ngươi, bảo ta đánh các ngươi!”
Còn chưa dứt lời, đứa bé đã vươn người nhảy lên, sau vài lần tung người đã lao tới trước mặt người dùng đao râu ria xồm xoàm, giơ quyền đánh thẳng xuống đầu hắn!
Người dùng đao râu ria xồm xoàm kia sửng sốt, lập tức rút đao nghênh đón.
Nhưng nắm tay của đứa trẻ kia chỉ lớn cỡ cái bánh bao nhỏ mà lại đánh thanh trường đao tan thành ba khúc. Thần lực trời sinh này khiến đao khách râu ria sợ tới mức vứt đao bỏ trốn, rơi thẳng từ trên ngựa xuống đất. Đứa bé cũng không đuổi, tung người một cái tới bên cạnh xưa ngựa, giơ tay định vén màn che, lại thấy màn che lập tức tan thành từng mảnh.
Một chiếc phi luân đã xé gió lao tới, đứa bé lui nhanh về phía sau, nhưng vạt áo trước ngực vẫn bị cắt thành từng mảnh. Nó cắn răng quay đầu: “Công tử!”
Màn che của cỗ kiệu cũng được vén lên.
Một chiếc quạt xếp bay ra.
Đứa trẻ vội vàng cúi người, quạt xếp kia lướt qua hắn, đánh bật phi luân trở lại. Tiếp đó quạt xếp thuận thế bay về, đứa bé giơ tay nắm lấy quạt xếp, cũng thuận thế lướt về bên cỗ kiệu.
“Công tử, người này thật lợi hại.” Đổng tử nói, giọng hơi nức nở.
Người ném phi luân trong xe ngựa đi ra, là một người trung niên mặc trường bào màu đen, thần sắc âm trầm lạnh lùng, nhưng tay nắm phi luân lại khô quắt, tái nhợt, có vẻ cực kỳ mất cân xứng.
“Ngươi không phải người của Yến gia, ngươi là ai?” Công tử trong kiệu nhỏ giọng hỏi.
“Ta biết ngươi là ai?” Giọng nói của người này khàn khàn đáng sợ: “Theo truyền thuyết, ngươi có được dung nhan phong hoa tuyệt đại, cũng vì vậy mà cực kỳ ghét người khác nhìn mặt ngươi, cho nên nếu có thể không lộ diện thì sẽ không lộ diện. Hơn nữa khi ra ngoài đều có bốn nam tử tuấn tú nâng kiệu cho ngươi, một đứa bé dẫn đường giúp ngươi truyền lời. Hơn nữa ngươi có bệnh ưa sạch sẽ rất nặng, thậm chí còn không muốn ra khỏi kiệm đi trên mặt đất.”
“Công tử, làm sao đây? Bị người ta nhận ra rồi? Đã bảo ngài đừng rêu rao như vậy mà, dấu vết quá rõ ràng.” Đứa trẻ nhíu mày nói.
“Ta không muốn người khác biết thân phận của ta, nhưng người khác lại lập tức biết được, vậy chứng tỏ chúng ta rất nổi danh.” Công tử trong kiệu nhỏ giọng nói.
Đứa trẻ gật đầu, nói với nam tử cầm phi luân: “Không sai, chúng ta chính là người được Công Tử Bảng tôn là ‘dung nhan tuyệt đại’, Liễu Nguyệt công tử!”
“Là ta, không phải chúng ta.” Công tử trong kiệu lại thở dài một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.