Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 9: Đông Quân Lại Tới
Chu Mộc Nam
17/01/2022
Dịch: Athox
Châm bà bà kinh hãi lùi lại một bước: “Con rắn này là!”
Rắn sống năm trăm năm sẽ hóa giao, giao sống ngàn năm sẽ hóa rồng. Theo như truyền thuyết, rắn sẽ càng dài càng lớn, mãi tới khi hóa giao thành long. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, rắn bình thường dài cỡ một trượng đã là hiếm thấy. Con con rắn này đã dài tới gần mười trướng, trên trán lại có dấu vết như sừng, có lẽ là rắn lớn đã gần như giao?
“Toàn thân trắng loáng, dài hơn mười trượng, đầu có sừng. Đây là Bạch Lưu Ly!” Lôi Mộng Sát kinh ngạc: “Bạch Lưu Ly mà gia chủ Ôn gia Ôn Lâm nuôi nấng! Ngươi không phải tên là Bạch Đông Quân, ngươi họ Ôn, Ôn Đông Quân!”
“Cái tên rõ khó nghe.” Bạch Đông Quân bất mãn nhíu mày: “Tiểu Bạch ở cạnh ta từ lúc nhỏ, năm nay sinh nhật ông ngoại đã tặng cho ta, bây giờ là của ta! Ngoài ra, ta không họ Ôn, mẫu thân ta mới họ Ôn, ta họ Bách Lý, tên là Bách Lý Đông Quân!”
Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế nhìn nhau một cái, trong lòng càng thêm kinh hãi, cảm giác kinh hãi này đã vượt xa lúc bọn họ nhìn thấy con rắn lớn Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly, ông ngoại Ôn Lâm, mẫu thân họ Ôn, ta họ Bách Lý.
Liên hệ những điều này với nhau, lại thêm tuổi tác của thiếu niên trước mắt đã đủ bộc lộ thân phận của y. Chẳng trách y chứng kiến chiêu xương trắng nở hoa của Ngôn Thiên Tuế mà chỉ thấy người tập võ có như vậy cũng rất bình thường, chẳng trách y dám nói với Châm bà bà là bà ta sẽ phải trả giá đắt, chẳng trách y dám một mình chạy tới phố Long Đầu này mở quán rượu.
“Tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu!” Ngôn Thiên Tuế khẽ hô.
“Tiểu Bạch, dạy cho bọn họ một bài học!” Bách Lý Đông Quân vỗ nhẹ lên đầu Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly như lập tức nghe hiểu lời y, đuôi dài đảo qua, đập tan cánh cửa. Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng né tránh, nhưng hai gã tùy tùng không được may mắn như vậy, bị nhát quất đuôi này đánh văng ra ngoài, ngã trên mặt đất kêu thảm, không bò dậy nổi.
“Đánh cho mấy hôm không xuống giường được thôi, đừng làm hại tính mạng người ta.” Bách Lý Đông Quân bổ sung một câu.
Ngôn Thiên Tuế nhỏ giọng nói với Châm bà bà: “Sao Trấn Tây Hầu cũng nhúng tay vào, bây giờ chúng ta làm sao đây?”
“Sao Trấn Tây Hầu lại phái một đứa con cháu không biết võ công tới trông coi chuyện ở khu vực Tây Nam này, việc này có vấn đề, chế ngự hắn đã sau đó lại nghĩ tiếp, Trấn Tây Hầu thì sao nào? Núi cao hoàng đế xa, chuyện của vùng Tây Nam này thì vùng Tây Nam tự quản!” Châm bà bà vung tay, đèn đuốc trên con đường dài đều xao động, trong từng gian phòng vang lên tiếng động bất an.
“Không tốt.” Lôi Mộng Sát quát khẽ một tiếng: “Bà ta định gọi tất cả mọi người trong phố ra hỗ trợ, như vậy chúng ta có chắp cánh cũng khó thoát.”
“Đánh bà ta! Tiểu Bạch, bà già này làm đổ rượu của ta, còn cảm thấy không có gì ghê gớm, phí phạm của trời, vốn dĩ ta định để ngươi uống! Ngươi nói xem, thế có đáng hận không?” Bách Lý Đông Quân hét lớn.
Bạch Lưu Ly như hiểu được nửa câu sau, nó lấy lại tinh thần, đột nhiên cúi người hút hết chỗ rượu chảy dưới đất vào miệng, tiếp theo nó búng người, trên lớp vảy trắng lóe lên sắc đỏ, ngay tiếp đó cái đuôi dài đảo qua, ép Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế né tránh liên tục. Châm bà bà phóng liền ba mươi mũi châm bạc nhưng thậm chí không thể làm làn da của Tiểu Bạch bá đạo bị thương. Đao bầu của Ngôn Thiên Tuế lại chém tới, nhưng chém lên thân rắn bóng loáng, bị suy giảm tới mức không còn chút lực đạo nào.
“Đánh rắn vô dụng thôi, đánh thẳng vào hắn ấy.” Ngôn Thiên Tuế thở hồng hộc nói.
Bách Lý Đông Quân đảo ngược tình thế trong chớp mắt, cũng thấy thích thú, y hô to: “Tiểu Bạch, đánh mạnh vào cho ta!” Y không để ý tới một điều, một mũi ngân chậm cực nhỏ mà mắt thường không cách nào thấy rõ đã xé gió bắn tới, đâm thẳng tới yết hầu của y. Nhưng khi chỉ còn một tấc nữa, hai ngón tay đột nhiên xuất hiện, kẹp lấy mũi châm bạc kia. Bách Lý Đông Quân kinh hãi quay đầu lại, mỉm cười với Lôi Mộng Sát. Lôi Mộng Sát ném châm bạc xuống đất: “Tiểu huynh đệ, nếu còn không đi thì không kịp nữa rồi.”
Bách Lý Đông Quân khôi phục tinh thần, gật đầu, y vỗ lên đầu Tiểu Bạch: “Chúng ta đi!”
“Cả ta nữa!” Tư Không Trường Phong ở dưới cầm trường thương hô to.
“Mang theo hắn!” Bách Lý Đông Quân vừa dứt lời, Bạch Lưu Ly bèn cúi người hạ xuống, Bách Lý Đông Quân vươn tay kéo Tư Không Trường Phong lên, ba người một rắn đi thẳng tới lối ra của con đường.
Cửa lớn của các quầy hàng hai bên đường đột nhiên bật mở, những chủ quán ngày thường luôn yên ổn bình thản đều hóa thành dáng vẻ hung thần ác sát. Thế nhưng Bạch Lưu Ly kia bò cực nhanh, đi dọc con đường, tất cả những kẻ có ý đồ tiếp cận đều bị ép phải lùi lại phía sau, mãi tới khi đến cuối con đường, Bạch Lưu Ly mới đột nhiên giảm tốc độ lại.
“Sao vậy?” Tư Không Trường Phong khó hiểu.
Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Người bình thường thì Bạch Lưu Ly sẽ không để trong mắt, chắc chắn nó cảm nhận được có nguy hiểm nên mới dừng lại. Nhưng phải là người đáng sợ cỡ nào mới khiến cho Bạch Lưu Ly cảm thấy nguy hiểm?”
Phía cuối con đường có một người mặc áo gấm hoa lệ, hắn thân hình cao to, đứng quay lưng về phía bọn họ nhưng lại có khí thế khiến người khác sợ hãi. Hắn chậm rãi quay người, vuốt ve hàng lông mày màu trắng của mình, nhìn Bạch Lưu Ly đang đi về phía mình, khẽ mỉm cười: “Hôm nay đúng là có nhiều bất ngờ.”
Bách Lý Đông Quân nhìn bóng người quen thuộc kia, hơi ngạc nhiên: “Là người ban sáng.”
“Bạch Mi Tiếu Lịch, cuối cùng cũng có một kẻ ra dáng.” Lôi Mộng Sát hít một hơi dài, bộ áo đen lập tức căng phồng.
Nhưng đột nhiên, một tiếng tiêu vọng lại từ đâu không rõ.
Tiếng tiêu mang chút ý lạnh vang vọng giữa đêm thu se lạnh, tràn ngập vẻ bi thương như khóc như than. Nhưng trong cảm giác bi thương đó, sát khi giương cung bạt kiếm trên con đường cũng lập tức tiêu tan ít nhiều, những sát thủ đang truy đuổi trên đường đều dừng bước, đánh giá cẩn thận tiếng tiêu này.
Chắc chắn người thổi tiêu vào thời điểm này không phải loại tầm thường, mà võ giá mạnh mẽ vô song sẽ truyền nội kình vào tiếng tiêu, có thể dẫn người nhập ma, bọn họ không dám coi thường. Nhưng sau khi đánh giá một hồi, bọn họ mới từ từ nhận ra, tiếng tiêu này thật sự chỉ là tiếng tiêu mà thôi, chỉ có điều ý lạnh đó đã tạm thời mài bớt sát tính của bọn họ.
Bạch Mi Tiếu Lịch đột nhiên vượt tay, nhìn một cánh hoa hồng rơi xuống tay mình, hắn ngẩng đầu, phát hiện rất nhiều cánh hoa nhỏ bé đang rải xuống con đường.
Lôi Mộng Sát cười nói: “Tên kia cũng tới, ta còn tưởng chỉ có mình ta tới.”
“Tên kia là ai?” Bách Lý Đông Quân khó hiểu.
Lôi Mộng Sát không giải thích tiếp mà chỉ nói: “Bảo Bạch Lưu Ly nhanh chóng tiến lên, có tên kia ở đây, lại thêm cả ta, ta không tin Tiếu Lịch sẽ hành động thiếu suy nghĩ!”
“Ngươi đã cứu ta, ta tin ngươi, Bạch Lưu Ly, đi!” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói: “Thắng trận này, ta mời ngươi uống rượu ta mới ủ, rượu Tu Du!”
Bạch Lưu Ly lại bộc phát, dẫn theo ba người nhanh chóng lướt qua Tiếu Lịch. Tiếu Lịch kia thậm chí không hề nhướn mày, để mặc bọn họ đi thẳng qua.
Tiếu Lịch nắm cánh hoa trong tay, như đang suy tư gì đó, nói: “Thanh Ca công tử?”
Châm bà bà kinh hãi lùi lại một bước: “Con rắn này là!”
Rắn sống năm trăm năm sẽ hóa giao, giao sống ngàn năm sẽ hóa rồng. Theo như truyền thuyết, rắn sẽ càng dài càng lớn, mãi tới khi hóa giao thành long. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, rắn bình thường dài cỡ một trượng đã là hiếm thấy. Con con rắn này đã dài tới gần mười trướng, trên trán lại có dấu vết như sừng, có lẽ là rắn lớn đã gần như giao?
“Toàn thân trắng loáng, dài hơn mười trượng, đầu có sừng. Đây là Bạch Lưu Ly!” Lôi Mộng Sát kinh ngạc: “Bạch Lưu Ly mà gia chủ Ôn gia Ôn Lâm nuôi nấng! Ngươi không phải tên là Bạch Đông Quân, ngươi họ Ôn, Ôn Đông Quân!”
“Cái tên rõ khó nghe.” Bạch Đông Quân bất mãn nhíu mày: “Tiểu Bạch ở cạnh ta từ lúc nhỏ, năm nay sinh nhật ông ngoại đã tặng cho ta, bây giờ là của ta! Ngoài ra, ta không họ Ôn, mẫu thân ta mới họ Ôn, ta họ Bách Lý, tên là Bách Lý Đông Quân!”
Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế nhìn nhau một cái, trong lòng càng thêm kinh hãi, cảm giác kinh hãi này đã vượt xa lúc bọn họ nhìn thấy con rắn lớn Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly, ông ngoại Ôn Lâm, mẫu thân họ Ôn, ta họ Bách Lý.
Liên hệ những điều này với nhau, lại thêm tuổi tác của thiếu niên trước mắt đã đủ bộc lộ thân phận của y. Chẳng trách y chứng kiến chiêu xương trắng nở hoa của Ngôn Thiên Tuế mà chỉ thấy người tập võ có như vậy cũng rất bình thường, chẳng trách y dám nói với Châm bà bà là bà ta sẽ phải trả giá đắt, chẳng trách y dám một mình chạy tới phố Long Đầu này mở quán rượu.
“Tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu!” Ngôn Thiên Tuế khẽ hô.
“Tiểu Bạch, dạy cho bọn họ một bài học!” Bách Lý Đông Quân vỗ nhẹ lên đầu Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly như lập tức nghe hiểu lời y, đuôi dài đảo qua, đập tan cánh cửa. Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng né tránh, nhưng hai gã tùy tùng không được may mắn như vậy, bị nhát quất đuôi này đánh văng ra ngoài, ngã trên mặt đất kêu thảm, không bò dậy nổi.
“Đánh cho mấy hôm không xuống giường được thôi, đừng làm hại tính mạng người ta.” Bách Lý Đông Quân bổ sung một câu.
Ngôn Thiên Tuế nhỏ giọng nói với Châm bà bà: “Sao Trấn Tây Hầu cũng nhúng tay vào, bây giờ chúng ta làm sao đây?”
“Sao Trấn Tây Hầu lại phái một đứa con cháu không biết võ công tới trông coi chuyện ở khu vực Tây Nam này, việc này có vấn đề, chế ngự hắn đã sau đó lại nghĩ tiếp, Trấn Tây Hầu thì sao nào? Núi cao hoàng đế xa, chuyện của vùng Tây Nam này thì vùng Tây Nam tự quản!” Châm bà bà vung tay, đèn đuốc trên con đường dài đều xao động, trong từng gian phòng vang lên tiếng động bất an.
“Không tốt.” Lôi Mộng Sát quát khẽ một tiếng: “Bà ta định gọi tất cả mọi người trong phố ra hỗ trợ, như vậy chúng ta có chắp cánh cũng khó thoát.”
“Đánh bà ta! Tiểu Bạch, bà già này làm đổ rượu của ta, còn cảm thấy không có gì ghê gớm, phí phạm của trời, vốn dĩ ta định để ngươi uống! Ngươi nói xem, thế có đáng hận không?” Bách Lý Đông Quân hét lớn.
Bạch Lưu Ly như hiểu được nửa câu sau, nó lấy lại tinh thần, đột nhiên cúi người hút hết chỗ rượu chảy dưới đất vào miệng, tiếp theo nó búng người, trên lớp vảy trắng lóe lên sắc đỏ, ngay tiếp đó cái đuôi dài đảo qua, ép Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế né tránh liên tục. Châm bà bà phóng liền ba mươi mũi châm bạc nhưng thậm chí không thể làm làn da của Tiểu Bạch bá đạo bị thương. Đao bầu của Ngôn Thiên Tuế lại chém tới, nhưng chém lên thân rắn bóng loáng, bị suy giảm tới mức không còn chút lực đạo nào.
“Đánh rắn vô dụng thôi, đánh thẳng vào hắn ấy.” Ngôn Thiên Tuế thở hồng hộc nói.
Bách Lý Đông Quân đảo ngược tình thế trong chớp mắt, cũng thấy thích thú, y hô to: “Tiểu Bạch, đánh mạnh vào cho ta!” Y không để ý tới một điều, một mũi ngân chậm cực nhỏ mà mắt thường không cách nào thấy rõ đã xé gió bắn tới, đâm thẳng tới yết hầu của y. Nhưng khi chỉ còn một tấc nữa, hai ngón tay đột nhiên xuất hiện, kẹp lấy mũi châm bạc kia. Bách Lý Đông Quân kinh hãi quay đầu lại, mỉm cười với Lôi Mộng Sát. Lôi Mộng Sát ném châm bạc xuống đất: “Tiểu huynh đệ, nếu còn không đi thì không kịp nữa rồi.”
Bách Lý Đông Quân khôi phục tinh thần, gật đầu, y vỗ lên đầu Tiểu Bạch: “Chúng ta đi!”
“Cả ta nữa!” Tư Không Trường Phong ở dưới cầm trường thương hô to.
“Mang theo hắn!” Bách Lý Đông Quân vừa dứt lời, Bạch Lưu Ly bèn cúi người hạ xuống, Bách Lý Đông Quân vươn tay kéo Tư Không Trường Phong lên, ba người một rắn đi thẳng tới lối ra của con đường.
Cửa lớn của các quầy hàng hai bên đường đột nhiên bật mở, những chủ quán ngày thường luôn yên ổn bình thản đều hóa thành dáng vẻ hung thần ác sát. Thế nhưng Bạch Lưu Ly kia bò cực nhanh, đi dọc con đường, tất cả những kẻ có ý đồ tiếp cận đều bị ép phải lùi lại phía sau, mãi tới khi đến cuối con đường, Bạch Lưu Ly mới đột nhiên giảm tốc độ lại.
“Sao vậy?” Tư Không Trường Phong khó hiểu.
Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Người bình thường thì Bạch Lưu Ly sẽ không để trong mắt, chắc chắn nó cảm nhận được có nguy hiểm nên mới dừng lại. Nhưng phải là người đáng sợ cỡ nào mới khiến cho Bạch Lưu Ly cảm thấy nguy hiểm?”
Phía cuối con đường có một người mặc áo gấm hoa lệ, hắn thân hình cao to, đứng quay lưng về phía bọn họ nhưng lại có khí thế khiến người khác sợ hãi. Hắn chậm rãi quay người, vuốt ve hàng lông mày màu trắng của mình, nhìn Bạch Lưu Ly đang đi về phía mình, khẽ mỉm cười: “Hôm nay đúng là có nhiều bất ngờ.”
Bách Lý Đông Quân nhìn bóng người quen thuộc kia, hơi ngạc nhiên: “Là người ban sáng.”
“Bạch Mi Tiếu Lịch, cuối cùng cũng có một kẻ ra dáng.” Lôi Mộng Sát hít một hơi dài, bộ áo đen lập tức căng phồng.
Nhưng đột nhiên, một tiếng tiêu vọng lại từ đâu không rõ.
Tiếng tiêu mang chút ý lạnh vang vọng giữa đêm thu se lạnh, tràn ngập vẻ bi thương như khóc như than. Nhưng trong cảm giác bi thương đó, sát khi giương cung bạt kiếm trên con đường cũng lập tức tiêu tan ít nhiều, những sát thủ đang truy đuổi trên đường đều dừng bước, đánh giá cẩn thận tiếng tiêu này.
Chắc chắn người thổi tiêu vào thời điểm này không phải loại tầm thường, mà võ giá mạnh mẽ vô song sẽ truyền nội kình vào tiếng tiêu, có thể dẫn người nhập ma, bọn họ không dám coi thường. Nhưng sau khi đánh giá một hồi, bọn họ mới từ từ nhận ra, tiếng tiêu này thật sự chỉ là tiếng tiêu mà thôi, chỉ có điều ý lạnh đó đã tạm thời mài bớt sát tính của bọn họ.
Bạch Mi Tiếu Lịch đột nhiên vượt tay, nhìn một cánh hoa hồng rơi xuống tay mình, hắn ngẩng đầu, phát hiện rất nhiều cánh hoa nhỏ bé đang rải xuống con đường.
Lôi Mộng Sát cười nói: “Tên kia cũng tới, ta còn tưởng chỉ có mình ta tới.”
“Tên kia là ai?” Bách Lý Đông Quân khó hiểu.
Lôi Mộng Sát không giải thích tiếp mà chỉ nói: “Bảo Bạch Lưu Ly nhanh chóng tiến lên, có tên kia ở đây, lại thêm cả ta, ta không tin Tiếu Lịch sẽ hành động thiếu suy nghĩ!”
“Ngươi đã cứu ta, ta tin ngươi, Bạch Lưu Ly, đi!” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói: “Thắng trận này, ta mời ngươi uống rượu ta mới ủ, rượu Tu Du!”
Bạch Lưu Ly lại bộc phát, dẫn theo ba người nhanh chóng lướt qua Tiếu Lịch. Tiếu Lịch kia thậm chí không hề nhướn mày, để mặc bọn họ đi thẳng qua.
Tiếu Lịch nắm cánh hoa trong tay, như đang suy tư gì đó, nói: “Thanh Ca công tử?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.