Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 25: Một Góc Giang Hồ
Chu Mộc Nam
03/02/2022
Dịch: Athox
Giang hồ là gì?
Rất nhiều người từng hỏi vấn đề này, nhưng không phải ai cũng có được đáp án.
Nhưng có một vị đại hiệp thấy một hậu bối vừa cầm kiếm rời quê, chứng kiến hậu bối kia cực kỳ khí phách định khiêu chiến hào kiệt trên Binh Khí Phổ, đã nói một câu.
Nếu trên giang hồ không có những thiếu niên như vậy, đó không phải là giang hồ.
Cố Kiếm Môn quay đầu lại, buông kiếm xuống, gương mặt vốn ngông cuồng ngang ngạnh rốt cuộc cũng hiện lên vẻ mệt mỏi. Hắn bĩu môi, không có vẻ vui mừng, cũng không có kinh ngạc, chỉ có điềm nhiên.
Thậm chí còn có vẻ ghét bỏ: “Sao các ngươi lại tới.”
Lôi Mộng Sát cười nói: “Ngươi không biết chúng ta sẽ tới?”
“Biết?” Cố Kiếm Môn mỉm cười: “Một lũ thích xen vào chuyện của người khác.”
“Có vị bằng hữu ở Thiên Khải Thành nhờ ta nói một câu. Hắn nói hắn giúp ngươi đưa thi thể của huynh trưởng về, hôn sự ở đây cũng giúp ngươi thối lui, cho nên...” Mặc Trần công tử đột nhiên mở miệng.
Cố Kiếm Môn ngắt lời hắn: “Cho nên, đừng giết người?”
Bách Lý Đông Quân nghe vậy nghi hoặc nói: “Rốt cuộc vị công tử ở Thiên Khải Thành là ai, vì sao thường xuyên nghe bọn họ nhắc tới?”
Tư Không Trường Phong tho: “Là Phong Hoa công tử được tôn là tính toán không chỗ nào sai sót.”
“Có lẽ, các ngươi nghĩ mình thắng chắc rồi?”” Nam tử tóc trắng cầm ngọc kiếm nói đầy u ám, hắn nhìn lên đỉnh cỗ kiệu: “Lần trước ta không đánh được hai kẻ các ngươi, còn lần này đừng mong trốn thoát dễ dàng.”
Còn nam tử mặc áo tím lại lùi về bên cạnh trưởng lão áo đen, hắn nhìn thoáng qua trưởng lão, nghi hoặc nói: “Trưởng lão, ngươi đang nhìn ai?”
Ánh mắt trưởng lão vẫn nhìn chằm chằm sang bên, là Bách Lý Đông Quân bị làm lơ đã lâu. Sau một hồi hắn mới nhíu mày nói: “Là hắn?”
“Hắn?” Nam tử áo tím khó hiểu.
“Người ta từng gặp ở Càn Đông Thành rất nhiều năm trước.” Trưởng lão kia nhỏ giọng nói.
Nam tử áo tím sửng sốt: “Không ngờ lại gặp hắn ở đây...”
Yến Biệt Thiên nhìn bốn vị cao thủ đột ngột xuất hiện, trong lòng không khỏi căng thẳng. Từ trước đến giờ hắn vẫn không hiểu nhiều về tổ chức tự dưng tới giúp mình, chỉ biết bọn họ tới từ bên ngoài, mưu đồ rất lớn, khu vực Tây Nam chỉ là một bước nhỏ trong kế hoạch của bọn họ, mà thực lực thật sự của bọn họ chưa hề bại lộ.
Liệu nhân thủ mà bọn họ mang tới lúc này có thể ứng phó được những người trước mắt hay không?
Yến Biệt Thiên quay đầu lại, nhìn đám người với vẻ dò hỏi, nếu không thắng được, ít nhất dẫn hắn rút lui toàn vẹn.
Nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện, không ai để ý tới mình. Ánh mắt của vị trưởng lão áo đen đang nhìn theo phía khác, những người khác cũng rời khỏi đối thủ đang giằng co, thối lui tới bên cạnh trưởng lão.
Hắn... bị vứt bỏ?
Cố Kiếm Môn rút kiếm chỉ về trước: “Ta có thể không đại khai sát giới, nhưng có một kẻ phải chết.”
Yến Biệt Thiên cảm nhận được sát ý, đặt tay lên đao, hạ giọng gầm lên: “Lý trưởng lão!”
Trưởng lão áo đen thu hồi ánh mắt, thở dài.
“Ta không biết các ngươi là ai, nhưng các ngươi không cứu được kẻ này đâu.” Lôi Mộng Sát ngạo nghễ nói.
“Chuẩn bị.” Trưởng lão áo đen hạ giọng nói.
“Rõ.” Những người khác đáp lời.
Rốt cuộc Yến Biệt Thiên cũng an tâm hơn một chút. Mà những người khác đứng sau lưng Cố Kiếm Môn cũng chuẩn bị sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch, chỉ cần bên phía trưởng lão áo đen có người động thủ, bọn họ sẽ lập tức ra tay ngăn cản.
Nhưng ít ra giờ phút này, chiến trường vẫn thuộc về hai người Cố Kiếm Môn và Yến Biệt Thiên.
“Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Một trăm chiêu, nhiều nhất một trăm chiêu.” Tư Không Trường Phong nói: “Kiếm thật của Lăng Vân công tử rất nổi danh, cho dù trong bát công tử cũng là thượng thừa.”
“Ngươi muốn biết trước khi chết huynh trưởng của ngươi đã nói câu cuối cùng là gì không?” Yến Biệt Thiên rút đao, chậm rãi nói.
Cố Kiếm Môn đột nhiên nhắm hai mắt lại, tra thanh kiếm của mình về vỏ, nhịp thở lập tức trở nên nặng nề.
“hắn nói, cứu ta, cứu ta. Ngươi thấy đấy, cả đời kiêu hùng, trước khi chết còn phải xin xỏ kẻ địch, mong mỏi sinh cơ hoàn toàn không có. Ngươi nói xem, đáng thương tới mức nào. Ngươi đoán xem ta đáp lại hắn ra sao?” Yến Biệt Thiên cười rộ lên: “Ha ha ha, ta không nói tới một câu, chỉ giơ chân giẫm lên mặt hắn!”
“Cố ý chọc giận Cố Kiếm Môn, muốn gây ảnh hưởng tới kiếm tâm của Cố Kiếm Môn?” Lôi Mộng Sát hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là thủ đoạn bất nhập lưu mà thôi.”
“Cố Kiếm Môn! Ngươi có biết vì sao ta không thiêu hủy thi thể của huynh trưởng ngươi không?... Bởi vì ta!” Yến Biệt Thiên cao giọng hô.
Cố Kiếm Môn nhảy thẳng tới.
‘Cạch’ một tiếng, Tuyết Nguyệt lập tức rời vỏ.
Ánh lạnh lóe lên.
Vào vỏ.
Yến Biệt Thiên cúi đầu, khoảnh khắc này thời gian như đột ngột kéo dài, cảnh sắc xung quanh chậm rãi trở nên mơ hồ. Hắn nhìn đao trực tiếp ấy, đao của hắn còn chưa kịp giơ lên. Hắn lại ngẩng đầu, khó khăn lắm mới xoay người lại được, nhìn về phía Cố Kiếm Môn lúc này đã lướt tới phía sau hắn: “Ngươi...”
Rốt cuộc hắn không nói hết câu.
Cổ họng hắn xuất hiện một vết kiếm, vị trí giống hệt như Cố Lạc Ly trong quan tài, vết kiếm to dần, máu tươi chảy ra ồ ạt.
“Là Thuấn Sát Kiếm Pháp của sư phụ.” Lôi Mộng Sát cảm thán.
Mọi người trong sân im lặng, dường như không ai ngờ nổi thắng bại chỉ trong một chiêu.
Tư Không Trường Phong lại càng nghẹn họng, hai mắt trợn tròn: “Một... một chiêu?”
Trưởng lão áo đen đột nhiên hô to một tiếng.
Bốn người áo đen đồng thời đánh về phía Cố Kiếm Môn.
“Bảo vệ Cố Kiếm Môn!” Lôi Mộng Sát hô to.
Nhưng đồng thời, trưởng lão áo đen kia, nam tử tóc trắng, nam tử áo tím lại lao theo một hướng khác.
Bách Lý Đông Quân!
“Trở lại!” Lôi Mộng Sát quát lớn.
Bốn người áo đen chỉ là nghi binh, ba người còn lại mới là sát chiêu chân chính!
“Hây!” Tư Không Trường Phong giậm mạnh trường thương trong tay, xoay tròn, xuất thương như giao long. Hắn tự biết chắc chắn mình sẽ chết, chỉ có thể dùng hết sở học của mình, chỉ mong ngăn cản được một chớp mắt. Chớp mắt này là đủ cho đám người Lôi Mộng Sát đuổi kịp.
“Tiểu Bạch!” Bách Lý Đông Quân hô to.
Bạch Lưu Ly lập tức lao tới, nhưng người áo tím tung người lướt đến, đột nhiên vung tay. Thân hình Bạch Lưu Ly ngưng bặt, ba người lập tức lao qua nó.
Chết rồi chết rồi chết rồi.
Trong lòng Tư Không Trường Phong không ngừng hiện lên suy nghĩ này, trường thương trong tay càng múa lượn điên cuồng. Hắn thi triển thương thuật của mình từ một đánh đến tám, lại từ tám đánh về một, thế nên đánh ra thương thứ chín!
Ba người kia lại thật sự bị hắn đánh lui lại ba bước!
“Không thể chết được!” Tư Không Trường Phong gầm lên.
“Thương pháp hay lắm!” Chợt có âm thanh vang lên, dường như ở ngoài gian nhà.
“Có phong thái của Thương Tiên!” Âm thanh lại vang lên, lần này là giữa không trung.
‘Rầm’ một tiếng, có một bình rượu từ trên trời giáng xuống, rơi vào mặt đất, tạo thành một đóa hoa rượu rực rỡ.
Tiếp đó là một người mặc trường bào hạ xuống, tay khẽ xoay tròn, rượu kia cũng xoay tròn trong tay hắn, tiêu sái tự nhiên như một con rồng dài.
“Ra.” Hắn vung ống tay áo, con rồng kia xông lên không trung, nhắm thẳng vào ba người trưởng lão áo đen.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một chớp mắt.
Giang hồ là gì?
Rất nhiều người từng hỏi vấn đề này, nhưng không phải ai cũng có được đáp án.
Nhưng có một vị đại hiệp thấy một hậu bối vừa cầm kiếm rời quê, chứng kiến hậu bối kia cực kỳ khí phách định khiêu chiến hào kiệt trên Binh Khí Phổ, đã nói một câu.
Nếu trên giang hồ không có những thiếu niên như vậy, đó không phải là giang hồ.
Cố Kiếm Môn quay đầu lại, buông kiếm xuống, gương mặt vốn ngông cuồng ngang ngạnh rốt cuộc cũng hiện lên vẻ mệt mỏi. Hắn bĩu môi, không có vẻ vui mừng, cũng không có kinh ngạc, chỉ có điềm nhiên.
Thậm chí còn có vẻ ghét bỏ: “Sao các ngươi lại tới.”
Lôi Mộng Sát cười nói: “Ngươi không biết chúng ta sẽ tới?”
“Biết?” Cố Kiếm Môn mỉm cười: “Một lũ thích xen vào chuyện của người khác.”
“Có vị bằng hữu ở Thiên Khải Thành nhờ ta nói một câu. Hắn nói hắn giúp ngươi đưa thi thể của huynh trưởng về, hôn sự ở đây cũng giúp ngươi thối lui, cho nên...” Mặc Trần công tử đột nhiên mở miệng.
Cố Kiếm Môn ngắt lời hắn: “Cho nên, đừng giết người?”
Bách Lý Đông Quân nghe vậy nghi hoặc nói: “Rốt cuộc vị công tử ở Thiên Khải Thành là ai, vì sao thường xuyên nghe bọn họ nhắc tới?”
Tư Không Trường Phong tho: “Là Phong Hoa công tử được tôn là tính toán không chỗ nào sai sót.”
“Có lẽ, các ngươi nghĩ mình thắng chắc rồi?”” Nam tử tóc trắng cầm ngọc kiếm nói đầy u ám, hắn nhìn lên đỉnh cỗ kiệu: “Lần trước ta không đánh được hai kẻ các ngươi, còn lần này đừng mong trốn thoát dễ dàng.”
Còn nam tử mặc áo tím lại lùi về bên cạnh trưởng lão áo đen, hắn nhìn thoáng qua trưởng lão, nghi hoặc nói: “Trưởng lão, ngươi đang nhìn ai?”
Ánh mắt trưởng lão vẫn nhìn chằm chằm sang bên, là Bách Lý Đông Quân bị làm lơ đã lâu. Sau một hồi hắn mới nhíu mày nói: “Là hắn?”
“Hắn?” Nam tử áo tím khó hiểu.
“Người ta từng gặp ở Càn Đông Thành rất nhiều năm trước.” Trưởng lão kia nhỏ giọng nói.
Nam tử áo tím sửng sốt: “Không ngờ lại gặp hắn ở đây...”
Yến Biệt Thiên nhìn bốn vị cao thủ đột ngột xuất hiện, trong lòng không khỏi căng thẳng. Từ trước đến giờ hắn vẫn không hiểu nhiều về tổ chức tự dưng tới giúp mình, chỉ biết bọn họ tới từ bên ngoài, mưu đồ rất lớn, khu vực Tây Nam chỉ là một bước nhỏ trong kế hoạch của bọn họ, mà thực lực thật sự của bọn họ chưa hề bại lộ.
Liệu nhân thủ mà bọn họ mang tới lúc này có thể ứng phó được những người trước mắt hay không?
Yến Biệt Thiên quay đầu lại, nhìn đám người với vẻ dò hỏi, nếu không thắng được, ít nhất dẫn hắn rút lui toàn vẹn.
Nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện, không ai để ý tới mình. Ánh mắt của vị trưởng lão áo đen đang nhìn theo phía khác, những người khác cũng rời khỏi đối thủ đang giằng co, thối lui tới bên cạnh trưởng lão.
Hắn... bị vứt bỏ?
Cố Kiếm Môn rút kiếm chỉ về trước: “Ta có thể không đại khai sát giới, nhưng có một kẻ phải chết.”
Yến Biệt Thiên cảm nhận được sát ý, đặt tay lên đao, hạ giọng gầm lên: “Lý trưởng lão!”
Trưởng lão áo đen thu hồi ánh mắt, thở dài.
“Ta không biết các ngươi là ai, nhưng các ngươi không cứu được kẻ này đâu.” Lôi Mộng Sát ngạo nghễ nói.
“Chuẩn bị.” Trưởng lão áo đen hạ giọng nói.
“Rõ.” Những người khác đáp lời.
Rốt cuộc Yến Biệt Thiên cũng an tâm hơn một chút. Mà những người khác đứng sau lưng Cố Kiếm Môn cũng chuẩn bị sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch, chỉ cần bên phía trưởng lão áo đen có người động thủ, bọn họ sẽ lập tức ra tay ngăn cản.
Nhưng ít ra giờ phút này, chiến trường vẫn thuộc về hai người Cố Kiếm Môn và Yến Biệt Thiên.
“Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Một trăm chiêu, nhiều nhất một trăm chiêu.” Tư Không Trường Phong nói: “Kiếm thật của Lăng Vân công tử rất nổi danh, cho dù trong bát công tử cũng là thượng thừa.”
“Ngươi muốn biết trước khi chết huynh trưởng của ngươi đã nói câu cuối cùng là gì không?” Yến Biệt Thiên rút đao, chậm rãi nói.
Cố Kiếm Môn đột nhiên nhắm hai mắt lại, tra thanh kiếm của mình về vỏ, nhịp thở lập tức trở nên nặng nề.
“hắn nói, cứu ta, cứu ta. Ngươi thấy đấy, cả đời kiêu hùng, trước khi chết còn phải xin xỏ kẻ địch, mong mỏi sinh cơ hoàn toàn không có. Ngươi nói xem, đáng thương tới mức nào. Ngươi đoán xem ta đáp lại hắn ra sao?” Yến Biệt Thiên cười rộ lên: “Ha ha ha, ta không nói tới một câu, chỉ giơ chân giẫm lên mặt hắn!”
“Cố ý chọc giận Cố Kiếm Môn, muốn gây ảnh hưởng tới kiếm tâm của Cố Kiếm Môn?” Lôi Mộng Sát hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là thủ đoạn bất nhập lưu mà thôi.”
“Cố Kiếm Môn! Ngươi có biết vì sao ta không thiêu hủy thi thể của huynh trưởng ngươi không?... Bởi vì ta!” Yến Biệt Thiên cao giọng hô.
Cố Kiếm Môn nhảy thẳng tới.
‘Cạch’ một tiếng, Tuyết Nguyệt lập tức rời vỏ.
Ánh lạnh lóe lên.
Vào vỏ.
Yến Biệt Thiên cúi đầu, khoảnh khắc này thời gian như đột ngột kéo dài, cảnh sắc xung quanh chậm rãi trở nên mơ hồ. Hắn nhìn đao trực tiếp ấy, đao của hắn còn chưa kịp giơ lên. Hắn lại ngẩng đầu, khó khăn lắm mới xoay người lại được, nhìn về phía Cố Kiếm Môn lúc này đã lướt tới phía sau hắn: “Ngươi...”
Rốt cuộc hắn không nói hết câu.
Cổ họng hắn xuất hiện một vết kiếm, vị trí giống hệt như Cố Lạc Ly trong quan tài, vết kiếm to dần, máu tươi chảy ra ồ ạt.
“Là Thuấn Sát Kiếm Pháp của sư phụ.” Lôi Mộng Sát cảm thán.
Mọi người trong sân im lặng, dường như không ai ngờ nổi thắng bại chỉ trong một chiêu.
Tư Không Trường Phong lại càng nghẹn họng, hai mắt trợn tròn: “Một... một chiêu?”
Trưởng lão áo đen đột nhiên hô to một tiếng.
Bốn người áo đen đồng thời đánh về phía Cố Kiếm Môn.
“Bảo vệ Cố Kiếm Môn!” Lôi Mộng Sát hô to.
Nhưng đồng thời, trưởng lão áo đen kia, nam tử tóc trắng, nam tử áo tím lại lao theo một hướng khác.
Bách Lý Đông Quân!
“Trở lại!” Lôi Mộng Sát quát lớn.
Bốn người áo đen chỉ là nghi binh, ba người còn lại mới là sát chiêu chân chính!
“Hây!” Tư Không Trường Phong giậm mạnh trường thương trong tay, xoay tròn, xuất thương như giao long. Hắn tự biết chắc chắn mình sẽ chết, chỉ có thể dùng hết sở học của mình, chỉ mong ngăn cản được một chớp mắt. Chớp mắt này là đủ cho đám người Lôi Mộng Sát đuổi kịp.
“Tiểu Bạch!” Bách Lý Đông Quân hô to.
Bạch Lưu Ly lập tức lao tới, nhưng người áo tím tung người lướt đến, đột nhiên vung tay. Thân hình Bạch Lưu Ly ngưng bặt, ba người lập tức lao qua nó.
Chết rồi chết rồi chết rồi.
Trong lòng Tư Không Trường Phong không ngừng hiện lên suy nghĩ này, trường thương trong tay càng múa lượn điên cuồng. Hắn thi triển thương thuật của mình từ một đánh đến tám, lại từ tám đánh về một, thế nên đánh ra thương thứ chín!
Ba người kia lại thật sự bị hắn đánh lui lại ba bước!
“Không thể chết được!” Tư Không Trường Phong gầm lên.
“Thương pháp hay lắm!” Chợt có âm thanh vang lên, dường như ở ngoài gian nhà.
“Có phong thái của Thương Tiên!” Âm thanh lại vang lên, lần này là giữa không trung.
‘Rầm’ một tiếng, có một bình rượu từ trên trời giáng xuống, rơi vào mặt đất, tạo thành một đóa hoa rượu rực rỡ.
Tiếp đó là một người mặc trường bào hạ xuống, tay khẽ xoay tròn, rượu kia cũng xoay tròn trong tay hắn, tiêu sái tự nhiên như một con rồng dài.
“Ra.” Hắn vung ống tay áo, con rồng kia xông lên không trung, nhắm thẳng vào ba người trưởng lão áo đen.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.