Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 2: Quán Rượu Đông Quy + Tang Lạc Sài Tẫn
Chu Mộc Nam
17/01/2022
1: Quán rượu Đông Quy
Dịch: Athox
Sài Tang Thành nằm trong phạm vi quản lý của Nhuận Châu, là thành trì giàu có và đông đúc nhất khu vực Tây Nam. Đây là nơi tụ tập của thương gia giàu có, nơi hội tụ của các sĩ tử nho nhã, cho nên các quý nhân đi ngang qua Tây Nam, chỉ cần rảnh rỗi đều tới tòa thành này một chuyến. Thế nhân nói, chín thành của Thanh Châu chỉ có thể chiếm tám phần mười tài vận trong thiên hạ, còn một phần phải chia cho đế đô Thiên Khải Thành. Một phần còn lại thì một nửa cho những thành trì khác còn một nửa để lại cho Sài Tang Thành. Mà trong Sài Tang Thành, có niền nhất không ai ngoài Kim Tiễn Phường Cố gia.
Cho nên hắn chọn nơi này để mở quán rượu của mình.
Con đường này tên là phố Long Thủ, rất phồn hoa, hơn nữa còn rất gần Cố gia.
Quán rượu mà y mở không phải chỉ phồn hoa mà còn muốn những người đi qua đều là loại có tiền, như vậy mới mua được rượu của hắn.
Vì rượu của hắn rất đắt, một bình hai mươi lượng bạc.
Từ ngày gặp được sư phụ, y học ủ rượu đã bảy năm, bây giờ đã cực kỳ tiến bộ, từ Càn Đông Thành tới Sài Tang Thành, đương nhiên là hết sức tự tin về rượu mà mình ủ.
Nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười ba y khai trương nhưng vẫn không có ai tới cửa. Ngày thứ nhất, có người hỏi rượu của y, chê đắt nên bỏ đi. Ngày thứ hai, có một thư sinh áo trắng tới uống một chén, khen không dứt lời, nói hôm sau lại tới. Ngày thứ ba, thư sinh áo trắng còn chưa tới, những khách hàng khác cũng không xuất hiện, còn không có ai hỏi giá; thậm chí toàn bộ con đường đều vắng lặng không một bóng người. Nhưng điểm kỳ lạ là đồ tể bán thịt phía đối diện, bà lão giày thêu bên cạnh, từ lão bán dầu không nói năng gì, tiểu Tây Thi cách đó không xa, ai nấy ngày ngày chặt thịt, thêu hoa, đổ dầu, làm bánh bao, cứ như không có khách hàng cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của bọn họ.
Y ngồi phơi nắng ngoài bậc cửa, vừa cắn hạt dưa vừa não não làu bàu: “Dù thế nào thì trước kia ta cũng là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, tội gì phải tới cái nơi xui xẻo này chịu khổ chịu nạn.” Cuối cùng y không nhịn được, ném đống hạt dưa đi, tới cửa hàng thịt phía đối diện, quan sát đồ tể tay giơ dao mổ lớn chặt xuống, mặt không đổi sắc: “Đại ca, vào uống một chén không?”
Đồ tể lạnh lùng nhìn y một cái, như đang nhìn thằng ngốc.
“Không lấy tiền của ngươi? Coi như kết giao bằng hữu.” Y dùng kịch bản thường xuyên thành công của bản thân ở Càn Đông Thành. Y tự tin chỉ cần người này uống chén miễn phí đầu tiên thì sẽ muốn uống chén thứ hai, chén thứ hai trăm! Khi đó mình sẽ kiếm được một khoản lớn.
Đồ tể đáp lại y bằng tiếng chặt xương giòn giã.
Y đành chạy tới cửa hàng hàng của gã bán dầu. Gã bán dầu tuy cười tủm tỉm nhưng lời nói lại chẳng hề khách khí: “Cút ngay, đừng cản trở ta ngắm Tiểu Tây Thi.”
“Ngươi đã từng nghe câu này chưa, rượu làm tăng dũng khí. Ngươi ngắm bao lâu cũng chỉ là ngắm, uống rượu của ta vào, ngươi sẽ dám làm.” Ông chủ nhỏ của quán rượu từ từ hướng dẫn.
“Cút.” Gã bán đầu vẫn cười tủm tỉm.
“Đi thì đi.” Ông chủ nhỏ lập tức đứng dậy, trong lòng nổi giận mắng: nếu là ở Càn Đông Thành, ta đã châm lửa đốt cả cái quán dầu của ngươi rồi! Y đang bất đắc dĩ trở lại quán rượu thì một tiếng vó ngựa đột ngột ngắt đứt syn của y. Y quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lao lên trước, phía sau còn tám người hầu mặc giáp mềm cưỡi ngựa theo sau. Mấy hôm trước trời vừa đổ mưa, mặt đất vẫn còn vũng nước, tốc độ của xe ngựa không chậm, đạp lên bọt nước dưới mặt đất chạy thẳng tới. Ông chủ nhỏ vội vàng lùi lại vài bước, sợ nước bùn vấy bẩn quần áo của y.
“Dừng.” Người đánh xe kéo cương ngựa, dừng lại trước cửa quán rượu. Hắn nhìn bảng hiệu của của quán rượu, hạ giọng thi thầm: “Đông Quy?”
Ông chủ nhỏ mỉm cười, vội vàng đi tới: “Xem ra các ngươi từ rất xa trở về? Cái tên Đông Quy này được lắm, rất hợp với các ngươi, vào uống một chén nhé?”
Người đánh xe vẫn cau mày nhìn bảng hiệu, cứ như không nghe thấy lời nói của đối phương, hay vốn không muốn để ý tới lời của y. Hắn quay đầu xốc tấm màn che lên, nhỏ giọng nói gì đó với người bên trong. Người bên trong im lặng trong chốc lát rồi trả lời một câu. Người đánh xe vội vàng xuống xe, bung dù.
Sau đó một đôi giày bước khỏi xe ngựa, đôi giày đó không dính tới một hạt bụi, phía trên thêu một con hạc trắng bằng chỉ bạc.
Ông chủ nhỏ đương là người biết hàng, mỉm cười: “Khách quý?”
Tiếp đó một nam tử mặc y phục hoa lệ xuất hiện trước mặt y. Nam tử này khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, gương mặt hiền lành, chỉ có hàng lông mày bên trái là có màu trắng. Hắn nhìn chủ quán rượu, hơi ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra, mỉm cười hỏi: “Tiểu nhị à?”
Sắc mặt ông chủ nhỏ lập tức lạnh đi.
Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên y nghe câu nói này.
“Ta là chủ quán.” Giọng điệu của y không còn hiền lành như trước. Y luôn cố gắng ra vẻ nhiệt tình tiếp khách, nhưng dù sao tiểu bá vương của Càn Đông Thành vẫn là tiểu bá vương.
Nam tử mày trắng nhìn ông chủ nhỏ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi trước mặt, gật đầu nói: “Ông chủ nhỏ tuổi tác không lớn mà làm ăn lớn thật.”
“Làm ăn lớn hay không không phải nhìn mặt tiền quán rượu có lớn hay không, mà là xem rượu có ngon hay không!” Ông chủ nhỏ mặc bộ áo xanh,gương mặt tuấn tú. Chỉ nhìn dung mạo thì không khác gì những thiếu niên khổ sở đọc thi thư trong trường tư thục, chuẩn bị thi đậu công danh. Thế nhưng giờ phút khí thế khi y giơ tay nhấc chân cùng với ánh mắt luôn mang vẻ kiêu ngạo kia, đúng là có dáng vẻ của người làm ăn lớn. “Uống một chén, nếu không ngon... thì về nhà đổi cái lưỡi khác đi.”
“To gan!” Đánh xe cả giận nói.
Nam tử mày trắng phất tay ngăn hắn lại, tiếp đó quay lại nói với người hầu: “Dù sao cũng tới đây rồi, mọi người đi vào uống một chén.”
Ngoài đánh xe vẫn đứng yên, tám người hầu đều xuống ngựa đi vào. Có vẻ như bọn họ đã đi rất lâu, áo giáp khá nhếch nhác, bây giờ đồng loạt bước vào quán rượu, bùn đất trên giày đều lưu lại dưới sàn. Ông chủ nhíu mày, nam tử mày trắng chú ý tới chi tiết này bèn mỉm cười nói: “Tiền thưởng gấp đôi.” Tiếp đó hắn quay đầu, thấy được thực đơn trên tường.
Nói là thực đơn cũng không chuẩn, vì chỉ có rượu, không có đồ ăn.
Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược. Tổng cộng mười hai bình rượu, một bình hai mươi lượng.
Một người hầu cười lạnh, giơ tay gõ nhẹ lên bàn: “Ngươi có biết quán rượu ngon nhất ở Tang Lạc Thành là Lan Ngọc Hiên bán Nguyệt Lạc Bạch giá bao nhiêu không?”
“Một bình mười tám lượng.” Ông chủ nhỏ sắc mặt ngạo nghễ, giọng nói lại mang vẻ đương nhiên: “Rượu của ta chỉ ngon hơn họ một chút, cho nên ta bán hai mươi lượng.”
Người hầu cứng họng, không đoán được chủ quán này lại nói khoác mà không biết ngượng như vậy, đang định mở miệng mắng vài câu nhưng lại bị nam tử mày trắng giơ tay ngăn cản. Nam tử mày trắng vẫn giữ vẻ bình thản, hắn gật đầu một cái: “Vậy cho ta mỗi loại một bình.” Sau khi nói xong hắn lấy từ trong lòng ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn, trên ngân phiếu viết rất rõ ràng, năm trăm lượng.
“Đợi một chút.” Chủ quán không nhận ngân phiếu, xoay đi, đi về sau bếp.
Người hầu đã lên tiếng vừa rồi hạ giọng nói với nam tử mày trắng: “Hóa ra quán rượu này chỉ có một người, đầu bếp, tiểu nhị, khách khứa đều không có.”
“Không, còn một người khác.” Nam tử áo trắng liếc sang, nhìn vào góc của cửa hàng.
Nơi đó có một người đang nằm, lúc này đang là sáng sớm mà có vẻ như đã say tới bất tỉnh nhân sự. Hắn mặc một bộ áo trắng, tuy quần áo không quá sạch sẽ. Trên bàn còn gác một thanh trường thương, một thanh trường thương màu bạc trắng.
Người hầu khẽ nhíu mày, nhìn về phía nam tử mày trắng.
Nam tử mày trắng gõ nhẹ lên bàn, hạ giọng nói: “Làm sao một gương mặt mới lại có thể mở cửa hàng ở phố Long Đầu này?”
Chỉ chốc lát sau, ông chủ nhỏ đã từ đằng sau trở lại, lục tục đặt mười hai bình rượu lên cái bàn dài, trên mỗi bình rượu đều khắc tên rượu hết sức tĩnh ảo.
Nam tử mày trắng vỗ ghế nói: “Ông chủ, chúng ta mỗi người một bình, uống xong vẫn thừa một bình, hay là ngồi xuống cùng uống?”
Ông chủ nhỏ chỉ do dự một chút rồi lập tức ngồi xuống: “Vậy ta không chối từ.”
Nam tử mày trắng đẩy bình rượu Trường An tới trước mặt ông chủ nhỏ, ông chủ lộ vẻ tiếc nuối: “Rượu Trường An hương vị kéo dài, thích hợp nhất để uống trong những ngày giá rét. Hôm nay quý khách không uống, đáng tiếc.”
Nam tử mày trắng mỉm cười, kéo Trường An lại, đẩy bình Nguyên Chính qua. Ông chủ vẫn ôm vẻ mặt tiếc nuối: “Rượu Nguyên Chính trong trẻo thơm ngọt, thích hợp nhất với người đi xa. Các ngươi bôn ba suốt chặng đường, uống một chén là chuẩn.”
Nam tử mày trắng lắc đầu, nụ cười cũng chân thành hơn đôi chút: “Ông chủ đúng là người yêu rượu. Chẳng lẽ rượu này là ông chủ tự ủ?”
Ông chủ nhỏ nhìn mười hai bình rượu, mỗi bình đều cực kỳ ưa thích, cuối cùng đành nhận lấy rượu Nguyên Chính rót cho mình một chén: “Đương nhiên rồi, năm ta bảy tuổi đã uống rượu lần đầu tiên, từ đó đã say mê trong đạo này. Từ chín tuổi trở đi ta đã lạy tám vị sư phụ học cất rượu. Rượu của ta tuy chưa tính là tuyệt phẩm, nhưng cũng đủ vượt qua vô số loại rượu tầm thường.”
Nam tử mày trắng gật đầu, tuy ông chủ trước mặt nhìn thế nào cũng không giống một ông chủ quán rượu, nhưng khi nói tới rượu, vẻ hừng hực trong mắt không thể giấu nổi, xem ra đúng là người thích rượu ngon. Nam tử mày trắng tự rót cho mình một chén rượu Trường An, uống một ngụm như đang suy tư gì đó.
Chỉ là một ngụm.
Ý lạnh thấu xương lập tức tiêu tán, một làn nước ấm dâng lên từ trong bụng, trải rộng khắp toàn thân. Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thở của bản thân lập tức an ổn. Hắn bôn ba tới vài trăm dặm là để giết người, dọc đường có làm thế nào cũng không trấn an được cõi lòng, sợi dây cung kia vẫn càng lúc càng kéo căng. Nhưng giờ phút này lại như có người gẩy nhẹ lên trên, dây cung kinh động nhưng cũng từ từ hòa hoãn lại.
Hăn mở mắt, thở một hơi dài, gật đầu nói: “Rượu ngon, nên thưởng.”
Sau khi câu này thốt lên, đám người hầu đều hạ chém rượu xuống, nhỏ giọng khen ngợi. Ngay cả người hầu vừa cười nhạo ông chủ nhỏ cũng lộ vẻ tán thưởng.
Ánh mắt ông chủ nhỏ sáng lên, nói với nam tử mày trắng: “Ai da, xem ra quý khách hiểu rượu.”
“Trong số rượu mà đời này ta từng uống, bình này có thể xếp hạng năm.” Nam tử mày trắng thành khẩn nói.
Ông chủ nhỏ nghe xong câu này không có vẻ vui mừng cũng không thấy có gì bất mãn, chỉ truy hỏi: “Vậy ngươi nói loại nào mới là đệ nhất?”
“Thiên Khải Thành, Điêu Lâu Tiểu Trúc, Thu Lộ Bạch.” Nam tử mày trắng chậm rãi nói.
Ông chủ nhỏ sửng sốt, sau đó lập tức nhảy dựng lên, y kinh ngạc nói: “Quả nhiên là khách quý, ngươi đã từng tới Thiên Khải Thành, còn uống cả Thu Lộ Bạch? Mau kể về Thu Lộ Bạch cho ta!”
“Nhiều năm rồi, ta đã tới rất nhiều nơi, cũng tới Thiên Khải Thành ba lần. Đó là thành trì tập hợp mọi thứ phồn hoa nhất thế gian. Nhưng thứ ta nhớ nhất vẫn là một chén Thu Lộ Bạch. Rượu ngon có nếm được một vị, nhưng Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc lại có thể nếm tới ba vị. Nếu ông chủ có cơ hội cũng nên tới nếm thử. Vị rượu này không thể tả bằng lời, chỉ có thể nếm thử.” Nam tử mày trắng đáp.
Ông chủ nhỏ thở dài: “Người nhà ta không cho ta tới Thiên Khải Thành, ta tới đâu cũng được nhưng tới Thiên Khải Thành thì không được.”
“Ông chủ là người trong Tang Lạc Thành à?” Nam tử áo trắng hỏi.
“Không phải. Chẳng qua nhà ta có một cửa hàng trống, thấy ta tuổi tác không nhỏ nên phái ta tới buôn bán.” Ông chủ nhỏ đáp.
“Một quán rượu trên đường Long Đầu này mà còn trống à? Trong nhà ông chủ nhiều tiền lắm nhỉ?” Nam tử mày trắng nói đầy ẩn ý.
Ông chủ nhỏ uống một hơi cạn sách chén rượu của mình, tuy y mới mười bảy mươi tám tuổi nhưng dáng vẻ uống rượu lại rất dũng mãnh, tư thế như sâu rượu: “Rượu ngon, đúng là rượu ngon.” Y nhắm hai mắt lại, dáng vẻ say mê đắm chìm, nhưng lại rất giảo hoạt né tránh câu hỏi này.
Nam tử mày trắng cũng uống một ngụm rượu, không tiếp tục truy hỏi, chỉ đổi sang câu khác; “Ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Bạch Đông Quân.” Ông chủ nhỏ trả lời.
Nam tử mày trắng điềm nhiên đáp: “Đúng là tên hay. Mở cửa hàng ở đây có gặp phiền toái gì không? Trong Tang Lạc Thành này ta vẫn chen miệng vào được.”
Bạch Đông Quân vỗ bàn một cái: “Vậy đúng là khách quý! Ta đang buồn bực, khế đất chỗ ta là hàng thật giá thật, ta mở quán rượu ở đây cũng là thật sự muốn buôn bán. Nhưng mới không được mấy ngày đã có người tới quấy rối, bảo ta cút khỏi đây? Ngươi nói xem có tức không?”
“Sau đó thì sao? Một mình ngươi e là không ứng phó được, hay ông chủ nhỏ thật ra là cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ?” Nam tử mày trắng hỏi, mỗi câu nói của hắn có vẻ rất tùy ý nhưng lại mang đầy vẻ dò xét.
Nam tử say rượu trong góc đột nhiên rùng mình một cái, như bị gió lạnh lay tỉnh. Hắn gãi gãi lên tóc, ngẩng đầu dậy, tiếp đó lảo đảo đứng lên, giơ tay nắm lấy thanh trường thương trên bàn, chống xuống đất một cái.
Sau cái chống này, toàn bộ quán rượu đều rung chuyển.
Bạch Đông Quân cười nói: “Quán rượu của ta, không phải chỉ có mình ta.”
2: Tang Lạc Sài Tẫn
Người cầm thương kia say rượu nấc một cái đầy hơi rượu, xoa xoa đôi mắt, lạnh lùng nói: “Lại có ai dám tới gây sự?”
Tám người hầu lập tức rút trường đao bên hông.
Nam tử mày trắng nheo đôi mắt, quan sát cẩn thận vị khách cầm thương này. Sắc mặt hắn tái nhợt, mái tóc rối tung buông sau lưng, chỉ dùng một sợi dây tùy ý buộc lại một chút, dáng dấp điển hình của lãng khách giang hồ. Nhưng quan sát kỹ gương mặt có thể thấy tuổi tác cũng xêm xêm ông chủ nhỏ, chẳng qua chỉ là một thiếu niên. Nhưng với khí thế đập thương lúc vừa rồi, e là công lực rất không tầm thường.
“Ngươi đang trù ẻo ta à? Tới quán của ta là gây sự à?” Đầu của người cầm thương kia bị gõ một cái, chỉ thấy Bạch Đông Quân đã chạy tới đập một cái lên đầu hắn. Có vẻ như y còn chưa hết giận, lại đạp hắn một cái: “Ta đợi mười ba ngày, cuối cùng cũng đợi được một bàn khách quý? Ngươi lại định đánh người ta bỏ chạy à? Ngươi đền tiền đi!”
Người cầm thương lại nấc một cái đầy mùi rượu, đầu óc có vẻ tỉnh táo hơn chút. Hắn thấy trên bàn bên kia để hẳn mười hai bình rượu, hai mắt sáng rực lên, bước thẳng tới: “Nếu là khách quý thì chia cho ta một chén uống cùng với.” Thân hình của hắn cực kỳ nhanh chóng, bước một bước đã tới cạnh bàn, duỗi tay về phía bình rượu gần nhất. Người hầu kế đó đang định vung đao, lại thấy một người đã lướt qua bên cạnh, ngăn trước mặt hắn. Người nọ vươn một tay ra, đè chặt cánh tay Người cầm thương.
Người cầm thương ngẩng đầu, đối mặt với hàng lông mày màu trắng, trong lòng bỗng lạnh đi.
Nam tử mày trắng mỉm cười: “Rượu của ta còn phải cho người khác, nếu tiểu huynh đệ muốn uống thì ngân phiếu năm trăm lượng của ta vẫn còn dư một bình, hay là đưa cho tiểu huynh đệ.”
Người cầm thương hất đầu, cuối cùng cũng có vẻ tỉnh rượu. Hắn thu tay lại, xoa nhẹ, lại đi về góc, tiếp tục vùi đầu trong khuỷu tay, đã ngủ say như chết.
“Đúng là ta phải tới miếu lạy một chút, từ khi đến Sài Tang Thành vẫn luôn xui xẻo, còn gặp phải cái gã lỗ vốn nhà ngươi!” Bạch Đông Quân vẫn chưa hết giận đạp một cái, nhưng thân hình người cầm thương nghiêng nhẹ, né tránh một cách xảo diệu.
Nam tử mày trắng vẫn mỉm cười hiền lành, có vẻ không hề để ý, tiếp đó hắn quay đầu lại nói với đám người hầu: “Uống xong rồi, đi thôi.”
“Đúng vậy.” Đám người hầu thu đao, xoay người đi ra ngoài.
Trong đó một người hầu đứng dậy chậm nhất, như đang thưởng thức hương vị trong rượu, một người khác bên cạnh đẩy nhẹ hắn: “Học Chính, ngây ra làm gì thế.”
Người hầu tên Học Chính lúc lắc đầu: “Đúng là rượu ngon.” Hắn nhếch miệng cười với Bạch Đông Quân, tiếp đó cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Nam tử mày trắng cầm hai bình rượu còn lại trên bàn, cũng đi theo ra ngoài.
“Nếu quý khách rảnh rỗi thì tới đây thêm nhé.” Bạch Đông Quân khó khăn lắm mới gặp được một vị khách hiểu rượu, hơn nữa đối phương đã từng uống Thu Lộ Bạch mà mình ngưỡng mộ đã lâu, đương nhiên không nhịn được mời chào thêm.
Nhưng nam tử mày trắng lại như biến thành người khác, không những không trả lời y, thậm chí còn không buồn quay đầu lại. Người đánh xe ở cửa bung dù, nam tử mày trắng đưa một bình rượu cho hắn, cầm một bình khác lên xe.
“Trong xe ngựa kia còn một người khác.” Người cầm thương lại ngẩng đầu dậy, hạ giọng nói.
Bạch Đông Quân gật đầu: “Vừa rồi hắn nói còn thừa một bình rượu có thể cho ta uống, ta đã tính ra.”
“Không cần tính, người tập võ chúng ta biết xem khí, khí của chiếc xe ngựa này không đúng.” Người cầm thương nói.
Bạch Đông Quân bĩu môi: “Ức hiếp ta võ công không tốt?”
Nam tử mày trắng lên xe, người đánh xe cầm bình rượu, đổ vào miệng uống một hơi cạn sạch, tiếp đó nhìn Bạch Đông Quân một cái, tùy ý ném bình rượu trong tay xuống đất rồi đột nhiên giơ roi, nghênh ngang đi về phía trước.
Bạch Đông Quân thấy cảnh này, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng, hắn nhanh chóng lao thẳng ra ngoài cửa, nhặt mảnh vỡ của bình rượu lên ném về phía người đánh xe, còn thấy chưa hết giận, chửi ầm lên: “Rượu của ta mà để loại thô bỉ này uống, đúng là phí của trời!”
Người đánh xe kia không buồn quay đầu lại, chỉ vung roi ngựa, nhưng mảnh vỡ đã bị đánh bật lại, bay thẳng về phía Bạch Đông Quân. Bạch Đông Quân sửng sốt, còn chưa khôi phục tinh thần thình mảnh vỡ đã bị một người nắm trong tay. Người cầm thương kia miệng ngậm một cây tăm xỉa răng, tay nắm lấy mảnh vỡ bình rượu, lẩm bẩm: “Khách quý như vậy còn chẳng bằng không tới.”
Trong xe ngựa, nam tử mày trắng lấy ra một chén rượu bằng bạch ngọc, rót một chén cho người bên trong: “Không phải người đặc biệt gì, là một người cất rượu, tuổi tác không lớn, nhiều nhất mới chỉ mười bảy, nói là cửa hàng mà tổ tiên để lại, hắn bị phái tới buôn bán. Không phải người Sài Tang, ta cũng thử rồi, võ công rất kém.”
“Là lúc vừa rồi, ta nghe được.” Người bên cạnh chậm rãi mở miệng, âm thanh uyển chuyển hòa nhã dịu dàng, là một cô gái trẻ tuổi.
“Là một hộ vệ của hắn, võ công không tệ nhưng không phải quá mạnh, ít nhất dọc đường này có người mạnh hơn hắn.” Nam tử mày trắng tiếp tục nói.
“Sao người xứ khác lại có cửa hàng trên phố Long Đầu? Hắn tên là gì?”
“Bạch Đông Quân.”
“Bạch Đông Quân? Chưa từng nghe tới cái tên này, Lĩnh Nam Bạch gia cũng cách vùng Tây Bắc này cả ngàn dặm, sẽ không tới nhúng tay vào vũng nước đục này. Thế thì chỉ có thể coi là hắn xui xẻo thôi.” Cô gái này vừa nói vừa nhận lấy chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tiếp đó ánh mắt sáng lên, tán thưởng: “Rượu ngon.”
“Đúng là rượu ngon. Cho nên ta đoán hắn không liên quan tới việc này, vì người có thể ủ được loại rượu ngon như vậy, chắc chắn tâm tư không thể đặt ở chuyện khác. Rượu này xét về đậm đà thì thiếu đôi chút, nhưng tinh xảo đặc sắc, không phải thiếu niên tâm tư đơn thuần thì không thể ủ nổi.” nam tử mày trắng trả lời.
Cô gái buông chén rượu xuống, lưu lại một dấu môi đỏ chót quyến rũ, cô nhìn cái tên trên bình rượu.
Tang Lạc.
“Tang Lạc, Tang Lạc, Sài Tang vẫn lạc. Tên hay.” Cô gái cười khanh khách.
Xe ngựa dừng lại.
Người đánh xe vén rèm lên: “Tới Cố phủ rồi.”
Trong quán rượu Đông Quy, sau khi tiễn đợt khách này cửa nẻo lại trở nên vắng lặng, Bạch Đông Quân đặt mông ngồi trên bậc thang, thở dài nói: “Ngươi nói xem có phải chúng ta gặp phải ngày hội đặc biệt gì đó của Tang Lạc thành không, ngày hội này mọi người đều không được ra ngoài mua đồ, nhưng người bán hàng vẫn phải ra ngoài đón khách, hơn nữa nữa vẫn phải vui vẻ niềm nở như không có chuyện gì xảy ra?”
Người cầm thương ngồi xuống bậc thang cùng Bạch Đông Quân, lúc thì gãi đầu, lúc thì bắt rận: “Làm gì có ngày hội nào kỳ quái như vậy? Ngươi cảm thấy đầu óc người trong Tang Lạc Thành có vấn đề hay sao?”
“Vậy ngươi giải thích hiện tượng này thế nào?” Bạch Đông Quân chỉ phía đối diện.
Gã đồ tể bán thịt vẫn giơ tay chặt xuống, cứ như có thịt cắt không hết, xương cốt chặt không xong.
Bà lão thêu hoa trên giày, chim chóc trên giày hoa cứ như chỉ giây phút sau sẽ bay lên trời.
“Chắc là số ngươi không được tốt.” Người cầm thương ngẩng đầu, nói với vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Đúng vậy, số ta không tốt.” Bạch Đông Quân cả giận nói: “Số không tốt tới mức nào mới sa sút tới mức ngồi phơi nắng cùng cái loại lãng khách lười tắm như ngươi!”
Dịch: Athox
Sài Tang Thành nằm trong phạm vi quản lý của Nhuận Châu, là thành trì giàu có và đông đúc nhất khu vực Tây Nam. Đây là nơi tụ tập của thương gia giàu có, nơi hội tụ của các sĩ tử nho nhã, cho nên các quý nhân đi ngang qua Tây Nam, chỉ cần rảnh rỗi đều tới tòa thành này một chuyến. Thế nhân nói, chín thành của Thanh Châu chỉ có thể chiếm tám phần mười tài vận trong thiên hạ, còn một phần phải chia cho đế đô Thiên Khải Thành. Một phần còn lại thì một nửa cho những thành trì khác còn một nửa để lại cho Sài Tang Thành. Mà trong Sài Tang Thành, có niền nhất không ai ngoài Kim Tiễn Phường Cố gia.
Cho nên hắn chọn nơi này để mở quán rượu của mình.
Con đường này tên là phố Long Thủ, rất phồn hoa, hơn nữa còn rất gần Cố gia.
Quán rượu mà y mở không phải chỉ phồn hoa mà còn muốn những người đi qua đều là loại có tiền, như vậy mới mua được rượu của hắn.
Vì rượu của hắn rất đắt, một bình hai mươi lượng bạc.
Từ ngày gặp được sư phụ, y học ủ rượu đã bảy năm, bây giờ đã cực kỳ tiến bộ, từ Càn Đông Thành tới Sài Tang Thành, đương nhiên là hết sức tự tin về rượu mà mình ủ.
Nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười ba y khai trương nhưng vẫn không có ai tới cửa. Ngày thứ nhất, có người hỏi rượu của y, chê đắt nên bỏ đi. Ngày thứ hai, có một thư sinh áo trắng tới uống một chén, khen không dứt lời, nói hôm sau lại tới. Ngày thứ ba, thư sinh áo trắng còn chưa tới, những khách hàng khác cũng không xuất hiện, còn không có ai hỏi giá; thậm chí toàn bộ con đường đều vắng lặng không một bóng người. Nhưng điểm kỳ lạ là đồ tể bán thịt phía đối diện, bà lão giày thêu bên cạnh, từ lão bán dầu không nói năng gì, tiểu Tây Thi cách đó không xa, ai nấy ngày ngày chặt thịt, thêu hoa, đổ dầu, làm bánh bao, cứ như không có khách hàng cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của bọn họ.
Y ngồi phơi nắng ngoài bậc cửa, vừa cắn hạt dưa vừa não não làu bàu: “Dù thế nào thì trước kia ta cũng là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, tội gì phải tới cái nơi xui xẻo này chịu khổ chịu nạn.” Cuối cùng y không nhịn được, ném đống hạt dưa đi, tới cửa hàng thịt phía đối diện, quan sát đồ tể tay giơ dao mổ lớn chặt xuống, mặt không đổi sắc: “Đại ca, vào uống một chén không?”
Đồ tể lạnh lùng nhìn y một cái, như đang nhìn thằng ngốc.
“Không lấy tiền của ngươi? Coi như kết giao bằng hữu.” Y dùng kịch bản thường xuyên thành công của bản thân ở Càn Đông Thành. Y tự tin chỉ cần người này uống chén miễn phí đầu tiên thì sẽ muốn uống chén thứ hai, chén thứ hai trăm! Khi đó mình sẽ kiếm được một khoản lớn.
Đồ tể đáp lại y bằng tiếng chặt xương giòn giã.
Y đành chạy tới cửa hàng hàng của gã bán dầu. Gã bán dầu tuy cười tủm tỉm nhưng lời nói lại chẳng hề khách khí: “Cút ngay, đừng cản trở ta ngắm Tiểu Tây Thi.”
“Ngươi đã từng nghe câu này chưa, rượu làm tăng dũng khí. Ngươi ngắm bao lâu cũng chỉ là ngắm, uống rượu của ta vào, ngươi sẽ dám làm.” Ông chủ nhỏ của quán rượu từ từ hướng dẫn.
“Cút.” Gã bán đầu vẫn cười tủm tỉm.
“Đi thì đi.” Ông chủ nhỏ lập tức đứng dậy, trong lòng nổi giận mắng: nếu là ở Càn Đông Thành, ta đã châm lửa đốt cả cái quán dầu của ngươi rồi! Y đang bất đắc dĩ trở lại quán rượu thì một tiếng vó ngựa đột ngột ngắt đứt syn của y. Y quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lao lên trước, phía sau còn tám người hầu mặc giáp mềm cưỡi ngựa theo sau. Mấy hôm trước trời vừa đổ mưa, mặt đất vẫn còn vũng nước, tốc độ của xe ngựa không chậm, đạp lên bọt nước dưới mặt đất chạy thẳng tới. Ông chủ nhỏ vội vàng lùi lại vài bước, sợ nước bùn vấy bẩn quần áo của y.
“Dừng.” Người đánh xe kéo cương ngựa, dừng lại trước cửa quán rượu. Hắn nhìn bảng hiệu của của quán rượu, hạ giọng thi thầm: “Đông Quy?”
Ông chủ nhỏ mỉm cười, vội vàng đi tới: “Xem ra các ngươi từ rất xa trở về? Cái tên Đông Quy này được lắm, rất hợp với các ngươi, vào uống một chén nhé?”
Người đánh xe vẫn cau mày nhìn bảng hiệu, cứ như không nghe thấy lời nói của đối phương, hay vốn không muốn để ý tới lời của y. Hắn quay đầu xốc tấm màn che lên, nhỏ giọng nói gì đó với người bên trong. Người bên trong im lặng trong chốc lát rồi trả lời một câu. Người đánh xe vội vàng xuống xe, bung dù.
Sau đó một đôi giày bước khỏi xe ngựa, đôi giày đó không dính tới một hạt bụi, phía trên thêu một con hạc trắng bằng chỉ bạc.
Ông chủ nhỏ đương là người biết hàng, mỉm cười: “Khách quý?”
Tiếp đó một nam tử mặc y phục hoa lệ xuất hiện trước mặt y. Nam tử này khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, gương mặt hiền lành, chỉ có hàng lông mày bên trái là có màu trắng. Hắn nhìn chủ quán rượu, hơi ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra, mỉm cười hỏi: “Tiểu nhị à?”
Sắc mặt ông chủ nhỏ lập tức lạnh đi.
Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên y nghe câu nói này.
“Ta là chủ quán.” Giọng điệu của y không còn hiền lành như trước. Y luôn cố gắng ra vẻ nhiệt tình tiếp khách, nhưng dù sao tiểu bá vương của Càn Đông Thành vẫn là tiểu bá vương.
Nam tử mày trắng nhìn ông chủ nhỏ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi trước mặt, gật đầu nói: “Ông chủ nhỏ tuổi tác không lớn mà làm ăn lớn thật.”
“Làm ăn lớn hay không không phải nhìn mặt tiền quán rượu có lớn hay không, mà là xem rượu có ngon hay không!” Ông chủ nhỏ mặc bộ áo xanh,gương mặt tuấn tú. Chỉ nhìn dung mạo thì không khác gì những thiếu niên khổ sở đọc thi thư trong trường tư thục, chuẩn bị thi đậu công danh. Thế nhưng giờ phút khí thế khi y giơ tay nhấc chân cùng với ánh mắt luôn mang vẻ kiêu ngạo kia, đúng là có dáng vẻ của người làm ăn lớn. “Uống một chén, nếu không ngon... thì về nhà đổi cái lưỡi khác đi.”
“To gan!” Đánh xe cả giận nói.
Nam tử mày trắng phất tay ngăn hắn lại, tiếp đó quay lại nói với người hầu: “Dù sao cũng tới đây rồi, mọi người đi vào uống một chén.”
Ngoài đánh xe vẫn đứng yên, tám người hầu đều xuống ngựa đi vào. Có vẻ như bọn họ đã đi rất lâu, áo giáp khá nhếch nhác, bây giờ đồng loạt bước vào quán rượu, bùn đất trên giày đều lưu lại dưới sàn. Ông chủ nhíu mày, nam tử mày trắng chú ý tới chi tiết này bèn mỉm cười nói: “Tiền thưởng gấp đôi.” Tiếp đó hắn quay đầu, thấy được thực đơn trên tường.
Nói là thực đơn cũng không chuẩn, vì chỉ có rượu, không có đồ ăn.
Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược. Tổng cộng mười hai bình rượu, một bình hai mươi lượng.
Một người hầu cười lạnh, giơ tay gõ nhẹ lên bàn: “Ngươi có biết quán rượu ngon nhất ở Tang Lạc Thành là Lan Ngọc Hiên bán Nguyệt Lạc Bạch giá bao nhiêu không?”
“Một bình mười tám lượng.” Ông chủ nhỏ sắc mặt ngạo nghễ, giọng nói lại mang vẻ đương nhiên: “Rượu của ta chỉ ngon hơn họ một chút, cho nên ta bán hai mươi lượng.”
Người hầu cứng họng, không đoán được chủ quán này lại nói khoác mà không biết ngượng như vậy, đang định mở miệng mắng vài câu nhưng lại bị nam tử mày trắng giơ tay ngăn cản. Nam tử mày trắng vẫn giữ vẻ bình thản, hắn gật đầu một cái: “Vậy cho ta mỗi loại một bình.” Sau khi nói xong hắn lấy từ trong lòng ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn, trên ngân phiếu viết rất rõ ràng, năm trăm lượng.
“Đợi một chút.” Chủ quán không nhận ngân phiếu, xoay đi, đi về sau bếp.
Người hầu đã lên tiếng vừa rồi hạ giọng nói với nam tử mày trắng: “Hóa ra quán rượu này chỉ có một người, đầu bếp, tiểu nhị, khách khứa đều không có.”
“Không, còn một người khác.” Nam tử áo trắng liếc sang, nhìn vào góc của cửa hàng.
Nơi đó có một người đang nằm, lúc này đang là sáng sớm mà có vẻ như đã say tới bất tỉnh nhân sự. Hắn mặc một bộ áo trắng, tuy quần áo không quá sạch sẽ. Trên bàn còn gác một thanh trường thương, một thanh trường thương màu bạc trắng.
Người hầu khẽ nhíu mày, nhìn về phía nam tử mày trắng.
Nam tử mày trắng gõ nhẹ lên bàn, hạ giọng nói: “Làm sao một gương mặt mới lại có thể mở cửa hàng ở phố Long Đầu này?”
Chỉ chốc lát sau, ông chủ nhỏ đã từ đằng sau trở lại, lục tục đặt mười hai bình rượu lên cái bàn dài, trên mỗi bình rượu đều khắc tên rượu hết sức tĩnh ảo.
Nam tử mày trắng vỗ ghế nói: “Ông chủ, chúng ta mỗi người một bình, uống xong vẫn thừa một bình, hay là ngồi xuống cùng uống?”
Ông chủ nhỏ chỉ do dự một chút rồi lập tức ngồi xuống: “Vậy ta không chối từ.”
Nam tử mày trắng đẩy bình rượu Trường An tới trước mặt ông chủ nhỏ, ông chủ lộ vẻ tiếc nuối: “Rượu Trường An hương vị kéo dài, thích hợp nhất để uống trong những ngày giá rét. Hôm nay quý khách không uống, đáng tiếc.”
Nam tử mày trắng mỉm cười, kéo Trường An lại, đẩy bình Nguyên Chính qua. Ông chủ vẫn ôm vẻ mặt tiếc nuối: “Rượu Nguyên Chính trong trẻo thơm ngọt, thích hợp nhất với người đi xa. Các ngươi bôn ba suốt chặng đường, uống một chén là chuẩn.”
Nam tử mày trắng lắc đầu, nụ cười cũng chân thành hơn đôi chút: “Ông chủ đúng là người yêu rượu. Chẳng lẽ rượu này là ông chủ tự ủ?”
Ông chủ nhỏ nhìn mười hai bình rượu, mỗi bình đều cực kỳ ưa thích, cuối cùng đành nhận lấy rượu Nguyên Chính rót cho mình một chén: “Đương nhiên rồi, năm ta bảy tuổi đã uống rượu lần đầu tiên, từ đó đã say mê trong đạo này. Từ chín tuổi trở đi ta đã lạy tám vị sư phụ học cất rượu. Rượu của ta tuy chưa tính là tuyệt phẩm, nhưng cũng đủ vượt qua vô số loại rượu tầm thường.”
Nam tử mày trắng gật đầu, tuy ông chủ trước mặt nhìn thế nào cũng không giống một ông chủ quán rượu, nhưng khi nói tới rượu, vẻ hừng hực trong mắt không thể giấu nổi, xem ra đúng là người thích rượu ngon. Nam tử mày trắng tự rót cho mình một chén rượu Trường An, uống một ngụm như đang suy tư gì đó.
Chỉ là một ngụm.
Ý lạnh thấu xương lập tức tiêu tán, một làn nước ấm dâng lên từ trong bụng, trải rộng khắp toàn thân. Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thở của bản thân lập tức an ổn. Hắn bôn ba tới vài trăm dặm là để giết người, dọc đường có làm thế nào cũng không trấn an được cõi lòng, sợi dây cung kia vẫn càng lúc càng kéo căng. Nhưng giờ phút này lại như có người gẩy nhẹ lên trên, dây cung kinh động nhưng cũng từ từ hòa hoãn lại.
Hăn mở mắt, thở một hơi dài, gật đầu nói: “Rượu ngon, nên thưởng.”
Sau khi câu này thốt lên, đám người hầu đều hạ chém rượu xuống, nhỏ giọng khen ngợi. Ngay cả người hầu vừa cười nhạo ông chủ nhỏ cũng lộ vẻ tán thưởng.
Ánh mắt ông chủ nhỏ sáng lên, nói với nam tử mày trắng: “Ai da, xem ra quý khách hiểu rượu.”
“Trong số rượu mà đời này ta từng uống, bình này có thể xếp hạng năm.” Nam tử mày trắng thành khẩn nói.
Ông chủ nhỏ nghe xong câu này không có vẻ vui mừng cũng không thấy có gì bất mãn, chỉ truy hỏi: “Vậy ngươi nói loại nào mới là đệ nhất?”
“Thiên Khải Thành, Điêu Lâu Tiểu Trúc, Thu Lộ Bạch.” Nam tử mày trắng chậm rãi nói.
Ông chủ nhỏ sửng sốt, sau đó lập tức nhảy dựng lên, y kinh ngạc nói: “Quả nhiên là khách quý, ngươi đã từng tới Thiên Khải Thành, còn uống cả Thu Lộ Bạch? Mau kể về Thu Lộ Bạch cho ta!”
“Nhiều năm rồi, ta đã tới rất nhiều nơi, cũng tới Thiên Khải Thành ba lần. Đó là thành trì tập hợp mọi thứ phồn hoa nhất thế gian. Nhưng thứ ta nhớ nhất vẫn là một chén Thu Lộ Bạch. Rượu ngon có nếm được một vị, nhưng Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc lại có thể nếm tới ba vị. Nếu ông chủ có cơ hội cũng nên tới nếm thử. Vị rượu này không thể tả bằng lời, chỉ có thể nếm thử.” Nam tử mày trắng đáp.
Ông chủ nhỏ thở dài: “Người nhà ta không cho ta tới Thiên Khải Thành, ta tới đâu cũng được nhưng tới Thiên Khải Thành thì không được.”
“Ông chủ là người trong Tang Lạc Thành à?” Nam tử áo trắng hỏi.
“Không phải. Chẳng qua nhà ta có một cửa hàng trống, thấy ta tuổi tác không nhỏ nên phái ta tới buôn bán.” Ông chủ nhỏ đáp.
“Một quán rượu trên đường Long Đầu này mà còn trống à? Trong nhà ông chủ nhiều tiền lắm nhỉ?” Nam tử mày trắng nói đầy ẩn ý.
Ông chủ nhỏ uống một hơi cạn sách chén rượu của mình, tuy y mới mười bảy mươi tám tuổi nhưng dáng vẻ uống rượu lại rất dũng mãnh, tư thế như sâu rượu: “Rượu ngon, đúng là rượu ngon.” Y nhắm hai mắt lại, dáng vẻ say mê đắm chìm, nhưng lại rất giảo hoạt né tránh câu hỏi này.
Nam tử mày trắng cũng uống một ngụm rượu, không tiếp tục truy hỏi, chỉ đổi sang câu khác; “Ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Bạch Đông Quân.” Ông chủ nhỏ trả lời.
Nam tử mày trắng điềm nhiên đáp: “Đúng là tên hay. Mở cửa hàng ở đây có gặp phiền toái gì không? Trong Tang Lạc Thành này ta vẫn chen miệng vào được.”
Bạch Đông Quân vỗ bàn một cái: “Vậy đúng là khách quý! Ta đang buồn bực, khế đất chỗ ta là hàng thật giá thật, ta mở quán rượu ở đây cũng là thật sự muốn buôn bán. Nhưng mới không được mấy ngày đã có người tới quấy rối, bảo ta cút khỏi đây? Ngươi nói xem có tức không?”
“Sau đó thì sao? Một mình ngươi e là không ứng phó được, hay ông chủ nhỏ thật ra là cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ?” Nam tử mày trắng hỏi, mỗi câu nói của hắn có vẻ rất tùy ý nhưng lại mang đầy vẻ dò xét.
Nam tử say rượu trong góc đột nhiên rùng mình một cái, như bị gió lạnh lay tỉnh. Hắn gãi gãi lên tóc, ngẩng đầu dậy, tiếp đó lảo đảo đứng lên, giơ tay nắm lấy thanh trường thương trên bàn, chống xuống đất một cái.
Sau cái chống này, toàn bộ quán rượu đều rung chuyển.
Bạch Đông Quân cười nói: “Quán rượu của ta, không phải chỉ có mình ta.”
2: Tang Lạc Sài Tẫn
Người cầm thương kia say rượu nấc một cái đầy hơi rượu, xoa xoa đôi mắt, lạnh lùng nói: “Lại có ai dám tới gây sự?”
Tám người hầu lập tức rút trường đao bên hông.
Nam tử mày trắng nheo đôi mắt, quan sát cẩn thận vị khách cầm thương này. Sắc mặt hắn tái nhợt, mái tóc rối tung buông sau lưng, chỉ dùng một sợi dây tùy ý buộc lại một chút, dáng dấp điển hình của lãng khách giang hồ. Nhưng quan sát kỹ gương mặt có thể thấy tuổi tác cũng xêm xêm ông chủ nhỏ, chẳng qua chỉ là một thiếu niên. Nhưng với khí thế đập thương lúc vừa rồi, e là công lực rất không tầm thường.
“Ngươi đang trù ẻo ta à? Tới quán của ta là gây sự à?” Đầu của người cầm thương kia bị gõ một cái, chỉ thấy Bạch Đông Quân đã chạy tới đập một cái lên đầu hắn. Có vẻ như y còn chưa hết giận, lại đạp hắn một cái: “Ta đợi mười ba ngày, cuối cùng cũng đợi được một bàn khách quý? Ngươi lại định đánh người ta bỏ chạy à? Ngươi đền tiền đi!”
Người cầm thương lại nấc một cái đầy mùi rượu, đầu óc có vẻ tỉnh táo hơn chút. Hắn thấy trên bàn bên kia để hẳn mười hai bình rượu, hai mắt sáng rực lên, bước thẳng tới: “Nếu là khách quý thì chia cho ta một chén uống cùng với.” Thân hình của hắn cực kỳ nhanh chóng, bước một bước đã tới cạnh bàn, duỗi tay về phía bình rượu gần nhất. Người hầu kế đó đang định vung đao, lại thấy một người đã lướt qua bên cạnh, ngăn trước mặt hắn. Người nọ vươn một tay ra, đè chặt cánh tay Người cầm thương.
Người cầm thương ngẩng đầu, đối mặt với hàng lông mày màu trắng, trong lòng bỗng lạnh đi.
Nam tử mày trắng mỉm cười: “Rượu của ta còn phải cho người khác, nếu tiểu huynh đệ muốn uống thì ngân phiếu năm trăm lượng của ta vẫn còn dư một bình, hay là đưa cho tiểu huynh đệ.”
Người cầm thương hất đầu, cuối cùng cũng có vẻ tỉnh rượu. Hắn thu tay lại, xoa nhẹ, lại đi về góc, tiếp tục vùi đầu trong khuỷu tay, đã ngủ say như chết.
“Đúng là ta phải tới miếu lạy một chút, từ khi đến Sài Tang Thành vẫn luôn xui xẻo, còn gặp phải cái gã lỗ vốn nhà ngươi!” Bạch Đông Quân vẫn chưa hết giận đạp một cái, nhưng thân hình người cầm thương nghiêng nhẹ, né tránh một cách xảo diệu.
Nam tử mày trắng vẫn mỉm cười hiền lành, có vẻ không hề để ý, tiếp đó hắn quay đầu lại nói với đám người hầu: “Uống xong rồi, đi thôi.”
“Đúng vậy.” Đám người hầu thu đao, xoay người đi ra ngoài.
Trong đó một người hầu đứng dậy chậm nhất, như đang thưởng thức hương vị trong rượu, một người khác bên cạnh đẩy nhẹ hắn: “Học Chính, ngây ra làm gì thế.”
Người hầu tên Học Chính lúc lắc đầu: “Đúng là rượu ngon.” Hắn nhếch miệng cười với Bạch Đông Quân, tiếp đó cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Nam tử mày trắng cầm hai bình rượu còn lại trên bàn, cũng đi theo ra ngoài.
“Nếu quý khách rảnh rỗi thì tới đây thêm nhé.” Bạch Đông Quân khó khăn lắm mới gặp được một vị khách hiểu rượu, hơn nữa đối phương đã từng uống Thu Lộ Bạch mà mình ngưỡng mộ đã lâu, đương nhiên không nhịn được mời chào thêm.
Nhưng nam tử mày trắng lại như biến thành người khác, không những không trả lời y, thậm chí còn không buồn quay đầu lại. Người đánh xe ở cửa bung dù, nam tử mày trắng đưa một bình rượu cho hắn, cầm một bình khác lên xe.
“Trong xe ngựa kia còn một người khác.” Người cầm thương lại ngẩng đầu dậy, hạ giọng nói.
Bạch Đông Quân gật đầu: “Vừa rồi hắn nói còn thừa một bình rượu có thể cho ta uống, ta đã tính ra.”
“Không cần tính, người tập võ chúng ta biết xem khí, khí của chiếc xe ngựa này không đúng.” Người cầm thương nói.
Bạch Đông Quân bĩu môi: “Ức hiếp ta võ công không tốt?”
Nam tử mày trắng lên xe, người đánh xe cầm bình rượu, đổ vào miệng uống một hơi cạn sạch, tiếp đó nhìn Bạch Đông Quân một cái, tùy ý ném bình rượu trong tay xuống đất rồi đột nhiên giơ roi, nghênh ngang đi về phía trước.
Bạch Đông Quân thấy cảnh này, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng, hắn nhanh chóng lao thẳng ra ngoài cửa, nhặt mảnh vỡ của bình rượu lên ném về phía người đánh xe, còn thấy chưa hết giận, chửi ầm lên: “Rượu của ta mà để loại thô bỉ này uống, đúng là phí của trời!”
Người đánh xe kia không buồn quay đầu lại, chỉ vung roi ngựa, nhưng mảnh vỡ đã bị đánh bật lại, bay thẳng về phía Bạch Đông Quân. Bạch Đông Quân sửng sốt, còn chưa khôi phục tinh thần thình mảnh vỡ đã bị một người nắm trong tay. Người cầm thương kia miệng ngậm một cây tăm xỉa răng, tay nắm lấy mảnh vỡ bình rượu, lẩm bẩm: “Khách quý như vậy còn chẳng bằng không tới.”
Trong xe ngựa, nam tử mày trắng lấy ra một chén rượu bằng bạch ngọc, rót một chén cho người bên trong: “Không phải người đặc biệt gì, là một người cất rượu, tuổi tác không lớn, nhiều nhất mới chỉ mười bảy, nói là cửa hàng mà tổ tiên để lại, hắn bị phái tới buôn bán. Không phải người Sài Tang, ta cũng thử rồi, võ công rất kém.”
“Là lúc vừa rồi, ta nghe được.” Người bên cạnh chậm rãi mở miệng, âm thanh uyển chuyển hòa nhã dịu dàng, là một cô gái trẻ tuổi.
“Là một hộ vệ của hắn, võ công không tệ nhưng không phải quá mạnh, ít nhất dọc đường này có người mạnh hơn hắn.” Nam tử mày trắng tiếp tục nói.
“Sao người xứ khác lại có cửa hàng trên phố Long Đầu? Hắn tên là gì?”
“Bạch Đông Quân.”
“Bạch Đông Quân? Chưa từng nghe tới cái tên này, Lĩnh Nam Bạch gia cũng cách vùng Tây Bắc này cả ngàn dặm, sẽ không tới nhúng tay vào vũng nước đục này. Thế thì chỉ có thể coi là hắn xui xẻo thôi.” Cô gái này vừa nói vừa nhận lấy chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tiếp đó ánh mắt sáng lên, tán thưởng: “Rượu ngon.”
“Đúng là rượu ngon. Cho nên ta đoán hắn không liên quan tới việc này, vì người có thể ủ được loại rượu ngon như vậy, chắc chắn tâm tư không thể đặt ở chuyện khác. Rượu này xét về đậm đà thì thiếu đôi chút, nhưng tinh xảo đặc sắc, không phải thiếu niên tâm tư đơn thuần thì không thể ủ nổi.” nam tử mày trắng trả lời.
Cô gái buông chén rượu xuống, lưu lại một dấu môi đỏ chót quyến rũ, cô nhìn cái tên trên bình rượu.
Tang Lạc.
“Tang Lạc, Tang Lạc, Sài Tang vẫn lạc. Tên hay.” Cô gái cười khanh khách.
Xe ngựa dừng lại.
Người đánh xe vén rèm lên: “Tới Cố phủ rồi.”
Trong quán rượu Đông Quy, sau khi tiễn đợt khách này cửa nẻo lại trở nên vắng lặng, Bạch Đông Quân đặt mông ngồi trên bậc thang, thở dài nói: “Ngươi nói xem có phải chúng ta gặp phải ngày hội đặc biệt gì đó của Tang Lạc thành không, ngày hội này mọi người đều không được ra ngoài mua đồ, nhưng người bán hàng vẫn phải ra ngoài đón khách, hơn nữa nữa vẫn phải vui vẻ niềm nở như không có chuyện gì xảy ra?”
Người cầm thương ngồi xuống bậc thang cùng Bạch Đông Quân, lúc thì gãi đầu, lúc thì bắt rận: “Làm gì có ngày hội nào kỳ quái như vậy? Ngươi cảm thấy đầu óc người trong Tang Lạc Thành có vấn đề hay sao?”
“Vậy ngươi giải thích hiện tượng này thế nào?” Bạch Đông Quân chỉ phía đối diện.
Gã đồ tể bán thịt vẫn giơ tay chặt xuống, cứ như có thịt cắt không hết, xương cốt chặt không xong.
Bà lão thêu hoa trên giày, chim chóc trên giày hoa cứ như chỉ giây phút sau sẽ bay lên trời.
“Chắc là số ngươi không được tốt.” Người cầm thương ngẩng đầu, nói với vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Đúng vậy, số ta không tốt.” Bạch Đông Quân cả giận nói: “Số không tốt tới mức nào mới sa sút tới mức ngồi phơi nắng cùng cái loại lãng khách lười tắm như ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.