Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 12: Trong Bẫy Lại Có Bẫy
Chu Mộc Nam
25/01/2022
Dịch: Athox
Một câu ‘ta yêu hắn’ của Yến tiểu thư khiến mọi người ở đây đều lắp bắp kinh hãi. Vừa rồi bọn họ còn đang nói chuyện tranh đấu quyền lực, ân oán giang hồ, nhưng một câu ‘ta yêu hắn’ của Yến tiểu thư lại đột nhiên khiến quỹ tích của đại sự này ngoặt theo một hướng khác.
“Ngươi... yêu ai?” Lôi Mộng Sát do dự một lúc mới hỏi.
“Ngươi lại thật sự yêu Cố Kiếm Môn? Chẳng lẽ Yến gia các ngươi giết Cố Lạc Ly chỉ là để thúc đẩy chuyện này, để ngươi có thể gả cho Cố Kiếm Môn? Ngươi... điên rồi à?” Không đợi Yến Lưu Ly nói năng gì, Lôi Mộng Sát đã nói toạc đáp án mà mình suy đoán, “Ngươi!”
“Ngươi im mồm.” Yến Lưu Ly hung hăng trừng mắt với Lôi Mộng Sát.
“Người ngươi yêu là Cố Lạc Ly.” Lạc Hiên nói: “Đại đương gia Cố gia, Cố Lạc Ly.”
Yến Lưu Ly nhìn Lạc Hiên một cái, không nhủ nhận, nhưng vẻ hận thù trong ánh mắt cô lại bị Lạc Hiên nhạy cảm nắm bắt được. Lạc Hiên cười nói: “Xem ra ta đoán đúng rồi.”
“Kim Tiễn Phường - Cố gia, Mộc Ngọc Hành - Yến gia, hai nhà khi thì như nước với lửa, khi thì hỗ trợ lẫn nhau. Lúc ta còn nhỏ, hai nhà còn coi là có quan hệ nhiều đời, ta và Cố đại ca lớn lên bên nhau từ nhỏ. Ta ngưỡng mộ huynh ấy, kính trong huynh ấy, mà cảm giác ngưỡng mộ và kính trọng đó như một hạt giống. Mấy năm sau, ta trưởng thành, hạt giống đó cũng nảy mầm, cảm giác ngưỡng mộ và kính trọng đó trở thành tình yêu.” Theo lời trần thuật của mình, ánh mắt Yến Lưu Ly chậm rãi trở nên mê ly: “Nhưng ngay lúc này, Cố gia và Yến gia lại tranh chấp nhau vị trí đệ nhất vùng Tây Nam, cho nên bây giờ, huynh trưởng của ta đã giết Cố đại ca!”
Mọi người đều nghe được ý hận trong lời Yến Lưu Ly, không nhịn được thầm phát lạnh, ngay cả Lôi Mộng Sát vốn luôn lảm nhảm của rất thức thời không lên tiếng, chỉ có Bách Lý Đông Quân mở miệng: “Vậy vì sao ngươi còn tới thực hiện hôn lễ này?”
“Không ai biết ta yêu Cố đại ca, huynh trưởng muốn mượn chuyện hôn nhân của ta để khống chế toàn bộ Cố gia. Hắn giết người ta yêu, dùng ta như quân cờ lập bẫy, như vậy ta tạm thời làm theo ý hắn.” Yến Lưu Ly cười lạnh.
“Ngươi vào bẫy là để phá bẫy.” Lôi Mộng Sát trầm giọng nói.
“Phải, vào ngày hôn lễ,hắn sẽ tới. Tất cả tộc trưởng các đại gia tộc, chưởng môn các danh môn có tiếng nói ở vùng Tây Nam đều sẽ tới. Ta sẽ không gả cho Cố Kiếm Môn, còn huynh trưởng của ta, hắn sẽ chết.” Nói tới ba chữ cuối, Yến Lưu Ly đã gằn từng lời một.
“Cho nên ngươi muốn liên thủ với chúng ta?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Dựa theo kế hoạch của huynh trưởng, ta sẽ gả vào Cố gia, nhưng tân đương gia của Cố gia là nhị công tử Cố Kiếm Môn sẽ nhanh chóng mắc bệnh chết, ta là góa phụ tiếp quản Cố gia. Nếu các ngươi không giúp ta, như vậy chẳng mấy chốc Cố Kiếm Môn sẽ chết.” Yến Lưu Ly cười nói: “Đây là giao dịch mà các ngươi không thể không làm.”
“Như vậy, cần chúng ta làm gì?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Không bao lâu nữa những bằng hữu khác của các ngươi sẽ đưa một thứ tới đây. Mang theo thứ này, ba ngày sau tới tham gia hôn lễ của ta.” Yến Lưu Ly mỉm cười: “Sau đó, chuẩn bị để giết người.”
“Thứ gì?” Lôi Mộng Sát nghi hoặc.
“Ngươi sẽ biết nhanh thôi. Ngươi chỉ cần nhớ một điều thôi, ta và các ngươi là đồng bọn. Người chơi cờ phía sau buổi hôn lễ này không phải huynh trưởng của ta, mà là ta.” Yến Lưu Ly xoay người, chậm rãi đi ra phía ngoài.
Bạch Lưu Ly nằm trên mái hiên phơi nắng xoay tròn thân thể, tiếp đó thò đầu xuống, cái đầu rắn khổng lồ đã xuất hiện trước mặt mọi người. Bạch Lưu Ly lè lưỡi rắn, nhìn Bách Lý Đông Quân, như đang muốn hỏi có muốn ăn sống nữ nhân không biết lễ phép này không.
“Các ngươi đều tên là Lưu Ly, đừng có ăn cô ấy.” Bách Lý Đông Quân đi tới vỗ đầu Bạch Lưu Ly: “Về ngủ đi.”
Bạch Lưu Ly há miệng phun ra một hơi trọc khí, tiếp đó xoay người bò trở lên bên trên mái hiên.
“Đúng là một nữ nhân khó hiểu.” Tư Không Trường Phong vẫn luôn ôm trường thương ở bên cạnh đứng xem, nhìn bóng dáng đang xa dần, nói một lời đầy ẩn ý.
“Một nữ nhân mất đi người mình yêu mến nhất, lại bị gia tộc lợi dụng, trong lòng chỉ còn oán hận. Chẳng lẽ ngươi hy vọng cô ấy khiến người khác có hảo cảm hay sao?” Lôi Mộng Sát nhún vai: “Người cô ấy muốn giết là huynh trưởng của mình đấy!”
“Đúng rồi.” Yến Lưu Ly đã sắp bước ra ngoài lại đột nhiên quay người, khiến Lôi Mộng Sát và Tư Không Trường Phong sợ tới mức giật nảy mình: “Ta có một trực giác, sau lưng huynh trưởng còn có những kẻ khác. Tuy ta chưa từng gặp bọn chúng, nhưng nhờ sự giúp đỡ của bọn chúng nên huynh trưởng mới có thể giết chết Cố đại ca.” Nói xong câu cuối cùng này, rốt cuộc Yến Lưu Ly cũng quay người ra khỏi ngôi chùa.
“Trong bẫy lại có bẫy, ngoài bẫy còn có cao nhân.” Lôi Mộng Sát che trán. “Đau đầu quá.”
“Mang theo thứ đó tới hôn lễ của cô ấy để làm gì?” Bách Lý Đông Quân hoang mang hỏi.
Lạc Hiên mỉm cười, giơ hai ngón tay: “Hai chữ, cướp hôn.”
“Cướp hôn, ai cướp?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.
“Ta và Lạc Hiên, lại thêm Cố Kiếm Môn đều là Bắc Ly bát công tử, có tình cảm huynh đệ, đương nhiên chúng ta không thể tới cướp hôn của hắn rồi. Nếu đồn ra ngoài, Bắc Ly bát công tử khéo phải đổi tên thành tám cái giày rách của Bắc Ly. Còn vị Tư Không huynh đệ này...” Lôi Mộng Sát có vẻ không đành lòng.
Tư Không Trường Phong vung thanh trường thương: “Ta làm sao?”
“Lãng khách giang hồ muốn cướp thiên kim của đệ nhất thế gia vùng Tây Nam, đây là chuyện thường thấy trong tiểu thuyết thoại bản, đặt trong vùng Tây Nam này, sẽ bị người ta giơ đao chém chết.” Lôi Mộng Sát nở nụ cười không có ý tốt nhìn về phía Bách Lý Đông Quân: “Cho nên...”
“Ta?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
“Ngươi là đứa cháu duy nhất của Trấn Tây Hầu, xét theo gia thế thì ngươi còn lớn hơn cả Kim Tiễn Phường - Cố gia và Mộc Ngọc Hành - Yến gia. Xét theo tướng mạo thì ngươi cũng chẳng kém gì Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn, sao không thể cướp hôn của hắn?” Lôi Mộng Sát hỏi ngược lại.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Nhưng ta đã có người yêu rồi!”
“Ồ?” Lôi Mộng Sát nhướn mày.
“Ồ?” Tư Không Trường Phong vung trường thương.
“Ồ?” Lạc Hiên xoay nhẹ đóa hoa kim trà trong tay.
“Mười hai tuổi ta gặp được cô ấy, cô ấy là người đẹp nhất mà ta từng thấy.” Sắc mặt Bách Lý Đông Quân hơi đỏ lên.
“Đẹp đến đâu?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Tiên tử yểu điệu, thướt tha đón gió, là vẻ đẹp tuyệt thế!” Bách Lý Đông Quân đáp.
“So với cô nương vừa rồi thì sao?” Lôi Mộng Sát lại hỏi.
“Vàng bạc sao đẹp bằng ngọc được?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại.
“Vậy cô ấy tên là gì?” Lôi Mộng Sát tiếp tục hỏi.
“Ta không biết, cô ấy nói đợi tới ngày ta dương danh thiên hạ, cô ấy sẽ tự tới tìm ta.” Bách Lý Đông Quân trả lời.
“Ồ.” Lôi Mộng Sát lập tức hiểu ra. “Cho nên ngươi lén lút chạy ra ngoài, ngươi muốn nổi danh, ngươi muốn dựa vào thuật ủ rượu của mình để dương danh thiên hạ!”
“Đúng vậy.” Bách Lý Đông Quân trực tiếp trả lời.
“Nhưng ủ rượu chỉ nổi tiếng ở Sài Tang Thành mà thôi. Nếu ngươi cướp hôn Yến tiểu thư từ tay Cố Kiếm Môn, vậy thì toàn bộ vùng Tây nam này đều biết đền ngươi! Ngươi cảm thấy người như vị tiểu thư Yến gia này sẽ thật sự thành thân với ngươi? Đợi sau khi báo thù, liệu cô ấy có nghĩ tới chuyện kết hôn nữa không?” Lôi Mộng Sát nhìn về phía Bách Lý Đông Quân, ánh mắt hùng hổ kinh người.
Bách Lý Đông Quân ngơ ngác: “Nhưng mà...”
“Thành danh mà không cần phải kết hôn, toàn bộ vùng Tây Nam đều biết tới truyền thuyết của ngươi...” Ánh mắt của Lôi Mộng Sát từ từ dụ dỗ.
Lạc Hiên mỉm cười nhìn Tư Không Trường Phong đang trợn mắt há hốc mồm: “Giờ thì ngươi biết vì sao gọi là ‘Chước Mặc nhiều lời’ rồi đấy.”
“Vì hắn không những nói nhiều mà còn có thể nói đen thành trắng. Hắn dựa vào cái miệng này mà cưa đổ cả truyền nhân Tâm Kiếm nữa đấy.”
Một câu ‘ta yêu hắn’ của Yến tiểu thư khiến mọi người ở đây đều lắp bắp kinh hãi. Vừa rồi bọn họ còn đang nói chuyện tranh đấu quyền lực, ân oán giang hồ, nhưng một câu ‘ta yêu hắn’ của Yến tiểu thư lại đột nhiên khiến quỹ tích của đại sự này ngoặt theo một hướng khác.
“Ngươi... yêu ai?” Lôi Mộng Sát do dự một lúc mới hỏi.
“Ngươi lại thật sự yêu Cố Kiếm Môn? Chẳng lẽ Yến gia các ngươi giết Cố Lạc Ly chỉ là để thúc đẩy chuyện này, để ngươi có thể gả cho Cố Kiếm Môn? Ngươi... điên rồi à?” Không đợi Yến Lưu Ly nói năng gì, Lôi Mộng Sát đã nói toạc đáp án mà mình suy đoán, “Ngươi!”
“Ngươi im mồm.” Yến Lưu Ly hung hăng trừng mắt với Lôi Mộng Sát.
“Người ngươi yêu là Cố Lạc Ly.” Lạc Hiên nói: “Đại đương gia Cố gia, Cố Lạc Ly.”
Yến Lưu Ly nhìn Lạc Hiên một cái, không nhủ nhận, nhưng vẻ hận thù trong ánh mắt cô lại bị Lạc Hiên nhạy cảm nắm bắt được. Lạc Hiên cười nói: “Xem ra ta đoán đúng rồi.”
“Kim Tiễn Phường - Cố gia, Mộc Ngọc Hành - Yến gia, hai nhà khi thì như nước với lửa, khi thì hỗ trợ lẫn nhau. Lúc ta còn nhỏ, hai nhà còn coi là có quan hệ nhiều đời, ta và Cố đại ca lớn lên bên nhau từ nhỏ. Ta ngưỡng mộ huynh ấy, kính trong huynh ấy, mà cảm giác ngưỡng mộ và kính trọng đó như một hạt giống. Mấy năm sau, ta trưởng thành, hạt giống đó cũng nảy mầm, cảm giác ngưỡng mộ và kính trọng đó trở thành tình yêu.” Theo lời trần thuật của mình, ánh mắt Yến Lưu Ly chậm rãi trở nên mê ly: “Nhưng ngay lúc này, Cố gia và Yến gia lại tranh chấp nhau vị trí đệ nhất vùng Tây Nam, cho nên bây giờ, huynh trưởng của ta đã giết Cố đại ca!”
Mọi người đều nghe được ý hận trong lời Yến Lưu Ly, không nhịn được thầm phát lạnh, ngay cả Lôi Mộng Sát vốn luôn lảm nhảm của rất thức thời không lên tiếng, chỉ có Bách Lý Đông Quân mở miệng: “Vậy vì sao ngươi còn tới thực hiện hôn lễ này?”
“Không ai biết ta yêu Cố đại ca, huynh trưởng muốn mượn chuyện hôn nhân của ta để khống chế toàn bộ Cố gia. Hắn giết người ta yêu, dùng ta như quân cờ lập bẫy, như vậy ta tạm thời làm theo ý hắn.” Yến Lưu Ly cười lạnh.
“Ngươi vào bẫy là để phá bẫy.” Lôi Mộng Sát trầm giọng nói.
“Phải, vào ngày hôn lễ,hắn sẽ tới. Tất cả tộc trưởng các đại gia tộc, chưởng môn các danh môn có tiếng nói ở vùng Tây Nam đều sẽ tới. Ta sẽ không gả cho Cố Kiếm Môn, còn huynh trưởng của ta, hắn sẽ chết.” Nói tới ba chữ cuối, Yến Lưu Ly đã gằn từng lời một.
“Cho nên ngươi muốn liên thủ với chúng ta?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Dựa theo kế hoạch của huynh trưởng, ta sẽ gả vào Cố gia, nhưng tân đương gia của Cố gia là nhị công tử Cố Kiếm Môn sẽ nhanh chóng mắc bệnh chết, ta là góa phụ tiếp quản Cố gia. Nếu các ngươi không giúp ta, như vậy chẳng mấy chốc Cố Kiếm Môn sẽ chết.” Yến Lưu Ly cười nói: “Đây là giao dịch mà các ngươi không thể không làm.”
“Như vậy, cần chúng ta làm gì?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Không bao lâu nữa những bằng hữu khác của các ngươi sẽ đưa một thứ tới đây. Mang theo thứ này, ba ngày sau tới tham gia hôn lễ của ta.” Yến Lưu Ly mỉm cười: “Sau đó, chuẩn bị để giết người.”
“Thứ gì?” Lôi Mộng Sát nghi hoặc.
“Ngươi sẽ biết nhanh thôi. Ngươi chỉ cần nhớ một điều thôi, ta và các ngươi là đồng bọn. Người chơi cờ phía sau buổi hôn lễ này không phải huynh trưởng của ta, mà là ta.” Yến Lưu Ly xoay người, chậm rãi đi ra phía ngoài.
Bạch Lưu Ly nằm trên mái hiên phơi nắng xoay tròn thân thể, tiếp đó thò đầu xuống, cái đầu rắn khổng lồ đã xuất hiện trước mặt mọi người. Bạch Lưu Ly lè lưỡi rắn, nhìn Bách Lý Đông Quân, như đang muốn hỏi có muốn ăn sống nữ nhân không biết lễ phép này không.
“Các ngươi đều tên là Lưu Ly, đừng có ăn cô ấy.” Bách Lý Đông Quân đi tới vỗ đầu Bạch Lưu Ly: “Về ngủ đi.”
Bạch Lưu Ly há miệng phun ra một hơi trọc khí, tiếp đó xoay người bò trở lên bên trên mái hiên.
“Đúng là một nữ nhân khó hiểu.” Tư Không Trường Phong vẫn luôn ôm trường thương ở bên cạnh đứng xem, nhìn bóng dáng đang xa dần, nói một lời đầy ẩn ý.
“Một nữ nhân mất đi người mình yêu mến nhất, lại bị gia tộc lợi dụng, trong lòng chỉ còn oán hận. Chẳng lẽ ngươi hy vọng cô ấy khiến người khác có hảo cảm hay sao?” Lôi Mộng Sát nhún vai: “Người cô ấy muốn giết là huynh trưởng của mình đấy!”
“Đúng rồi.” Yến Lưu Ly đã sắp bước ra ngoài lại đột nhiên quay người, khiến Lôi Mộng Sát và Tư Không Trường Phong sợ tới mức giật nảy mình: “Ta có một trực giác, sau lưng huynh trưởng còn có những kẻ khác. Tuy ta chưa từng gặp bọn chúng, nhưng nhờ sự giúp đỡ của bọn chúng nên huynh trưởng mới có thể giết chết Cố đại ca.” Nói xong câu cuối cùng này, rốt cuộc Yến Lưu Ly cũng quay người ra khỏi ngôi chùa.
“Trong bẫy lại có bẫy, ngoài bẫy còn có cao nhân.” Lôi Mộng Sát che trán. “Đau đầu quá.”
“Mang theo thứ đó tới hôn lễ của cô ấy để làm gì?” Bách Lý Đông Quân hoang mang hỏi.
Lạc Hiên mỉm cười, giơ hai ngón tay: “Hai chữ, cướp hôn.”
“Cướp hôn, ai cướp?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.
“Ta và Lạc Hiên, lại thêm Cố Kiếm Môn đều là Bắc Ly bát công tử, có tình cảm huynh đệ, đương nhiên chúng ta không thể tới cướp hôn của hắn rồi. Nếu đồn ra ngoài, Bắc Ly bát công tử khéo phải đổi tên thành tám cái giày rách của Bắc Ly. Còn vị Tư Không huynh đệ này...” Lôi Mộng Sát có vẻ không đành lòng.
Tư Không Trường Phong vung thanh trường thương: “Ta làm sao?”
“Lãng khách giang hồ muốn cướp thiên kim của đệ nhất thế gia vùng Tây Nam, đây là chuyện thường thấy trong tiểu thuyết thoại bản, đặt trong vùng Tây Nam này, sẽ bị người ta giơ đao chém chết.” Lôi Mộng Sát nở nụ cười không có ý tốt nhìn về phía Bách Lý Đông Quân: “Cho nên...”
“Ta?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
“Ngươi là đứa cháu duy nhất của Trấn Tây Hầu, xét theo gia thế thì ngươi còn lớn hơn cả Kim Tiễn Phường - Cố gia và Mộc Ngọc Hành - Yến gia. Xét theo tướng mạo thì ngươi cũng chẳng kém gì Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn, sao không thể cướp hôn của hắn?” Lôi Mộng Sát hỏi ngược lại.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Nhưng ta đã có người yêu rồi!”
“Ồ?” Lôi Mộng Sát nhướn mày.
“Ồ?” Tư Không Trường Phong vung trường thương.
“Ồ?” Lạc Hiên xoay nhẹ đóa hoa kim trà trong tay.
“Mười hai tuổi ta gặp được cô ấy, cô ấy là người đẹp nhất mà ta từng thấy.” Sắc mặt Bách Lý Đông Quân hơi đỏ lên.
“Đẹp đến đâu?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Tiên tử yểu điệu, thướt tha đón gió, là vẻ đẹp tuyệt thế!” Bách Lý Đông Quân đáp.
“So với cô nương vừa rồi thì sao?” Lôi Mộng Sát lại hỏi.
“Vàng bạc sao đẹp bằng ngọc được?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại.
“Vậy cô ấy tên là gì?” Lôi Mộng Sát tiếp tục hỏi.
“Ta không biết, cô ấy nói đợi tới ngày ta dương danh thiên hạ, cô ấy sẽ tự tới tìm ta.” Bách Lý Đông Quân trả lời.
“Ồ.” Lôi Mộng Sát lập tức hiểu ra. “Cho nên ngươi lén lút chạy ra ngoài, ngươi muốn nổi danh, ngươi muốn dựa vào thuật ủ rượu của mình để dương danh thiên hạ!”
“Đúng vậy.” Bách Lý Đông Quân trực tiếp trả lời.
“Nhưng ủ rượu chỉ nổi tiếng ở Sài Tang Thành mà thôi. Nếu ngươi cướp hôn Yến tiểu thư từ tay Cố Kiếm Môn, vậy thì toàn bộ vùng Tây nam này đều biết đền ngươi! Ngươi cảm thấy người như vị tiểu thư Yến gia này sẽ thật sự thành thân với ngươi? Đợi sau khi báo thù, liệu cô ấy có nghĩ tới chuyện kết hôn nữa không?” Lôi Mộng Sát nhìn về phía Bách Lý Đông Quân, ánh mắt hùng hổ kinh người.
Bách Lý Đông Quân ngơ ngác: “Nhưng mà...”
“Thành danh mà không cần phải kết hôn, toàn bộ vùng Tây Nam đều biết tới truyền thuyết của ngươi...” Ánh mắt của Lôi Mộng Sát từ từ dụ dỗ.
Lạc Hiên mỉm cười nhìn Tư Không Trường Phong đang trợn mắt há hốc mồm: “Giờ thì ngươi biết vì sao gọi là ‘Chước Mặc nhiều lời’ rồi đấy.”
“Vì hắn không những nói nhiều mà còn có thể nói đen thành trắng. Hắn dựa vào cái miệng này mà cưa đổ cả truyền nhân Tâm Kiếm nữa đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.