Chương 506: Thiếu Niên Bạch Mã - Kiếm Trong Giấc Mộng Say
Chu Mộc Nam
18/06/2022
Những người như Ôn Hồ Tửu và Lôi Mộng Sát có thấy Bách Lý Đông Quân đã say khướt như vậy, cũng chỉ cười cho qua chuyện; nhưng trong mắt Tống Yến Hồi lại mang ý khiêu khích.
“Kẻ như ngươi cầm kiếm chính là khinh nhờn kiếm.” Tống Yến Hồi xoay thanh Thủy Nguyệt kiếm trực tiếp ra tay, vẽ thành một đóa hoa kiếm, chớp mắt đã đâm ra.
Nụ cười trên mặt đám người Ôn Hồ Tửu lập tức biến mất, thậm chi hắn không nhịn nổi định lao thẳng tới, nhưng lão già họ Thành của Vô Song Thành lại giơ tay đặt lên vai hắn: “Nếu đã lên đài thì phải chuẩn bị tinh thần xuống đài.”
“Lão già họ Thành kia, có lẽ ngươi còn không biết nếu hắn bị thương sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Ôn Hồ Tửu cười lạnh.
Thành Dư cũng cười lạnh: “Phủ Trấn Tây Hầu không sợ Vô Song Thành, Vô Song Thành ta cũng không sợ phủ Trấn Tây Hầu.”
Lôi Mộng Sát cũng hít một hơi lạnh: “Kiếm pháp nhanh quá.”
Theo bọn họ thấy, chắc chắn Bách Lý Đông Quân không thể tránh được chiêu kiếm này. Tiếp đó Bách Lý Đông Quân cầm kiếm, thân thể trượt về phía sau, khó nhọc lắm mới tránh được chiêu kiếm này. Bước chân của y cực nhanh, động tác như nước chảy mây bay, dáng vẻ cực kỳ tiêu sái, không có gì là chật vật. Hắn nấc một hơi rượu: “Lợi hại, lợi hại!”
“Bộ pháp này không kém gì truyền nhân Ảnh Tông lúc vừa rồi.” Vương Nhất Hành của núi Thanh Thành tán thưởng: “Đây là Tam Phi Yến của thế tử phủ Trấn Tây Hầu à?”
Tống Yến Hồi sửng sốt, lại thi triển một chiêu kiếm nhưng bị Bách Lý Đông Quân dễ dàng né tránh. Cuối cùng hắn cũng không coi thường đối phương nữa, kiếm trên tay lại nhanh thêm vài phần, kiếm chiêu của hắn cực kỳ đơn giản nhanh chóng, đồng thời mỗi chiêu kiếm đều không có động tác đẹp đẽ gì, thế nhưng vẻ nhanh chóng đơn giản đó... lại rất đẹp!
“Quả nhiên là kiếm phôi trời sinh.” Lạc Hiên cảm thán.
Lôi Mộng Sát che miệng cười thầm: “Tiện nhân trời sinh... sao ta cảm thấy như đang mắng ta vậy?”
“Ngươi tự biết mình đấy.” Liễu Nguyệt công tử trong kiệu cười nói.
“Này, Tiểu Hắc, sao ngươi không nói gì?” Lôi Mộng Sát nhìn sang phía Mặc Trần công tử, lại phát hiện kiếm khí trên người hắn từ từ dâng lên. Lôi Mộng Sát gãi đầu: “Nóng lòng muốn ra trận đến vậy cơ à?”
Trong số các vị công tử, thật ra chỉ có Mặc Trần công tử là kiếm si chân chính, nếu thật sự lấy kiếm, không phải hắn thì là ai.
“Cũng đúng, lấy được rồi đem đi sơn đen là được mà.” Lôi Mộng Sát cao giọng nói: “Bách Lý huynh đệ, không biết dùng kiếm thì xuống dưới này uống rượu chung đi! Để Tiểu Hắc nhà chúng ta tới báo thù cho ngươi!”
“Xuất kiếm!” Tống Yến Hồi phẫn nộ quát, bộ pháp của Bách Lý Đông Quân cực kỳ nhanh chóng, tránh liền mười kiếm của hắn. Nhưng rõ ràng Tống Yến Hồi vẫn còn lưu thủ, rốt cuộc hắn không nhịn được nói: “Nếu ngươi không xuất kiếm, ta không khách khí nữa đâu.”
Bách Lý Đông Quân vừa nhìn kiếm trong tay, vừa ngây ngốc: “Xuất kiếm? Ta biết kiếm thuật ư? Hình như ta không biết kiếm thuật?”
“Quá mức lắm rồi!” Tống Yến Hồi vung kiếm cắt qua vạt áo của Bách Lý Đông Quân, kiếm khí lập tức bộc phát.
Ánh mắt Bách Lý Đông Quân vẫn đầy mê man: “Ta... biết kiếm thuật không?”
Y khẽ nhắm hai mắt lại.
Y không biết kiếm thuật, nhưng y từng thấy một điệu kiếm vũ.
Ngày hôm đó, y vừa ủ được rượu Đào Hoa, uống tới say khướt ngủ gục trên bàn. Lúc tỉnh lại, trong lúc mơ mơ màng màng, y thấy sư phụ mặc một bộ áo trắng, cầm một thanh trường kiếm óng ánh như ngọc, nhảy một điệu trong gian nhà cũ.
Sư phụ nhẹ nhàng vung kiếm, khiến hoa đào trên cây rơi xuống.
Sư phụ vung kiếm, hoa đào trong sân bay tán loạn.
Áo trắng tóc trắng kiếm trắng, mang theo chút ý say, lên lên xuống xuống trong sân.
Hoa đào khô héo, tuyết trắng chợt rơi, cảnh xuân chợt đến, gió hè nổi lên, ông lão nhảy lên hạ xuống, dường như đã bốn mùa trôi qua. Bách Lý Đông Quân đã say khướt vẫn trợn tròn hai mắt nhìn, ngắm điệu kiếm vũ trước mắt, kinh ngạc với vẻ mỹ lệ trong khoảnh khắc này.
“Sư phụ, đây lại là ảo thuật của ngài ư?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Không, đây là kiếm thuật.” Ông lão áo trắng bay lên đứng trên cây, múa nhẹ trường kiếm trong tay: “Ngươi phải nhìn kỹ. Ta chỉ múa lần này thôi, nhìn cho kỹ!”
Kiếm như du long, bước chân của ông lão áo trắng như hoa sen. Khoảnh khắc đó Bách Lý Đông Quân như thấy được dáng vẻ của ông lão áo trắng khi còn trẻ tuổi, khi đó ông vẫn là công tử tuyệt thế như ngọc, đứng trên tường thành, một người một kiếm nhảy điệu kiếm vũ tuyệt thế, nghênh đón ngàn vạn Phá Phong Quân.
“Ta có một kiếm, có thể gọi là tuyệt thế.”
“Thế nào là tuyệt thế, chỉ là trên trời dưới đất, quá khứ tương lai, nếu không có người này, cũng không có kiếm này.”
“Nếu có người này, lại có kiếm này.”
“Xứng với họ Bách Lý.”
Ông lão áo trắng thu kiếm, vung thanh kiếm trắng toát này lên bầu trời, trường kiếm hóa thành một con rồng trắng, nhảy vào không trung, biến mất không còn tăm hơi.
Bách Lý Đông Quân cười nói: “Vẫn là ảo thuật thôi.” Nói xong lại say mèm ngã xuống bàn.
Khi y mở mắt trở lại, kiếm của Tống Yến Hồi đã đến trước mặt, ánh mắt của Bách Lý Đông Quân bỗng trở nên cực kỳ tỉnh táo. Y lẩm bẩm: “Ta nhớ ra rồi.” Y đột nhiên giơ Thanh Ca kiếm mà Lạc Hiên cho mượn lên, chặn một đòn tất sát của Tống Yến Hồi.
“Ồ?” Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Chặn được?”
Ôn Hồ Tửu cũng nhíu mày: “Sao lại ngăn được?”
Vương Nhất Hành cũng mỉm cười: “Đương nhiên là dùng kiếm ngăn rồi.”
Bách Lý Đông Quân nhấc nhẹ cánh tay, hất ngược Tống Yến Hồi trở lại, y nhìn Thanh Ca kiếm trong tay, đôi mắt càng ngày càng sáng: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi. Ta biết kiếm thuật, sư phụ đã dạy ta trong mộng!” Y đột nhiên xoay tròn thân thể, trường kiếm vung lên, ép Tống Yến Hồi lui lại ba bước.
Tống Yến Hồi âm thầm kinh hãi, thậm chí hắn không thấy rõ chiêu kiếm đó.
“Không sai, đúng là kiếm pháp này.” Bách Lý Đông Quân lại đánh ra một kiếm, y cứ như một kiếm khách mất trí nhớ, từ từ nhớ lại từng chiêu trong kiếm pháp của mình, sau khi đánh được năm kiếm là càng lúc càng thuần thục. Cuối cùng y không nhìn kiếm nữa mà nhìn về phía Tống Yến Hồi: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là như vậy!” Y tung người nhảy lên, kiếm như du long, bước chân như hoa sen, chớp mắt đã ép Tống Yến Hồi chỉ có nước chống cự.
“Tiểu Hắc, ngươi làm gì vậy!” Lôi Mộng Sát cả kinh, trường kiếm bên hông Mặc Trần công tử đột nhiên ngâm vang, như sẽ lập tức rời vỏ.
“Kiếm thuật này...” Giọng nói của Mặc Trần công tử run rẩy.
“Đúng là kiếm thuật của vị trong truyền thuyết?” Liễu Nguyệt công tử vén rèm kiệu.
Lạc Hiên cảm thán nói: “Xem ra ta cho mượn kiếm cũng không uổng.”
Lão già Thành Dư cũng kinh ngạc: “Kiếm thuật này...”
Ôn Hồ Tửu lắc đầu lia lịa: “Không thể nào! Không thể nào!”
Con mắt của Vương Nhất Hành vẫn theo Bách Lý Đông Quân lên lên xuống xuống, giọng nói đầy kinh ngạc cảm thán: “Rất có thể! Chỉ có bộ kiếm pháp trong truyền thuyết mới có thể tiêu sái tự nhiên như vậy, trên đời chỉ truyền lại ba kiếm, ta may mắn từng được thấy, rất giống với ba kiếm khởi đầu của Bách Lý công tử. Nhưng hắn đang dùng kiếm chiêu hoàn chỉnh! Không ngờ cuộc đời ta còn có cơ hội được thấy kiếm pháp trong truyền thuyết này!”
“Đúng là kiếm pháp trong truyền thuyết?” Ngụy Trường Phong hạ giọng hỏi phụ thân.
Còn Ngụy Đình Lộ cũng ngây ngốc: “Ta như thấy được người đó...”
“Khi còn trẻ.”
“Kẻ như ngươi cầm kiếm chính là khinh nhờn kiếm.” Tống Yến Hồi xoay thanh Thủy Nguyệt kiếm trực tiếp ra tay, vẽ thành một đóa hoa kiếm, chớp mắt đã đâm ra.
Nụ cười trên mặt đám người Ôn Hồ Tửu lập tức biến mất, thậm chi hắn không nhịn nổi định lao thẳng tới, nhưng lão già họ Thành của Vô Song Thành lại giơ tay đặt lên vai hắn: “Nếu đã lên đài thì phải chuẩn bị tinh thần xuống đài.”
“Lão già họ Thành kia, có lẽ ngươi còn không biết nếu hắn bị thương sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Ôn Hồ Tửu cười lạnh.
Thành Dư cũng cười lạnh: “Phủ Trấn Tây Hầu không sợ Vô Song Thành, Vô Song Thành ta cũng không sợ phủ Trấn Tây Hầu.”
Lôi Mộng Sát cũng hít một hơi lạnh: “Kiếm pháp nhanh quá.”
Theo bọn họ thấy, chắc chắn Bách Lý Đông Quân không thể tránh được chiêu kiếm này. Tiếp đó Bách Lý Đông Quân cầm kiếm, thân thể trượt về phía sau, khó nhọc lắm mới tránh được chiêu kiếm này. Bước chân của y cực nhanh, động tác như nước chảy mây bay, dáng vẻ cực kỳ tiêu sái, không có gì là chật vật. Hắn nấc một hơi rượu: “Lợi hại, lợi hại!”
“Bộ pháp này không kém gì truyền nhân Ảnh Tông lúc vừa rồi.” Vương Nhất Hành của núi Thanh Thành tán thưởng: “Đây là Tam Phi Yến của thế tử phủ Trấn Tây Hầu à?”
Tống Yến Hồi sửng sốt, lại thi triển một chiêu kiếm nhưng bị Bách Lý Đông Quân dễ dàng né tránh. Cuối cùng hắn cũng không coi thường đối phương nữa, kiếm trên tay lại nhanh thêm vài phần, kiếm chiêu của hắn cực kỳ đơn giản nhanh chóng, đồng thời mỗi chiêu kiếm đều không có động tác đẹp đẽ gì, thế nhưng vẻ nhanh chóng đơn giản đó... lại rất đẹp!
“Quả nhiên là kiếm phôi trời sinh.” Lạc Hiên cảm thán.
Lôi Mộng Sát che miệng cười thầm: “Tiện nhân trời sinh... sao ta cảm thấy như đang mắng ta vậy?”
“Ngươi tự biết mình đấy.” Liễu Nguyệt công tử trong kiệu cười nói.
“Này, Tiểu Hắc, sao ngươi không nói gì?” Lôi Mộng Sát nhìn sang phía Mặc Trần công tử, lại phát hiện kiếm khí trên người hắn từ từ dâng lên. Lôi Mộng Sát gãi đầu: “Nóng lòng muốn ra trận đến vậy cơ à?”
Trong số các vị công tử, thật ra chỉ có Mặc Trần công tử là kiếm si chân chính, nếu thật sự lấy kiếm, không phải hắn thì là ai.
“Cũng đúng, lấy được rồi đem đi sơn đen là được mà.” Lôi Mộng Sát cao giọng nói: “Bách Lý huynh đệ, không biết dùng kiếm thì xuống dưới này uống rượu chung đi! Để Tiểu Hắc nhà chúng ta tới báo thù cho ngươi!”
“Xuất kiếm!” Tống Yến Hồi phẫn nộ quát, bộ pháp của Bách Lý Đông Quân cực kỳ nhanh chóng, tránh liền mười kiếm của hắn. Nhưng rõ ràng Tống Yến Hồi vẫn còn lưu thủ, rốt cuộc hắn không nhịn được nói: “Nếu ngươi không xuất kiếm, ta không khách khí nữa đâu.”
Bách Lý Đông Quân vừa nhìn kiếm trong tay, vừa ngây ngốc: “Xuất kiếm? Ta biết kiếm thuật ư? Hình như ta không biết kiếm thuật?”
“Quá mức lắm rồi!” Tống Yến Hồi vung kiếm cắt qua vạt áo của Bách Lý Đông Quân, kiếm khí lập tức bộc phát.
Ánh mắt Bách Lý Đông Quân vẫn đầy mê man: “Ta... biết kiếm thuật không?”
Y khẽ nhắm hai mắt lại.
Y không biết kiếm thuật, nhưng y từng thấy một điệu kiếm vũ.
Ngày hôm đó, y vừa ủ được rượu Đào Hoa, uống tới say khướt ngủ gục trên bàn. Lúc tỉnh lại, trong lúc mơ mơ màng màng, y thấy sư phụ mặc một bộ áo trắng, cầm một thanh trường kiếm óng ánh như ngọc, nhảy một điệu trong gian nhà cũ.
Sư phụ nhẹ nhàng vung kiếm, khiến hoa đào trên cây rơi xuống.
Sư phụ vung kiếm, hoa đào trong sân bay tán loạn.
Áo trắng tóc trắng kiếm trắng, mang theo chút ý say, lên lên xuống xuống trong sân.
Hoa đào khô héo, tuyết trắng chợt rơi, cảnh xuân chợt đến, gió hè nổi lên, ông lão nhảy lên hạ xuống, dường như đã bốn mùa trôi qua. Bách Lý Đông Quân đã say khướt vẫn trợn tròn hai mắt nhìn, ngắm điệu kiếm vũ trước mắt, kinh ngạc với vẻ mỹ lệ trong khoảnh khắc này.
“Sư phụ, đây lại là ảo thuật của ngài ư?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Không, đây là kiếm thuật.” Ông lão áo trắng bay lên đứng trên cây, múa nhẹ trường kiếm trong tay: “Ngươi phải nhìn kỹ. Ta chỉ múa lần này thôi, nhìn cho kỹ!”
Kiếm như du long, bước chân của ông lão áo trắng như hoa sen. Khoảnh khắc đó Bách Lý Đông Quân như thấy được dáng vẻ của ông lão áo trắng khi còn trẻ tuổi, khi đó ông vẫn là công tử tuyệt thế như ngọc, đứng trên tường thành, một người một kiếm nhảy điệu kiếm vũ tuyệt thế, nghênh đón ngàn vạn Phá Phong Quân.
“Ta có một kiếm, có thể gọi là tuyệt thế.”
“Thế nào là tuyệt thế, chỉ là trên trời dưới đất, quá khứ tương lai, nếu không có người này, cũng không có kiếm này.”
“Nếu có người này, lại có kiếm này.”
“Xứng với họ Bách Lý.”
Ông lão áo trắng thu kiếm, vung thanh kiếm trắng toát này lên bầu trời, trường kiếm hóa thành một con rồng trắng, nhảy vào không trung, biến mất không còn tăm hơi.
Bách Lý Đông Quân cười nói: “Vẫn là ảo thuật thôi.” Nói xong lại say mèm ngã xuống bàn.
Khi y mở mắt trở lại, kiếm của Tống Yến Hồi đã đến trước mặt, ánh mắt của Bách Lý Đông Quân bỗng trở nên cực kỳ tỉnh táo. Y lẩm bẩm: “Ta nhớ ra rồi.” Y đột nhiên giơ Thanh Ca kiếm mà Lạc Hiên cho mượn lên, chặn một đòn tất sát của Tống Yến Hồi.
“Ồ?” Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Chặn được?”
Ôn Hồ Tửu cũng nhíu mày: “Sao lại ngăn được?”
Vương Nhất Hành cũng mỉm cười: “Đương nhiên là dùng kiếm ngăn rồi.”
Bách Lý Đông Quân nhấc nhẹ cánh tay, hất ngược Tống Yến Hồi trở lại, y nhìn Thanh Ca kiếm trong tay, đôi mắt càng ngày càng sáng: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi. Ta biết kiếm thuật, sư phụ đã dạy ta trong mộng!” Y đột nhiên xoay tròn thân thể, trường kiếm vung lên, ép Tống Yến Hồi lui lại ba bước.
Tống Yến Hồi âm thầm kinh hãi, thậm chí hắn không thấy rõ chiêu kiếm đó.
“Không sai, đúng là kiếm pháp này.” Bách Lý Đông Quân lại đánh ra một kiếm, y cứ như một kiếm khách mất trí nhớ, từ từ nhớ lại từng chiêu trong kiếm pháp của mình, sau khi đánh được năm kiếm là càng lúc càng thuần thục. Cuối cùng y không nhìn kiếm nữa mà nhìn về phía Tống Yến Hồi: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là như vậy!” Y tung người nhảy lên, kiếm như du long, bước chân như hoa sen, chớp mắt đã ép Tống Yến Hồi chỉ có nước chống cự.
“Tiểu Hắc, ngươi làm gì vậy!” Lôi Mộng Sát cả kinh, trường kiếm bên hông Mặc Trần công tử đột nhiên ngâm vang, như sẽ lập tức rời vỏ.
“Kiếm thuật này...” Giọng nói của Mặc Trần công tử run rẩy.
“Đúng là kiếm thuật của vị trong truyền thuyết?” Liễu Nguyệt công tử vén rèm kiệu.
Lạc Hiên cảm thán nói: “Xem ra ta cho mượn kiếm cũng không uổng.”
Lão già Thành Dư cũng kinh ngạc: “Kiếm thuật này...”
Ôn Hồ Tửu lắc đầu lia lịa: “Không thể nào! Không thể nào!”
Con mắt của Vương Nhất Hành vẫn theo Bách Lý Đông Quân lên lên xuống xuống, giọng nói đầy kinh ngạc cảm thán: “Rất có thể! Chỉ có bộ kiếm pháp trong truyền thuyết mới có thể tiêu sái tự nhiên như vậy, trên đời chỉ truyền lại ba kiếm, ta may mắn từng được thấy, rất giống với ba kiếm khởi đầu của Bách Lý công tử. Nhưng hắn đang dùng kiếm chiêu hoàn chỉnh! Không ngờ cuộc đời ta còn có cơ hội được thấy kiếm pháp trong truyền thuyết này!”
“Đúng là kiếm pháp trong truyền thuyết?” Ngụy Trường Phong hạ giọng hỏi phụ thân.
Còn Ngụy Đình Lộ cũng ngây ngốc: “Ta như thấy được người đó...”
“Khi còn trẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.