Chương 210: Đánh cược cửu trác đoạt mệnh
Chu Mộc Nam
05/05/2020
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Cái gọi là Cửu Trác Đoạt Mệnh là quy củ riêng của Thiên Hạ phường. Chín bàn liên tiếp, chín loại đánh cược, chín vị cao thủ đánh cược của Thiên Hạ phường làm nhà cái trán thủ. Chỉ cần thua trong bất cứ bàn nào, như vậy tuy không thảm tới mức thật sự mất mạng, nhưng từ nay về sau ngươi không thuộc về mình nữa mà thuộc về Thiên Hạ phường.
Đây là quy củ của Thiên Hạ phường.
“Lạc Hà tiên tử đại giá quang lâm là vinh hạnh của Thiên Hạ phường, cũng là vinh hạnh của Bành mỗ.” Người trung niên ngồi trên bàn đánh cược đầu tiên mỉm cười nói.
“Chưởng quỹ của Thiên Hạ phường à.” Doãn Lạc Hà cũng cười nói.
“Tạm biệt đã mười năm, khi gặp lại tiên tử lần nữa ta đã là người trung niên, còn tiên tử vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu.” Bành chưởng quỹ phất tay: “Mời.”
“Là Bành Khâm Hải Bành chưởng quỹ của Thiên Hạ phường. Kỹ thuật xư bồ thiên hạ vô song.” Doãn Lạc Hà nói với Lạc Minh Hiên.
Lạc Minh Hiên ngẩn người, không rõ ý tứ, ôm quyền nói: “Kính chào Bành chưởng quỹ.”
“Đi đi.” Doãn Lạc Hà lạnh nhạt nói.
“Hả?” Lạc Minh Hiên cả kinh.
“Ta đâu có nói mình sẽ đánh cược Cửu Trác Đoạt Mệnh, mấy thứ lặt vặt này cần gì sư phụ ngươi đích thân ra tay?” Doãn Lạc Hà nhíu hàng mi xinh: “Chẳng phải ngươi muốn phá trận Tiên Nhân Lục Bác à? Không hứng thú với loại đánh cược nhỏ này ư?”
“Đánh cược nhỏ?” Bành Khâm Hải cười một tiếng: “Tiên tử vẫn cuồng ngạo như lúc ban đầu.”
“Không phải ta cuồng ngạo.” Doãn Lạc Hà khinh thường đảo mắt qua chín bàn cược: “Chỉ có điều, ngươi đúng là rác rưởi.”
“Ngươi!” Bành Khâm Hải cả giận nói.
“Được rồi được rồi, đừng ồn ào, ta đánh cược được chưa?” Lạc Minh Hiên bước tới, ngồi xuống bàn cược đầu tiên. “Tới đi.”
Bành Khâm Hải khinh thường: “Thằng nhãi, ngươi mới mấy tuổi mà dám đánh cược với ta?”
Lạc Minh Hiên không ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ta năm nay hai mươi, khi sư phụ ta thành vua đánh cược mới có mười tuổi.”
Thiên Hạ Vô Song thành.
Thành chủ Vô Song trẻ tuổi cõng một hộp kiếm cùng đại đệ tử đồng lứa Lô Ngọc Địch đứng trên tường, nhìn về phía một ngọn núi xa xa.
“Hôm nay sư phụ sẽ vào Kiếm Lư bế quan, sau khi người xuất quan chắc chắn sẽ đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên.” Lô Ngọc Địch chẩm dãi nói.
Vô Song gật đầu một cái: “Có lẽ thế, nói thật ra thì thiên phú của sư phụ còn thiếu một chút ý.”
“Bên phía nhị hoàng tử có tin tức gì đưa tới không?” Lô Ngọc Địch không buồn để ý tới lời nói đại nghịch bất đạo của Vô Song.
Vô Song suy nghĩ một chút rồi lắc đầu một cái: “Quên rồi.”
“Quên rồi?” Lô Ngọc Địch cả kinh: “Cái này mà cũng quên được?”
“Đúng vậy, chỉ nhớ Triệu Ngọc Chân chết, Lý Hàn Y tẩu hỏa nhập ma. Hai vị đó đều là Kiếm Tiên, chuyện của bọn họ thì ta không quên được.” Vô Song cười toét miệng: “Những thứ khác ta không quản.” Sau khi nói xong hắn lấy lá thư ra đưa cho Lô Ngọc Địch: “Hay là huynh đọc thử đi.”
Lô Ngọc Địch nhận lấy lá thư, càng đọc càng kinh hãi: “Triệu Ngọc Chân bỏ mạng, Lý Hàn Y tẩu hỏa nhập ma, sau đó Lôi gia bảo xảy ra đại chiến. Lôi Thiên Hổ của Lôi môn, Đường lão thái gia của Đường môn, Tạ Thất Đao của Ám Hà chết trận. Nói vậy kế hoạch tiêu diệt Lôi gia bảo của nhị hoàng tử đã thất bại.”
Thiên Khải thành, Bạch Vương phủ.
“Đệ cảm thấy chúng ta thất bại ư?” Tiêu Sùng hai mắt buộc khăn trắng ngồi trong sân yên tĩnh phơi nắng hỏi nhỏ. Đối diện với hắn là thất hoàng tử, Tiêu Cảnh Hà.
Tiêu Cảnh Hà thở dài: “Thật ra chỉ kém chút thôi là diệt trừ được Lôi môn rồi. Giờ mất cả Đường lão thái gia và gia chủ Tạ gia, đúng là chúng ta không kiếm được chút lợi nào.”
“Đệ sai rồi.” Tiêu Sùng lắc đầu một cái: “Trước nay ta không coi Đường môn là đồng minh, dã tâm của Đường lão thái gia quá lớn. Lần này coi như Lôi môn và Đường môn đã kết thù, hai nhà bất hòa, đây là đả kích khổng lồ đối với Tuyết Nguyệt thành. Sau chuyện này chưa chắc Tuyết Nguyệt thành đã là giang hồ đệ nhất thành. Đây là lúc một đồng minh khác của chúng ta, Vô Song thành lại quật khởi!”
“Đường môn không tính là đồng minh? Vậy Ám Hà thì sao?” Tiêu Cảnh Hà nhỏ giọng nói.
“Ám Hà.” Tiêu Sùng nhíu mày một cái: “Ta càng ngày càng cảm thấy lúc đầu không nên tìm bọn chúng. Bọn chúng là ác quỷ trong bóng tối, ta không nắm được trong tay.”
Tiêu Cảnh Hà cúi đầu: “Khi đó là đệ hành động lỗ mãng.”
“Không sao, chuyện Ám Hà để ta nghĩ kỹ đã.” Tiêu Sùng phất tay: “Đúng rồi, gần đây bên phủ Xích Vương có động tĩnh gì không?”
“Vẫn ca hát hàng đêm, ngày ngày uống rượu mua vui. Nghe nói Xích Vương Tiêu Vũ cải tạo toàn bộ vương phủ thành một sân săn bắn, đúng là hoang đường.” Tiêu Cảnh Hà đáp.
Tiêu Sùng gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối: “Xích Vương Tiêu Vũ, lần này trên giang hồ có động tĩnh lớn như vậy, thế mà hắn lại không tham dự. Đúng là khiến người ta bất an.”
Phủ Xích Vương.
Tiêu Vũ ngồi trên ghế trải lông cừu, uống rượu không chút lo lắng: “Chết một con cờ lợi hại như Đường lão thái gia nhưng lại khiến Lôi môn và Đường môn kết thù không thể hóa giải, suy yếu lực lượng Tuyết Nguyệt thành. Đối với người đặt cược vào Vô Song thành như Tiêu Sùng, đây là vụ mua bàn chỉ lời không lỗ.”
Long Tà đứng bên cạnh hắn gật đầu: “Một núi không thể có hai cọp, nếu Bạch Vương muốn nâng đỡ Vô Song thành, như vậy tương lai chắc chắn sẽ khiến Đường môn bất mãn. Cái chết của Đường lão thái gia có thể coi là chuyện tốt với Bạch Vương phủ.”
“Cứ để bọn chúng đấu đá thôi.” Tiêu Vũ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. “Đấu tới cá chết rách lưới, sau này thiên hạ sẽ là của ta. Chỉ có điều lần này ta đánh giá cao Tiêu Sùng rồi. Ta tưởng hắn sẽ không giết Tiêu Sở Hà, nhưng thật không ngờ hắn còn nhát gan hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Mời đệ đệ võ công tuyệt thế rời núi, thực ra là một nước đi sai.”
“Nghe nói lần này Tiêu Sở Hà sống được đều là nhờ Diệp An Thế và Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên.” Long Tà nói.
“Ta sợ Tiêu Sùng tìm được Tiêu Sở Hà trước, lợi dụng hắn làm một số chuyện đáng sợ nên mời đệ đệ ra tay cản lại. Nhưng Tiêu Sùng lại chỉ một lòng muốn giết chết Tiêu Sở Hà. Cũng đúng thôi, nếu Tiêu Sở Hà trở lại Thiên Khải, bất kể hôm nay hắn ra sao, ít nhất lực uy hiếp vẫn còn. Giờ Tiêu Sở Hà đi đâu rồi?” Tiêu Vũ hỏi.
“Cái này thì không tra được.” Long Tà lắc đầu.
“Nham Sâm thì sao? Không tìm được hắn à?” Tiêu Vũ hơi cau mày, hôm đó nghe nói Nham Sâm được Bách Hiểu đường truyền tin cái là vội vội vàng vàng đi tìm hắn. Thế nhưng vị cao thủ tình báo đệ nhất Xích Vương phủ này lại như bốc hơi khỏi trần gian.
“Không tìm thấy, Nham Sâm xuất thân từ Bách Hiểu đường, vốn là cao thủ theo dõi. Người trong vương phủ cũng do hắn đào tạo ra, tạm thời không tìm được hắn.” Long Tà lắc đầu.
“Đành vậy.” Tiêu Vũ thở dài: “Bây giờ cũng chẳng quản được nhiều, chắc giờ đệ đệ kia của ta đang chạy tới Thiên Khải. Trước khi gặp lại nó, ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Long Tà biết!” Long Tà gật đầu nói.
Cái gọi là Cửu Trác Đoạt Mệnh là quy củ riêng của Thiên Hạ phường. Chín bàn liên tiếp, chín loại đánh cược, chín vị cao thủ đánh cược của Thiên Hạ phường làm nhà cái trán thủ. Chỉ cần thua trong bất cứ bàn nào, như vậy tuy không thảm tới mức thật sự mất mạng, nhưng từ nay về sau ngươi không thuộc về mình nữa mà thuộc về Thiên Hạ phường.
Đây là quy củ của Thiên Hạ phường.
“Lạc Hà tiên tử đại giá quang lâm là vinh hạnh của Thiên Hạ phường, cũng là vinh hạnh của Bành mỗ.” Người trung niên ngồi trên bàn đánh cược đầu tiên mỉm cười nói.
“Chưởng quỹ của Thiên Hạ phường à.” Doãn Lạc Hà cũng cười nói.
“Tạm biệt đã mười năm, khi gặp lại tiên tử lần nữa ta đã là người trung niên, còn tiên tử vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu.” Bành chưởng quỹ phất tay: “Mời.”
“Là Bành Khâm Hải Bành chưởng quỹ của Thiên Hạ phường. Kỹ thuật xư bồ thiên hạ vô song.” Doãn Lạc Hà nói với Lạc Minh Hiên.
Lạc Minh Hiên ngẩn người, không rõ ý tứ, ôm quyền nói: “Kính chào Bành chưởng quỹ.”
“Đi đi.” Doãn Lạc Hà lạnh nhạt nói.
“Hả?” Lạc Minh Hiên cả kinh.
“Ta đâu có nói mình sẽ đánh cược Cửu Trác Đoạt Mệnh, mấy thứ lặt vặt này cần gì sư phụ ngươi đích thân ra tay?” Doãn Lạc Hà nhíu hàng mi xinh: “Chẳng phải ngươi muốn phá trận Tiên Nhân Lục Bác à? Không hứng thú với loại đánh cược nhỏ này ư?”
“Đánh cược nhỏ?” Bành Khâm Hải cười một tiếng: “Tiên tử vẫn cuồng ngạo như lúc ban đầu.”
“Không phải ta cuồng ngạo.” Doãn Lạc Hà khinh thường đảo mắt qua chín bàn cược: “Chỉ có điều, ngươi đúng là rác rưởi.”
“Ngươi!” Bành Khâm Hải cả giận nói.
“Được rồi được rồi, đừng ồn ào, ta đánh cược được chưa?” Lạc Minh Hiên bước tới, ngồi xuống bàn cược đầu tiên. “Tới đi.”
Bành Khâm Hải khinh thường: “Thằng nhãi, ngươi mới mấy tuổi mà dám đánh cược với ta?”
Lạc Minh Hiên không ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ta năm nay hai mươi, khi sư phụ ta thành vua đánh cược mới có mười tuổi.”
Thiên Hạ Vô Song thành.
Thành chủ Vô Song trẻ tuổi cõng một hộp kiếm cùng đại đệ tử đồng lứa Lô Ngọc Địch đứng trên tường, nhìn về phía một ngọn núi xa xa.
“Hôm nay sư phụ sẽ vào Kiếm Lư bế quan, sau khi người xuất quan chắc chắn sẽ đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên.” Lô Ngọc Địch chẩm dãi nói.
Vô Song gật đầu một cái: “Có lẽ thế, nói thật ra thì thiên phú của sư phụ còn thiếu một chút ý.”
“Bên phía nhị hoàng tử có tin tức gì đưa tới không?” Lô Ngọc Địch không buồn để ý tới lời nói đại nghịch bất đạo của Vô Song.
Vô Song suy nghĩ một chút rồi lắc đầu một cái: “Quên rồi.”
“Quên rồi?” Lô Ngọc Địch cả kinh: “Cái này mà cũng quên được?”
“Đúng vậy, chỉ nhớ Triệu Ngọc Chân chết, Lý Hàn Y tẩu hỏa nhập ma. Hai vị đó đều là Kiếm Tiên, chuyện của bọn họ thì ta không quên được.” Vô Song cười toét miệng: “Những thứ khác ta không quản.” Sau khi nói xong hắn lấy lá thư ra đưa cho Lô Ngọc Địch: “Hay là huynh đọc thử đi.”
Lô Ngọc Địch nhận lấy lá thư, càng đọc càng kinh hãi: “Triệu Ngọc Chân bỏ mạng, Lý Hàn Y tẩu hỏa nhập ma, sau đó Lôi gia bảo xảy ra đại chiến. Lôi Thiên Hổ của Lôi môn, Đường lão thái gia của Đường môn, Tạ Thất Đao của Ám Hà chết trận. Nói vậy kế hoạch tiêu diệt Lôi gia bảo của nhị hoàng tử đã thất bại.”
Thiên Khải thành, Bạch Vương phủ.
“Đệ cảm thấy chúng ta thất bại ư?” Tiêu Sùng hai mắt buộc khăn trắng ngồi trong sân yên tĩnh phơi nắng hỏi nhỏ. Đối diện với hắn là thất hoàng tử, Tiêu Cảnh Hà.
Tiêu Cảnh Hà thở dài: “Thật ra chỉ kém chút thôi là diệt trừ được Lôi môn rồi. Giờ mất cả Đường lão thái gia và gia chủ Tạ gia, đúng là chúng ta không kiếm được chút lợi nào.”
“Đệ sai rồi.” Tiêu Sùng lắc đầu một cái: “Trước nay ta không coi Đường môn là đồng minh, dã tâm của Đường lão thái gia quá lớn. Lần này coi như Lôi môn và Đường môn đã kết thù, hai nhà bất hòa, đây là đả kích khổng lồ đối với Tuyết Nguyệt thành. Sau chuyện này chưa chắc Tuyết Nguyệt thành đã là giang hồ đệ nhất thành. Đây là lúc một đồng minh khác của chúng ta, Vô Song thành lại quật khởi!”
“Đường môn không tính là đồng minh? Vậy Ám Hà thì sao?” Tiêu Cảnh Hà nhỏ giọng nói.
“Ám Hà.” Tiêu Sùng nhíu mày một cái: “Ta càng ngày càng cảm thấy lúc đầu không nên tìm bọn chúng. Bọn chúng là ác quỷ trong bóng tối, ta không nắm được trong tay.”
Tiêu Cảnh Hà cúi đầu: “Khi đó là đệ hành động lỗ mãng.”
“Không sao, chuyện Ám Hà để ta nghĩ kỹ đã.” Tiêu Sùng phất tay: “Đúng rồi, gần đây bên phủ Xích Vương có động tĩnh gì không?”
“Vẫn ca hát hàng đêm, ngày ngày uống rượu mua vui. Nghe nói Xích Vương Tiêu Vũ cải tạo toàn bộ vương phủ thành một sân săn bắn, đúng là hoang đường.” Tiêu Cảnh Hà đáp.
Tiêu Sùng gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối: “Xích Vương Tiêu Vũ, lần này trên giang hồ có động tĩnh lớn như vậy, thế mà hắn lại không tham dự. Đúng là khiến người ta bất an.”
Phủ Xích Vương.
Tiêu Vũ ngồi trên ghế trải lông cừu, uống rượu không chút lo lắng: “Chết một con cờ lợi hại như Đường lão thái gia nhưng lại khiến Lôi môn và Đường môn kết thù không thể hóa giải, suy yếu lực lượng Tuyết Nguyệt thành. Đối với người đặt cược vào Vô Song thành như Tiêu Sùng, đây là vụ mua bàn chỉ lời không lỗ.”
Long Tà đứng bên cạnh hắn gật đầu: “Một núi không thể có hai cọp, nếu Bạch Vương muốn nâng đỡ Vô Song thành, như vậy tương lai chắc chắn sẽ khiến Đường môn bất mãn. Cái chết của Đường lão thái gia có thể coi là chuyện tốt với Bạch Vương phủ.”
“Cứ để bọn chúng đấu đá thôi.” Tiêu Vũ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. “Đấu tới cá chết rách lưới, sau này thiên hạ sẽ là của ta. Chỉ có điều lần này ta đánh giá cao Tiêu Sùng rồi. Ta tưởng hắn sẽ không giết Tiêu Sở Hà, nhưng thật không ngờ hắn còn nhát gan hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Mời đệ đệ võ công tuyệt thế rời núi, thực ra là một nước đi sai.”
“Nghe nói lần này Tiêu Sở Hà sống được đều là nhờ Diệp An Thế và Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên.” Long Tà nói.
“Ta sợ Tiêu Sùng tìm được Tiêu Sở Hà trước, lợi dụng hắn làm một số chuyện đáng sợ nên mời đệ đệ ra tay cản lại. Nhưng Tiêu Sùng lại chỉ một lòng muốn giết chết Tiêu Sở Hà. Cũng đúng thôi, nếu Tiêu Sở Hà trở lại Thiên Khải, bất kể hôm nay hắn ra sao, ít nhất lực uy hiếp vẫn còn. Giờ Tiêu Sở Hà đi đâu rồi?” Tiêu Vũ hỏi.
“Cái này thì không tra được.” Long Tà lắc đầu.
“Nham Sâm thì sao? Không tìm được hắn à?” Tiêu Vũ hơi cau mày, hôm đó nghe nói Nham Sâm được Bách Hiểu đường truyền tin cái là vội vội vàng vàng đi tìm hắn. Thế nhưng vị cao thủ tình báo đệ nhất Xích Vương phủ này lại như bốc hơi khỏi trần gian.
“Không tìm thấy, Nham Sâm xuất thân từ Bách Hiểu đường, vốn là cao thủ theo dõi. Người trong vương phủ cũng do hắn đào tạo ra, tạm thời không tìm được hắn.” Long Tà lắc đầu.
“Đành vậy.” Tiêu Vũ thở dài: “Bây giờ cũng chẳng quản được nhiều, chắc giờ đệ đệ kia của ta đang chạy tới Thiên Khải. Trước khi gặp lại nó, ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Long Tà biết!” Long Tà gật đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.