Chương 230: Gặp nhau giữa đường
Chu Mộc Nam
01/06/2020
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Trên đường núi, một thư đồng cõng một thanh kiếm dắt một con ngựa màu đỏ thẫm chậm rãi đi trên đường. Trên lưng con ngựa đỏ thẫm là một người trẻ tuổi cõng rương sách, tay trái cầm một cọng cỏ đuôi ngựa, gãi đầu không chút lo âu.
“Công tử, lần này chúng ta đi đâu?” Thư đồng hỏi.
“Thiên hạ tứ thành, bắc Thiên Khải, nam Tuyết Nguyệt, tây Mộ Lương, đông Vô Song. Thiên Khải thành để đi cuối cùng, Tuyết Nguyệt thành từng tới rồi, Mộ Lương thành thì không dám đến, chúng ta qua Vô Song thành thôi.” Thư sinh nói.
“Nghe nói Vô Song thành không cho phép người bình thường vào, chúng ta vào thế nào được?” Thư đồng lấy làm khó hiểu.
“Ngốc, người ta không cho ngươi vào thì ngươi không vào à? Lao vào, lao không được thì lẻn vào. Nghe nói bọn họ vừa thay một thành chủ trẻ tuổi, nghe nói còn trẻ hơn ta, hơn nữa cũng là cao thủ dùng kiếm. Rốt cuộc lợi hại tới mức nào, ta đang rất muốn chứng kiến đây.” Thư sinh nói.
Thư đồng gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta tới Vô Song thành. Có điều thời gian tới công tử nên luyện kiếm cho tốt đi.”
“Đợi đã.” Thư sinh đột nhiên cất quyển sách đi, cọng cỏ đuôi ngựa trong tay đang vẫy vẫy nhưng lúc này chỉ còn cọng trống rỗng.
Một làn gió thổi qua cắt đứt cọng cỏ.
Phong kình thật lợi hại.
Trong phong kình có kiếm khí!
Thư sinh bật người dậy, không còn vẻ lười biếng lúc trước, nghiêm mặt nói: “Phi Hiên, cẩn thận!”
Hai người này đương nhiên là Lý Phàm Tùng và Phi Hiên phụng lệnh sư môn xuống núi Thanh Thành du lịch khắp nơi. Trước đó hắn đã đi tới vài chỗ nhưng lại cảm thấy uổng phí thời gian cho nên hạ quyết tâm muốn tới Vô Song thành xem thử. Nhưng vừa hạ quyết tâm kết thúc cuộc du lịch không có gì lạ lẫm này thì có khách quý tới thăm.
Phi Hiên gật đầu: “Kiếm khí thật mạnh!”
“Túy Ca!” Lý Phàm Tùng gọi khẽ một tiếng, một thanh kiếm gỗ đào từ trong rương bay ra. Hắn nắm kiếm trong tay, nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là người ở đâu không biết, nhưng kiếm khí đã tới trước. Hơn nữa rõ ràng kiếm khí kia không nhắm vào mình.
Những chiếc lá từ trên cây rơi xuống đều bị chém thành hai nửa, cỏ dại trong phương viên mười trượng cũng ngắn đi một thước.
“Kiếm khí thật mạnh.” Phi Hiên nuốt nước bọt: “Tới nay ta chỉ thấy một người có kiếm khí mạnh như vậy.”
“Sư phụ.” Lý Phàm Tùng chậm rãi nói, kiếm khí như vậy đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên!
“Tới rồi!” Phi Hiên vung ống tay áo, Đại Long Tượng Lực nổi lên.
Chỉ thấy một cô gái áo tím tóc trắng đột nhiên xuất hiện phía trước. Cô gái xinh đẹp tới động lòng người, nhưng màu môi hơi tím, con ngươi đỏ rực, mái tóc tím tung bay theo làn gió, tà mị yêu dã khó tả.
“Đẹp quá!” Lý Phàm Tùng khen.
“Tiểu sư thúc! Đừng nhìn người!” Phi Hiên vội vàng la lên: “Nhìn kiếm của cô ấy đi!”
Lý Phàm Tùng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy tay phải của nữ nhân này cầm một thanh trường kiếm thanh tú, trên trường kiếm sương khí quẩn quanh, tay trái cầm một thanh kiếm gỗ đào, quanh kiếm gỗ lấp loáng ánh đỏ.
“Thiết Mã Băng Hà! Còn có cả Đòa Hoa kiếm!” Lý Phàm Tùng kinh ngạc: “Ngươi là ai!”
Nữ nhân kia nhìn Lý Phàm Tùng một hồi, ánh tím lấp loáng trong mắt. Cô đột nhiên vung kiếm, một luồng sương khí mang theo ánh sáng ấm áp đánh về phía hai người.
“Tiểu sư thúc.” Phi Hiên tung người nhảy tới sau lưng Lý Phàm Tùng, xuất chưởng đánh vào lưng hắn. Đại Long Tượng Lực lập tức truyền vào cơ thể Lý Phàm Tùng, Lý Phàm Tùng nhấc kiếm Túy Ca, vung về phía trước. Hai người hợp lực dốc hết sức toàn thân thi triển chiêu kiếm mạnh nhất nhưng vẫn không chống nổi một kiếm tiện tay của nữ nhân đó, bị đánh lùi lại vài bước.
“Kiếm khí này.” Nữ nhân kia đột nhiên thu kiếm, lẩm bẩm: “Rất quen thuộc.”
Lý Phàm Tùng và Phi Hiên nhìn nhau, lúc này khí huyết đã cuộn lên trong ngực, đều thấy vẻ bất an trong mắt nhau. Với năng lực của họ căn bản không đánh được với nữ nhân này.
“Ngọc Chân!”Ánh tím trong mắt cô gái càng lúc càng thịnh, lúc này lại nghe có người gọi một tiếng: “Hàn Y!” Giọng nói đó mang theo nội lực, khiến toàn bộ rừng cây rung chuyển, lại một cao thủ đỉnh cao tới!
Cô gái nghiêng đầu, đột nhiên tung người nhảy về phía trước, xuyên qua rừng cây biến mất không còn tăm hơi. Tiếp theo đó, một người trung niên mặc áo xám chạy tới. Chỉ thấy tướng mạo của hắn rất bình thường nhưng giữa hai hàng mi ẩn chứa uy thế, chắc là người vừa lên tiếng.
“Thanh kiếm này!” Phi Hiên cả kinh.
Chỉ thấy trong tay nam nhân áo xám cầm một thanh trường kiếm màu đỏ, chuôi kiếm có hình đầu rồng phun lửa, rõ ràng là thanh kiếm mà Lý Phàm Tùng và Phi Hiên từng thấy ở Tuyết Nguyệt thành --
‘‘Sát Phố kiếm!’‘
Nam nhân áo xám nghe tiếng nhìn về phía hắn, nhưng không lên tiếng, xoay người đuổi theo hướng cô gái kia vừa đi khỏi.
“Tiểu sư thúc, người này là ai? Sao lại cầm Sát Phố kiếm của Lôi Vô Kiệt?” Phi Hiên nghi hoặc.
Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc chắn là chủ nhân của Sát Phố kiếm, Lôi Oanh, một trong Lôi Môn Song Tử năm xưa. Hắn là sư phụ của Lôi Vô Kiệt ở Lôi môn.”
“Vậy cô gái vừa rồi là ai?” Phi Hiên cau mày.
“Người kia gọi cô ấy là Hàn Y.” Lý Phàm Tùng lẩm bẩm: “Thanh kiếm kia rõ ràng là Thiết Mã Băng Hà, có thể là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, trước đây ta đã từng thấy rồi. Ngày đó cô ấy dùng khăn che mặt, không ngờ lại là một nữ nhân!”
“Hơn nữa thanh kiếm bên tay trái cô ấy rõ ràng là Đào Hoa kiếm của sư phụ, sao thanh kiếm gỗ đào này lại nằm trên tay cô ấy? Chẳng lẽ ngày đó sư phụ xuống núi là vì Lý Hàn Y?” Phi Hiên đột nhiên tỉnh ngộ.
“Đuổi theo!” Lý Phàm Tùng xoay người, vội vàng la lên: “Hỏi rõ mọi chuyện đi!”
“Hai vị bằng hữu.” Một giọng nói văn nhã đột nhiên vang lên. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên quay đầu lại, chỉ thấy một nho sinh trung niên cõng rương sách xuất hiện tại đó. Với công lực của Lý Phàm Tùng và Phi Hiên cũng hoàn toàn không phát hiện được hắn xuất hiện lúc nào.
“Ai!” Lý Phàm Tùng kinh hãi đâm kiếm tới.
“Chưa hỏi rõ trắng đen đã vung kiếm với người ta, thật thiếu lễ phép.” Nho sĩ trung niên cười khẽ, bước lên trước một bước, xoay tay một cái đã đoạt lấy Túy Ca kiếm.
“Sư điệt!” Lý Phàm Tùng kinh hãi hét to một tiếng rồi tung người nhảy lên.
“Tiểu sư thúc, tiếp kiếm!” Phi Hiên vung tay, ném trường kiếm bên hông lên trời. Thanh kiếm vẽ thành một vệt sáng mờ, hạ xuống tay Lý Phàm Tùng. Lý Phàm Tùng cầm kiếm, khí thế mạnh mẽ hơn vừa rồi vài phần, hắn mỉm cười, chém về phía nho sĩ trung niên.
Nho sĩ trung niên gật đầu một cái: “Thanh Tiêu kiếm, hạng sáu trong thiên hạ danh kiếm. Là một thanh kiếm tốt, Vỗ Lượng kiếm cũng là kiếm pháp tốt. Chỉ tiếc là...” Nho sĩ trung niên lại xoay nhẹ tay phải, vung thanh Túy Ca kiếm về phía trước, giọng nói vẫn thanh nhã, không chút tức giận: “Chẳng phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Chưa hỏi rõ trắng đen đã vung kiếm vào người ta là thiếu lễ phép.”
Trên đường núi, một thư đồng cõng một thanh kiếm dắt một con ngựa màu đỏ thẫm chậm rãi đi trên đường. Trên lưng con ngựa đỏ thẫm là một người trẻ tuổi cõng rương sách, tay trái cầm một cọng cỏ đuôi ngựa, gãi đầu không chút lo âu.
“Công tử, lần này chúng ta đi đâu?” Thư đồng hỏi.
“Thiên hạ tứ thành, bắc Thiên Khải, nam Tuyết Nguyệt, tây Mộ Lương, đông Vô Song. Thiên Khải thành để đi cuối cùng, Tuyết Nguyệt thành từng tới rồi, Mộ Lương thành thì không dám đến, chúng ta qua Vô Song thành thôi.” Thư sinh nói.
“Nghe nói Vô Song thành không cho phép người bình thường vào, chúng ta vào thế nào được?” Thư đồng lấy làm khó hiểu.
“Ngốc, người ta không cho ngươi vào thì ngươi không vào à? Lao vào, lao không được thì lẻn vào. Nghe nói bọn họ vừa thay một thành chủ trẻ tuổi, nghe nói còn trẻ hơn ta, hơn nữa cũng là cao thủ dùng kiếm. Rốt cuộc lợi hại tới mức nào, ta đang rất muốn chứng kiến đây.” Thư sinh nói.
Thư đồng gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta tới Vô Song thành. Có điều thời gian tới công tử nên luyện kiếm cho tốt đi.”
“Đợi đã.” Thư sinh đột nhiên cất quyển sách đi, cọng cỏ đuôi ngựa trong tay đang vẫy vẫy nhưng lúc này chỉ còn cọng trống rỗng.
Một làn gió thổi qua cắt đứt cọng cỏ.
Phong kình thật lợi hại.
Trong phong kình có kiếm khí!
Thư sinh bật người dậy, không còn vẻ lười biếng lúc trước, nghiêm mặt nói: “Phi Hiên, cẩn thận!”
Hai người này đương nhiên là Lý Phàm Tùng và Phi Hiên phụng lệnh sư môn xuống núi Thanh Thành du lịch khắp nơi. Trước đó hắn đã đi tới vài chỗ nhưng lại cảm thấy uổng phí thời gian cho nên hạ quyết tâm muốn tới Vô Song thành xem thử. Nhưng vừa hạ quyết tâm kết thúc cuộc du lịch không có gì lạ lẫm này thì có khách quý tới thăm.
Phi Hiên gật đầu: “Kiếm khí thật mạnh!”
“Túy Ca!” Lý Phàm Tùng gọi khẽ một tiếng, một thanh kiếm gỗ đào từ trong rương bay ra. Hắn nắm kiếm trong tay, nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là người ở đâu không biết, nhưng kiếm khí đã tới trước. Hơn nữa rõ ràng kiếm khí kia không nhắm vào mình.
Những chiếc lá từ trên cây rơi xuống đều bị chém thành hai nửa, cỏ dại trong phương viên mười trượng cũng ngắn đi một thước.
“Kiếm khí thật mạnh.” Phi Hiên nuốt nước bọt: “Tới nay ta chỉ thấy một người có kiếm khí mạnh như vậy.”
“Sư phụ.” Lý Phàm Tùng chậm rãi nói, kiếm khí như vậy đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên!
“Tới rồi!” Phi Hiên vung ống tay áo, Đại Long Tượng Lực nổi lên.
Chỉ thấy một cô gái áo tím tóc trắng đột nhiên xuất hiện phía trước. Cô gái xinh đẹp tới động lòng người, nhưng màu môi hơi tím, con ngươi đỏ rực, mái tóc tím tung bay theo làn gió, tà mị yêu dã khó tả.
“Đẹp quá!” Lý Phàm Tùng khen.
“Tiểu sư thúc! Đừng nhìn người!” Phi Hiên vội vàng la lên: “Nhìn kiếm của cô ấy đi!”
Lý Phàm Tùng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy tay phải của nữ nhân này cầm một thanh trường kiếm thanh tú, trên trường kiếm sương khí quẩn quanh, tay trái cầm một thanh kiếm gỗ đào, quanh kiếm gỗ lấp loáng ánh đỏ.
“Thiết Mã Băng Hà! Còn có cả Đòa Hoa kiếm!” Lý Phàm Tùng kinh ngạc: “Ngươi là ai!”
Nữ nhân kia nhìn Lý Phàm Tùng một hồi, ánh tím lấp loáng trong mắt. Cô đột nhiên vung kiếm, một luồng sương khí mang theo ánh sáng ấm áp đánh về phía hai người.
“Tiểu sư thúc.” Phi Hiên tung người nhảy tới sau lưng Lý Phàm Tùng, xuất chưởng đánh vào lưng hắn. Đại Long Tượng Lực lập tức truyền vào cơ thể Lý Phàm Tùng, Lý Phàm Tùng nhấc kiếm Túy Ca, vung về phía trước. Hai người hợp lực dốc hết sức toàn thân thi triển chiêu kiếm mạnh nhất nhưng vẫn không chống nổi một kiếm tiện tay của nữ nhân đó, bị đánh lùi lại vài bước.
“Kiếm khí này.” Nữ nhân kia đột nhiên thu kiếm, lẩm bẩm: “Rất quen thuộc.”
Lý Phàm Tùng và Phi Hiên nhìn nhau, lúc này khí huyết đã cuộn lên trong ngực, đều thấy vẻ bất an trong mắt nhau. Với năng lực của họ căn bản không đánh được với nữ nhân này.
“Ngọc Chân!”Ánh tím trong mắt cô gái càng lúc càng thịnh, lúc này lại nghe có người gọi một tiếng: “Hàn Y!” Giọng nói đó mang theo nội lực, khiến toàn bộ rừng cây rung chuyển, lại một cao thủ đỉnh cao tới!
Cô gái nghiêng đầu, đột nhiên tung người nhảy về phía trước, xuyên qua rừng cây biến mất không còn tăm hơi. Tiếp theo đó, một người trung niên mặc áo xám chạy tới. Chỉ thấy tướng mạo của hắn rất bình thường nhưng giữa hai hàng mi ẩn chứa uy thế, chắc là người vừa lên tiếng.
“Thanh kiếm này!” Phi Hiên cả kinh.
Chỉ thấy trong tay nam nhân áo xám cầm một thanh trường kiếm màu đỏ, chuôi kiếm có hình đầu rồng phun lửa, rõ ràng là thanh kiếm mà Lý Phàm Tùng và Phi Hiên từng thấy ở Tuyết Nguyệt thành --
‘‘Sát Phố kiếm!’‘
Nam nhân áo xám nghe tiếng nhìn về phía hắn, nhưng không lên tiếng, xoay người đuổi theo hướng cô gái kia vừa đi khỏi.
“Tiểu sư thúc, người này là ai? Sao lại cầm Sát Phố kiếm của Lôi Vô Kiệt?” Phi Hiên nghi hoặc.
Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc chắn là chủ nhân của Sát Phố kiếm, Lôi Oanh, một trong Lôi Môn Song Tử năm xưa. Hắn là sư phụ của Lôi Vô Kiệt ở Lôi môn.”
“Vậy cô gái vừa rồi là ai?” Phi Hiên cau mày.
“Người kia gọi cô ấy là Hàn Y.” Lý Phàm Tùng lẩm bẩm: “Thanh kiếm kia rõ ràng là Thiết Mã Băng Hà, có thể là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, trước đây ta đã từng thấy rồi. Ngày đó cô ấy dùng khăn che mặt, không ngờ lại là một nữ nhân!”
“Hơn nữa thanh kiếm bên tay trái cô ấy rõ ràng là Đào Hoa kiếm của sư phụ, sao thanh kiếm gỗ đào này lại nằm trên tay cô ấy? Chẳng lẽ ngày đó sư phụ xuống núi là vì Lý Hàn Y?” Phi Hiên đột nhiên tỉnh ngộ.
“Đuổi theo!” Lý Phàm Tùng xoay người, vội vàng la lên: “Hỏi rõ mọi chuyện đi!”
“Hai vị bằng hữu.” Một giọng nói văn nhã đột nhiên vang lên. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên quay đầu lại, chỉ thấy một nho sinh trung niên cõng rương sách xuất hiện tại đó. Với công lực của Lý Phàm Tùng và Phi Hiên cũng hoàn toàn không phát hiện được hắn xuất hiện lúc nào.
“Ai!” Lý Phàm Tùng kinh hãi đâm kiếm tới.
“Chưa hỏi rõ trắng đen đã vung kiếm với người ta, thật thiếu lễ phép.” Nho sĩ trung niên cười khẽ, bước lên trước một bước, xoay tay một cái đã đoạt lấy Túy Ca kiếm.
“Sư điệt!” Lý Phàm Tùng kinh hãi hét to một tiếng rồi tung người nhảy lên.
“Tiểu sư thúc, tiếp kiếm!” Phi Hiên vung tay, ném trường kiếm bên hông lên trời. Thanh kiếm vẽ thành một vệt sáng mờ, hạ xuống tay Lý Phàm Tùng. Lý Phàm Tùng cầm kiếm, khí thế mạnh mẽ hơn vừa rồi vài phần, hắn mỉm cười, chém về phía nho sĩ trung niên.
Nho sĩ trung niên gật đầu một cái: “Thanh Tiêu kiếm, hạng sáu trong thiên hạ danh kiếm. Là một thanh kiếm tốt, Vỗ Lượng kiếm cũng là kiếm pháp tốt. Chỉ tiếc là...” Nho sĩ trung niên lại xoay nhẹ tay phải, vung thanh Túy Ca kiếm về phía trước, giọng nói vẫn thanh nhã, không chút tức giận: “Chẳng phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Chưa hỏi rõ trắng đen đã vung kiếm vào người ta là thiếu lễ phép.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.