Chương 228: Hàn Sơn hiểu tự
Chu Mộc Nam
27/05/2020
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Bốn trăm năm trước, các nước phân tranh, phía nam có một họ lớn là Cô Tô, chiếm non nước một vùng. Sau này thiên hạ thống nhất, họ Cô Tô biệt tăm biệt tích nhưng để lại một tòa thành Cô Tô, mượn tên đại tộc đã biến mất này. Họ Cô Tô tôn sùng Phật, bên ngoài thành có một ngôi chùa, tên là Hàn Sơn tự. Trong ngọn lửa chiến tranh, ngôi chùa này bị thiêu hủy ba lần nhưng vẫn đứng sừng sững không hề ngã xuống, hương khói vẫn cường thịnh, cho tới một năm trước.
Một năm trước, trụ trì Hàn Sơn tự tên là Vong Ưu, Hàn Sơn tự không lớn, ít nhất so với Thiếu Lâm và Vân Lâm nó chỉ được coi là một ngôi miếu nhỏ. Nhưng Vong Ưu được công nhận lại đại tông sư đệ nhất trong Phật giáo. Nghe nói ông tinh thông Phật Pháp Lục Thông, kẻ phạm cả thập ác, được ông điểm hóa cũng có thể giác ngộ. Cho tới một năm trước, Vong Ưu đột nhiên nổi điên, cầm rút thanh kiếm gỗ dài bảy thước trong tay bức tượng Trì Quốc Thiên Vương chém bay đầu khách tới dâng hương. Từ đó trở đi, không còn ai tới Hàn Sơn tự dâng hương, các hòa thượng trong chùa cũng lần lượt rời khỏi.
Lúc này, có hai người đang trên đường lên núi, bọn họ muốn tới Hàn Sơn tự, bởi vì Hàn Sơn tự là nhà của một trong số họ.
Tăng bào màu trắng phất phơ theo làn gió, hòa thượng ngẩng gương mặt không một sợi tóc nhưng vẫn vô cùng tuấn tú, lau mồ hôi trán nói: “Đường lên núi vẫn khó đi như trước.”
Hắn nhớ lại nhiều năm trước, lần đầu tiên theo sư phụ lên núi. Sư phụ từ từ bước đi trước mặt, hắn theo sát phía sau. Cứ đi được một quãng, sư phụ lại dừng lại, cùng hắn ngồi nghỉ chân trên tảng đá ven dường, sau đó lấy ra một cái bánh bao, xé một nửa cho hắn. Có lúc ông còn gãi đầu nói: “Con cứ coi như ra ngoài chơi một chuyến đi, tuy hơi lâu nhưng cuối cùng cũng có ngày con trở về nhà thôi.”
Lần đó lên núi, hắn nghỉ ngơi sáu lần, ăn ba cái bánh bao, sư phụ lặp lại câu này mười một lần.
“Có lẽ do đường lên núi quá khó đi, cho nên đã đi lên là không muốn xuống nữa.” Vô Tâm cười nói.
Minh Hầu đứng bên cạnh hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.
Nhưng dù sao cũng không còn là đứa trẻ gầy gò bé nhỏ nữa, hôm nay Vô Tâm đã là cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh, cho dù cố gắng đi chậm tới mức nào, sau thời gian ba nén nhang, hắn đã đứng trước cửa Hàn Sơn tự.
So với một năm trước huyên náo đầy tiếng người, Hàn Sơn tự hiện giờ có thể dùng câu ngoài cửa giăng lưới bắt chim để mô tả. Tầm bảng hiệu lớn trên cửa đã loang lổ.
“Sư phụ, đồ đệ về rồi.” Vô Tâm thu hồi nụ cười bất cần đời, trịnh trọng chắp tay hành lễ rồi dẫn Minh Hầu vào trong chùa.
Bên trong Hàn Sơn tự rất sạch sẽ, mặc dù đã tới mùa thu nhưng lá cây rụng xuống đã được người ta quét gọn thành một đống, trên mặt đất không một hạt bụi, hoàn toàn không giống một nơi không có người ở, nhưng lại rất yên tĩnh, không nghe thấy chút tiếng động gì, nói chi một bóng người.
Lúc này Minh Hầu lại đột nhiên xoay người, vung thanh đao lớn như cánh cửa ra phía ngoài!
“Dừng tay!’ Vô Tâm vội vàng quát bảo ngưng, nhưng đã muộn.
Chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, lá rụng dưới đất cũng chấn động.
Áo đen của Minh Hầu lay động, tay cầm đao vận sức cũng không tiến được thêm chút nào. Hắn trợn mắt nhìn người phía trước. Ngăn cản hắn không phải một thanh đao, cũng không phải một thanh kiếm, càng không phải một cây thương.
Mà là một nắm đấm, một nắm đấm xiết chặt.
Người nọ đột nhiên vận sức, Minh Hầu cầm đao lui lại, múa thanh đao trong tay vài vòng, còn muốn tiến lên nhưng bị Vô Tâm giơ tay ngăn lại. Vô Tâm nhìn người trước mặt, thân mặc áo bào màu xám, đeo một chuỗi phật châu lớn, gương mặt hòa thượng mang đầy chính khí, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, Kim Cương Phục Ma thần thông lại tiến bộ không ít, sắp luyện thành Kim Cương Bất Hoại thần thông rồi.”
“Vô Tâm sư đệ?” Vô Thiền vội vàng thu quyền, vừa mừng vừa sợ: “Sao đệ lại về đây.”
“Bởi vì sư huynh nói, Hàn Sơn tự vẫn để lại một gian thiền phòng, một cái bồ đoàn, một quyển kinh phật cho sư đệ.” Vô Tâm cười nói.
Vô Thiền cũng cười: “Bây giờ Hàn Sơn tự có tới mười tám thiền phòng trống, ba trăm bồ đoàn, đều cho sư đệ cả. Nhưng chẳng phải sư đệ bảo không thích kinh phật à?”
“Có một quyển đệ đang cần dùng.” Vô Tâm chậm rãi nói.
Thần sắc Vô Thiền biến đổi, vào đại điện nói chuyện.
Trong Hàn Sơn tự lúc này, ngoại trừ đệ tử của Vong Ưu là Vô Thiền, không còn người thứ hai. Từ khi Vô Thiền trở về Hàn Sơn tự, hắn vẫn lặng lẽ chăm sóc ngôi chùa này. Không có khách dâng hương, hắn tự trồng rau ở phía sau, thi thoảng lại xuống núi làm lễ cho người ta kiếm ít bạc. Lần này thấy Vô Tâm về núi, trong lòng hắn rất vui mừng nhưng vẫn ôm một bụng nghi vấn: “Một năm trước, đệ vừa đáp ứng ước định với Thương Tiên trở lại Thiên Ngoại Thiên, sao lại về Bắc Ly sớm vậy. Chẳng lẽ ở bên kia có gì bất mãn ư?”
Vô Tâm lắc đầu: “Đệ ở Thiên Ngoại Thiên nghe tin đám người Đường Liên, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt gặp nạn nên chạy ngàn dặm tới giúp bọn họ vượt khó. Bọn họ không cảm ơn đệ thì thôi, còn đuổi đệ đi chắc?”
“Đệ nói là, chuyện ở Lôi gia bảo?” Vô Thiền nghe người trong thành Cô Tô nhắc tới.
“Đúng vậy.” Vô Tâm nói.
Vô Thiền gật đầu một cái: “Cũng phải, hiện giờ sát thủ Ám Hà đột nhiên hiện thế, Lôi Thiên Hổ của Lôi gia bảo bị giết, lão thái gia của Đường môn cũng bỏ mạng, Vô Song thành ở phía đông cũng rục rịch, Tuyết Nguyệt thành một cây chẳng làm lên non. Đúng là không có ai quản tiểu tông chủ nhà đệ, huống chi sư đệ không có lòng tranh hùng...”
“Ai bảo ta không có lòng tranh hùng?”
Vô Thiền hơi cau mày: “Ý của Vô Tâm sư đệ là?”
“Huynh xem Hàn Sơn tự hiện tại đi, đệmuốn chấn hưng Hàn Sơn tự.” Vô Tâm nói rất chân thành.
Vô Thiền hiểu ra, lắc đầu cười một tiếng: “Thanh tĩnh một chút cũng tốt mà. Sư đệ, đệ lén lút chạy về Bắc Ly, đừng gây động tĩnh quá lớn thì hơn.”
“Thế thì hơi khó.” Vô Tâm thở dài: “Ta còn không định về Thiên Ngoại Thiên.”
“Ở lại Hàn Sơn tự là tốt nhất.” Vô Thiền nói.
“Không, sư huynh. Ngày mai đệ sẽ đi khỏi, ta sẽ về Hàn Sơn tự nhưng không phải là bây giờ, đệ còn rất nhiều chuyện cần làm.” Vô Tâm nghiêm nghị nói.
“Vậy lần này đệ về làm gì?” Vô Thiền lấy làm khó hiểu.
“Huynh nhìn vị bằng hữu sau lưng đệ đi.” Vô Tâm nói: “Thấy sao?”
“Ánh mắt không có thần, lực lượng rất mạnh nhưng rõ ràng đã mất đi thần chí. Nếu sư phụ còn sống có thể cứu được hắn. Công phu của đệ mà chưa mất cũng có thể cứu được hắn.” Vô Tâm đã để ý tới Minh Hầu từ lâu.
Vô Tâm gật đầu: “Vốn dĩ Tiêu Sắt cũng có thể cứu được hắn. Tiêu Sắt được đệ truyền thụ Tâm Ma Dẫn, thế nhưng khi đệ gặp hắn, hắn đã bị trọng thương. Cho dù Tâm Ma Dẫn không cần nội lực nhưng với trạng thái lúc đó của hắn, tâm thần không được ổn định, không sử dụng được công phu này. Cho nên đệ cố ý tới Hàn Sơn tự, muốn cứu vị bằng hữu này.”
Vô Thiền do dự trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Nếu sư đệ đã nói thế, vậy mời vào.” Hắn đứng dậy, đi tới trước tượng phật trong đại điện, xoay nhẹ lư hương, chỉ thấy tượng phật từ từ dịch sang, để lộ một gian điện nhỏ khác.
Trước gian điện treo một cái bảng màu đen, bên trên viết ba ch
La Sát đường.
Bốn trăm năm trước, các nước phân tranh, phía nam có một họ lớn là Cô Tô, chiếm non nước một vùng. Sau này thiên hạ thống nhất, họ Cô Tô biệt tăm biệt tích nhưng để lại một tòa thành Cô Tô, mượn tên đại tộc đã biến mất này. Họ Cô Tô tôn sùng Phật, bên ngoài thành có một ngôi chùa, tên là Hàn Sơn tự. Trong ngọn lửa chiến tranh, ngôi chùa này bị thiêu hủy ba lần nhưng vẫn đứng sừng sững không hề ngã xuống, hương khói vẫn cường thịnh, cho tới một năm trước.
Một năm trước, trụ trì Hàn Sơn tự tên là Vong Ưu, Hàn Sơn tự không lớn, ít nhất so với Thiếu Lâm và Vân Lâm nó chỉ được coi là một ngôi miếu nhỏ. Nhưng Vong Ưu được công nhận lại đại tông sư đệ nhất trong Phật giáo. Nghe nói ông tinh thông Phật Pháp Lục Thông, kẻ phạm cả thập ác, được ông điểm hóa cũng có thể giác ngộ. Cho tới một năm trước, Vong Ưu đột nhiên nổi điên, cầm rút thanh kiếm gỗ dài bảy thước trong tay bức tượng Trì Quốc Thiên Vương chém bay đầu khách tới dâng hương. Từ đó trở đi, không còn ai tới Hàn Sơn tự dâng hương, các hòa thượng trong chùa cũng lần lượt rời khỏi.
Lúc này, có hai người đang trên đường lên núi, bọn họ muốn tới Hàn Sơn tự, bởi vì Hàn Sơn tự là nhà của một trong số họ.
Tăng bào màu trắng phất phơ theo làn gió, hòa thượng ngẩng gương mặt không một sợi tóc nhưng vẫn vô cùng tuấn tú, lau mồ hôi trán nói: “Đường lên núi vẫn khó đi như trước.”
Hắn nhớ lại nhiều năm trước, lần đầu tiên theo sư phụ lên núi. Sư phụ từ từ bước đi trước mặt, hắn theo sát phía sau. Cứ đi được một quãng, sư phụ lại dừng lại, cùng hắn ngồi nghỉ chân trên tảng đá ven dường, sau đó lấy ra một cái bánh bao, xé một nửa cho hắn. Có lúc ông còn gãi đầu nói: “Con cứ coi như ra ngoài chơi một chuyến đi, tuy hơi lâu nhưng cuối cùng cũng có ngày con trở về nhà thôi.”
Lần đó lên núi, hắn nghỉ ngơi sáu lần, ăn ba cái bánh bao, sư phụ lặp lại câu này mười một lần.
“Có lẽ do đường lên núi quá khó đi, cho nên đã đi lên là không muốn xuống nữa.” Vô Tâm cười nói.
Minh Hầu đứng bên cạnh hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.
Nhưng dù sao cũng không còn là đứa trẻ gầy gò bé nhỏ nữa, hôm nay Vô Tâm đã là cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh, cho dù cố gắng đi chậm tới mức nào, sau thời gian ba nén nhang, hắn đã đứng trước cửa Hàn Sơn tự.
So với một năm trước huyên náo đầy tiếng người, Hàn Sơn tự hiện giờ có thể dùng câu ngoài cửa giăng lưới bắt chim để mô tả. Tầm bảng hiệu lớn trên cửa đã loang lổ.
“Sư phụ, đồ đệ về rồi.” Vô Tâm thu hồi nụ cười bất cần đời, trịnh trọng chắp tay hành lễ rồi dẫn Minh Hầu vào trong chùa.
Bên trong Hàn Sơn tự rất sạch sẽ, mặc dù đã tới mùa thu nhưng lá cây rụng xuống đã được người ta quét gọn thành một đống, trên mặt đất không một hạt bụi, hoàn toàn không giống một nơi không có người ở, nhưng lại rất yên tĩnh, không nghe thấy chút tiếng động gì, nói chi một bóng người.
Lúc này Minh Hầu lại đột nhiên xoay người, vung thanh đao lớn như cánh cửa ra phía ngoài!
“Dừng tay!’ Vô Tâm vội vàng quát bảo ngưng, nhưng đã muộn.
Chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, lá rụng dưới đất cũng chấn động.
Áo đen của Minh Hầu lay động, tay cầm đao vận sức cũng không tiến được thêm chút nào. Hắn trợn mắt nhìn người phía trước. Ngăn cản hắn không phải một thanh đao, cũng không phải một thanh kiếm, càng không phải một cây thương.
Mà là một nắm đấm, một nắm đấm xiết chặt.
Người nọ đột nhiên vận sức, Minh Hầu cầm đao lui lại, múa thanh đao trong tay vài vòng, còn muốn tiến lên nhưng bị Vô Tâm giơ tay ngăn lại. Vô Tâm nhìn người trước mặt, thân mặc áo bào màu xám, đeo một chuỗi phật châu lớn, gương mặt hòa thượng mang đầy chính khí, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, Kim Cương Phục Ma thần thông lại tiến bộ không ít, sắp luyện thành Kim Cương Bất Hoại thần thông rồi.”
“Vô Tâm sư đệ?” Vô Thiền vội vàng thu quyền, vừa mừng vừa sợ: “Sao đệ lại về đây.”
“Bởi vì sư huynh nói, Hàn Sơn tự vẫn để lại một gian thiền phòng, một cái bồ đoàn, một quyển kinh phật cho sư đệ.” Vô Tâm cười nói.
Vô Thiền cũng cười: “Bây giờ Hàn Sơn tự có tới mười tám thiền phòng trống, ba trăm bồ đoàn, đều cho sư đệ cả. Nhưng chẳng phải sư đệ bảo không thích kinh phật à?”
“Có một quyển đệ đang cần dùng.” Vô Tâm chậm rãi nói.
Thần sắc Vô Thiền biến đổi, vào đại điện nói chuyện.
Trong Hàn Sơn tự lúc này, ngoại trừ đệ tử của Vong Ưu là Vô Thiền, không còn người thứ hai. Từ khi Vô Thiền trở về Hàn Sơn tự, hắn vẫn lặng lẽ chăm sóc ngôi chùa này. Không có khách dâng hương, hắn tự trồng rau ở phía sau, thi thoảng lại xuống núi làm lễ cho người ta kiếm ít bạc. Lần này thấy Vô Tâm về núi, trong lòng hắn rất vui mừng nhưng vẫn ôm một bụng nghi vấn: “Một năm trước, đệ vừa đáp ứng ước định với Thương Tiên trở lại Thiên Ngoại Thiên, sao lại về Bắc Ly sớm vậy. Chẳng lẽ ở bên kia có gì bất mãn ư?”
Vô Tâm lắc đầu: “Đệ ở Thiên Ngoại Thiên nghe tin đám người Đường Liên, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt gặp nạn nên chạy ngàn dặm tới giúp bọn họ vượt khó. Bọn họ không cảm ơn đệ thì thôi, còn đuổi đệ đi chắc?”
“Đệ nói là, chuyện ở Lôi gia bảo?” Vô Thiền nghe người trong thành Cô Tô nhắc tới.
“Đúng vậy.” Vô Tâm nói.
Vô Thiền gật đầu một cái: “Cũng phải, hiện giờ sát thủ Ám Hà đột nhiên hiện thế, Lôi Thiên Hổ của Lôi gia bảo bị giết, lão thái gia của Đường môn cũng bỏ mạng, Vô Song thành ở phía đông cũng rục rịch, Tuyết Nguyệt thành một cây chẳng làm lên non. Đúng là không có ai quản tiểu tông chủ nhà đệ, huống chi sư đệ không có lòng tranh hùng...”
“Ai bảo ta không có lòng tranh hùng?”
Vô Thiền hơi cau mày: “Ý của Vô Tâm sư đệ là?”
“Huynh xem Hàn Sơn tự hiện tại đi, đệmuốn chấn hưng Hàn Sơn tự.” Vô Tâm nói rất chân thành.
Vô Thiền hiểu ra, lắc đầu cười một tiếng: “Thanh tĩnh một chút cũng tốt mà. Sư đệ, đệ lén lút chạy về Bắc Ly, đừng gây động tĩnh quá lớn thì hơn.”
“Thế thì hơi khó.” Vô Tâm thở dài: “Ta còn không định về Thiên Ngoại Thiên.”
“Ở lại Hàn Sơn tự là tốt nhất.” Vô Thiền nói.
“Không, sư huynh. Ngày mai đệ sẽ đi khỏi, ta sẽ về Hàn Sơn tự nhưng không phải là bây giờ, đệ còn rất nhiều chuyện cần làm.” Vô Tâm nghiêm nghị nói.
“Vậy lần này đệ về làm gì?” Vô Thiền lấy làm khó hiểu.
“Huynh nhìn vị bằng hữu sau lưng đệ đi.” Vô Tâm nói: “Thấy sao?”
“Ánh mắt không có thần, lực lượng rất mạnh nhưng rõ ràng đã mất đi thần chí. Nếu sư phụ còn sống có thể cứu được hắn. Công phu của đệ mà chưa mất cũng có thể cứu được hắn.” Vô Tâm đã để ý tới Minh Hầu từ lâu.
Vô Tâm gật đầu: “Vốn dĩ Tiêu Sắt cũng có thể cứu được hắn. Tiêu Sắt được đệ truyền thụ Tâm Ma Dẫn, thế nhưng khi đệ gặp hắn, hắn đã bị trọng thương. Cho dù Tâm Ma Dẫn không cần nội lực nhưng với trạng thái lúc đó của hắn, tâm thần không được ổn định, không sử dụng được công phu này. Cho nên đệ cố ý tới Hàn Sơn tự, muốn cứu vị bằng hữu này.”
Vô Thiền do dự trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Nếu sư đệ đã nói thế, vậy mời vào.” Hắn đứng dậy, đi tới trước tượng phật trong đại điện, xoay nhẹ lư hương, chỉ thấy tượng phật từ từ dịch sang, để lộ một gian điện nhỏ khác.
Trước gian điện treo một cái bảng màu đen, bên trên viết ba ch
La Sát đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.