Chương 154: Lôi Môn Tứ Kiệt
Chu Mộc Nam
09/04/2020
Lôi gia bảo.
Trong một gian nhà nhỏ đổ nát có hai người danh chấn thiên hạ đang ngồi.
Một là gia chủ đương nhiệm của Lôi gia bảo, thời niên thiếu vốn lặng lẽ vô danh, nhưng khi Ma giáo đông chinh lại giao chiến ba chưởng với trưởng lão Ma giáo, đánh bại đối phương; Lôi Thiên Hổ.
Một người khác thành danh ngay khi trẻ tuổi, từng được Lôi gia bảo kỳ vọng, sánh vai với thiếu chủ Lôi môn Lôi Vân Hạc được tôn là hai đại cao thủ thiếu niên của Lôi môn, Lôi Oanh.
Mặc dù dáng vẻ hai người không uy phong lẫm liệt như trong truyền thuyết, giữa ngày hè Lôi Thiên Hổ vẫn mặc áo lông bạch hổ vừa dày vừa nặng, sắc mặt trắng bệch, ho khan từng tiếng một, không giống gia chủ thế gia võ lâm mà giống như một kẻ bệnh lao. Còn Lôi Oanh mặc một chiếc áo dài màu xám, tướng mạo cũng rất bình thường, còn xa mới được gọi là khôi ngô tuấn tú, so với Triệu Ngọc Chân mặc đạo bào màu tím phong thái như tiên nhân giáng thế, hắn chỉ như một tiên sinh dạy học bình thường.
Hai người này có vẻ tâm trạng đều không tốt. Lôi Oanh bắt mạch cho Lôi Thiên Hổ, cau mày: “Sao gần đây hàn khí lan nhanh như vậy? Lần trước ta khai đơn cho ngươi, ngươi có uống thường xuyên không?”
“Trước nay chưa bao giờ ngừng uống thuốc, nhưng thân thể này chịu đựng đã mười mấy năm, sắp không chịu nổi nữa rồi.” Lôi Vân Hạc ho nhẹ một tiếng: “Ta còn sống được bao lâu? Ba tháng? hay chỉ một tháng?”
“Có ta ở đây, ngươi không chết nhanh vậy đâu.” Lôi Oanh hừ lạnh nói.
“Thân thể của ta, tự ta biết.” Lôi Thiên Hổ thu tay lại, khoanh trong áo lông hổ. “Không sống qua được mùa đông này. Nhưng ta có thể chết, Lôi gia bảo không thể ngã. Ngươi biết vì sao Lôi Thiên Hổ ta nhất quyết tổ chức Anh Hùng yến lần này không?”
“Vì sao?” Lôi Oanh kinh ngạc, Lôi Thiên Hổ vốn không thích mấy chuyện quá náo nhiệt hay phô trương, nhưng hắn lại rất coi trọng Anh Hùng yến lần này.
“Bởi vì ta muốn để toàn bộ giang hồ biết, tuy Lôi Thiên Hổ ta sắp chết nhưng Lôi môn sẽ càng phồn vinh hơn hiện tại. Bởi vì Lôi Môn Song Tử sắp tái hiện trên giang hồ.” Lôi Thiên Hổ trầm giọng nói.
“Lôi Môn Song Tử.” Lôi Oanh nhẹ giọng nhắc lại bốn chữ đã lâu không gặp này.
“Đúng vậy, từ ngày Vân hạc ra khỏi Tuyết Nguyệt thành, ta đã phái mười ba đệ tử mang thư của ta đi tìm huynh ấy. Anh Hùng yến lần này chắc chắn huynh ấy sẽ về. Nhưng với tính các của huynh ấy, cả hai ta đều hiểu, chắc chắn huynh ấy sẽ không nhận chức môn chủ, cho nên trọng trách của Lôi gia bảo phải nhờ ngươi gánh vác.” Lôi Thiên Hổ nói.
“Thế nhưng ta là kẻ vi phạm tổ huấn, năm xưa không bị trục xuất khỏi Lôi môn đã là nhờ các trưởng lão phá lệ, sao làm gia chủ Lôi môn được?” Lôi Oanh cười khổ.
“Quy củ do người định, trăm năm trước lão tổ tông Lôi môn khóa đao treo kiếm là biểu thị quyết tâm. Hôm nay Lôi môn ta cầm đao kiếm lại là bước khỏi quy củ bảo thủ xưa kia.” Lôi Thiên Hổ dừng lại một chút, ho nhẹ một tiếng. “Hơn nữa quy củ có lớn hơn nữa cũng không lớn hơn chức môn chủ, chỉ cần ta còn tại vị Lôi gia bảo do ta định đoạt. Bao năm qua ngươi tự nhốt mình trong Lôi môn, ta biết một là vì ước định giữa ngươi và Lý Hàn Y, muốn ngộ được kiếm thuật tuyệt thế, hai là do ta có thương tích trong người. Ta hổ thẹn trong lòng, sống đã liên lụy tới ngươi, chết còn kéo ngươi ở lại Lôi môn.”
“Năm xưa thúc phụ nói, thế hệ chúng ta một nhà tứ kiệt, vốn phải là thời đại Lôi gia bảo quát tháo phong vân, nào ngờ cuối cùng tất cả trọng trách đều rơi xuống người ngươi. Là chúng ta hổ thẹn với ngươi mới đúng.” Lôi Oanh lắc đầu một cái.
“Ngươi có thể bàn bạc với Vân Hạc, trên đời này người thuyết phục được huynh ấy chỉ có mình ngươi.” Lôi Thiên Hổ đứng dậy: “Huynh ấy làm môn chủ, ngươi vào giang hồ của ngươi, tìm Lý Hàn Y.”
“Năm xưa Lý Hàn Y lấy danh hiệu Kiếm Tiên từ chối ta, mặc dù lúc đó ta tin nhưng đã bao năm tháng trôi qua, ta đã không còn là tên tiểu tử ngốc nghếch lúc đó. Trong lòng cô ấy không có ta, cho dù có gặp lại cũng chỉ lúng túng thêm mà thôi. So với một lần gặp mặt vốn không nên có, chẳng bằng như cá về nước, quên đi chuyện giang hồ.” Lôi Oanh khẽ thở dài một tiếng.
“Đã là chim ưng dẫu sao cũng nên bay cao.” Lôi Thiên Hổ khoanh tay trong áo, từ từ đi ra cửa. “Năm xưa phụ thân nói không sai, thời đại này Lôi môn nên tung hoành giang hồ. Lôi Môn Tứ Kiệt không còn, nhưng Lôi Môn Song Tử vẫn còn.”
“Ta sẽ không bỏ cuộc.” Lôi Oanh nhìn bóng lưng Lôi Thiên Hổ, trầm giọng nói: “Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Lôi Thiên Hổ cười một tiếng, không trả lời hắn, ngửa đầu lên nhìn bầu trời.
Khi còn trẻ, Lôi Thiên Hổ rất hâm mộ Lôi Vân Hạc và Lôi Oanh, bọn họ như sinh ra đã là con cưng, luôn được hàng vạn ánh mắt chú ý tới. Còn bản thân hắn phải rất cố gắng mới theo kịp bước chân bọn họ. Sau đó hai người họ hành tẩu giang hồ, cuối cùng dương danh vạn dặm, còn Lôi Thiên Hổ vẫn đang khổ cực luyện tập quyền pháp trong Lôi gia bảo. Rốt cuộc cũng có chút thành tựu, lúc đang định ra ngoài phiêu bạt cùng bọn họ thì một người vi phạm tổ huấn bắt đầu luyện kiếm, một người cụt một tay biến mất không còn tăm tích, lỡ mất cơ hội này. Bây giờ ba người tương phùng nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi.
Tung hoành giang hồ, đây từng là mộng ước thời niên thiếu của Lôi Thiên Hổ.
Núi Hiền Linh.
Mây mù lượn lờ, tiên hạc hót vang.
Lôi Vân Hạc đã đổi sang bộ áo vàng đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa. Đoạn đường này hắn lên núi Thanh Thành đại chiến một trận với Triệu Ngọc Chân rồi bắt đầu du lịch giang hồ. Vốn dĩ hành tung của hắn mở ảo không chút dấu vết nhưng vẫn bị người của Lôi môn tìm ra. Đáng lẽ hắn không định để ý tới, nhưng đọc xong bức thư, cuối cùng hắn vẫn quyết định về Lôi môn một chuyến.
Gia chủ Lôi môn tiền nhiệm, phụ thân Lôi Vân Hạc từng khen ngợi những con cháu thiên phú xuất chúng trong lứa con cháu, nên mới có cách gọi Lôi Môn Tứ Kiệt. Có điều Lôi Mộng Sát thành danh sớm nhất vào kinh làm quan, bị gia tộc ruồng bỏ, cuối cùng chết trận trên chiến trường Nam Quyết. Lôi Vân Hạc và Lôi Oanh thành danh sau đó lại liên tục gặp biến cố, rời khỏi giang hồ. Chỉ còn lại mình Lôi Thiên Hổ trưởng thành muộn nhất kế thừa Lôi môn, thế nhưng còn bị trọng thương, quanh năm bị bệnh giá lạnh quấy nhiễu.
“Đừng chết nhé.” Lôi Vân Hạc thở dài một tiếng. Trên giang hồ có rất nhiều lời đồn đại liên quan tới chuyện hắn biến mất, một trong số đó là hắn bị em trai ruột của mình Lôi Thiên Hổ giết chết, vì vị trí gia chủ Lôi môn kia. Thế nhưng trong lòng Lôi Vân Hạc hiểu rất rõ Lôi Thiên Hổ là người ra sao. Người đệ đệ lặng lẽ, lương thiện, chăm chỉ kia tuyệt đối không phải người rình dập vị trí gia chủ.
“A Ly.” Lôi Vân Hạc gọi khẽ một tiếng, một con tiên hạc vượt qua mây mù, hạ xuống trước mặt hắn. Hắn tung người nhảy một cái lên lưng tiên hạc.
Tiên hạc tên là ‘A Ly’ hót một tiếng dài, Lôi Vân Hạc giơ tay vuốt nhẹ lên đầu nó. “A Ly, ngươi từng là tiên hạc trên núi Thanh Thành, năm xưa khi ta bị trọng thương may có ngươi cứu giúp mới sống được. Mấy năm nay chỉ có ngươi bầu bạn với ta, giờ ta phải về nhà, ngươi cùng ta về xem một chút.”
“Xem nơi ta lớn lên, nơi đó tên là Lôi gia bảo, nơi nổi tiếng nhất giang hồ, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp!”
Trong một gian nhà nhỏ đổ nát có hai người danh chấn thiên hạ đang ngồi.
Một là gia chủ đương nhiệm của Lôi gia bảo, thời niên thiếu vốn lặng lẽ vô danh, nhưng khi Ma giáo đông chinh lại giao chiến ba chưởng với trưởng lão Ma giáo, đánh bại đối phương; Lôi Thiên Hổ.
Một người khác thành danh ngay khi trẻ tuổi, từng được Lôi gia bảo kỳ vọng, sánh vai với thiếu chủ Lôi môn Lôi Vân Hạc được tôn là hai đại cao thủ thiếu niên của Lôi môn, Lôi Oanh.
Mặc dù dáng vẻ hai người không uy phong lẫm liệt như trong truyền thuyết, giữa ngày hè Lôi Thiên Hổ vẫn mặc áo lông bạch hổ vừa dày vừa nặng, sắc mặt trắng bệch, ho khan từng tiếng một, không giống gia chủ thế gia võ lâm mà giống như một kẻ bệnh lao. Còn Lôi Oanh mặc một chiếc áo dài màu xám, tướng mạo cũng rất bình thường, còn xa mới được gọi là khôi ngô tuấn tú, so với Triệu Ngọc Chân mặc đạo bào màu tím phong thái như tiên nhân giáng thế, hắn chỉ như một tiên sinh dạy học bình thường.
Hai người này có vẻ tâm trạng đều không tốt. Lôi Oanh bắt mạch cho Lôi Thiên Hổ, cau mày: “Sao gần đây hàn khí lan nhanh như vậy? Lần trước ta khai đơn cho ngươi, ngươi có uống thường xuyên không?”
“Trước nay chưa bao giờ ngừng uống thuốc, nhưng thân thể này chịu đựng đã mười mấy năm, sắp không chịu nổi nữa rồi.” Lôi Vân Hạc ho nhẹ một tiếng: “Ta còn sống được bao lâu? Ba tháng? hay chỉ một tháng?”
“Có ta ở đây, ngươi không chết nhanh vậy đâu.” Lôi Oanh hừ lạnh nói.
“Thân thể của ta, tự ta biết.” Lôi Thiên Hổ thu tay lại, khoanh trong áo lông hổ. “Không sống qua được mùa đông này. Nhưng ta có thể chết, Lôi gia bảo không thể ngã. Ngươi biết vì sao Lôi Thiên Hổ ta nhất quyết tổ chức Anh Hùng yến lần này không?”
“Vì sao?” Lôi Oanh kinh ngạc, Lôi Thiên Hổ vốn không thích mấy chuyện quá náo nhiệt hay phô trương, nhưng hắn lại rất coi trọng Anh Hùng yến lần này.
“Bởi vì ta muốn để toàn bộ giang hồ biết, tuy Lôi Thiên Hổ ta sắp chết nhưng Lôi môn sẽ càng phồn vinh hơn hiện tại. Bởi vì Lôi Môn Song Tử sắp tái hiện trên giang hồ.” Lôi Thiên Hổ trầm giọng nói.
“Lôi Môn Song Tử.” Lôi Oanh nhẹ giọng nhắc lại bốn chữ đã lâu không gặp này.
“Đúng vậy, từ ngày Vân hạc ra khỏi Tuyết Nguyệt thành, ta đã phái mười ba đệ tử mang thư của ta đi tìm huynh ấy. Anh Hùng yến lần này chắc chắn huynh ấy sẽ về. Nhưng với tính các của huynh ấy, cả hai ta đều hiểu, chắc chắn huynh ấy sẽ không nhận chức môn chủ, cho nên trọng trách của Lôi gia bảo phải nhờ ngươi gánh vác.” Lôi Thiên Hổ nói.
“Thế nhưng ta là kẻ vi phạm tổ huấn, năm xưa không bị trục xuất khỏi Lôi môn đã là nhờ các trưởng lão phá lệ, sao làm gia chủ Lôi môn được?” Lôi Oanh cười khổ.
“Quy củ do người định, trăm năm trước lão tổ tông Lôi môn khóa đao treo kiếm là biểu thị quyết tâm. Hôm nay Lôi môn ta cầm đao kiếm lại là bước khỏi quy củ bảo thủ xưa kia.” Lôi Thiên Hổ dừng lại một chút, ho nhẹ một tiếng. “Hơn nữa quy củ có lớn hơn nữa cũng không lớn hơn chức môn chủ, chỉ cần ta còn tại vị Lôi gia bảo do ta định đoạt. Bao năm qua ngươi tự nhốt mình trong Lôi môn, ta biết một là vì ước định giữa ngươi và Lý Hàn Y, muốn ngộ được kiếm thuật tuyệt thế, hai là do ta có thương tích trong người. Ta hổ thẹn trong lòng, sống đã liên lụy tới ngươi, chết còn kéo ngươi ở lại Lôi môn.”
“Năm xưa thúc phụ nói, thế hệ chúng ta một nhà tứ kiệt, vốn phải là thời đại Lôi gia bảo quát tháo phong vân, nào ngờ cuối cùng tất cả trọng trách đều rơi xuống người ngươi. Là chúng ta hổ thẹn với ngươi mới đúng.” Lôi Oanh lắc đầu một cái.
“Ngươi có thể bàn bạc với Vân Hạc, trên đời này người thuyết phục được huynh ấy chỉ có mình ngươi.” Lôi Thiên Hổ đứng dậy: “Huynh ấy làm môn chủ, ngươi vào giang hồ của ngươi, tìm Lý Hàn Y.”
“Năm xưa Lý Hàn Y lấy danh hiệu Kiếm Tiên từ chối ta, mặc dù lúc đó ta tin nhưng đã bao năm tháng trôi qua, ta đã không còn là tên tiểu tử ngốc nghếch lúc đó. Trong lòng cô ấy không có ta, cho dù có gặp lại cũng chỉ lúng túng thêm mà thôi. So với một lần gặp mặt vốn không nên có, chẳng bằng như cá về nước, quên đi chuyện giang hồ.” Lôi Oanh khẽ thở dài một tiếng.
“Đã là chim ưng dẫu sao cũng nên bay cao.” Lôi Thiên Hổ khoanh tay trong áo, từ từ đi ra cửa. “Năm xưa phụ thân nói không sai, thời đại này Lôi môn nên tung hoành giang hồ. Lôi Môn Tứ Kiệt không còn, nhưng Lôi Môn Song Tử vẫn còn.”
“Ta sẽ không bỏ cuộc.” Lôi Oanh nhìn bóng lưng Lôi Thiên Hổ, trầm giọng nói: “Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Lôi Thiên Hổ cười một tiếng, không trả lời hắn, ngửa đầu lên nhìn bầu trời.
Khi còn trẻ, Lôi Thiên Hổ rất hâm mộ Lôi Vân Hạc và Lôi Oanh, bọn họ như sinh ra đã là con cưng, luôn được hàng vạn ánh mắt chú ý tới. Còn bản thân hắn phải rất cố gắng mới theo kịp bước chân bọn họ. Sau đó hai người họ hành tẩu giang hồ, cuối cùng dương danh vạn dặm, còn Lôi Thiên Hổ vẫn đang khổ cực luyện tập quyền pháp trong Lôi gia bảo. Rốt cuộc cũng có chút thành tựu, lúc đang định ra ngoài phiêu bạt cùng bọn họ thì một người vi phạm tổ huấn bắt đầu luyện kiếm, một người cụt một tay biến mất không còn tăm tích, lỡ mất cơ hội này. Bây giờ ba người tương phùng nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi.
Tung hoành giang hồ, đây từng là mộng ước thời niên thiếu của Lôi Thiên Hổ.
Núi Hiền Linh.
Mây mù lượn lờ, tiên hạc hót vang.
Lôi Vân Hạc đã đổi sang bộ áo vàng đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa. Đoạn đường này hắn lên núi Thanh Thành đại chiến một trận với Triệu Ngọc Chân rồi bắt đầu du lịch giang hồ. Vốn dĩ hành tung của hắn mở ảo không chút dấu vết nhưng vẫn bị người của Lôi môn tìm ra. Đáng lẽ hắn không định để ý tới, nhưng đọc xong bức thư, cuối cùng hắn vẫn quyết định về Lôi môn một chuyến.
Gia chủ Lôi môn tiền nhiệm, phụ thân Lôi Vân Hạc từng khen ngợi những con cháu thiên phú xuất chúng trong lứa con cháu, nên mới có cách gọi Lôi Môn Tứ Kiệt. Có điều Lôi Mộng Sát thành danh sớm nhất vào kinh làm quan, bị gia tộc ruồng bỏ, cuối cùng chết trận trên chiến trường Nam Quyết. Lôi Vân Hạc và Lôi Oanh thành danh sau đó lại liên tục gặp biến cố, rời khỏi giang hồ. Chỉ còn lại mình Lôi Thiên Hổ trưởng thành muộn nhất kế thừa Lôi môn, thế nhưng còn bị trọng thương, quanh năm bị bệnh giá lạnh quấy nhiễu.
“Đừng chết nhé.” Lôi Vân Hạc thở dài một tiếng. Trên giang hồ có rất nhiều lời đồn đại liên quan tới chuyện hắn biến mất, một trong số đó là hắn bị em trai ruột của mình Lôi Thiên Hổ giết chết, vì vị trí gia chủ Lôi môn kia. Thế nhưng trong lòng Lôi Vân Hạc hiểu rất rõ Lôi Thiên Hổ là người ra sao. Người đệ đệ lặng lẽ, lương thiện, chăm chỉ kia tuyệt đối không phải người rình dập vị trí gia chủ.
“A Ly.” Lôi Vân Hạc gọi khẽ một tiếng, một con tiên hạc vượt qua mây mù, hạ xuống trước mặt hắn. Hắn tung người nhảy một cái lên lưng tiên hạc.
Tiên hạc tên là ‘A Ly’ hót một tiếng dài, Lôi Vân Hạc giơ tay vuốt nhẹ lên đầu nó. “A Ly, ngươi từng là tiên hạc trên núi Thanh Thành, năm xưa khi ta bị trọng thương may có ngươi cứu giúp mới sống được. Mấy năm nay chỉ có ngươi bầu bạn với ta, giờ ta phải về nhà, ngươi cùng ta về xem một chút.”
“Xem nơi ta lớn lên, nơi đó tên là Lôi gia bảo, nơi nổi tiếng nhất giang hồ, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.