Chương 89: Mộ Vũ Hàn Dạ
Chu Mộc Nam
19/02/2020
Tế Vũ kiếm của Tô Mộ Vũ ngừng trước yết hầu của Lý Hàn Y.
Thiết Mã Băng Hà của Lý Hàn Y cũng đã đặt trước ngực Tô Mộ Vũ.
“Nếu chỉ xét riêng kiếm thuật, kiếm của ngươi không yếu hơn bất cứ vị Kiếm Tiên nào.” Lý Hàn Y nhìn Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Kiếm của ta khác với kiếm của các ngươi. Kiếm của các ngươi là kiếm, còn kiếm của ta lại là hung khí.”
“Cho nên hôm nay nếu ta không giết ngươi, ngươi sẽ không tránh đường?” Lý Hàn Y nhíu mày.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Chuyện Ám Hà phải làm, trước nay luôn không chết không thôi.”
“Được.” Lý Hàn Y gật đầu, đột nhiên đạp bước lướt về sau, bàn chân giậm mạnh lên đất, một loạt bọt nước bay lên, tay phải của cô nâng kiếm quát khẽ một tiếng: “Lên!”
Chỉ thấy những bọt nước kia đột nhiên đóng băng.
Lý Hàn Y vung tay áo, những lưỡi đao băng đó lập tức bay về phía Tô Mộ Vũ.
“Ngươi có mười bảy thanh đao, một thanh kiếm. Nhưng đối với ta, thiên địa vạn vật đều có thể làm kiếm.” Lý Hàn Y ngạo nghễ nói.
Tô Mộ Vũ đột nhiên vung tay trái, mười bảy lưỡi đao mỏng rơi trên mặt đất lại lại bay lên, đột nhiên xoay tròn, trở thành một tấm chắn ngăn trước mặt Tô Mộ Vũ, đập tan những lưỡi đao băng đó.
“Dưỡng Kiếm thuật tổ truyền của Vô Song thành, dùng máu tươi nuôi kiếm, ngày này qua ngày khác, cuối cùng đạt tới mức tâm kiếm tương thông mới thành Phi Kiếm thuật. Đạo gia cũng có đạo pháp Ngự Kiếm thuật, truyền bùa chú vào kiếm gỗ đào, vận dụng đạo pháp vô thượng cũng có thể ngự kiếm bay lượn. Nhưng bất luận Dưỡng Kiếm thuật của Vô Song thành hay Ngự kiếm thuật của Đạo gia đều chú trọng tâm kiếm hợp nhất. Thế nhưng Mộ Vũ, hắn lại khác.” Trên tầng cao của một quán rượu cách đó không xa, một ông lão mặc trường bào quan sát trận quyết đấu này, nói với công tử áo tím đối diện.
Công tử nhà giàu mặc áo tím kia hỏi theo lời hắn: “Ngự Kiếm thuật của gia chủ Tô gia có gì khác?”
Ông lão mặc trường bào chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi nói rất từ tốn: “Ngự Kiếm thuật của Mộ Vũ thoát thai từ thuật con rối tổ truyền của Ám Hà, chỉ cần đầu ngón tay đủ linh hoạt, người của Ám Hà Tô gia có thể dùng đầu ngón tay điều khiển Đao Ti khống chế mọi hành động của một người. Trăm năm trước ở Tô gia có một vị tiền bối dùng Đao Ti điều khiển lưỡi đao mỏng, trong thời điểm đỉnh cao nhất hắn cũng điều khiển mười bảy lưỡi phi nhận, thêm vào thanh kiếm trên tay vừa vặn mười tám. Cho nên vị tiền bối kia cũng đổi tên thành Tô Thập Bát. Chỉ có điều sau khi hắn chết, không ai trong Tô gia tái hiện được Thập Bát Đao trận của hắn, mãi tới khi Tô Mộ Vũ xuất hiện. Điểm khác biệt lớn nhất giữa Ngự Kiếm thuật của Mộ Vũ với Vô Song thành và Đạo môn là kiếm của hắn vẫn là kiếm, người vẫn là người, tinh túy của Thập Bát Đao trận vẫn phải dựa vào trình độ kỹ năng. Đó chính là Tô Mộ Vũ, cho nên tuy hắn có thể chặn đường Lý Hàn Y nhưng vĩnh viễn không thể trở thành cũng không muốn trở thành Kiếm Tiên.”
“Một sát thủ dựa vào tài nghệ kiếm thuật thuần túy như vậy lại ngăn được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên?” Công tử áo tím hỏi.
Ông lão mặc trường bào mỉm cười, đặt chén trà xuống: “Công tử, ta nghe được vẻ khinh thường trong lời nói của ngươi. Ngươi đang thấy bất an à?”
Công tử áo tím nhíu mày: “Ta chỉ không muốn Lý Hàn Y trốn thoát.”
“Mộ Vũ đã ngăn trước mặt Lý Hàn Y, ta thủ bên mạn này, một mạn khác hình như có ba người trong số mấy lão già của tòa thành kia tới. Lý Hàn Y chỉ có một lựa chọn, đó là quay đầu trở về.” Ông lão mặc trường bào gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Không thể giết chết hắn à? Một Tô Mộ Vũ đã ngăn được hắn, thêm cả ngươi nữa, Lý Hàn Y chắc chắn phải chết.” Ánh mắt công tử áo tím lóe lên sát khí.
“Không ai có thể liên thủ cùng Tô Mộ Vũ, bất cứ ai cũng không. Đao trận của hắn sẽ chém người đó thành từng mảnh. Huống chi chỉ cần Lý Hàn Y không muốn chết, trên giang hồ này bất cứ ai cũng không giết chết được hắn. Cô Kiếm tiên một mình sống trong một thành không làm được, Bách Lý Đông Quân cả đao cả kiếm đều có thể thành tiên cũng không làm được. Chúng ta, cũng không làm được.” Ông lão mặc trường bào vẫn chậm rãi uống trà, nhìn về trận chiến phía xa.
Kiếm thuật của Lý Hàn Y rất đẹp, mỗi chiêu kiếm là một luồng hàn khí, khiến nước đóng băng, phong hoa tuyệt đại.
Kiếm thuật của Tô Mộ Vũ có một vẻ đẹp khác lạ, mười tám lưỡi đao bay lượn giữa không trung tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dày đặc, khiến người ta kinh hãi tán thưởng tài nghệ tuyệt diệu của hắn.
Lý Hàn Y tung người lui lại phía sau, nhảy tới trên tường thành.
Công tử áo tím vui vẻ nói: “Hắn muốn trốn rồi?”
“Không.” Ông lão mặc trường bào đột nhiên buông chén trà xuống. “Cô ta nhận ra chúng ta rồi.”
Lý Hàn Y đột nhiên giơ thanh Thiết Mã Băng Hà lên, gió mạnh thổi tung làn áo cô, khoảnh khắc đó chẳng khác nào tiên nhân.
Tiếng mưa rơi đột nhiên im bặt.
Trong phạm vi trăm trượng xung quanh tường thành, mưa bỗng ngưng bặt.
Hóa thành bông tuyết trắng xóa.
Tuyết rơi.
Rồi không chỉ là tuyết, bông tuyết đó lướt qua ngọn cây dưới thành, để lại một vết cắt to bằng miệng chén.
“Chiêu kiếm này, tên là Tuyết Mãn Trường Không.” Lý Hàn Y cúi đầu nhìn Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ vung tay trái, mười bảy lưỡi đao xếp thành hàng trước mặt hắn. Hắn đột nhiên vung tay, mười bảy lưỡi đao mỏng đồng thời bay tới.
Lý Hàn Y xuất kiếm chém ra, ánh kiếm lạnh lẽo thấu xương.
Một luồng kiếm khí âm hàn, mười bảy lưỡi đao mỏng sắc bén, chớp mắt đã va chạm. Tô Mộ Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại nhưng phát hiện Lý Hàn Y đột nhiên ném Thiết Mã Băng Hà trong tay ra, cô tung người nhảy lên, cầm chuôi kiếm bay thẳng ra ngoài. Không ngờ lại chẳng bay về phía Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ quay đầu lại, chứng kiến Lý Hàn Y đã đánh tới quán rượu.
Ông lão mặc trường bào đứng bật dậy, rút thanh đao sáng như tuyết bên cạnh, tức giận quát lớn: “Lý Hàn Y!”
Lý Hàn Y xuất kiếm đánh tan cái bàn trước mắt ông lão mặc trường bào, rồi xuất kiếm bổ thẳng về phía lão, cũng hét lớn: “Tạ Thất Đao!”
Gia chủ Ám Hà Tạ gia, Tạ Thất Đao, nghe nói giết người chỉ dùng nhiều nhất bảy đao.
Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất ba đao, Lý Hàn Y cũng đỡ ba đao.
Tô Mộ Vũ bên dưới quán rượu quay người lại, ánh mắt lạnh băng nhưng không hề có ý tiến tới vây công Lý Hàn Y. Ngay lúc này lại có ba bóng người mặc áo bào xám lao thẳng về phía này.
“Giết chết hắn!” Công tử áo tím hung dữ nói.
Lý Hàn Y đột nhiên quay đầu, nâng thanh Thiết Mã Băng Hà trong tay chỉ thẳng vào hắn.
Khoảnh khắc đó, công tử áo tím cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt xuyên thẳng từ đầu đến chân, cảm giác lạnh lẽo đó như lập tức dồn hắn vào chỗ chết. Hàm răng hắn không nhịn được run rẩy, thân thể không ngừng lui lại phía sau.
Lý Hàn Y rút kiếm bước tới một bước, mũi kiếm chỉ thẳng, một luồng hàn khí bắn ra.
Tạ Thất Đao tung người nhảy tới ngăn trước mặt công tử áo tím, vung đao chém rơi luồng hàn khí.
Lý Hàn Y đột nhiên thu kiếm, lại tung người nhảy xuyên qua cửa số quán rượu, lao thẳng về phía bắc. Tạ Thất Tao phẫn nộ hét: “Tô Mộ Vũ, đừng để hắn chạy.”
Tô Mộ Vũ dưới quán rượu lập tức hành động, đuổi theo phía sau.
Lúc này công tử áo tím mới khôi phục tinh thần, cả giận nói: “Các ngươi đông người như vậy, không ngờ vẫn để hắn chạy!”
Tạ Thất Đao không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn công tử áo tím một cái.
Công tử áo tím lập tức im lặng, vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt đó chẳng kém cạnh gì so với kiếm khí của Lý Hàn Y. Hắn không hề nghi ngờ, mặc dù thân phận mình rất đặc thù nhưng nếu mình còn dám nói năng lỗ mãng, ông lão nhìn có vẻ rất hiền từ này sẽ xuất đao chặt đầu mình.
Thiết Mã Băng Hà của Lý Hàn Y cũng đã đặt trước ngực Tô Mộ Vũ.
“Nếu chỉ xét riêng kiếm thuật, kiếm của ngươi không yếu hơn bất cứ vị Kiếm Tiên nào.” Lý Hàn Y nhìn Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Kiếm của ta khác với kiếm của các ngươi. Kiếm của các ngươi là kiếm, còn kiếm của ta lại là hung khí.”
“Cho nên hôm nay nếu ta không giết ngươi, ngươi sẽ không tránh đường?” Lý Hàn Y nhíu mày.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Chuyện Ám Hà phải làm, trước nay luôn không chết không thôi.”
“Được.” Lý Hàn Y gật đầu, đột nhiên đạp bước lướt về sau, bàn chân giậm mạnh lên đất, một loạt bọt nước bay lên, tay phải của cô nâng kiếm quát khẽ một tiếng: “Lên!”
Chỉ thấy những bọt nước kia đột nhiên đóng băng.
Lý Hàn Y vung tay áo, những lưỡi đao băng đó lập tức bay về phía Tô Mộ Vũ.
“Ngươi có mười bảy thanh đao, một thanh kiếm. Nhưng đối với ta, thiên địa vạn vật đều có thể làm kiếm.” Lý Hàn Y ngạo nghễ nói.
Tô Mộ Vũ đột nhiên vung tay trái, mười bảy lưỡi đao mỏng rơi trên mặt đất lại lại bay lên, đột nhiên xoay tròn, trở thành một tấm chắn ngăn trước mặt Tô Mộ Vũ, đập tan những lưỡi đao băng đó.
“Dưỡng Kiếm thuật tổ truyền của Vô Song thành, dùng máu tươi nuôi kiếm, ngày này qua ngày khác, cuối cùng đạt tới mức tâm kiếm tương thông mới thành Phi Kiếm thuật. Đạo gia cũng có đạo pháp Ngự Kiếm thuật, truyền bùa chú vào kiếm gỗ đào, vận dụng đạo pháp vô thượng cũng có thể ngự kiếm bay lượn. Nhưng bất luận Dưỡng Kiếm thuật của Vô Song thành hay Ngự kiếm thuật của Đạo gia đều chú trọng tâm kiếm hợp nhất. Thế nhưng Mộ Vũ, hắn lại khác.” Trên tầng cao của một quán rượu cách đó không xa, một ông lão mặc trường bào quan sát trận quyết đấu này, nói với công tử áo tím đối diện.
Công tử nhà giàu mặc áo tím kia hỏi theo lời hắn: “Ngự Kiếm thuật của gia chủ Tô gia có gì khác?”
Ông lão mặc trường bào chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi nói rất từ tốn: “Ngự Kiếm thuật của Mộ Vũ thoát thai từ thuật con rối tổ truyền của Ám Hà, chỉ cần đầu ngón tay đủ linh hoạt, người của Ám Hà Tô gia có thể dùng đầu ngón tay điều khiển Đao Ti khống chế mọi hành động của một người. Trăm năm trước ở Tô gia có một vị tiền bối dùng Đao Ti điều khiển lưỡi đao mỏng, trong thời điểm đỉnh cao nhất hắn cũng điều khiển mười bảy lưỡi phi nhận, thêm vào thanh kiếm trên tay vừa vặn mười tám. Cho nên vị tiền bối kia cũng đổi tên thành Tô Thập Bát. Chỉ có điều sau khi hắn chết, không ai trong Tô gia tái hiện được Thập Bát Đao trận của hắn, mãi tới khi Tô Mộ Vũ xuất hiện. Điểm khác biệt lớn nhất giữa Ngự Kiếm thuật của Mộ Vũ với Vô Song thành và Đạo môn là kiếm của hắn vẫn là kiếm, người vẫn là người, tinh túy của Thập Bát Đao trận vẫn phải dựa vào trình độ kỹ năng. Đó chính là Tô Mộ Vũ, cho nên tuy hắn có thể chặn đường Lý Hàn Y nhưng vĩnh viễn không thể trở thành cũng không muốn trở thành Kiếm Tiên.”
“Một sát thủ dựa vào tài nghệ kiếm thuật thuần túy như vậy lại ngăn được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên?” Công tử áo tím hỏi.
Ông lão mặc trường bào mỉm cười, đặt chén trà xuống: “Công tử, ta nghe được vẻ khinh thường trong lời nói của ngươi. Ngươi đang thấy bất an à?”
Công tử áo tím nhíu mày: “Ta chỉ không muốn Lý Hàn Y trốn thoát.”
“Mộ Vũ đã ngăn trước mặt Lý Hàn Y, ta thủ bên mạn này, một mạn khác hình như có ba người trong số mấy lão già của tòa thành kia tới. Lý Hàn Y chỉ có một lựa chọn, đó là quay đầu trở về.” Ông lão mặc trường bào gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Không thể giết chết hắn à? Một Tô Mộ Vũ đã ngăn được hắn, thêm cả ngươi nữa, Lý Hàn Y chắc chắn phải chết.” Ánh mắt công tử áo tím lóe lên sát khí.
“Không ai có thể liên thủ cùng Tô Mộ Vũ, bất cứ ai cũng không. Đao trận của hắn sẽ chém người đó thành từng mảnh. Huống chi chỉ cần Lý Hàn Y không muốn chết, trên giang hồ này bất cứ ai cũng không giết chết được hắn. Cô Kiếm tiên một mình sống trong một thành không làm được, Bách Lý Đông Quân cả đao cả kiếm đều có thể thành tiên cũng không làm được. Chúng ta, cũng không làm được.” Ông lão mặc trường bào vẫn chậm rãi uống trà, nhìn về trận chiến phía xa.
Kiếm thuật của Lý Hàn Y rất đẹp, mỗi chiêu kiếm là một luồng hàn khí, khiến nước đóng băng, phong hoa tuyệt đại.
Kiếm thuật của Tô Mộ Vũ có một vẻ đẹp khác lạ, mười tám lưỡi đao bay lượn giữa không trung tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dày đặc, khiến người ta kinh hãi tán thưởng tài nghệ tuyệt diệu của hắn.
Lý Hàn Y tung người lui lại phía sau, nhảy tới trên tường thành.
Công tử áo tím vui vẻ nói: “Hắn muốn trốn rồi?”
“Không.” Ông lão mặc trường bào đột nhiên buông chén trà xuống. “Cô ta nhận ra chúng ta rồi.”
Lý Hàn Y đột nhiên giơ thanh Thiết Mã Băng Hà lên, gió mạnh thổi tung làn áo cô, khoảnh khắc đó chẳng khác nào tiên nhân.
Tiếng mưa rơi đột nhiên im bặt.
Trong phạm vi trăm trượng xung quanh tường thành, mưa bỗng ngưng bặt.
Hóa thành bông tuyết trắng xóa.
Tuyết rơi.
Rồi không chỉ là tuyết, bông tuyết đó lướt qua ngọn cây dưới thành, để lại một vết cắt to bằng miệng chén.
“Chiêu kiếm này, tên là Tuyết Mãn Trường Không.” Lý Hàn Y cúi đầu nhìn Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ vung tay trái, mười bảy lưỡi đao xếp thành hàng trước mặt hắn. Hắn đột nhiên vung tay, mười bảy lưỡi đao mỏng đồng thời bay tới.
Lý Hàn Y xuất kiếm chém ra, ánh kiếm lạnh lẽo thấu xương.
Một luồng kiếm khí âm hàn, mười bảy lưỡi đao mỏng sắc bén, chớp mắt đã va chạm. Tô Mộ Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại nhưng phát hiện Lý Hàn Y đột nhiên ném Thiết Mã Băng Hà trong tay ra, cô tung người nhảy lên, cầm chuôi kiếm bay thẳng ra ngoài. Không ngờ lại chẳng bay về phía Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ quay đầu lại, chứng kiến Lý Hàn Y đã đánh tới quán rượu.
Ông lão mặc trường bào đứng bật dậy, rút thanh đao sáng như tuyết bên cạnh, tức giận quát lớn: “Lý Hàn Y!”
Lý Hàn Y xuất kiếm đánh tan cái bàn trước mắt ông lão mặc trường bào, rồi xuất kiếm bổ thẳng về phía lão, cũng hét lớn: “Tạ Thất Đao!”
Gia chủ Ám Hà Tạ gia, Tạ Thất Đao, nghe nói giết người chỉ dùng nhiều nhất bảy đao.
Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất ba đao, Lý Hàn Y cũng đỡ ba đao.
Tô Mộ Vũ bên dưới quán rượu quay người lại, ánh mắt lạnh băng nhưng không hề có ý tiến tới vây công Lý Hàn Y. Ngay lúc này lại có ba bóng người mặc áo bào xám lao thẳng về phía này.
“Giết chết hắn!” Công tử áo tím hung dữ nói.
Lý Hàn Y đột nhiên quay đầu, nâng thanh Thiết Mã Băng Hà trong tay chỉ thẳng vào hắn.
Khoảnh khắc đó, công tử áo tím cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt xuyên thẳng từ đầu đến chân, cảm giác lạnh lẽo đó như lập tức dồn hắn vào chỗ chết. Hàm răng hắn không nhịn được run rẩy, thân thể không ngừng lui lại phía sau.
Lý Hàn Y rút kiếm bước tới một bước, mũi kiếm chỉ thẳng, một luồng hàn khí bắn ra.
Tạ Thất Đao tung người nhảy tới ngăn trước mặt công tử áo tím, vung đao chém rơi luồng hàn khí.
Lý Hàn Y đột nhiên thu kiếm, lại tung người nhảy xuyên qua cửa số quán rượu, lao thẳng về phía bắc. Tạ Thất Tao phẫn nộ hét: “Tô Mộ Vũ, đừng để hắn chạy.”
Tô Mộ Vũ dưới quán rượu lập tức hành động, đuổi theo phía sau.
Lúc này công tử áo tím mới khôi phục tinh thần, cả giận nói: “Các ngươi đông người như vậy, không ngờ vẫn để hắn chạy!”
Tạ Thất Đao không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn công tử áo tím một cái.
Công tử áo tím lập tức im lặng, vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt đó chẳng kém cạnh gì so với kiếm khí của Lý Hàn Y. Hắn không hề nghi ngờ, mặc dù thân phận mình rất đặc thù nhưng nếu mình còn dám nói năng lỗ mãng, ông lão nhìn có vẻ rất hiền từ này sẽ xuất đao chặt đầu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.