Chương 140: Mũi châm đoạt hồn
Chu Mộc Nam
16/03/2020
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Trên bình nguyên, một người mặc áo tím ôm một người mặc áo trắng lao thẳng về phía trước. Lý Hàn Y cảm thấy chân khí toàn thân từ từ tiết ra. Mũi Lê Hoa Châm cuối cùng kia đã ghim vào thân thể cô, phong bế khí môn của cô. Triệu Ngọc Chân giơ tay đặt lên lưng cô, không ngừng truyền chân khí vào cơ thể của Lý Hàn Y, thế nhưng Lý Hàn Y chỉ khẽ lắc đầu. Cô hiểu rõ tình trạng thân thể của mình hơn Triệu Ngọc Chân: “Vô dụng thôi, muộn mất rồi."
“Không, không muộn.” Giọng nói của Triệu Ngọc Chân đã hơi khàn: “Ta mang nàng đi tìm đại phu!”
“Chàng ngốc, đại phu nào chữa nổi thương thế như vậy.” Lý Hàn Y cười khổ một cái.
“Dược Vương cốc! Ta mang nàng tới Dược Vương cốc! Chắc chắn Tân Bách Thảo sẽ trị được cho nàng!” Triệu Ngọc Chân đột nhiên nghĩ ra, lập tức vận khí lao thẳng về phía trước.
“Chàng ngốc, ba mươi năm liền chàng không xuống núi, làm sao biết Dược Vương cốc ở đâu.” Lý Hàn Y nghĩ thầm, đúng là một đạo sĩ ngốc, làm chưởng giáo mười mấy năm rồi vẫn là đạo sĩ ngốc. Nhưng vừa nói xong câu này cô đã hôn mê bất tỉnh.
Trên núi Lạc Lôi, Tô Mộ Vũ lặng lẽ đứng yên bên cạnh đại gia trường nhìn bóng người chạy như điên dưới núi. Tạ Thất Đao do dự một chút rồi nói: “Đại gia trường, giờ đuổi theo có lẽ vẫn kịp đấy.”
Đại gia trường trầm ngâm nói: “Vừa rồi Triệu Ngọc Chân dùng chiêu kiếm Thần Du kia là cưỡng ép sử dụng, ta có thể cảm giác được hắn bị cắn trả rất nặng. Nếu chuyến này có thể một lần diệt trừ hai vị kiếm tiên thì không gì tốt hơn.”
“Vậy thì đuổi?” Ánh mắt Tạ Thất Đao lóe lên vẻ hung ác, bả vai hắn chảy máu không ngừng, nhưng mùi máu càng kích thích sát tính của hắn.
Đại gia trường xoay người, khẽ thở dài: “E là khôngđuổi được.”
Sau lưng bọn họ, một đạo sĩ mặc trường bào màu trắng tay cầm phất trần đang đứng đó. Đạo sĩ có vẻ đã rất già, râu tóc bạc trắng, nhưng lại như rất trẻ, ánh mắt trong trẻo sáng ngời. Đạo sĩ mỉm cười, vung nhẹ phất trần.
Đạo sĩ không nói một lời, gương mặt vẫn mỉm cười hiền lành nhưng có ý ngăn ở đó, không lùi nửa bước.
“Thật thu vị, một Đạo Kiếm Tiên xuống núi, một lão thần tiên bước ra khỏi Thiên Khải.” Đại gia trường lạnh lùng nói.
Lão đạo sĩ mặc trường bào màu trắng vung phất trận, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một cái khe dài vài chục trượng: “Xin đại gia trường đừng đi qua vạch này.”
Đại gia trường lui lại một bước: “Đương kim quốc sư có lệnh, đương nhiên không dám không nghe.”
Ông lão thân phận thật sự chính là quốc sư Bắc Ly hiện nay, giam chính Khâm Thiên giám Tề Thiên Trần. Hắn vội vàng nhận lời khen tặng này, gật đầu một cái: “Cám ơn đại gia trường.”
“Chúng ta đi.” Đại gia trường xoay người, bước từng bước một theo hướng khác.
Tạ Thất Đao quan sát lão đạo sĩ chẳng khác nào thần tiên trước mắt, nhanh chóng đi theo. Chỉ có Tô Mộ Vũ lộ vẻ cung kính hiếm thấy với Tề Thiên Trần, thậm chí hơi nghiêng người tỏ ý chào một cái rồi mới quay người rời đi.
“Lâu rồi không gặp.” Tề Thiên Trần cũng nghiêng người đáp lễ rồi mới từ từ xoay người, nhìn bóng người đã sắp biến mất, lẩm bẩm: “Tới trễ thật ư?”
Thành Lạc Tang.
Đây là một tòa thành nhỏ nằm cách núi Lạc Lôi chưa tới trăm dặm. Một đạo sĩ mặc áo tím ôm một cô gái tuyệt sắc áo trắng chạy vội trên đường. Đạo sĩ rất kỳ quái, gặp ai cũng hỏi: “Có biết Dược Vương cốc ở đâu không?”
Đương nhiên người trong tòa thành nhỏ này không thể biết được Dược Vương Cốc ở đâu, chỉ có thể lắc đầu lia lịa. Cũng có người có lòng tốt thấy thần sắc hắn nóng nảy, nói cho hắn trong thành gần đây có một vị đại phu đang dạo chơi, có vẻ y thuật rất cao siêu, các chứng bệnh nguy nan gì tới tay hắn đều chữa được hết.
Cho dù hắn không chữa khỏi được cho cô gái này nhưng ít nhất cũng là một đại phu, có lẽ hắn biết Dược Vương cốc ở đâu. Người có lòng tốt kia nói với hắn như vậy.
Vừa dứt lời, Triệu Ngọc Chân đã lập tức lướt qua bên cạnh hắn, tiến thẳng tới cuối con đường. Người có lòng tốt kia dụi mắt một cái, ngây ra như phỗng: “Thần tiên như vậy rồi còn cần tìm đại phu làm gì?”
“Đại phu ở đâu?” Triệu Ngọc Chân bước vào quán trà Nam Tương hét lớn một tiếng.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, thậm chí có vài văn nhân tao nhã bị tiếng quát này quấy nhiễu bầu không khí tĩnh lặng xung quanh, lộ vẻ không vui.
“Đại phu ở đâu?” Triệu Ngọc Chân tiếp tục gầm lên, tiếng gầm này khiến toàn bộ quán trà rung chuyển, bình trà trong tay Tạ Tuyên lắc lư mấy cái rồi rơi xuống đất, chén trà khách khứa đang cầm chuẩn bị uống cũng lập tức vỡ tan. Tiểu nhị lảo đảo bò từ dưới đất lên, đi tới bên cửa sổ, vỗ lên vai một thư sinh đang dùng quyển sách che mặt mình, lười biếng phơi nắng: “Tạ tiên sinh, có phải vị đạo trưởng này tới tìm ngài không?”
Thư sinh lấy quyển sách ra ngáp một cái: “Đạo trưởng cái gì chứ, tiếng gầm này tràn ngập chân khí. Không biết là đến để chữa bệnh hay đến để giết người đây?”
“Ngươi là đại phu à?” Giọng nói vốn ở xa kia đã lướt tới trước mặt bọn họ. Tiểu nhị lập tức bò dậy, bỏ đi như đang chạy trốn.
Thư sinh nhíu mày một cái nhìn Triệu Ngọc Chân, ngây ra một hồi rồi mới hỏi: “Triệu Ngọc Chân?”
Triệu Ngọc Chân bị gọi tên cũng sửng sốt, nhưng nhìn trang phục thư sinh, lại nhìn cái rương sách to tướng bên cạnh hắn, chần chừ một chút rồi hỏi: “Nho Kiếm Tiên?”
“Sao ngươi lại xuống núi? Còn ôm một cô gái như hoa như ngọc thế này...” Đây là lần đầu tiên Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên và Triệu Ngọc Chân gặp mặt, nhưng hai người đều nhanh chóng nhận ra nhau. Song Nho Kiếm Tiên chưa trò chuyện với vị Kiếm Tiên cùng nổi danh với mình được vài câu đã bị cô gái trong lòng hắn thu hút.
Khi Tạ Tuyên làm khách tại Bách Hoa hội trong Tuyết Nguyệt thành đã từng nói, Tuyết Nguyệt thành có hai mỹ nhân nhưng trước nay không tới Bách Hoa hội. Một trong số đó thích đánh cược như tính mạng, một người khác tính khí quá tệ. Hắn chỉ may mắn gặp được cô gái tính khí quá tệ kia một lần hồi còn trẻ, nhưng sau lần gặp mặt đó dung nhan cô gái ấy đã khắc sâu trong đầu hắn, không cách nào quên đi. Đã mười mấy năm trôi qua, không ngờ vẻ tuyệt sắc đó vẫn không hề huyên giảm.
Tạ Tuyên chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi đứng bật dậy hét lớn: “Lý Hàn Y?”
Triệu Ngọc Chân vội vàng gật đầu: “Tiên sinh có cứu được nàng không?”
Tạ Tuyên giơ tay ra bắt mạch Lý Hàn Y rồi cau mày: “Đường môn, Bạo Vũ Lê Hoa Châm?”
“Đúng! Ta ngăn được hai mươi sáu mũi, nhưng không ngăn được một mũi.”
“Mũi Lê Hoa Châm cuối cùng phong bế khí môn của cô ấy. Hiện giờ chân khí của cô ấy đang không ngừng tiết ra ngoài, không tới nửa canh giờ nữa thì thần tiên cũng khó cứu nổi. Theo ta về nhà, phải lập tức ép mũi Lê Hoa Châm kia ra!”
Trên bình nguyên, một người mặc áo tím ôm một người mặc áo trắng lao thẳng về phía trước. Lý Hàn Y cảm thấy chân khí toàn thân từ từ tiết ra. Mũi Lê Hoa Châm cuối cùng kia đã ghim vào thân thể cô, phong bế khí môn của cô. Triệu Ngọc Chân giơ tay đặt lên lưng cô, không ngừng truyền chân khí vào cơ thể của Lý Hàn Y, thế nhưng Lý Hàn Y chỉ khẽ lắc đầu. Cô hiểu rõ tình trạng thân thể của mình hơn Triệu Ngọc Chân: “Vô dụng thôi, muộn mất rồi."
“Không, không muộn.” Giọng nói của Triệu Ngọc Chân đã hơi khàn: “Ta mang nàng đi tìm đại phu!”
“Chàng ngốc, đại phu nào chữa nổi thương thế như vậy.” Lý Hàn Y cười khổ một cái.
“Dược Vương cốc! Ta mang nàng tới Dược Vương cốc! Chắc chắn Tân Bách Thảo sẽ trị được cho nàng!” Triệu Ngọc Chân đột nhiên nghĩ ra, lập tức vận khí lao thẳng về phía trước.
“Chàng ngốc, ba mươi năm liền chàng không xuống núi, làm sao biết Dược Vương cốc ở đâu.” Lý Hàn Y nghĩ thầm, đúng là một đạo sĩ ngốc, làm chưởng giáo mười mấy năm rồi vẫn là đạo sĩ ngốc. Nhưng vừa nói xong câu này cô đã hôn mê bất tỉnh.
Trên núi Lạc Lôi, Tô Mộ Vũ lặng lẽ đứng yên bên cạnh đại gia trường nhìn bóng người chạy như điên dưới núi. Tạ Thất Đao do dự một chút rồi nói: “Đại gia trường, giờ đuổi theo có lẽ vẫn kịp đấy.”
Đại gia trường trầm ngâm nói: “Vừa rồi Triệu Ngọc Chân dùng chiêu kiếm Thần Du kia là cưỡng ép sử dụng, ta có thể cảm giác được hắn bị cắn trả rất nặng. Nếu chuyến này có thể một lần diệt trừ hai vị kiếm tiên thì không gì tốt hơn.”
“Vậy thì đuổi?” Ánh mắt Tạ Thất Đao lóe lên vẻ hung ác, bả vai hắn chảy máu không ngừng, nhưng mùi máu càng kích thích sát tính của hắn.
Đại gia trường xoay người, khẽ thở dài: “E là khôngđuổi được.”
Sau lưng bọn họ, một đạo sĩ mặc trường bào màu trắng tay cầm phất trần đang đứng đó. Đạo sĩ có vẻ đã rất già, râu tóc bạc trắng, nhưng lại như rất trẻ, ánh mắt trong trẻo sáng ngời. Đạo sĩ mỉm cười, vung nhẹ phất trần.
Đạo sĩ không nói một lời, gương mặt vẫn mỉm cười hiền lành nhưng có ý ngăn ở đó, không lùi nửa bước.
“Thật thu vị, một Đạo Kiếm Tiên xuống núi, một lão thần tiên bước ra khỏi Thiên Khải.” Đại gia trường lạnh lùng nói.
Lão đạo sĩ mặc trường bào màu trắng vung phất trận, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một cái khe dài vài chục trượng: “Xin đại gia trường đừng đi qua vạch này.”
Đại gia trường lui lại một bước: “Đương kim quốc sư có lệnh, đương nhiên không dám không nghe.”
Ông lão thân phận thật sự chính là quốc sư Bắc Ly hiện nay, giam chính Khâm Thiên giám Tề Thiên Trần. Hắn vội vàng nhận lời khen tặng này, gật đầu một cái: “Cám ơn đại gia trường.”
“Chúng ta đi.” Đại gia trường xoay người, bước từng bước một theo hướng khác.
Tạ Thất Đao quan sát lão đạo sĩ chẳng khác nào thần tiên trước mắt, nhanh chóng đi theo. Chỉ có Tô Mộ Vũ lộ vẻ cung kính hiếm thấy với Tề Thiên Trần, thậm chí hơi nghiêng người tỏ ý chào một cái rồi mới quay người rời đi.
“Lâu rồi không gặp.” Tề Thiên Trần cũng nghiêng người đáp lễ rồi mới từ từ xoay người, nhìn bóng người đã sắp biến mất, lẩm bẩm: “Tới trễ thật ư?”
Thành Lạc Tang.
Đây là một tòa thành nhỏ nằm cách núi Lạc Lôi chưa tới trăm dặm. Một đạo sĩ mặc áo tím ôm một cô gái tuyệt sắc áo trắng chạy vội trên đường. Đạo sĩ rất kỳ quái, gặp ai cũng hỏi: “Có biết Dược Vương cốc ở đâu không?”
Đương nhiên người trong tòa thành nhỏ này không thể biết được Dược Vương Cốc ở đâu, chỉ có thể lắc đầu lia lịa. Cũng có người có lòng tốt thấy thần sắc hắn nóng nảy, nói cho hắn trong thành gần đây có một vị đại phu đang dạo chơi, có vẻ y thuật rất cao siêu, các chứng bệnh nguy nan gì tới tay hắn đều chữa được hết.
Cho dù hắn không chữa khỏi được cho cô gái này nhưng ít nhất cũng là một đại phu, có lẽ hắn biết Dược Vương cốc ở đâu. Người có lòng tốt kia nói với hắn như vậy.
Vừa dứt lời, Triệu Ngọc Chân đã lập tức lướt qua bên cạnh hắn, tiến thẳng tới cuối con đường. Người có lòng tốt kia dụi mắt một cái, ngây ra như phỗng: “Thần tiên như vậy rồi còn cần tìm đại phu làm gì?”
“Đại phu ở đâu?” Triệu Ngọc Chân bước vào quán trà Nam Tương hét lớn một tiếng.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, thậm chí có vài văn nhân tao nhã bị tiếng quát này quấy nhiễu bầu không khí tĩnh lặng xung quanh, lộ vẻ không vui.
“Đại phu ở đâu?” Triệu Ngọc Chân tiếp tục gầm lên, tiếng gầm này khiến toàn bộ quán trà rung chuyển, bình trà trong tay Tạ Tuyên lắc lư mấy cái rồi rơi xuống đất, chén trà khách khứa đang cầm chuẩn bị uống cũng lập tức vỡ tan. Tiểu nhị lảo đảo bò từ dưới đất lên, đi tới bên cửa sổ, vỗ lên vai một thư sinh đang dùng quyển sách che mặt mình, lười biếng phơi nắng: “Tạ tiên sinh, có phải vị đạo trưởng này tới tìm ngài không?”
Thư sinh lấy quyển sách ra ngáp một cái: “Đạo trưởng cái gì chứ, tiếng gầm này tràn ngập chân khí. Không biết là đến để chữa bệnh hay đến để giết người đây?”
“Ngươi là đại phu à?” Giọng nói vốn ở xa kia đã lướt tới trước mặt bọn họ. Tiểu nhị lập tức bò dậy, bỏ đi như đang chạy trốn.
Thư sinh nhíu mày một cái nhìn Triệu Ngọc Chân, ngây ra một hồi rồi mới hỏi: “Triệu Ngọc Chân?”
Triệu Ngọc Chân bị gọi tên cũng sửng sốt, nhưng nhìn trang phục thư sinh, lại nhìn cái rương sách to tướng bên cạnh hắn, chần chừ một chút rồi hỏi: “Nho Kiếm Tiên?”
“Sao ngươi lại xuống núi? Còn ôm một cô gái như hoa như ngọc thế này...” Đây là lần đầu tiên Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên và Triệu Ngọc Chân gặp mặt, nhưng hai người đều nhanh chóng nhận ra nhau. Song Nho Kiếm Tiên chưa trò chuyện với vị Kiếm Tiên cùng nổi danh với mình được vài câu đã bị cô gái trong lòng hắn thu hút.
Khi Tạ Tuyên làm khách tại Bách Hoa hội trong Tuyết Nguyệt thành đã từng nói, Tuyết Nguyệt thành có hai mỹ nhân nhưng trước nay không tới Bách Hoa hội. Một trong số đó thích đánh cược như tính mạng, một người khác tính khí quá tệ. Hắn chỉ may mắn gặp được cô gái tính khí quá tệ kia một lần hồi còn trẻ, nhưng sau lần gặp mặt đó dung nhan cô gái ấy đã khắc sâu trong đầu hắn, không cách nào quên đi. Đã mười mấy năm trôi qua, không ngờ vẻ tuyệt sắc đó vẫn không hề huyên giảm.
Tạ Tuyên chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi đứng bật dậy hét lớn: “Lý Hàn Y?”
Triệu Ngọc Chân vội vàng gật đầu: “Tiên sinh có cứu được nàng không?”
Tạ Tuyên giơ tay ra bắt mạch Lý Hàn Y rồi cau mày: “Đường môn, Bạo Vũ Lê Hoa Châm?”
“Đúng! Ta ngăn được hai mươi sáu mũi, nhưng không ngăn được một mũi.”
“Mũi Lê Hoa Châm cuối cùng phong bế khí môn của cô ấy. Hiện giờ chân khí của cô ấy đang không ngừng tiết ra ngoài, không tới nửa canh giờ nữa thì thần tiên cũng khó cứu nổi. Theo ta về nhà, phải lập tức ép mũi Lê Hoa Châm kia ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.