Chương 162: Ngũ Độc trận
Chu Mộc Nam
13/04/2020
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Lôi Thiên Hổ xoay người, chỉ thấy trong khách khứa trong chốn võ ai nấy đánh rơi chén rượu trong tay xuống bàn, từng người cau mày nhìn Lôi Thiên Hổ, ánh mắt đầy kinh ngạc, nhưng chỉ chớp mắt sau đã ngã xuống bàn. Viên Huệ đại sư của Thiếu Lâm tự có công lực thâm hậu, miễn cưỡng chống đỡ thêm một thời gian, nhưng hắn quay đầu nhìn sang phía Ôn Lương: “Ngươi hạ độc trong rượu!” Vừa dứt lời đã không chống đỡ nổi chống đỡ nổi, ngã xuống.
Ôn Lương bị Đường lão thái gia dùng nội lực trấn áp, khổ mà không nói nên lời. Hắn vận chân khí toàn thân, thử vài lần vẫn không thoát khỏi trói buộc của Đường lão thái gia.
Lôi Thiên Hổ phát hiện ra thần sắc của Ôn Lương, búng ngón tay, chỉ thấy cái bàn lập tức nổ tung. Bốn người của Đường môn kể cả Đường lão thái gia lập tức lui lại né tránh. Ôn Lương cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, hét lớn với Lôi Thiên Hổ: “Hổ gia, trong rượu có độc, Tiên Hà Lộ của Đường môn! Người trúng độc sẽ lập tức hôn mê, mất hết công lực. A... không đúng,Hổ gia, sao ngươi không sao.”
Lôi Thiên Ngân vẫn luôn chiêu đãi khách khứa chưa từng uống rượu cũng không bị hạ độc, hắn nói nhỏ với Hổ gia: “Sao trong rượu lại bị hạ độc được? Mấy ngày nay luôn có đệ tử chi chính đáng tin cậy trông coi, đêm qua còn mời dược sư tới kiểm tra một lượt.”
Lôi Thiên Hổ lắc đầu: “Độc của Đường môn, dược sư không kiểm tra ra cũng không có gì là lạ. Có điều ta không nghĩ ra hắn hạ độc như thế nào, ngươi xuống trước triệu tập môn hạ đệ tử không trúng độc, bảo họ tới đây.”
Lôi Thiên Ngân thở dài: “Sau khi mở tiệc, các đệ tử cho dù luân phiên tiếp khách cũng uống một bình rượu ba bát thức ăn rồi, e là...” Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn thấy một thứ, kinh ngạc nói: “Có nhện!”
“Nhện?” Lôi Thiên Hổ cau mày.
“Nhện! Rất nhiều nhện!” Lôi Thiên Ngân kinh hãi hét lên, chỉ thấy chớp mắt sau toàn bộ phòng khách đã có rất nhiều con nhện trèo vào, tre trên xà ngang, phun ra tơ bạc quỷ dị. Nhưng tất cả lũ nhện đều đi vòng qua Ôn Lương.
Ôn Lương nhớ tới chuyện sư phụ Ôn Hồ Tửu đã từng nói, lập tức hiểu ra: “Ta biết rồi, là Thiên Chu trận! Bọn nhện này được dùng độc chăn nuôi từ nhỏ, khi lớn lên bách độc bất xâm. Sau đó kẻ dùng độc đút độc cho con nhện này,nhện mang độc lẻn vào, nôn độcvào rượu và thức ăn. Nếu phối hợp với loại độc không màu không vị, rất khó đề phòng! Hổ gia, lão già nhà ta đã từng nhắc tới Thiên Chu trận này với ta, là...”
“Ám Hà, Mộ gia.” Lôi Thiên Hổ hạ giọng nói.
Chỉ thấy năm cô gái vóc dáng thướt tha đã đứng trên nóc nhà. Người cầm đầu mới khoảng ba mươi tuổi, giữa hai hàng mi mang đầy phong vận.
“Chi Chu Nữ - Mộ Vũ Mặc.” Lôi Thiên Hổ ngẩng đầu lên nói.
“Nhiều năm không gặp, Thiên Hổ ca ca, giờ ngươi đã là môn chủ của Lôi gia bảo rồi, ta cũng là môn chủ của Ám Hà Mộ gia.” Mộ Vũ Mặc cười yếu ớt.
Lôi Thiên Hổ quay sang nhìn Đường lão thái gia, trầm giọng nói: “Lão gia tử, cho dù hai nhà không hòa thuận, nhưng hợp tác với Ám Hà, đối địch với võ lâm trong thiên hạ thì có ích lợi gì chứ?”
Đường lão thái gia nheo mắt lại, lắc đầu nói: “Ám Hà gì chứ? Lão gia tử ta không hiểu, ta chỉ tới uống rượu, tiếp đó không biết gì cả.”
“Lão thái gia định mượn đao giết người?” Lôi Thiên Hổ trầm giọng nói.
Đường lão thái gia nhún vai một cái: “Không thể nào, ngươi cũng biết mà, làm ăn với Ám Hà, dẫu sao chúng ta cũng phải dốc chút sức ra chứ.”
Mộ Vũ Mặc cười khanh khách đứng dậy, bốn nữ tử sau lưng đột nhiên vẫy nhẹ ống tay áo, bắt đầu khiêu vũ. Đám nhện trong phòng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Lôi Thiên Hổ nói với Ôn Lương: “Ôn Lương, phá Thiên Chu trận.”
“Tuân lệnh, Hổ gia! Nhưng ngươi vẫn chưa nói cho ta, vì sao ngươi không bị gì?” Ôn Lương hỏi.
“Vì ta bị dính hàn độc đã mười hai năm, nhờ phúc của ai đó, giờ ta cũng giống như ngươi, là một độc vật!’ Lôi Thiên Hổ đứng dậy, nhảy một cái đã đạp lên nóc nhà, giẫm một cái khiến nóc nhà xuất hiện vết rạn. Ngay cả bốn nữ tử Mộ gia đang khiêu vũ cũng lung lay.
“Thiên Hổ ca ca vẫn như năm xưa, thô bạo cương mãnh.” Mộ Vũ Mặc che miệng cười nói.
Lôi Thiên Hổ không nói nhiều, xuất quyền đánh ra. Lôi môn Vô Phương quyền, quyền chưa tới, khí đã tới!
Mộ Vũ Mặc nhẹ nhàng lướt qua luồng quyền khí đó, góc váy tung bay, ôn nhu mỹ miều tới khó tả. Cô hơi nghiêng người, lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc sáo ngọc, đặt lên môi thổi nhẹ.
Chỉ nghe tiếng sáo ôn nhu như làn nước lan ra, Lôi Thiên Hổ chợt thấy một luồng nội kình phủ kín trời đất ùn ùn ập tới, kéo thẳng bản thân xuống. Ánh mắt hắn vẫn mơ hồ theo tiếng sáo, chỉ thấy bốn nữ tử đang uyển chuyển khiêu vũ, thân hình càng lúc càng diêm dúa, ánh mắt càng ngày càng mê hoặc, cũng càng lúc càng gần bản thân.
“Vẫn dùng võ công tà môn như xưa.” Lôi Thiên Hổ hừ lạnh nói.
“Thiên Hổ ca ca lòng như sắt đá, mị thuật như vậy đương nhiên không làm khó nổi ngươi. Chỉ có điều....” Góc váy Mộ Vũ Mặc phất phơ, ánh mắt tà mị: “Ngươi không thoát khỏi mạng nhện của ta đâu.”
Lôi Thiên Hổ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai chân đã bị mạng nhện dày đặc quấn chặt lấy.
“Sau khi con mồi vào lưới, thứ đang chờ nó chỉ có cái chết.” Mộ Vũ Mặc điểm nhẹ mũi chân, vung cây sáo ngọc, lộ ra lưỡi đao dài một tấc.
“Trận Thiên Chu, nói thì hay lắm, giỏi thì đến đây!” Ôn Lương ngang ngược bước tới, đám nhện rối rít lui lại.
Đường Hoàng lấy làm lạ: “Đệ tử Ôn gia này rốt cuộc độc tới mức nào, ngay cả Tử Anh chu cũng không dám tới gần hắn?”
Đường Huyền lạnh lùng nói: “Thứ có độc không phải là hắn, là thứ trên người hắn.”
Ôn Lương giơ tay ra, con bò cạp ba đuôi bò ra từ tay áo hắn, dừng lại trên đầu ngón tay.
“Tam Vĩ Hạt, đúng là thứđộc vật lợi hại, nhưng đâu có đặc biệt lắm. Đúng lý nó gặp Tử Anh chu phải bị ép lui ba thước mới đúng.” Đường Thất Sát nói.
“Tam Vĩ Hạt của Ôn gia đâu có như thường. Bò cạp này không phải nuôi mà là luyện. Bọn họ sẽ đem Hoa Y Cáp, Tam Vĩ Hạt, Song Thủ Ngô Công, Hồng Chi Chu, Thanh Bì Xà, năm loại độc vật bỏ vào trong một cái bình, vùi vào trong đất. Trong vòng một năm không động tới nó. Những thứ độc vật này không có thức ăn, chỉ có thể tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ có một con còn sống chính là con đã ăn hết những độc vật còn lại. Sau đó lại dùng một năm tiêu hóa những độc tính kia, khiến nó thành kịch độc. Độc vật được luyện như vậy khác hẳn bình thường, cho dù là Tử Anh chu cũng không cách nào sánh ngang.” Đường Huyền chậm rãi nói.
Ôn Lương ngẩng đầu nhìn sang: “Đường Huyền huynh không hổ là cao thủ dùng độc thứ hai Đường môn, kiến thức thật uyên bác.”
Đường Huyền cười lạnh nói: “Ngươi chỉ có một con Tam Vĩ Hạt, cho dù lợi hại hơn nữa cũng không phá được Thiên Chu trận này.”
“Ai bảo ta chỉ có Tam Vĩ Hạt.” Ôn Lương vung tay áo: “Tiểu Hoa, A Đa, Hồng Hồng, Thanh Muội, tới giúp Hạt lão đại đi!” Chỉ thấy một con Hoa Y Cáp, một con Tam Vĩ Hạt, một con Song Thủ Ngô Công, một con Hồng Chi Chu,một con Thanh Bì Xà chui từ trong tay áo ra. Chính là những độc vật mà Đường Huyền nói.
“Ngươi luyện được cả ngũ độc?” Đường Huyền kinh hãi nói.
“Đúng vậy, trận Thiên Chu thì đã sao?” Ôn Lương cười nói. “Ta có Ngũ Độc trận công phá.”
Lôi Thiên Hổ xoay người, chỉ thấy trong khách khứa trong chốn võ ai nấy đánh rơi chén rượu trong tay xuống bàn, từng người cau mày nhìn Lôi Thiên Hổ, ánh mắt đầy kinh ngạc, nhưng chỉ chớp mắt sau đã ngã xuống bàn. Viên Huệ đại sư của Thiếu Lâm tự có công lực thâm hậu, miễn cưỡng chống đỡ thêm một thời gian, nhưng hắn quay đầu nhìn sang phía Ôn Lương: “Ngươi hạ độc trong rượu!” Vừa dứt lời đã không chống đỡ nổi chống đỡ nổi, ngã xuống.
Ôn Lương bị Đường lão thái gia dùng nội lực trấn áp, khổ mà không nói nên lời. Hắn vận chân khí toàn thân, thử vài lần vẫn không thoát khỏi trói buộc của Đường lão thái gia.
Lôi Thiên Hổ phát hiện ra thần sắc của Ôn Lương, búng ngón tay, chỉ thấy cái bàn lập tức nổ tung. Bốn người của Đường môn kể cả Đường lão thái gia lập tức lui lại né tránh. Ôn Lương cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, hét lớn với Lôi Thiên Hổ: “Hổ gia, trong rượu có độc, Tiên Hà Lộ của Đường môn! Người trúng độc sẽ lập tức hôn mê, mất hết công lực. A... không đúng,Hổ gia, sao ngươi không sao.”
Lôi Thiên Ngân vẫn luôn chiêu đãi khách khứa chưa từng uống rượu cũng không bị hạ độc, hắn nói nhỏ với Hổ gia: “Sao trong rượu lại bị hạ độc được? Mấy ngày nay luôn có đệ tử chi chính đáng tin cậy trông coi, đêm qua còn mời dược sư tới kiểm tra một lượt.”
Lôi Thiên Hổ lắc đầu: “Độc của Đường môn, dược sư không kiểm tra ra cũng không có gì là lạ. Có điều ta không nghĩ ra hắn hạ độc như thế nào, ngươi xuống trước triệu tập môn hạ đệ tử không trúng độc, bảo họ tới đây.”
Lôi Thiên Ngân thở dài: “Sau khi mở tiệc, các đệ tử cho dù luân phiên tiếp khách cũng uống một bình rượu ba bát thức ăn rồi, e là...” Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn thấy một thứ, kinh ngạc nói: “Có nhện!”
“Nhện?” Lôi Thiên Hổ cau mày.
“Nhện! Rất nhiều nhện!” Lôi Thiên Ngân kinh hãi hét lên, chỉ thấy chớp mắt sau toàn bộ phòng khách đã có rất nhiều con nhện trèo vào, tre trên xà ngang, phun ra tơ bạc quỷ dị. Nhưng tất cả lũ nhện đều đi vòng qua Ôn Lương.
Ôn Lương nhớ tới chuyện sư phụ Ôn Hồ Tửu đã từng nói, lập tức hiểu ra: “Ta biết rồi, là Thiên Chu trận! Bọn nhện này được dùng độc chăn nuôi từ nhỏ, khi lớn lên bách độc bất xâm. Sau đó kẻ dùng độc đút độc cho con nhện này,nhện mang độc lẻn vào, nôn độcvào rượu và thức ăn. Nếu phối hợp với loại độc không màu không vị, rất khó đề phòng! Hổ gia, lão già nhà ta đã từng nhắc tới Thiên Chu trận này với ta, là...”
“Ám Hà, Mộ gia.” Lôi Thiên Hổ hạ giọng nói.
Chỉ thấy năm cô gái vóc dáng thướt tha đã đứng trên nóc nhà. Người cầm đầu mới khoảng ba mươi tuổi, giữa hai hàng mi mang đầy phong vận.
“Chi Chu Nữ - Mộ Vũ Mặc.” Lôi Thiên Hổ ngẩng đầu lên nói.
“Nhiều năm không gặp, Thiên Hổ ca ca, giờ ngươi đã là môn chủ của Lôi gia bảo rồi, ta cũng là môn chủ của Ám Hà Mộ gia.” Mộ Vũ Mặc cười yếu ớt.
Lôi Thiên Hổ quay sang nhìn Đường lão thái gia, trầm giọng nói: “Lão gia tử, cho dù hai nhà không hòa thuận, nhưng hợp tác với Ám Hà, đối địch với võ lâm trong thiên hạ thì có ích lợi gì chứ?”
Đường lão thái gia nheo mắt lại, lắc đầu nói: “Ám Hà gì chứ? Lão gia tử ta không hiểu, ta chỉ tới uống rượu, tiếp đó không biết gì cả.”
“Lão thái gia định mượn đao giết người?” Lôi Thiên Hổ trầm giọng nói.
Đường lão thái gia nhún vai một cái: “Không thể nào, ngươi cũng biết mà, làm ăn với Ám Hà, dẫu sao chúng ta cũng phải dốc chút sức ra chứ.”
Mộ Vũ Mặc cười khanh khách đứng dậy, bốn nữ tử sau lưng đột nhiên vẫy nhẹ ống tay áo, bắt đầu khiêu vũ. Đám nhện trong phòng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Lôi Thiên Hổ nói với Ôn Lương: “Ôn Lương, phá Thiên Chu trận.”
“Tuân lệnh, Hổ gia! Nhưng ngươi vẫn chưa nói cho ta, vì sao ngươi không bị gì?” Ôn Lương hỏi.
“Vì ta bị dính hàn độc đã mười hai năm, nhờ phúc của ai đó, giờ ta cũng giống như ngươi, là một độc vật!’ Lôi Thiên Hổ đứng dậy, nhảy một cái đã đạp lên nóc nhà, giẫm một cái khiến nóc nhà xuất hiện vết rạn. Ngay cả bốn nữ tử Mộ gia đang khiêu vũ cũng lung lay.
“Thiên Hổ ca ca vẫn như năm xưa, thô bạo cương mãnh.” Mộ Vũ Mặc che miệng cười nói.
Lôi Thiên Hổ không nói nhiều, xuất quyền đánh ra. Lôi môn Vô Phương quyền, quyền chưa tới, khí đã tới!
Mộ Vũ Mặc nhẹ nhàng lướt qua luồng quyền khí đó, góc váy tung bay, ôn nhu mỹ miều tới khó tả. Cô hơi nghiêng người, lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc sáo ngọc, đặt lên môi thổi nhẹ.
Chỉ nghe tiếng sáo ôn nhu như làn nước lan ra, Lôi Thiên Hổ chợt thấy một luồng nội kình phủ kín trời đất ùn ùn ập tới, kéo thẳng bản thân xuống. Ánh mắt hắn vẫn mơ hồ theo tiếng sáo, chỉ thấy bốn nữ tử đang uyển chuyển khiêu vũ, thân hình càng lúc càng diêm dúa, ánh mắt càng ngày càng mê hoặc, cũng càng lúc càng gần bản thân.
“Vẫn dùng võ công tà môn như xưa.” Lôi Thiên Hổ hừ lạnh nói.
“Thiên Hổ ca ca lòng như sắt đá, mị thuật như vậy đương nhiên không làm khó nổi ngươi. Chỉ có điều....” Góc váy Mộ Vũ Mặc phất phơ, ánh mắt tà mị: “Ngươi không thoát khỏi mạng nhện của ta đâu.”
Lôi Thiên Hổ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai chân đã bị mạng nhện dày đặc quấn chặt lấy.
“Sau khi con mồi vào lưới, thứ đang chờ nó chỉ có cái chết.” Mộ Vũ Mặc điểm nhẹ mũi chân, vung cây sáo ngọc, lộ ra lưỡi đao dài một tấc.
“Trận Thiên Chu, nói thì hay lắm, giỏi thì đến đây!” Ôn Lương ngang ngược bước tới, đám nhện rối rít lui lại.
Đường Hoàng lấy làm lạ: “Đệ tử Ôn gia này rốt cuộc độc tới mức nào, ngay cả Tử Anh chu cũng không dám tới gần hắn?”
Đường Huyền lạnh lùng nói: “Thứ có độc không phải là hắn, là thứ trên người hắn.”
Ôn Lương giơ tay ra, con bò cạp ba đuôi bò ra từ tay áo hắn, dừng lại trên đầu ngón tay.
“Tam Vĩ Hạt, đúng là thứđộc vật lợi hại, nhưng đâu có đặc biệt lắm. Đúng lý nó gặp Tử Anh chu phải bị ép lui ba thước mới đúng.” Đường Thất Sát nói.
“Tam Vĩ Hạt của Ôn gia đâu có như thường. Bò cạp này không phải nuôi mà là luyện. Bọn họ sẽ đem Hoa Y Cáp, Tam Vĩ Hạt, Song Thủ Ngô Công, Hồng Chi Chu, Thanh Bì Xà, năm loại độc vật bỏ vào trong một cái bình, vùi vào trong đất. Trong vòng một năm không động tới nó. Những thứ độc vật này không có thức ăn, chỉ có thể tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ có một con còn sống chính là con đã ăn hết những độc vật còn lại. Sau đó lại dùng một năm tiêu hóa những độc tính kia, khiến nó thành kịch độc. Độc vật được luyện như vậy khác hẳn bình thường, cho dù là Tử Anh chu cũng không cách nào sánh ngang.” Đường Huyền chậm rãi nói.
Ôn Lương ngẩng đầu nhìn sang: “Đường Huyền huynh không hổ là cao thủ dùng độc thứ hai Đường môn, kiến thức thật uyên bác.”
Đường Huyền cười lạnh nói: “Ngươi chỉ có một con Tam Vĩ Hạt, cho dù lợi hại hơn nữa cũng không phá được Thiên Chu trận này.”
“Ai bảo ta chỉ có Tam Vĩ Hạt.” Ôn Lương vung tay áo: “Tiểu Hoa, A Đa, Hồng Hồng, Thanh Muội, tới giúp Hạt lão đại đi!” Chỉ thấy một con Hoa Y Cáp, một con Tam Vĩ Hạt, một con Song Thủ Ngô Công, một con Hồng Chi Chu,một con Thanh Bì Xà chui từ trong tay áo ra. Chính là những độc vật mà Đường Huyền nói.
“Ngươi luyện được cả ngũ độc?” Đường Huyền kinh hãi nói.
“Đúng vậy, trận Thiên Chu thì đã sao?” Ôn Lương cười nói. “Ta có Ngũ Độc trận công phá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.