Chương 214: Phi kiếm lại tới
Chu Mộc Nam
08/05/2020
Câu này của Vô Song khiến cả Doãn Lạc Hà và Lạc
Minh Hiên đều ngây ngốc. Thiếu niên trông rất trẻ tuổi, nhiều nhất mới
khoảng mười bảy mười tám này lại tự xưng là thành chủ Vô Song thành?
“Thế thì ta là thành chủ Tuyết Nguyệt thành đây.” Doãn Lạc Hà khinh thường nói.
Lô Ngọc Địch trên cửa thành cũng cầm thương đi tới, chắp tay với Doãn Lạc Hà: “Doãn tiền bối, đã lâu không gặp.”
“Lô Ngọc Địch.” Thần sắc Doãn Lạc Hàhòa hoãn lại, hỏi: “Người này thật sự thành chủ hiện tại của các ngươi?”
Lô Ngọc Địch thở dài: “Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng vị này chính là sư đệ của tại hạ, đệ tử quan môn của sư phụ, thành chủ hiện tại của Vô Song thành, Vô Song.”
Doãn Lạc Hà gật đầu một cái: “Vốn ta còn không tin, nhưng thấy hắn cầm Vô Song Kiếm Hạp cũng tin tưởng đôi chút. Sau lão tổ tông của các ngươi chết, mấy trăm năm nay không ai sử dụng được hộp kiếm này. Tống Yến Hồi nghiên cứu mấy chục năm cũng không được mà giờ lại bị thiếu niên này nắm giữ?”
Lô Ngọc Địch gật đầu: “Ngày sư đệ nhập môn đã cộng hưởng cùng kiếm trong hộp, là thiên tài kiếm thuật trăm năm mới thấy của Vô Song thành.”
“Được lắm, Vô Song thành của các ngươi có người kế nghiệp rồi. Gọi Tống Yến Hồi ra đây cho ta.” Doãn Lạc Hà nói.
Lô Ngọc Địch kinh ngạc, nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên trả lời như thế nào, đành nhìn Vô Song. Vô Song mỉm cười nói: “Sư phụ của ta khó khăn lắm mới tháo được gánh nặng thành chủ, hôm nay đã bước Kiếm Lư, chuyên tâm tu luyện kiếm thuật. Mấy năm tới sẽ không gặp khách.”
“Coi mình là thành chủ thật à?” Doãn Lạc Hà không nhịn được xuất chưởng.
“Cẩn thận!” Lô Ngọc Địch kinh hãi hét lên.
Vô Song điểm nhẹ mũi chân, hộp kiếm trong tay che trước ngực, dễ dàng ngăn cản chưởng lực đó. Thế nhưng khi vừa đứng trở về lại cảm thấy chưởng lực kia không biết từ đâu sinh ra trở lại, còn mãnh liệt hơn gấp vài lần so với vừa rồi, đánh mình lui lại vài chục bước.
“Đây là Đoạn Hà chưởng, khi ngươi tưởng chưởng lực đã bị mình ngăn cản thì thực chất hậu chiêu còn ở phía sau, chịu khổ đi.” Lô Ngọc Địch còn nói móc.
Vô Song lại cười toe toét: “Chưởng pháp thật thú vị.”
“Ta không so đo với thằng nhãi nhà ngươi. Bảo Tống Yến Hồi ra đây. Năm xưa sư phụ hắn nói chỉ cần ta thắng được ông ta là có thể dẫn hắn đi. Giờ sư phụ hắn đã chết từ đời nào rồi, ta có thể đánh thắng Tống Yến Hồi, cũng có thể mang hắn đi.” Doãn Lạc Hà quay sang nói với Lô Ngọc Địch: “Ngươi bảo hắn ra khỏi Kiếm Lư cho ta.”
Lô Ngọc Địch cười khổ: “Tiền bối, sư tổ chết rồi thì trận cược cũng kết thúc, làm sao lại chuyển lên người sư phụ được? Không công bằng.”
Doãn Lạc Hà cười khẽ một tiếng: “Ngươi thắng được ta à?”
Lô Ngọc Địch lắc đầu: “Tiền bối nói đùa rồi, đương nhiên không đánh nổi.”
“Vậy ngươi còn nói công bằng gì với ta? Ngươi với ta có gì công bằng mà bàn.” Doãn Lạc Hà bước tới: “Ngươi mau gọi hắn ra đây, không thì tự ta đi tìm.”
Vô Song đột nhiên ngồi khoanh chân dưới đất, vung tay lên. Hộp kiếm đã được hắn mở ra, trong đó có mười hai thanh tiểu kiếm xếp và một thanh trường kiếm màu đỏ lửa. “Vân Toa!” Vô Song đọc khẽ một tiếng, ngón tay búng nhẹ vào một thanh tiểu kiếm. Thanh kiếm bị búng lên không, xoay một vòng rồi bay thẳng về phía Doãn Lạc Hà.
Ngón tay gảy khẽ, cười nói giết người, đoạt tính mạng người như tiên nhân hái sao...
“Phi Kiếm thuật!” Lạc Minh Hiên kinh hãi, hắn đã nghe danh môn kiếm thuật này tư lâu nhưng đây là lần đầu thấy có người thi triển.
Doãn Lạc Hà lại chẳng hề lay động, vung tay phải lên, đánh văng thanh phi kiếm về hộp kiếm. Cô cười khinh miệt: “Ngươi dùng được mấy thanh thì dùng hết cho ta. Vô Song Kiếm Hạp của ngươi dọa người khác còn được, đòi dọa ta? Còn non lắm!”
Thanh Vân Toa kia trở lại hộp kiếm với khí thế vượt xa lúc vừa ra. Vô Song nâng hộp kiếm hơi ngửa ra sau mới tản được lực đạo.
Lô Ngọc Địch âm thầm lo lắng, nếu bàn về đơn đả độc đấu, trong Vô Song thành ngoại trừ Tống Yến Hồi, những người khác quả thật không phải đối thủ của Doãn Lạc Hà. Tuy sư đệ Vô Song lên làm thành chủ, Phi Kiếm thuật cũng có chút thành tựu nhưng có địch nổi Doãn Lạc Hà hay không vẫn còn chưa biết. Dẫu sao Lạc Hà Tiên Tử biến mất trên giang hồ đã mấy năm. Mấy năm đó ở Tuyết Nguyệt thành liệu công lực có tăng cường hay có chỗ tốt gì khác không, người ngoài không biết được. Nếu sư đệ thắng được thì tốt, nếu thua thì chức thành chủ khéo sẽ lung lay mất... Hắn suy nghĩ một hồi rồi ngăn trước mặt Doãn Lạc Hà: “Tiền bối, xin hãy đợi đã.”
Doãn Lạc Hà nhướn mày: “Ngươi cũng không tự lượng sức mình ư?”
Lô Ngọc Địch vội vàng lắc đầu: “Vãn bối không dám, chỉ có điều vãn bối có một suy nghĩ, liệu tiền bối có cho phép ta nói không.”
Doãn Lạc Hà không nhịn được nói: “Ngươi nói đi.”
“Trận đánh cược của sư tổ đã hủy bỏ. Chuyện của sư phụ nhưng bản thân sư phụ lười quản, đại đệ tử ta đây đành phải hao tâm tổn trí rồi. Chẳng bằng như vậy đi. Nếu đệ tử của tiền bối đánh thắng được đệ tử của sư phụ, vậy mời tiền bối dẫn sư phụ đi.”
Doãn Lạc Hà nhìn Lạc Minh Hiên: “Có tự tin không?”
Lạc Minh Hiên vỗ ngực một cái: “Còn phải nói à.”
Doãn Lạc Hà quay đầu lại: “Được.” sau đó diểm nhẹ mũi chân, tránh sang bên.
Nào ngờ Lô Ngọc Địch cũng đạp chân theo Doãn Lạc Hà tránh sang một bên. Doãn Lạc Hà kinh ngạc: “Ngươi tới đây làm gì?”
Lô Ngọc Địch chỉ Lạc Minh Hiên và Vô Song đứng đó: “Xem bọn họ tỉ thí.”
“Không phải ngươi xuất chiến à?” Doãn Lạc Hà, Lạc Minh Hiên và Vô Song cùng hỏi.
Lô Ngọc Địch ra vẻ vô tội: “Ta có nói thế đâu. Sư phụ có hai đệ tử cơ mà...”
Doãn Lạc Hà nhìn Lạc Minh Hiên: “Còn tự tin không?”
Lạc Minh Hiên cắn răng, rút trọng kiếm Vô Vọng ra, hung hăng nói: “Đã tới nước này rồi, không tự tin cũng phải tự tin.”
Vô Song cười một tiếng: “Ta từng giao thủ với các đệ tử khác của Tuyết Nguyệt thành rồi.”
“Ai?” Lạc Minh Hiên cau mày.
Vô Song suy nghĩ một chút: “Tên là Lôi Vô Kiệt, người mặc áo đỏ.”
“Kết quả thế nào?” Lạc Minh Hiên hỏi.
“Hắn rất cứng rắn, nhưng võ công không tốt.” Vô Song lắc đầu: “Cả đám cùng xông lên cũng không đánh nổi mình ta.”
Chân Lạc Minh Hiên mềm nhũn, cánh tay cầm kiếm cũng run rẩy, ngoài miệng vẫn cố nói: “À, Lôi sư đệ ấy hả. Trong Tuyết Nguyệt thành võ công của hắn chỉ bình thường thôi. Ta là sư huynh của hắn, nhập môn trước hắn sáu bảy năm. Võ công của hắn hơi kém, ta cũng thường dạy dỗ hắn.”
Vô Song gật đầu một cái: “Vậy cũng là có duyên.”
Lạc Minh Hiên bước tới trước vài bước, dừng lại nhìn Vô Song. Vô Song cũng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Minh Hiên.
“Đánh đi.” Vô Song vung tay: “Vân Toa, Khinh Sương, Phong Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp.”
Năm thanh phi kiếm đứng trước mặt hắn.
Doãn Lạc Hà kinh ngạc nói: “Hắn còn trẻ vậy là vận dụng được tới năm thanh phi kiếm cơ à?”
Khóe miệng Lô Ngọc Địch hơi nhếch lên, cười thầm trong lòng: Kịch hay còn ở phía sau.
“Thế thì ta là thành chủ Tuyết Nguyệt thành đây.” Doãn Lạc Hà khinh thường nói.
Lô Ngọc Địch trên cửa thành cũng cầm thương đi tới, chắp tay với Doãn Lạc Hà: “Doãn tiền bối, đã lâu không gặp.”
“Lô Ngọc Địch.” Thần sắc Doãn Lạc Hàhòa hoãn lại, hỏi: “Người này thật sự thành chủ hiện tại của các ngươi?”
Lô Ngọc Địch thở dài: “Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng vị này chính là sư đệ của tại hạ, đệ tử quan môn của sư phụ, thành chủ hiện tại của Vô Song thành, Vô Song.”
Doãn Lạc Hà gật đầu một cái: “Vốn ta còn không tin, nhưng thấy hắn cầm Vô Song Kiếm Hạp cũng tin tưởng đôi chút. Sau lão tổ tông của các ngươi chết, mấy trăm năm nay không ai sử dụng được hộp kiếm này. Tống Yến Hồi nghiên cứu mấy chục năm cũng không được mà giờ lại bị thiếu niên này nắm giữ?”
Lô Ngọc Địch gật đầu: “Ngày sư đệ nhập môn đã cộng hưởng cùng kiếm trong hộp, là thiên tài kiếm thuật trăm năm mới thấy của Vô Song thành.”
“Được lắm, Vô Song thành của các ngươi có người kế nghiệp rồi. Gọi Tống Yến Hồi ra đây cho ta.” Doãn Lạc Hà nói.
Lô Ngọc Địch kinh ngạc, nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên trả lời như thế nào, đành nhìn Vô Song. Vô Song mỉm cười nói: “Sư phụ của ta khó khăn lắm mới tháo được gánh nặng thành chủ, hôm nay đã bước Kiếm Lư, chuyên tâm tu luyện kiếm thuật. Mấy năm tới sẽ không gặp khách.”
“Coi mình là thành chủ thật à?” Doãn Lạc Hà không nhịn được xuất chưởng.
“Cẩn thận!” Lô Ngọc Địch kinh hãi hét lên.
Vô Song điểm nhẹ mũi chân, hộp kiếm trong tay che trước ngực, dễ dàng ngăn cản chưởng lực đó. Thế nhưng khi vừa đứng trở về lại cảm thấy chưởng lực kia không biết từ đâu sinh ra trở lại, còn mãnh liệt hơn gấp vài lần so với vừa rồi, đánh mình lui lại vài chục bước.
“Đây là Đoạn Hà chưởng, khi ngươi tưởng chưởng lực đã bị mình ngăn cản thì thực chất hậu chiêu còn ở phía sau, chịu khổ đi.” Lô Ngọc Địch còn nói móc.
Vô Song lại cười toe toét: “Chưởng pháp thật thú vị.”
“Ta không so đo với thằng nhãi nhà ngươi. Bảo Tống Yến Hồi ra đây. Năm xưa sư phụ hắn nói chỉ cần ta thắng được ông ta là có thể dẫn hắn đi. Giờ sư phụ hắn đã chết từ đời nào rồi, ta có thể đánh thắng Tống Yến Hồi, cũng có thể mang hắn đi.” Doãn Lạc Hà quay sang nói với Lô Ngọc Địch: “Ngươi bảo hắn ra khỏi Kiếm Lư cho ta.”
Lô Ngọc Địch cười khổ: “Tiền bối, sư tổ chết rồi thì trận cược cũng kết thúc, làm sao lại chuyển lên người sư phụ được? Không công bằng.”
Doãn Lạc Hà cười khẽ một tiếng: “Ngươi thắng được ta à?”
Lô Ngọc Địch lắc đầu: “Tiền bối nói đùa rồi, đương nhiên không đánh nổi.”
“Vậy ngươi còn nói công bằng gì với ta? Ngươi với ta có gì công bằng mà bàn.” Doãn Lạc Hà bước tới: “Ngươi mau gọi hắn ra đây, không thì tự ta đi tìm.”
Vô Song đột nhiên ngồi khoanh chân dưới đất, vung tay lên. Hộp kiếm đã được hắn mở ra, trong đó có mười hai thanh tiểu kiếm xếp và một thanh trường kiếm màu đỏ lửa. “Vân Toa!” Vô Song đọc khẽ một tiếng, ngón tay búng nhẹ vào một thanh tiểu kiếm. Thanh kiếm bị búng lên không, xoay một vòng rồi bay thẳng về phía Doãn Lạc Hà.
Ngón tay gảy khẽ, cười nói giết người, đoạt tính mạng người như tiên nhân hái sao...
“Phi Kiếm thuật!” Lạc Minh Hiên kinh hãi, hắn đã nghe danh môn kiếm thuật này tư lâu nhưng đây là lần đầu thấy có người thi triển.
Doãn Lạc Hà lại chẳng hề lay động, vung tay phải lên, đánh văng thanh phi kiếm về hộp kiếm. Cô cười khinh miệt: “Ngươi dùng được mấy thanh thì dùng hết cho ta. Vô Song Kiếm Hạp của ngươi dọa người khác còn được, đòi dọa ta? Còn non lắm!”
Thanh Vân Toa kia trở lại hộp kiếm với khí thế vượt xa lúc vừa ra. Vô Song nâng hộp kiếm hơi ngửa ra sau mới tản được lực đạo.
Lô Ngọc Địch âm thầm lo lắng, nếu bàn về đơn đả độc đấu, trong Vô Song thành ngoại trừ Tống Yến Hồi, những người khác quả thật không phải đối thủ của Doãn Lạc Hà. Tuy sư đệ Vô Song lên làm thành chủ, Phi Kiếm thuật cũng có chút thành tựu nhưng có địch nổi Doãn Lạc Hà hay không vẫn còn chưa biết. Dẫu sao Lạc Hà Tiên Tử biến mất trên giang hồ đã mấy năm. Mấy năm đó ở Tuyết Nguyệt thành liệu công lực có tăng cường hay có chỗ tốt gì khác không, người ngoài không biết được. Nếu sư đệ thắng được thì tốt, nếu thua thì chức thành chủ khéo sẽ lung lay mất... Hắn suy nghĩ một hồi rồi ngăn trước mặt Doãn Lạc Hà: “Tiền bối, xin hãy đợi đã.”
Doãn Lạc Hà nhướn mày: “Ngươi cũng không tự lượng sức mình ư?”
Lô Ngọc Địch vội vàng lắc đầu: “Vãn bối không dám, chỉ có điều vãn bối có một suy nghĩ, liệu tiền bối có cho phép ta nói không.”
Doãn Lạc Hà không nhịn được nói: “Ngươi nói đi.”
“Trận đánh cược của sư tổ đã hủy bỏ. Chuyện của sư phụ nhưng bản thân sư phụ lười quản, đại đệ tử ta đây đành phải hao tâm tổn trí rồi. Chẳng bằng như vậy đi. Nếu đệ tử của tiền bối đánh thắng được đệ tử của sư phụ, vậy mời tiền bối dẫn sư phụ đi.”
Doãn Lạc Hà nhìn Lạc Minh Hiên: “Có tự tin không?”
Lạc Minh Hiên vỗ ngực một cái: “Còn phải nói à.”
Doãn Lạc Hà quay đầu lại: “Được.” sau đó diểm nhẹ mũi chân, tránh sang bên.
Nào ngờ Lô Ngọc Địch cũng đạp chân theo Doãn Lạc Hà tránh sang một bên. Doãn Lạc Hà kinh ngạc: “Ngươi tới đây làm gì?”
Lô Ngọc Địch chỉ Lạc Minh Hiên và Vô Song đứng đó: “Xem bọn họ tỉ thí.”
“Không phải ngươi xuất chiến à?” Doãn Lạc Hà, Lạc Minh Hiên và Vô Song cùng hỏi.
Lô Ngọc Địch ra vẻ vô tội: “Ta có nói thế đâu. Sư phụ có hai đệ tử cơ mà...”
Doãn Lạc Hà nhìn Lạc Minh Hiên: “Còn tự tin không?”
Lạc Minh Hiên cắn răng, rút trọng kiếm Vô Vọng ra, hung hăng nói: “Đã tới nước này rồi, không tự tin cũng phải tự tin.”
Vô Song cười một tiếng: “Ta từng giao thủ với các đệ tử khác của Tuyết Nguyệt thành rồi.”
“Ai?” Lạc Minh Hiên cau mày.
Vô Song suy nghĩ một chút: “Tên là Lôi Vô Kiệt, người mặc áo đỏ.”
“Kết quả thế nào?” Lạc Minh Hiên hỏi.
“Hắn rất cứng rắn, nhưng võ công không tốt.” Vô Song lắc đầu: “Cả đám cùng xông lên cũng không đánh nổi mình ta.”
Chân Lạc Minh Hiên mềm nhũn, cánh tay cầm kiếm cũng run rẩy, ngoài miệng vẫn cố nói: “À, Lôi sư đệ ấy hả. Trong Tuyết Nguyệt thành võ công của hắn chỉ bình thường thôi. Ta là sư huynh của hắn, nhập môn trước hắn sáu bảy năm. Võ công của hắn hơi kém, ta cũng thường dạy dỗ hắn.”
Vô Song gật đầu một cái: “Vậy cũng là có duyên.”
Lạc Minh Hiên bước tới trước vài bước, dừng lại nhìn Vô Song. Vô Song cũng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Minh Hiên.
“Đánh đi.” Vô Song vung tay: “Vân Toa, Khinh Sương, Phong Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp.”
Năm thanh phi kiếm đứng trước mặt hắn.
Doãn Lạc Hà kinh ngạc nói: “Hắn còn trẻ vậy là vận dụng được tới năm thanh phi kiếm cơ à?”
Khóe miệng Lô Ngọc Địch hơi nhếch lên, cười thầm trong lòng: Kịch hay còn ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.