Chương 198: Phượng Hoàng Vu Phi
Chu Mộc Nam
28/04/2020
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Lôi Vô Kiệt nhìn chiếc thuyền kia, trong lòng hơi động, bèn hỏi: “Chiếc thuyền kia có tới được đảo Tam Xà không?”
Trân Châu nhìn hắn, lấy làm lạ: “Ngươi thật kỳ lạ, cứ nghĩ tới chuyện đến đảo Tam Xà làm gì vậy? Ở đó khắp nơi đều là rắn độc, bị cắn một cái là toi mạng đấy.”
“Ta muốn tới xem thử, dù sao cũng là điểm cuối của biển khơi trong truyền thuyết.” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng. “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Được. Nhưng toàn bộ Bắc Ly chỉ có sáu mươi hai chiếc thuyền dài Tuyết Tùng.” Trân Châu cau mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta nhớ cha từng nói, dài bốn mươi bốn trượng, rộng mười tám trượng, là thuyền nhanh nhất của Bắc Ly. Trên đời này chỉ có thuyền dài Tuyết Tùng mới có thể đi sâu vào trong biển đến vậy.”
“Hóa ra là thế.” Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh hiểu ra. “Trân Châu, ngươi rất hiểu về thuyền à.”
“Đều do cha nói với ta. Năm xưa cha ta là thợ mộc giỏi nhất trong thành, từng được gọi tới tham gia chế tạo thuyền Tuyết Tùng.” Trân Châu nói đầy tự hào.
“Ta hiểu rồi.” Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái, ôm cái bọc nói: “Vậy ta về trước tìm bằng hữu đã.”
“Mai ngươi có đến không?” Trân Châu hơi mất mát.
“Đương nhiên rồi, mai còn có chợ cá không?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Có, lần này là chợ cỡ lớn, kéo dài ba ngày liền.” Trân Châu cười nói.
“Vậy mai ta sẽ dẫn bằng hữu của ta cùng tới.” Lôi Vô Kiệt nói với Trân Châu rồi quay đầu sang, nhìn chiếc thuyền lớn như đang suy nghĩ.
Quán trọ Quan Triều.
Tuy đặt tên rất phong nhã nhưng thực tế lại đổ nát hoang tàn, có thể sánh được với Tuyết Lạc sơn trang của Tiêu Sắt. Tiêu Sắt mệt mỏi nằm trên giường, hai mắt khép hờ. Đường Liên ngồi bên chiếc bàn, thấy sắc trời dần tối bèn lấy đá lửa ra đốt nến.
“Đại sư huynh.” Tiêu Sắt gọi một tiếng sư huynh rất hiếm thấy.
“Ta biết ngươi định nói gì.” Đường Liên ngắt lời hắn, thừa nhận. “Ta cũng đói.”
Cái bụng của hai người cùng kêu một tiếng.
Đường Liên thở dài: “Không nên để tên tiểu tử thối kia ra ngoài, tiểu tử kia quá không đáng tin cậy, đi suốt hai canh giờ vẫn chưa về, không biết chạy đâu chơi rồi. Chẳng lẽ... gặp bất trắc gì?”
“Không biết, chặng đường vừa qua chúng ta che giấu hành tung rất kỹ, cũng không có ai theo dõi. Sau trận đánh ở Lôi gia bảo, Ám Hà cũng tổn thất không nhỏ, gần đây không có động tĩnh gì.” Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi nói. “Ta đoán.”
“Hắn rơi xuống biển chết chìm rồi!”
Đường Liên cười khổ gật đầu một cái: “Rất hy vọng lời ngươi nói là thật.”
“He he, đại sư huynh, sao giờ ngươi cũng học theo tên hồ ly thối nói xấu ta?” Lôi Vô Kiệt giơ chân đá văng cánh cửa, bước vào đặt cái ‘cạch’ cả chậu cua biển lớn lên bàn: “Ta đi mua cua về luộc cho các ngươi đây, thoải mái lắm chắc?”
Mùi cua lập tức bay đầy phòng. Tiêu Sắt vốn nằm trên giường như đang hấp hối cũng lập tức xuống giường xoay cái ghế ra bên cạnh bàn ngồi, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Bảo ngươi ra ngoài mua ít đồ ăn, ngươi lại mua cua sống về nấu. Kiếm được ở đâu thế?”
“Nói ra thì dài lắm, ta ra chợ cá tiếng tăm lừng lẫy. Nơi đó có rùa đen lớn thế này này.” Lôi Vô Kiệt làm một động tác khoa trương. “Còn có con cá chấm xanh dài thế này này.”
Tiêu Sắt đang ăn một con cua nghe câu này kinh ngạc, vứt con cua trong tay lên bàn: “Rùa biển lớn như vậy, cá chấm xanh dài như thế. Được lắm, tạm không nói tới chuyện ngươi đi chơi quên cả thời giờ, ta hỏi ngươi vì sao cuối cùng lại mang cua về, mà chỉ có cua thôi!”
Lôi Vô Kiệt giơ một ngón tay, ngạo nghễ đáp: “Vì nó rẻ. Một chậu to như vậy mà chẳng tốn bao tiền. Chỉ mười đồng tiền!”
Đường Liên và Tiêu Sắt nhìn nhau. Đường Liên thấy đồ ăn, cơn giận trong lòng đã tiêu tan quá nửa, lại biến thành đại sư huynh rộng rãi với mọi người: “Lôi sư đệ nghĩ vậy cũng không sai. Chúng ta còn cần thuê thuyền ra biển, không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền. Tiêu Sắt, thân thể ngươi đang suy yếu, đừng nổi nóng.”
“Ta nhổ vào.” Tiêu Sắt nói chữ ‘nhổ’ rất rõ ràng, không như một người bệnh nặng. Hắn vỗ bàn một cái: “Ta là trang chủ Tuyết Lạc sơn trang, là nam nhân từng thắng cả một tòa thành ở Thiên Kim thành. Ta không thuê thuyền, ta mua một chiếc cho ngươi.”
“Được được được. Tiêu trang chủ bá đạo, Tiêu thành chủ uy vũ.” Lôi Vô Kiệt cầm cua trong chậu lên giả bộ định lấy “Vậy Tiêu công tử có ăn không?”
“Ăn!” Tiêu Sắt ấn chậu cua xuống.
Cuối cùng ba người lặng lẽ ăn cua, toàn bộ gian phòng chỉ còn tiếng bóc vỏ nhấm mút. Đang ăn, Tiêu Sắt đột nhiên buồn bực: “Đống vỏ sò này ở đâu ra?”
“Một cô gái đánh cá bản địa cho ta.” Lôi Vô Kiệt cười nói: “Nhưng ta đã hứa sẽ tặng cô ấy một cái gương. Tiêu Sắt, ngươi có gương không, cho ta một cái?”
“Có.” Tiêu Sắt đáp rất dứt khoát, lấy từ trong lòng ra một cái gương bạc đặt lên bàn.
“Thế này có hơi nhỏ không?” Lôi Vô Kiệt vội vàng cầm lên, nhưng vẫn chê. “Thế này thì thành ta hẹp hòi mất, nhưng thật tinh xảo.” Chỉ thấy tuy chiếc gương đó nhỏ nhưng hoa văn trên góc được điêu khắc hết sức tỉ mỉ.
“Đây là thợ thủ công Tả Tam của cung đình làm, một cái này mua được một ngàn cái gương đồng mà ngươi nói.” Tiêu Sắt lạnh lùng nói: “Ta thấy hiếm lắm ngươi mới gặp vận đào hoa nên mới cố mà đưa cho ngươi.”
“Đào hoa?” Lôi Vô Kiệt đầu tiên kinh ngạc, sau đó cả giận nói: “Tiêu Sắt, ngươi được lắm. Ngươi sợ ta cướp Diệp cô nương với ngươi nên định tìm cơ hội đẩy ta đi đúng không! Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
“Im đi!” Tiêu Sắt trừng mắt với hắn.
“Không ngờ Tiêu Sắt ngươi lại là người như vậy! Lôi Vô Kiệt ta đúng là có mắt như mù, đã nói là nam nhi hảo hán phải cạnh tranh không bằng...” Lôi Vô Kiệt vẫn lải nhải không thôi, Tiêu Sắt cũng lười để ý tới hắn, tiếp tục cúi đầu ăn cua.
“Được rồi, được rồi.” Đường Liên quát bảo ngưng lại: “Đừng làm trò nữa, bảo ngươi hỏi thăm thuyền, ngươi có hỏi được không?”
Lôi Vô Kiệt tức giận quay sang: “Có, thuyền ở đây không đi được xa như vậy. Hơn nữa quan gia cũng không cho đi.”
“Ngư dân bình thường bị cấm tới vùng biển cách đây trăm dặm. Đó là vùng biển của quan phủ, mười hai năm trước Bắc Ly ban bố lệnh cấm biển. Chỉ có thuyền quan của thành Đông Cập hoặc thuyền buôn có giấy thông hành mới được phép đi vào.” Tiêu Sắt nói.
“Ngươi biết lắm nhỉ!” Lôi Vô Kiệt tức giận nói. “Biết rồi sao còn bảo ta đi hỏi, lãng phí thời gian.”
“Bảo ngươi đi xem là xem gần đây có thuyền buôn lớn qua đây không, thuyền buôn lớn thường có giấy thông hành.” Tiêu Sắt nói.
“Đúng là có một chiếc.” Lôi Vô Kiệt đột nhiên nói: “Một chiếc thuyền rất lớn, nó gọi là thuyền dài Tuyết Tùng. Cô gái kia nói thuyền này có thể đi tới vùng biển rất xa.”
“Thuyền dài Tuyết Tùng!” Tiêu Sắt và Đường Liên đều giật mình.
“Đúng vậy, trên thuyền đó còn có một lá cờ lớn rất uy phong, trên đó thêu một con phượng hoàng như đang tắm trong lửa bay lượn!” Lôi Vô Kiệt nhớ lại nói.
“Là thuyền của quan gia à?” Đường Liên cau mày hỏi Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt lắc đầu, thần sắc trịnh trọng. “Không phải, hình vẽ trên lá cờ là ‘Phượng Hoàng Vu Phi’, là gia huy của Thanh Châu Mộc gia.”
“Mộc gia?”
“Đúng. Gia tộc giàu nhất Thanh Châu, Mộc gia.”
Lôi Vô Kiệt nhìn chiếc thuyền kia, trong lòng hơi động, bèn hỏi: “Chiếc thuyền kia có tới được đảo Tam Xà không?”
Trân Châu nhìn hắn, lấy làm lạ: “Ngươi thật kỳ lạ, cứ nghĩ tới chuyện đến đảo Tam Xà làm gì vậy? Ở đó khắp nơi đều là rắn độc, bị cắn một cái là toi mạng đấy.”
“Ta muốn tới xem thử, dù sao cũng là điểm cuối của biển khơi trong truyền thuyết.” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng. “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Được. Nhưng toàn bộ Bắc Ly chỉ có sáu mươi hai chiếc thuyền dài Tuyết Tùng.” Trân Châu cau mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta nhớ cha từng nói, dài bốn mươi bốn trượng, rộng mười tám trượng, là thuyền nhanh nhất của Bắc Ly. Trên đời này chỉ có thuyền dài Tuyết Tùng mới có thể đi sâu vào trong biển đến vậy.”
“Hóa ra là thế.” Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh hiểu ra. “Trân Châu, ngươi rất hiểu về thuyền à.”
“Đều do cha nói với ta. Năm xưa cha ta là thợ mộc giỏi nhất trong thành, từng được gọi tới tham gia chế tạo thuyền Tuyết Tùng.” Trân Châu nói đầy tự hào.
“Ta hiểu rồi.” Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái, ôm cái bọc nói: “Vậy ta về trước tìm bằng hữu đã.”
“Mai ngươi có đến không?” Trân Châu hơi mất mát.
“Đương nhiên rồi, mai còn có chợ cá không?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Có, lần này là chợ cỡ lớn, kéo dài ba ngày liền.” Trân Châu cười nói.
“Vậy mai ta sẽ dẫn bằng hữu của ta cùng tới.” Lôi Vô Kiệt nói với Trân Châu rồi quay đầu sang, nhìn chiếc thuyền lớn như đang suy nghĩ.
Quán trọ Quan Triều.
Tuy đặt tên rất phong nhã nhưng thực tế lại đổ nát hoang tàn, có thể sánh được với Tuyết Lạc sơn trang của Tiêu Sắt. Tiêu Sắt mệt mỏi nằm trên giường, hai mắt khép hờ. Đường Liên ngồi bên chiếc bàn, thấy sắc trời dần tối bèn lấy đá lửa ra đốt nến.
“Đại sư huynh.” Tiêu Sắt gọi một tiếng sư huynh rất hiếm thấy.
“Ta biết ngươi định nói gì.” Đường Liên ngắt lời hắn, thừa nhận. “Ta cũng đói.”
Cái bụng của hai người cùng kêu một tiếng.
Đường Liên thở dài: “Không nên để tên tiểu tử thối kia ra ngoài, tiểu tử kia quá không đáng tin cậy, đi suốt hai canh giờ vẫn chưa về, không biết chạy đâu chơi rồi. Chẳng lẽ... gặp bất trắc gì?”
“Không biết, chặng đường vừa qua chúng ta che giấu hành tung rất kỹ, cũng không có ai theo dõi. Sau trận đánh ở Lôi gia bảo, Ám Hà cũng tổn thất không nhỏ, gần đây không có động tĩnh gì.” Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi nói. “Ta đoán.”
“Hắn rơi xuống biển chết chìm rồi!”
Đường Liên cười khổ gật đầu một cái: “Rất hy vọng lời ngươi nói là thật.”
“He he, đại sư huynh, sao giờ ngươi cũng học theo tên hồ ly thối nói xấu ta?” Lôi Vô Kiệt giơ chân đá văng cánh cửa, bước vào đặt cái ‘cạch’ cả chậu cua biển lớn lên bàn: “Ta đi mua cua về luộc cho các ngươi đây, thoải mái lắm chắc?”
Mùi cua lập tức bay đầy phòng. Tiêu Sắt vốn nằm trên giường như đang hấp hối cũng lập tức xuống giường xoay cái ghế ra bên cạnh bàn ngồi, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Bảo ngươi ra ngoài mua ít đồ ăn, ngươi lại mua cua sống về nấu. Kiếm được ở đâu thế?”
“Nói ra thì dài lắm, ta ra chợ cá tiếng tăm lừng lẫy. Nơi đó có rùa đen lớn thế này này.” Lôi Vô Kiệt làm một động tác khoa trương. “Còn có con cá chấm xanh dài thế này này.”
Tiêu Sắt đang ăn một con cua nghe câu này kinh ngạc, vứt con cua trong tay lên bàn: “Rùa biển lớn như vậy, cá chấm xanh dài như thế. Được lắm, tạm không nói tới chuyện ngươi đi chơi quên cả thời giờ, ta hỏi ngươi vì sao cuối cùng lại mang cua về, mà chỉ có cua thôi!”
Lôi Vô Kiệt giơ một ngón tay, ngạo nghễ đáp: “Vì nó rẻ. Một chậu to như vậy mà chẳng tốn bao tiền. Chỉ mười đồng tiền!”
Đường Liên và Tiêu Sắt nhìn nhau. Đường Liên thấy đồ ăn, cơn giận trong lòng đã tiêu tan quá nửa, lại biến thành đại sư huynh rộng rãi với mọi người: “Lôi sư đệ nghĩ vậy cũng không sai. Chúng ta còn cần thuê thuyền ra biển, không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền. Tiêu Sắt, thân thể ngươi đang suy yếu, đừng nổi nóng.”
“Ta nhổ vào.” Tiêu Sắt nói chữ ‘nhổ’ rất rõ ràng, không như một người bệnh nặng. Hắn vỗ bàn một cái: “Ta là trang chủ Tuyết Lạc sơn trang, là nam nhân từng thắng cả một tòa thành ở Thiên Kim thành. Ta không thuê thuyền, ta mua một chiếc cho ngươi.”
“Được được được. Tiêu trang chủ bá đạo, Tiêu thành chủ uy vũ.” Lôi Vô Kiệt cầm cua trong chậu lên giả bộ định lấy “Vậy Tiêu công tử có ăn không?”
“Ăn!” Tiêu Sắt ấn chậu cua xuống.
Cuối cùng ba người lặng lẽ ăn cua, toàn bộ gian phòng chỉ còn tiếng bóc vỏ nhấm mút. Đang ăn, Tiêu Sắt đột nhiên buồn bực: “Đống vỏ sò này ở đâu ra?”
“Một cô gái đánh cá bản địa cho ta.” Lôi Vô Kiệt cười nói: “Nhưng ta đã hứa sẽ tặng cô ấy một cái gương. Tiêu Sắt, ngươi có gương không, cho ta một cái?”
“Có.” Tiêu Sắt đáp rất dứt khoát, lấy từ trong lòng ra một cái gương bạc đặt lên bàn.
“Thế này có hơi nhỏ không?” Lôi Vô Kiệt vội vàng cầm lên, nhưng vẫn chê. “Thế này thì thành ta hẹp hòi mất, nhưng thật tinh xảo.” Chỉ thấy tuy chiếc gương đó nhỏ nhưng hoa văn trên góc được điêu khắc hết sức tỉ mỉ.
“Đây là thợ thủ công Tả Tam của cung đình làm, một cái này mua được một ngàn cái gương đồng mà ngươi nói.” Tiêu Sắt lạnh lùng nói: “Ta thấy hiếm lắm ngươi mới gặp vận đào hoa nên mới cố mà đưa cho ngươi.”
“Đào hoa?” Lôi Vô Kiệt đầu tiên kinh ngạc, sau đó cả giận nói: “Tiêu Sắt, ngươi được lắm. Ngươi sợ ta cướp Diệp cô nương với ngươi nên định tìm cơ hội đẩy ta đi đúng không! Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
“Im đi!” Tiêu Sắt trừng mắt với hắn.
“Không ngờ Tiêu Sắt ngươi lại là người như vậy! Lôi Vô Kiệt ta đúng là có mắt như mù, đã nói là nam nhi hảo hán phải cạnh tranh không bằng...” Lôi Vô Kiệt vẫn lải nhải không thôi, Tiêu Sắt cũng lười để ý tới hắn, tiếp tục cúi đầu ăn cua.
“Được rồi, được rồi.” Đường Liên quát bảo ngưng lại: “Đừng làm trò nữa, bảo ngươi hỏi thăm thuyền, ngươi có hỏi được không?”
Lôi Vô Kiệt tức giận quay sang: “Có, thuyền ở đây không đi được xa như vậy. Hơn nữa quan gia cũng không cho đi.”
“Ngư dân bình thường bị cấm tới vùng biển cách đây trăm dặm. Đó là vùng biển của quan phủ, mười hai năm trước Bắc Ly ban bố lệnh cấm biển. Chỉ có thuyền quan của thành Đông Cập hoặc thuyền buôn có giấy thông hành mới được phép đi vào.” Tiêu Sắt nói.
“Ngươi biết lắm nhỉ!” Lôi Vô Kiệt tức giận nói. “Biết rồi sao còn bảo ta đi hỏi, lãng phí thời gian.”
“Bảo ngươi đi xem là xem gần đây có thuyền buôn lớn qua đây không, thuyền buôn lớn thường có giấy thông hành.” Tiêu Sắt nói.
“Đúng là có một chiếc.” Lôi Vô Kiệt đột nhiên nói: “Một chiếc thuyền rất lớn, nó gọi là thuyền dài Tuyết Tùng. Cô gái kia nói thuyền này có thể đi tới vùng biển rất xa.”
“Thuyền dài Tuyết Tùng!” Tiêu Sắt và Đường Liên đều giật mình.
“Đúng vậy, trên thuyền đó còn có một lá cờ lớn rất uy phong, trên đó thêu một con phượng hoàng như đang tắm trong lửa bay lượn!” Lôi Vô Kiệt nhớ lại nói.
“Là thuyền của quan gia à?” Đường Liên cau mày hỏi Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt lắc đầu, thần sắc trịnh trọng. “Không phải, hình vẽ trên lá cờ là ‘Phượng Hoàng Vu Phi’, là gia huy của Thanh Châu Mộc gia.”
“Mộc gia?”
“Đúng. Gia tộc giàu nhất Thanh Châu, Mộc gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.