Chương 202: Thừa vân hóa long
Chu Mộc Nam
29/04/2020
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nghe Tiêu Sắt nói ba chữ ‘thuốc tráng dương’, gương mặt Mộc Xuân Phong cũng hơi ửng đỏ. Hắn ho nhẹ một tiếng: “Cái này, nói trắng ra thì đúng như lời Tiêu Sắt.”
“Bệnh này khó chữa lắm à?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc nói.
Tiêu Sắt lắc đầu nói: “Ngươi còn trẻ, không hiểu.”
Đường Liên cau mày: “Thật ra ta nghe cũng không hiểu.”
Tiêu Sắt bất đắc dĩ giang hai tay: “Hóa ra chỉ mình ta hiểu? Các ngươi như vậy khiến ta rất lúng túng, thật ra ta chỉ hiểu biết nhiều thôi.”
Mộc Xuân Phong thở dài một tiếng nói: “Đại ca ta tuổi đã không nhỏ, hắn trời sinh tính cách phong lưu, khi còn trẻ không biết cách tiết chế nên giờ thân thể không được tốt. Đã mời rất nhiều danh y tới, ban đầu còn có tác dụng nhưng sau càng ngày càng nghiêm trọng. Ta tra khắp các sách cổ, tìm được một vị thuốc cần có ba loại mật rắn Kim Tuyến, Ngân Y, Thiết Lưu Ly. Nếu muốn gom đủ phải tới đảo Tam Xà. Ta bèn hỏi mượn phụ thân một chiếc thuyền dài Tuyết Tùng, một mặt là để chữa bệnh cho gia huynh, mặt khác là giống ba vị, muốn chứng kiến cảnh đẹp tuyệt mỹ trên thế gian.”
“Kim Tuyến, Ngân Y, Thiết Lưu Ly?” Đường Liên trầm ngâm nói: “Kim Tuyến xà dễ tìm, Ngân Y xà khó tìm, còn Thiết Lưu Ly, đây là loại rắn gì?”
“Đảo Tam Xà chia làm đảo Kim Xà, đảo Ngân Xà và đảo Lưu Ly. Thiết Lưu Ly ở trên đảo Lưu Ly. Nghe nói là một con rắn lớn cực dài, đã sống tới vài trăm năm, chỉ chờ ngày cưỡi mây hóa rồng.” Khi nhắc tới đảo Tam Xà, hai mắt Mộc Xuân Phong đột nhiên sáng bừng lên: “Ta rất muốn thấy nó.”
“Muốn ba chúng ta giúp ngươi không thành vấn đề.” Tiêu Sắt lười biếng nói: “Nhưng ta có một yêu cầu.”
“Cứ nói đừng ngại.” Mộc Xuân Phong cười đáp.
“Sau khi đến đảo Tam Xà, giúp ngươi lấy được ba loại mật rắn, ngươi phải về?” Tiêu Sắt hỏi.
“Lần này ra biển, nếu có thể tới đảo Tam Xà đương nhiên phải bắt thêm chút Kim Tuyến xà về. Không dối gạt ba vị, để vào cấm hải này chúng ta cũng phải đưa không ít bạc cho quan phủ.” Mộc Xuân Phong nói: “Thanh Châu Mộc gia, xưa nay chưa từng làm ăn lỗ vốn.”
“Được, ba người chúng ta sẽ giúp ngươi lấy được ba loại mật rắn Kim Tuyến, Ngân Y, Thiết Lưu Ly. Nhưng sau đó ngươi phải cho ta mượn một chiếc thuyền nhỏ ra biển, chờ ta bảy ngày sau lại về.” Tiêu Sắt nói.
Mộc Xuân Phong kinh ngạc: “Ba vị định đi đâu?”
“Ngươi định quản à?” Tiêu Sắt nhíu mày.
“Cái này, Mộc mỗ đương nhiên không có ý đó. Chỉ có điều xung quanh đảo Tam Xà chỉ có biển cả, không có chỗ nào đặt chân. Ngươi chỉ đi bảy ngày, ta e là không kịp. Hơn nữa phía đông đảo Tam Xà là khu vực chết, sóng ngầm rất mạnh, cho dù là thuyền dài Tuyết Tùng cũng chẳng qua được, huống chi một chiếc thuyền nhỏ.” Giọng điệu của Mộc Xuân Phong rất thành khẩn: “Ta chỉ lo lắng thôi.”
Tiêu Sắt mỉm cười hỏi: “Xem ra Mộc huynh học thức uyên bác, đọc hết sách cổ. Như vậy trong sách cổ có nói phía ngoài đảo Tam Xà khung cảnh ra sao không?”
Mộc Xuân Phong suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đô đốc Đông Cập hải thành tiền triều từng viết ‘Đông Hành Hải Vực Chí’, nói phía ngoài đảo Tam Xà là khu vực chết. Không sóng không gió, người thường không thể qua nổi, thuyền không đi hết, có tốn cả đời cũng không cách nào tiến thêm một dặm, là điểm cuối cùng của biển cả. Sách cổ ‘Sơn Hải Đồ Chí’ có nói nơi đó là điểm cuối của thế giới, dẫn tới một vách đá sâu không thấy đáy, nước biển tập trung chảy thẳng xuống đó, chảy nhanh tới mức tóe lửa, thiêu đỏ cả bầu trời. Nhưng một quyển sách cổ khác ‘Thiên Phong Dã Lục’ lại nói, nơi đó có chúng tiên tới chầu, vạn phật cúi chào, là nơi ở của tiên nhân tuyệt thế.”
“Bất luận là trường hợp nào cũng đáng để xem thử.” Tiêu Sắt nói.
“Nhưng phải trả giá rất lớn.” Mộc Xuân Phong nói tiếp.
“Nếu sau bảy ngày ta vẫn chưa về, ngươi có thể lái thuyền đi.” Tiêu Sắt ngáp một cái. “Được hay không được, trả lời đi.”
Mộc Xuân Phong đi về cạnh bàn, nhấc bình trà trên bàn lên rót cho mình một chén. Hắn nhìn võ sĩ mặc giáp một cái rồi nói: “Được.”
“Được, mấy ngày nữa thì ra biển?” Tiêu Sắt hỏi.
“Đợi thêm ba ngày, triệu tập đủ người bắt rắn xong, ta sẽ lên đường.” Mộc Xuân Phong nói.
“Được, vậy ba ngày sau gặp lại.” Tiêu Sắt xoay người đi ra ngoài, Đường Liên và Lôi Vô Kiệt ôm quyền với Mộc Xuân Phong rồi đi theo.
“Đợi đã.” Mộc Xuân Phong nhẹ giọng gọi.
“Sao vậy? Ngươi đổi ý à?” Tiêu Sắt xoay người.
“Mộc mỗ chỉ tò mò, vừa rồi nghe hai vị thủ hạ của ta nói vị Lôi huynh này nội lực thâm hậu có thể khiến Kim Tuyến xà cũng sợ hãi né tránh. Còn vị Đường huynh này lại tinh thông ám khí, kỹ thuật sử dùng Long Tu châm như thần. Chẳng hay Tiêu huynh có bản lĩnh gì?” Mộc Xuân Phong vẫn mỉm cười nhìn Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt kéo mũ trùm đầu xuống: “Ta không có bản lĩnh gì.”
“Hả?” Mộc Xuân Phong nhướn mày một cái.
“Nhưng hai người bọn họ đều nghe lời ta.” Tiêu Sắt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: “Sao nào?”
“Rất tốt.” Mộc Xuân Phong gật đầu.
Sau khi ba người đi từ trên thuyền xuống, Đường Liên hỏi: “Tên Mộc Xuân Phong này đáp ứng sảng khoái như vậy? Liệu hắn có vấn đề gì không?”
"Sẽ không." Tiêu Sắt lắc đầu.
“Sao lại nghĩ vậy?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng: “Ta gặp nhiều loại công tử nhà có tiền như vậy rồi. Tự cho là thanh thoát phong độ, khí độ bất phàm, nghe ta nói muốn gặp cảnh tuyệt mỹ trên biển bèn như gặp tri kỷ móc hết tim gan ra. Hắn không có tâm cơ gì, rất dễ lừa. Ta đang nghĩ, lúc về có nên lừa ít tiền của hắn không.”
Lôi Vô Kiệt đầu tiên gật đầu một cái, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy lời này không đúng, hình như đâm trúng mình ở đâu đó. Mãi tới khi hắn nghe thấy câu ‘lừa ít tiền của hắn’ mới bừng tỉnh hiểu ra: “Tiêu Sắt, có phải ngày trước ngươi cũng nghĩ về ta như vậy không?”
“Lần đó thứ cho ánh mắt ta vụng về, nhìn sai mất rồi.” Tiêu Sắt lạnh lùng nhìn Lôi Vô Kiệt một cái: “Vốn tưởng ngươi chỉ có trang phục nghèo nàn, hóa ra ngươi nghèo thật.”
“Nhưng tìm được thuyền ra biển cũng tốt rồi.” Đường Liên nói: “Nếu dựa theo kế hoạch trước, phải lẻn vào thuyền quan đi biển, sau đó cướp thuyền giữa đường, như vậy sẽ gây động tĩnh quá lớn.”
Ba người vừa đi vùa nói, lại về trong chợ cá. Chỉ thấy Trân Châu vẫn ngồi bên quầy ngây ngốc, thấy ba người đi tới lập tức nhảy cẫng lên: “Ngươi về rồi à, có nhận được cái việc tệ hại kia không?”
“Việc tệ hại?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, tiếp đó gật đầu: “À à à, được.”
“Chúc mừng chúc mừng.” Bạn hàng trong chợ cá nghe vậy rối rít chúc mửng, mừng ba người ngoài này nhận được việc tốt, ánh mắt đầy vẻ ao ước. Dù sao thù lao cũng khoảng hai mươi lượng vàng, bọn họ vất vả hơn mười năm mới dành dụm được.
Đường Liên hỏi Trân Châu: “Con cá chấm xanh kia còn không?”
Trân Châu chỉ chậu gỗ bên cạnh: “Chỉ còn lại mình nó, để lại cho các ngươi đấy.”
“Vậy tối nay nấu canh cá ăn đi, coi như chúc mừng một chút.” Đường Liên cười nói.
“Được, tới nhà ta đi.” Trân Châu ngẩng đầu, gương mặt đầy ý cười.
Tiêu Sắt như có suy nghĩ, liếc nhìn Lôi Vô Kiệt một cái rồi gật đầu: “Được.”
Nghe Tiêu Sắt nói ba chữ ‘thuốc tráng dương’, gương mặt Mộc Xuân Phong cũng hơi ửng đỏ. Hắn ho nhẹ một tiếng: “Cái này, nói trắng ra thì đúng như lời Tiêu Sắt.”
“Bệnh này khó chữa lắm à?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc nói.
Tiêu Sắt lắc đầu nói: “Ngươi còn trẻ, không hiểu.”
Đường Liên cau mày: “Thật ra ta nghe cũng không hiểu.”
Tiêu Sắt bất đắc dĩ giang hai tay: “Hóa ra chỉ mình ta hiểu? Các ngươi như vậy khiến ta rất lúng túng, thật ra ta chỉ hiểu biết nhiều thôi.”
Mộc Xuân Phong thở dài một tiếng nói: “Đại ca ta tuổi đã không nhỏ, hắn trời sinh tính cách phong lưu, khi còn trẻ không biết cách tiết chế nên giờ thân thể không được tốt. Đã mời rất nhiều danh y tới, ban đầu còn có tác dụng nhưng sau càng ngày càng nghiêm trọng. Ta tra khắp các sách cổ, tìm được một vị thuốc cần có ba loại mật rắn Kim Tuyến, Ngân Y, Thiết Lưu Ly. Nếu muốn gom đủ phải tới đảo Tam Xà. Ta bèn hỏi mượn phụ thân một chiếc thuyền dài Tuyết Tùng, một mặt là để chữa bệnh cho gia huynh, mặt khác là giống ba vị, muốn chứng kiến cảnh đẹp tuyệt mỹ trên thế gian.”
“Kim Tuyến, Ngân Y, Thiết Lưu Ly?” Đường Liên trầm ngâm nói: “Kim Tuyến xà dễ tìm, Ngân Y xà khó tìm, còn Thiết Lưu Ly, đây là loại rắn gì?”
“Đảo Tam Xà chia làm đảo Kim Xà, đảo Ngân Xà và đảo Lưu Ly. Thiết Lưu Ly ở trên đảo Lưu Ly. Nghe nói là một con rắn lớn cực dài, đã sống tới vài trăm năm, chỉ chờ ngày cưỡi mây hóa rồng.” Khi nhắc tới đảo Tam Xà, hai mắt Mộc Xuân Phong đột nhiên sáng bừng lên: “Ta rất muốn thấy nó.”
“Muốn ba chúng ta giúp ngươi không thành vấn đề.” Tiêu Sắt lười biếng nói: “Nhưng ta có một yêu cầu.”
“Cứ nói đừng ngại.” Mộc Xuân Phong cười đáp.
“Sau khi đến đảo Tam Xà, giúp ngươi lấy được ba loại mật rắn, ngươi phải về?” Tiêu Sắt hỏi.
“Lần này ra biển, nếu có thể tới đảo Tam Xà đương nhiên phải bắt thêm chút Kim Tuyến xà về. Không dối gạt ba vị, để vào cấm hải này chúng ta cũng phải đưa không ít bạc cho quan phủ.” Mộc Xuân Phong nói: “Thanh Châu Mộc gia, xưa nay chưa từng làm ăn lỗ vốn.”
“Được, ba người chúng ta sẽ giúp ngươi lấy được ba loại mật rắn Kim Tuyến, Ngân Y, Thiết Lưu Ly. Nhưng sau đó ngươi phải cho ta mượn một chiếc thuyền nhỏ ra biển, chờ ta bảy ngày sau lại về.” Tiêu Sắt nói.
Mộc Xuân Phong kinh ngạc: “Ba vị định đi đâu?”
“Ngươi định quản à?” Tiêu Sắt nhíu mày.
“Cái này, Mộc mỗ đương nhiên không có ý đó. Chỉ có điều xung quanh đảo Tam Xà chỉ có biển cả, không có chỗ nào đặt chân. Ngươi chỉ đi bảy ngày, ta e là không kịp. Hơn nữa phía đông đảo Tam Xà là khu vực chết, sóng ngầm rất mạnh, cho dù là thuyền dài Tuyết Tùng cũng chẳng qua được, huống chi một chiếc thuyền nhỏ.” Giọng điệu của Mộc Xuân Phong rất thành khẩn: “Ta chỉ lo lắng thôi.”
Tiêu Sắt mỉm cười hỏi: “Xem ra Mộc huynh học thức uyên bác, đọc hết sách cổ. Như vậy trong sách cổ có nói phía ngoài đảo Tam Xà khung cảnh ra sao không?”
Mộc Xuân Phong suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đô đốc Đông Cập hải thành tiền triều từng viết ‘Đông Hành Hải Vực Chí’, nói phía ngoài đảo Tam Xà là khu vực chết. Không sóng không gió, người thường không thể qua nổi, thuyền không đi hết, có tốn cả đời cũng không cách nào tiến thêm một dặm, là điểm cuối cùng của biển cả. Sách cổ ‘Sơn Hải Đồ Chí’ có nói nơi đó là điểm cuối của thế giới, dẫn tới một vách đá sâu không thấy đáy, nước biển tập trung chảy thẳng xuống đó, chảy nhanh tới mức tóe lửa, thiêu đỏ cả bầu trời. Nhưng một quyển sách cổ khác ‘Thiên Phong Dã Lục’ lại nói, nơi đó có chúng tiên tới chầu, vạn phật cúi chào, là nơi ở của tiên nhân tuyệt thế.”
“Bất luận là trường hợp nào cũng đáng để xem thử.” Tiêu Sắt nói.
“Nhưng phải trả giá rất lớn.” Mộc Xuân Phong nói tiếp.
“Nếu sau bảy ngày ta vẫn chưa về, ngươi có thể lái thuyền đi.” Tiêu Sắt ngáp một cái. “Được hay không được, trả lời đi.”
Mộc Xuân Phong đi về cạnh bàn, nhấc bình trà trên bàn lên rót cho mình một chén. Hắn nhìn võ sĩ mặc giáp một cái rồi nói: “Được.”
“Được, mấy ngày nữa thì ra biển?” Tiêu Sắt hỏi.
“Đợi thêm ba ngày, triệu tập đủ người bắt rắn xong, ta sẽ lên đường.” Mộc Xuân Phong nói.
“Được, vậy ba ngày sau gặp lại.” Tiêu Sắt xoay người đi ra ngoài, Đường Liên và Lôi Vô Kiệt ôm quyền với Mộc Xuân Phong rồi đi theo.
“Đợi đã.” Mộc Xuân Phong nhẹ giọng gọi.
“Sao vậy? Ngươi đổi ý à?” Tiêu Sắt xoay người.
“Mộc mỗ chỉ tò mò, vừa rồi nghe hai vị thủ hạ của ta nói vị Lôi huynh này nội lực thâm hậu có thể khiến Kim Tuyến xà cũng sợ hãi né tránh. Còn vị Đường huynh này lại tinh thông ám khí, kỹ thuật sử dùng Long Tu châm như thần. Chẳng hay Tiêu huynh có bản lĩnh gì?” Mộc Xuân Phong vẫn mỉm cười nhìn Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt kéo mũ trùm đầu xuống: “Ta không có bản lĩnh gì.”
“Hả?” Mộc Xuân Phong nhướn mày một cái.
“Nhưng hai người bọn họ đều nghe lời ta.” Tiêu Sắt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: “Sao nào?”
“Rất tốt.” Mộc Xuân Phong gật đầu.
Sau khi ba người đi từ trên thuyền xuống, Đường Liên hỏi: “Tên Mộc Xuân Phong này đáp ứng sảng khoái như vậy? Liệu hắn có vấn đề gì không?”
"Sẽ không." Tiêu Sắt lắc đầu.
“Sao lại nghĩ vậy?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng: “Ta gặp nhiều loại công tử nhà có tiền như vậy rồi. Tự cho là thanh thoát phong độ, khí độ bất phàm, nghe ta nói muốn gặp cảnh tuyệt mỹ trên biển bèn như gặp tri kỷ móc hết tim gan ra. Hắn không có tâm cơ gì, rất dễ lừa. Ta đang nghĩ, lúc về có nên lừa ít tiền của hắn không.”
Lôi Vô Kiệt đầu tiên gật đầu một cái, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy lời này không đúng, hình như đâm trúng mình ở đâu đó. Mãi tới khi hắn nghe thấy câu ‘lừa ít tiền của hắn’ mới bừng tỉnh hiểu ra: “Tiêu Sắt, có phải ngày trước ngươi cũng nghĩ về ta như vậy không?”
“Lần đó thứ cho ánh mắt ta vụng về, nhìn sai mất rồi.” Tiêu Sắt lạnh lùng nhìn Lôi Vô Kiệt một cái: “Vốn tưởng ngươi chỉ có trang phục nghèo nàn, hóa ra ngươi nghèo thật.”
“Nhưng tìm được thuyền ra biển cũng tốt rồi.” Đường Liên nói: “Nếu dựa theo kế hoạch trước, phải lẻn vào thuyền quan đi biển, sau đó cướp thuyền giữa đường, như vậy sẽ gây động tĩnh quá lớn.”
Ba người vừa đi vùa nói, lại về trong chợ cá. Chỉ thấy Trân Châu vẫn ngồi bên quầy ngây ngốc, thấy ba người đi tới lập tức nhảy cẫng lên: “Ngươi về rồi à, có nhận được cái việc tệ hại kia không?”
“Việc tệ hại?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, tiếp đó gật đầu: “À à à, được.”
“Chúc mừng chúc mừng.” Bạn hàng trong chợ cá nghe vậy rối rít chúc mửng, mừng ba người ngoài này nhận được việc tốt, ánh mắt đầy vẻ ao ước. Dù sao thù lao cũng khoảng hai mươi lượng vàng, bọn họ vất vả hơn mười năm mới dành dụm được.
Đường Liên hỏi Trân Châu: “Con cá chấm xanh kia còn không?”
Trân Châu chỉ chậu gỗ bên cạnh: “Chỉ còn lại mình nó, để lại cho các ngươi đấy.”
“Vậy tối nay nấu canh cá ăn đi, coi như chúc mừng một chút.” Đường Liên cười nói.
“Được, tới nhà ta đi.” Trân Châu ngẩng đầu, gương mặt đầy ý cười.
Tiêu Sắt như có suy nghĩ, liếc nhìn Lôi Vô Kiệt một cái rồi gật đầu: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.