Chương 204: Tự Tại giết Tiêu Dao
Chu Mộc Nam
29/04/2020
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Đường Liên nhìn Tiêu Sắt: “Là người của Ám Hà à?”
“Không, khí tức của người này.” Tiêu Sắt uống một bát rượu rồi nói đầy ẩn ý: “Có cảm giác quen thuộc tới khó tả.”
“Để ta thử xem.” Lôi Vô Kiệt đứng dậy nhấc kiếm lên. “Gõ liên tục như vậy như thúc vào linh hồn, bức bối lắm.”
Trân Châu lặng lẽ lui về phía sau một bước, Đường Liên kéo cô ra sau ngồi xuống, cười với cô: “Không sao đâu.”
“Thùng thùng thùng.” Lại ba tiếng gõ cửa, Lôi Vô Kiệt dừng người, Tâm kiếm trong tay ngâm vang không ngừng.
“Hả?” Trân Châu kinh ngạc che miệng: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Sắt lại rót cho mình một bát rượu, nhẹ giọng nói: “Tiểu cô nương, phải nói với cô câu này. Sau này không nên tùy tiện đưa người khác về nhà ăn cơm, nhất là nam tử xa lạ. Cô sống ở ngư thành từ nhỏ, không hiểu người bên ngoài, thật ra họ rất xấu xa.”
Trân Châu nhìn Lôi Vô Kiệt một hồi, lại nhìn Tiêu Sắt một hồi, cuối cùng nhìn sang Đường Liên.
Đường Liên dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn đá: “Chẳng qua cô rất may mắn, ta là người tốt ở bên ngoài. Nhưng người gõ cửa...”
Đường Liên còn chưa dứt lời, tiếng gõ cửa đã ngưng lại, một chiếc lá rụng trên mặt đất nhẹ nhàng bay lên, trước cửa là một bóng người. Dáng vẻ gầy gò cao lớn, tay cầm trường kiếm, người mặc áo tím phối hợp với ánh trăng, mang theo vẻ tăm tối khó tả.
“Quỷ.” Trân Châu trợn tròn hai mắt.
“Không phải quỷ.” Tiêu Sắt trầm giọng nói: “Là người chuyên bắt quỷ.”
Lôi Vô Kiệt bước tới một bước, hắn xuất một kiếm, cuốn theo lá rụng đầy đất. Người áo tím kia cũng nâng trường kiếm trên tay lên, quát khẽ một tiếng: “Ngừng!”
Lá rụng đột nhiên bị xé thành từng mảnh, bóng người áo tím đã lóe lên, cầm kiếm áp sát bên cạnh Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt xoay người, trường kiếm vạch qua ngực hắn. Dưới ánh trăng, hắn thấy rõ trên thân kiếm của người áo tím dán đầy phù triện, gió thổi qua thân kiếm khiến phù triện màu vàng lung lay không ngừng, có cảm giác đáng sợ tới khó tả.
Hai người giao đấu một chiêu đều không có thành quả gì, Lôi Vô Kiệt xoay người lẩm bẩm: “Ta từng nghe tới kiếm của ngươi, tuy là danh kiếm nhưng không được xếp vào kiếm phổ. Bởi vì có quá nhiều vong hồn dưới kiếm, lệ khí quá nặng, chỉ có thể dùng phù triện của Khâm Thiên giám áp chế. Kiếm này tên là Uyên Nhã, là bội kiếm tùy thân khi hoàng đế khai quốc ra trận. Ngươi là ai, sao lại có thanh kiếm này.”
Người áo tím không để ý tới hắn, chỉ tự nói với mình: “Ta cũng nhận ra kiếm của ngươi, hạng tư trong thiên hạ danh kiếm - Tâm. Ngươi là con trai của Lý Tâm Nguyệt?”
“Thì sao?” Lôi Vô Kiệt nhướn mày.“Kiếm pháp của ngươi kém quá xa so với Thanh Long sứ.” Người áo tím tung người, nhảy tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt, trường kiếm của hắn đột nhiên chém xuống, thân kiếm vang lên tiếng quỷ khóc mơ hồ.
“Được, vậy ta cho ngươi thấy!’ Lôi Vô Kiệt mỉm cười, cầm kiếm hất lên trên, tạo thành một tiếng sấm nơi đất bằng.
Song kiếm giao nhau, khoảnh khắc đó Lôi Vô Kiệt đột nhiên có cảm giác như rơi vào Địa ngục. Bên tai hắn có tiếng quỷ kêu không ngừng, phù triện trên trường kiếm lung lay, như có thứ gì sắp thoát khỏi trường kiếm. Tay phải hắn vung kiếm, tay trái đột nhiên xuất quyền.
La Hán Phục Ma quyền!
“Quyền này còn tạm được.” Tiếng quỷ kêu lập tức biến mất, người áo tím giơ cao thanh kiếm, hóa thành vô số kiếm ảnh dưới ánh trăng.
“Nguyệt Ảnh kiếm?” Đường Liên kinh ngạc, hắn đã từng chứng kiến sát thủ Nguyệt Cơ dùng công phu này, lúc đầu Nguyệt Cơ dùng chính kiếm thuật này đánh bại Lôi Vô Kiệt.
“Không, không phải Nguyệt Ảnh kiếm.” Tiêu Sắt trầm giọng: “Kiếm pháp này tên là Ảnh Nguyệt.
“Nguyệt Ảnh với Ảnh Nguyệt thì khác gì nhau.” Đường Liên nhướn mày, đột nhiên quát: “Lôi Vô Kiệt, những thứ đó không phải ảo ảnh đâu!”
“Ta biết!” Con mắt Lôi Vô Kiệt lập tức đỏ rực, hắn vung Tâm kiếm, đỡ lấy vài kiếm ảnh, hai chân lún xuống đất một tấc, bị kiếm khí ép lui hơn mười bước, để lại một rãnh dài.
“Cẩn thận!” Trân Châu kinh hãi hét lên. Khi còn bé cô từng nghe chuyện giang hồ hiệp khách, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy có người giao chiến thần kỳ như vậy. Trong lòng cô chỉ thấy cực kỳ kinh ngạc, hoàn toàn quên đi mình đang trong tình cảnh nguy hiểm tới mức nào.Đường Liên nhìn Tiêu Sắt một cái: “Cần ta giúp hắn không?”
Tiêu Sắt lắc đầu hỏi: “Đại sư huynh, canh được chưa?”
Đường Liên kinh ngạc: “Được rồi. Ngươi ăn một bát nhé?”
“Vậy cảm ơn.” Tiêu Sắt nhận lấy bát canh đã nấu xong của Đường Liên, thổi nhẹ một cái rồi uống một ngụm, nhắm mắt lại thưởng thức một hồi. “Đúng là ngon thật.” Lôi Vô Kiệt tức giận quay đầu lại nhìn Tiêu Sắt. Tiêu Sắt đặt bát xuống, vẻ mặt vô tội nói với hắn: “Lôi thiếu hiệp, đánh đi. Ngươi vô cùng anh dũng, thiên hạ vô song, chẳng lẽ không đánh nổi hắn.?”
Người áo tím cầm kiếm nhìn Lôi Vô Kiệt: “Một thanh kiếm mới bước vào Tự Tại Địa Cảnh, thật sự không ngăn nổi ta.”
“Nói vậy ngươi là cao thủ bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh rồi?” Lôi Vô Kiệt hừ lạnh nói.
“Tự Tại có gông xiềng, Tiêu Dao mặc ta đi. Có người nói năm xưa Cơ Nhược Phong phân chia bốn cảnh giới võ học này chỉ là võ lực cao hay thấp. Thế nhân ngu muội, bốn cảnh giới này là nói tới cảnh giới của con người. Thân phận của ta là gông xiềng, kiếm của ta cũng là gông xiềng, cuộc đời này ta sẽ không bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Nhưng ta có thể dùng Tự Tại giết Tiêu Dao. Đó là cảnh giới của ta.” Người áo tím hạ giọng nói, hắn vung trường kiếm, ba phù triện ở mũi kiếm rơi xuống, để lộ ra trường kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh.
“Dùng Tự Tại giết Tiêu Dao!” Đường Liên kinh ngạc: “Ngươi là tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy công công?”
“Nếu không phải tổng quản chưởng kiếm, thiên hạ ai có tư cách mang Uyên Nhãn của tiên hoàng kia chứ?” Tiêu Sắt thở dài nói: “Lôi Vô Kiệt, lui lại đi, ngươi không đánh được hắn đâu.”
“Ai nói ta không đánh được hắn?” Lôi Vô Kiệt cả giận nói.
“Một trong Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản, ngoại trừ Cẩn Tuyên đại tổng quản công lực hơi cao hơn một chút, bốn vị công công còn lại có võ công không phân cao thấp. Lúc ở Đại Phạm Âm tự ngươi đã thấy kiếm pháp của Cẩn Tiên, ngươi nghĩ mình đánh được không? Với chút bản lĩnh vừa vào Thiên Cảnh là ngất xỉu của ngươi, thôi bỏ đi.” Tiêu Sắt cười lạnh nói.
Lôi Vô Kiệt nhíu mày, vừa rồi hắn không dùng toàn lực, thi triển vài chiêu kiếm với Cẩn Uy công công cũng chỉ là thăm dò, không cảm thấy thực lực đối phương mạnh mẽ tới mức ép được Vô Tâm ở Đại Phạm Âm tự ngày trước. Tiêu Sắt như nhìn thấu nghi vấn của hắn, tiếp tục nói: “Thanh kiếm trong tay Cẩn Uy công công là gông xiềng tự áp chế bản thân. Hắn là người có lệ khí mạnh nhất trong Ngũ Đại Tổng Quản. Phù triện trên kiếm là để áp chế kiếm tâm, cũng là sát tâm của hắn. Nếu phù triện rơi hết, hôm nay không ai trong chúng ta rời khỏi đây được.”
“Đại sư huynh!’ Lôi Vô Kiệt đột nhiên quát lớn.
“Sao vậy?” Đường Liên kinh ngạc.
“Chúng ta!” Lôi Vô Kiệt vẻ mặt đầy chính nghĩa: “Cùng tiến lên đi!”
Đường Liên mỉm cười lắc đầu một cái: “Ta thấy Cẩn Uy công công không có ác ý, chẳng bằng ngồi xuống uống bát canh rồi cùng trò chuyện?”
Đường Liên nhìn Tiêu Sắt: “Là người của Ám Hà à?”
“Không, khí tức của người này.” Tiêu Sắt uống một bát rượu rồi nói đầy ẩn ý: “Có cảm giác quen thuộc tới khó tả.”
“Để ta thử xem.” Lôi Vô Kiệt đứng dậy nhấc kiếm lên. “Gõ liên tục như vậy như thúc vào linh hồn, bức bối lắm.”
Trân Châu lặng lẽ lui về phía sau một bước, Đường Liên kéo cô ra sau ngồi xuống, cười với cô: “Không sao đâu.”
“Thùng thùng thùng.” Lại ba tiếng gõ cửa, Lôi Vô Kiệt dừng người, Tâm kiếm trong tay ngâm vang không ngừng.
“Hả?” Trân Châu kinh ngạc che miệng: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Sắt lại rót cho mình một bát rượu, nhẹ giọng nói: “Tiểu cô nương, phải nói với cô câu này. Sau này không nên tùy tiện đưa người khác về nhà ăn cơm, nhất là nam tử xa lạ. Cô sống ở ngư thành từ nhỏ, không hiểu người bên ngoài, thật ra họ rất xấu xa.”
Trân Châu nhìn Lôi Vô Kiệt một hồi, lại nhìn Tiêu Sắt một hồi, cuối cùng nhìn sang Đường Liên.
Đường Liên dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn đá: “Chẳng qua cô rất may mắn, ta là người tốt ở bên ngoài. Nhưng người gõ cửa...”
Đường Liên còn chưa dứt lời, tiếng gõ cửa đã ngưng lại, một chiếc lá rụng trên mặt đất nhẹ nhàng bay lên, trước cửa là một bóng người. Dáng vẻ gầy gò cao lớn, tay cầm trường kiếm, người mặc áo tím phối hợp với ánh trăng, mang theo vẻ tăm tối khó tả.
“Quỷ.” Trân Châu trợn tròn hai mắt.
“Không phải quỷ.” Tiêu Sắt trầm giọng nói: “Là người chuyên bắt quỷ.”
Lôi Vô Kiệt bước tới một bước, hắn xuất một kiếm, cuốn theo lá rụng đầy đất. Người áo tím kia cũng nâng trường kiếm trên tay lên, quát khẽ một tiếng: “Ngừng!”
Lá rụng đột nhiên bị xé thành từng mảnh, bóng người áo tím đã lóe lên, cầm kiếm áp sát bên cạnh Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt xoay người, trường kiếm vạch qua ngực hắn. Dưới ánh trăng, hắn thấy rõ trên thân kiếm của người áo tím dán đầy phù triện, gió thổi qua thân kiếm khiến phù triện màu vàng lung lay không ngừng, có cảm giác đáng sợ tới khó tả.
Hai người giao đấu một chiêu đều không có thành quả gì, Lôi Vô Kiệt xoay người lẩm bẩm: “Ta từng nghe tới kiếm của ngươi, tuy là danh kiếm nhưng không được xếp vào kiếm phổ. Bởi vì có quá nhiều vong hồn dưới kiếm, lệ khí quá nặng, chỉ có thể dùng phù triện của Khâm Thiên giám áp chế. Kiếm này tên là Uyên Nhã, là bội kiếm tùy thân khi hoàng đế khai quốc ra trận. Ngươi là ai, sao lại có thanh kiếm này.”
Người áo tím không để ý tới hắn, chỉ tự nói với mình: “Ta cũng nhận ra kiếm của ngươi, hạng tư trong thiên hạ danh kiếm - Tâm. Ngươi là con trai của Lý Tâm Nguyệt?”
“Thì sao?” Lôi Vô Kiệt nhướn mày.“Kiếm pháp của ngươi kém quá xa so với Thanh Long sứ.” Người áo tím tung người, nhảy tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt, trường kiếm của hắn đột nhiên chém xuống, thân kiếm vang lên tiếng quỷ khóc mơ hồ.
“Được, vậy ta cho ngươi thấy!’ Lôi Vô Kiệt mỉm cười, cầm kiếm hất lên trên, tạo thành một tiếng sấm nơi đất bằng.
Song kiếm giao nhau, khoảnh khắc đó Lôi Vô Kiệt đột nhiên có cảm giác như rơi vào Địa ngục. Bên tai hắn có tiếng quỷ kêu không ngừng, phù triện trên trường kiếm lung lay, như có thứ gì sắp thoát khỏi trường kiếm. Tay phải hắn vung kiếm, tay trái đột nhiên xuất quyền.
La Hán Phục Ma quyền!
“Quyền này còn tạm được.” Tiếng quỷ kêu lập tức biến mất, người áo tím giơ cao thanh kiếm, hóa thành vô số kiếm ảnh dưới ánh trăng.
“Nguyệt Ảnh kiếm?” Đường Liên kinh ngạc, hắn đã từng chứng kiến sát thủ Nguyệt Cơ dùng công phu này, lúc đầu Nguyệt Cơ dùng chính kiếm thuật này đánh bại Lôi Vô Kiệt.
“Không, không phải Nguyệt Ảnh kiếm.” Tiêu Sắt trầm giọng: “Kiếm pháp này tên là Ảnh Nguyệt.
“Nguyệt Ảnh với Ảnh Nguyệt thì khác gì nhau.” Đường Liên nhướn mày, đột nhiên quát: “Lôi Vô Kiệt, những thứ đó không phải ảo ảnh đâu!”
“Ta biết!” Con mắt Lôi Vô Kiệt lập tức đỏ rực, hắn vung Tâm kiếm, đỡ lấy vài kiếm ảnh, hai chân lún xuống đất một tấc, bị kiếm khí ép lui hơn mười bước, để lại một rãnh dài.
“Cẩn thận!” Trân Châu kinh hãi hét lên. Khi còn bé cô từng nghe chuyện giang hồ hiệp khách, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy có người giao chiến thần kỳ như vậy. Trong lòng cô chỉ thấy cực kỳ kinh ngạc, hoàn toàn quên đi mình đang trong tình cảnh nguy hiểm tới mức nào.Đường Liên nhìn Tiêu Sắt một cái: “Cần ta giúp hắn không?”
Tiêu Sắt lắc đầu hỏi: “Đại sư huynh, canh được chưa?”
Đường Liên kinh ngạc: “Được rồi. Ngươi ăn một bát nhé?”
“Vậy cảm ơn.” Tiêu Sắt nhận lấy bát canh đã nấu xong của Đường Liên, thổi nhẹ một cái rồi uống một ngụm, nhắm mắt lại thưởng thức một hồi. “Đúng là ngon thật.” Lôi Vô Kiệt tức giận quay đầu lại nhìn Tiêu Sắt. Tiêu Sắt đặt bát xuống, vẻ mặt vô tội nói với hắn: “Lôi thiếu hiệp, đánh đi. Ngươi vô cùng anh dũng, thiên hạ vô song, chẳng lẽ không đánh nổi hắn.?”
Người áo tím cầm kiếm nhìn Lôi Vô Kiệt: “Một thanh kiếm mới bước vào Tự Tại Địa Cảnh, thật sự không ngăn nổi ta.”
“Nói vậy ngươi là cao thủ bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh rồi?” Lôi Vô Kiệt hừ lạnh nói.
“Tự Tại có gông xiềng, Tiêu Dao mặc ta đi. Có người nói năm xưa Cơ Nhược Phong phân chia bốn cảnh giới võ học này chỉ là võ lực cao hay thấp. Thế nhân ngu muội, bốn cảnh giới này là nói tới cảnh giới của con người. Thân phận của ta là gông xiềng, kiếm của ta cũng là gông xiềng, cuộc đời này ta sẽ không bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Nhưng ta có thể dùng Tự Tại giết Tiêu Dao. Đó là cảnh giới của ta.” Người áo tím hạ giọng nói, hắn vung trường kiếm, ba phù triện ở mũi kiếm rơi xuống, để lộ ra trường kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh.
“Dùng Tự Tại giết Tiêu Dao!” Đường Liên kinh ngạc: “Ngươi là tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy công công?”
“Nếu không phải tổng quản chưởng kiếm, thiên hạ ai có tư cách mang Uyên Nhãn của tiên hoàng kia chứ?” Tiêu Sắt thở dài nói: “Lôi Vô Kiệt, lui lại đi, ngươi không đánh được hắn đâu.”
“Ai nói ta không đánh được hắn?” Lôi Vô Kiệt cả giận nói.
“Một trong Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản, ngoại trừ Cẩn Tuyên đại tổng quản công lực hơi cao hơn một chút, bốn vị công công còn lại có võ công không phân cao thấp. Lúc ở Đại Phạm Âm tự ngươi đã thấy kiếm pháp của Cẩn Tiên, ngươi nghĩ mình đánh được không? Với chút bản lĩnh vừa vào Thiên Cảnh là ngất xỉu của ngươi, thôi bỏ đi.” Tiêu Sắt cười lạnh nói.
Lôi Vô Kiệt nhíu mày, vừa rồi hắn không dùng toàn lực, thi triển vài chiêu kiếm với Cẩn Uy công công cũng chỉ là thăm dò, không cảm thấy thực lực đối phương mạnh mẽ tới mức ép được Vô Tâm ở Đại Phạm Âm tự ngày trước. Tiêu Sắt như nhìn thấu nghi vấn của hắn, tiếp tục nói: “Thanh kiếm trong tay Cẩn Uy công công là gông xiềng tự áp chế bản thân. Hắn là người có lệ khí mạnh nhất trong Ngũ Đại Tổng Quản. Phù triện trên kiếm là để áp chế kiếm tâm, cũng là sát tâm của hắn. Nếu phù triện rơi hết, hôm nay không ai trong chúng ta rời khỏi đây được.”
“Đại sư huynh!’ Lôi Vô Kiệt đột nhiên quát lớn.
“Sao vậy?” Đường Liên kinh ngạc.
“Chúng ta!” Lôi Vô Kiệt vẻ mặt đầy chính nghĩa: “Cùng tiến lên đi!”
Đường Liên mỉm cười lắc đầu một cái: “Ta thấy Cẩn Uy công công không có ác ý, chẳng bằng ngồi xuống uống bát canh rồi cùng trò chuyện?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.