Chương 3: Dị năng hay mị thuật và cái kết
Gon
01/07/2016
Vũ Cơ khá ngạc nhiên với biểu hiện khác hoàn toàn tuổi tác và khuôn mặt
của người con trai kia. Hôm nay cô có đi làm nhiên vụ mà cấp trên giao
phó là điều tra về vụ mua bán ma tuý tại trung tâm thành phố.
Là cảnh sát vừa ra trường cộng với khả năng đặc biệt mà bản thân có,cô được điều về tổ điều tra cảnh sát trinh sát đặc nhiệm đặc biệt với thông tin bản thân bí mật.
Nhiệm vụ được tiến hành đúng kế hoạch là cô giả dạng khách hàng nhưng đâu ngờ "nửa đường đứt phanh" thế là ngã một vố đau,tuy dấu được mặt và may mắn chạy thoát,nhưng những kẻ kia vẫn săn lùng, sẵn có quán cafe cô tính làm nơi tạm thời trú ẩn. Nhưng những kẻ kia cũng rất chuyên nghiệp,theo sau bằng được.
Vào trong quán cafe,nhìn một góc khuất khó nhìn ra,cô tiến tới nhưng đã có người ngồi,là một thiếu niên trẻ tuổi, ăn mặc quần áo bình thường, không phải là người ở đây, mặt thật sự non nớt,chắc là vừa từ thôn quê hay xa xôi lên Hà Thành,cô tính sử dụng mĩ nhân kế nhưng giờ lại vỡ lở.
Hắn khá buồn cười về cô gái này,như kiểu chưa yêu ai vậy,câu dẫn gì mà lấn át lung tung,nếu không phải hắn có ý định trêu cô gái mà là một thanh niên vừa lên thành phố chắc sẽ chạy biến quá :3
Cô nàng chả nhẽ không nghĩ tới việc dặn dò của ba má mấy thanh niên đó .
Hắn tính bông đùa cô nàng thêm vài câu thì bên ngoài có tiếng của một nhóm người vọng tới. Đám người chạy tới là top hơn chục người,ai cũng thân cao thước 8,người đô to,cả người là bộ đồ vest đen,trong đám người có một tên đeo kính đen là nhỉnh hơn ,có vẻ là chỉ huy đám đó,hắn lớn tiếng:
Tìm bằng được con bé đó,chó chết,đừng để chúng ta bắt được nếu không thì...hừ.
Tên chỉ huy vừa nói,vừa chỉ tay phân phó thuộc hạ đi tìm xung quanh quán cafe.
Cô nàng kia thì không phải nói,người đã đến chạy cũng không kịp,giờ chỉ tìm cách để trốn thôi,bỗng nhận thấy thanh niên bên cạnh: "hừ,vậy đành đắc tội vậy,xl nhóc nha"
Này anh đẹp zai,nhìn tôi nè - cô nàng gọi hắn,kéo hắn sát hơn,mắt nhìn vào hắn.
Hắn cũng khá phối hợp,nhìn lại về phía cô gái. Bỗng oành một tiếng nổ trong đầu, "Mị thuật - dị năng khiến con người bị điều khiển về trí óc,lúc này hành động cũng như ý thức của người này sẽ bị người có dị năng này điều khiển"
"Ngưng Thần Vũ" hắn vận khí đi chuyển tinh thần qua lại bất định,không thể để bị mị thuật chi phối,hắn ngưng thần,đầu óc trống rỗng,ngăn không cho mị thuật xâm nhập,đây là sức mạnh tinh thần hắn được học từ một người trong nhà tù Thiên Sơn,người đó cũng là một dị năng giả về tinh thần,nhưng do tuổi già yếu nên cố ý vô tù và chết ở đó,hắn do cơ may mà gặp,nói chuyện và được nhận là đệ tử. Giờ đây nó lại giúp hắn nhiều.
Vũ Cơ nhận thấy thanh niên kia đã ngẩn ra,nghĩ rằng việc của mình đã thành công,bèn ra lệnh:
Hãy đổi chỗ cho tôi!
Hắn biết cô nàng đã dừng việc dùng mị thuật,bèn hủy ngưng thần vũ,thả lỏng cơ thể,nhưng hắn lại nghĩ ra trò này hay hơn,bèn nghe theo lời cô gái,đổi chỗ ngồi của hai người.
Cô nàng thấy hắn nghe lời đắc ý cười vui "hì,chưa thấy ai thoát khỏi trò này của mình". Hai bên đổi chỗ cho nhau xong thì đám người kia cũng tản ra khắp quán,do chỗ ngồi của hai người là góc khuất sau cả một bức tường,kèm trang trí cây cảnh bên cạnh nên rất khó nhận ra ở đây có chỗ ngồi.
Hắn vẫn giả ngu,ngồi tựa sát vào cô gái,vẩy mắt nhìn qua kẽ chậu cây cảnh,nhận thấy có kẻ sắp tới. Cô nàng cũng nhận ra nguy hiểm,bèn kéo hắn lại gần hơn để che đậy.
Hãy nhớ phải chắn cho tôi,không được để tên đang tới đó phát hiện. - cô nàng ra lệnh.
Hắn không trả lời,làm theo lời cô gái tiến sát thân thể tới,che đi phần nào của cô gái. Tên áo đen tiến ngày một gần hơn,cô nàng ngày càng khẩn trương,thân thể run nhè nhẹ,hắn cũng nhân tiện lợi dụng việc đó ôm cô gái.
Vũ Cơ thấy có gì đó không đúng,tại sao hắn lại ôm mình?
Bỗng lúc này cô mới nhận ta một điều.
Hắn...hắn..không bị mị thuật điều khiển,vậy hắn... Cô nàng bỡ ngỡ nhìn hắn,tên áo đen cũng đến nơi,bỗng cô cảm thấy môi mình ướt át,có ai đó hôn mình,mà không chỉ hôn hắn còn.
Tiểu Du mặc kệ sự chết đứng của cô gái,có lợi không biết dụng mới là ngu. Không chỉ là hôn mà tay của hắn còn đang nâng hai khối cầu trước ngực cô gái.
Tay cũng tăng thêm vài phần đạo lực,đầu óc cũng trở nên thoải mái.
"Thật đàn hồi"
Là cảnh sát vừa ra trường cộng với khả năng đặc biệt mà bản thân có,cô được điều về tổ điều tra cảnh sát trinh sát đặc nhiệm đặc biệt với thông tin bản thân bí mật.
Nhiệm vụ được tiến hành đúng kế hoạch là cô giả dạng khách hàng nhưng đâu ngờ "nửa đường đứt phanh" thế là ngã một vố đau,tuy dấu được mặt và may mắn chạy thoát,nhưng những kẻ kia vẫn săn lùng, sẵn có quán cafe cô tính làm nơi tạm thời trú ẩn. Nhưng những kẻ kia cũng rất chuyên nghiệp,theo sau bằng được.
Vào trong quán cafe,nhìn một góc khuất khó nhìn ra,cô tiến tới nhưng đã có người ngồi,là một thiếu niên trẻ tuổi, ăn mặc quần áo bình thường, không phải là người ở đây, mặt thật sự non nớt,chắc là vừa từ thôn quê hay xa xôi lên Hà Thành,cô tính sử dụng mĩ nhân kế nhưng giờ lại vỡ lở.
Hắn khá buồn cười về cô gái này,như kiểu chưa yêu ai vậy,câu dẫn gì mà lấn át lung tung,nếu không phải hắn có ý định trêu cô gái mà là một thanh niên vừa lên thành phố chắc sẽ chạy biến quá :3
Cô nàng chả nhẽ không nghĩ tới việc dặn dò của ba má mấy thanh niên đó .
Hắn tính bông đùa cô nàng thêm vài câu thì bên ngoài có tiếng của một nhóm người vọng tới. Đám người chạy tới là top hơn chục người,ai cũng thân cao thước 8,người đô to,cả người là bộ đồ vest đen,trong đám người có một tên đeo kính đen là nhỉnh hơn ,có vẻ là chỉ huy đám đó,hắn lớn tiếng:
Tìm bằng được con bé đó,chó chết,đừng để chúng ta bắt được nếu không thì...hừ.
Tên chỉ huy vừa nói,vừa chỉ tay phân phó thuộc hạ đi tìm xung quanh quán cafe.
Cô nàng kia thì không phải nói,người đã đến chạy cũng không kịp,giờ chỉ tìm cách để trốn thôi,bỗng nhận thấy thanh niên bên cạnh: "hừ,vậy đành đắc tội vậy,xl nhóc nha"
Này anh đẹp zai,nhìn tôi nè - cô nàng gọi hắn,kéo hắn sát hơn,mắt nhìn vào hắn.
Hắn cũng khá phối hợp,nhìn lại về phía cô gái. Bỗng oành một tiếng nổ trong đầu, "Mị thuật - dị năng khiến con người bị điều khiển về trí óc,lúc này hành động cũng như ý thức của người này sẽ bị người có dị năng này điều khiển"
"Ngưng Thần Vũ" hắn vận khí đi chuyển tinh thần qua lại bất định,không thể để bị mị thuật chi phối,hắn ngưng thần,đầu óc trống rỗng,ngăn không cho mị thuật xâm nhập,đây là sức mạnh tinh thần hắn được học từ một người trong nhà tù Thiên Sơn,người đó cũng là một dị năng giả về tinh thần,nhưng do tuổi già yếu nên cố ý vô tù và chết ở đó,hắn do cơ may mà gặp,nói chuyện và được nhận là đệ tử. Giờ đây nó lại giúp hắn nhiều.
Vũ Cơ nhận thấy thanh niên kia đã ngẩn ra,nghĩ rằng việc của mình đã thành công,bèn ra lệnh:
Hãy đổi chỗ cho tôi!
Hắn biết cô nàng đã dừng việc dùng mị thuật,bèn hủy ngưng thần vũ,thả lỏng cơ thể,nhưng hắn lại nghĩ ra trò này hay hơn,bèn nghe theo lời cô gái,đổi chỗ ngồi của hai người.
Cô nàng thấy hắn nghe lời đắc ý cười vui "hì,chưa thấy ai thoát khỏi trò này của mình". Hai bên đổi chỗ cho nhau xong thì đám người kia cũng tản ra khắp quán,do chỗ ngồi của hai người là góc khuất sau cả một bức tường,kèm trang trí cây cảnh bên cạnh nên rất khó nhận ra ở đây có chỗ ngồi.
Hắn vẫn giả ngu,ngồi tựa sát vào cô gái,vẩy mắt nhìn qua kẽ chậu cây cảnh,nhận thấy có kẻ sắp tới. Cô nàng cũng nhận ra nguy hiểm,bèn kéo hắn lại gần hơn để che đậy.
Hãy nhớ phải chắn cho tôi,không được để tên đang tới đó phát hiện. - cô nàng ra lệnh.
Hắn không trả lời,làm theo lời cô gái tiến sát thân thể tới,che đi phần nào của cô gái. Tên áo đen tiến ngày một gần hơn,cô nàng ngày càng khẩn trương,thân thể run nhè nhẹ,hắn cũng nhân tiện lợi dụng việc đó ôm cô gái.
Vũ Cơ thấy có gì đó không đúng,tại sao hắn lại ôm mình?
Bỗng lúc này cô mới nhận ta một điều.
Hắn...hắn..không bị mị thuật điều khiển,vậy hắn... Cô nàng bỡ ngỡ nhìn hắn,tên áo đen cũng đến nơi,bỗng cô cảm thấy môi mình ướt át,có ai đó hôn mình,mà không chỉ hôn hắn còn.
Tiểu Du mặc kệ sự chết đứng của cô gái,có lợi không biết dụng mới là ngu. Không chỉ là hôn mà tay của hắn còn đang nâng hai khối cầu trước ngực cô gái.
Tay cũng tăng thêm vài phần đạo lực,đầu óc cũng trở nên thoải mái.
"Thật đàn hồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.