Chương 13: Cái gì gọi là hào phóng!
Phi Võ Kích Ngang
23/04/2013
Rốt cục dưới những ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiểu Hoa chậm rãi mở mắt ra. Con ngươi đen nhánh khẽ đảo mấy vòng, bỗng nhiên yếu ớt nói “Cha, con thấy đói…” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
“Đói? Tốt! Tốt! Ba ba bây giờ đi mua đùi gà cho con, mua tôm hùm cho con, mua hết tất cả những món mà con thích! Tiểu Hoa, con chờ ba, chờ ba a!” Cha Tiểu Hoa kích động không biết phải làm gì cho phải. Một hán tử cao bảy thước lại cứ thế mà đứng khóc ròng, nước mắt chảy ào ạt như nước sông vỡ đê.
Tiết Nhất Đức nghe hắn nói vội vàng đuổi theo kéo hắn lại nói “Này cha Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nó mới vừa khôi phục thôi, không thể ăn mấy loại thức ăn dầu mỡ khó tiêu như vậy đâu. Ảnh nhi, con hãy đi nấu một nồi cháo kê rồi bưng qua đây.”
Tiết Ảnh hưng phấn nhéo hai má Tiểu Hoa một cái rồi mới xoay người đi vào nhà bếp.
Thấy Tiểu Hoa cùng với cha hắn phụ tử hai người ôm chặt lấy nhau, Tiết Nhất Đức trong lòng dâng lên một nỗi cảm kích vô bờ đối với Cổ Tiểu Vân. Quay đầu nhìn về phía hắn, ngưng trọng nói “Tiểu huynh đệ, may mà nhờ có ngươi, nếu không cả đời ta chắc sẽ sống trong đau khổ, chịu sự dày vò của lương tâm. Nhưng điều này chỉ là thứ yếu, một điều quan trọng hơn cả đó chính là một đứa bé ngoan như Tiểu Hoa xém chút nữa đã rời bỏ chúng ta mà đi.”
Cổ Tiểu Vân khẽ mỉm cười, nói “Bá phụ, không phải người đã nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa sao? Ha hả…”
Thấy Cổ Tiểu Vân làm ra nhiều kỳ tích như thế, Tiết Nhất Đức trong lòng đã tràn đầy sự cảm kích đối với hắn. Còn Ngưu Sơn Bằng trong lòng lại có tư vị xấu hổ, nhíu chặt hai hàng chân mày.
“Tiểu Hoa! Tiểu Hoa!” Mẹ Tiểu Hoa lúc này bỗng nhiên tỉnh dậy, điên cuồng gọi tên con.
Tiết Nhất Đức quay đầu nhìn nàng ta, cười hỏi “Ngươi đã tỉnh rồi?”
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đâu?” Mẹ Tiểu Hoa nắm lấy cánh tay của Tiết Nhất Đức, thanh âm run rẩy hỏi.
“Kia, người nhìn xem!” Tiết Nhất Đức chỉ một ngón tay, đem ánh mắt của nàng hướng về phía Tiểu Hoa đang làm nũng trong lòng phụ thân.
“Tiểu Hoa!” Tiểu Hoa mụ mụ không biết lấy khí lực từ đâu, hô to một tiếng đã một bước đi tới trước mặt Tiểu Hoa, kéo một cái đem hắn vào lòng ôm thật chặc, giống như là tìm lại được bảo bối đã mất, không bao giờ buông ra nữa.
“Không sao rồi, đã không sao rồi…” Cha Tiểu Hoa ở một bên thì thầm liên tục, bất chấp nước mắt sung sướng đang không ngừng chảy ra trên gương mặt to lớn của hắn.
Tiết Nhất Đức nhìn về phía Ngưu Sơn Bằng cùng Cổ Tiểu Vân, nhẹ nhàng khoát tay áo, ý bảo hai người cùng mình đi ra ngoài, nhường lại nơi này cho một nhà ba người bọn họ nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Ở trong phòng khách ba người ngồi xuống. Mới vừa rồi không có tâm tình quan tâm đến người khác, hiện tại Tiết Nhất Đức mới có cơ hội quan sát rõ Cổ Tiểu Vân. Thấy hắn nhân phẩm xuất chúng, cử chỉ không tầm thường, ngoài ra nói năng lại càng không phải những thiếu niên bình thường khác có thể sánh được thì không khỏi gật đầu lia lịa.
Ngưu Sơn Bằng ngồi ở một bên thấy thế, chân mày lại càng cau chặt, hừ một tiếng, đứng lên nói “Lão Tiết, nhà ta còn có việc, ta đi về trước.” Nói xong cũng không để ý Tiết Nhất Đức có giữ lại hay không, trực tiếp rời khỏi Tiết gia.
Cổ Tiểu Vân thấy thế không khỏi cười khổ một tiếng, nói “Bá phụ, ta hình như đã đắc tội với Ngưu thúc rồi.”
Tiết Nhất Đức vội vàng cười bảo “Không có, làm sao mà có chứ? Tính tình của hắn vốn là như vậy, ngươi chớ nên để bụng. Mới vừa rồi ta đã quên hỏi, tên của ngươi là gì?
“A, bá phụ, ta tên là Cổ Tiểu Vân.” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
“Cổ Tiểu Vân? Ta sao lại có cảm giác cái tên này có chút quen tai, tựa hồ như đã nghe được ở nơi nào rồi...” Tiết Nhất Đức trên mặt toát ra một tia hoài nghi.
Cổ Tiểu Vân vừa nghe thế nhất thời cảm thấy khẩn trương, trái tim cứ nhảy liên hồi. May là Tiết Nhất Đức cũng không có tiếp tục nghĩ tiếp, khoát tay áo nói “Ngươi còn trẻ như vậy, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên ngươi tới Tam Hà thôn chúng ta, ta hẳn là chưa từng gặp qua ngươi.”
Hai người vừa nói xong thì thấy Tiết Ảnh cười khanh khách đi tới. Tiết Nhất Đức ngẩng đầu lên hỏi “Đã cho Tiểu Hoa ăn cháo chưa?”
“Đã cho rồi, Tiểu Hoa đã ăn hết hai bát cháo lớn đấy! Nhìn cái bộ dạng ăn uống của hắn thật là đáng yêu. Khanh khách…”
“Aizzz! Đứa nhỏ này cứ gặp nạn liên tục, thật là tội nghiệp mà. Cũng may cuối cùng trời quang mây tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng.” Dễ thấy được Tiết Nhất Đức đối với Tiểu Hoa rất là yêu mến, trên mặt hắn lúc này hiện đầy vẻ thương yêu.
“Đây còn không phải là nhờ công lao của Tiểu Vân sao? Tiểu Vân, ngươi thật là giỏi!” Tiết Ảnh hướng về phía Cổ Tiểu Vân giơ ngón tay cái lên.
Tiết Nhất Đức gật đầu, nhìn Cổ Tiểu Vân nói “Tiểu Vân, ngươi thật đúng là rất giỏi, tuổi còn trẻ mà y thuật đã cao như vậy, thật sự là không đơn giản a!”
Cổ Tiểu Vân còn chưa kịp mở miệng, Tiết Ảnh đã cướp lấy lời hắn “Đâu chỉ thế! Ba ba người biết không, lần này ở thành phố Nam Thịnh cũng nhờ có hắn tụi con mới có thể vạch trần chuyện Hoàng Quyền bán thuốc giả đó! Ở hiệu thuốc lúc đó có nhiều chuyên gia như vậy nhưng lại không ai có thể phân biệt được Ô Bối Kim và Ô Thanh Tử , suýt chút nữa đã để cho Hoàng Quyền lừa dối trót lọt, may là có Tiểu Vân ra mặt mới làm cho Hoàng Quyền gặp phải báo ứng!”
“Là thật sao?” Tiết Nhất Đức nhìn về phía Cổ Tiểu Vân ánh mắt lại càng tràn đầy tán thưởng.
Cổ Tiểu Vân vội vàng nói “Các ngươi ngàn vạn lần đừng nên hiểu lầm, ta đối với y thuật căn bản là một chữ cũng không thông.”
“Cái gì? Không thể nào? Mới vừa rồi ngươi đã nói lên được tình hình bệnh lý của Tiểu Hoa một cách rõ ràng, làm sao có thể nói đối với y thuật một chữ cũng không biết?” Tiết Nhất Đức kinh dị nhìn Cổ Tiểu Vân hỏi.
Cổ Tiểu Vân lắc đầu nói “Bá phụ, ngài hiểu lầm rồi, y thuật là y thuật, dược lý là dược lý! Ta hiểu là hiểu dược lý, chứ không phải là hiểu y thuật. Ta biết Ô Thanh Tử có thể giải độc rắn, cũng biết cỏ linh chi dược tính hòa hợp, có tác dụng bồi nguyên bổ khí nhưng nếu ngươi bảo ta bắt mạch chuẩn bệnh, kê đơn dùng thuốc thì ta đây làm không được.”
Tiết Nhất Đức gật đầu “Thì ra là thế.”
Cổ Tiểu Vân cười cười, hai tay đem linh chi vạn năm mà khi nãy Tiết Nhất Đức đã trả lại cho hắn đưa đến trước mặt Tiết Nhất Đức nói “Cho nên, linh chi vạn năm này ở trong tay ta thật sự là lãng phí, không bằng ta chuyển giao lại cho bá phụ, hi vọng nó trong tay bá phụ phát huy được tối đa tác dụng, giúp bá phụ cứu về thật nhiều tính mạng, xây càng nhiều tầng tháp chùa.”
“Cái gì?” Tiết Nhất Đức kinh hãi từ trên ghế nhảy dựng lên, tràn đầy kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Vân, ngơ ngác hỏi “Ngươi… ngươi lại muốn đem cả linh chi vạn năm này tặng cho ta?”
Tiết Nhất Đức quả thực không thể tin được, trên đời lại có kẻ ngu ngốc đến độ tùy tiện đem cái loại thiên tài địa bảo linh chi vạn năm giá trị liên thành này tặng cho người khác. Hắn biết rõ nếu như hắn đem cái cây này đi bán đấu giá, chỉ sợ là tất cả những đại phú hào trên thế giới đều sẽ điên cuồng vì nó mà đưa ra một cái giá trên trời mất. Một khoản tài phú lớn như thế nếu bảo hắn tiện tay tặng cho người khác, hắn trăm triệu lần vẫn là không có nghĩ đến.
“Tiểu Vân à, linh chi vạn năm này cực kỳ trân quý, nhân gian hiếm thấy! Ngươi nếu đem bán đi thì dù là muốn mua mười tám cái thôn Tam Hà cũng dư sức!” Tiết Ảnh đồng thời cũng giật mình, trong lòng không nhịn được cảm khái, quả nhiên là xuất thân từ thế gia đại tộc cùng thường nhân là bất đồng, một lần ra tay thật là hào phóng.
“Bá phụ, ta lúc trước có nói qua, giá trị của linh chi vạn năm là ở chỗ nó có thể trị bệnh cứu người, cho nên chỉ khi ở trong tay một Y sinh như người mới có thể phát huy giá trị thực dụng của nó, mới có thể biểu hiện sự trân quý của nó.” Cổ Tiểu Vân hắng giọng nói.
“Nhưng nói sao đi nữa thì linh chi vạn năm cũng quá trân quý, ta làm sao có thể tùy tiện nhận lấy được chứ?” Tiết Nhất Đức một mặt cảm động lời nói của Cổ Tiểu Vân, mặt khác là bởi vì sự trân quý của nó mà không dám nhận lấy.
Cổ Tiểu Vân khẽ nhíu mày nói “Nếu như bá phụ cảm thấy không xứng đáng để nhận lấy nó, vậy thì xin ngài đáp ứng ta một thỉnh cầu, sau đó thì chúng ta không ai nợ ai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.