Chương 11: Mệnh bất cai tuyệt
Phi Võ Kích Ngang
23/04/2013
“Ảnh nhi, ngươi đã về rồi, làm cho ta và ba ba ngươi thật lo lắng”. Tiết Ảnh cùng Cổ Tiểu Vân vừa tới trước cửa thì thấy một nam nhân tuổi tầm năm mươi, thân hình cao lớn, cùng Ngưu Phi có vài phần giống nhau đang hấp tấp từ trong nhà đi ra.
Tiết Ảnh gật đầu, nói với Cổ Tiểu Vân “Tiểu Vân, vị này chính là cha của Ngưu Phi, Ngưu thúc!”
Ngưu Sơn Bằng lúc này mới chú ý tới Cổ Tiểu Vân, khẽ đảo mắt nhìn qua thì nhất thời ngây người, trong lòng không khỏi tán thưởng sự anh tuấn của Cổ Tiểu Vân. Đồng thời không tự chủ được nghĩ tới Ngưu Phi, lại nhìn thấy bộ dạng hết sức quan tâm của Tiết Ảnh đối với Cổ Tiểu Vân thì trên mặt nhất thời hiện đầy vẻ lo lắng. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
“Ngưu thúc.”. Cổ Tiểu Vân cung kính gọi một tiếng.
Ngưu Sơn Bằng lạnh nhạt ừ một tiếng, cũng không để ý tới hắn nữa, quay sang Tiết Ảnh nói “Ảnh nhi, Tiểu Hoa đến giờ vẫn không tỉnh lại, ba ba ngươi nói Tiểu Hoa có lẽ không xong rồi, ngươi mau vào xem một chút đi.”
Tiết Ảnh vừa nghe thì nhất thời nóng nảy, kéo theo Cổ Tiểu Vân nhanh như chớp xông thẳng vào phòng.
Trong phòng, cha mẹ Tiểu Hoa đang ngồi ở trước giường bệnh khóc sướt mướt. Tiết Nhất Đức đứng ở một bên nhìn đứa bé gần sáu tuổi Tiểu Hoa đang nằm trên giường mà than thở, vẻ mặt ưu thương.
“Cha, Tiểu Hoa nó…” Tiết Ảnh đôi môi run run, trong đôi mắt lúc này đã tràn đầy nước mắt.
Tiết Nhất Đức oán hận đấm mạnh vào tường, không nén được sự tức giận trong lòng, thanh âm như sấm quát lên “Bọn gian thương bán thuốc giả này thật là một bọn bại hoại không có đạo đức. Hài tử ngoan như thế mà lại… Thật sự là đáng tiếc!”
“Cha, người y thuật cao siêu nổi tiếng gần xa, nhất định là cha sẽ có biện pháp cứu Tiểu Hoa mà, có đúng vậy không?” Tiết Ảnh vừa nghe cha nói vậy, nhất thời muốn ngã quỵ, nắm lấy cánh tay Tiết Nhất Đức mà nước mắt tuôn rơi.
Tiết Nhất Đức lắc đầu nói “Tiểu Hoa bị rắn độc cắn vốn là không có gì đáng lo ngại, chỉ cần dùng Ô bối kim cùng với một ít giải dược là có thể giải độc rồi. Thế nhưng ai lại có thể nghĩ tới Ô bối kim mà chúng ta mua về lại là thuốc giả, chẳng những không loại trừ độc tính trong cơ thể nó, ngược lại độc càng thêm độc. Hiện tại dù cho thần tiên có hạ phàm chăng nữa cũng sợ là vô phương cứu chữa. Việc này đều là do ta, cả đời nghiên cứu thảo dược thế nhưng ngay cả thuốc thật thuốc giả cũng không phân biệt nổi, ta… Ta, con mẹ nó còn gọi là Y sinh cái chó má gì nữa?”
Thấy vẻ mặt hối hận cùng thống khổ của Tiết Nhất Đức, Tiết Ảnh bật khóc nói “Cha, cái này không thể trách cha, đáng trách phải là con. Thuốc giả là do chính con mua về, là do con đã hại Tiểu Hoa!”
“Ta mặc kệ! Nếu như Tiểu Hoa của ta gặp chuyện gì không hay, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cha con các ngươi!” Cha của Tiểu Hoa đột nhiên nhảy lên, giận dữ chỉ tay vào Tiết Nhất Đức, điên cuồng hét lớn.
Đối với lời chỉ trích của cha Tiểu Hoa, cha con Tiết Nhất Đức không dám nói lời nào, chỉ sợ là việc này sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy tự trách cả đời.
“Ta nói cha Tiểu Hoa nhà ngươi, tâm tình của ngươi mọi người chúng ta có thể hiểu được, nhưng mà ngươi cũng không thể đổ lỗi cho người khác như thế! Thủ phạm gây ra hết thảy những việc này chính là bọn bán thuốc giả kia, còn thôn trưởng và con gái của hắn lại có quan hệ gì chứ?” Ngưu Sơn Bằng nói.
Mẹ Tiểu Hoa vốn đã rất thương tâm, vừa nghe hắn nói như thế lại càng cảm thấy đau lòng, nhất thời khóc rống lên, không lâu sau đã ngất đi. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
“Mẹ Tiểu Hoa! Mẹ Tiểu Hoa!” Cha của Tiểu Hoa kinh hãi, vội vàng ôm lấy thê tử.
“Cha Tiểu Hoa, nàng ta là do bi thương quá độ mà ngất đi, ngươi hãy để cho ta bắt mạch xem.” Tiết Nhất Đức vội vàng lại gần nói.
Cha Tiểu Hoa thấy Tiết Nhất Đức bước tới thì hung hăng đẩy hắn ngã ra trên đất, tức giận quát lên “Ta không cần ngươi khám, ngươi là hung thủ giết người! Ngươi hại con ta chưa đủ giờ còn muốn hại cả thê tử của ta sao? Cút! Cút!”
Tiết Nhất Đức trên mặt lộ ra nét áy náy cùng bi thương nồng đậm. Danh tiếng cả đời của hắn đã bị hủy chỉ trong một ngày! Từ giờ hắn sẽ phải gánh lấy ác danh sát nhân, bị mọi người khinh bỉ, đồng thời còn phải chịu sự dày vò cắn rứt lương tâm. Việc này đối với một người bình thường tuyệt không có khả năng thừa nhận.
Cắn chặt răng, Tiết Nhất Đức hít một hơi dài, nói “Cha Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đã như vậy, không lẽ ngươi cũng hi vọng ngay cả mẹ Tiểu Hoa cũng thế sao? Tình huống nàng ta hiện giờ rất nguy hiểm, nếu như cứu trị chậm trễ sẽ khó bảo toàn được tính mạng. Ngươi hãy tỉnh táo lại, ta Tiết Nhất Đức nhất định sẽ gánh chịu trách nhiệm, tuyệt không trốn tránh!”
Thấy cha Tiểu Hoa không buông tay mà vẫn nhất mực ôm lấy nương tử thống khổ không dứt, Ngưu Sơn Bằng liền bước nhanh lại, kéo cha Tiểu Hoa ra để cho Tiết Nhất Đức cứu chữa cho mẹ Tiểu Hoa.
Trong lúc bọn họ còn đang cãi nhau nháo nhào, Cổ Tiểu Vân lúc này đã đi đến bên giường của Tiểu Hoa, cẩn thận quan sát đứa bé. Tiểu Hoa thật sự là một tiểu nam hài đẹp đẽ, mặc dù đang trong tình trạng nguy hiểm nhưng khuôn mặt vẫn rất đáng yêu, giống như là một tài đồng tử được vẽ trên bức tranh treo trên tường vậy, làm cho người ta có cảm giác yêu mến từ trong nội tâm. Khó trách cha mẹ hắn lại cảm thấy bi thương, đau lòng đến mức không muốn sống như thế. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
“Hắn vẫn có thể cứu được!” Thanh âm Cổ Tiểu Vân mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng lập tức đã làm cho mọi người cảm thấy trong long dậy sóng.
Tiết Ảnh vừa khiếp sợ vừa mừng như điên, ấp úng hỏi Cổ Tiểu Vân “Tiểu Vân, ngươi…. Ngươi vừa nói gì?”
Cha Tiểu Hoa lại càng kích động nhìn Cổ Tiểu Vân, đôi môi run run tựa hồ là muốn nói điều gì nhưng lại không thốt nên lời. Bỗng nhiên "huỵch" một tiếng hắn đã quỳ xuống trước mặt Cổ Tiểu Vân, dập đầu đông đông đông đông liên tục.
Cổ Tiểu Vân nói với Tiết Ảnh “Ngươi có còn nhớ được khi còn ở thành phố Nam Thịnh ta có nói qua hai loại đồ nào có thể kích thích độc tính của Ô Thanh Tử không?”
“Nhớ được nhớ được, ngươi nói một loại là bùn đất, một loại khác là… rắn độc…!? Mắt Tiết Ảnh sáng lên.
Cổ Tiểu Vân nặng nề gật đầu, nói “Không sai! Tiểu Hoa phục dụng nhầm Ô Thanh Tử, khiến cho độc tính của Ô Thanh Tử cùng độc tính của rắn trong cơ thể hắn xung đột lẫn nhau vì thế mà bộc phát.”
“Đúng vậy, cha ta cũng có nói qua trong cơ thể Tiểu Hoa đã sản sinh ra độc tính, nhưng điều đó thì làm sao?” Tiết Ảnh khó hiểu hỏi.
“Ha hả…Điều đó nói rõ mạng sống của Tiểu Hoa không có rơi vào tuyệt lộ. Độc tính của Ô Thanh Tử sau khi bị kích thích bộc phát ra, cùng với độc rắn xung đột lẫn nhau, vì thế vô tình đã lấy độc trị độc, hiện giờ độc rắn trong người hắn có thể nói là đã bị khu trừ sạch sẽ rồi.”
“Nhưng là… nhưng là độc của Ô Thanh Tử không phải là còn đáng sợ hơn so với độc rắn sao? Cho dù độc rắn đã bị khu trừ hết nhưng còn độc của Ô Thanh Tử thì sao, chẳng lẽ nó không gây nguy hiểm đến tính mạng à?” Tiết Ảnh có điểm mờ mịt.
“Có một điều lúc trước ta chưa nói cho ngươi rõ, độc rắn mặc dù có thể kích thích độc tính Ô Thanh Tử nhưng là có thể kích thích được bao nhiu phần còn tùy thuộc vào độ mạnh yếu của nó. Hai loại độc này trực tiếp quan hệ tỉ lệ thuận với nhau, độc rắn càng độc thì kích thích độc tính Ô Thanh Tử càng mạnh và ngược lại cũng thế. Mối quan hệ của bọn chúng cân bằng nhau, do đó có thể xem Ô Thanh Tử như là một loại thuốc giải độc rắn cực tốt. Có lẽ ngươi không biết rằng: có một số loài động vật hoang dã trong rừng rậm sau khi bị rắn độc cắn sẽ lập tức tìm kiếm Ô Thanh Tử để mà giải độc. Cho nên may mắn làm sao chó ngáp phải ruồi, Tiểu Hoa thật sự là số mạng còn chưa có tận!”
“Nhưng ta không rõ, nếu như độc trong cơ thể Tiểu Hoa đã được giải rồi vậy thì tại sao đến giờ hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hơn nữa ta bắt mạch cho hắn lại phát hiện mạch tượng hắn vô cùng yếu, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, rõ ràng là đang trong tình trạng nguy kịch a!” Tiết Nhất Đức không nhịn được mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.