Chương 17: Phong ba thôn Tam Hà.
Phi Võ Kích Ngang
23/04/2013
Nha đầu nhà ngươi suốt ngày chỉ biết hổ nháo thôi, mau tới đây ăn cơm đi!” Tiết Nhất Đức dở khóc dở cười trợn mắt nhìn Tiết Ảnh một cái.
Cổ Tiểu Vân cũng tò mò hỏi “Ảnh tỷ, ngươi còn đang đi học sao?”
Tiết Ảnh gật đầu, nói “Đúng vậy đó, tuy nhiên nhập học sau ta chính là Đại Tứ, qua một năm nữa cũng sẽ phải tốt nghiệp. Vừa nghĩ tới sắp phải rời khỏi trường học, rời khỏi các bạn đồng học thì ta đây trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu.” Vừa nói tới đây, trên mặt Tiết Ảnh từ từ dâng lên vẻ sầu thương ly biệt.
Nhìn Tiết Ảnh, Cổ Tiểu Vân không khỏi bồi hồi, hồi tưởng lại cuộc sống ở trong trường học trước kia của mình, hồi tưởng lại những đồng học sớm tối chung đụng cùng hắn, cũng hồi tưởng lại một cô gái mà hắn đã từng nhớ thương…
“Tiểu Vân, ngươi làm sao vậy?” Thấy Tiểu Vân cả người tràn ngập trong một nỗi ưu sầu buồn bã, giống như là trạng thái từng xuất hiện trên người hắn lúc ở trên xe lửa thì Tiết Ảnh có chút lo lắng.
Cổ Tiểu Vân vội vàng xua tan đi mọi suy nghĩ, vừa bới cơm vừa lắc đầu mơ hồ nói “Không có gì…”
“Ân?” Tiết Ảnh đôi mày khẽ cau lại, mơ mơ hồ hồ cảm thấy ở trên người Cổ Tiểu Vân có lẽ có cất giấu một bí mật nào đó rất đáng để nàng tìm hiểu.
“Tiểu Phi, cái tên tiểu tử đồng thời trở về cùng các ngươi là ai?” Ngưu Sơn Bằng vừa về tới nhà đã nôn nóng đi tìm Ngưu Phi hỏi.
Ngưu Phi nga một tiếng, nói “Cha nói chính là Tiểu Vân sao? Hắn là bằng hữu mà con với Ảnh nhi vừa mới quen.”
“Bằng hữu? Tiểu tử ngươi đã thấy là mình ngu chưa! Người ta vừa quen biết đã rất nhanh đem lão bà tương lai của ngươi đoạt đi, ngươi còn nói hắn là bằng hữu của ngươi à?” Ngưu Sơn Bằng đầy ảo não, lớn tiếng quát.
“Cha! Ngài không nên nói lung tung! Ta cùng Ảnh nhi chẳng qua chỉ là thanh mai trúc mã, nàng lúc nào trở thành lão bà tương lai của ta chứ?” Ngưu Phi trừng lớn mắt hét lớn.
“Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, Ngưu Sơn Bằng ta thông minh cả đời, làm sao lại có thể sinh ra một đứa con ngu ngốc như ngươi vậy chứ?” Ngưu Sơn Bằng cả người run rẩy chỉ vào Ngưu Phi quát lên.
“Ý của ngươi là nói ta ở bên ngoài vụng trộm à?” Mẫu thân Ngưu Phi vẻ mặt tức giận từ bên ngoài bước vào, thở phì phì hướng về phía Ngưu Sơn Bằng quát lên.
Ngưu Sơn Bằng đang tức giận tới đỉnh điểm, đem tay ngăn lão bà lại, quát lên “Cút qua một bên đi, nơi này không có chuyện của ngươi!”
“Hừ! Ngưu Sơn Bằng, ngươi bản lĩnh thật lớn à nha! Ngay cả lão nương mà ngươi cũng không để vào trong mắt, thế nào, đã được Ngưu Ma Vương thu làm đồ đệ rồi hay sao vậy?” Mẫu thân Ngưu Phi nói chuyện có vài phần khôi hài, làm cho Ngưu Sơn Bằng sửng sốt, lửa giận trong lòng cũng giảm đi ba phần.
Vẻ mặt tràn đầy bắt đắc dĩ, Ngưu Sơn Bằng chỉ chỉ vào lão bà, tức không được, cười cũng không được, nói “Cái lão điên bà tử này, gì cũng không biết, chỉ biết càn quấy là giỏi! Ngươi có biết hay không, đứa nhỏ ngươi thương yêu nhất, thích nhất Ảnh nhi đã sắp trở thành con dâu nhà người ta rồi đó!”
Mẫu thân Ngưu Phi vừa nghe thấy thì gấp gáp quay sang Ngưu Phi hỏi “Tiểu Phi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tiết Ảnh làm sao sẽ trở thành con dâu nhà người ta?”
Ngưu Phi chau đôi mày nói “Mẹ, mẹ đừng nghe cha nói bậy! Cái gì mà thành con dâu nhà người khác, đây đều là do cha rãnh rỗi buồn lo vô cớ thôi. Ảnh nhi cùng với Tiểu Vân mới quen đây thôi, giữa bọn họ chỉ là tình bạn không hơn không kém, không phải như cha ta đã nói!”
“Ngươi… Ngươi cái tên tiểu tử thúi này thật là tức chết ta! Chẳng lẽ ngươi nhất định phải nhìn thấy quan tài rồi mới chịu rơi lệ sao? Ta cũng nhìn ra được Tiết Ảnh đối với tên tiểu tử kia quan tâm biết bao nhiêu, nếu như nói Tiết Ảnh đối với tên tiểu tử kia không có ý gì thì ta đem đầu cắt xuống cho ngươi làm quả bóng cũng không có vấn đề gì!” Ngưu Sơn Bằng vô cùng tức giận quát.
Đề cập đến vấn đề hạnh phúc của con mình, mẫu thân của Ngưu Phi cũng không dám hời hợt, vội vàng hỏi nói “Phi nhi, chuyện này có thật hay không? Ta cho ngươi biết, nha đầu Ảnh nhi kia vốn đối với ngươi không quá mức thân thiết, ngươi nếu lại không biết chú ý, nàng có khi thật sự sẽ để cho người ta đoạt đi đấy!”
“Được rồi được rồi, chuyện của ta tự ta sẽ nghĩ biện pháp, không cần các ngươi quản!” Ngưu Phi từ thời điểm còn ở thành phố Nam Thịnh đã vì chuyện này mà phiền não, lúc này lại nghe cha mẹ hắn càm ràm thì lại càng thêm buồn bực.
“Không cần chúng ta quản? Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng, chúng ta nếu thật là không quản, cả đời ngươi định sống độc thân sao!” Ngưu Sơn Bằng nghe xong thì giận dữ, quát lên. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
“Phi ca, Phi ca có nhà không?” Ngưu Sơn Bằng vừa dứt lời, Thanh Bì cùng mấy tên côn đồ cắc ké ở thôn Tam Hà từ bên ngoài đi vào.
“Các ngươi tới làm gì?” Ngưu Sơn Bằng đối với bọn Thanh Bì này rất là xem thường, sợ rằng bọn chúng sẽ dạy hư Ngưu Phi nên vừa thấy bọn chúng đến thì lập tức trừng mắt, trầm giọng quát hỏi.
Thanh Bì cười hì hì nói “Ngưu thúc, chúng ta hôm nay thấy một tên tiểu tử thúi đi cùng với Tiết Ảnh, có vẻ rất là thân mật. Mấy người chúng ta lúc ấy thật là tức chết! Ở thôn Tam Hà chúng ta có người nào mà không biết Tiết Ảnh chính là lão bà của Phi ca chúng ta chứ, tiểu tử kia làm vậy không phải là muốn đào góc tường của Phi ca chúng ta hay sao? Phi ca lòng dạ bao dung, có thể không cùng hắn chấp nhặt, nhưng mấy người chúng ta lại không thể trơ mắt nhìn Phi ca nuốt xuống cục nghẹn này.”
Ngưu Sơn Bằng đang muốn đuổi bọn Thanh Bì đi ngay lập túc, lúc này vừa nghe thấy thì lời hắn đang định nói ra đã lập tức đem nuốt trở về, trong lòng dao động một vài ý nghĩ.
Ngưu Phi nghe thấy lời của Thanh Bì thì nhất thời cau chân mày, trầm giọng quát lên “Các ngươi muốn đi đâu thì đi đi, ở nhà ta làm loạn cái gì chứ? Mau cút đi!”
“A Phi, Thanh Bì bọn họ dù sao cũng là bằng hữu của ngươi, làm sao ngươi có thể nói chuyện với bọn họ như vậy được?” Ngưu Sơn Bằng vội vàng quát Ngưu Phi, miễn cưỡng nở nụ cười với Thanh Bì nói “Thanh Bì a, mặc dù ngươi từ nhỏ đã trở thành lưu manh không làm được việc gì tốt, thế nhưng không nghĩ tới ngươi là người biết coi trọng nghĩa khí! Được lắm, như thế mới xứng đáng là hán tử của thôn Tam Hà chúng ta! Ngưu Phi nhà chúng ta đã không có uổng công khi xem các ngươi là bằng hữu!”
Thanh Bì cười hắc hắc gãi gãi đầu, gật lia lịa nói “Đó là do Phi ca đối với huynh đệ chúng ta không tệ, huynh đệ chúng ta mấy người cũng không thể để cho Phi ca chịu thiệt được!”
Ngưu Phi mặc dù tính cách thật thà nhưng cũng không phải là ngu ngốc, nghe Ngưu Sơn Bằng nói thì đã lập tức hiểu được ý tứ của cha, gấp giọng nói “Cha, ngài không nên dính vào! Tiểu Vân là bằng hữu của ta, nếu có ai dám gây bất lợi đối với hắn, tức là đã cùng Ngưu Phi ta trở mặt!”
“Được rồi được rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, theo mụ mụ vào trong đi!” Vừa nói, Ngưu Sơn Bằng vửa nháy mắt với thê tử.
Ngay cả Ngưu Phi cũng có thể nhìn ra được mưu đồ của Ngưu Sơn Bằng thì thân là mẹ Ngưu Phi làm sao mà nhìn không ra. Mặc dù biết làm vậy là không tốt, nhưng nghĩ đến hạnh phúc của nhi tử, tâm địa mẫu thân Ngưu Phi cứng rắn lên, dứt khoát đem Ngưu Phi đẩy vào trong phòng.
Ngưu Phi không lay chuyển được mẫu thân của mình, vừa bị mẫu thân đẩy lui vào trong phòng, vừa tức giận quát “Thanh Bì, mấy người các ngươi hãy nghe đây, nếu làm cho Tiểu Vân thiếu đi một sợi lông ta tuyệt không bỏ qua cho các ngươi!”
“Phi ca thiệt là, tên tiểu tử kia muốn đem Phi tẩu đoạt đi mà Phi ca lại còn che chở cho hắn như vậy, Phi ca rốt cuộc là nghĩ như thế nào a?” Một thằng nhóc bên cạnh Thanh Bì cảm thấy khó hiểu không giải thích được nói.
“Ngươi thì biết cái gì! Phi ca hắn đây gọi là có nghĩa khí!” Thanh Bì trừng mắt liếc hắn một cái quát lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.