Chương 3: Ba bé mèo mập
Quân Khuynh
04/05/2022
———ᴇᴅɪᴛᴏʀ: ᴊᴏʟʟɪᴇsᴛᴇsᴛ———
✦ᴛɢ: ǫᴜᴀ̂ɴ ᴋʜᴜʏɴʜ✦
Mà cái tay mèo lại không thể mở được cửa tủ lạnh, không thể mở ra hộp khoai lát...
Chỉ có thể biến thành người, mỗi lần lén lút ăn vụng, còn sợ bị cô phát hiện.
Tuy rằng hiện tại vẫn bị phát hiện.
Tai mèo trên đỉnh đầu hơi run run, lại run run, có điểm đáng thương hề hề, ngữ khí mềm mại, y như làm nũng.
Đối phương thật sự quá đẹp, hơn nữa trên đầu có lỗ tai mèo xù xù, quả thật đẹp đến muốn mạng.
Quý Hạ đối với việc Tiểu Quất làm nũng chịu không nổi, tuy rằng nó bây giờ biến thành một chàng trai, nhưng lực sát thương vẫn là giống nhau, hơn nữa đối phương là loại mềm mềm mại mại tiểu bạch ngọt, thật sự không giống với những yêu tinh yêu quái nguy hiểm cô từng nghe.
Rốt cuộc cũng không phải yêu quái nguy hiểm gì đó lẻn vào nhà cô, ăn không quen cơm cho mèo, sau đó nhân lúc cô không có nhà trộm đi mấy hộp khoai lát và bánh quy để ăn?
Nghĩ vậy, cô không tránh được có vài phần chua xót trong lòng. Quý Hạ cảm thấy mình như vậy là hơi ngược đãi bé mèo.
Khi nghe thấy hắn nói không cần đuổi hắn đi cơ hồ không cần dùng quá nhiều đầu óc cô đã gập đầu đáp ứng rồi.
Nhưng trước khi đáp ứng, Quý Hạ vẫn nên lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc việc này đã vượt qua tầm nhận thức vốn có của cô, từ khi sinh đến bây giờ đã là hai mươi mấy năm nhưng chưa từng gặp qua sự tình nào như vầy, nhất là cái loại này không thể tiếp thu ngay lập tức, vì thế cô mở miệng hỏi.
"Lúc trước anh cùng tôi trở về cũng là vì...?"
Hắn ngẩng đầu, "Mùa đông rất lạnh...Hạ Hạ không cần đuổi tôi đi, được không? Tôi sẽ ngoan mà, như lúc trước cô biết về tôi, tôi sẽ vẫn luôn nghe lời, tôi cũng không ăn nhiều, cô không được, tôi sẽ không ăn..."
Giọng của anh ta rõ ràng khuynh theo chiều hướng thanh lãnh, nhưng cố tình cùng lúc nói chuyện với cô lại mềm mại mà khẩn trương, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cẩn thận giương mắt xem sắc mặt cô, một tiếng cũng không dám nhiều lời.
Quý Hạ nhìn bộ dạng đáng thương kia của anh ta, lý trí lúc nãy mới quay trở về lại lần nữa bị đánh bay đi thật xa, nhịn không được gật đầu nhẹ một cái.
Kỳ thật chỉ cần không giống như trong phim truyền hình yêu quái hại người, thì cô nuôi vẫn nổi.
Hai mươi phút sau, Quý Hạ ngồi ở trên sô pha, thiếu niên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, hai lỗ tai thường thường run rẩy một chút, sau đó lại nghiêng đầu xem biểu tình của Quý Hạ.
Rốt cuộc là đem tin tức tiêu vừa tiêu hóa xong, Quý Hạ lại lần nữa nhìn về phía thiếu niên, đáy mắt có chút phức tạp.
Cô vừa rồi mới biết được, nguyên lai trên thế giới này thật sự có yêu quái tồn tại, hơn nữa số lượng cũng hoàn toàn không nhỏ, chẳng qua đều có thể hóa thành hình người, tuân thủ phát luật đạo đức như con người, hơn nữa trên bản thân trừ bỏ có thể biến thành hình người, cùng người thường không có khác biệt gì quá lớn, cho nên không ai phát hiện nổi.
Mà bây giờ nó lại xuất hiện trước mặt cô, cô nhặt về một bé mèo Tiểu Quất, nhưng nó thực chất lại là yêu, nguyên hình là con mèo, anh ta tên thật là Vân Bạch.
Dựa theo lời anh ta nói, anh năm nay mới vừa thành niên, lúc trước lưu lạc đầu đường xó chợ, lưu lạc thế nào mà vô tình đến tiệm bánh kem của cô, ngửi được vị ngọt của bánh kem mới nhịn không được tới ăn vạ cầu nuôi.
Hơn nữa nuôi anh ta và nuôi mèo không có gì khác nhau, thứ duy nhất ngoại lệ là tuổi thọ của mèo yêu cùng tuổi thọ của mèo thường khác nhau, mèo yêu có thể sống lâu bằng tuổi thọ thường có của loài người.
Một con mèo đáng thương vẫn luôn lưu lạc bên ngoài xã hội, nuôi một con mèo như vậy Quý Hạ không cảm thấy có vấn đề.
Nhưng, nhưng ——
Tiểu thiếu niên xoay đầu tới, bên sườn mặt mềm mại ôn thuần, gương mặt trắng nõn, cái bóng dừng ở nơi sườn mặt, một đường kéo dài đến xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, mắt mèo màu hổ phách buông xuống, hàng mi dài hơi run, thường thường giương mắt cẩn thận quan sát biểu tình cô.
Ừ, nuôi anh ta và nuôi một con mèo không có gì khác nhau...cái quỷ nha.
Nuôi một con mèo cùng nuôi một con người như anh ta thật sự sẽ giống nhau sao?
Quý Hạ nhịn không được duỗi tay che mặt, cũng không nghĩ mình chẳng qua về nhà sớm hơn một chút có thể gặp được loại sự tình này.
Nếu là ngay từ đầu liền phát hiện, cô khẳng định sẽ không đem bé mèo về nhà, sẽ không cho phép anh ta ngồi trên sô pha trong nhà mình, nhưng nếu là Tiểu Quất...tiếp thu độ mạc danh cao một chút.
Vân Bạch bên này đang cầm hộp khai lát mình vừa ném đi, đem hộp khoai mở ra.
Quý Hạ mắt thấy lỗ tai trên đầu Vân Bạch theo tiếng cô mở hộp khoai lát hộp có hơi hơi run rẩy, sau đó lại làm bộ không có hứng thú, quay đầu đi.
Có điểm buồn cười, Quý Hạ duỗi tay đem hộp khoai lát đưa cho Vân Bạch.
"Hạ Hạ?"
Lỗ tai mèo trong nháy mắt dựng lên, nhìn Quý Hạ đưa hộp khoai lát tới trước mắt, đôi mắt màu hổ phách trong veo.
"Nếu đã đói bụng thì ăn trước một chút." Cô cư nhiên sợ một con mèo tinh, sau khi phát hiện đối phương không ăn thích ăn cơm mèo mà mình luôn cho anh ta ăn, Quý Hạ có chút đau đầu, "Ngươi có thể ăn đồ ăn nhiều lượng muối như này sao?"
Vân Bạch gật gật đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận hộp khoai lát từ tay Quý Hạ.
'Răng rắc' thuần thục mở hộp khoai ra.
Ngón tay tuyết trắng nhéo miếng khoai lát, đưa vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt.
Quý Hạ nhìn hắn ngoan ngoãn, đáy lòng có chút phức tạp, quay đầu nhìn lướt qua một đống thứ đồ chơi cho mèo cùng đồ dùng cho mèo, lại nhìn 'đại mèo' đang ngồi bên cạnh, có hơi đau đầu, "Tôi đi xử lý chút chuyện, cậu...ăn trước đi."
Động tác Vân Bạch ngừng lại, lỗ tai run lên, giương mắt, nhìn Quý Hạ đứng dậy đi vào phòng trong, đôi mắt màu hổ phách mắt vẫn luôn nhìn Quý Hạ, động tác ăn chậm rãi dừng lại, cậu cũng đi theo vào phòng.
Trong phòng trong, Quý Hạ đem máy tính mở lên, đem USB trong chứa nội dung gửi đến máy tính làm việc bên cửa hàng cho Tống Nhược.
Còn chưa xử lý xong hết, thì nghe thấy tiếng mèo kêu ở sau lưng.
Quý Hạ có hơi sửng sốt, quay đầu, thấy một cục lông to màu trắng cam xen lẫn, dùng chính cái thân lông lá của mình có gắng đẩy cửa ra được một tí tẹo khoảng cách, cửa bị mở ra một chút theo sau là cái đầu nhỏ màu cam trắng thò vào, chỉ chui vào một cái đầu, đôi mắt màu hổ phách thủy nhuận lăng lăng nhìn cô, lại thấp giọng ngoan mềm 'meow' một tiếng.
Làm nũng.
Nhưng cố tình còn cố kỵ chuyện vừa rồi. Nếu là thường ngày, tiểu khả ái đã sớm chạy đến bên chân cô nằng bò, nhưng hôm nay khác, đối phương đứng ở cửa ra vào, sườn sườn cái đầu nhỏ, có điểm do dự tại chỗ xoay một vòng, cái đuôi toàn lông bị kéo lê trên mặt đất.
Có thể thấy chủ nhân của cái đuôi tựa hồ có chút thấp thỏm.
Quý Hạ tâm trong nháy mắt bị manh hóa, mặc dù biết đối phương không phải con mèo bình thường, nhưng vẫn là nhịn không được nửa ngồi xổm xuống, "Tiểu Quất...Vân Bạch, lại đây, bên này."
Cặp mắt hổ phách nháy mắt sáng ngời, đuôi to theo đó nâng lên, chậm rãi đi đến trước mặt cô, dùng gương mặt mèo cọ cọ lòng bàn tay Quý Hạ.
Bị mèo con cọ như vậy, tâm của người mẹ già là cô đều phải hòa tan...
Ừ...? Mẹ già?
Giờ phút này Quý Hạ đột nhiên nhớ tới, cảnh tượng về nửa tháng qua, lúc mình ôm nó vẻ mặt tự ái tự xưng là ma ma trước mặt Vân Bạch.
Quý Hạ:...
Quý Hạ cúi đầu chứng kiến chính mình 'lịch sử đen' 'đứa con mèo'.
Đột nhiên tâm tình phức tạp và khủng hoảng.
_________________________________
1629 Từ. Ngày: 01/5/2022
Kết thúc chương ba nha!
Nhớ ★ cho mình!
Có nhiều từ bị lập đi lập lại quá nhỉ. Ví dụ, "lỗ tai mèo run run" rồi lại, "đôi mắt mèo màu hổ phách" ó.
Nhưng mình chỉ là người edit lại chuyện thôi, nó như thế nào mình dịch như thế đấy.
✦ᴛɢ: ǫᴜᴀ̂ɴ ᴋʜᴜʏɴʜ✦
Mà cái tay mèo lại không thể mở được cửa tủ lạnh, không thể mở ra hộp khoai lát...
Chỉ có thể biến thành người, mỗi lần lén lút ăn vụng, còn sợ bị cô phát hiện.
Tuy rằng hiện tại vẫn bị phát hiện.
Tai mèo trên đỉnh đầu hơi run run, lại run run, có điểm đáng thương hề hề, ngữ khí mềm mại, y như làm nũng.
Đối phương thật sự quá đẹp, hơn nữa trên đầu có lỗ tai mèo xù xù, quả thật đẹp đến muốn mạng.
Quý Hạ đối với việc Tiểu Quất làm nũng chịu không nổi, tuy rằng nó bây giờ biến thành một chàng trai, nhưng lực sát thương vẫn là giống nhau, hơn nữa đối phương là loại mềm mềm mại mại tiểu bạch ngọt, thật sự không giống với những yêu tinh yêu quái nguy hiểm cô từng nghe.
Rốt cuộc cũng không phải yêu quái nguy hiểm gì đó lẻn vào nhà cô, ăn không quen cơm cho mèo, sau đó nhân lúc cô không có nhà trộm đi mấy hộp khoai lát và bánh quy để ăn?
Nghĩ vậy, cô không tránh được có vài phần chua xót trong lòng. Quý Hạ cảm thấy mình như vậy là hơi ngược đãi bé mèo.
Khi nghe thấy hắn nói không cần đuổi hắn đi cơ hồ không cần dùng quá nhiều đầu óc cô đã gập đầu đáp ứng rồi.
Nhưng trước khi đáp ứng, Quý Hạ vẫn nên lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc việc này đã vượt qua tầm nhận thức vốn có của cô, từ khi sinh đến bây giờ đã là hai mươi mấy năm nhưng chưa từng gặp qua sự tình nào như vầy, nhất là cái loại này không thể tiếp thu ngay lập tức, vì thế cô mở miệng hỏi.
"Lúc trước anh cùng tôi trở về cũng là vì...?"
Hắn ngẩng đầu, "Mùa đông rất lạnh...Hạ Hạ không cần đuổi tôi đi, được không? Tôi sẽ ngoan mà, như lúc trước cô biết về tôi, tôi sẽ vẫn luôn nghe lời, tôi cũng không ăn nhiều, cô không được, tôi sẽ không ăn..."
Giọng của anh ta rõ ràng khuynh theo chiều hướng thanh lãnh, nhưng cố tình cùng lúc nói chuyện với cô lại mềm mại mà khẩn trương, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cẩn thận giương mắt xem sắc mặt cô, một tiếng cũng không dám nhiều lời.
Quý Hạ nhìn bộ dạng đáng thương kia của anh ta, lý trí lúc nãy mới quay trở về lại lần nữa bị đánh bay đi thật xa, nhịn không được gật đầu nhẹ một cái.
Kỳ thật chỉ cần không giống như trong phim truyền hình yêu quái hại người, thì cô nuôi vẫn nổi.
Hai mươi phút sau, Quý Hạ ngồi ở trên sô pha, thiếu niên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, hai lỗ tai thường thường run rẩy một chút, sau đó lại nghiêng đầu xem biểu tình của Quý Hạ.
Rốt cuộc là đem tin tức tiêu vừa tiêu hóa xong, Quý Hạ lại lần nữa nhìn về phía thiếu niên, đáy mắt có chút phức tạp.
Cô vừa rồi mới biết được, nguyên lai trên thế giới này thật sự có yêu quái tồn tại, hơn nữa số lượng cũng hoàn toàn không nhỏ, chẳng qua đều có thể hóa thành hình người, tuân thủ phát luật đạo đức như con người, hơn nữa trên bản thân trừ bỏ có thể biến thành hình người, cùng người thường không có khác biệt gì quá lớn, cho nên không ai phát hiện nổi.
Mà bây giờ nó lại xuất hiện trước mặt cô, cô nhặt về một bé mèo Tiểu Quất, nhưng nó thực chất lại là yêu, nguyên hình là con mèo, anh ta tên thật là Vân Bạch.
Dựa theo lời anh ta nói, anh năm nay mới vừa thành niên, lúc trước lưu lạc đầu đường xó chợ, lưu lạc thế nào mà vô tình đến tiệm bánh kem của cô, ngửi được vị ngọt của bánh kem mới nhịn không được tới ăn vạ cầu nuôi.
Hơn nữa nuôi anh ta và nuôi mèo không có gì khác nhau, thứ duy nhất ngoại lệ là tuổi thọ của mèo yêu cùng tuổi thọ của mèo thường khác nhau, mèo yêu có thể sống lâu bằng tuổi thọ thường có của loài người.
Một con mèo đáng thương vẫn luôn lưu lạc bên ngoài xã hội, nuôi một con mèo như vậy Quý Hạ không cảm thấy có vấn đề.
Nhưng, nhưng ——
Tiểu thiếu niên xoay đầu tới, bên sườn mặt mềm mại ôn thuần, gương mặt trắng nõn, cái bóng dừng ở nơi sườn mặt, một đường kéo dài đến xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, mắt mèo màu hổ phách buông xuống, hàng mi dài hơi run, thường thường giương mắt cẩn thận quan sát biểu tình cô.
Ừ, nuôi anh ta và nuôi một con mèo không có gì khác nhau...cái quỷ nha.
Nuôi một con mèo cùng nuôi một con người như anh ta thật sự sẽ giống nhau sao?
Quý Hạ nhịn không được duỗi tay che mặt, cũng không nghĩ mình chẳng qua về nhà sớm hơn một chút có thể gặp được loại sự tình này.
Nếu là ngay từ đầu liền phát hiện, cô khẳng định sẽ không đem bé mèo về nhà, sẽ không cho phép anh ta ngồi trên sô pha trong nhà mình, nhưng nếu là Tiểu Quất...tiếp thu độ mạc danh cao một chút.
Vân Bạch bên này đang cầm hộp khai lát mình vừa ném đi, đem hộp khoai mở ra.
Quý Hạ mắt thấy lỗ tai trên đầu Vân Bạch theo tiếng cô mở hộp khoai lát hộp có hơi hơi run rẩy, sau đó lại làm bộ không có hứng thú, quay đầu đi.
Có điểm buồn cười, Quý Hạ duỗi tay đem hộp khoai lát đưa cho Vân Bạch.
"Hạ Hạ?"
Lỗ tai mèo trong nháy mắt dựng lên, nhìn Quý Hạ đưa hộp khoai lát tới trước mắt, đôi mắt màu hổ phách trong veo.
"Nếu đã đói bụng thì ăn trước một chút." Cô cư nhiên sợ một con mèo tinh, sau khi phát hiện đối phương không ăn thích ăn cơm mèo mà mình luôn cho anh ta ăn, Quý Hạ có chút đau đầu, "Ngươi có thể ăn đồ ăn nhiều lượng muối như này sao?"
Vân Bạch gật gật đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận hộp khoai lát từ tay Quý Hạ.
'Răng rắc' thuần thục mở hộp khoai ra.
Ngón tay tuyết trắng nhéo miếng khoai lát, đưa vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt.
Quý Hạ nhìn hắn ngoan ngoãn, đáy lòng có chút phức tạp, quay đầu nhìn lướt qua một đống thứ đồ chơi cho mèo cùng đồ dùng cho mèo, lại nhìn 'đại mèo' đang ngồi bên cạnh, có hơi đau đầu, "Tôi đi xử lý chút chuyện, cậu...ăn trước đi."
Động tác Vân Bạch ngừng lại, lỗ tai run lên, giương mắt, nhìn Quý Hạ đứng dậy đi vào phòng trong, đôi mắt màu hổ phách mắt vẫn luôn nhìn Quý Hạ, động tác ăn chậm rãi dừng lại, cậu cũng đi theo vào phòng.
Trong phòng trong, Quý Hạ đem máy tính mở lên, đem USB trong chứa nội dung gửi đến máy tính làm việc bên cửa hàng cho Tống Nhược.
Còn chưa xử lý xong hết, thì nghe thấy tiếng mèo kêu ở sau lưng.
Quý Hạ có hơi sửng sốt, quay đầu, thấy một cục lông to màu trắng cam xen lẫn, dùng chính cái thân lông lá của mình có gắng đẩy cửa ra được một tí tẹo khoảng cách, cửa bị mở ra một chút theo sau là cái đầu nhỏ màu cam trắng thò vào, chỉ chui vào một cái đầu, đôi mắt màu hổ phách thủy nhuận lăng lăng nhìn cô, lại thấp giọng ngoan mềm 'meow' một tiếng.
Làm nũng.
Nhưng cố tình còn cố kỵ chuyện vừa rồi. Nếu là thường ngày, tiểu khả ái đã sớm chạy đến bên chân cô nằng bò, nhưng hôm nay khác, đối phương đứng ở cửa ra vào, sườn sườn cái đầu nhỏ, có điểm do dự tại chỗ xoay một vòng, cái đuôi toàn lông bị kéo lê trên mặt đất.
Có thể thấy chủ nhân của cái đuôi tựa hồ có chút thấp thỏm.
Quý Hạ tâm trong nháy mắt bị manh hóa, mặc dù biết đối phương không phải con mèo bình thường, nhưng vẫn là nhịn không được nửa ngồi xổm xuống, "Tiểu Quất...Vân Bạch, lại đây, bên này."
Cặp mắt hổ phách nháy mắt sáng ngời, đuôi to theo đó nâng lên, chậm rãi đi đến trước mặt cô, dùng gương mặt mèo cọ cọ lòng bàn tay Quý Hạ.
Bị mèo con cọ như vậy, tâm của người mẹ già là cô đều phải hòa tan...
Ừ...? Mẹ già?
Giờ phút này Quý Hạ đột nhiên nhớ tới, cảnh tượng về nửa tháng qua, lúc mình ôm nó vẻ mặt tự ái tự xưng là ma ma trước mặt Vân Bạch.
Quý Hạ:...
Quý Hạ cúi đầu chứng kiến chính mình 'lịch sử đen' 'đứa con mèo'.
Đột nhiên tâm tình phức tạp và khủng hoảng.
_________________________________
1629 Từ. Ngày: 01/5/2022
Kết thúc chương ba nha!
Nhớ ★ cho mình!
Có nhiều từ bị lập đi lập lại quá nhỉ. Ví dụ, "lỗ tai mèo run run" rồi lại, "đôi mắt mèo màu hổ phách" ó.
Nhưng mình chỉ là người edit lại chuyện thôi, nó như thế nào mình dịch như thế đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.