Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 122
Doãn Nhất Phương
10/10/2020
"Cho dù tiêu phí linh thạch tương đối nhiều, nhưng vẫn rất hữu dụng", Kỳ Tĩnh nói, "Cái này Charles gặp may rồi."
"Đúng vậy", Ninh Hữu gật đầu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Chỗ anh còn có linh thạch linh tinh không?"
"Có, làm sao vậy?"
Ninh Hữu cười một chút, lộ ra một hàm răng trắng, "Con thỏ trắng kia đã ăn no căng rồi, cũng nên đổi cu li thôi. Tôi thấy con rối võ phó này phi thường thích hợp nha."
Nói với Charles một phen, sau khi được chủ nhân đồng ý, Ninh Hữu phi thường thuận lợi kiểm tra tình huống nguồn năng lượng trong cơ thể con rối võ phó này, quả nhiên là cơ hồ không còn dư lại bao nhiêu. Đem linh thạch lấy từ trong tay Kỳ Tĩnh ra để vào trong cơ thể con rối võ phó, lão giả kia đột nhiên tỏa sáng giống như thanh xuân sống lại, tinh thần cực kỳ.
Trong lúc này, chỗ tinh đàn lại lóe lên quang mang, mấy tên thuộc hạ còn dư lại của Kỳ Tĩnh đều xuất hiện ở phía trên tinh đàn kia.
"Charles, hiện tại có việc cần anh hỗ trợ", Ninh Hữu đem sự tình nói với hắn một lần.
"Không thành vấn đề!", Charles vừa nghe dùng được đến hắn, khỏi nói có bao nhiêu tích cực. Phân phó một tiếng với con rối võ phó, nó liền phi thường nhanh chóng nhảy tới phía trên tinh đàn, hấp thu năng lượng kết giới.
Tuy rằng muốn chuyển hóa năng lượng kết giới cần tiêu phí một chút sức lực, nhưng rất rõ ràng nguồn năng lượng mà nó hấp thu được so với tiêu hao thì nhiều hơn rất nhiều.
Chờ đến khi con rối võ phó đi xuống dưới, đã trở nên thần thái sáng láng, ngay cả nụ cười kia cũng không còn dữ tợn như trước nữa.
"Lần này năng lượng nó hấp thu được hẳn là không ít, nếu anh dùng tiết kiệm chút, ít nhất hẳn là có thể duy trì được tu vi Trúc Cơ trong ba canh giờ."
Charleston cao hứng, giá trị vũ lực của hắn vốn dĩ đã thấp rồi, bên trong một đám cường giả hắn cứ như ban quản lý hậu cần, còn thời thời khắc khắc cần người khác bảo hộ. Hiện tại có con rối võ phó này thì tốt rồi, cái khác hắn không nghĩ tới, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể bảo hộ Đan Phượng nha!
Kỳ Tĩnh xem xét tình huống của mấy cấp dưới đang hôn mê một chút, thần sắc đông lạnh.
"Bọn họ không có vấn đề gì", Ninh Hữu nói với Kỳ Tĩnh, "Anh cũng đừng quá lo lắng."
Nói xong, cậu liền bắt Charles đang quơ chân múa tay trước mặt Bạch Đan Phượng tới đây, bảo hắn lấy ra chút dược tề thanh tỉnh.
Nguyên nhân mấy người Tinh Nhất hôn mê một là bởi vì thức hải bị chấn động nghiêm trọng, một cái khác còn lại là do ảnh hưởng của dược vật còn lưu lại.
Dược tề của Charles vẫn là tương đối có hiệu quả, được Kỳ Tĩnh khai thông, mấy người Tinh Nhất rất nhanh đã thanh tỉnh lại.
"Chủ thượng!", sau khi Tinh Nhất vừa tỉnh lại chuyện thứ nhất làm chính là hành một cái lễ với Kỳ Tĩnh.
"Đứng lên mà nói", thanh âm Kỳ Tĩnh có chút phát trầm, "Sau khi các ngươi vào trận pháp đã gặp cái gì vậy, vì sao lại đều hôn mê ở chỗ này?"
"Thuộc hạ bị truyền tống tới một thiên điện chứa đầy dược vật, bên trong không có một bóng người, thuộc hạ vốn đang định đi điều tra trong thiên điện kia, không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy thần chí không rõ, cuối cùng liền ngất đi."
Tao ngộ của mấy người còn lại cùng Tinh Nhất đại để là giống nhau.
Tay Kỳ Tĩnh chậm rãi nắm chặt.
Từ sau khi anh cùng Ninh Hữu luyện hóa dẫn hồn liên kia liền mơ hồ cảm thấy tình huống của bản thân có chút không thích hợp, nội tâm vốn luôn hoàn toàn trung thành với thành chủ vô danh thành lại đột nhiên dao động một chút, nhưng cũng chỉ là dao động mà thôi, từ sâu trong tâm mà nói, anh không hề muốn tin tưởng rằng thành chủ sẽ hại anh.
Chính là từ tình huống hiện tại mà xem, nơi này hết thảy đều giống như là một âm mưu.
Bề ngoài thì nói cử anh cùng chín người Tinh Nhất tới đây để dọn dẹp chướng ngại cho Thiếu Thành chủ, dưới ngầm lại muốn khiến bọn họ vô tri vô giác bị đưa lên tế đàn này, lấy chính mình làm hiến tế.
Không cam lòng mãnh liệt cùng phẫn nộ bừng lên từ tận đáy lòng, Kỳ Tĩnh anh nào từng gặp qua khuất nhục như thế chứ!
Thần trí bị một tầng gông xiềng trói buộc của Kỳ Tĩnh bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, trong ánh mắt đột nhiên bịt kín một tầng huyết sắc. Đôi mắt nhắm lại, đợi đến khi mở ra, đã trở nên thanh minh.
Ninh Hữu cảm nhận được tin tức mà dẫn hồn liên phản hồi trở về, trong lòng đại hỉ.
"Anh nhớ lại sự tình trước kia rồi sao?", Ninh Hữu chờ mong hỏi.
Kỳ Tĩnh trong lòng tê rần, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Là ta phải xin lỗi em."
Ninh Hữu có chút thất vọng, bất quá vẫn nói, "Không sao cả đâu, tình huống hiện tại của anh đã tốt hơn rất nhiều rồi, hoàn toàn khôi phục khẳng định cũng là chuyện sớm hay muộn thôi."
Kỳ Tĩnh sờ sờ sườn mặt Ninh Hữu, trong ánh mắt tình ý nồng liệt.
Một tiếng vang lớn đánh gãy suy nghĩ của mọi người.
Chỉ thấy vách tường phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng rộng lớn, quang mang mãnh liệt chiếu xạ hắt vào, mà cái người từ bên trong cái động kia đi ra Kỳ Tĩnh lại dị thường quen thuộc.
"Thiếu chủ", Kỳ Tĩnh thanh âm băng hàn.
"Thiên Xu đại nhân thật có hứng thú, dưới hoàn cảnh như thế mà vẫn còn tìm một luyến đồng da thịt non mịn để chơi được."
Người nói chuyện gương mặt tuấn tiếu, nhưng giữa mặt mày lại mang theo một chút hung ác, làm cho người này mang theo chút hương vị tà nanh, bề ngoài vốn xuất sắc lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Kỳ Tĩnh bạo nộ, bất chấp tàn lưu trói buộc ở chỗ sâu trong linh hồn, giơ tay nắm Long Văn Huyết Đao ở trong tay, một đạo công kích sắc bén liền công kích về phía thiếu chủ vô danh thành kia.
Lúc này, phía sau thiếu chủ kia bỗng nhiên lóe ra một người, lưu loát ngăn lại công kích của Kỳ Tĩnh.
"Thiên Xu đại nhân đã lâu không gặp, tính tình trở nên táo bạo không ít nhỉ, ngay cả bổn thiếu chỉ nói đùa vài câu thôi mà cũng không nghe vào tai được", ánh mắt thiếu chủ kia biến lạnh.
Kỳ Tĩnh ngay cả hừ một tiếng cũng không thèm, động tác trên tay không ngừng, tiếp tục công kích thẳng đến khi đánh cho người nọ hộc máu ngã xuống đất.
Lúc này biểu tình của thiếu chủ kia mới có một tia hoảng loạn, chẳng qua chỉ trong giây lát sau đã biến mất không thấy.
Kỳ Tĩnh xách theo Long Văn Huyết Đao từng bước một đi đến gần, thanh âm lạnh như trời đông giá rét, "Ngươi nói ai là luyến đồng?"
Trong ánh mắt thiếu chủ kia hiện lên một tia sợ hãi, miễn cưỡng chống đỡ biểu tình của mình, "Thiên Xu đại nhân chỉ sợ là nghe lầm rồi, người bên người ngài tất nhiên là long chương phượng tư*, ta sao có thể nói cậu ta là luyến đồng được chứ."
Long chương phượng tư: có nghĩa phong thái xuất chúng
Kỳ Tĩnh cười nhạo một tiếng, khí thế cả người bạo trướng, ép tới mọi người không dám ngẩng đầu lên.
Chẳng qua cho dù là như thế, mấy người bên người thiếu chủ vẫn cứ phẫn nộ quát mắng, "Thiên Xu lớn mật, ngươi muốn phản bội chủ sao?!"
"Thật buồn cười!", Kỳ Tĩnh cười nói, "Ta thật đúng là không biết cái thứ dơ bẩn này từ khi nào đã trở thành chủ tử của ta đấy!"
Mấy người kia giận dữ, dưới ẩn ý của thiếu chủ, lập tức động thủ với Kỳ Tĩnh.
Nhưng công lực của mấy người này so với Kỳ Tĩnh thì thua kém không ít, chỉ trong mấy hiệp, tất cả đều đã nằm liệt trên mặt đất, sinh tử không rõ.
Kỳ Tĩnh tới gần kẻ gọi là thiếu chủ vẫn luôn lui về phía sau kia, đem Long Văn Huyết Đao gác lên cổ gã, "Nói, ngươi cùng tên phụ thân dơ bẩn kia của ngươi đến tột cùng là đã làm cái gì? Vì sao ta sẽ nhận các ngươi là chủ?"
Thiếu chủ căng da đầu nói, "Ngươi là cô nhi, từ nhỏ đã được phụ thân ta thu lưu ——"
"Còn dám nói dối!", Kỳ Tĩnh lạnh giọng quát, Long Văn Huyết Đao áp vào cổ thiếu chủ, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống dưới.
Long Văn Huyết Đao vừa tiếp xúc đến máu liền cực kỳ hưng phấn, rung động muốn tiến lại gần thêm một chút nữa.
Thiếu chủ kia cảm nhận được sinh cơ đang trôi đi, trong lòng hoảng sợ vạn phần, "Ta nói! Ta nói!"
Kỳ Tĩnh lúc này mới chuyển đao ra một chút, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Thiếu chủ kia rũ mi mắt xuống, che lấp ánh mắt của mình, "Xác thật là phụ thân ta khống chế ngươi."
"Khống chế như thế nào?"
"Là dựa vào thứ này", thiếu chủ kia nói, từ trong lòng ngực móc ra một kiện đồ vật.
Đó là một vật trang trí điêu long màu đen, nhưng lại cho người ta cảm giác mười phần quỷ dị.
Thiếu chủ kia nâng mắt lên, ánh mắt hung ác nham hiểm, mang theo một tia nhất định phải làm được cùng không có ý tốt, "Ngươi nhìn xem cái này đi, chính là nó đó."
Kỳ Tĩnh nhìn xuống thứ đó, chỉ cảm thấy màu đen kia mười phần hấp dẫn người, nhịn không được liền nhìn kỹ thêm một chút.
Trong lòng Ninh Hữu đột nhiên nhảy dựng, thất thanh hô, "Đừng nhìn!"
~0P
"Đúng vậy", Ninh Hữu gật đầu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Chỗ anh còn có linh thạch linh tinh không?"
"Có, làm sao vậy?"
Ninh Hữu cười một chút, lộ ra một hàm răng trắng, "Con thỏ trắng kia đã ăn no căng rồi, cũng nên đổi cu li thôi. Tôi thấy con rối võ phó này phi thường thích hợp nha."
Nói với Charles một phen, sau khi được chủ nhân đồng ý, Ninh Hữu phi thường thuận lợi kiểm tra tình huống nguồn năng lượng trong cơ thể con rối võ phó này, quả nhiên là cơ hồ không còn dư lại bao nhiêu. Đem linh thạch lấy từ trong tay Kỳ Tĩnh ra để vào trong cơ thể con rối võ phó, lão giả kia đột nhiên tỏa sáng giống như thanh xuân sống lại, tinh thần cực kỳ.
Trong lúc này, chỗ tinh đàn lại lóe lên quang mang, mấy tên thuộc hạ còn dư lại của Kỳ Tĩnh đều xuất hiện ở phía trên tinh đàn kia.
"Charles, hiện tại có việc cần anh hỗ trợ", Ninh Hữu đem sự tình nói với hắn một lần.
"Không thành vấn đề!", Charles vừa nghe dùng được đến hắn, khỏi nói có bao nhiêu tích cực. Phân phó một tiếng với con rối võ phó, nó liền phi thường nhanh chóng nhảy tới phía trên tinh đàn, hấp thu năng lượng kết giới.
Tuy rằng muốn chuyển hóa năng lượng kết giới cần tiêu phí một chút sức lực, nhưng rất rõ ràng nguồn năng lượng mà nó hấp thu được so với tiêu hao thì nhiều hơn rất nhiều.
Chờ đến khi con rối võ phó đi xuống dưới, đã trở nên thần thái sáng láng, ngay cả nụ cười kia cũng không còn dữ tợn như trước nữa.
"Lần này năng lượng nó hấp thu được hẳn là không ít, nếu anh dùng tiết kiệm chút, ít nhất hẳn là có thể duy trì được tu vi Trúc Cơ trong ba canh giờ."
Charleston cao hứng, giá trị vũ lực của hắn vốn dĩ đã thấp rồi, bên trong một đám cường giả hắn cứ như ban quản lý hậu cần, còn thời thời khắc khắc cần người khác bảo hộ. Hiện tại có con rối võ phó này thì tốt rồi, cái khác hắn không nghĩ tới, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể bảo hộ Đan Phượng nha!
Kỳ Tĩnh xem xét tình huống của mấy cấp dưới đang hôn mê một chút, thần sắc đông lạnh.
"Bọn họ không có vấn đề gì", Ninh Hữu nói với Kỳ Tĩnh, "Anh cũng đừng quá lo lắng."
Nói xong, cậu liền bắt Charles đang quơ chân múa tay trước mặt Bạch Đan Phượng tới đây, bảo hắn lấy ra chút dược tề thanh tỉnh.
Nguyên nhân mấy người Tinh Nhất hôn mê một là bởi vì thức hải bị chấn động nghiêm trọng, một cái khác còn lại là do ảnh hưởng của dược vật còn lưu lại.
Dược tề của Charles vẫn là tương đối có hiệu quả, được Kỳ Tĩnh khai thông, mấy người Tinh Nhất rất nhanh đã thanh tỉnh lại.
"Chủ thượng!", sau khi Tinh Nhất vừa tỉnh lại chuyện thứ nhất làm chính là hành một cái lễ với Kỳ Tĩnh.
"Đứng lên mà nói", thanh âm Kỳ Tĩnh có chút phát trầm, "Sau khi các ngươi vào trận pháp đã gặp cái gì vậy, vì sao lại đều hôn mê ở chỗ này?"
"Thuộc hạ bị truyền tống tới một thiên điện chứa đầy dược vật, bên trong không có một bóng người, thuộc hạ vốn đang định đi điều tra trong thiên điện kia, không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy thần chí không rõ, cuối cùng liền ngất đi."
Tao ngộ của mấy người còn lại cùng Tinh Nhất đại để là giống nhau.
Tay Kỳ Tĩnh chậm rãi nắm chặt.
Từ sau khi anh cùng Ninh Hữu luyện hóa dẫn hồn liên kia liền mơ hồ cảm thấy tình huống của bản thân có chút không thích hợp, nội tâm vốn luôn hoàn toàn trung thành với thành chủ vô danh thành lại đột nhiên dao động một chút, nhưng cũng chỉ là dao động mà thôi, từ sâu trong tâm mà nói, anh không hề muốn tin tưởng rằng thành chủ sẽ hại anh.
Chính là từ tình huống hiện tại mà xem, nơi này hết thảy đều giống như là một âm mưu.
Bề ngoài thì nói cử anh cùng chín người Tinh Nhất tới đây để dọn dẹp chướng ngại cho Thiếu Thành chủ, dưới ngầm lại muốn khiến bọn họ vô tri vô giác bị đưa lên tế đàn này, lấy chính mình làm hiến tế.
Không cam lòng mãnh liệt cùng phẫn nộ bừng lên từ tận đáy lòng, Kỳ Tĩnh anh nào từng gặp qua khuất nhục như thế chứ!
Thần trí bị một tầng gông xiềng trói buộc của Kỳ Tĩnh bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, trong ánh mắt đột nhiên bịt kín một tầng huyết sắc. Đôi mắt nhắm lại, đợi đến khi mở ra, đã trở nên thanh minh.
Ninh Hữu cảm nhận được tin tức mà dẫn hồn liên phản hồi trở về, trong lòng đại hỉ.
"Anh nhớ lại sự tình trước kia rồi sao?", Ninh Hữu chờ mong hỏi.
Kỳ Tĩnh trong lòng tê rần, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Là ta phải xin lỗi em."
Ninh Hữu có chút thất vọng, bất quá vẫn nói, "Không sao cả đâu, tình huống hiện tại của anh đã tốt hơn rất nhiều rồi, hoàn toàn khôi phục khẳng định cũng là chuyện sớm hay muộn thôi."
Kỳ Tĩnh sờ sờ sườn mặt Ninh Hữu, trong ánh mắt tình ý nồng liệt.
Một tiếng vang lớn đánh gãy suy nghĩ của mọi người.
Chỉ thấy vách tường phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng rộng lớn, quang mang mãnh liệt chiếu xạ hắt vào, mà cái người từ bên trong cái động kia đi ra Kỳ Tĩnh lại dị thường quen thuộc.
"Thiếu chủ", Kỳ Tĩnh thanh âm băng hàn.
"Thiên Xu đại nhân thật có hứng thú, dưới hoàn cảnh như thế mà vẫn còn tìm một luyến đồng da thịt non mịn để chơi được."
Người nói chuyện gương mặt tuấn tiếu, nhưng giữa mặt mày lại mang theo một chút hung ác, làm cho người này mang theo chút hương vị tà nanh, bề ngoài vốn xuất sắc lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Kỳ Tĩnh bạo nộ, bất chấp tàn lưu trói buộc ở chỗ sâu trong linh hồn, giơ tay nắm Long Văn Huyết Đao ở trong tay, một đạo công kích sắc bén liền công kích về phía thiếu chủ vô danh thành kia.
Lúc này, phía sau thiếu chủ kia bỗng nhiên lóe ra một người, lưu loát ngăn lại công kích của Kỳ Tĩnh.
"Thiên Xu đại nhân đã lâu không gặp, tính tình trở nên táo bạo không ít nhỉ, ngay cả bổn thiếu chỉ nói đùa vài câu thôi mà cũng không nghe vào tai được", ánh mắt thiếu chủ kia biến lạnh.
Kỳ Tĩnh ngay cả hừ một tiếng cũng không thèm, động tác trên tay không ngừng, tiếp tục công kích thẳng đến khi đánh cho người nọ hộc máu ngã xuống đất.
Lúc này biểu tình của thiếu chủ kia mới có một tia hoảng loạn, chẳng qua chỉ trong giây lát sau đã biến mất không thấy.
Kỳ Tĩnh xách theo Long Văn Huyết Đao từng bước một đi đến gần, thanh âm lạnh như trời đông giá rét, "Ngươi nói ai là luyến đồng?"
Trong ánh mắt thiếu chủ kia hiện lên một tia sợ hãi, miễn cưỡng chống đỡ biểu tình của mình, "Thiên Xu đại nhân chỉ sợ là nghe lầm rồi, người bên người ngài tất nhiên là long chương phượng tư*, ta sao có thể nói cậu ta là luyến đồng được chứ."
Long chương phượng tư: có nghĩa phong thái xuất chúng
Kỳ Tĩnh cười nhạo một tiếng, khí thế cả người bạo trướng, ép tới mọi người không dám ngẩng đầu lên.
Chẳng qua cho dù là như thế, mấy người bên người thiếu chủ vẫn cứ phẫn nộ quát mắng, "Thiên Xu lớn mật, ngươi muốn phản bội chủ sao?!"
"Thật buồn cười!", Kỳ Tĩnh cười nói, "Ta thật đúng là không biết cái thứ dơ bẩn này từ khi nào đã trở thành chủ tử của ta đấy!"
Mấy người kia giận dữ, dưới ẩn ý của thiếu chủ, lập tức động thủ với Kỳ Tĩnh.
Nhưng công lực của mấy người này so với Kỳ Tĩnh thì thua kém không ít, chỉ trong mấy hiệp, tất cả đều đã nằm liệt trên mặt đất, sinh tử không rõ.
Kỳ Tĩnh tới gần kẻ gọi là thiếu chủ vẫn luôn lui về phía sau kia, đem Long Văn Huyết Đao gác lên cổ gã, "Nói, ngươi cùng tên phụ thân dơ bẩn kia của ngươi đến tột cùng là đã làm cái gì? Vì sao ta sẽ nhận các ngươi là chủ?"
Thiếu chủ căng da đầu nói, "Ngươi là cô nhi, từ nhỏ đã được phụ thân ta thu lưu ——"
"Còn dám nói dối!", Kỳ Tĩnh lạnh giọng quát, Long Văn Huyết Đao áp vào cổ thiếu chủ, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống dưới.
Long Văn Huyết Đao vừa tiếp xúc đến máu liền cực kỳ hưng phấn, rung động muốn tiến lại gần thêm một chút nữa.
Thiếu chủ kia cảm nhận được sinh cơ đang trôi đi, trong lòng hoảng sợ vạn phần, "Ta nói! Ta nói!"
Kỳ Tĩnh lúc này mới chuyển đao ra một chút, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Thiếu chủ kia rũ mi mắt xuống, che lấp ánh mắt của mình, "Xác thật là phụ thân ta khống chế ngươi."
"Khống chế như thế nào?"
"Là dựa vào thứ này", thiếu chủ kia nói, từ trong lòng ngực móc ra một kiện đồ vật.
Đó là một vật trang trí điêu long màu đen, nhưng lại cho người ta cảm giác mười phần quỷ dị.
Thiếu chủ kia nâng mắt lên, ánh mắt hung ác nham hiểm, mang theo một tia nhất định phải làm được cùng không có ý tốt, "Ngươi nhìn xem cái này đi, chính là nó đó."
Kỳ Tĩnh nhìn xuống thứ đó, chỉ cảm thấy màu đen kia mười phần hấp dẫn người, nhịn không được liền nhìn kỹ thêm một chút.
Trong lòng Ninh Hữu đột nhiên nhảy dựng, thất thanh hô, "Đừng nhìn!"
~0P
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.