Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 124
Doãn Nhất Phương
10/10/2020
"Ngươi đừng xúc động!", Bạch Đan Phượng vội vàng hô.
Ninh Hữu lại chỉ kêu lên một tiếng, chủy thủ trong tay ngay trước khi tới gần trái tim liền ngừng lại ở giữa không trung, trái tim nhảy bùm bùm cực nhanh.
"Làm sao vậy?", Bạch Đan Phượng thấy chủy thủ kia không có hạ xuống, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nhìn trạng thái của Ninh Hữu lại không quá tốt, liền có chút lo lắng hỏi.
Ninh Hữu che ngực của mình lại, trong mắt khó có thể thấy mà lộ ra một tia ý mừng.
"Không có việc gì."
Vừa rồi cậu muốn dùng chủy thủ đâm vào trái tim để đánh thức thần trí của Kỳ Tĩnh, lại không nghĩ tới nửa đường cậu liền cảm nhận được một trận tim đập nhanh mãnh liệt, động tác trên tay dường như bị cái gì đó khống chế mà mạnh mẽ dừng lại ngay lập tức. Đây không phải là ý tưởng của cậu, như vậy chỉ còn có một loại khả năng, đó chính là Kỳ Tĩnh đã khôi phục lý trí, anh cảm giác được hành vi của cậu, thông qua ý thức mãnh liệt ảnh hưởng đến động tác của cậu.
Ninh Hữu lắc lắc đầu thật khẽ với Bạch Đan Phượng.
Vì để tránh cho Thiếu Thành chủ kia phát hiện cái gì, hiện tại bọn họ cần phải rất cẩn thận.
Bạch Đan Phượng vốn đang muốn hỏi cái gì, nhìn thấy Ninh Hữu ý bảo trong lòng liền có chút dự cảm, lập tức đem lời chuẩn bị nói ra ngậm lại trong miệng.
Ninh Hữu đánh một cái thủ thế với Charles, Charles nhìn cái lập tức hiểu được, sai sử con rối võ phó tiếp tục đánh vào kết giới. Mà Ninh Hữu thì lại tinh tế quan sát tình huống bên chỗ Kỳ Tĩnh, tuy rằng anh đã khôi phục thần trí, nhưng lại không hề có động tác gì khác, chỉ phục tùng mệnh lệnh trước đó của Thiếu Thành chủ, ngồi quỳ ở phía trên tế đàn, chờ đợi hiến tế bắt đầu.
Thiếu Thành chủ bày ra tinh thạch trên tay mình, sau đó lại từ trong lòng mà móc ra một quả cầu kim sắc.
Tiếp đó chính là một bước cuối cùng để mở ra truyền thừa.
Thiếu Thành chủ kích động khó có thể ức chế được, đôi tay nâng viên cầu có chút run rẩy, gã thành kính niệm cái gì, sau đó quả cầu kim sắc kia liền chậm rãi bay lên không.
Đúng lúc này, Kỳ Tĩnh vốn đang phục tùng mệnh lệnh lại đột nhiên đứng dậy, dùng Long Văn Huyết Đao hung hăng bổ xuống kết giới đang vây khốn bản thân.
Sát khí cường đại đến thậm chí sau khi đánh nát kết giới còn đem cả pháp trận bảo vệ trên chủ đàn đánh tan tả tơi không còn một mảnh.
"Ngươi!!!", khóe mắt Thiếu Thành chủ muốn nứt ra.
Quả cầu kim sắc vẫn còn đang tiếp tục bay lên, lập tức sẽ bay đến trung ương.
Không, còn có cơ hội!
Thiếu Thành chủ lại lần nữa đem điêu long màu đen kia đem ra, bộ mặt dữ tợn, "Thiên Xu, còn không mau mau nghe lệnh!"
Trong nháy mắt khi thấy động tác của gã, Kỳ Tĩnh lập tức nhắm hai mắt lại, động tác trên tay không ngừng, một đao lại một đao sắc bén, liên tiếp vài đạo đem pháp trận bảo vệ kia trực tiếp đập vỡ.
Trong lòng Thiếu Thành chủ khẽ run, cắn chặt răng nói, "Ta cũng không tin ngươi có thể tiếp tục không trợn mắt nhìn, không buông thần thức!"
Điêu long màu đen kia muốn có tác dụng là cần phải có môi giới, một là phải dựa vào đôi mắt nhìn thấy, một cái khác còn lại là cần thần thức đụng vào.
Tuy là Thánh Khí khống chế người, nhưng điêu long màu đen này cũng có hạn chế cực lớn, đó chính là tu vi cùng thần thức của kẻ khống chế, tu vi cùng thần thức càng cường đại, thì có thể khống chế càng nhiều người, thực lực cũng càng cường hãn hơn. Lấy tu vi của Thiếu Thành chủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế được một người có tu vi như Kỳ Tĩnh mà thôi.
Nếu không phải trước đó gã chưa từng khống chế những người khác, căn bản là không có cách nào đem khế ước trên người mười người tính thêm cả Kỳ Tĩnh chuyển dời đến trên người gã được.
Chẳng qua cũng may là điêu long màu đen này tuy rằng hạn chế hà khắc, nhưng người bị khống chế muốn thoát khỏi khống chế lại cực kỳ gian nan, cho dù có thoát ra được, dựa vào thánh vật để khống chế một lần nữa so với lần đầu tiên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Kỳ Tĩnh vừa rồi thoát khỏi khống chế liền biết ngay điêu long màu đen này có cổ quái, tất nhiên là không dám mở mắt, ngay cả thần thức cũng không dám thả ra, chỉ có thể bằng vào thanh âm mà phán đoán ra vị trí của Thiếu Thành chủ.
Thời điểm Thiếu Thành chủ vừa dứt lời là lúc, một đao của Kỳ Tĩnh lại chém xuống.
Tức khắc đao mang chợt nổi, đá vụn bắn toé.
Tuy rằng Thiếu Thành chủ trốn rất đúng lúc, nhưng vẫn bị dư phong của đao mang tước đi một miếng thịt trên cánh tay, tức khắc máu tươi đầm đìa.
Thiếu Thành chủ nhịn không được đau hô một tiếng.
Mà một tiếng này liền để cho Kỳ Tĩnh lại lần nữa phán đoán được vị trí của gã, lại một đao hung hăng chém qua.
Thiếu Thành chủ lấy ra vũ khí của bản thân cường ngạnh chống lại, lại bị cỗ lực cường đại này đánh bay đi, không khéo vừa vặn rơi xuống phía trên tế đàn vị trí vốn có của Kỳ Tĩnh.
Mà lúc này, viên cầu kim sắc kia đã lên tới đỉnh chóp, bỗng nhiên nở rộ ra quang mang chói mắt.
Mười một pháp đàn đồng thời phát ra một trận sóng gợn huyền ảo, tổng cộng mười đạo quang mang như dòng nước từ tế đàn nhỏ phát ra, chảy đến trên pháp đàn trung ương.
"Không cần!!", Thiếu Thành chủ sắc mặt trắng bệch, dùng toàn lực của bản thân muốn từ trên tế đàn kia nhảy xuống, nhưng ngay tại thời điểm gã chạy đến bên lề thì lại có một đạo năng lượng nhìn không thấy quấn lên trên eo gã, ngạnh sinh sinh kéo gã tới pháp đàn trung ương.
Chỉ nghe gã kêu thảm thiết một tiếng, cả người suy sụp ngã xuống trên mặt đất.
Chỉ có ngón tay không ngừng run rẩy của gã mới tiết lộ gã còn sống.
Kỳ Tĩnh chỉ cảm thấy một cổ năng lượng thật lớn từ bốn phía truyền đến, quả cầu kim sắc trên đỉnh đầu lại toát ra một cột sáng rộng bằng miệng chén, trực tiếp rót vào trung ương tế đàn, mà Kỳ Tĩnh thì lại cảm thấy thể xác và tinh thần đều phảng phất như chịu thứ gì đó áp chế, ngay cả nâng tay lên cũng cực kỳ khó khăn.
Ở một khắc cuối cùng, Kỳ Tĩnh sử dụng toàn lực, đem tinh thạch tượng trưng cho cửu tinh kia hung hăng đánh vỡ.
Làm xong một động tác này, Kỳ Tĩnh liền oanh một tiếng nện lên trên mặt đất.
Thần trí hoàn toàn biến mất.
Mà lúc này, "Dòng nước" vốn kết nối với chín tinh đàn, lập tức ầm ầm tản mất.
Chỉ còn một cái pháp đàn kết hợp bên cạnh.
Mấy người Tinh Nhất Tinh Cửu vốn bị pháp đàn hút năng lượng, lúc này cũng sắc mặt tái nhợt mà ngã xuống trên mặt đất, há lớn miệng thở phì phò, phảng phất như người sắp chết đuối được vớt lên vậy.
Mà Thiếu Thành chủ kia thì lại không có vận khí tốt như vậy, vốn là pháp đàn này cung cấp nhiều năng lượng nhất cho pháp đàn trung ương, lúc này chín tinh đàn đã không thể cung cấp năng lượng, cho nên "Dòng nước" kết hợp với pháp đàn này liền đột nhiên thô tráng hơn không ít.
Thiếu Thành chủ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà trở thành đầu tóc hoa râm, làn da lỏng chảy, cả người đột nhiên trở nên gầy trơ cả xương.
Hai con mắt thật sâu mà húp vào, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Mà tinh thạch còn sót lại trên người gã thì tại thời khắc đầu tiên đã bị hút đi tinh quang, hóa thành bột phấn.
Trong ý thức còn sót lại của Thiếu Thành chủ, gã nhớ lại những chuyện lúc trước.
Vốn là trong kế hoạch của Thiếu Thành chủ và phụ thân gã, cửu tinh một pháp mười tế đàn này sẽ hoàn toàn hút khô công lực của Kỳ Tĩnh cùng đán người Tinh Nhất, lại sẽ không làm cho bọn họ chết. Chỉ là tuy rằng sẽ không chết, nhưng cũng sẽ mất hết toàn bộ tu vi, trở thành một phế nhân không thể phế hơn.
Kỳ Tĩnh này từ thời điểm ban đầu bị bọn họ khống chế, chính là mười phần gian nan, chẳng sợ đã bị khống chế rồi nhưng cũng cực kỳ không ổn định.
Phụ thân gã đối với anh ta cũng không tín nhiệm, sợ có một ngày sẽ bị Kỳ Tĩnh này phản phệ, cho nên sau khi biết được phương pháp mở ra truyền thừa này mới có thể quyết định để anh ta làm người hiến tế.
Lại không nghĩ tới, cuối cùng anh ta vẫn phản phệ.
Hơn nữa còn là tại bên trong truyền thừa.
Hiện tại Kỳ Tĩnh đã chặt đứt liên hệ với chín tinh đàn, tất cả năng lượng đều sẽ bị đòi lấy từ trên người gã.
...... Gã sẽ chết đi......
...... Chính là gã không cam lòng, gã không muốn chết!
Phụ thân! Người nhất định phải báo thù cho con!!
Thiếu Thành chủ không tiếng động mà hô ra, hiện tại gã ngay cả sức lực để há mồm cũng không có, trong lòng tràn đầy oán độc.
Rốt cuộc, một tia hô hấp cuối cùng của Thiếu Thành chủ cũng cắt đứt, thịt trên người dần dần biến mất, chỉ chừa một bộ xương trắng mới tinh, lại cuối cùng, bộ xương trắng kia cũng "Bùm" một tiếng mà hóa thành bột phấn, nổ tung tại trên pháp đàn này.
*Editor: Cái vụ pháp đàn tinh đàn này thiệt rắc rối, đến giờ mị mới phân biệt được, túm cái lại để mị giải thích cho những ai cần, tế đàn là điểm mục tiêu của năng lượng, pháp đàn là cái bên cạnh tế đàn, là cái thu nhiều năng lượng nhất vị trí của Tĩnh Tĩnh), còn có chín tinh đàn xung quanh tế đàn và pháp đàn có vai trò như nhau (vị trí của Tinh 1=> Tinh 9).
D
Ninh Hữu lại chỉ kêu lên một tiếng, chủy thủ trong tay ngay trước khi tới gần trái tim liền ngừng lại ở giữa không trung, trái tim nhảy bùm bùm cực nhanh.
"Làm sao vậy?", Bạch Đan Phượng thấy chủy thủ kia không có hạ xuống, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nhìn trạng thái của Ninh Hữu lại không quá tốt, liền có chút lo lắng hỏi.
Ninh Hữu che ngực của mình lại, trong mắt khó có thể thấy mà lộ ra một tia ý mừng.
"Không có việc gì."
Vừa rồi cậu muốn dùng chủy thủ đâm vào trái tim để đánh thức thần trí của Kỳ Tĩnh, lại không nghĩ tới nửa đường cậu liền cảm nhận được một trận tim đập nhanh mãnh liệt, động tác trên tay dường như bị cái gì đó khống chế mà mạnh mẽ dừng lại ngay lập tức. Đây không phải là ý tưởng của cậu, như vậy chỉ còn có một loại khả năng, đó chính là Kỳ Tĩnh đã khôi phục lý trí, anh cảm giác được hành vi của cậu, thông qua ý thức mãnh liệt ảnh hưởng đến động tác của cậu.
Ninh Hữu lắc lắc đầu thật khẽ với Bạch Đan Phượng.
Vì để tránh cho Thiếu Thành chủ kia phát hiện cái gì, hiện tại bọn họ cần phải rất cẩn thận.
Bạch Đan Phượng vốn đang muốn hỏi cái gì, nhìn thấy Ninh Hữu ý bảo trong lòng liền có chút dự cảm, lập tức đem lời chuẩn bị nói ra ngậm lại trong miệng.
Ninh Hữu đánh một cái thủ thế với Charles, Charles nhìn cái lập tức hiểu được, sai sử con rối võ phó tiếp tục đánh vào kết giới. Mà Ninh Hữu thì lại tinh tế quan sát tình huống bên chỗ Kỳ Tĩnh, tuy rằng anh đã khôi phục thần trí, nhưng lại không hề có động tác gì khác, chỉ phục tùng mệnh lệnh trước đó của Thiếu Thành chủ, ngồi quỳ ở phía trên tế đàn, chờ đợi hiến tế bắt đầu.
Thiếu Thành chủ bày ra tinh thạch trên tay mình, sau đó lại từ trong lòng mà móc ra một quả cầu kim sắc.
Tiếp đó chính là một bước cuối cùng để mở ra truyền thừa.
Thiếu Thành chủ kích động khó có thể ức chế được, đôi tay nâng viên cầu có chút run rẩy, gã thành kính niệm cái gì, sau đó quả cầu kim sắc kia liền chậm rãi bay lên không.
Đúng lúc này, Kỳ Tĩnh vốn đang phục tùng mệnh lệnh lại đột nhiên đứng dậy, dùng Long Văn Huyết Đao hung hăng bổ xuống kết giới đang vây khốn bản thân.
Sát khí cường đại đến thậm chí sau khi đánh nát kết giới còn đem cả pháp trận bảo vệ trên chủ đàn đánh tan tả tơi không còn một mảnh.
"Ngươi!!!", khóe mắt Thiếu Thành chủ muốn nứt ra.
Quả cầu kim sắc vẫn còn đang tiếp tục bay lên, lập tức sẽ bay đến trung ương.
Không, còn có cơ hội!
Thiếu Thành chủ lại lần nữa đem điêu long màu đen kia đem ra, bộ mặt dữ tợn, "Thiên Xu, còn không mau mau nghe lệnh!"
Trong nháy mắt khi thấy động tác của gã, Kỳ Tĩnh lập tức nhắm hai mắt lại, động tác trên tay không ngừng, một đao lại một đao sắc bén, liên tiếp vài đạo đem pháp trận bảo vệ kia trực tiếp đập vỡ.
Trong lòng Thiếu Thành chủ khẽ run, cắn chặt răng nói, "Ta cũng không tin ngươi có thể tiếp tục không trợn mắt nhìn, không buông thần thức!"
Điêu long màu đen kia muốn có tác dụng là cần phải có môi giới, một là phải dựa vào đôi mắt nhìn thấy, một cái khác còn lại là cần thần thức đụng vào.
Tuy là Thánh Khí khống chế người, nhưng điêu long màu đen này cũng có hạn chế cực lớn, đó chính là tu vi cùng thần thức của kẻ khống chế, tu vi cùng thần thức càng cường đại, thì có thể khống chế càng nhiều người, thực lực cũng càng cường hãn hơn. Lấy tu vi của Thiếu Thành chủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế được một người có tu vi như Kỳ Tĩnh mà thôi.
Nếu không phải trước đó gã chưa từng khống chế những người khác, căn bản là không có cách nào đem khế ước trên người mười người tính thêm cả Kỳ Tĩnh chuyển dời đến trên người gã được.
Chẳng qua cũng may là điêu long màu đen này tuy rằng hạn chế hà khắc, nhưng người bị khống chế muốn thoát khỏi khống chế lại cực kỳ gian nan, cho dù có thoát ra được, dựa vào thánh vật để khống chế một lần nữa so với lần đầu tiên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Kỳ Tĩnh vừa rồi thoát khỏi khống chế liền biết ngay điêu long màu đen này có cổ quái, tất nhiên là không dám mở mắt, ngay cả thần thức cũng không dám thả ra, chỉ có thể bằng vào thanh âm mà phán đoán ra vị trí của Thiếu Thành chủ.
Thời điểm Thiếu Thành chủ vừa dứt lời là lúc, một đao của Kỳ Tĩnh lại chém xuống.
Tức khắc đao mang chợt nổi, đá vụn bắn toé.
Tuy rằng Thiếu Thành chủ trốn rất đúng lúc, nhưng vẫn bị dư phong của đao mang tước đi một miếng thịt trên cánh tay, tức khắc máu tươi đầm đìa.
Thiếu Thành chủ nhịn không được đau hô một tiếng.
Mà một tiếng này liền để cho Kỳ Tĩnh lại lần nữa phán đoán được vị trí của gã, lại một đao hung hăng chém qua.
Thiếu Thành chủ lấy ra vũ khí của bản thân cường ngạnh chống lại, lại bị cỗ lực cường đại này đánh bay đi, không khéo vừa vặn rơi xuống phía trên tế đàn vị trí vốn có của Kỳ Tĩnh.
Mà lúc này, viên cầu kim sắc kia đã lên tới đỉnh chóp, bỗng nhiên nở rộ ra quang mang chói mắt.
Mười một pháp đàn đồng thời phát ra một trận sóng gợn huyền ảo, tổng cộng mười đạo quang mang như dòng nước từ tế đàn nhỏ phát ra, chảy đến trên pháp đàn trung ương.
"Không cần!!", Thiếu Thành chủ sắc mặt trắng bệch, dùng toàn lực của bản thân muốn từ trên tế đàn kia nhảy xuống, nhưng ngay tại thời điểm gã chạy đến bên lề thì lại có một đạo năng lượng nhìn không thấy quấn lên trên eo gã, ngạnh sinh sinh kéo gã tới pháp đàn trung ương.
Chỉ nghe gã kêu thảm thiết một tiếng, cả người suy sụp ngã xuống trên mặt đất.
Chỉ có ngón tay không ngừng run rẩy của gã mới tiết lộ gã còn sống.
Kỳ Tĩnh chỉ cảm thấy một cổ năng lượng thật lớn từ bốn phía truyền đến, quả cầu kim sắc trên đỉnh đầu lại toát ra một cột sáng rộng bằng miệng chén, trực tiếp rót vào trung ương tế đàn, mà Kỳ Tĩnh thì lại cảm thấy thể xác và tinh thần đều phảng phất như chịu thứ gì đó áp chế, ngay cả nâng tay lên cũng cực kỳ khó khăn.
Ở một khắc cuối cùng, Kỳ Tĩnh sử dụng toàn lực, đem tinh thạch tượng trưng cho cửu tinh kia hung hăng đánh vỡ.
Làm xong một động tác này, Kỳ Tĩnh liền oanh một tiếng nện lên trên mặt đất.
Thần trí hoàn toàn biến mất.
Mà lúc này, "Dòng nước" vốn kết nối với chín tinh đàn, lập tức ầm ầm tản mất.
Chỉ còn một cái pháp đàn kết hợp bên cạnh.
Mấy người Tinh Nhất Tinh Cửu vốn bị pháp đàn hút năng lượng, lúc này cũng sắc mặt tái nhợt mà ngã xuống trên mặt đất, há lớn miệng thở phì phò, phảng phất như người sắp chết đuối được vớt lên vậy.
Mà Thiếu Thành chủ kia thì lại không có vận khí tốt như vậy, vốn là pháp đàn này cung cấp nhiều năng lượng nhất cho pháp đàn trung ương, lúc này chín tinh đàn đã không thể cung cấp năng lượng, cho nên "Dòng nước" kết hợp với pháp đàn này liền đột nhiên thô tráng hơn không ít.
Thiếu Thành chủ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà trở thành đầu tóc hoa râm, làn da lỏng chảy, cả người đột nhiên trở nên gầy trơ cả xương.
Hai con mắt thật sâu mà húp vào, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Mà tinh thạch còn sót lại trên người gã thì tại thời khắc đầu tiên đã bị hút đi tinh quang, hóa thành bột phấn.
Trong ý thức còn sót lại của Thiếu Thành chủ, gã nhớ lại những chuyện lúc trước.
Vốn là trong kế hoạch của Thiếu Thành chủ và phụ thân gã, cửu tinh một pháp mười tế đàn này sẽ hoàn toàn hút khô công lực của Kỳ Tĩnh cùng đán người Tinh Nhất, lại sẽ không làm cho bọn họ chết. Chỉ là tuy rằng sẽ không chết, nhưng cũng sẽ mất hết toàn bộ tu vi, trở thành một phế nhân không thể phế hơn.
Kỳ Tĩnh này từ thời điểm ban đầu bị bọn họ khống chế, chính là mười phần gian nan, chẳng sợ đã bị khống chế rồi nhưng cũng cực kỳ không ổn định.
Phụ thân gã đối với anh ta cũng không tín nhiệm, sợ có một ngày sẽ bị Kỳ Tĩnh này phản phệ, cho nên sau khi biết được phương pháp mở ra truyền thừa này mới có thể quyết định để anh ta làm người hiến tế.
Lại không nghĩ tới, cuối cùng anh ta vẫn phản phệ.
Hơn nữa còn là tại bên trong truyền thừa.
Hiện tại Kỳ Tĩnh đã chặt đứt liên hệ với chín tinh đàn, tất cả năng lượng đều sẽ bị đòi lấy từ trên người gã.
...... Gã sẽ chết đi......
...... Chính là gã không cam lòng, gã không muốn chết!
Phụ thân! Người nhất định phải báo thù cho con!!
Thiếu Thành chủ không tiếng động mà hô ra, hiện tại gã ngay cả sức lực để há mồm cũng không có, trong lòng tràn đầy oán độc.
Rốt cuộc, một tia hô hấp cuối cùng của Thiếu Thành chủ cũng cắt đứt, thịt trên người dần dần biến mất, chỉ chừa một bộ xương trắng mới tinh, lại cuối cùng, bộ xương trắng kia cũng "Bùm" một tiếng mà hóa thành bột phấn, nổ tung tại trên pháp đàn này.
*Editor: Cái vụ pháp đàn tinh đàn này thiệt rắc rối, đến giờ mị mới phân biệt được, túm cái lại để mị giải thích cho những ai cần, tế đàn là điểm mục tiêu của năng lượng, pháp đàn là cái bên cạnh tế đàn, là cái thu nhiều năng lượng nhất vị trí của Tĩnh Tĩnh), còn có chín tinh đàn xung quanh tế đàn và pháp đàn có vai trò như nhau (vị trí của Tinh 1=> Tinh 9).
D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.