Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 41

Doãn Nhất Phương

10/10/2020

Nằm ở trên giường, Ninh Hữu chán muốn chết, sau khi nghỉ ngơi cậu lại bắt đầu nhớ nhà, tức khắc cái mũi có chút chua xót.

Vì ngăn cản loại cảm xúc này của mình, Ninh Hữu lại lần nữa mang dụng cụ kết nối mạng giả lập của mình lên, chuẩn bị đi mạng giả lập tìm người đánh một hồi, để phân tán lực chú ý của bản thân một chút.

Chỉ là cậu mới vừa thượng tuyến liền phát hiện Viêm Hoàng đã gửi tin tức cho cậu, tức khắc phi thường vui vẻ, hẹn nó gặp mặt ở đại sảnh chiến đấu.

"Cậu khỏe a", lúc này Viêm Hoàng có chút dị thường biệt nữu.

Ninh Hữu nhịn không được bật cười, "Từ khi nào thì cậu có lễ phép như vậy hả?"

Trong lòng Viêm Hoàng yên lặng ai oán, còn không phải do cái phá chủ nhân giai cấp bóc lột kia! Viêm Hoàng phẫn nộ ở trong lòng dựng lên một tiểu nhân Kỳ Tĩnh, chuẩn bị châm chọc anh! Chỉ là châm được nửa đường liền dừng lại. Viêm Hoàng khóc không ra nước mắt, bi phẫn nghĩ đến, nó đã bị phá chủ nhân của nó khi dễ đến ngay cả phản kháng cũng không dám nữa rồi!

"Lúc trước không phải tui đã nói là nhờ chủ nhân của tui tới chỉ đạo cậu huấn luyện sao, ngày mai anh ta vừa lúc rảnh, cậu xem lúc ấy cậu có thời gian không?"

Phi! Cái này mới không phải là tuôi nói đâu! Cái lão nam nhân không biết xấu hổ kia chỉ biết giả mạo danh nghĩa của tuôi đem bản thân đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài đó! Thật không biết xấu hổ! ( ̄e(# ̄)☆╰╮

Nếu không phải Kỳ Tĩnh trang bị cho Viêm Hoàng một cái trình tự che dấu cảm xúc, chỉ sợ hiện tại nó nghĩ cái gì cũng đã sớm lòi trước mặt Ninh Hữu rồi.

"Ngày mai khi nào tôi cũng rảnh hết", Ninh Hữu kinh hỉ, hiện tại cậu vừa vặn không có chuyện gì chia sẻ lực chú ý của mình, nếu người kia có thể tới dạy cậu luyện tập thì quá tuyệt vời.

Viêm Hoàng nhìn thấy bộ dáng cao hứng kia của Ninh Hữu, tức khắc cảm thấy chua xót. Hừ, cậu cái gì cũng không biết, hiện tại thì cao hứng như vậy, cậu có biết hay không cậu sắp dê vào miệng cọp rồi! Một cây cải thìa non tươi lập tức sẽ phải dâng lên miệng một con trâu già không biết xấu hổ.

Viêm Hoàng phiền muộn nhìn cậu, Ninh Hữu lại không hề có cảm giác, vui vẻ đàm luận với nó về chủ nhân của nó, "Ngày mai lúc nào anh ta tới đây, đến lúc đó tôi đến trước chờ anh ta."

"Buổi chiều đi", Viêm Hoàng không tình nguyện trả lời.

"Buổi sáng không được sao?", Ninh Hữu có chút thất vọng.

Viêm Hoàng trừng lớn đôi mắt nhìn cậu, đầy mặt không thể tin tưởng, "Sao cậu lại sốt ruột như vậy?!" Kêu xong mới phát hiện Ninh Hữu đang một bộ đầy mặt vô tội, tức khắc nản lòng nói, "Vậy buổi sáng 10 giờ đi."

Nhìn thấy Ninh Hữu còn muốn nói cái gì, Viêm Hoàng lập tức hô to, tràn đầy chua xót cùng ủy khuất, "Không thể sớm hơn nữa! Tuyệt đối không thể!"

"Tôi muốn đáp ứng thôi mà, cậu khẩn trương như vậy làm gì?", Ninh Hữu bật cười.

Viêm Hoàng biệt nữu hừ một tiếng, không để ý tới cậu.

Kỳ thật Kỳ Tĩnh nói với nó bất kể khi nào anh cũng sẽ phụng bồi, nhưng là Viêm Hoàng không muốn a, rõ ràng đây là tiểu đồng bọn của nó, dựa vào cái gì phải tặng không cho chủ nhân bại hoại vẫn luôn khi dễ nó chứ! Quả bưởi nhỏ là của nó! Nó rất không muốn nhường cho chủ nhân bại hoại đâu! Bọn họ gặp mặ nhau càng muộn càng tốt!

Viêm Hoàng thực chua xót, tuy rằng nó rất rất rất không muốn để cho quả bưởi nhỏ gặp chủ nhân bại hoại kia, nhưng quả bưởi nhỏ rõ ràng đang không vui, rõ ràng rất muốn sớm đem mình dâng lên QAQ, cái này nó sao mà chịu nổi! 【 ủy khuất khóc 】

"Viêm Hoàng cậu đang tức giận gì à?", Ninh Hữu nửa ngày cũng chưa nghe được Viêm Hoàng nói một lời nào, nhịn không được hỏi.

"Tui mới không có!", Viêm Hoàng hừ hừ.

Không biết như thế nào, Ninh Hữu đột nhiên linh quang chợt lóe, cực rõ ràng nguyên nhân Viêm Hoàng biệt nữu. "Cậu là bằng hữu tốt nhất của tôi, thật sự! Cho dù tôi có cùng chủ nhân của cậu học tập thao tác cơ giáp, ở trong lòng tôi địa vị cậu cũng ở trên anh ta!", Ninh Hữu cực kỳ chân thành nói.

"Thật ư?", Viêm Hoàng có chút chần chờ hỏi, nhưng trong giọng nói rõ ràng mang theo nồng đậm chờ mong.

"Đương nhiên là thật rồi!", Ninh Hữu lập tức khẳng định gật đầu.

"Hừ! Như vậy còn tạm được!", Viêm Hoàng cao ngạo hừ một tiếng, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Không còn loại tâm tình chua xót nhỏ này nữa, Viêm Hoàng mới nhớ ra một chuyện mà nó vẫn luôn muốn hỏi, "Quả bưởi nhỏ, hiện tại cậu mấy tuổi rồi?"

Ninh Hữu không chút áp lực tiếp nhận ngoại hiệu mà Viêm Hoàng cho cậu, đếm đếm trên đầu ngón tay, có chút tùy ý nói, "Hẳn là 104 đi......"

"Bao nhiêu?!", Viêm Hoàng không thể tin tưởng hỏi, hệ thống của nó nếu như có thứ gọi là máu, hiện tại trạng thái của nó hẳn là thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

"104 a", vừa mới nói xong, Ninh Hữu liền nhớ tới tuổi tác trên chip thân phận mà cha mẹ làm cho cậu, tức khắc mắc nghẹn, "Ách, có lẽ là 16 tuổi......"

Viêm Hoàng đâu có dễ dụ như vậy, tức khắc liền khuyên nhủ mang theo lừa gạt đem chuyện tuổi của Ninh Hữu lòi ra.

Tuổi thực tế là 104 tuổi, nhưng là không biết vì cái gì thoạt nhìn lại rất tuổi trẻ, bởi vì lúc trước vẫn luôn lưu lạc, cho nên vẫn luôn không có chip thân phận, cậu cũng là vừa được một hộ gia đình người ta thu lưu, nhân viên quản lý tin tức chip thân phận liền trực tiếp cho là mười sáu tuổi.

Biết được hoàn chỉnh sự thật, trí năng của Viêm Hoàng hoàn toàn dại ra.

Đây, đây cũng quá lớn đi! Hơn nữa, chủ nhân bại hoại kia thế nhưng không phải một tên có sở thích luyến đồng sao?! Viêm Hoàng cảm giác phi thường ủy khuất, một cái tội danh êm đẹp sao có thể cứ như vậy liền không có chứ?

"Chuyện này tôi chỉ nói cho một mình cậu biết, cậu cũng không được nói cho người khác đấy!", Ninh Hữu có chút lo lắng, bản thân nhất thời sơ sẩy nói lỡ miệng, vạn nhất mang đến phiền toái cho cha mẹ thì xong đời.

Viêm Hoàng lập tức đáp ứng, "Tui thề! Tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào! Kể cả chủ nhân của tui tui cũng sẽ không nói cho anh ta!"

Lúc nói đến một câu cuối cùng, cảm xúc cả người Viêm Hoàng là cực kỳ...... Hưng phấn.

Tuy rằng cảm giác biểu hiện của Viêm Hoàng có chút kỳ quái, nhưng xét thấy đã đạt được mục đích rồi, Ninh Hữu liền không có dây dưa với cái đề tài này nữa.

"Đúng rồi, Viêm Hoàng, cậu biết Kỳ Tĩnh không?", Ninh Hữu hỏi.



Viêm Hoàng cứng đờ, thật cẩn thận hỏi, "Cậu là muốn hỏi Kỳ Tĩnh nào?"

Ninh Hữu chớp chớp mắt, "Chính là thượng tướng đế quốc kia, Kỳ Tĩnh."

"Ha ha, biết biết, cậu hỏi anh ta làm gì?", thanh âm của Viêm Hoàng rõ ràng là có chút chột dạ.

Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Quả bưởi nhỏ có phải hay không là đã biết thân phận của chúng ta rồi! (°°)

Tui nên làm cái gì bây giờ! Làm sao bây giờ! ヽ( * >Д *) >

"Tôi muốn gả cho anh ta, muốn hỏi cậu một chút là có biện pháp nào không", đôi mắt của Ninh Hữu mở to đen bóng.

Tôi muốn gả cho anh ta, muốn hỏi cậu một chút là có biện pháp nào không......

Tôi muốn gả cho anh ta......

Tôi muốn gả cho anh ta......

Viêm Hoàng cảm thấy tuyến lộ trong thân thể mình có chút ngắn, toàn bộ cơ giáp đều phát ngốc. Vừa rồi có phải nó đã biết cái gì không nên biết hay không?!

Thử nha thử nha âm thanh điện lưu không ngừng vang lên.

"Viêm Hoàng cậu làm sao vậy?", Ninh Hữu có chút lo lắng.

"Không, không có việc gì", thanh âm của Viêm Hoàng có chút đông cứng, "Tui có chút việc hạ tuyến trước một chuyến, cậu ở đây chờ tui đừng rời khỏi! Tui một lát trở lại liền!"

Nó cần bình tĩnh một mình một cơ giáp phải bình tĩnh bình tĩnh!!!

Bình tĩnh!!

"Nga", Ninh Hữu gật gật đầu.

Qua ước chừng không đến mười phút, Viêm Hoàng lại online.

"Cậu đã từng thấy qua Kỳ Tĩnh trông như thế nào chưa?"

"Chưa", Ninh Hữu lắc lắc đầu.

"Chưa từng thấy qua cậu đã muốn gả cho anh ta rồi?! Rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào vậy hả?!", Viêm Hoàng bị lời nói của Ninh Hữu nghẹn đến chết khiếp, thiếu chút nữa một hơi không ra nổi, được rồi, nó không nên thở dốc.

Ánh mắt của Ninh Hữu trôi sang bên trái một chút, cảm thấy bản thân chưa từng thấy anh ta trông như thế nào đã muốn gả cho người ta xác thật là có chút đột ngột. Tức khắc mở máy liên lạc của mình ra, điều tra ảnh chụp của Kỳ Tĩnh.

Viêm Hoàng nhìn thấy động tác này của Ninh Hữu cũng thiếu chút nữa nghẹn chết đường ngắn.

*Editor: Tui cũng nghẹn...

Ninh Hữu nhìn người trên ảnh chụp kia trong lòng có hơi hơi ghen ghét.

Thân hình cao lớn cường tráng, đường cong cơ bắp căng mịn hoàn mỹ, vừa nhìn là đã biết có lực bộc phát cực lớn, khuôn mặt đao tước rìu đục chấn động hồn phách. Khí thế thật lớn ép người tới không thở nổi.

Dáng người từ trước đến nay cậu luôn chờ mong chính là cái dạng này.

"Tôi thấy rồi, tôi rất thích, tôi muốn gả cho anh ta", liên tục ba câu nói, Ninh Hữu nói không có một chút do dự nào, vì tăng mạnh mức độ đáng tin trong lời nói của mình, Ninh Hữu còn gật đầu thật mạnh.

*Editor: Em hài quá mức a Tiểu Hữu

Viêm Hoàng cảm thấy không khí có chút không đủ dùng, bởi vì hít thở không thông mà có chút đau đầu, trời ạ, đau đầ quá!

"Nếu cậu muốn gả cho anh ta, vậy cậu cũng đừng đi nói khắp nơi như thế", qua hơn nửa ngày, Viêm Hoàng mới sâu kín nói, "Bởi vì người muốn gả cho anh ta rất nhiều, nếu để cho người khác biết cậu cũng muốn gả cho anh ta, người khác sẽ tìm phiền toái cho cậu."

Ninh Hữu gật gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ, "Được, tôi đã biết."

"Tôi biết Kỳ Tĩnh, tôi sẽ nghĩ cách để giới thiệu cậu cho anh ta", Viêm Hoàng sâu kín nói, "Cậu ngàn vạn lần đừng có gấp."

Ninh Hữu cực kỳ cao hứng, vội vàng đồng ý.

Hạ tuyến Viêm Hoàng cảm giác cả cái cơ giáp đều sắp hỏng mất rồi, trừ bỏ khiếp sợ cùng không thể tin tưởng ra, còn có ủy khuất che trời lấp đất.

Hiện tại nó giống như là đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, lẻ loi cô đơn một mình, đáng thương cực kỳ.

Một người là chủ nhân của nó, một người là bạn chơi tốt nhất của nó, hai người bọn họ muốn rời khỏi nó mà ở bên nhau, bọn họ không cần nó! QAQ!

Viêm Hoàng ủy khuất mà biệt nữu tỏ vẻ, nó mới sẽ không đem chuyện này nói cho Kỳ Tĩnh đâu!

Nó cảm thấy một ngày hôm nay nó thật giống như mất đi toàn bộ thế giới vậy QAQ

Nó thật đáng thương QAQ



Viêm Hoàng ủy khuất mà bi phẫn oa ở góc tường vẽ vòng tròn.

Ngày hôm sau, thời điểm Viêm Hoàng mang theo Kỳ Tĩnh cùng nhau thượng tuyến, Ninh Hữu quả nhiên không có nói một câu về việc mình muốn gả cho thượng tướng đế quốc, chỉ là yên lặng nhìn người trước mắt, cảm thấy có một tia quen mắt.

Trong lòng Kỳ Tĩnh lộp bộp một cái, có chút mất tự nhiên mím môi, tiểu gia hỏa có phải hay không cảm thấy anh có chút già?

Người trên mạng giả lập đều sẽ làm chút thay đổi tướng mạo của mình đến một trình độ khác, Kỳ Tĩnh cũng vậy, anh đem bộ dạng của bản thân điều chỉnh không ít, so với bộ dáng của bản thân trên cơ bản là không có một tia tương đồng nào.

Viêm Hoàng có chút uể oải, "Đây là chủ nhân của tui, Hàn Tĩnh."

Bởi vì thân phận của Kỳ Tĩnh không dễ bại lộ, Viêm Hoàng trải qua đồng ý của Kỳ Tĩnh tạm thời che giấu thân phận của anh trước, mượn dòng họ của mẹ anh.

Ninh Hữu cao hứng vươn tay về phía Kỳ Tĩnh, "Tôi gọi là Ninh Hữu, thật vui khi được gặp anh."

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình, cầm tay Ninh Hữu, gật gật đầu.

Ninh Hữu muốn rút tay mình về, lại phát hiện người này dùng lực có chút lớn, cũng không có ý tứ buông ra.

Bàn tay dày rộng to hơn phá lệ có chút nóng.

Ninh Hữu đơ mặt dùng sức rút, phát hiện rút không nổi, cuối cùng dứt khoát dùng sức lực lớn nhất của mình, kết quả vẫn là không rút ra được, ngược lại đem tay của mình làm cho đau đến nóng rát.

Cậu có chút tức giận, trừng mắt về phía Kỳ Tĩnh.

Lúc này Kỳ Tĩnh mới buông tay ra, bất động thanh sắc rũ bên người.

Viêm Hoàng coi như hệ thống thị giác của nó đã báo hỏng trước rồi, nó cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy!

Bởi vì Kỳ Tĩnh vừa rồi không lễ phép, Ninh Hữu đối với việc anh dạy dỗ không có mong đợi như trước nữa, đơ mặt không nói gì.

"Chúng ta bắt đầu đi", thanh âm trầm thấp giàu từ tính.

Có chút phá lệ dễ nghe.

Lỗ tai Ninh Hữu giật giật, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

————

"Thiếu gia, Trình đại sư đã thấy được vật mà ngài đưa qua, phi thường kinh hỉ, hiện tại mời ngài đi qua."

Đuôi lông mày Lâm Cẩm Trình nâng lên, khóe miệng cong cong, "Chuẩn bị một chút, hiện tại chúng ta liền đi qua."

"Trình đại sư", Lâm Cẩm Trình cung kính chào hỏi.

"Lâm tiểu tử cậu mau tới đây!", Trình đại sư kinh hỉ cực kỳ, vẫy vẫy tay với Lâm Cẩm Trình.

Trình đại sư mang một cái mắt kính màu vàng, đầu tóc hoa râm, một bộ dáng nhân viên nghiên cứu cao thâm khó đoán, làm cho người gặp được liền nhịn không được tâm sinh kính ý.

"Thứ này rốt cuộc cậu làm như thế nào vậy, hiệu suất thế nhưng đề cao nhiều như vậy!", Trình đại sư yêu thích không buông tay kéo dụng cụ trên tay mình, ánh mắt lửa nóng, "Tôi nhìn kỹ một chút, trừ bỏ cấu tạo có chút khác ra, tài liệu bên trong dường như còn là một loại vật chất mới nữa! Tiểu tử cậu thật sự là không đơn giản, tự mình lén lút là có thể làm ra thứ lợi hại như vậy."

"Đại sư ngài quá khen", Lâm Cẩm Trình khiêm tốn nở nụ cười, "Tôi cũng ngoài ý muốn mới làm ra được một tác phẩm như vậy, còn tài liệu bên trong, tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lúc trước hẳn là đã xen lẫn một đống kim loại thiếc x9, lúc tôi muốn dùng kim loại thiếc x9, tôi cũng đã nghiên cứu qua, nhưng không có phát hiện loại vật chất này rốt cuộc là cái gì, trước mắt đã phái người điều tra nơi phát ra đống kim loại thiếc x9 kia, hy vọng có thể tìm được loại vật chất này."

Không có nghe được thứ mà mình muốn nghe đến nhất, Trình đại sư hiển nhiên là có chút thất vọng, nhưng vẫn bảo trì trấn định, "Cậu tại phương diện này tiêu tốn nhiều công phu như vậy, nếu có thể tìm được loại vật chất mới này, đây đối với toàn bộ giới khoa học, toàn bộ thủ đô đế quốc chính là một cống hiến rất lớn! Nếu chỗ cậu không đủ nhân thủ, tôi có thể giúp cậu xin hỗ trợ một vài người."

Lời nói vừa mới nói xong, Trình đại sư liền cảm thấy không thích hợp, tức khắc cảm thấy có chút tao đến hoảng, cậu ta đường đường là thiếu gia Lâm gia, lúc nào thì thiếu người hỗ trợ.

"Tôi sẽ, Trình đại sư ngài yên tâm", Lâm Cẩm Trình không nói những lời khác, phi thường trực tiếp thuận theo đáp ứng.

Trình đại sư cảm thấy trong lòng dễ chịu không ít, nhịn không được khen hắn, "Cậu đứa nhỏ này thật ra cũng không tồi, tuy rằng nói là ngoài ý muốn, nhưng là làm ra được một thứ lợi hại như vậy cũng là không dễ dàng, trẻ nhỏ dễ dạy!"

Lâm Cẩm Trình khiêm tốn cười cười, "Cám ơn đại sư khích lệ, ngài xem tư chất hiện tại của tôi có thể may mắn được ngài chỉ dạy một chút hay không?"

Trình đại sư ha ha cười, "Hiện tại nói đến cái này vẫn còn quá sớm, các cậu đều biết tôi cũng chỉ thu một đệ tử thôi, cậu và vài người khác biểu hiện đều không tồi, cậu còn tốt hơn một chút, đặc biệt hiện tại cậu lại đưa thứ này đến đây thật sự là có chút ra ngoài dự kiến của tôi. Nhưng có nói như thế nào, nếu cậu tìm được vật chất này rồi, tôi khẳng định sẽ muốn thu cậu làm đồ đệ. Nhưng là hiện tại cậu chỉ là ngẫu nhiên mới chế tạo ra một thứ như vậy, nếu tôi thu cậu làm đồ đệ, mấy người khác chỉ sợ đều sẽ có chút không cam nguyện, vì phục chúng, cho nên lão nhân tôi vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn."

"Cẩm Trình cậu còn cần tốn nhiều công phu tìm ra cái vật chất này đi thôi a!"

Phòng khách xuất hiện một trận thanh âm rơi vỡ.

"Thật là cáo già!", Lâm Cẩm Trình một tay đem cái chén trên bàn gạt xuống trên mặt đất, híp mắt, nghiến răng nghiến lợi, "Tính toán thật tốt, không đến cuối cùng thì không chịu thu đồ đúng không!"

Đem đồ vật trên bàn vứt sạch sẽ, cơn tức của Lâm Cẩm Trình mới phát ra không sai biệt lắm, cả người cũng bình tĩnh xuống.

"A Thất, mày phái vài người đi tinh cầu Hòa Tân điều tra một chút đến tột cùng là chỗ nào có loại vật chất này ", Lâm Cẩm Trình phân phó nói.

"Vâng, thiếu gia."

"Từ từ", Lâm Cẩm Trình bỗng nhiên nheo nheo mắt, khóe miệng cong lên, "Tìm mấy tên lợi hại đi, để cho bọn họ hành động với nhau, ta không muốn để cho bọn họ lại biến mất giống như đám phế vật lần trước kia đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook