Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 25: Hôn mê
Doãn Nhất Phương
10/10/2020
Thời điểm Ninh Hữu về đến nhà, cảm giác không khí chung quanh có chút không thích hợp, cậu theo bản năng bước chậm lại.
Sau đó phóng xuất ra linh thức của mình.
Cửa nhà mở toang, trong phòng một mảnh hỗn loạn, bàn ghế dựa đều đổ ngã trên mặt đất, ngay cả toàn bộ chăn gối đầu trong phòng ngủ cũng đều bị ném xuống đất.
Tất cả ngăn kéo đều bị mở ra.
Một mảnh hỗn độn.
Mà ở giữa nhà có một người nằm.
Đúng là Lương Mạn.
Linh thức của Ninh Hữu ngừng lại, sau đó trong nháy mắt trở nên cuồng bạo.
Cậu không còn tâm trí để dùng linh thức điều tra tình huống chung quanh, mà là sắc mặt khẩn trương nhanh chóng chạy vào trong phòng.
“Mẹ!”, Ninh Hữu chạy nhanh đỡ Lương Mạn lên, cả người hoảng loạn không thôi.
Cậu vội vàng dùng linh lực của mình tra xét một vòng trong thân thể Lương Mạn, phát hiện không có bất luận cái gì khác thường, chỉ là bị kinh hách quá độ, hôn mê mà thôi.
Sắc mặt Ninh Hữu đen trầm, giống như đêm trước bão táp.
Cậu nhìn nhìn mảnh vỡ ngọc bội rải rác trên mặt đất, linh lực quanh thân nhịn không được bạo động lên.
Nếu không phải lúc trước đã đưa cho mẹ một cái ngọc bội hộ thân, hôm nay chỉ sợ
——
Đến tột cùng là ai!
Mình nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Quanh thân thể Ninh Hữu bỗng nhiên có mấy ngàn đốm lửa bỗng nhiên nổ tung, quanh thân lệ khí chưa từng có nổi lên quay chung quanh.
“A Mạn!”, Thạch Bằng kinh hoảng thất thố chạy tới.
Thạch Bằng vừa vào cửa nhìn thấy bên trong một mảnh hỗn độn liền có dự cảm bất thường, lập tức vội tiến vào xem xét, kết quả lại thấy được vợ mình nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, con trai của mình thì bất lực canh giữ bên cạnh.
“A Mạn em tỉnh tỉnh!”, Thạch Bằng ôm Lương Mạn vào trong ngực, cả người cực kỳ hoảng loạn, “Anh dẫn em đi tìm bác sĩ!”
Ninh Hữu bình tĩnh có chút đáng sợ, “Mẹ không có chuyện gì, chỉ là chấn kinh quá độ, cho nên hôn mê.”
Thạch Bằng nghe nói như thế, cả người mới có chút bình ổn lại, lo lắng hỏi Ninh Hữu, “Tiểu Hữu con không có chuyện gì đi!”
Ninh Hữu lắc lắc đầu.
Vì để cho cẩn thận, Thạch Bằng vẫn là ôm Lương Mạn hơn nữa còn mang Ninh Hữu cùng đi tìm bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho Lương Mạn và Ninh Hữu một lần, phát hiện không có vấn đề, Thạch Bằng mới thở phào nhẹ nhõm, có thời gian rảnh suy nghĩ chuyện khác.
“Khẳng định là gã!”, Khuôn mặt Thạch Bằng dữ tợn.
Ông dặn dò Ninh Hữu ở chỗ này chăm sóc Lương Mạn, liền chạy về nhà.
Lúc tìm trên giường thấy chỗ kia một mảnh trống rỗng, ông liền gắt gao nắm chặt tay.
Trước giường là cái máy mà Tiểu Hữu đã sửa.
Lương Mạn không có hôn mê bao lâu, vào lúc ban đêm liền tỉnh lại.
Căn cứ theo miêu tả của Lương Mạn, thời điểm bà về nhà nhìn thấy cửa nhà mở toang, vốn còn tưởng rằng là cha con bọn họ đã trở lại, ai biết đi vào thế nhưng nhìn tháy nhà ình bị lục đến lung tung rối loạn.
Đang lúc bà muốn tiến vào phòng ngủ xem xét, từ bên trong vừa lúc đi ra vài người.
Lúc ấy Lương Mạn liền kêu lên bắt ăn trộm, nhưng là lại lập tức bị bọn họ bưng kín miệng, hơn nữa bọn họ còn lấy súng laser ra kề trên đầu bà, hỏi cái máy lúc trước bỏ ở đâu.
Bà tự nhiên là không chịu nói, kết quả là nhìn thấy một người trong số đó tìm được phía dưới giường, đem cái máy kia lấy ra.
Thời điểm trước khi bọn họ đi, người lấy súng đè đầu bà đột nhiên động, sau đó huyệt Thái Dương của bà đau xót, liền mất đi ý thức.
“Bọn họ đây là giết người!”, Đôi mắt Thạch Bằng tràn đầy tơ máu, “Đáng chết, khẳng định cùng một hội với người kia! Anh hẳn là nên lần đầu tiên gặp phải liền trực tiếp nói cho quân cảnh vệ mới đúng!”
Lương Mạn bắt được tay ông, an ủi nói, “Trước đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại em không phải đã không có chuyện gì rồi sao?”
“Bất quá chuyện này phải nhanh báo nguy, nhanh chóng đem đám người kia điều tra ra! Hơn nữa, em lo lắng ——”, trên mặt Lương Mạn tràn đầy lo lắng, “Những người đó vì cái gì lại một hai phải phí công sức lớn như vậy muốn cái máy khai thác quặng đó chứ? Bọn họ đều mua nổi súng laser, không cần thiết vì một cái máy nhỏ như vậy mà mất công.”
“Bọn họ rốt cuộc là có mục đích gì? Có thể hay không có quan hệ với Tiểu Hữu?”
“Hơn nữa, bọn họ đã đem cái máy kia mang đi, nếu điều tra ra bên trong không giống, có thể mang đến phiền toái cho Tiểu Hữu không?”
Lương Mạn lo lắng sốt ruột.
“Mẹ, con không có việc gì”, Ninh Hữu cười một cái, “Mẹ cứ yên tâm đi, hơn nữa con rất mạnh, bọn họ vô luận bao nhiêu người cũng đều không phải là đối thủ của con.”
“Cho nên mẹ không cần lo lắng cho con đâu!”
Lương Mạn gật gật đầu.
“Đúng rồi mẹ, con muốn nhìn bộ dáng của mấy người kia một chút, mẹ một lát nữa nghĩ về mấy người kia, lúc con xem xét, mẹ ngàn vạn đừng chống cự nhé.”
“Được.”
Lương Mạn phi thường phối hợp nghĩ về bộ dáng của mấy người kia, Ninh Hữu chỉ dùng khoảng nửa khắc liền đem mấy người kia ghi nhớ thật sâu vào trong óc.
“Mẹ chấn kinh quá độ, nghỉ ngơi nhiều một chút đi. Con đã đem bộ dáng của mấy người kia nhìn rõ ràng, chờ một lát nữa con liền đem hình vẽ của bọn họ giao cho quân cảnh vệ.”
Ninh Hữu cười che cái chăn lại cho Lương Mạn.
Lúc xoay người, vẻ mặt tươi cười lập tức biến thành lạnh lẽo băng sương.
Sau đó phóng xuất ra linh thức của mình.
Cửa nhà mở toang, trong phòng một mảnh hỗn loạn, bàn ghế dựa đều đổ ngã trên mặt đất, ngay cả toàn bộ chăn gối đầu trong phòng ngủ cũng đều bị ném xuống đất.
Tất cả ngăn kéo đều bị mở ra.
Một mảnh hỗn độn.
Mà ở giữa nhà có một người nằm.
Đúng là Lương Mạn.
Linh thức của Ninh Hữu ngừng lại, sau đó trong nháy mắt trở nên cuồng bạo.
Cậu không còn tâm trí để dùng linh thức điều tra tình huống chung quanh, mà là sắc mặt khẩn trương nhanh chóng chạy vào trong phòng.
“Mẹ!”, Ninh Hữu chạy nhanh đỡ Lương Mạn lên, cả người hoảng loạn không thôi.
Cậu vội vàng dùng linh lực của mình tra xét một vòng trong thân thể Lương Mạn, phát hiện không có bất luận cái gì khác thường, chỉ là bị kinh hách quá độ, hôn mê mà thôi.
Sắc mặt Ninh Hữu đen trầm, giống như đêm trước bão táp.
Cậu nhìn nhìn mảnh vỡ ngọc bội rải rác trên mặt đất, linh lực quanh thân nhịn không được bạo động lên.
Nếu không phải lúc trước đã đưa cho mẹ một cái ngọc bội hộ thân, hôm nay chỉ sợ
——
Đến tột cùng là ai!
Mình nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Quanh thân thể Ninh Hữu bỗng nhiên có mấy ngàn đốm lửa bỗng nhiên nổ tung, quanh thân lệ khí chưa từng có nổi lên quay chung quanh.
“A Mạn!”, Thạch Bằng kinh hoảng thất thố chạy tới.
Thạch Bằng vừa vào cửa nhìn thấy bên trong một mảnh hỗn độn liền có dự cảm bất thường, lập tức vội tiến vào xem xét, kết quả lại thấy được vợ mình nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, con trai của mình thì bất lực canh giữ bên cạnh.
“A Mạn em tỉnh tỉnh!”, Thạch Bằng ôm Lương Mạn vào trong ngực, cả người cực kỳ hoảng loạn, “Anh dẫn em đi tìm bác sĩ!”
Ninh Hữu bình tĩnh có chút đáng sợ, “Mẹ không có chuyện gì, chỉ là chấn kinh quá độ, cho nên hôn mê.”
Thạch Bằng nghe nói như thế, cả người mới có chút bình ổn lại, lo lắng hỏi Ninh Hữu, “Tiểu Hữu con không có chuyện gì đi!”
Ninh Hữu lắc lắc đầu.
Vì để cho cẩn thận, Thạch Bằng vẫn là ôm Lương Mạn hơn nữa còn mang Ninh Hữu cùng đi tìm bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho Lương Mạn và Ninh Hữu một lần, phát hiện không có vấn đề, Thạch Bằng mới thở phào nhẹ nhõm, có thời gian rảnh suy nghĩ chuyện khác.
“Khẳng định là gã!”, Khuôn mặt Thạch Bằng dữ tợn.
Ông dặn dò Ninh Hữu ở chỗ này chăm sóc Lương Mạn, liền chạy về nhà.
Lúc tìm trên giường thấy chỗ kia một mảnh trống rỗng, ông liền gắt gao nắm chặt tay.
Trước giường là cái máy mà Tiểu Hữu đã sửa.
Lương Mạn không có hôn mê bao lâu, vào lúc ban đêm liền tỉnh lại.
Căn cứ theo miêu tả của Lương Mạn, thời điểm bà về nhà nhìn thấy cửa nhà mở toang, vốn còn tưởng rằng là cha con bọn họ đã trở lại, ai biết đi vào thế nhưng nhìn tháy nhà ình bị lục đến lung tung rối loạn.
Đang lúc bà muốn tiến vào phòng ngủ xem xét, từ bên trong vừa lúc đi ra vài người.
Lúc ấy Lương Mạn liền kêu lên bắt ăn trộm, nhưng là lại lập tức bị bọn họ bưng kín miệng, hơn nữa bọn họ còn lấy súng laser ra kề trên đầu bà, hỏi cái máy lúc trước bỏ ở đâu.
Bà tự nhiên là không chịu nói, kết quả là nhìn thấy một người trong số đó tìm được phía dưới giường, đem cái máy kia lấy ra.
Thời điểm trước khi bọn họ đi, người lấy súng đè đầu bà đột nhiên động, sau đó huyệt Thái Dương của bà đau xót, liền mất đi ý thức.
“Bọn họ đây là giết người!”, Đôi mắt Thạch Bằng tràn đầy tơ máu, “Đáng chết, khẳng định cùng một hội với người kia! Anh hẳn là nên lần đầu tiên gặp phải liền trực tiếp nói cho quân cảnh vệ mới đúng!”
Lương Mạn bắt được tay ông, an ủi nói, “Trước đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại em không phải đã không có chuyện gì rồi sao?”
“Bất quá chuyện này phải nhanh báo nguy, nhanh chóng đem đám người kia điều tra ra! Hơn nữa, em lo lắng ——”, trên mặt Lương Mạn tràn đầy lo lắng, “Những người đó vì cái gì lại một hai phải phí công sức lớn như vậy muốn cái máy khai thác quặng đó chứ? Bọn họ đều mua nổi súng laser, không cần thiết vì một cái máy nhỏ như vậy mà mất công.”
“Bọn họ rốt cuộc là có mục đích gì? Có thể hay không có quan hệ với Tiểu Hữu?”
“Hơn nữa, bọn họ đã đem cái máy kia mang đi, nếu điều tra ra bên trong không giống, có thể mang đến phiền toái cho Tiểu Hữu không?”
Lương Mạn lo lắng sốt ruột.
“Mẹ, con không có việc gì”, Ninh Hữu cười một cái, “Mẹ cứ yên tâm đi, hơn nữa con rất mạnh, bọn họ vô luận bao nhiêu người cũng đều không phải là đối thủ của con.”
“Cho nên mẹ không cần lo lắng cho con đâu!”
Lương Mạn gật gật đầu.
“Đúng rồi mẹ, con muốn nhìn bộ dáng của mấy người kia một chút, mẹ một lát nữa nghĩ về mấy người kia, lúc con xem xét, mẹ ngàn vạn đừng chống cự nhé.”
“Được.”
Lương Mạn phi thường phối hợp nghĩ về bộ dáng của mấy người kia, Ninh Hữu chỉ dùng khoảng nửa khắc liền đem mấy người kia ghi nhớ thật sâu vào trong óc.
“Mẹ chấn kinh quá độ, nghỉ ngơi nhiều một chút đi. Con đã đem bộ dáng của mấy người kia nhìn rõ ràng, chờ một lát nữa con liền đem hình vẽ của bọn họ giao cho quân cảnh vệ.”
Ninh Hữu cười che cái chăn lại cho Lương Mạn.
Lúc xoay người, vẻ mặt tươi cười lập tức biến thành lạnh lẽo băng sương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.