Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 167: Phiên ngoại 1: Thành thần (Thượng)

Doãn Nhất Phương

10/10/2020

Hôm nay là Tiết Thưởng Thực mỗi năm một lần trên Tương Vương Tinh.

Từ một hồi gió bão mưa to hai năm trước, toàn bộ Triệt Na Đế Quốc đều phảng phất như đột nhiên thức tỉnh vậy, đế quốc vốn dĩ cơ hồ là không có một ngọn cỏ nào bắt đầu toát ra lục ý dạt dào, sinh cơ bừng bừng. Một ngày kia, mọi người toàn đế quốc đều sôi trào. Thế giới lục ý chỉ tồn tại trong sách giáo khoa nay lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt bọn họ, rất nhiều người đều kích động mà khóc lớn lên.

Chính phủ định một ngày kia thành Tiết Thưởng Thực.

Thứ nhất là để kỷ niệm ngày quan trọng sinh cơ trọng thịnh, cây xanh tái hiện, Trùng tộc bại trốn; thứ hai thì lại là định ra cùng ngày sẽ có giao dịch đánh giá thực vật cỡ lớn. Tất cả mọi người đều sẽ trưng bày thực vật mới lạ mà mình đào tạo ra trên quảng trường Thường Lục, nếu như yêu thích cũng có thể mua sắm.

Mà cái ngày hội mới ra đời còn chưa quá hai năm này, lại phá lệ mà náo nhiệt, người đến người đi, một mảnh khí thế ngất trời.

Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, đột ngột xuất hiện hai nam nhân long chương phượng tư.

Phiêu nhiên xuất trần, quý khí doanh thân.

Giữa trán hai người đều có một đạo tinh ngân giống nhau, chước nhiên không thể nhìn thẳng, chỉ cảm thấy huyền diệu phi thường.

Mà đám người lại phảng phất như không nhìn thấy được bọn họ vậy, hai người đột ngột xuất hiện cũng không hề gây nên một tia dao động.

“Không thể tưởng được chỉ một giấc ngủ dậy mà đã qua hai năm.” Thanh niên nhỏ tuổi hơn chút cảm thán một tiếng, “Cũng không biết mấy người ba mẹ thế nào rồi, còn có hai thằng nhóc nữa. Chúng ta biến mất lâu như vậy, bọn họ khẳng định là lo lắng muốn chết.”

“Viêm Hoàng Lăng Vân có kết nối tinh thần với chúng ta, tuy rằng không thể cảm thụ được tình huống cụ thể của chúng ta, nhưng hai thằng nhóc đó khẳng định có thể biết được chúng ta còn sống.” Nam tử cao lớn ôm lấy bả vai thanh niên, “Không có việc gì, hiện tại chúng ta liền trở về nhìn xem.”

“Được.”

Vừa dứt lời, cũng không thấy bọn họ có động tác gì, mà lại tiêu thất trong hư không, cũng giống như lúc bọn họ xuất hiện vậy.

Không có bất luận kẻ nào phát hiện.

Mọi người thưởng thức cây xanh vẫn như cũ hưng phấn mà đi lại trước các quầy hàng, thỉnh thoảng lại nghỉ chân quan sát.

————



“Bà nội ~” một bé con phấn điêu ngọc trác lảo đảo lắc lư chạy chậm qua chỗ Kỳ phu nhân, lập tức bổ nhào vào trong lòng bà.

Tâm Kỳ phu nhân quả thực là sắp tan ra.

“Cháu ngoan của bà nha”, Kỳ phu nhân ôm lấy bé con lên, hôn một cái trên trán bé, “Viêm Hoàng giỏi quá, đã chạy tốt như vậy.”

“Ân!” Viêm Hoàng gật đầu thật mạnh, khuôn mặt mềm đô đô có chút hơi béo, càng thêm có vẻ mượt mà đáng yêu, rất là tự hào nói: “Con học rất nhanh đó!”

Bên cạnh đang cầm phi kiếm chơi Lăng Vân nghe thấy lời này không khỏi mắt trợn trắng.

Trẻ con hai tuổi vốn dĩ đã có thể chạy được rồi, huống hồ bọn họ còn là linh thể, thật không biết Viêm Hoàng quả trứng ngu kia có cái gì mà tự hào nữa.

“Lăng Vân mệt mỏi sao?”

Lương Mạn ôm Lăng Vân lên.

“Không mệt”. Chẳng sợ Lăng Vân chỉ muốn khiến cho mình biểu hiện thành thục một ít, cái giọng trẻ con nãi thanh nãi khí kia vẫn cứ bại lộ chính bé.

Lăng Vân tâm niệm vừa động, phi kiếm trên mặt đất liền biến thành một đạo ánh lửa, quấn quanh cánh tay nhỏ thịt thịt của bé.

“Hôm nay là Tiết Thưởng Thực, bên ngoài rất náo nhiệt, Lăng Vân muốn ra ngoài xem không?”

Lăng Vân còn chưa có trả lời, bên kia Viêm Hoàng đã vươn tay lên cao cao, vui vẻ nói, “Bà nội con muốn đi ~~ con muốn xem hoa nhỏ!”

“Lăng Vân thì sao?”

Lăng Vân vốn không muốn đi, nhưng Viêm Hoàng cứ luôn đưa mắt ra hiệu về phía bé, Lăng Vân ghét bỏ thở dài, “Con cũng muốn đi.”

Lương Mạn cao hứng nhéo nhéo gương mặt thịt thịt của Lăng Vân, “Được, bà nội một lát nữa sẽ mang các con đi xem hoa nhỏ nha.”



“Hôm nay Quốc Viễn không trở về sao?” Lương Mạn theo yêu cầu của Lăng Vân lại thả bé xuống mặt đất, hỏi Kỳ phu nhân.

Kỳ phu nhân lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói, “Trông một năm ổng mà có thể ở nhà được một tuần là đã không tồi rồi, hôm nay còn có chuyện nữa. Nếu không có bà bồi tôi, tôi khẳng định đã sớm buồn đến chết.”

“Hiện tại thực vật bắt đầu phồn thịnh, vô luận là dược liệu hay là đồ ăn thì đều đang ở thời điểm phát triển, ông ấy khẳng định sẽ bận một chút rồi, chờ thêm ít lâu nữa sẽ tốt thôi.”

Kỳ phu nhân cười nhạo một tiếng, “Một thượng tướng như ổng, thì có quan hệ méo gì đến thực vật cơ chứ, A Mạn bà không cần an ủi tôi.”

Nếu Kỳ Quốc Viễn đã không trở lại, cũng chính là ba người lớn bọn họ và hai đứa nhỏ cùng nhau đi ra ngoài, ba người thu thập một chút, đồng thời thay đổi quần áo cho hai đứa nhỏ, lúc này lại chuẩn bị ra cửa.

“Lão Thạch, giúp em lấy cái khăn quàng cổ trong ngăn tủ lại đây đi.”

“Được rồi.”

Lúc này, không khí trong phòng có một tia vặn vẹo.

Hai đứa Lăng Vân vốn đang chơi đùa lập tức ngừng lại, thân mình nho nhỏ lập tức thẳng thắn, có chút cảnh giác nhìn về bốn phía, bọn chúng cảm giác được một tia khác thường.

“Làm sao vậy?” Lương Mạn có điểm kỳ quái.

Lăng Vân hơi hơi chau chân mày lại, cả khuôn mặt biến thành một cái bánh bao, nghiêm túc mà đáng yêu.

Sau khi bé cẩn thận quan sát một hồi lâu, đôi mắt đột nhiên sáng lên, tràn đầy vui mừng.

Phản ứng giống như bé còn có Viêm Hoàng.

Kích động cực kỳ.

Lương Mạn mười phần tò mò, còn muốn hỏi lại hai đứa nhỏ, lại thấy được hai nam tử phiêu nhiên trích tiên đột ngột xuất hiện ở trước mặt bà, đúng là hai người mà bọn họ đã nhớ mong suốt hai năm.

Đôi mắt Lương Mạn nhất thời đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook