Chương 32: Cảnh sát, dọn dẹp hiện trường
Trục Một
20/04/2015
Chỉ có điều Tần Lãng cũng chỉ hù dọa mấy tên này mà thôi. Hiện tại, tâm tình của cậu không thoải mái, mà lúc này lại có mấy tên không có mắt đến chọc giận cậu, đã như vậy thì Tần Lãng sẽ khiến cho bọn chúng càng thêm khó chịu.
Đầu tiên là Tang Côn, tiếp theo là Khôi Ca và mấy tên đàn em của hắn, bây giờ bọn chúng đều biết được kết quả khi chọc giận Tần Lãng.
Rốt cuộc giám ngục cũng bắt đầu đi tuần tra. Khi giám ngục đến trước cửa tù, thấy Khôi ca và mấy tên đàn em dàn hàng quỳ gối ngay cửa tù, hơn nữa Khôi ca còn đang trần truồng thì giám ngục thật sự kinh ngạc không biết nói gì thêm. Bời vì "Quả đấm thép như Khôi ca" lại bị Tần Lãng đánh thành bộ dáng như vậy!
Mà lúc này Tần Lãng lại đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu nhìn thấy giám ngục lấy đèn pin rọi vào mình thì cậu lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Làm phiền ngươi thông báo với tên Tang công ngu ngốc kia, nếu như người hắn sắp xếp đến đây đều là loại hàng như thế này thì căn bản không đủ chăm sóc ta đâu!
Phách lối!
Ngông cuồng!
Giám ngục đã công tác ở trại tạm giam này đã nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật dữ dội như vậy, nhưng không ngờ loại người như vậy lại là một học sinh tiểu học, hơn nữa còn là "Học sinh giỏi" trường cao trung trọng điểm toàn quốc. Thấy bộ dáng của Tần Lãng như vậy, giám ngục hận không thể vọt tới dạy dỗ Tần Lãng một bài học, thế nhưng hắn không thể làm như vậy. Coi như là tội phạm có tham gia đánh nhau, thế nhưng giám ngục không thể ra tay được, nhất là thời kỳ mạng lưới dư luận mạnh mẽ như hiện nay.
Nhưng mà đám người Khôi ca nhìn thấy giám ngục đi tới thì tựa như được ân xá, vội vàng chuồng mất.
Lúc này, bọn họ ngay cả tâm tư phục thù cũng không dám nghĩ tới, bọn họ chỉ muốn tránh xa tên tiểu ôn thần này càng xa càng tốt.
- Này ... Hãy nói với Tang Côn, không nên đem những bao cát như vậy đưa vào đây!
Tần Lãng nói với người giám ngục, dù sao thì cậu cũng hiểu rõ có lẽ tên giám ngục này bị Tần Lãng hay là An Đức Thịnh mua chuộc rồi, cũng coi như không đắc tội đối phương.
Giám ngục cười lạnh một tiếng:
- Đợi lát nữa thì mày sẽ biết lợi hại!
Xem ra Tang Côn đã sớm có kế hoạch dự phòng. Mười phút sau, một tên "Bạn tù" khác đã được đưa đến phòng giam của Tần Lãng.
Người này lợi hại hơn Khôi ca một cấp bậc, thế nhưng dưới "Đường Lang Quyền" của Tần Lãng, hắn cũng không kiên trì được bao lâu, rất nhanh đã bị Tần Lãng đánh đến mặt mũi bầm dập, phải quỳ xuống đất xin tha!
- Này.... Cảnh sát! Giám ngục!
Tần Lãng liền kêu hai tiếng, thế nhưng giám ngục căn bản không hề xuất hiện, hiển nhiên là bọn họ cố ý, bọn họ còn tưởng rằng lần này Tần Lãng sẽ gặp xui xẻo, dù sao thì người này lợi hại hơn Khôi ca, hơn nữa Tần Lãng đã đánh nhau một trận, chắc chắn thể lực đã tiêu hao không ít.
Tần Lãng suy nghĩ một chút, thẳng thắn la lớn:
- Này! Giám ngục! Đi ra đây dọn dẹp hiện trường....
Tần Lãng vừa hô như thế thì giám ngục rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên. Khi hai giám ngục nhìn thấy tên tội phạm bị Tần Lãng đánh bầm dập, thảm hại hơn Khôi ca nhiều thì không khỏi hoảng sợ, nhưng trong lòng bọn họ càng không vừa lòng với vẻ kiêu ngạo của Tần Lãng. Thậm chí bọn họ hận không thể tự mình tiến vào so chiêu với Tần Lãng, đáng tiếc là bọn họ tự biết thể lực của mình kém xa mấy tên tội phạm này, thật sự là có lòng mà không đủ lực.
Nhìn thấy một tên ác ôn khác đã bị giám ngục lôi ra thì các tội phạm khác của trại tạm giam càng thêm hưng phấn, càng không ngừng vỗ cửa tù, hận không thể chính mắt nhìn thấy trận đấu của Tần Lãng!
- Dọn dẹp!
Không biết có ai đó hét to một tiếng, tiếp sau có nhiều người hơn kêu lên:
- Dọn dẹp! Cảnh sát dọn dẹp...
Những tên tội phạm này thật sự sợ thiên hạ không loạn!
- Mẹ kiếp! Đều chưa muốn ngủ sao?
Giám ngục vẫy cây côn cảnh sát trong tay quát lớn, nếu như là ngày thường thì những tên tù phạm này có lẽ chỉ biết bớt phóng túng đi. Thế nhưng tối hôm nay, bản tính hung ác và bạo lực ở sâu trong thân thể bọn chúng đều bị khơi dậy, ngay cả giám ngục cảnh cáo cũng không có hiệu quả, nếu cứ tiếp tục điên cuồng gào thét như vậy thì sợ rằng ngay cả cửa tù cũng bị đập vỡ nát.
Tình huống ở trại tạm giam rất nhanh đã kinh động đến sở trưởng, sau khi nhận được báo cáo của giám ngục thì hắn lập tức gọi một cú điện thoại cho Tang Côn:
- Ông chủ Tang à! Đến tột cùng là ngươi đã làm cái gì vậy? Hiện tại tất cả phạm nhân bên trong trại tạm giam đều muốn bạo động, các người làm sao vậy, chẳng lẽ ngay cả một học sinh trung học cũng không thu thập nổi sao?
Sau khi Tang Côn nhận được điện thoại của sở trưởng trại tạm giam thì sắc mặt của hắn trở nên âm u, vội vàng bấm một số điện thoại khác, kính cẩn nói:
- An gia, tên tiểu tử kia rất khó giải quyết, bằng không thì mời Cương Ca đích thân xuất mã?
- Ừ.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Tang Côn thở phào nhẹ nhõm, hắn đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Cương ca, hắn biết nếu như Cương Ca ra tay thì chắc chắn có thể dạy dỗ Tần Lãng một trận nên thân, triệt để phế bỏ nhóc con vướng víu này.
****************
Tần Lãng nằm ở trên giường, cậu chỉ nhắm mắt nghĩ ngơi, cũng không thật sự ngủ. Bởi vì cậu tin rằng tối hôm nay chắc chắn sẽ không yên bình. Tang Côn và An Đức Thịnh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy.
Đến mười một giờ đêm, phòng giam lại lần nữa sôi sục, bởi vì giám ngục dẫn một "Tội phạm" khác đến.
- Cương ca! Hắn chính là Cương ca!
- Cương ca! Thật lợi hại!
- Long tranh hổ đấu, có thứ đáng xem rồi!
- ...............
Rất nhanh trong trại giam đã có người nhận ra "Tên tội phạm" mới tới này. Có thể thấy được, cái người được gọi là Cương ca này không phải là người bình thường.
Giám ngục đưa Cương ca vào trong phòng tạm giam của Tần Lãng, sau đó cười gằn nói:
- Các ngươi nhất định phải chung sống hòa bình!
Tần Lãng xoay người xuống giường, ánh mắt rơi trên người "Cương ca". Thoạt nhìn người này không vạm vỡ như Khôi ca, thân chỉ cao một mét bảy sáu, còn lùn hơn mấy centimet so với Tần Lãng. Thế nhưng cả người hắn tỏa ra một luồng khí tức hung ác, hơn nữa trong con mắt của hắn còn có một loại sát khí sắc bén, rõ ràng đây là loại người thủ đoạn độc ác, hơn nữa còn giết người rất tàn nhẫn.
Trong tư liệu mà Hàn Tam Cương đưa cho Tần Lãng có thông tin về "Cương ca": Người này chính là tài xế kim cận vệ của An Đức Thịnh, đánh nhau ở khu vực hắc quyền Quảng Đông, bản lĩnh thực chiến rất mạnh, hắn tên là Trần Cương, bởi vì một đôi quyền thép mà danh chấn thế giới hắc đạo ở thị trấn Hạ Dương, nổi tiếng khắp giang hồ, cho nên mới được tôn là Cương ca. Trần Thép năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, đang ở thời kỳ thể lực cực thịnh. Hắn nghe nói công phu quyền cước của tên tiểu tử Tần Lãng này rất cao, hắn đã sớm ngứa ngáy tay chân rồi.
Sau khi cửa tù vừa đóng lại thì Trần Cương thuận tay cởi bỏ áo khoác ra, thân trên của hắn chỉ mặc một chiếc áo lót bó sát, thân dưới mặt một chiếc quần thể thao rộng thùng thình và một đôi giày vải màu đen. Người này trang bị nhẹ nhàng xuất trận, rõ ràng đã hắn đã chuẩn bị trước khi đến, đã chuẩn bị có một trận đại chiến.
- Mày chính là Tần Lãng?
Trần Cương bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, tập trung đợi, cũng không vì đối phương chỉ là một học sinh trung học mà khinh thường.
Tần Lãng nhẹ nhàng gật đầu, dưới chân bày ra tư thế Phục Long Thung đứng vững vàng, chân giống như rễ bám chặc dưới đất.
Trần Cương thấy Tần Lãng chỉ đứng tùy ý đã bày ra tư thế vững vàng như nặng tám vạn cân, mang theo khí thế đỉnh thiên lập địa thì không kềm được mà âm thầm kinh hãi, đối với Tần Lãng lại thêm vài phần coi trọng. Trần Cương xuất thân từ võ sĩ quyền anh giới hắc đạo, cái gọi là "Hắc quyền" chính là quyền thuật cận chiến thật sự, sinh tử quyền, không có quá nhiều quy tắc, chỉ có thắng thua cùng với sinh tử. Là một võ sĩ quyền anh giới hắc đạo, Trần Cương đã trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Từ tư thế kia của Tần Lãng, hắn liền nhìn ta Tần Lãng không dễ đối phó, bởi vì chỉ có môn phái võ học chân chính mới yêu cầu đệ tử tu luyện thung pháp trung bình tấn nghiêm ngặt như vậy! Mà một khi tu luyện thành công bộ thung pháp này thì thân dưới rất vững vàng, phát lực cũng càng thêm uy mãnh hơn.
Tuy rằng Trần Cương nhìn ra một chút môn đạo, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi chút nào. Bởi vì lấy tư cách là một võ sĩ quyền anh giới hắc đạo, cái hắn tu luyện không chỉ là võ thuật, mà chú trọng đến kỹ xảo chiến đấu thực tế và thủ đoạn giết người!
Võ thuật bao gồm dưỡng tâm, dưỡng sinh thậm chí là triết lý ở trong đó, thế nhưng hắc quyền chỉ bao gồm một loại... chính là giết người!
Két két!~~~~
Hai người giằng co chỉ trong chốc lát thì bỗng nhiên đèn điện bên ngoài phòng tạm giam bởi vì dòng điện không ổn định mà chớp tắt, ánh sáng bên trong phòng tạm giam cũng giảm xuống.
Đúng vào lúc này quả đấm của Trần Cương nhanh như chớp được đánh ra!
Đầu tiên là Tang Côn, tiếp theo là Khôi Ca và mấy tên đàn em của hắn, bây giờ bọn chúng đều biết được kết quả khi chọc giận Tần Lãng.
Rốt cuộc giám ngục cũng bắt đầu đi tuần tra. Khi giám ngục đến trước cửa tù, thấy Khôi ca và mấy tên đàn em dàn hàng quỳ gối ngay cửa tù, hơn nữa Khôi ca còn đang trần truồng thì giám ngục thật sự kinh ngạc không biết nói gì thêm. Bời vì "Quả đấm thép như Khôi ca" lại bị Tần Lãng đánh thành bộ dáng như vậy!
Mà lúc này Tần Lãng lại đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu nhìn thấy giám ngục lấy đèn pin rọi vào mình thì cậu lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Làm phiền ngươi thông báo với tên Tang công ngu ngốc kia, nếu như người hắn sắp xếp đến đây đều là loại hàng như thế này thì căn bản không đủ chăm sóc ta đâu!
Phách lối!
Ngông cuồng!
Giám ngục đã công tác ở trại tạm giam này đã nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật dữ dội như vậy, nhưng không ngờ loại người như vậy lại là một học sinh tiểu học, hơn nữa còn là "Học sinh giỏi" trường cao trung trọng điểm toàn quốc. Thấy bộ dáng của Tần Lãng như vậy, giám ngục hận không thể vọt tới dạy dỗ Tần Lãng một bài học, thế nhưng hắn không thể làm như vậy. Coi như là tội phạm có tham gia đánh nhau, thế nhưng giám ngục không thể ra tay được, nhất là thời kỳ mạng lưới dư luận mạnh mẽ như hiện nay.
Nhưng mà đám người Khôi ca nhìn thấy giám ngục đi tới thì tựa như được ân xá, vội vàng chuồng mất.
Lúc này, bọn họ ngay cả tâm tư phục thù cũng không dám nghĩ tới, bọn họ chỉ muốn tránh xa tên tiểu ôn thần này càng xa càng tốt.
- Này ... Hãy nói với Tang Côn, không nên đem những bao cát như vậy đưa vào đây!
Tần Lãng nói với người giám ngục, dù sao thì cậu cũng hiểu rõ có lẽ tên giám ngục này bị Tần Lãng hay là An Đức Thịnh mua chuộc rồi, cũng coi như không đắc tội đối phương.
Giám ngục cười lạnh một tiếng:
- Đợi lát nữa thì mày sẽ biết lợi hại!
Xem ra Tang Côn đã sớm có kế hoạch dự phòng. Mười phút sau, một tên "Bạn tù" khác đã được đưa đến phòng giam của Tần Lãng.
Người này lợi hại hơn Khôi ca một cấp bậc, thế nhưng dưới "Đường Lang Quyền" của Tần Lãng, hắn cũng không kiên trì được bao lâu, rất nhanh đã bị Tần Lãng đánh đến mặt mũi bầm dập, phải quỳ xuống đất xin tha!
- Này.... Cảnh sát! Giám ngục!
Tần Lãng liền kêu hai tiếng, thế nhưng giám ngục căn bản không hề xuất hiện, hiển nhiên là bọn họ cố ý, bọn họ còn tưởng rằng lần này Tần Lãng sẽ gặp xui xẻo, dù sao thì người này lợi hại hơn Khôi ca, hơn nữa Tần Lãng đã đánh nhau một trận, chắc chắn thể lực đã tiêu hao không ít.
Tần Lãng suy nghĩ một chút, thẳng thắn la lớn:
- Này! Giám ngục! Đi ra đây dọn dẹp hiện trường....
Tần Lãng vừa hô như thế thì giám ngục rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên. Khi hai giám ngục nhìn thấy tên tội phạm bị Tần Lãng đánh bầm dập, thảm hại hơn Khôi ca nhiều thì không khỏi hoảng sợ, nhưng trong lòng bọn họ càng không vừa lòng với vẻ kiêu ngạo của Tần Lãng. Thậm chí bọn họ hận không thể tự mình tiến vào so chiêu với Tần Lãng, đáng tiếc là bọn họ tự biết thể lực của mình kém xa mấy tên tội phạm này, thật sự là có lòng mà không đủ lực.
Nhìn thấy một tên ác ôn khác đã bị giám ngục lôi ra thì các tội phạm khác của trại tạm giam càng thêm hưng phấn, càng không ngừng vỗ cửa tù, hận không thể chính mắt nhìn thấy trận đấu của Tần Lãng!
- Dọn dẹp!
Không biết có ai đó hét to một tiếng, tiếp sau có nhiều người hơn kêu lên:
- Dọn dẹp! Cảnh sát dọn dẹp...
Những tên tội phạm này thật sự sợ thiên hạ không loạn!
- Mẹ kiếp! Đều chưa muốn ngủ sao?
Giám ngục vẫy cây côn cảnh sát trong tay quát lớn, nếu như là ngày thường thì những tên tù phạm này có lẽ chỉ biết bớt phóng túng đi. Thế nhưng tối hôm nay, bản tính hung ác và bạo lực ở sâu trong thân thể bọn chúng đều bị khơi dậy, ngay cả giám ngục cảnh cáo cũng không có hiệu quả, nếu cứ tiếp tục điên cuồng gào thét như vậy thì sợ rằng ngay cả cửa tù cũng bị đập vỡ nát.
Tình huống ở trại tạm giam rất nhanh đã kinh động đến sở trưởng, sau khi nhận được báo cáo của giám ngục thì hắn lập tức gọi một cú điện thoại cho Tang Côn:
- Ông chủ Tang à! Đến tột cùng là ngươi đã làm cái gì vậy? Hiện tại tất cả phạm nhân bên trong trại tạm giam đều muốn bạo động, các người làm sao vậy, chẳng lẽ ngay cả một học sinh trung học cũng không thu thập nổi sao?
Sau khi Tang Côn nhận được điện thoại của sở trưởng trại tạm giam thì sắc mặt của hắn trở nên âm u, vội vàng bấm một số điện thoại khác, kính cẩn nói:
- An gia, tên tiểu tử kia rất khó giải quyết, bằng không thì mời Cương Ca đích thân xuất mã?
- Ừ.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Tang Côn thở phào nhẹ nhõm, hắn đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Cương ca, hắn biết nếu như Cương Ca ra tay thì chắc chắn có thể dạy dỗ Tần Lãng một trận nên thân, triệt để phế bỏ nhóc con vướng víu này.
****************
Tần Lãng nằm ở trên giường, cậu chỉ nhắm mắt nghĩ ngơi, cũng không thật sự ngủ. Bởi vì cậu tin rằng tối hôm nay chắc chắn sẽ không yên bình. Tang Côn và An Đức Thịnh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy.
Đến mười một giờ đêm, phòng giam lại lần nữa sôi sục, bởi vì giám ngục dẫn một "Tội phạm" khác đến.
- Cương ca! Hắn chính là Cương ca!
- Cương ca! Thật lợi hại!
- Long tranh hổ đấu, có thứ đáng xem rồi!
- ...............
Rất nhanh trong trại giam đã có người nhận ra "Tên tội phạm" mới tới này. Có thể thấy được, cái người được gọi là Cương ca này không phải là người bình thường.
Giám ngục đưa Cương ca vào trong phòng tạm giam của Tần Lãng, sau đó cười gằn nói:
- Các ngươi nhất định phải chung sống hòa bình!
Tần Lãng xoay người xuống giường, ánh mắt rơi trên người "Cương ca". Thoạt nhìn người này không vạm vỡ như Khôi ca, thân chỉ cao một mét bảy sáu, còn lùn hơn mấy centimet so với Tần Lãng. Thế nhưng cả người hắn tỏa ra một luồng khí tức hung ác, hơn nữa trong con mắt của hắn còn có một loại sát khí sắc bén, rõ ràng đây là loại người thủ đoạn độc ác, hơn nữa còn giết người rất tàn nhẫn.
Trong tư liệu mà Hàn Tam Cương đưa cho Tần Lãng có thông tin về "Cương ca": Người này chính là tài xế kim cận vệ của An Đức Thịnh, đánh nhau ở khu vực hắc quyền Quảng Đông, bản lĩnh thực chiến rất mạnh, hắn tên là Trần Cương, bởi vì một đôi quyền thép mà danh chấn thế giới hắc đạo ở thị trấn Hạ Dương, nổi tiếng khắp giang hồ, cho nên mới được tôn là Cương ca. Trần Thép năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, đang ở thời kỳ thể lực cực thịnh. Hắn nghe nói công phu quyền cước của tên tiểu tử Tần Lãng này rất cao, hắn đã sớm ngứa ngáy tay chân rồi.
Sau khi cửa tù vừa đóng lại thì Trần Cương thuận tay cởi bỏ áo khoác ra, thân trên của hắn chỉ mặc một chiếc áo lót bó sát, thân dưới mặt một chiếc quần thể thao rộng thùng thình và một đôi giày vải màu đen. Người này trang bị nhẹ nhàng xuất trận, rõ ràng đã hắn đã chuẩn bị trước khi đến, đã chuẩn bị có một trận đại chiến.
- Mày chính là Tần Lãng?
Trần Cương bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, tập trung đợi, cũng không vì đối phương chỉ là một học sinh trung học mà khinh thường.
Tần Lãng nhẹ nhàng gật đầu, dưới chân bày ra tư thế Phục Long Thung đứng vững vàng, chân giống như rễ bám chặc dưới đất.
Trần Cương thấy Tần Lãng chỉ đứng tùy ý đã bày ra tư thế vững vàng như nặng tám vạn cân, mang theo khí thế đỉnh thiên lập địa thì không kềm được mà âm thầm kinh hãi, đối với Tần Lãng lại thêm vài phần coi trọng. Trần Cương xuất thân từ võ sĩ quyền anh giới hắc đạo, cái gọi là "Hắc quyền" chính là quyền thuật cận chiến thật sự, sinh tử quyền, không có quá nhiều quy tắc, chỉ có thắng thua cùng với sinh tử. Là một võ sĩ quyền anh giới hắc đạo, Trần Cương đã trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Từ tư thế kia của Tần Lãng, hắn liền nhìn ta Tần Lãng không dễ đối phó, bởi vì chỉ có môn phái võ học chân chính mới yêu cầu đệ tử tu luyện thung pháp trung bình tấn nghiêm ngặt như vậy! Mà một khi tu luyện thành công bộ thung pháp này thì thân dưới rất vững vàng, phát lực cũng càng thêm uy mãnh hơn.
Tuy rằng Trần Cương nhìn ra một chút môn đạo, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi chút nào. Bởi vì lấy tư cách là một võ sĩ quyền anh giới hắc đạo, cái hắn tu luyện không chỉ là võ thuật, mà chú trọng đến kỹ xảo chiến đấu thực tế và thủ đoạn giết người!
Võ thuật bao gồm dưỡng tâm, dưỡng sinh thậm chí là triết lý ở trong đó, thế nhưng hắc quyền chỉ bao gồm một loại... chính là giết người!
Két két!~~~~
Hai người giằng co chỉ trong chốc lát thì bỗng nhiên đèn điện bên ngoài phòng tạm giam bởi vì dòng điện không ổn định mà chớp tắt, ánh sáng bên trong phòng tạm giam cũng giảm xuống.
Đúng vào lúc này quả đấm của Trần Cương nhanh như chớp được đánh ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.