Chương 11: Cứu một mạng người
Trục Một
20/04/2015
Đây là tình huống gì?
Đuôi ngựa cùng với đám đàn em lập tức trợn mắt há mồm, giống như là bị hóa đá vậy.
Cả Đào Nhược Hương cũng mơ hồ không hiểu thế nào.
- Người anh em à! Mong cậu giơ tay đánh khẽ, giúp tôi một lần đi.
Một tiếng "Anh em" của Hàn Tam Cường thực sự rất buồn nôn, nhưng giọng điệu hắn lại rất thành khẩn. Không thể làm gì khác, lúc này, trong đầu hắn chỉ có hai chữ "Thạch tín", khi hắn biết mình có thể trúng độc thạch tín thì mặt mày đã bị dọa đến tái nhợt.
Với kiến thức ở thời hiện đại này thì thạch tín cũng không được xem là thuốc độc mạnh nhất, vẫn có nhiều loại thuốc độc mạnh hơn so với thạch tín. Nhưng Hàn Tam Cường lại không có học nhiều, nên những thứ độc dược như cyanogen, khí độc, ung thư... Hắn cũng chưa từng nghe qua. Đối với thuốc độc, hắn chỉ có chút hiểu biết thông qua những phim thời cổ đại trên truyền hình, rạp chiếu bóng thôi. Trong phim cổ trang trên tivi thì thạch tín, hạc đỉnh hồng quả thực chính là độc tính cực độc, nên vừa nghe thấy hai chữ “Thạch tín” đã khiến hắn hai chân hắn đứng không vững. Đến lúc này, hắn đâu còn nhớ đến cái gọi là mặt mũi nữa chứ, theo bản năng xem Tần Lãng như là một cái phao cứu mạng cuối cùng, cho nên hắn trực tiếp dùng hai chữ "Anh em" để xưng hô với Tần Lãng.
Không có cách nào khác, mặc dù làm lão đại quan trọng nhất là phải giữ mặt mũi nhưng tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.
Thạch tín hả?
Trong đầu Hàn Tam Cường tức khắc xuất hiện những đoạn phim ảnh trên tivi, một khi trúng độc thạch tín thì mắt mũi miệng sẽ chảy máu vô cùng thê thảm, trong lòng hắn cũng bắt đầu rỉ máu rồi.
Làm một lão đại mang trong mình chí khí lớn nên Hàn Tam Cường thật sự không muốn chết trẻ như vậy đâu.
Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất thôi, nếu như Hàn Tam Cường đã cúi đầu, mặt dày gọi Tần Lãng một tiếng "Người anh em" thì Tần Lãng cũng không thể thấy chết không cứu, vì dù sao thì Hàn Tam Cường chỉ thay huynh đệ của mình ra mặt thôi, tội của hắn không đáng chết.
Nghĩ vậy nên Tần Lãng bèn dừng bước, quay đầu nói với Hàn Tam Cường:
- Sớm đi đến bệnh viện kiểm tra một chút thì may ra còn kịp.
Hàn Tam Cường nghe được cái mạng nhỏ của mình còn cứu được thì yên tâm không ít. Hắn đi đến trước mặt Tần Lãng, nói:
- Người anh em à! Nếu như cậu nhìn ra tôi trúng độc thì chắc là có thể giải độc đúng không?
- Có thể.
Ngữ điệu của Tần Lãng vô cùng chắc chắn, nhưng cậu nhanh chóng nói tiếp:
- Tuy nhiên tôi không có nghĩa vụ giải độc cho người khác.
Hàn Tam Cường còn tưởng rằng Tần Lãng còn oán trách việc đuôi ngựa đã mạo phạm cậu lúc trước, nên lập tức quát với đuôi ngựa:
- Đuôi ngựa! Cút qua đây!
Tên đuôi ngựa sao dám không nghe theo lời Hàn Tam Cường chứ, hắn vội vàng bước nhanh đến, nhưng hắn vừa đến đã lãnh trọn một bạt tay của Hàn Tam Cường. Thế nhưng lúc Hàn Tam Cường gọi Tần Lãng là người anh em thì đuôi ngựa đã đoán trước được kết quả này, hắn biết một bạt tay này là Hàn Tam Cường muốn cho Tần Lãng một câu trả lời thỏa đáng. Đuôi ngựa lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, nên đương nhiên hiểu rõ được đạo lý biết co biết duỗi, hắn cung kính nhận lỗi với Đào Nhược Hương và Tần Lãng. Lúc này, hai tên đàn em của đuôi ngựa cũng vội vàng chạy sang đây nhận lỗi, thiếu chút nữa là bọn họ đã quỳ xuống đất.
- Tần Lãng à! Bỏ đi!
Đào Nhược Hương cũng không biết Tần Lãng dùng cách nào khiến cho Hàn Tam Cường ngoan ngoãn như vậy, nhưng rõ ràng là cô không thích những trường hợp như vậy.
- Nếu như dì Đào của tôi đã muốn bỏ qua vậy thì tôi cũng không truy cứu chuyện này nữa. Hàn Tam Cường à! Bây giờ, ông đi đến bệnh viện kiểm tra thử xem có phải trúng độc hay không, nếu như bệnh viện không thể giải độc thì ông cứ đến tìm tôi.
Tần Lãng đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng rồi nên Hàn Tam Cường và đám đàn em của hắn cũng không dám ngăn cản Tần Lãng và Đào Nhược Hương rời khỏi.
Trên đường quay trở về trường học, Đào Nhược Hương nói với Tần Lãng:
- Tần Lãng à! Hàn Tam Cường thật sự là xã hội đen. Nghe nói hắn chính là nhân vật lợi hại trên giang hồ, làm sao mà em có thể khiến cho hắn ngoan ngoãn được vậy?
- Hắn không phải sợ em, hắn chỉ sợ chết thôi.
Tần Lãng kể lại chuyện Hàn Tam Cường trúng độc thạch tín cho Đào Nhược Hương nghe.
- Hắn thực sự trúng độc à?
Đào Nhược Hương kinh ngạc nói:
- Cô còn tưởng em chỉ hù dọa hắn thôi chứ, em có thể nhìn ra được sao?
- Hắc... Ngay cả bệnh khó nói mà em còn nhìn ra được mà lại, huống chi Hàn Tam Cường đã trúng độc rất nặng.
Tần Lãng cười thầm, nói.
- Em đi theo một thầy thuốc đông y đã nhiều năm, nếu như ngay cả điểm này mà cũng không có năng lực nhận biết được thì chẳng phải là làm mất thể diện của sư phụ sao?
Nếu như lão độc vật biết Tần Lãng gọi lão là thầy thuốc đông y thì nhất định sẽ tức giận mắng hắn mất. Bởi vì xưa nay lão độc vật không thích làm những chuyện cứu người, lão chỉ thích làm chuyện ngược lại mà thôi.
- Hóa ra là như vậy, đông y của chúng ta bác đại tinh thâm, xem ra em đã học được vài phần bản lĩnh thực sự rồi đấy!
Đào Nhược Hương không nhịn được lên tiếng khen ngợi Tần Lãng.
- Đúng vậy, nói thật thì y thuật của em còn giỏi hơn nhiều so với những người gọi là danh y.
Tần Lãng dường như không biết gì gọi là khiêm tốn.
- Này, mới khen em có vài câu mà em đã vểnh đuôi tới tận trời rồi.
Đào Nhược Hương hừ một tiếng, sau đó chợt nhớ ra cái gì đó, lập tức nói:
- Đúng rồi, Tôn lão sư không gặp chuyện gì chứ?
- Yên tâm đi, tên tiểu tử Tôn Bác đó đã sớm chạy xa rồi.
Tần Lãng hừ một tiếng, không thèm che giấu sự xem thường của mình đối với Tôn Bác.
Thấm thoát đã đến bên dưới ký túc xá của Đào Nhược Hương , thằng nhóc Tần Lãng này còn không có chủ động dừng bước. Đào Nhược Hương biết da mặt thằng nhóc này rất dày nên đành phải chủ động hạ lệnh tiễn khách:
- Tần Lãng à! Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay em cũng vừa đến trường, nhanh chóng đi dọn dẹp giường chiếu đi.
- Bây giờ còn chưa đến tám giờ nữa mà, em còn tưởng là dì Đào còn muốn mời em uống chút cà phê nữa chứ.
Tần Lãng không cam lòng nói:
- Đúng rồi, số điện thoại của cô là bao nhiêu vậy, ngộ ngỡ em gặp chuyện gì cũng có thể nhờ cô giúp một tay. À, cô cũng cho em số điện thoại của Tôn Bác đi.
Đào Nhược Hương bất đắc dĩ phải đem số điện thoại di động của mình cho Tần Lãng, mới có thể đuổi thằng nhóc này đi được. Trước khi đi , Tần Lãng còn nói với Đào Nhược Hương một câu:
- Dì Đào, uống rượu rất có hại cho sức khỏe, sau này cô hãy uống ít rượu thôi.
Đào Nhược Hương nghe xong thì ngẩn người, nhưng vẫn không nói gì mà đi thẳng lên lầu.
Tần Lãng tìm được phòng 409, vào phòng cậu mới phát hiện trùng hợp Triệu Khản lại là bạn cùng phòng với mình.
Lúc này, Triệu Khản đang nằm ở trên giường chơi game bằng laptop.
- Tần Lãng... Đào lão sư thực sự là dì của cậu à?
Cái tên Triệu Khản này đúng là nhiều chuyện mà.
Tần Lãng gật đầu:
- Những người khác đâu?
- Hỏi thừa, đương nhiên là đi lớp tự học buổi tối rồi.
Triệu Khản nói với Tần Lãng.
Tần Lãng nhìn giường của mình, hoàn toàn trống trãi, không có gì cả thì bực mình nói với Triệu Khản:
- Không ai trải giường cho tôi sao?
Triệu Khản nhìn chằm chằm vào Tần Lãng như đang nhìn một người ngoài hành tinh, nói:
- Bà mẹ nó! Cậu vẫn nghĩ mình là thiếu gia sao, còn có người trải giường cho mình nữa à? Mình đang buồn bực nha, hôm nay, tiểu tử cậu làm gì mà đến giường còn chưa có trải xong nữa, tối nay cậu ngủ ở đâu đây?
- Đúng vậy nha, ngủ ở đâu đây?
Tần Lãng chợt ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng.
Hai mắt Tần Lãng khẽ động, rất nhanh cậu đã nghĩ ra cách. Cậu lấy điện thoại di động ra bấm số của Tôn Bác:
- Tôn lão sư à! Em là Tần Lãng ... Hôm nay, em mới tới, còn chưa kịp trải giường chiếu nữa, thầy tìm cho em một cái giường đi!
Triệu Khản ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm nói Tần Lãng thật đúng là trâu bò mà, trực tiếp sai chủ nhiệm lớp đi tìm giường ngủ cho mình.
Lúc này, Tôn Bác vất vả lắm mới chạy về đến trường học, nhận được điện thoại của Tần Lãng thì lửa giận lại sôi trào, trong lòng thầm mắng thằng nhóc ngươi đang nghĩ ngươi là cái gì chứ, dựa vào đâu mà bắt tao tìm giường chiếu cho mày. Nghĩ thế nên hắn quyết định cự tuyệt yêu cầu của Tần Lãng.
- Tôn Bác .....
Tần Lãng mặt dày không biết xấu hổ, gọi thẳng tên của Tôn Bác.
- Nếu như thầy muốn tối nay tiếp tục bị bọn người kia làm phiền thì em không ngại cho bọn hắn biết một chút tên cùng với số điện thoại của Tôn lão sư đâu!
Tôn Bác không muốn chịu nỗi khổ da thịt nữa nên nhanh chóng thỏa hiệp:
- Gần cổng chính của trường học có một khách sạn, thầy sẽ gọi điện thoại đặt cho em một phòng.
- Vậy em cám ơn Tôn lão sư.
Tần Lãng cúp điện thoại.
- Cậu thực là trâu bò nha!
Triệu Khản không thể không bội phục tên Tần Lãng này, ngày đầu tiên chuyển trường đã náo nhiệt rồi: Cùng nữ lão sư xinh đẹp nhất Thất Trung ăn cơm, còn bắt chủ nhiệm lớp đặt phòng cho mình nữa, trong mắt của Triệu Khản, người bạn như vậy rất đáng để kết giao!
Chẳng bao lâu, Tần Lãng cùng với Triệu Khản đã quen thuộc với nhau, từ miệng Triệu Khản Tần Lãng mới biết được hóa ra Triệu Khản là cán bộ hội học sinh, bởi vì hắn là hội trưởng hội thơ văn, mặc dù hội này chưa đến mười người, nhưng hôm nay đã sớm vượt qua "Một bài thơ tình hai hủ rượu, dăm ba câu thơ con gái đến tay" , thơ ca niên đại hoàng kim.
Triệu Khản rất giỏi tán dốc, liên tục hàn huyên với Tần Lãng suốt giờ tự học buổi tối.
Lúc Tần Lãng thấy thời gian đã không còn sớm nữa mới bắt đầu rời phòng, đi đến khách sạn mà Tôn Bác đã đặt trước cho cậu.
Mông vừa đặt xuống giường thì âm báo tin nhắn điện thoại chợt vang lên, tin tức mới:
- Đồ nhi ngoan, đừng quên uống thuốc cùng với luyện công đó. Ngoài ra, nếu con đã đến thành phố Hạ Dương thì hãy thay sư phụ làm vài chuyện, thứ nhất: tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của An Đức Thịnh, khiến hắn không có chỗ dung thân, sau đó dẫn hắn đến gặp sư phụ.
Tin nhắn này là do lão độc vật nhắn tới, Tần Lãng suy nghĩ một chút, rồi nhắn lại hai chữ:
- Nguyên nhân?
Lão độc vật không có trả lời.
Đây là chuyện trong dự liệu của Tần Lãng, ở cùng với lão độc vật năm năm rồi, nên Tần Lãng biết rất rõ tính cách của lão gia hỏa này. Xem ra Tần Lãng phải tự đi thăm dò chuyện về An Đức Thịnh rồi.
Sau đó, Tần Lãng ném điện thoại di động sang một bên, lấy một viên độc hoàn màu đỏ trong túi da màu trắng ra, nuốt vào bụng.
Dạ dày truyền đến một trận nóng bỏng, một viên nho nhỏ này có thể dễ dàng độc chết một con voi to tướng, nhưng đối với Tần Lãng thì nó chỉ phát sinh một chút ảnh hưởng tựa như vừa ăn một hạt tiêu thôi.
Chỉ như thế thôi!
Sau đó, Tần Lãng ngồi xếp bằng trên giường, tiến vào trạng thái luyện công, độc tính của độc hoàn dần dần bị thân thể của cậu hấp thu một cách triệt để.
Đuôi ngựa cùng với đám đàn em lập tức trợn mắt há mồm, giống như là bị hóa đá vậy.
Cả Đào Nhược Hương cũng mơ hồ không hiểu thế nào.
- Người anh em à! Mong cậu giơ tay đánh khẽ, giúp tôi một lần đi.
Một tiếng "Anh em" của Hàn Tam Cường thực sự rất buồn nôn, nhưng giọng điệu hắn lại rất thành khẩn. Không thể làm gì khác, lúc này, trong đầu hắn chỉ có hai chữ "Thạch tín", khi hắn biết mình có thể trúng độc thạch tín thì mặt mày đã bị dọa đến tái nhợt.
Với kiến thức ở thời hiện đại này thì thạch tín cũng không được xem là thuốc độc mạnh nhất, vẫn có nhiều loại thuốc độc mạnh hơn so với thạch tín. Nhưng Hàn Tam Cường lại không có học nhiều, nên những thứ độc dược như cyanogen, khí độc, ung thư... Hắn cũng chưa từng nghe qua. Đối với thuốc độc, hắn chỉ có chút hiểu biết thông qua những phim thời cổ đại trên truyền hình, rạp chiếu bóng thôi. Trong phim cổ trang trên tivi thì thạch tín, hạc đỉnh hồng quả thực chính là độc tính cực độc, nên vừa nghe thấy hai chữ “Thạch tín” đã khiến hắn hai chân hắn đứng không vững. Đến lúc này, hắn đâu còn nhớ đến cái gọi là mặt mũi nữa chứ, theo bản năng xem Tần Lãng như là một cái phao cứu mạng cuối cùng, cho nên hắn trực tiếp dùng hai chữ "Anh em" để xưng hô với Tần Lãng.
Không có cách nào khác, mặc dù làm lão đại quan trọng nhất là phải giữ mặt mũi nhưng tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.
Thạch tín hả?
Trong đầu Hàn Tam Cường tức khắc xuất hiện những đoạn phim ảnh trên tivi, một khi trúng độc thạch tín thì mắt mũi miệng sẽ chảy máu vô cùng thê thảm, trong lòng hắn cũng bắt đầu rỉ máu rồi.
Làm một lão đại mang trong mình chí khí lớn nên Hàn Tam Cường thật sự không muốn chết trẻ như vậy đâu.
Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất thôi, nếu như Hàn Tam Cường đã cúi đầu, mặt dày gọi Tần Lãng một tiếng "Người anh em" thì Tần Lãng cũng không thể thấy chết không cứu, vì dù sao thì Hàn Tam Cường chỉ thay huynh đệ của mình ra mặt thôi, tội của hắn không đáng chết.
Nghĩ vậy nên Tần Lãng bèn dừng bước, quay đầu nói với Hàn Tam Cường:
- Sớm đi đến bệnh viện kiểm tra một chút thì may ra còn kịp.
Hàn Tam Cường nghe được cái mạng nhỏ của mình còn cứu được thì yên tâm không ít. Hắn đi đến trước mặt Tần Lãng, nói:
- Người anh em à! Nếu như cậu nhìn ra tôi trúng độc thì chắc là có thể giải độc đúng không?
- Có thể.
Ngữ điệu của Tần Lãng vô cùng chắc chắn, nhưng cậu nhanh chóng nói tiếp:
- Tuy nhiên tôi không có nghĩa vụ giải độc cho người khác.
Hàn Tam Cường còn tưởng rằng Tần Lãng còn oán trách việc đuôi ngựa đã mạo phạm cậu lúc trước, nên lập tức quát với đuôi ngựa:
- Đuôi ngựa! Cút qua đây!
Tên đuôi ngựa sao dám không nghe theo lời Hàn Tam Cường chứ, hắn vội vàng bước nhanh đến, nhưng hắn vừa đến đã lãnh trọn một bạt tay của Hàn Tam Cường. Thế nhưng lúc Hàn Tam Cường gọi Tần Lãng là người anh em thì đuôi ngựa đã đoán trước được kết quả này, hắn biết một bạt tay này là Hàn Tam Cường muốn cho Tần Lãng một câu trả lời thỏa đáng. Đuôi ngựa lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, nên đương nhiên hiểu rõ được đạo lý biết co biết duỗi, hắn cung kính nhận lỗi với Đào Nhược Hương và Tần Lãng. Lúc này, hai tên đàn em của đuôi ngựa cũng vội vàng chạy sang đây nhận lỗi, thiếu chút nữa là bọn họ đã quỳ xuống đất.
- Tần Lãng à! Bỏ đi!
Đào Nhược Hương cũng không biết Tần Lãng dùng cách nào khiến cho Hàn Tam Cường ngoan ngoãn như vậy, nhưng rõ ràng là cô không thích những trường hợp như vậy.
- Nếu như dì Đào của tôi đã muốn bỏ qua vậy thì tôi cũng không truy cứu chuyện này nữa. Hàn Tam Cường à! Bây giờ, ông đi đến bệnh viện kiểm tra thử xem có phải trúng độc hay không, nếu như bệnh viện không thể giải độc thì ông cứ đến tìm tôi.
Tần Lãng đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng rồi nên Hàn Tam Cường và đám đàn em của hắn cũng không dám ngăn cản Tần Lãng và Đào Nhược Hương rời khỏi.
Trên đường quay trở về trường học, Đào Nhược Hương nói với Tần Lãng:
- Tần Lãng à! Hàn Tam Cường thật sự là xã hội đen. Nghe nói hắn chính là nhân vật lợi hại trên giang hồ, làm sao mà em có thể khiến cho hắn ngoan ngoãn được vậy?
- Hắn không phải sợ em, hắn chỉ sợ chết thôi.
Tần Lãng kể lại chuyện Hàn Tam Cường trúng độc thạch tín cho Đào Nhược Hương nghe.
- Hắn thực sự trúng độc à?
Đào Nhược Hương kinh ngạc nói:
- Cô còn tưởng em chỉ hù dọa hắn thôi chứ, em có thể nhìn ra được sao?
- Hắc... Ngay cả bệnh khó nói mà em còn nhìn ra được mà lại, huống chi Hàn Tam Cường đã trúng độc rất nặng.
Tần Lãng cười thầm, nói.
- Em đi theo một thầy thuốc đông y đã nhiều năm, nếu như ngay cả điểm này mà cũng không có năng lực nhận biết được thì chẳng phải là làm mất thể diện của sư phụ sao?
Nếu như lão độc vật biết Tần Lãng gọi lão là thầy thuốc đông y thì nhất định sẽ tức giận mắng hắn mất. Bởi vì xưa nay lão độc vật không thích làm những chuyện cứu người, lão chỉ thích làm chuyện ngược lại mà thôi.
- Hóa ra là như vậy, đông y của chúng ta bác đại tinh thâm, xem ra em đã học được vài phần bản lĩnh thực sự rồi đấy!
Đào Nhược Hương không nhịn được lên tiếng khen ngợi Tần Lãng.
- Đúng vậy, nói thật thì y thuật của em còn giỏi hơn nhiều so với những người gọi là danh y.
Tần Lãng dường như không biết gì gọi là khiêm tốn.
- Này, mới khen em có vài câu mà em đã vểnh đuôi tới tận trời rồi.
Đào Nhược Hương hừ một tiếng, sau đó chợt nhớ ra cái gì đó, lập tức nói:
- Đúng rồi, Tôn lão sư không gặp chuyện gì chứ?
- Yên tâm đi, tên tiểu tử Tôn Bác đó đã sớm chạy xa rồi.
Tần Lãng hừ một tiếng, không thèm che giấu sự xem thường của mình đối với Tôn Bác.
Thấm thoát đã đến bên dưới ký túc xá của Đào Nhược Hương , thằng nhóc Tần Lãng này còn không có chủ động dừng bước. Đào Nhược Hương biết da mặt thằng nhóc này rất dày nên đành phải chủ động hạ lệnh tiễn khách:
- Tần Lãng à! Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay em cũng vừa đến trường, nhanh chóng đi dọn dẹp giường chiếu đi.
- Bây giờ còn chưa đến tám giờ nữa mà, em còn tưởng là dì Đào còn muốn mời em uống chút cà phê nữa chứ.
Tần Lãng không cam lòng nói:
- Đúng rồi, số điện thoại của cô là bao nhiêu vậy, ngộ ngỡ em gặp chuyện gì cũng có thể nhờ cô giúp một tay. À, cô cũng cho em số điện thoại của Tôn Bác đi.
Đào Nhược Hương bất đắc dĩ phải đem số điện thoại di động của mình cho Tần Lãng, mới có thể đuổi thằng nhóc này đi được. Trước khi đi , Tần Lãng còn nói với Đào Nhược Hương một câu:
- Dì Đào, uống rượu rất có hại cho sức khỏe, sau này cô hãy uống ít rượu thôi.
Đào Nhược Hương nghe xong thì ngẩn người, nhưng vẫn không nói gì mà đi thẳng lên lầu.
Tần Lãng tìm được phòng 409, vào phòng cậu mới phát hiện trùng hợp Triệu Khản lại là bạn cùng phòng với mình.
Lúc này, Triệu Khản đang nằm ở trên giường chơi game bằng laptop.
- Tần Lãng... Đào lão sư thực sự là dì của cậu à?
Cái tên Triệu Khản này đúng là nhiều chuyện mà.
Tần Lãng gật đầu:
- Những người khác đâu?
- Hỏi thừa, đương nhiên là đi lớp tự học buổi tối rồi.
Triệu Khản nói với Tần Lãng.
Tần Lãng nhìn giường của mình, hoàn toàn trống trãi, không có gì cả thì bực mình nói với Triệu Khản:
- Không ai trải giường cho tôi sao?
Triệu Khản nhìn chằm chằm vào Tần Lãng như đang nhìn một người ngoài hành tinh, nói:
- Bà mẹ nó! Cậu vẫn nghĩ mình là thiếu gia sao, còn có người trải giường cho mình nữa à? Mình đang buồn bực nha, hôm nay, tiểu tử cậu làm gì mà đến giường còn chưa có trải xong nữa, tối nay cậu ngủ ở đâu đây?
- Đúng vậy nha, ngủ ở đâu đây?
Tần Lãng chợt ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng.
Hai mắt Tần Lãng khẽ động, rất nhanh cậu đã nghĩ ra cách. Cậu lấy điện thoại di động ra bấm số của Tôn Bác:
- Tôn lão sư à! Em là Tần Lãng ... Hôm nay, em mới tới, còn chưa kịp trải giường chiếu nữa, thầy tìm cho em một cái giường đi!
Triệu Khản ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm nói Tần Lãng thật đúng là trâu bò mà, trực tiếp sai chủ nhiệm lớp đi tìm giường ngủ cho mình.
Lúc này, Tôn Bác vất vả lắm mới chạy về đến trường học, nhận được điện thoại của Tần Lãng thì lửa giận lại sôi trào, trong lòng thầm mắng thằng nhóc ngươi đang nghĩ ngươi là cái gì chứ, dựa vào đâu mà bắt tao tìm giường chiếu cho mày. Nghĩ thế nên hắn quyết định cự tuyệt yêu cầu của Tần Lãng.
- Tôn Bác .....
Tần Lãng mặt dày không biết xấu hổ, gọi thẳng tên của Tôn Bác.
- Nếu như thầy muốn tối nay tiếp tục bị bọn người kia làm phiền thì em không ngại cho bọn hắn biết một chút tên cùng với số điện thoại của Tôn lão sư đâu!
Tôn Bác không muốn chịu nỗi khổ da thịt nữa nên nhanh chóng thỏa hiệp:
- Gần cổng chính của trường học có một khách sạn, thầy sẽ gọi điện thoại đặt cho em một phòng.
- Vậy em cám ơn Tôn lão sư.
Tần Lãng cúp điện thoại.
- Cậu thực là trâu bò nha!
Triệu Khản không thể không bội phục tên Tần Lãng này, ngày đầu tiên chuyển trường đã náo nhiệt rồi: Cùng nữ lão sư xinh đẹp nhất Thất Trung ăn cơm, còn bắt chủ nhiệm lớp đặt phòng cho mình nữa, trong mắt của Triệu Khản, người bạn như vậy rất đáng để kết giao!
Chẳng bao lâu, Tần Lãng cùng với Triệu Khản đã quen thuộc với nhau, từ miệng Triệu Khản Tần Lãng mới biết được hóa ra Triệu Khản là cán bộ hội học sinh, bởi vì hắn là hội trưởng hội thơ văn, mặc dù hội này chưa đến mười người, nhưng hôm nay đã sớm vượt qua "Một bài thơ tình hai hủ rượu, dăm ba câu thơ con gái đến tay" , thơ ca niên đại hoàng kim.
Triệu Khản rất giỏi tán dốc, liên tục hàn huyên với Tần Lãng suốt giờ tự học buổi tối.
Lúc Tần Lãng thấy thời gian đã không còn sớm nữa mới bắt đầu rời phòng, đi đến khách sạn mà Tôn Bác đã đặt trước cho cậu.
Mông vừa đặt xuống giường thì âm báo tin nhắn điện thoại chợt vang lên, tin tức mới:
- Đồ nhi ngoan, đừng quên uống thuốc cùng với luyện công đó. Ngoài ra, nếu con đã đến thành phố Hạ Dương thì hãy thay sư phụ làm vài chuyện, thứ nhất: tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của An Đức Thịnh, khiến hắn không có chỗ dung thân, sau đó dẫn hắn đến gặp sư phụ.
Tin nhắn này là do lão độc vật nhắn tới, Tần Lãng suy nghĩ một chút, rồi nhắn lại hai chữ:
- Nguyên nhân?
Lão độc vật không có trả lời.
Đây là chuyện trong dự liệu của Tần Lãng, ở cùng với lão độc vật năm năm rồi, nên Tần Lãng biết rất rõ tính cách của lão gia hỏa này. Xem ra Tần Lãng phải tự đi thăm dò chuyện về An Đức Thịnh rồi.
Sau đó, Tần Lãng ném điện thoại di động sang một bên, lấy một viên độc hoàn màu đỏ trong túi da màu trắng ra, nuốt vào bụng.
Dạ dày truyền đến một trận nóng bỏng, một viên nho nhỏ này có thể dễ dàng độc chết một con voi to tướng, nhưng đối với Tần Lãng thì nó chỉ phát sinh một chút ảnh hưởng tựa như vừa ăn một hạt tiêu thôi.
Chỉ như thế thôi!
Sau đó, Tần Lãng ngồi xếp bằng trên giường, tiến vào trạng thái luyện công, độc tính của độc hoàn dần dần bị thân thể của cậu hấp thu một cách triệt để.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.