Chương 29: Thật sự bi thương
Trục Một
20/04/2015
Nghênh đón ánh mắt tràn đầy sự chân thành của Đào Nhược Hương, Tần Lãng thực sự hận không thể lập tức đem tất cả sự việc nói cho cô ấy nghe, loại bỏ rất cả hiểu lầm trong lòng cô. Thế nhưng cậu biết rõ mình không thể bởi vì Lão Độc Vật sẽ giết chết cô ấy.
Đào Nhược Hương thấy Tần Lãng vẫn còn đang do dự thì tiếp tục khuyên nhủ:
- Với trực giác của cô mà nói, cô tin tưởng em thật sự không có làm bất cứ chuyện gì xấu với Chu Linh Linh, nhưng nếu như em muốn cô hoàn toàn tin tưởng em, hơn nữa còn còn có thể giúp đỡ em thì em nhất định phải nói ra tất cả bí mật của em, có như vậy thì cô mới có biện pháp cởi bỏ hiềm nghi cho em... Cho dù em không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải suy nghĩ cho cha mẹ em một chút.
Tần Lãng vẫn tiếp tục do dự, nội tâm cậu đang giằng co mãnh liệt. Lời nói của Đào Nhược Hương thực sự có thể tin tưởng, hơn nữa Tần Lãng cũng biết, nếu như cô ấy đem tất cả những bằng chứng trong tay tiết lộ cho cảnh sát thì không thể nghi ngờ sẽ làm cho cảnh sát hiểu lầm Tần Lãng càng sâu. Tới lúc đó, Tần Lãng rất có thể sẽ trở thành một người chịu tội thay.
Ở phương diện này, cảnh sát Trung Quốc đều rất tinh thông, một khi bọn họ xác nhận mục tiêu tình nghi thì nhất định sẽ gặn hỏi thật kỹ, cho đến khi nào người tình nghi biến thành tội phạm mới thôi.
Từ những tin tức mà Đào Nhược Hương tiết lộ để xem xét thì tình huống Tần Lãng hiện tại không lạc quan lắm!
Thời gian vẫn đang từ từ trôi qua.
Đào Nhược Hương vẫn đang đợi câu trả lời của Tần Lãng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên!
Đào Nhược Hương chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại một chút, sau đó cô nhấn nút trả lời. Chỉ chốc lát sau, nụ cười trên mặt cô bắt đầu đông cứng lại, khi cô để điện thoại di động xuống, trên mặt đã được che phủ bởi một tầng sương lạnh:
- Em thật sự không hơn không kém một kẻ súc sinh! Nếu như tôi không phải là lão sư của em thì tôi nhất định sẽ hung hăng tát em mấy cái thật mạnh! Xem ra em không có bệnh tâm lý gì, chẳng qua chỉ là tâm lý biến thái mà thôi!
Tần Lãng ngây ngẩn cả người, giây phút trước ở trong mắt Đào Nhược Hương, cậu vẫn là một học sinh đáng tin cậy, làm sao mà chỉ trong chớp mắt liền biến thành súc sinh chứ?
- Đào lão sư, em đây có đắc tội cô đến mức cô lại thưởng cho em một danh hiệu "Súc sinh" như vậy chứ?
Tần Lãng buồn bực nói.
Đào Nhược Hương vừa tức giận thu thập đồ đạc của mình, vừa lạnh lùng nói:
- Tôi không có tâm tình đùa giỡn với em! Bệnh viện đã tiến hành phân tích mẫu nước bọt của Chu Linh, vừa mới cho ra kết quả phân tích sơ bộ. Em cho em ấy ăn thuốc viên, trong thành phần của thuốc chứa rất nhiều loại độc dược! Bất kể đây có phải chủ ý của em hay là bị người khác sai khiến thì đều không thể nào tha thứ được! Buồn cười là tôi còn tưởng rằng em là một học sinh tốt, không ngờ vậy mà... Bỏ đi, e rằng chỉ có nhà giam và địa ngục mới là nơi tốt nhất cho em!
Câu nói sau cùng đã biểu lộ trọn vẹn sự phẫn nộ của Đào Nhược Hương đối với Tần Lãng. Nhưng Tần Lãng vẫn chưa từ bỏ ý định, giải thích:
- Không thể nào! Thứ em cho bạn ấy uống tuyệt đối không phải là thuốc độc, chờ Chu Linh Linh tỉnh lại, cô có thể đi hỏi bạn ấy...
- Chu Linh Linh đã chết!
Đào Nhược Hương tức giận nói, giọng nói của cô vô cùng lớn, thậm chí ngay cả cảnh sát đang ở bên ngoài cũng bị cô gọi tới:
- Tần Lãng, em thực sự là một kẻ súc sinh! Tôi sẽ đem tất cả tin tức mà tôi biết giao cho cảnh sát, em hãy chờ đợi luật pháp phán quyết đi!
Sau khi nói xong thì Đào Nhược Hương đẩy mạnh cánh cửa đi ra ngoài, xem ra cô thực sự là một người con gái ghét ác như thù, nhưng.... Tần Lãng căn bản không phải là một người xấu!
- Đã chết? Chu Linh Linh cư nhiên lại chết? Điều này sao có thể?
Lúc này, trong đầu Tần Lãng đều tràn đầy dấu chấm hỏi, bởi vì Bách Độc Đại Hoàn Đan mà Tần Lãng cho Chu Linh Linh uống chính là đan dược cứu mạng! Hơn nữa tuy rằng nó là đan dược do chính tay Lão Độc Vật nghiên cứu ra, nhưng Tần Lãng có thể khẳng định y thuật của tất cả các bác sĩ hay thầy thuốc trên khắp đất nước Trung Quốc này còn kém rất xa Lão Độc Vật. Cho nên đan dược cứu mạng của Lão Độc Vật làm sao có thể khiến người uống chết được chứ?
Thế nhưng hiện tại Chu Linh Linh đã chết, mà kết quả phân tích mẫu nước bọt của bệnh viện cũng chứng minh thuốc viên của Tần Lãng có chứa kịch độc, như vậy thì đối với tình huống hiện tại của Tần Lãng vô cùng bất lợi! Thậm chí có thể nói là chứng cớ rành rành như núi!
Về phần nhân chứng thì tất cả học sinh và lão sư của trường Thất Trung có thể làm chứng; Vật chứng, kết quả phân tích mẫu nước bọt có thể làm vật chứng.
Trong lòng Tần Lãng lúc này vô cùng buồn, sở dĩ cậu buồn cũng không phải bởi vì mình đột nhiên biến thành một kẻ giết người, mà là bởi vì hắn đột nhiên biến thành "Súc sinh" trong mắt Đào Nhược Hương.
Quả nhiên yêu càng sâu đậm thì bi thương càng sâu, càng là người bạn yêu thích thì càng tổn thương bạn sâu sắc nhất.
Đúng vào lúc này, Tần Lãng lại nghe thấy loáng thoáng người cảnh sát trung niên đang tranh luận với ai đó:
- Cái gì? Đem cậu nhóc đó đến phòng tạm giam? Sở trưởng à, thằng nhóc đó vẫn là trẻ vị thành niên, hơn nữa còn là học sinh, đem nó đến phòng tạm giam không phải không thích hợp sao? Hơn nữa tình huống bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng, tống nó vào trại giam cũng không phù hợp với nguyên tắc.
Người cảnh sát trung niên đang vì Tần Lãng mà tranh luận.
Nếu như không chính tai nghe thấy thì Tần Lãng còn tưởng mình nghe nhầm. Quả nhiên là lòng người khó dò. Ngoài mặt người cảnh sát trung niên này là một người xấu, nhưng lại không ngờ rằng trước đó ông ấy chỉ hù dọa Tần Lãng mà thôi, nhưng thật ra bản thân ông ta cũng là một người kiên trì giữ vững nguyên tắc.
- Đội trưởng Lưu, đây là ý của cấp trên!
- Thế nhưng...
- Không có nhưng nhị gì cả! Lão Lưu à! Ông cũng được xem là một cảnh sát có thâm niên, ông nên biết nặng nhẹ... Quên đi, tôi chẳng muốn nói nhảm với ông, Tiểu Triệu, cậu đi xử lý đi, đem thằng nhóc đó đến....
- Dạ!...
**********
Sáu giờ tối, lúc này vốn phải là thời gian Tần Lãng dùng bữa tối, trước đây giờ này Tần Lãng đều sẽ cùng một đám nam sinh chạy thực nhanh đến căn tin trường học hệt như đang thi đua chạy vậy, thực ra tranh giành thức ăn cũng là một thú vui. Thế nhưng trước mắt chỉ có thể để bụng đói mà thôi.
Một tiếng đồng hồ trước, Tần Lãng đã bị tới trại tạm giam cạnh sườn núi ở ngoại ô thành phố Hạ Dương. Không ai quan tâm cậu có ăn bữa tối hay chưa, cảnh sát của trại tạm giam này trực tiếp tống cậu vào một phòng giam đang có tám người ở.
Thoạt nhìn nơi này dường như không khác ký túc xá của trường học là bao nhiêu, nhưng Tần Lãng biết rõ so sánh nơi này với ký túc xá ở trường học căn bản chính là chênh lệch giữa thiên đường và địa ngục.
Cũng may là những "Bạn cùng phòng" khác đã đi ăn tối vẫn chưa trở về phòng giam, cho nên bầu không khí cũng không tính là quá áp lực.
Tiếng loảng xoảng vang lên, cánh cửa sắt của phòng giam nặng nề đóng kín.
Nhưng ngay sau đó, cánh cửa sắt lại lần nữa mở ra, quản giáo có vẻ không kiên nhẫn nói:
- Đi với tôi đén phòng tiếp khách, có người muốn thăm cậu!
- Ai vậy?
Tần Lãng nghi ngờ hỏi.
- Bạn học của cậu!
- Tôi không muốn đi!
Dưới tình huống này, Tần Lãng thực sự không muốn nói chuyện với bất kỳ bạn học nào cả, chuyện đã xảy ra hôm nay thực sự quá lộn xộn, cậu cần thời gian để sắp xếp ý nghĩ của mình, suy nghĩ xem làm cách nào để cởi bỏ hiềm nghi.
- Cũng không phải do mày quyết định!
Quản giáo đưa tay bắt Tần Lãng lại đẩy một cái, dĩ nhiên là ông ta muốn ép buộc Tần Lãng đi gặp người này.
Chỉ chốc lát sau, Tần Lãng gặp được "Bạn học" trong miệng của quản ngục.
Nói thật ra thì Tần Lãng chưa bao giờ có một người "Bạn học" lớn tuổi như vậy, người này khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, vóc người cao to lực lưỡng, hơn nữa còn là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, ngoài ra chiếc mũi ưng của hắn cho người ta một cảm giác hung ác nham hiểm, vừa nhìn liền biết người này không phải là người lương thiện, hơn nữa còn vô cùng nham hiểm.
- Tần Lãng, có biết vì sao mày lại bị đưa đến nơi này không? Bởi vì tao đã tìm người tống mày tới nơi này.
Ngay từ câu nói đầu tiên của người này đã để lộ ra sự ngông cuồng và sự oán hận đối với Tần Lãng:
- Tao chính là Tang Côn!
- Hóa ra là tên khốn kiếp này!
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, Tang Côn cũng được xem là nhân vật hung ác vừa nghe tên đã biến sắc của thành phố Hạ Dương, thế nhưng ở trong mắt Tần Lãng, hắn ta chỉ là một tên đầu sỏ của đám lưu manh dân tộc Duy Ngô Nhĩ mà thôi.
- Nhóc con, nghe nói mày đánh nhau rất giỏi, chỉ có điều chắc mày cũng từng nghe nói qua phần lớn phạm nhân mà trại tạm giam cạnh sườn núi giam giữ đều là tội phạm bạo lực!
Giọng điệu của Tang Côn rõ ràng mang theo sự uy hiếp.
Đào Nhược Hương thấy Tần Lãng vẫn còn đang do dự thì tiếp tục khuyên nhủ:
- Với trực giác của cô mà nói, cô tin tưởng em thật sự không có làm bất cứ chuyện gì xấu với Chu Linh Linh, nhưng nếu như em muốn cô hoàn toàn tin tưởng em, hơn nữa còn còn có thể giúp đỡ em thì em nhất định phải nói ra tất cả bí mật của em, có như vậy thì cô mới có biện pháp cởi bỏ hiềm nghi cho em... Cho dù em không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải suy nghĩ cho cha mẹ em một chút.
Tần Lãng vẫn tiếp tục do dự, nội tâm cậu đang giằng co mãnh liệt. Lời nói của Đào Nhược Hương thực sự có thể tin tưởng, hơn nữa Tần Lãng cũng biết, nếu như cô ấy đem tất cả những bằng chứng trong tay tiết lộ cho cảnh sát thì không thể nghi ngờ sẽ làm cho cảnh sát hiểu lầm Tần Lãng càng sâu. Tới lúc đó, Tần Lãng rất có thể sẽ trở thành một người chịu tội thay.
Ở phương diện này, cảnh sát Trung Quốc đều rất tinh thông, một khi bọn họ xác nhận mục tiêu tình nghi thì nhất định sẽ gặn hỏi thật kỹ, cho đến khi nào người tình nghi biến thành tội phạm mới thôi.
Từ những tin tức mà Đào Nhược Hương tiết lộ để xem xét thì tình huống Tần Lãng hiện tại không lạc quan lắm!
Thời gian vẫn đang từ từ trôi qua.
Đào Nhược Hương vẫn đang đợi câu trả lời của Tần Lãng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên!
Đào Nhược Hương chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại một chút, sau đó cô nhấn nút trả lời. Chỉ chốc lát sau, nụ cười trên mặt cô bắt đầu đông cứng lại, khi cô để điện thoại di động xuống, trên mặt đã được che phủ bởi một tầng sương lạnh:
- Em thật sự không hơn không kém một kẻ súc sinh! Nếu như tôi không phải là lão sư của em thì tôi nhất định sẽ hung hăng tát em mấy cái thật mạnh! Xem ra em không có bệnh tâm lý gì, chẳng qua chỉ là tâm lý biến thái mà thôi!
Tần Lãng ngây ngẩn cả người, giây phút trước ở trong mắt Đào Nhược Hương, cậu vẫn là một học sinh đáng tin cậy, làm sao mà chỉ trong chớp mắt liền biến thành súc sinh chứ?
- Đào lão sư, em đây có đắc tội cô đến mức cô lại thưởng cho em một danh hiệu "Súc sinh" như vậy chứ?
Tần Lãng buồn bực nói.
Đào Nhược Hương vừa tức giận thu thập đồ đạc của mình, vừa lạnh lùng nói:
- Tôi không có tâm tình đùa giỡn với em! Bệnh viện đã tiến hành phân tích mẫu nước bọt của Chu Linh, vừa mới cho ra kết quả phân tích sơ bộ. Em cho em ấy ăn thuốc viên, trong thành phần của thuốc chứa rất nhiều loại độc dược! Bất kể đây có phải chủ ý của em hay là bị người khác sai khiến thì đều không thể nào tha thứ được! Buồn cười là tôi còn tưởng rằng em là một học sinh tốt, không ngờ vậy mà... Bỏ đi, e rằng chỉ có nhà giam và địa ngục mới là nơi tốt nhất cho em!
Câu nói sau cùng đã biểu lộ trọn vẹn sự phẫn nộ của Đào Nhược Hương đối với Tần Lãng. Nhưng Tần Lãng vẫn chưa từ bỏ ý định, giải thích:
- Không thể nào! Thứ em cho bạn ấy uống tuyệt đối không phải là thuốc độc, chờ Chu Linh Linh tỉnh lại, cô có thể đi hỏi bạn ấy...
- Chu Linh Linh đã chết!
Đào Nhược Hương tức giận nói, giọng nói của cô vô cùng lớn, thậm chí ngay cả cảnh sát đang ở bên ngoài cũng bị cô gọi tới:
- Tần Lãng, em thực sự là một kẻ súc sinh! Tôi sẽ đem tất cả tin tức mà tôi biết giao cho cảnh sát, em hãy chờ đợi luật pháp phán quyết đi!
Sau khi nói xong thì Đào Nhược Hương đẩy mạnh cánh cửa đi ra ngoài, xem ra cô thực sự là một người con gái ghét ác như thù, nhưng.... Tần Lãng căn bản không phải là một người xấu!
- Đã chết? Chu Linh Linh cư nhiên lại chết? Điều này sao có thể?
Lúc này, trong đầu Tần Lãng đều tràn đầy dấu chấm hỏi, bởi vì Bách Độc Đại Hoàn Đan mà Tần Lãng cho Chu Linh Linh uống chính là đan dược cứu mạng! Hơn nữa tuy rằng nó là đan dược do chính tay Lão Độc Vật nghiên cứu ra, nhưng Tần Lãng có thể khẳng định y thuật của tất cả các bác sĩ hay thầy thuốc trên khắp đất nước Trung Quốc này còn kém rất xa Lão Độc Vật. Cho nên đan dược cứu mạng của Lão Độc Vật làm sao có thể khiến người uống chết được chứ?
Thế nhưng hiện tại Chu Linh Linh đã chết, mà kết quả phân tích mẫu nước bọt của bệnh viện cũng chứng minh thuốc viên của Tần Lãng có chứa kịch độc, như vậy thì đối với tình huống hiện tại của Tần Lãng vô cùng bất lợi! Thậm chí có thể nói là chứng cớ rành rành như núi!
Về phần nhân chứng thì tất cả học sinh và lão sư của trường Thất Trung có thể làm chứng; Vật chứng, kết quả phân tích mẫu nước bọt có thể làm vật chứng.
Trong lòng Tần Lãng lúc này vô cùng buồn, sở dĩ cậu buồn cũng không phải bởi vì mình đột nhiên biến thành một kẻ giết người, mà là bởi vì hắn đột nhiên biến thành "Súc sinh" trong mắt Đào Nhược Hương.
Quả nhiên yêu càng sâu đậm thì bi thương càng sâu, càng là người bạn yêu thích thì càng tổn thương bạn sâu sắc nhất.
Đúng vào lúc này, Tần Lãng lại nghe thấy loáng thoáng người cảnh sát trung niên đang tranh luận với ai đó:
- Cái gì? Đem cậu nhóc đó đến phòng tạm giam? Sở trưởng à, thằng nhóc đó vẫn là trẻ vị thành niên, hơn nữa còn là học sinh, đem nó đến phòng tạm giam không phải không thích hợp sao? Hơn nữa tình huống bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng, tống nó vào trại giam cũng không phù hợp với nguyên tắc.
Người cảnh sát trung niên đang vì Tần Lãng mà tranh luận.
Nếu như không chính tai nghe thấy thì Tần Lãng còn tưởng mình nghe nhầm. Quả nhiên là lòng người khó dò. Ngoài mặt người cảnh sát trung niên này là một người xấu, nhưng lại không ngờ rằng trước đó ông ấy chỉ hù dọa Tần Lãng mà thôi, nhưng thật ra bản thân ông ta cũng là một người kiên trì giữ vững nguyên tắc.
- Đội trưởng Lưu, đây là ý của cấp trên!
- Thế nhưng...
- Không có nhưng nhị gì cả! Lão Lưu à! Ông cũng được xem là một cảnh sát có thâm niên, ông nên biết nặng nhẹ... Quên đi, tôi chẳng muốn nói nhảm với ông, Tiểu Triệu, cậu đi xử lý đi, đem thằng nhóc đó đến....
- Dạ!...
**********
Sáu giờ tối, lúc này vốn phải là thời gian Tần Lãng dùng bữa tối, trước đây giờ này Tần Lãng đều sẽ cùng một đám nam sinh chạy thực nhanh đến căn tin trường học hệt như đang thi đua chạy vậy, thực ra tranh giành thức ăn cũng là một thú vui. Thế nhưng trước mắt chỉ có thể để bụng đói mà thôi.
Một tiếng đồng hồ trước, Tần Lãng đã bị tới trại tạm giam cạnh sườn núi ở ngoại ô thành phố Hạ Dương. Không ai quan tâm cậu có ăn bữa tối hay chưa, cảnh sát của trại tạm giam này trực tiếp tống cậu vào một phòng giam đang có tám người ở.
Thoạt nhìn nơi này dường như không khác ký túc xá của trường học là bao nhiêu, nhưng Tần Lãng biết rõ so sánh nơi này với ký túc xá ở trường học căn bản chính là chênh lệch giữa thiên đường và địa ngục.
Cũng may là những "Bạn cùng phòng" khác đã đi ăn tối vẫn chưa trở về phòng giam, cho nên bầu không khí cũng không tính là quá áp lực.
Tiếng loảng xoảng vang lên, cánh cửa sắt của phòng giam nặng nề đóng kín.
Nhưng ngay sau đó, cánh cửa sắt lại lần nữa mở ra, quản giáo có vẻ không kiên nhẫn nói:
- Đi với tôi đén phòng tiếp khách, có người muốn thăm cậu!
- Ai vậy?
Tần Lãng nghi ngờ hỏi.
- Bạn học của cậu!
- Tôi không muốn đi!
Dưới tình huống này, Tần Lãng thực sự không muốn nói chuyện với bất kỳ bạn học nào cả, chuyện đã xảy ra hôm nay thực sự quá lộn xộn, cậu cần thời gian để sắp xếp ý nghĩ của mình, suy nghĩ xem làm cách nào để cởi bỏ hiềm nghi.
- Cũng không phải do mày quyết định!
Quản giáo đưa tay bắt Tần Lãng lại đẩy một cái, dĩ nhiên là ông ta muốn ép buộc Tần Lãng đi gặp người này.
Chỉ chốc lát sau, Tần Lãng gặp được "Bạn học" trong miệng của quản ngục.
Nói thật ra thì Tần Lãng chưa bao giờ có một người "Bạn học" lớn tuổi như vậy, người này khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, vóc người cao to lực lưỡng, hơn nữa còn là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, ngoài ra chiếc mũi ưng của hắn cho người ta một cảm giác hung ác nham hiểm, vừa nhìn liền biết người này không phải là người lương thiện, hơn nữa còn vô cùng nham hiểm.
- Tần Lãng, có biết vì sao mày lại bị đưa đến nơi này không? Bởi vì tao đã tìm người tống mày tới nơi này.
Ngay từ câu nói đầu tiên của người này đã để lộ ra sự ngông cuồng và sự oán hận đối với Tần Lãng:
- Tao chính là Tang Côn!
- Hóa ra là tên khốn kiếp này!
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, Tang Côn cũng được xem là nhân vật hung ác vừa nghe tên đã biến sắc của thành phố Hạ Dương, thế nhưng ở trong mắt Tần Lãng, hắn ta chỉ là một tên đầu sỏ của đám lưu manh dân tộc Duy Ngô Nhĩ mà thôi.
- Nhóc con, nghe nói mày đánh nhau rất giỏi, chỉ có điều chắc mày cũng từng nghe nói qua phần lớn phạm nhân mà trại tạm giam cạnh sườn núi giam giữ đều là tội phạm bạo lực!
Giọng điệu của Tang Côn rõ ràng mang theo sự uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.