Chương 17: Ước hẹn với mỹ nữ
Trục Một
20/04/2015
Lúc Tần Lãng trở về phòng ngủ, vẫn chỉ có mình Triệu Khản đang ngồi chơi trò chơi.
Tuy nhiên giường chiếu của Tần Lãng đã được trải xong, khăn trải giường; chăn; gối; mùng... Tất cả đều là mới, hơn nữa mặt trên còn được phun dầu thơm.
Nhìn giường chiếu mới tinh, Tần Lãng nhịn không được mà lắc đầu, thở dài một tiếng.
- Tần Lãng, cậu đã trở về rồi ư?
Lúc này, Triệu Khản mới nhận thấy Tần Lãng đã trở lại phòng ngủ, hắn buông con chuột xuống, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn, nói với Tần Lãng:
- Tần Lãng à! Cậu được lắm! Nghe nói buổi chiều có một cô gái bé nhỏ xinh đẹp đã trải giường cho cậu, cậu đúng là lợi hại!
- Đừng có nghĩ lung tung, đó là em họ của tớ.
Tần Lãng hừ một tiếng, cậu vừa nhìn thấy ga trải giường thì đã biết là kiệt tác của người nào.
Tần Lãng quả thực hết cách với đứa em họ này.
- Đúng rồi Tần Lãng, cậu vừa mới chuyển trường đã trốn học rồi, cậu cẩn thận nha!
Triệu Khản có ý tốt nhắc nhở Tần Lãng:
- Giờ tự học thì không có nhiều vấn đề, nhưng nếu cậu nghỉ giờ học chính thức thì sẽ sinh ra nhiều phiền toái đó, không chừng nhà trường sẽ bắt cậu khai đao đó!
- Cảm ơn nhắc nhở.
Tần Lãng biết Triệu Khản có lòng tốt, nhưng mà rõ ràng cậu không có đem những lời này để trong lòng.
Tần Lãng bò lên giường, chỉ chốc lát cậu đã tiến vào trạng thái trầm mặt.
Triệu Khản nói một hồi mới phát hiện Tần Lãng không có trả lời, hắn tưởng rằng tên này đã ngủ, mất đối tượng nói chuyện phiếm, Triệu Khản đành phải tiếp tục chơi trò chơi trên máy vi tính.
Hai ngày sau, Tần Lãng thực sự không có trốn học nữa, thế nhưng phần lớn thời gian cậu đều rơi vào trạng thái đi vào cõi mơ, bởi vì hắn cơ bản không có nghe giảng, mà hoàn toàn đắm chìm trong việc lĩnh hội chiêu thức võ học. Chỉ có vào tiết sinh vật, cậu mới khôi phục lại trạng thái bình thường thôi.
Hai ngày này, Tần Lãng cũng không có liên lạc với Hàn Tam Cường, cậu biết Hàn Tam Cường có thể trở thành lão đại một khu thì hắn chắc chắn có bản lĩnh. Lần này, Hàn Tam Cường bị người khác ám toán, sau khi dọn sạch sẽ nội gián, hắn chắc chắn sẽ hành động cẩn thận hơn.
Còn về chuyện An Đức Thịnh, Tần Lãng biết cậu không thể nào nóng vội được.
Bởi vì lão độc vật không chỉ bảo cậu đối phó với An Đức Thịnh, mà còn muốn cậu tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của An Đức Thịnh.
Nếu như ngay cả nội tình về chuyện làm ăn của An Đức Thịnh mà cậu cũng không nắm rõ thì làm sao có thể tiếp quản sản nghiệp của hắn được chứ?
......
Hôm nay là thứ bảy, tiết sau cùng của buổi sáng chính là tiết sinh vật.
Bởi vì đại diện môn sinh vật đã xin nghỉ bệnh, cho nên Đào Nhược Hương đã ủy nhiệm Tần Lãng làm đại diện tạm thời. Điều này khiến cho vô số nam sinh cực kỳ hâm mộ.
Đại diện môn học, nghe qua cũng không tệ, nhưng thật ra chính là làm cực khổ, thu phát quyển bài tập cho giáo sư. Nhưng nếu như thu phát quyển bài tập cho Đào Nhược Hương thì có cực khổ thế nào cũng trở thành hạnh phúc. Cho nên mới có nhiều người hâm mộ, ghen tỵ Tần Lãng.
Sau khi tan học, Tần Lãng ôm đống bài tập đi tới phòng làm việc của Đào Nhược Hương.
Đó chính là một văn phòng rất lớn, bên trong có mười mấy bàn làm việc, tuy nhiên phong thủy bàn làm việc của Đào Nhược Hương cũng không tệ, được đặt ở vị trí kế cửa sổ. Bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn xuyên qua song cửa sổ mà thưởng thức phong cảnh trong sân trường.
- Tần Lãng, em thu đủ bài tập rồi à? Để ở chỗ này đi.
Đào Nhược Hương vỗ nhẹ lên một góc của bàn làm việc, muốn Tần Lãng để đống bài tập ở chỗ đó.
- Còn thiếu bài của Chu Linh Linh.
Câu này rõ ràng là dư thừa, bởi vì Chu Linh Linh chính là học sinh đại diện môn sinh vật. Hôm nay cô nhóc xin nghỉ bệnh, Tần Lãng muốn tạo ra đề tài nói chuyện với Đào Nhược Hương.
- Ừ, cô biết rồi.
Nhưng Đào Nhược Hương lại không cho Tần Lãng cơ hội.
- Cám ơn em, tranh thủ đi ăn cơm đi.
- Cái kia ... Dì Đào, hôm nay là cuối tuần, dì có kế hoạch gì chưa?
Cái thằng nhóc Tần Lãng này vẫn kiên nhẫn hỏi.
- Đúng rồi, hôm nay là cuối tuần, sao em không về nhà?
Đào Nhược Hương hỏi một câu, lời vừa ra khỏi miệng thì cô liền có cảm giác bản thân mình đã bị mắc lừa. Bởi vì hỏi như thế chẳng khác nào cấp cho thằng nhóc này một cơ hội để mở đài phát thanh.
Quả nhiên Tần Lãng đã nắm chặc cơ hội, thở dài một tiếng.
- Một ngày quá ngắn, nhà của em lại không phải ở thành phố Hạ Dương, mà ở thành phố An Dung, cách đây gần hai trăm cây số, đi qua đi lại rất mất thời gian!
- Cũng đúng.
Đào Nhược Hương nói tiếp:
- Nếu như vậy thì dành thời gian để học tập đi. Tần Lãng, hai ngày nay, cô ở trong văn phòng nghe được mấy lão sư khác nói về em. Muốn biết bọn họ nói gì không?
- Nói em có tư chất hơn người sao? Tuổi trẻ tài cao, ngày sau nhất định thành tài?
Sau khi trở nên quen thuộc với Đào Nhược Hương, Tần Lãng đã dám nói đùa với cô.
- Nghiêm túc chút đi!
Đào Nhược Hương cố ý xụ mặt.
- Lão sư khác nói em là gỗ mục không thể khắc, chỉ biết phung phí thời gian, nhất định sau này chẳng làm nên trò trống gì. Còn nói em là phân chuột, là con sâu làm sầu nồi canh! Tần Lãng, em có chuyện gì ư? Thành tích sinh vật của em có thể ưu tú như vậy, vì sao những môn khác lại không được tốt? Cô thấy em không phải là không học được, mà căn bản là em không chăm chỉ!
- Dì Đào à! Chúng ta quen thân với nhau, nên em sẽ nói thật với cô ... Em thật sự không thích những môn khác! Không có hứng thú!
Mặt Đào Nhược Hương đã hơi đỏ lên, trong lòng thầm mắng chửi, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Bản thân em lười biếng mà còn kiếm cớ. Đúng rồi, chẳng phải em nói với cô, mục tiêu của em là đại học Hoa Nam sao? Với tình huống trước mắt, cô thấy hy vọng thực hiện ước mơ của em cực kỳ xa vời!
- Thật ra thì...
Tần Lãng suy nghĩ một chút, không biết xấu hổ nói:
- Thật ra thì em chính là một con ngựa đen, chủng loại rất hiếm xuất hiện, thành tích bình thường không tốt, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì em chính là loại, không bay thì thôi chứ một khi đã bay thì bay lên đến tận trời!
- Em nghĩ cô sẽ tin em sao?
Đào Nhược Hương hừ một tiếng, tức giận nói:
- Cô tưởng rằng em đã thực sự đã biết rút kinh nghiệm, quyết định phải học tập thật giỏi, không ngờ em cứ đùa giỡn, cà lơ phất phơ như vậy, em thực sự khiến cho cô thất vọng! Ở cái tuổi của em mà còn chưa ý thức được chuyện thi đậu đại học là quan trọng cỡ nào sao?
- Đào lão sư à! Cô đừng có thất vọng mà!
Tần Lãng vội vàng giải thích:
- Đào lão sư, em thực sự đang liều mạng cố gắng, nếu không cô cứ chờ thành tích cuối tháng của em sẽ biết, em chắc chắn không để cho cô thất vọng!
- Cô có thất vọng hay không không quan trọng, quan trọng là em đừng để cho cha mẹ em phải thất vọng.
Đào Nhược Hương nói tiếp:
- Như vậy đi, nếu như thành tích cuối tháng của em tăng vượt bậc thì cô sẽ mời em đi ăn!
- Thật sao? Không có cái tên Tôn Bác đi theo cầm cây gậy khuấy phân heo đó chứ?
Cái thằng nhóc Tần Lãng này quả thật là cái gì cũng dám nói, may là những lão sư khác đã sớm tan làm rồi. Nếu không thì lời này mà truyền đến tai của Tôn Bác, hắn không tức chết mới lạ.
- Được rồi, mau trở về học đi.
Đào Nhược Hương vừa mới nói ra câu này, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
- Đúng rồi Tần Lãng, thành tích sinh vật của em rất tốt, không biết là em có quen thuộc với các chủng loại côn trùng không?
- Đâu chỉ là quen thuộc, phải nói là thông thạo mới đúng.
Kiêu ngạo chính là tác phong gần đây của bạn học Tần Lãng.
- Chỉ mong là em không có gạt cô.
Đào Nhược Hương mỉm cười nói:
- Nếu như em đã tinh thông thì vừa vặn giúp cô một chuyện. Ưm... Bảy giờ tối, chúng ta gặp nhau ở phòng thí nghiệm tiêu bản sinh vật, được không?
- Tuyệt đối không thành vấn đề!
Được ước hẹn với người đẹp, trong lòng Tần Lãng dĩ nhiên là tràn đầy vui mừng rồi.
Từ phòng làm việc của Đào Nhược Hương đi ra, Tần Lãng đụng phải Triệu Khản đang đeo ba lô chuẩn bị về nhà.
- Tần Lãng, hôm nay cậu không trở về nhà à?
Triệu Khản hỏi Tần Lãng.
- Tớ không muốn đi tới đi lui, mệt lắm!
Tần Lãng lắc lắc đầu.
- Thế à... Tối nay cùng đi chơi đi, tớ sẽ giới thiệu với cậu vài người bạn để làm quen.
Triệu Khản nhiệt tình nói.
- Hôm nay không được, chút nữa tớ phải đến phòng thí nghiệm với Đào lão sư.
Lúc này, giọng của Tần Lãng đã cực kỳ nhỏ.
- Đào lão sư bảo cậu đến .... được lắm, xem ra cậu được ủy nhiệm làm đại diện môn sinh vật không phải là chuyện xấu nha.
Triệu Khản thật tình rất hâm hộ Tần Lãng.
- Cố gắng lên, không biết chừng cậu có thể được chuyển thành đại diện chính thức nữa kìa.
- Dẹp đi, cậu còn nguyền rủa Chu Linh Linh không thể lành bệnh nữa hả?
- Không phải nguyền rủa, tớ nghe được tin đồn, Chu Linh Linh không phải bị bệnh mà là chuẩn bị chuyển trường, nên mới tạm nghỉ học đấy. Cũng không biết thế nào mà mấy em gái xinh đẹp đều nghỉ học tạm thời hoặc là chuyển trường, thực sự là khó hiểu mà...
Cái tên Triệu Khản này quả thật là trời sinh thích buôn chuyện bát quái, bây giờ, hắn dường như rất hứng thú, đến mức không vội vàng trở về nhà.
- Tin tức này tương đối đáng tin cậy, cậu cũng biết tớ dù gì cũng là cán bộ hội học sinh mà.
- Dẹp đi, cái chức hội trưởng hội thi ca thì tính là gì chứ...
- Lớn nhỏ gì cũng là cán bộ!
Triệu Khản hừ một tiếng, nói tiếp:
- Tớ đã nói với cậu rồi, chớ xem thường tớ chỉ là hội trưởng hội thơ ca. Nói thật cho cậu biết, hội thơ ca của chúng tớ ngoài viết thơ ra, còn gánh vác sứ mệnh trọng đại nữa đấy...
Nói đến chỗ này, Triệu Khản dừng lại một chút. Tần Lãng lộ vẻ không nhịn được, nói:
- Đừng có thừa nước đục thả câu, nói mau!
- Cái sứ mạng thiêng liêng trọng đại đó chính là thu thập tất cả tin đồn của những mỹ nữ!
Triệu Khản hừ một tiếng, nói.
- Làm chó săn hả? Đó không phải là công việc của ban biên tập của trường sao?
- Bọn họ...
Triệu Khản khinh thường nói:
- Những đứa biên tập viên đó chỉ biết thu thập một số tin tức nhàm chán như hiệu trưởng kiểm tra trường, nhà trường được vinh danh, tú tài chờ khen thưởng,... hoàn toàn không có tin tức có giá trị! Chỉ có hội thơ ca của chúng tớ mới là nơi được nam sinh Thất Trung nôn nóng chờ đợi, gánh vác trách nhiệm trọng đại. Nói thật cho cậu biết, dưới sự lãnh đạo anh minh sáng suốt của tớ, hội thơ ca của chúng tớ đã chuẩn bị ra một quyển tập san chân dung mỹ nữ sân trường Thất Trung, còn sáng tác cho mỗi mỹ nữ một bài thơ. Trước mặt đã rất hot, có rất nhiều người đặt mua, thế nào? Có hứng thú không?
Nói cả nửa buổi, thì ra mục đích của thằng nhãi Triệu Khản này chính là lôi kéo Tần Lãng mua tập san.
- Hai bản! Bìa cứng!
Tần Lãng cũng rất thẳng thắn, không hề quanh co.
- Người anh em, cậu đúng là bạn tâm giao của tớ!
Triệu Khản mừng rỡ.
- Nhưng mà tớ có một yêu cầu nho nhỏ.
- Nói đi.
- Hai quyển của tớ không được có thêm thơ ca gì đó.
Triệu Khản không nói gì.
Tuy nhiên giường chiếu của Tần Lãng đã được trải xong, khăn trải giường; chăn; gối; mùng... Tất cả đều là mới, hơn nữa mặt trên còn được phun dầu thơm.
Nhìn giường chiếu mới tinh, Tần Lãng nhịn không được mà lắc đầu, thở dài một tiếng.
- Tần Lãng, cậu đã trở về rồi ư?
Lúc này, Triệu Khản mới nhận thấy Tần Lãng đã trở lại phòng ngủ, hắn buông con chuột xuống, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn, nói với Tần Lãng:
- Tần Lãng à! Cậu được lắm! Nghe nói buổi chiều có một cô gái bé nhỏ xinh đẹp đã trải giường cho cậu, cậu đúng là lợi hại!
- Đừng có nghĩ lung tung, đó là em họ của tớ.
Tần Lãng hừ một tiếng, cậu vừa nhìn thấy ga trải giường thì đã biết là kiệt tác của người nào.
Tần Lãng quả thực hết cách với đứa em họ này.
- Đúng rồi Tần Lãng, cậu vừa mới chuyển trường đã trốn học rồi, cậu cẩn thận nha!
Triệu Khản có ý tốt nhắc nhở Tần Lãng:
- Giờ tự học thì không có nhiều vấn đề, nhưng nếu cậu nghỉ giờ học chính thức thì sẽ sinh ra nhiều phiền toái đó, không chừng nhà trường sẽ bắt cậu khai đao đó!
- Cảm ơn nhắc nhở.
Tần Lãng biết Triệu Khản có lòng tốt, nhưng mà rõ ràng cậu không có đem những lời này để trong lòng.
Tần Lãng bò lên giường, chỉ chốc lát cậu đã tiến vào trạng thái trầm mặt.
Triệu Khản nói một hồi mới phát hiện Tần Lãng không có trả lời, hắn tưởng rằng tên này đã ngủ, mất đối tượng nói chuyện phiếm, Triệu Khản đành phải tiếp tục chơi trò chơi trên máy vi tính.
Hai ngày sau, Tần Lãng thực sự không có trốn học nữa, thế nhưng phần lớn thời gian cậu đều rơi vào trạng thái đi vào cõi mơ, bởi vì hắn cơ bản không có nghe giảng, mà hoàn toàn đắm chìm trong việc lĩnh hội chiêu thức võ học. Chỉ có vào tiết sinh vật, cậu mới khôi phục lại trạng thái bình thường thôi.
Hai ngày này, Tần Lãng cũng không có liên lạc với Hàn Tam Cường, cậu biết Hàn Tam Cường có thể trở thành lão đại một khu thì hắn chắc chắn có bản lĩnh. Lần này, Hàn Tam Cường bị người khác ám toán, sau khi dọn sạch sẽ nội gián, hắn chắc chắn sẽ hành động cẩn thận hơn.
Còn về chuyện An Đức Thịnh, Tần Lãng biết cậu không thể nào nóng vội được.
Bởi vì lão độc vật không chỉ bảo cậu đối phó với An Đức Thịnh, mà còn muốn cậu tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của An Đức Thịnh.
Nếu như ngay cả nội tình về chuyện làm ăn của An Đức Thịnh mà cậu cũng không nắm rõ thì làm sao có thể tiếp quản sản nghiệp của hắn được chứ?
......
Hôm nay là thứ bảy, tiết sau cùng của buổi sáng chính là tiết sinh vật.
Bởi vì đại diện môn sinh vật đã xin nghỉ bệnh, cho nên Đào Nhược Hương đã ủy nhiệm Tần Lãng làm đại diện tạm thời. Điều này khiến cho vô số nam sinh cực kỳ hâm mộ.
Đại diện môn học, nghe qua cũng không tệ, nhưng thật ra chính là làm cực khổ, thu phát quyển bài tập cho giáo sư. Nhưng nếu như thu phát quyển bài tập cho Đào Nhược Hương thì có cực khổ thế nào cũng trở thành hạnh phúc. Cho nên mới có nhiều người hâm mộ, ghen tỵ Tần Lãng.
Sau khi tan học, Tần Lãng ôm đống bài tập đi tới phòng làm việc của Đào Nhược Hương.
Đó chính là một văn phòng rất lớn, bên trong có mười mấy bàn làm việc, tuy nhiên phong thủy bàn làm việc của Đào Nhược Hương cũng không tệ, được đặt ở vị trí kế cửa sổ. Bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn xuyên qua song cửa sổ mà thưởng thức phong cảnh trong sân trường.
- Tần Lãng, em thu đủ bài tập rồi à? Để ở chỗ này đi.
Đào Nhược Hương vỗ nhẹ lên một góc của bàn làm việc, muốn Tần Lãng để đống bài tập ở chỗ đó.
- Còn thiếu bài của Chu Linh Linh.
Câu này rõ ràng là dư thừa, bởi vì Chu Linh Linh chính là học sinh đại diện môn sinh vật. Hôm nay cô nhóc xin nghỉ bệnh, Tần Lãng muốn tạo ra đề tài nói chuyện với Đào Nhược Hương.
- Ừ, cô biết rồi.
Nhưng Đào Nhược Hương lại không cho Tần Lãng cơ hội.
- Cám ơn em, tranh thủ đi ăn cơm đi.
- Cái kia ... Dì Đào, hôm nay là cuối tuần, dì có kế hoạch gì chưa?
Cái thằng nhóc Tần Lãng này vẫn kiên nhẫn hỏi.
- Đúng rồi, hôm nay là cuối tuần, sao em không về nhà?
Đào Nhược Hương hỏi một câu, lời vừa ra khỏi miệng thì cô liền có cảm giác bản thân mình đã bị mắc lừa. Bởi vì hỏi như thế chẳng khác nào cấp cho thằng nhóc này một cơ hội để mở đài phát thanh.
Quả nhiên Tần Lãng đã nắm chặc cơ hội, thở dài một tiếng.
- Một ngày quá ngắn, nhà của em lại không phải ở thành phố Hạ Dương, mà ở thành phố An Dung, cách đây gần hai trăm cây số, đi qua đi lại rất mất thời gian!
- Cũng đúng.
Đào Nhược Hương nói tiếp:
- Nếu như vậy thì dành thời gian để học tập đi. Tần Lãng, hai ngày nay, cô ở trong văn phòng nghe được mấy lão sư khác nói về em. Muốn biết bọn họ nói gì không?
- Nói em có tư chất hơn người sao? Tuổi trẻ tài cao, ngày sau nhất định thành tài?
Sau khi trở nên quen thuộc với Đào Nhược Hương, Tần Lãng đã dám nói đùa với cô.
- Nghiêm túc chút đi!
Đào Nhược Hương cố ý xụ mặt.
- Lão sư khác nói em là gỗ mục không thể khắc, chỉ biết phung phí thời gian, nhất định sau này chẳng làm nên trò trống gì. Còn nói em là phân chuột, là con sâu làm sầu nồi canh! Tần Lãng, em có chuyện gì ư? Thành tích sinh vật của em có thể ưu tú như vậy, vì sao những môn khác lại không được tốt? Cô thấy em không phải là không học được, mà căn bản là em không chăm chỉ!
- Dì Đào à! Chúng ta quen thân với nhau, nên em sẽ nói thật với cô ... Em thật sự không thích những môn khác! Không có hứng thú!
Mặt Đào Nhược Hương đã hơi đỏ lên, trong lòng thầm mắng chửi, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Bản thân em lười biếng mà còn kiếm cớ. Đúng rồi, chẳng phải em nói với cô, mục tiêu của em là đại học Hoa Nam sao? Với tình huống trước mắt, cô thấy hy vọng thực hiện ước mơ của em cực kỳ xa vời!
- Thật ra thì...
Tần Lãng suy nghĩ một chút, không biết xấu hổ nói:
- Thật ra thì em chính là một con ngựa đen, chủng loại rất hiếm xuất hiện, thành tích bình thường không tốt, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì em chính là loại, không bay thì thôi chứ một khi đã bay thì bay lên đến tận trời!
- Em nghĩ cô sẽ tin em sao?
Đào Nhược Hương hừ một tiếng, tức giận nói:
- Cô tưởng rằng em đã thực sự đã biết rút kinh nghiệm, quyết định phải học tập thật giỏi, không ngờ em cứ đùa giỡn, cà lơ phất phơ như vậy, em thực sự khiến cho cô thất vọng! Ở cái tuổi của em mà còn chưa ý thức được chuyện thi đậu đại học là quan trọng cỡ nào sao?
- Đào lão sư à! Cô đừng có thất vọng mà!
Tần Lãng vội vàng giải thích:
- Đào lão sư, em thực sự đang liều mạng cố gắng, nếu không cô cứ chờ thành tích cuối tháng của em sẽ biết, em chắc chắn không để cho cô thất vọng!
- Cô có thất vọng hay không không quan trọng, quan trọng là em đừng để cho cha mẹ em phải thất vọng.
Đào Nhược Hương nói tiếp:
- Như vậy đi, nếu như thành tích cuối tháng của em tăng vượt bậc thì cô sẽ mời em đi ăn!
- Thật sao? Không có cái tên Tôn Bác đi theo cầm cây gậy khuấy phân heo đó chứ?
Cái thằng nhóc Tần Lãng này quả thật là cái gì cũng dám nói, may là những lão sư khác đã sớm tan làm rồi. Nếu không thì lời này mà truyền đến tai của Tôn Bác, hắn không tức chết mới lạ.
- Được rồi, mau trở về học đi.
Đào Nhược Hương vừa mới nói ra câu này, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
- Đúng rồi Tần Lãng, thành tích sinh vật của em rất tốt, không biết là em có quen thuộc với các chủng loại côn trùng không?
- Đâu chỉ là quen thuộc, phải nói là thông thạo mới đúng.
Kiêu ngạo chính là tác phong gần đây của bạn học Tần Lãng.
- Chỉ mong là em không có gạt cô.
Đào Nhược Hương mỉm cười nói:
- Nếu như em đã tinh thông thì vừa vặn giúp cô một chuyện. Ưm... Bảy giờ tối, chúng ta gặp nhau ở phòng thí nghiệm tiêu bản sinh vật, được không?
- Tuyệt đối không thành vấn đề!
Được ước hẹn với người đẹp, trong lòng Tần Lãng dĩ nhiên là tràn đầy vui mừng rồi.
Từ phòng làm việc của Đào Nhược Hương đi ra, Tần Lãng đụng phải Triệu Khản đang đeo ba lô chuẩn bị về nhà.
- Tần Lãng, hôm nay cậu không trở về nhà à?
Triệu Khản hỏi Tần Lãng.
- Tớ không muốn đi tới đi lui, mệt lắm!
Tần Lãng lắc lắc đầu.
- Thế à... Tối nay cùng đi chơi đi, tớ sẽ giới thiệu với cậu vài người bạn để làm quen.
Triệu Khản nhiệt tình nói.
- Hôm nay không được, chút nữa tớ phải đến phòng thí nghiệm với Đào lão sư.
Lúc này, giọng của Tần Lãng đã cực kỳ nhỏ.
- Đào lão sư bảo cậu đến .... được lắm, xem ra cậu được ủy nhiệm làm đại diện môn sinh vật không phải là chuyện xấu nha.
Triệu Khản thật tình rất hâm hộ Tần Lãng.
- Cố gắng lên, không biết chừng cậu có thể được chuyển thành đại diện chính thức nữa kìa.
- Dẹp đi, cậu còn nguyền rủa Chu Linh Linh không thể lành bệnh nữa hả?
- Không phải nguyền rủa, tớ nghe được tin đồn, Chu Linh Linh không phải bị bệnh mà là chuẩn bị chuyển trường, nên mới tạm nghỉ học đấy. Cũng không biết thế nào mà mấy em gái xinh đẹp đều nghỉ học tạm thời hoặc là chuyển trường, thực sự là khó hiểu mà...
Cái tên Triệu Khản này quả thật là trời sinh thích buôn chuyện bát quái, bây giờ, hắn dường như rất hứng thú, đến mức không vội vàng trở về nhà.
- Tin tức này tương đối đáng tin cậy, cậu cũng biết tớ dù gì cũng là cán bộ hội học sinh mà.
- Dẹp đi, cái chức hội trưởng hội thi ca thì tính là gì chứ...
- Lớn nhỏ gì cũng là cán bộ!
Triệu Khản hừ một tiếng, nói tiếp:
- Tớ đã nói với cậu rồi, chớ xem thường tớ chỉ là hội trưởng hội thơ ca. Nói thật cho cậu biết, hội thơ ca của chúng tớ ngoài viết thơ ra, còn gánh vác sứ mệnh trọng đại nữa đấy...
Nói đến chỗ này, Triệu Khản dừng lại một chút. Tần Lãng lộ vẻ không nhịn được, nói:
- Đừng có thừa nước đục thả câu, nói mau!
- Cái sứ mạng thiêng liêng trọng đại đó chính là thu thập tất cả tin đồn của những mỹ nữ!
Triệu Khản hừ một tiếng, nói.
- Làm chó săn hả? Đó không phải là công việc của ban biên tập của trường sao?
- Bọn họ...
Triệu Khản khinh thường nói:
- Những đứa biên tập viên đó chỉ biết thu thập một số tin tức nhàm chán như hiệu trưởng kiểm tra trường, nhà trường được vinh danh, tú tài chờ khen thưởng,... hoàn toàn không có tin tức có giá trị! Chỉ có hội thơ ca của chúng tớ mới là nơi được nam sinh Thất Trung nôn nóng chờ đợi, gánh vác trách nhiệm trọng đại. Nói thật cho cậu biết, dưới sự lãnh đạo anh minh sáng suốt của tớ, hội thơ ca của chúng tớ đã chuẩn bị ra một quyển tập san chân dung mỹ nữ sân trường Thất Trung, còn sáng tác cho mỗi mỹ nữ một bài thơ. Trước mặt đã rất hot, có rất nhiều người đặt mua, thế nào? Có hứng thú không?
Nói cả nửa buổi, thì ra mục đích của thằng nhãi Triệu Khản này chính là lôi kéo Tần Lãng mua tập san.
- Hai bản! Bìa cứng!
Tần Lãng cũng rất thẳng thắn, không hề quanh co.
- Người anh em, cậu đúng là bạn tâm giao của tớ!
Triệu Khản mừng rỡ.
- Nhưng mà tớ có một yêu cầu nho nhỏ.
- Nói đi.
- Hai quyển của tớ không được có thêm thơ ca gì đó.
Triệu Khản không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.