Chương 95: Trận Chiến Trên Đồi Hogwarts (3)
Chuông Gỗ
27/11/2021
Khói lửa mịt mù. Bầu trời của thế giới pháp thuật tuy đã có ánh bình minh nơi chân trời, nhưng lại vẫn âm u khó tả.
Người và vật lúc này, không thể nhấc lên một chút ánh sáng. Cả về nghĩa bóng, cả về nghĩa đen.
Tâm tình ai cũng đang trùng xuống ở mức thấp nhất vì hai bên đã giao tranh suốt từ lúc tờ mờ đến sắp sáng rõ mà vẫn không bên nào có ý định dừng lại.
Và tất cả họ đang bị bao quanh bởi vô vàn những câu chú hắc ám, quang minh chỉ sơ hở một chút thôi cũng có thể đoạt mất tính mạng.
Bùm!
"Không!!!!"
Pansy giao chiến với một phù thủy hắc ám, sơ hở bị hắn ta ếm tới một bùa chú nổ tung. Tuy về tính mạng nhờ tránh kịp nên không sao, nhưng một bên cánh tay bị đánh trúng lại chớp mắt bị nổ thành làn mưa máu, đã không thể sử dụng đũa phép nữa.
Hermione ở gần đó vốn đã chiến đấu đến đỏ cạch mắt, nay lại vì Pansy bị thương mà đau lòng gào lên, lập tức trừng mắt nhìn tên phù thủy kia bằng đôi mắt tràn ngập hận thù .
Không nói nhiều, cô bé tàn nhẫn phóng ra bùa chú, một chiêu nổ tung đáp lại tên phù thủy kia, chớp mắt khiến chổi bay của hắn ta gãy nát, còn hắn ta thì bay ngược ra sau, ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
"Pansy, Pansy của em, cố lên, em ở bên cậu đây, em bảo vệ Pansy!"
Hermione nhào tới bên Pansy, nước mắt che mờ mắt, nghẹn ngào.
Sắc mặt Pansy tái nhợt, mỉm cười yếu ớt, cô dùng cánh tay còn lại vuốt má Hermione, vuốt đi nước mắt của cô, từ hai cánh môi khô khốc, nói ra lời âu yếm suy yếu:
"Em đừng khóc, không sao, tôi tin em, hãy cùng những người khác tiếp tục chiến đấu, tôi tin em..."
Nói xong, mắt Pansy hoa lên, chỉ kịp nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Hermione trước khi hoàn toàn lâm vào bóng tối.
"Pansy!!!"
Hermione ôm Pansy, thất thố gào khóc, có chút cảm giác mất đi lí trí.
"Hermione, tỉnh táo lại đi, Pansy chỉ ngất đi thôi, đứng dậy, tiếp tục chiến đấu hoặc tất cả những người em yêu thương đều chết hết!!"
Giáo sư Mc.Gonnagall phất tay, thân thể Pansy chớp mắt được chuyển tới khu vực hậu cần - nơi hồi sức chiến đấu cấp tốc của các phù thủy - trung tâm của vòng bảo vệ của bọn họ. Đôi mắt nghiêm khắc của bà ấy đã đánh tỉnh Hermione suýt nữa lâm vào trạng thái mất đi lí trí và vực cô ấy đứng dậy, trở lại trạng thái chiến đấu, thậm chí còn chiến đấu tích cực hơn lúc trước.
Ở một nơi khác...
"Cuối cùng tao cũng bắt được mày rồi, thằng nhãi. Mày xem đi, rồi này cũng sẽ phải quỳ gối trước Lord của chúng ta. Cậu bé còn sống? Đánh bại? Ha ha, một lũ ngu dốt!"
Gương mặt của Bellatrix hung ác, móng tay sắc nhọn màu đen của cô ả bấm sâu vào hai má của Harry, giữ chặt cằm cậu ấy, từ đằng sau cố định đầu cậu, khiến cậu phải chứng kiến tình cảnh thảm thiết của một bạn học học chung với cậu tại Hogwarts ở gần đó.
Mắt Harry nổi đầy tia máu, không ngừng dãy dụa, lí trí khiến cậu không thể nào chấp nhận được việc phải khuất phục bọn man rợ như Tử Thần Thực Tử này.
Bạn bè của cậu lúc này đều đang chiến đấu vì thế giới pháp thuật này, ai ai cũng như đang bước đi trên sợi dây mỏng manh, chỉ cần sơ xẩy một chút thôi cũng khó có thể nào vãn hồi được cái kết là chết đi, hoàn toàn không thể nào kịp đến đây cứu cậu.
Trong khoảng thời gian qua, mọi người đã bảo vệ cậu quá nhiều lần và cậu cũng đã trốn sau vòng bảo vệ của họ đã quá lâu.
Harry giờ đây không cho phép bản thân nhờ đến mọi người nữa. Kiêu ngạo của cậu, tự tin của cậu cũng không cho phép cậu làm như thế.
Nếu thật sự cậu không thể thoát khỏi móng vuốt độc địa của chúng. Cậu liều chết cũng phải kéo theo một kẻ chết cùng.
Phút chốc, Harry đã đưa ra một quyết định khá tàn nhẫn. Tàn nhẫn với chính bản thân cậu, cũng như tàn nhẫn với những người ở lại.
Họ bảo vệ Harry là vì họ yêu quý cậu, không gì khác. Cậu cũng không cần phải đè nặng như thế.
Chíu!
Chíu!!
Hai luồng pháp thuật không biết từ đâu, nhanh như chớp bay tới vây công Bellatrix, một trước một sau khiến cô ta không thể không thả Harry ra và tránh khỏi.
"Thả Harry ra, ả Letrange kia!"
"Thả em ấy ra!!"
Draco và Cedric lần lượt chạy đến, bảo vệ Harry ở sau, cả hai người đầy bụi bặm và nhiễm máu tươi, ánh mắt căng thẳng, tràn ngập cảnh giác đồng lòng giơ đũa phép lần nữa, phóng ra bùa nổ tung, nhưng Bellatrix lại tránh được.
Ả cười lạnh lùng, ánh mắt độc địa khóa chặt ba người:
"Ha, lại thêm hai tên nhãi nhép. Khôn hồn thì cút ra, tao sẽ giết bọn mày một cách nhân từ, nếu không thì đừng trách bản thân quá ngu xuẩn"
Harry đã thoát ra khỏi kiềm giữ của Bellatrix, nên cậu ngay lập tức đứng dậy ngay sau đó, nhặt lại đũa phép, đứng song song với hai người Draco và Cedric, hai mắt ẩn chứa lửa giận ngập tràn.
Cả ba không thèm trả lời Bellatrix, cùng lúc phóng ra bùa chú có uy lực cao của mình:
"Baubillious!!" ( Bùa phóng sét)
" Arrow-shooting Spell!!" (Bùa tia lửa)
"Boombara maxima!!" (Bùa nổ gia tăng)
"Lũ ranh con này!!!"
Bellatrix lại tránh thoát, lần này ả đã bị chọc cho tức giận thực sự, lông mày của ả nhếch cao, mí mắt con ngươi đều như được bôi nọc độc.
"Deletrius!" (Bùa xóa sổ)
Vừa mở miệng, ả đã phóng ra một trong ba lời nguyền không thể tha thứ, có hiệu lực chỉ đứng sau bùa giết chóc của Voldemort.
Bọn Harry thì vừa chiến đấu đến kiệt sức trước đó, họ đã không thể nào chống lại lời nguyên bá đạo như thế này nữa.
Bellatrix sau khi thực hiện câu chú, nhếch miệng, tưởng như giây tiếp theo ả sẽ chứng kiến cả ba đứa nhóc làm ả cảm thấy vô cùng ghét này biến thành đám cát bụi.
Có tiếng vật ma sát trong không khí, Bellatrix phản ứng lại theo bản năng, nhanh như chớp lật người, nụ cười vui vẻ của ả đông cứng lại.
Keng!!!
Một mũi gươm màu vàng nặng nè chém xuống tảng đá bên cạnh Bellatrix, tóe lên tia lửa.
Ả ta ổn định thân mình, nguy hiểm nhìn rõ thứ mang theo ý thức giết chóc lạnh lẽo mà ả vừa tránh khỏi, rồi sau đó xuôi theo chiều dài của thanh gươm, nhìn rõ người đã tấn công ả là ai.
Mái tóc ngắn, đôi mắt xanh trêu ngươi, biểu cảm đáng ghét,...
Trong ý thức của Bellatrix hiện lên một cái tên - Levy.
"Là mày!!!"
Nhận ra là ai, Bellatrix gần như dùng hết sức mà gằn lên.
Hoàn toàn không thèm để ý đến 3 người Harry nữa. Bellatrix chỉ chuyên tâm nhìn Levy - kẻ vừa suýt nữa chém ả thành 2 nửa - bằng đôi mắt thù hận.
"Phải, là tôi đấy!"
Levy thu hồi thanh gươm trong tay, phẩy đi lọn tóc xoăn màu đen của Bellatrix vương trên đó, cười thách thức.
"Tao giết mày!!"
Chỉ một câu đáp lại, Levy chẳng hiểu nổi khiến Bellatrix trực tiếp nổi điên và ả thì phóng liên tục bùa chú có tính sát thương cao vào thân thể cô.
Keng!
Keng!!
Keng!!!
Lần lượt, Levy dùng gươm trong tay đánh trật hướng triền khai của toàn bộ bùa chú mà Bellatrix phóng ra.
Cô bé, cô sắp không xong rồi, chạy đi.
Phải biết rằng, sử dụng được ta, cô đã tốn rất nhiều năng lượng đấy.
"Tôi biết, cảm ơn nha gươm Gryffindor. Tôi chỉ là đang làm phân tâm cô ta thôi. Giáo sư Snape rất nhanh sẽ đến đây yểm trợ cho bọn Harry"
Levy vừa tránh bùa phép và những lời nguyền xảo quyệt của Bellatrix, vừa di chuyển đến góc độ mà cô muốn, nơi mà chỉ cần chạy thêm cỡ một đoạn nữa, cô sẽ áp sát được mục tiêu của mình đó là Nagini và Voldemort.
Thanh gươm Gryffindor biết nói chuyện ư?
Levy cũng không bất ngờ lắm khi phát hiện ra. Bởi nếu tính về tuổi tác, thì thanh gươm này đã già ngang tòa lâu đài Hogwarts rồi. Nếu nói theo văn hóa phương Đông kiếp trước của cô nó cũng được tính là đủ tuổi để hóa yêu tinh.
Càng huống chi đây là thế giới pháo thuật hàng thật giá thật, tranh còn biết nói, nói chi một thanh gươm già đến không thể già hơn như nó.
Mà nó có ý thức cũng không có hại gì cho Levy.
Thậm chí còn rất có lợi.
Rất nhiều nhát chém xem chừng lợi hại của Levy đến tám phần là do thanh gươm này tự chủ chương điều chỉnh giúp cô. Khiến cô tuy là một con gà mơ cũng có một chút phong thái của cao thủ dùng gươm lừng lẫy.
Giả dụ như lúc này đây. Nó biết rõ lực chiến đấu của cô là như thế nào.
Tuy là không cần lắm, nhưng nó đã đưa ra lời khuyên nhủ có ích với Levy.
Xác thực, lực lượng của Levy lúc này đã không còn nhiều nữa.
Dù kiếm Gryffindor có bá đạo mạnh mẽ ra sao, thì cô cũng không thể trụ như thế này mãi.
"Cắt sâu mãi mãi!"
Rốt cuộc thì sau khi Levy tránh đông tránh tây, phản đòn của Bellatrix khiến cô ả tức điên cuồng được gần một phút thì bóng dáng đen tuyền với cảm giác áp bách lạnh thấu xương cũng xuất hiện.
Levy vui vẻ gật đầu nhanh với giáo sư Snape:
"Ở đây nhờ thầy ngài vậy, giáo sư Snape!"
Snape chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, bảo vệ Harry và hai người Draco, Cedric phía sau, chuyên tâm giao tranh bùa phép với Bellatrix. Bóng dáng to lớn khiến người khác phải yên tâm ấy vô tình hay cố ý còn tạo cho Levy một khoảng trống, giúp cho cô tránh khỏi những bùa phép phóng loạn cũng như tạo cho cô một con đường có thể tính là khá an toàn để tiếp cận tới trung tâm của quân đoàn Tử Thần Thực Tử.
Levy nhận ra, mỉm cười cảm động, không làm lãng phí công sức của ông ấy, ngay lập tức điều động hết sức vào đôi chân phía dưới, vừa chạy vừa tránh né, chém rớt chổi của những người khác, một đường đánh vào vị trí mà Voldemort đang được đội quân hắc ám bao bọc lại.
Xè xè...
Thân hình to lớn vút lên, Nagini há cái miệng rộng của nó ra, nhanh như cắt cắn rớt một miếng thịt ở trên cổ của một phù thủy bên phe Thần Sáng. Máu bắn tung tóe, Thần Sáng xấu số kia vì mất máu và trúng độc mà chỉ có thể dãy dụa vài cái liền tắc thở, đến khi chết vẫn ở trạng thái trừng mắt.
Sau khi thực hiện cú cắn chết người ấy, Nagini tiếp tục luồn lách trong đám người và lặp lại kiểu tấn công ấy thêm vài lần nữa. Khiến toàn bộ người đang đánh nhau đến đỏ mắt, kể cả Tử Thần Thực Tử cũng không nhịn được mà sợ hãi, e dè.
Nagini là một con rắn cực kì khát máu, dữ tợn. Cũng chỉ có duy nhất Dark Lord Voldemort là có thể chế ngự được nó.
Từ khi quân đoàn Tử Thần Thực Tử được tạo ra, đã không ít lần chúng chứng kiến cảnh con rắn này nuốt chửng một con người, thậm chí trong những người nó nuốt còn có những Tử Thần Thực Tử như chúng, bởi họ đã làm Lord tức giận.
Voldemort từ xa nhìn nó lần lượt giết chết người, mỉm cười ác liệt.
Nhìn đi, đây mới thực sự là yêu.
Cô ta đang cùng chúng nó tới giết mi đấy. Mi đến hiện tại vẫn còn tin tưởng nó yêu mi đến bất chấp à?
Suốt thời gian qua, cô ta đã làm gì được cho mi?
Đã vì mi mà tiêu diệt hết các vật cản như Nagini chưa?
Mi kêu cô ta tới bên cạnh mi, cuối cùng thì sao?
Cô ta cuối cùng vẫn lựa chọn lũ máu bùn đấy!
Ha, thật nực cười biết bao. Từ bỏ quyền lực tối thượng vì một con ả?
...
Tại sao mi im lặng?
Rốt cuộc cũng tỉnh táo lại rồi à?
Ha, không thể tin được ta cũng có một nhân cách ngu xuẩn như mi.
...
Mi thích làm gì...thì làm đi...
Tiêu diệt tất cả.
Sao cũng được...
...
Thậm chí cả cô ta?
Thậm chí cả cô ta.
--- còn tiếp---
Người và vật lúc này, không thể nhấc lên một chút ánh sáng. Cả về nghĩa bóng, cả về nghĩa đen.
Tâm tình ai cũng đang trùng xuống ở mức thấp nhất vì hai bên đã giao tranh suốt từ lúc tờ mờ đến sắp sáng rõ mà vẫn không bên nào có ý định dừng lại.
Và tất cả họ đang bị bao quanh bởi vô vàn những câu chú hắc ám, quang minh chỉ sơ hở một chút thôi cũng có thể đoạt mất tính mạng.
Bùm!
"Không!!!!"
Pansy giao chiến với một phù thủy hắc ám, sơ hở bị hắn ta ếm tới một bùa chú nổ tung. Tuy về tính mạng nhờ tránh kịp nên không sao, nhưng một bên cánh tay bị đánh trúng lại chớp mắt bị nổ thành làn mưa máu, đã không thể sử dụng đũa phép nữa.
Hermione ở gần đó vốn đã chiến đấu đến đỏ cạch mắt, nay lại vì Pansy bị thương mà đau lòng gào lên, lập tức trừng mắt nhìn tên phù thủy kia bằng đôi mắt tràn ngập hận thù .
Không nói nhiều, cô bé tàn nhẫn phóng ra bùa chú, một chiêu nổ tung đáp lại tên phù thủy kia, chớp mắt khiến chổi bay của hắn ta gãy nát, còn hắn ta thì bay ngược ra sau, ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
"Pansy, Pansy của em, cố lên, em ở bên cậu đây, em bảo vệ Pansy!"
Hermione nhào tới bên Pansy, nước mắt che mờ mắt, nghẹn ngào.
Sắc mặt Pansy tái nhợt, mỉm cười yếu ớt, cô dùng cánh tay còn lại vuốt má Hermione, vuốt đi nước mắt của cô, từ hai cánh môi khô khốc, nói ra lời âu yếm suy yếu:
"Em đừng khóc, không sao, tôi tin em, hãy cùng những người khác tiếp tục chiến đấu, tôi tin em..."
Nói xong, mắt Pansy hoa lên, chỉ kịp nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Hermione trước khi hoàn toàn lâm vào bóng tối.
"Pansy!!!"
Hermione ôm Pansy, thất thố gào khóc, có chút cảm giác mất đi lí trí.
"Hermione, tỉnh táo lại đi, Pansy chỉ ngất đi thôi, đứng dậy, tiếp tục chiến đấu hoặc tất cả những người em yêu thương đều chết hết!!"
Giáo sư Mc.Gonnagall phất tay, thân thể Pansy chớp mắt được chuyển tới khu vực hậu cần - nơi hồi sức chiến đấu cấp tốc của các phù thủy - trung tâm của vòng bảo vệ của bọn họ. Đôi mắt nghiêm khắc của bà ấy đã đánh tỉnh Hermione suýt nữa lâm vào trạng thái mất đi lí trí và vực cô ấy đứng dậy, trở lại trạng thái chiến đấu, thậm chí còn chiến đấu tích cực hơn lúc trước.
Ở một nơi khác...
"Cuối cùng tao cũng bắt được mày rồi, thằng nhãi. Mày xem đi, rồi này cũng sẽ phải quỳ gối trước Lord của chúng ta. Cậu bé còn sống? Đánh bại? Ha ha, một lũ ngu dốt!"
Gương mặt của Bellatrix hung ác, móng tay sắc nhọn màu đen của cô ả bấm sâu vào hai má của Harry, giữ chặt cằm cậu ấy, từ đằng sau cố định đầu cậu, khiến cậu phải chứng kiến tình cảnh thảm thiết của một bạn học học chung với cậu tại Hogwarts ở gần đó.
Mắt Harry nổi đầy tia máu, không ngừng dãy dụa, lí trí khiến cậu không thể nào chấp nhận được việc phải khuất phục bọn man rợ như Tử Thần Thực Tử này.
Bạn bè của cậu lúc này đều đang chiến đấu vì thế giới pháp thuật này, ai ai cũng như đang bước đi trên sợi dây mỏng manh, chỉ cần sơ xẩy một chút thôi cũng khó có thể nào vãn hồi được cái kết là chết đi, hoàn toàn không thể nào kịp đến đây cứu cậu.
Trong khoảng thời gian qua, mọi người đã bảo vệ cậu quá nhiều lần và cậu cũng đã trốn sau vòng bảo vệ của họ đã quá lâu.
Harry giờ đây không cho phép bản thân nhờ đến mọi người nữa. Kiêu ngạo của cậu, tự tin của cậu cũng không cho phép cậu làm như thế.
Nếu thật sự cậu không thể thoát khỏi móng vuốt độc địa của chúng. Cậu liều chết cũng phải kéo theo một kẻ chết cùng.
Phút chốc, Harry đã đưa ra một quyết định khá tàn nhẫn. Tàn nhẫn với chính bản thân cậu, cũng như tàn nhẫn với những người ở lại.
Họ bảo vệ Harry là vì họ yêu quý cậu, không gì khác. Cậu cũng không cần phải đè nặng như thế.
Chíu!
Chíu!!
Hai luồng pháp thuật không biết từ đâu, nhanh như chớp bay tới vây công Bellatrix, một trước một sau khiến cô ta không thể không thả Harry ra và tránh khỏi.
"Thả Harry ra, ả Letrange kia!"
"Thả em ấy ra!!"
Draco và Cedric lần lượt chạy đến, bảo vệ Harry ở sau, cả hai người đầy bụi bặm và nhiễm máu tươi, ánh mắt căng thẳng, tràn ngập cảnh giác đồng lòng giơ đũa phép lần nữa, phóng ra bùa nổ tung, nhưng Bellatrix lại tránh được.
Ả cười lạnh lùng, ánh mắt độc địa khóa chặt ba người:
"Ha, lại thêm hai tên nhãi nhép. Khôn hồn thì cút ra, tao sẽ giết bọn mày một cách nhân từ, nếu không thì đừng trách bản thân quá ngu xuẩn"
Harry đã thoát ra khỏi kiềm giữ của Bellatrix, nên cậu ngay lập tức đứng dậy ngay sau đó, nhặt lại đũa phép, đứng song song với hai người Draco và Cedric, hai mắt ẩn chứa lửa giận ngập tràn.
Cả ba không thèm trả lời Bellatrix, cùng lúc phóng ra bùa chú có uy lực cao của mình:
"Baubillious!!" ( Bùa phóng sét)
" Arrow-shooting Spell!!" (Bùa tia lửa)
"Boombara maxima!!" (Bùa nổ gia tăng)
"Lũ ranh con này!!!"
Bellatrix lại tránh thoát, lần này ả đã bị chọc cho tức giận thực sự, lông mày của ả nhếch cao, mí mắt con ngươi đều như được bôi nọc độc.
"Deletrius!" (Bùa xóa sổ)
Vừa mở miệng, ả đã phóng ra một trong ba lời nguyền không thể tha thứ, có hiệu lực chỉ đứng sau bùa giết chóc của Voldemort.
Bọn Harry thì vừa chiến đấu đến kiệt sức trước đó, họ đã không thể nào chống lại lời nguyên bá đạo như thế này nữa.
Bellatrix sau khi thực hiện câu chú, nhếch miệng, tưởng như giây tiếp theo ả sẽ chứng kiến cả ba đứa nhóc làm ả cảm thấy vô cùng ghét này biến thành đám cát bụi.
Có tiếng vật ma sát trong không khí, Bellatrix phản ứng lại theo bản năng, nhanh như chớp lật người, nụ cười vui vẻ của ả đông cứng lại.
Keng!!!
Một mũi gươm màu vàng nặng nè chém xuống tảng đá bên cạnh Bellatrix, tóe lên tia lửa.
Ả ta ổn định thân mình, nguy hiểm nhìn rõ thứ mang theo ý thức giết chóc lạnh lẽo mà ả vừa tránh khỏi, rồi sau đó xuôi theo chiều dài của thanh gươm, nhìn rõ người đã tấn công ả là ai.
Mái tóc ngắn, đôi mắt xanh trêu ngươi, biểu cảm đáng ghét,...
Trong ý thức của Bellatrix hiện lên một cái tên - Levy.
"Là mày!!!"
Nhận ra là ai, Bellatrix gần như dùng hết sức mà gằn lên.
Hoàn toàn không thèm để ý đến 3 người Harry nữa. Bellatrix chỉ chuyên tâm nhìn Levy - kẻ vừa suýt nữa chém ả thành 2 nửa - bằng đôi mắt thù hận.
"Phải, là tôi đấy!"
Levy thu hồi thanh gươm trong tay, phẩy đi lọn tóc xoăn màu đen của Bellatrix vương trên đó, cười thách thức.
"Tao giết mày!!"
Chỉ một câu đáp lại, Levy chẳng hiểu nổi khiến Bellatrix trực tiếp nổi điên và ả thì phóng liên tục bùa chú có tính sát thương cao vào thân thể cô.
Keng!
Keng!!
Keng!!!
Lần lượt, Levy dùng gươm trong tay đánh trật hướng triền khai của toàn bộ bùa chú mà Bellatrix phóng ra.
Cô bé, cô sắp không xong rồi, chạy đi.
Phải biết rằng, sử dụng được ta, cô đã tốn rất nhiều năng lượng đấy.
"Tôi biết, cảm ơn nha gươm Gryffindor. Tôi chỉ là đang làm phân tâm cô ta thôi. Giáo sư Snape rất nhanh sẽ đến đây yểm trợ cho bọn Harry"
Levy vừa tránh bùa phép và những lời nguyền xảo quyệt của Bellatrix, vừa di chuyển đến góc độ mà cô muốn, nơi mà chỉ cần chạy thêm cỡ một đoạn nữa, cô sẽ áp sát được mục tiêu của mình đó là Nagini và Voldemort.
Thanh gươm Gryffindor biết nói chuyện ư?
Levy cũng không bất ngờ lắm khi phát hiện ra. Bởi nếu tính về tuổi tác, thì thanh gươm này đã già ngang tòa lâu đài Hogwarts rồi. Nếu nói theo văn hóa phương Đông kiếp trước của cô nó cũng được tính là đủ tuổi để hóa yêu tinh.
Càng huống chi đây là thế giới pháo thuật hàng thật giá thật, tranh còn biết nói, nói chi một thanh gươm già đến không thể già hơn như nó.
Mà nó có ý thức cũng không có hại gì cho Levy.
Thậm chí còn rất có lợi.
Rất nhiều nhát chém xem chừng lợi hại của Levy đến tám phần là do thanh gươm này tự chủ chương điều chỉnh giúp cô. Khiến cô tuy là một con gà mơ cũng có một chút phong thái của cao thủ dùng gươm lừng lẫy.
Giả dụ như lúc này đây. Nó biết rõ lực chiến đấu của cô là như thế nào.
Tuy là không cần lắm, nhưng nó đã đưa ra lời khuyên nhủ có ích với Levy.
Xác thực, lực lượng của Levy lúc này đã không còn nhiều nữa.
Dù kiếm Gryffindor có bá đạo mạnh mẽ ra sao, thì cô cũng không thể trụ như thế này mãi.
"Cắt sâu mãi mãi!"
Rốt cuộc thì sau khi Levy tránh đông tránh tây, phản đòn của Bellatrix khiến cô ả tức điên cuồng được gần một phút thì bóng dáng đen tuyền với cảm giác áp bách lạnh thấu xương cũng xuất hiện.
Levy vui vẻ gật đầu nhanh với giáo sư Snape:
"Ở đây nhờ thầy ngài vậy, giáo sư Snape!"
Snape chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, bảo vệ Harry và hai người Draco, Cedric phía sau, chuyên tâm giao tranh bùa phép với Bellatrix. Bóng dáng to lớn khiến người khác phải yên tâm ấy vô tình hay cố ý còn tạo cho Levy một khoảng trống, giúp cho cô tránh khỏi những bùa phép phóng loạn cũng như tạo cho cô một con đường có thể tính là khá an toàn để tiếp cận tới trung tâm của quân đoàn Tử Thần Thực Tử.
Levy nhận ra, mỉm cười cảm động, không làm lãng phí công sức của ông ấy, ngay lập tức điều động hết sức vào đôi chân phía dưới, vừa chạy vừa tránh né, chém rớt chổi của những người khác, một đường đánh vào vị trí mà Voldemort đang được đội quân hắc ám bao bọc lại.
Xè xè...
Thân hình to lớn vút lên, Nagini há cái miệng rộng của nó ra, nhanh như cắt cắn rớt một miếng thịt ở trên cổ của một phù thủy bên phe Thần Sáng. Máu bắn tung tóe, Thần Sáng xấu số kia vì mất máu và trúng độc mà chỉ có thể dãy dụa vài cái liền tắc thở, đến khi chết vẫn ở trạng thái trừng mắt.
Sau khi thực hiện cú cắn chết người ấy, Nagini tiếp tục luồn lách trong đám người và lặp lại kiểu tấn công ấy thêm vài lần nữa. Khiến toàn bộ người đang đánh nhau đến đỏ mắt, kể cả Tử Thần Thực Tử cũng không nhịn được mà sợ hãi, e dè.
Nagini là một con rắn cực kì khát máu, dữ tợn. Cũng chỉ có duy nhất Dark Lord Voldemort là có thể chế ngự được nó.
Từ khi quân đoàn Tử Thần Thực Tử được tạo ra, đã không ít lần chúng chứng kiến cảnh con rắn này nuốt chửng một con người, thậm chí trong những người nó nuốt còn có những Tử Thần Thực Tử như chúng, bởi họ đã làm Lord tức giận.
Voldemort từ xa nhìn nó lần lượt giết chết người, mỉm cười ác liệt.
Nhìn đi, đây mới thực sự là yêu.
Cô ta đang cùng chúng nó tới giết mi đấy. Mi đến hiện tại vẫn còn tin tưởng nó yêu mi đến bất chấp à?
Suốt thời gian qua, cô ta đã làm gì được cho mi?
Đã vì mi mà tiêu diệt hết các vật cản như Nagini chưa?
Mi kêu cô ta tới bên cạnh mi, cuối cùng thì sao?
Cô ta cuối cùng vẫn lựa chọn lũ máu bùn đấy!
Ha, thật nực cười biết bao. Từ bỏ quyền lực tối thượng vì một con ả?
...
Tại sao mi im lặng?
Rốt cuộc cũng tỉnh táo lại rồi à?
Ha, không thể tin được ta cũng có một nhân cách ngu xuẩn như mi.
...
Mi thích làm gì...thì làm đi...
Tiêu diệt tất cả.
Sao cũng được...
...
Thậm chí cả cô ta?
Thậm chí cả cô ta.
--- còn tiếp---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.