Chương 93: Trận Chiến Trên Đồi Hogwarts(1)
Chuông Gỗ
27/11/2021
Trời sẩm tối, trước cổng dinh thự nhà William, ánh sáng le lói.
"Tình hình ở trên đồi Hogwarts hiện tại đang rất loạn. Tử Thần Thực Tử đã kéo đến bên bìa rừng cấm rất đông. Levy, em nghe anh, đừng đến đó hiện tại"
William nhíu mày, khuyên Levy.
Levy nghe vậy, lắc nhẹ đầu. Trong mắt chính là sự kiên định chưa từng có:
"Em nhất định phải đi, anh William, mong anh hiểu cho em. Anh hãy ở đây với Rowna, như vậy thì em mới yên tâm được"
"Không được. Em mà đi, anh sẽ đi cùng em. Em hiện tại đũa phép thì không có, lại chỉ là một cô gái yếu ớt. Có lí nào anh lại để em đi một mình vào nơi nguy hiểm đến như vậy được"
William nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Rowna bên cạnh.
"Em đồng ý đi cùng với anh không, Rowna? Thế giới pháp thuật đang ở thời điểm quan trọng, anh muốn giúp sức"
"Em..."
Rowna nhìn Levy, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng nào đó, sắc mặt có chút trắng nhợt.
William thấy vậy, chuyển sang xoa tóc cô ấy, dịu dàng:
"Nếu không được, không sao. Em ở đây, chờ anh trở về với em nhé, nhớ là chỉ ở trong dinh thự, Snitch sẽ bảo vệ em "
Snitch là gia tinh đáng tin cậy của William trong dinh thự. Pháp thuật rất lợi hại. Hoàn toàn có thể bảo vệ Rowna an toàn.
"Không, không phải, em...đi với anh"
Rowna lắc đầu, bỗng cầm lấy hai bàn tay chắc chắn của William, bao bọc ở giữa, ánh mắt chân thành.
"Em thật sự đi cùng anh sao?"
William nhìn Rowna, hỏi lại lần nữa, đôi mắt phản chiếc ánh đèn, thoáng chốc như là cả dải tinh tú, đẹp đến nao lòng.
Rowna nhìn vào đó, mê mẩn không thôi, kiên định gật đầu:
"Em sẽ đi với anh. Dù chuyện gì xảy ra, em vẫn muốn bên anh. Anh William, em sẽ cùng anh bảo vệ thế giới pháp thuật này"
"Cảm ơn em"
William kéo Rowna vào lòng, ôm chặt cô ấy, cười vui vẻ.
Levy nhìn hai bọn họ, cũng mỉm cười, chờ đợi bọn họ chuẩn bị và cùng lên đường tiến tới đồi Hogwarts.
---
Trời tối hẳn,
Levy và hai người William, Rowna cuối cùng cũng tới được đồi Hogwarts.
"Nơi này lạnh quá"
Rowna than nhẹ, kéo kín cổ áo, cả người như muốn vùi vào vòng ôm ấm áp của William.
Levy cũng kéo kín cổ áo, trùm mũ áo choàng lên đầu để cản bớt tuyết lạnh đang không ngừng rơi, đôi mắt nghiêm túc nhìn vào tòa lâu đài ở phía xa xa.
Lâu đài Hogwarts...
Levy chí ít cũng đã từng gắn bó một khoảng thời gian, có thể ai không biết, nhưng cô thì chắc chắn biết rõ vẻ đẹp cổ kính đến ngỡ ngàng ngày nào của nó vào ban đêm.
Nhưng hiện tại, cũng là buổi đêm, nhưng cả tòa lâu đài to lớn lại ảm đạm, âm u, nhuốm lấy bầu không khí áp lực và không có lấy một chút ánh sáng nào phát ra.
Hồ đen thì lặng lẽ nổi sóng ngầm dưới lớp băng mỏng, dòng nước màu đặc áp lực như miệng của một con quái vật đang chỉ trực chờ để nuốt gọn những thứ dám bén mảng lại gần nó.
Cây liễu roi cũng xao động không yên, cành cây xanh đen ngày thường lười nhác không chịu động thì lúc này lại nhe nanh múa vuốt lay động trong bóng đêm, đánh nát các bông tuyết trắng toát và ma sát với không khí xung quanh nó phát ra tiếng vù vù chói tai.
Bầu trời trên cao đen đặc lại một mảng, ngỡ một giây sau thôi, nó sẽ đổ ập xuống, nhấn chìm tất cả.
Gió lạnh thét gào, luồn qua từng tán cây khô trong rừng cấm phía xa xa, ẩn ẩn như tiếng nức nở than thở của các oan hồn.
Lớp tuyết theo thời gian mà càng dày càng dày, phủ lên lớp cỏ khô héo dưới chân lâu dài, không khí cũng theo đó mà càng lạnh hơn, truyền đến từng đợt tê tái đau nhức.
Phía xa xa, là bìa rừng cấm.
Đội quân mặc áo choàng đen và phần lớn đeo mặt nạ xương trắng đang từ bốn phương tám hướng tập hợp lại.
Đùng đùng...
Giữa bầu trời đen chỉ có tiếng gió tuyết lồng lộng bỗng vang lên âm thanh đinh tai nhức óc và xuất hiện một luồng sáng pháp thuật màu xanh lá từ trung tâm đội quân hắc ám bay vút lên trời cao, đâm thẳng vào những đám mây và nổ tung thành từng tia lửa nhỏ.
Và gần như chỉ vài giây sau, với một màn trời tràn ngập ánh sáng màu xanh lá mờ ảo, những đám mây đen ở phía trên cao bỗng vần vũ điên cuồng, cùng tụ về một nơi.
Phút chốc ngỡ như, mọi đám mây tối màu ở trên cao đều đột nhiên phát điên mà lao về nơi mà ánh sáng pháp thuật nổ ra.
"Là dấu hiệu đen!"
William chứng kiến cảnh tượng diễn ra, khó khăn hít vào một hơi, thảng thốt.
Levy nghe vậy, ngước lên bầu trời.
Một đám mây hình mặt người khổng lồ đang nhắm nghiền mắt từ từ xuất hiện, thấp thoáng sinh động như một gương mặt thật.
Từng đường nét trên gương mặt ấy, Levy quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
"Voldy à..."
Cô đưa tay lên trời, như muốn chạm vào gương mặt ấy mà vuốt ve, nhưng đến nửa chừng thì dừng lại.
Khoảng một lúc, đám mây đen ngòm rốt cuộc hình thành hoàn chỉnh, với ánh sáng mờ mịt màu xanh lục làm nền.
Đám mây đen sau khi đình chỉ việc hình thành, gương mặt trên đó khẽ nhúc nhích rồi bỗng chốc mở mắt, để lộ hai hố trời đen kịt hun hút, như có như không khóa chặt lâu đài Hogwarts vào tầm nhìn.
Rầm rầm rầm....
Mc.Gonnagall, Severus Snape, Hagrid, Harry, Draco,...
Đoàn người trong lâu đài chậm rãi bước ra trước cổng lâu đài, mặc cho gió quật qua mặt truyền tới từng trận đau rát, ai cũng đều kiên nghị đối diện với thứ khổng lồ trên cao cao.
Hành động của bọn họ thể hiện rằng bọn họ hoàn toàn không sợ Tử Thần Thực Tử và sẵn sàng nghênh chiến với chúng bất cứ lúc nào. Thậm chí nghênh chiến và chiến đấu đến khi trút đi hơi thở cuối cùng trong lồng ngực.
Trước đó...
Phía bên trong lâu đài, sảnh chính.
Albus Dumbledore đứng ở vị trí phát biểu.
Không gian mờ tối, ánh sáng đến từ bùa Lumos yên ắng phát ra.
Từng tốp phù thủ phía dưới, có lớn có nhỏ, có hoang mang, sợ hãi, kiên định, nhiệt huyết,... Nhất tề nhìn về phía ngài ấy, chờ đợi ngài nói những lời quan trọng trước khi trận chiến thực sự xảy ra.
Cụ Dumbledore chờ tất cả phù thủy ổn định, khẽ hắng giọng.
"Các trò thân mến. Chúa Tể Hắc Ám đã trở lại"
Nói đoạn, cụ nhìn một vòng xung quanh, đôi mắt già nua mang ý trấn an tinh thần, giúp những tiếng thút thít lẫn trong đám người nhỏ lại một chút và rồi lại tiếp tục trần thuật về sự thật mà họ phải đương đầu ngay lúc này.
"Hắn ta là kẻ tàn độc, chuyên quyền, reo rắc rất nhiều đau khổ. Tử Thần Thực Tử của hắn cũng là những tên xảo quyệt, độc ác, tội đồ. Và bọn chúng đang lăm le muốn cướp lấy và hủy diệt đi quê hương, mái ấm của các trò, của mọi người và cả của ta"
"Thời khắc này, hơn ai hết ta tin rằng các trò có thể hiểu được niềm lo lắng và đau xót cho thế giới này là như thế nào. Thế giới nếu để rơi vào tay kẻ ác, chính là địa ngục, là bóng tối vô tận. Chúng ta không thể để điều đó xảy ra.
Và nhất định không thể để xảy ra. Bởi chúng ta còn có gia đình, người thân và những người vô tội cần bảo vệ"
Mọi người ở phía dưới, càng lắng nghe, càng yên ắng trở lại. Cảm xúc xao động yếu đuối lúc ban đầu gần như theo đó mà bị cưỡng ép đè xuống, nhường chỗ cho ý chí kiên nghị quyết thắng hừng hực nơi tim.
Từng học sinh không hẹn mà cùng nắm tay nhau, bện lại thành một khối người có chúng lí tưởng và quyết tâm.
"Chúng ta là những phù thủy, là tạo vật được Merlin ưu ái trao cho sức mạnh hơn người. Giờ đây chính là thời điểm mà thế giới pháp thuật - nơi nuôi dưỡng ra những phù thủy chân chính như chúng ta đang cần chúng ta nhất. Chúng ta có trách nhiệm đứng ra và nghĩa vụ phải đứng ra để bảo vệ nó khỏi bàn tay của những kẻ tàn độc nhất"
"Đừng sợ thất bại, đừng sợ hi sinh. Chúng ta chiến thắng, đời đời sẽ nhớ đến chúng ta, ghi ơn và kính ngưỡng. Mất đi nơi này chính là nỗi nhục, thất bại đến vô cùng"
"Các trò của ta, các anh em phù thủy. Hãy cùng ta đứng ra, cứu lấy thế giới pháp thuật - tổ ấm chung của tất cả. Không thể để mất đi, dù chỉ là một chút!"
"Không thể để mất đi, dù chỉ là một chút!!!"
"Không thể để mất đi, dù chỉ là một chút!!!!!!"
"Không thể để mất đi, dù chỉ là một chút!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Albus và toàn thể các giáo sư nhìn học trò của họ hét lên hưởng ứng đến đỏ ửng hai má. Nở nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu ngày.
Họ tin rằng, đoàn kết chính là sức mạnh lớn nhất của bọn họ.
Cụ Dumbledore gật gù, nói tiếp:
"Các trò có ý chí như thế là rất tốt. Các trò từ khoảnh khắc này đã trở thành anh hùng của thế giới pháp thuật. Thế giới pháp thuật sẽ ghi ơn của các trò đời đời về sau. Còn bây giờ, trước khi đương đầu với những kẻ ngoài kia, chúng ta hãy cùng hát lên bài hát truyền thống của trường nhé"
Phù thủy phía dưới hơi thắc mắc, bọn họ sắp chiến đấu đến không mày chết thì tao chết. Lúc này còn hát được hay sao?
Cụ Dumbledore đã lường trước được mọi người nghĩ gì, liền giải thích ngay sau đó.
"Có một điều mà các trò không biết, bài hát này có chứa pháp thuật, chỉ cần các trò đồng lòng và cất tiếng hát lên, nó sẽ hóa thành vòng bảo vệ để bảo vệ các em khỏi lần tấn công đầu tiên của Tử Thần Thực Tử, cũng như giúp lâu đài của chúng ta trụ vững được một thời gian khá dài đó"
Thì ra là vậy...
Ở dưới xôn xao một chút rồi nhanh chóng ổn định khi mà cụ Dumbledore phát vạt áo chùng lên, những nốt nhạc vàng óng xuất hiện trên không khí.
Cũng là bản nhạc ấy, nhưng không như lúc ở lễ phân viện hàng năm bọn họ trải qua.
Bọn họ lúc này hoàn toàn là cất tiếng hát một cách nghiêm túc, gửi vào trong đó niềm hi vọng của mình, gửi vào trong đó tình cảm của họ dành cho người thân gia đình và gửi cả hi vọng chung về một tương lai không bị hắc ám bao phủ.
Và khi họ cất tiếng hát, những nốt nhạc trên cao cũng lay động và như cảm nhận được tâm trạng và cảm xúc mà họ gửi gắm, chúng nó theo giai điệu phát ra từng đợt sóng năng lượng màu vàng kim mà trước đó chưa bao giờ xuất hiện. Sóng này nối tiếp sóng khác, xuyên qua thân thể của mọi người, khiến sảnh chính của Hogwarts sáng lên thứ ánh sáng thần thánh.
Bên ngoài Hogwarts cũng xảy ra hiện tượng tầm cỡ khổng lồ.
Đối kháng với gương mặt hắc ám của Voldemort trên cao, lấy đỉnh của tòa lâu đài làm trung tâm, một mạt ánh sáng màu vàng lấp lánh được hình thành, bao bọc cả tòa lâu đài lại như mộ chiếc kén hình bán cầu khổng lồ, nằm im lìm trong một không gian trên là đen tối dưới là tuyết lạnh, phảng phất khiến người chứng kiến có ảo giác như tòa lâu đài đã hóa thành viên đá quý lẫn giữa những gì khắc nghiệt và tối tăm nhất.
Đám người Harry cũng xuất hiện sau khi màn sáng bao quanh Hogwarts được triệt để hoàn thành.
Gương mặt hắc ám khổng lồ đầy áp lực vẫn ở đó.
Nó từ trên cao nhìn xuống cái kén năng lượng vàng, từ từ mở rộng khuôn miệng, bất thình lình thét lên một tiếng lớn, khiến trời đất trên dưới rung động mãnh liệt như muốn nổ tung.
Ầm...
Không khí bán kính hàng nghìn mét bao quanh Hogwarts và gương mặt khổng lồ theo tiếng hét mà bị đè ép đến vặn vẹo.
Levy và hai người William, Rowna bị đám không khí này lan đến mà bị đẩy lùi ra sau vài bước. Cả ba người đều không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh khi mà đã chứng kiến cuộc giao tranh dữ dội này.
"Trận chiến bắt đầu rồi Levy"
William lên tiếng, giọng nói ấm áp của anh không biết lúc nào đã bị lạc đi một tông, ẩn chứa sự hoang mang tột độ mà chỉ khi con người ở cận kề một cuộc chiến tranh mới có.
"Đúng vậy"
Levy gật nhẹ đầu, đầu lông mày nhíu chặt, nhất là khi nhìn đến gương mặt đen ngòm trên cao kia.
"Đi thôi Levy, mọi người đang cần chúng ta, nếu không đi lúc này, với vị trí của chúng ta, rất có thể sẽ bị đám Tử Thần Thực Tử và Voldemort phát hiện"
Rowna lên tiếng, ái ngại nhìn lên trời cao. So với Levy thì, cô vẫn cảm thấy sợ tên điên Voldemort kia hơn.
Tốt nhất thì nên đưa anh William đến khu vực an toàn trước khi trận chiến thực sự bùng nổ.
Kiếp trước của cô, anh ấy đã chết do Levy, cô không thể nào để anh ấy rơi vào kết cục như thế một lần nữa. Dù sao thì cô quyết định theo anh William đến tận đây, lí do lớn nhất chính là thay đổi vận mệnh phải chết của anh ấy.
"Đi thôi"
Levy không có ý kiến gì, nói một câu, nối theo bước chân của William và Rowna nhanh chóng chạy về phía lâu đài Hogwarts.
Levy...
Ngay lúc Levy xoay lưng, một giọng nói trầm trầm bất thình lình vang lên trong đầu cô, khiến cô khựng lại.
Tới đây với tôi...
Vol...Voldemort?
Cô giật mình, theo bản năng nhìn lên trời cao lần nữa. Không biết có phải Levy gặp ảo giác hay không hay là do góc độ đứng của cô, mà cô có ảo giác là gương mặt khổng lồ kia đang nhìn chòng chọc vào cô và môi của nó còn đang mấp máy, kêu gọi cô đến bên đó.
Tới đây với tôi, Levy...
Lại một lần nữa, Levy có thể khẳng định bản thân hoàn toàn không nghe nhầm, là Voldemort đang gọi cô.
Nhưng...bằng cách nào chứ?
Tới đây với tôi Levy....
Không...
Xin lỗi Voldy, em phải đi...
Levy mặc kệ hắn bằng cách nào liên kết với cô, cô tuyệt đối sẽ không đến chỗ hắn, cô phải đến chỗ của Dumbledore, thực hiện lời hứa với ông ấy, chỉ có vậy mới khiến hắn không phải đến cái kết kia.
"Sao vậy Levy?"
William thấy Levy bị tụt lại phía sau, dừng lại hỏi thăm.
Levy xoay mặt đi, không nhìn lên trời nữa:
"Không có gì đâu ạ, chúng ta đi thôi!"
Đã hơn nửa đêm, gió tuyết bắt đầu tiến vào giai đoạn dữ dội nhất. Levy và hai người kia gặp rất nhiều khó khăn khi di chuyển về phía lâu đài. Nhưng nhờ ánh sáng vàng bao quanh lâu đài Hogwarts, ba người bọn họ cũng không bị mất phương hướng.
Ở nơi xa xa, bên bìa rừng cấm, ở vị trí trung tâm của đội quân Tử Thần Thực Tử, Voldemort khẽ mở ra đôi mắt có đôi đồng tử màu đỏ, nhìn về vị trí cách đồi Hogwarts ở đó không xa, ý nghĩ trong đó xoay chuyển nhiều lần.
"Em tính làm gì vậy, Levy?"
---còn tiếp---
"Tình hình ở trên đồi Hogwarts hiện tại đang rất loạn. Tử Thần Thực Tử đã kéo đến bên bìa rừng cấm rất đông. Levy, em nghe anh, đừng đến đó hiện tại"
William nhíu mày, khuyên Levy.
Levy nghe vậy, lắc nhẹ đầu. Trong mắt chính là sự kiên định chưa từng có:
"Em nhất định phải đi, anh William, mong anh hiểu cho em. Anh hãy ở đây với Rowna, như vậy thì em mới yên tâm được"
"Không được. Em mà đi, anh sẽ đi cùng em. Em hiện tại đũa phép thì không có, lại chỉ là một cô gái yếu ớt. Có lí nào anh lại để em đi một mình vào nơi nguy hiểm đến như vậy được"
William nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Rowna bên cạnh.
"Em đồng ý đi cùng với anh không, Rowna? Thế giới pháp thuật đang ở thời điểm quan trọng, anh muốn giúp sức"
"Em..."
Rowna nhìn Levy, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng nào đó, sắc mặt có chút trắng nhợt.
William thấy vậy, chuyển sang xoa tóc cô ấy, dịu dàng:
"Nếu không được, không sao. Em ở đây, chờ anh trở về với em nhé, nhớ là chỉ ở trong dinh thự, Snitch sẽ bảo vệ em "
Snitch là gia tinh đáng tin cậy của William trong dinh thự. Pháp thuật rất lợi hại. Hoàn toàn có thể bảo vệ Rowna an toàn.
"Không, không phải, em...đi với anh"
Rowna lắc đầu, bỗng cầm lấy hai bàn tay chắc chắn của William, bao bọc ở giữa, ánh mắt chân thành.
"Em thật sự đi cùng anh sao?"
William nhìn Rowna, hỏi lại lần nữa, đôi mắt phản chiếc ánh đèn, thoáng chốc như là cả dải tinh tú, đẹp đến nao lòng.
Rowna nhìn vào đó, mê mẩn không thôi, kiên định gật đầu:
"Em sẽ đi với anh. Dù chuyện gì xảy ra, em vẫn muốn bên anh. Anh William, em sẽ cùng anh bảo vệ thế giới pháp thuật này"
"Cảm ơn em"
William kéo Rowna vào lòng, ôm chặt cô ấy, cười vui vẻ.
Levy nhìn hai bọn họ, cũng mỉm cười, chờ đợi bọn họ chuẩn bị và cùng lên đường tiến tới đồi Hogwarts.
---
Trời tối hẳn,
Levy và hai người William, Rowna cuối cùng cũng tới được đồi Hogwarts.
"Nơi này lạnh quá"
Rowna than nhẹ, kéo kín cổ áo, cả người như muốn vùi vào vòng ôm ấm áp của William.
Levy cũng kéo kín cổ áo, trùm mũ áo choàng lên đầu để cản bớt tuyết lạnh đang không ngừng rơi, đôi mắt nghiêm túc nhìn vào tòa lâu đài ở phía xa xa.
Lâu đài Hogwarts...
Levy chí ít cũng đã từng gắn bó một khoảng thời gian, có thể ai không biết, nhưng cô thì chắc chắn biết rõ vẻ đẹp cổ kính đến ngỡ ngàng ngày nào của nó vào ban đêm.
Nhưng hiện tại, cũng là buổi đêm, nhưng cả tòa lâu đài to lớn lại ảm đạm, âm u, nhuốm lấy bầu không khí áp lực và không có lấy một chút ánh sáng nào phát ra.
Hồ đen thì lặng lẽ nổi sóng ngầm dưới lớp băng mỏng, dòng nước màu đặc áp lực như miệng của một con quái vật đang chỉ trực chờ để nuốt gọn những thứ dám bén mảng lại gần nó.
Cây liễu roi cũng xao động không yên, cành cây xanh đen ngày thường lười nhác không chịu động thì lúc này lại nhe nanh múa vuốt lay động trong bóng đêm, đánh nát các bông tuyết trắng toát và ma sát với không khí xung quanh nó phát ra tiếng vù vù chói tai.
Bầu trời trên cao đen đặc lại một mảng, ngỡ một giây sau thôi, nó sẽ đổ ập xuống, nhấn chìm tất cả.
Gió lạnh thét gào, luồn qua từng tán cây khô trong rừng cấm phía xa xa, ẩn ẩn như tiếng nức nở than thở của các oan hồn.
Lớp tuyết theo thời gian mà càng dày càng dày, phủ lên lớp cỏ khô héo dưới chân lâu dài, không khí cũng theo đó mà càng lạnh hơn, truyền đến từng đợt tê tái đau nhức.
Phía xa xa, là bìa rừng cấm.
Đội quân mặc áo choàng đen và phần lớn đeo mặt nạ xương trắng đang từ bốn phương tám hướng tập hợp lại.
Đùng đùng...
Giữa bầu trời đen chỉ có tiếng gió tuyết lồng lộng bỗng vang lên âm thanh đinh tai nhức óc và xuất hiện một luồng sáng pháp thuật màu xanh lá từ trung tâm đội quân hắc ám bay vút lên trời cao, đâm thẳng vào những đám mây và nổ tung thành từng tia lửa nhỏ.
Và gần như chỉ vài giây sau, với một màn trời tràn ngập ánh sáng màu xanh lá mờ ảo, những đám mây đen ở phía trên cao bỗng vần vũ điên cuồng, cùng tụ về một nơi.
Phút chốc ngỡ như, mọi đám mây tối màu ở trên cao đều đột nhiên phát điên mà lao về nơi mà ánh sáng pháp thuật nổ ra.
"Là dấu hiệu đen!"
William chứng kiến cảnh tượng diễn ra, khó khăn hít vào một hơi, thảng thốt.
Levy nghe vậy, ngước lên bầu trời.
Một đám mây hình mặt người khổng lồ đang nhắm nghiền mắt từ từ xuất hiện, thấp thoáng sinh động như một gương mặt thật.
Từng đường nét trên gương mặt ấy, Levy quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
"Voldy à..."
Cô đưa tay lên trời, như muốn chạm vào gương mặt ấy mà vuốt ve, nhưng đến nửa chừng thì dừng lại.
Khoảng một lúc, đám mây đen ngòm rốt cuộc hình thành hoàn chỉnh, với ánh sáng mờ mịt màu xanh lục làm nền.
Đám mây đen sau khi đình chỉ việc hình thành, gương mặt trên đó khẽ nhúc nhích rồi bỗng chốc mở mắt, để lộ hai hố trời đen kịt hun hút, như có như không khóa chặt lâu đài Hogwarts vào tầm nhìn.
Rầm rầm rầm....
Mc.Gonnagall, Severus Snape, Hagrid, Harry, Draco,...
Đoàn người trong lâu đài chậm rãi bước ra trước cổng lâu đài, mặc cho gió quật qua mặt truyền tới từng trận đau rát, ai cũng đều kiên nghị đối diện với thứ khổng lồ trên cao cao.
Hành động của bọn họ thể hiện rằng bọn họ hoàn toàn không sợ Tử Thần Thực Tử và sẵn sàng nghênh chiến với chúng bất cứ lúc nào. Thậm chí nghênh chiến và chiến đấu đến khi trút đi hơi thở cuối cùng trong lồng ngực.
Trước đó...
Phía bên trong lâu đài, sảnh chính.
Albus Dumbledore đứng ở vị trí phát biểu.
Không gian mờ tối, ánh sáng đến từ bùa Lumos yên ắng phát ra.
Từng tốp phù thủ phía dưới, có lớn có nhỏ, có hoang mang, sợ hãi, kiên định, nhiệt huyết,... Nhất tề nhìn về phía ngài ấy, chờ đợi ngài nói những lời quan trọng trước khi trận chiến thực sự xảy ra.
Cụ Dumbledore chờ tất cả phù thủy ổn định, khẽ hắng giọng.
"Các trò thân mến. Chúa Tể Hắc Ám đã trở lại"
Nói đoạn, cụ nhìn một vòng xung quanh, đôi mắt già nua mang ý trấn an tinh thần, giúp những tiếng thút thít lẫn trong đám người nhỏ lại một chút và rồi lại tiếp tục trần thuật về sự thật mà họ phải đương đầu ngay lúc này.
"Hắn ta là kẻ tàn độc, chuyên quyền, reo rắc rất nhiều đau khổ. Tử Thần Thực Tử của hắn cũng là những tên xảo quyệt, độc ác, tội đồ. Và bọn chúng đang lăm le muốn cướp lấy và hủy diệt đi quê hương, mái ấm của các trò, của mọi người và cả của ta"
"Thời khắc này, hơn ai hết ta tin rằng các trò có thể hiểu được niềm lo lắng và đau xót cho thế giới này là như thế nào. Thế giới nếu để rơi vào tay kẻ ác, chính là địa ngục, là bóng tối vô tận. Chúng ta không thể để điều đó xảy ra.
Và nhất định không thể để xảy ra. Bởi chúng ta còn có gia đình, người thân và những người vô tội cần bảo vệ"
Mọi người ở phía dưới, càng lắng nghe, càng yên ắng trở lại. Cảm xúc xao động yếu đuối lúc ban đầu gần như theo đó mà bị cưỡng ép đè xuống, nhường chỗ cho ý chí kiên nghị quyết thắng hừng hực nơi tim.
Từng học sinh không hẹn mà cùng nắm tay nhau, bện lại thành một khối người có chúng lí tưởng và quyết tâm.
"Chúng ta là những phù thủy, là tạo vật được Merlin ưu ái trao cho sức mạnh hơn người. Giờ đây chính là thời điểm mà thế giới pháp thuật - nơi nuôi dưỡng ra những phù thủy chân chính như chúng ta đang cần chúng ta nhất. Chúng ta có trách nhiệm đứng ra và nghĩa vụ phải đứng ra để bảo vệ nó khỏi bàn tay của những kẻ tàn độc nhất"
"Đừng sợ thất bại, đừng sợ hi sinh. Chúng ta chiến thắng, đời đời sẽ nhớ đến chúng ta, ghi ơn và kính ngưỡng. Mất đi nơi này chính là nỗi nhục, thất bại đến vô cùng"
"Các trò của ta, các anh em phù thủy. Hãy cùng ta đứng ra, cứu lấy thế giới pháp thuật - tổ ấm chung của tất cả. Không thể để mất đi, dù chỉ là một chút!"
"Không thể để mất đi, dù chỉ là một chút!!!"
"Không thể để mất đi, dù chỉ là một chút!!!!!!"
"Không thể để mất đi, dù chỉ là một chút!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Albus và toàn thể các giáo sư nhìn học trò của họ hét lên hưởng ứng đến đỏ ửng hai má. Nở nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu ngày.
Họ tin rằng, đoàn kết chính là sức mạnh lớn nhất của bọn họ.
Cụ Dumbledore gật gù, nói tiếp:
"Các trò có ý chí như thế là rất tốt. Các trò từ khoảnh khắc này đã trở thành anh hùng của thế giới pháp thuật. Thế giới pháp thuật sẽ ghi ơn của các trò đời đời về sau. Còn bây giờ, trước khi đương đầu với những kẻ ngoài kia, chúng ta hãy cùng hát lên bài hát truyền thống của trường nhé"
Phù thủy phía dưới hơi thắc mắc, bọn họ sắp chiến đấu đến không mày chết thì tao chết. Lúc này còn hát được hay sao?
Cụ Dumbledore đã lường trước được mọi người nghĩ gì, liền giải thích ngay sau đó.
"Có một điều mà các trò không biết, bài hát này có chứa pháp thuật, chỉ cần các trò đồng lòng và cất tiếng hát lên, nó sẽ hóa thành vòng bảo vệ để bảo vệ các em khỏi lần tấn công đầu tiên của Tử Thần Thực Tử, cũng như giúp lâu đài của chúng ta trụ vững được một thời gian khá dài đó"
Thì ra là vậy...
Ở dưới xôn xao một chút rồi nhanh chóng ổn định khi mà cụ Dumbledore phát vạt áo chùng lên, những nốt nhạc vàng óng xuất hiện trên không khí.
Cũng là bản nhạc ấy, nhưng không như lúc ở lễ phân viện hàng năm bọn họ trải qua.
Bọn họ lúc này hoàn toàn là cất tiếng hát một cách nghiêm túc, gửi vào trong đó niềm hi vọng của mình, gửi vào trong đó tình cảm của họ dành cho người thân gia đình và gửi cả hi vọng chung về một tương lai không bị hắc ám bao phủ.
Và khi họ cất tiếng hát, những nốt nhạc trên cao cũng lay động và như cảm nhận được tâm trạng và cảm xúc mà họ gửi gắm, chúng nó theo giai điệu phát ra từng đợt sóng năng lượng màu vàng kim mà trước đó chưa bao giờ xuất hiện. Sóng này nối tiếp sóng khác, xuyên qua thân thể của mọi người, khiến sảnh chính của Hogwarts sáng lên thứ ánh sáng thần thánh.
Bên ngoài Hogwarts cũng xảy ra hiện tượng tầm cỡ khổng lồ.
Đối kháng với gương mặt hắc ám của Voldemort trên cao, lấy đỉnh của tòa lâu đài làm trung tâm, một mạt ánh sáng màu vàng lấp lánh được hình thành, bao bọc cả tòa lâu đài lại như mộ chiếc kén hình bán cầu khổng lồ, nằm im lìm trong một không gian trên là đen tối dưới là tuyết lạnh, phảng phất khiến người chứng kiến có ảo giác như tòa lâu đài đã hóa thành viên đá quý lẫn giữa những gì khắc nghiệt và tối tăm nhất.
Đám người Harry cũng xuất hiện sau khi màn sáng bao quanh Hogwarts được triệt để hoàn thành.
Gương mặt hắc ám khổng lồ đầy áp lực vẫn ở đó.
Nó từ trên cao nhìn xuống cái kén năng lượng vàng, từ từ mở rộng khuôn miệng, bất thình lình thét lên một tiếng lớn, khiến trời đất trên dưới rung động mãnh liệt như muốn nổ tung.
Ầm...
Không khí bán kính hàng nghìn mét bao quanh Hogwarts và gương mặt khổng lồ theo tiếng hét mà bị đè ép đến vặn vẹo.
Levy và hai người William, Rowna bị đám không khí này lan đến mà bị đẩy lùi ra sau vài bước. Cả ba người đều không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh khi mà đã chứng kiến cuộc giao tranh dữ dội này.
"Trận chiến bắt đầu rồi Levy"
William lên tiếng, giọng nói ấm áp của anh không biết lúc nào đã bị lạc đi một tông, ẩn chứa sự hoang mang tột độ mà chỉ khi con người ở cận kề một cuộc chiến tranh mới có.
"Đúng vậy"
Levy gật nhẹ đầu, đầu lông mày nhíu chặt, nhất là khi nhìn đến gương mặt đen ngòm trên cao kia.
"Đi thôi Levy, mọi người đang cần chúng ta, nếu không đi lúc này, với vị trí của chúng ta, rất có thể sẽ bị đám Tử Thần Thực Tử và Voldemort phát hiện"
Rowna lên tiếng, ái ngại nhìn lên trời cao. So với Levy thì, cô vẫn cảm thấy sợ tên điên Voldemort kia hơn.
Tốt nhất thì nên đưa anh William đến khu vực an toàn trước khi trận chiến thực sự bùng nổ.
Kiếp trước của cô, anh ấy đã chết do Levy, cô không thể nào để anh ấy rơi vào kết cục như thế một lần nữa. Dù sao thì cô quyết định theo anh William đến tận đây, lí do lớn nhất chính là thay đổi vận mệnh phải chết của anh ấy.
"Đi thôi"
Levy không có ý kiến gì, nói một câu, nối theo bước chân của William và Rowna nhanh chóng chạy về phía lâu đài Hogwarts.
Levy...
Ngay lúc Levy xoay lưng, một giọng nói trầm trầm bất thình lình vang lên trong đầu cô, khiến cô khựng lại.
Tới đây với tôi...
Vol...Voldemort?
Cô giật mình, theo bản năng nhìn lên trời cao lần nữa. Không biết có phải Levy gặp ảo giác hay không hay là do góc độ đứng của cô, mà cô có ảo giác là gương mặt khổng lồ kia đang nhìn chòng chọc vào cô và môi của nó còn đang mấp máy, kêu gọi cô đến bên đó.
Tới đây với tôi, Levy...
Lại một lần nữa, Levy có thể khẳng định bản thân hoàn toàn không nghe nhầm, là Voldemort đang gọi cô.
Nhưng...bằng cách nào chứ?
Tới đây với tôi Levy....
Không...
Xin lỗi Voldy, em phải đi...
Levy mặc kệ hắn bằng cách nào liên kết với cô, cô tuyệt đối sẽ không đến chỗ hắn, cô phải đến chỗ của Dumbledore, thực hiện lời hứa với ông ấy, chỉ có vậy mới khiến hắn không phải đến cái kết kia.
"Sao vậy Levy?"
William thấy Levy bị tụt lại phía sau, dừng lại hỏi thăm.
Levy xoay mặt đi, không nhìn lên trời nữa:
"Không có gì đâu ạ, chúng ta đi thôi!"
Đã hơn nửa đêm, gió tuyết bắt đầu tiến vào giai đoạn dữ dội nhất. Levy và hai người kia gặp rất nhiều khó khăn khi di chuyển về phía lâu đài. Nhưng nhờ ánh sáng vàng bao quanh lâu đài Hogwarts, ba người bọn họ cũng không bị mất phương hướng.
Ở nơi xa xa, bên bìa rừng cấm, ở vị trí trung tâm của đội quân Tử Thần Thực Tử, Voldemort khẽ mở ra đôi mắt có đôi đồng tử màu đỏ, nhìn về vị trí cách đồi Hogwarts ở đó không xa, ý nghĩ trong đó xoay chuyển nhiều lần.
"Em tính làm gì vậy, Levy?"
---còn tiếp---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.