Chương 61: Chưa từng yêu
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
11/04/2021
Lạc Nham nhìn thấy rõ, quả trứng rơi trên mặt đất vỡ tan, vỏ vụn dính vào lòng trắng đang khẽ run rẩy, dù vậy, lòng đỏ và lòng trắng vẫn như cũ, nước sông không phạm nước giếng.
“Aiz.” Giản Nhất thở dài.
Đối diện với mắt của đối phương, Giản Nhất nhíu mày vẻ đáng tiếng.
“Để anh dọn.” Anh nói.
“Tôi làm được.” Cô mỉm cười, cúi người thu dọn, ngoài miệng thì nói: “Đều tại tôi không cẩn thận.”
Anh ngẩn người nhìn cô, ánh mắt dần tan rã, từ đáy lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo, vùi sâu trái tim anh vào hầm băng.
“Xong rồi.” Giản Nhất cười nói: “Lãng phí một quả trứng.”
Nụ cười của cô dưới ánh hoàng hôn vẫn xán lạn, xinh đẹp như vậy, rất tự nhiên hỏi anh: “Anh cắt xong chưa?”
“Được rồi.” Ngữ khí nhạt nhẽo.
“Vậy anh ra ngoài nghỉ ngơi chút, để tôi xào rau.”
“Ừm.” Anh gật đầu, đờ đẫn ra khỏi phòng bếp, quay đầu nhìn cô thêm cái nữa. Giản Nhất đang lấy dao thớt để vào bồn, vặn vòi nước rửa khoai tây, thần sắc không thay đổi.
Lạc Nham ảm đạm thu hồi ánh mắt, ra phòng khách ngồi xuống sô pha.
Cố Tiểu Đồng đang ăn bánh kem, nghe tiếng động nâng khuôn mặt nhỏ lên liếc anh một cái, lập tức bị sắc mặt lạnh băng dọa sợ, chớp mắt hai cái, cầm bánh kem và gọi tiểu bạch cẩu: “Cẩu cẩu, đi thôi.”
Tiểu bạch cẩu phe phẩy cái đuổi, đuổi theo cô bé, chỉ còn lại Lạc Nham ngồi giữa phòng khách.
Một lúc sau, Giản Nhất bưng một đĩa ớt chuông xào khoai tây, một đĩa măng tây trứng gà, cất giọng gọi: “Tiểu Đồng, ăn cơm.”
“Chị, em ở đây.” Cố Tiểu Đồng đang ôm tiểu bạch cẩu ngồi trên cầu trang, buộc tóc cho cún con.
“Sao em lại ngồi ở đó?”
“Em dẫn cẩu cẩu đi chơi.”
Giản Nhất cười, trong mắt đều là dịu dàng: “Rửa tay đi, có rửa được không?”
“Được ạ.”
“Đi thôi.”
Cố Tiểu Đồng lạch bạch chạy vào nhà vệ sinh, dẫn theo cái đuôi nhỏ tiểu bạch cẩu ở phía sau.
Giản Nhát đứng lên mang thêm hai đĩa thức ăn đi vào phòng khách, lúc này Lạc Nham cũng đi tới, cầm lấy đĩa trong tay cô để lên bàn rồi nói: “Tôi đi trước.”
Mắt cô khẽ nhúc nhích: “Bây giờ đi luôn?”
“Ừm.”
“Không đói bụng sao?”
Anh khẽ cúi đầu.
“Ăn cơm rồi hãy đi, tôi làm rất nhiều.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt Giản Nhất vẫn trong vắt trầm tĩnh, như ẩn chứa một sức hút rất mạnh làm trái tim anh run rẩy, anh thầm nghĩ xong rồi, nếu cả đời không đáp ứng, có khả năng anh sẽ phải độc thân cả đời.
“Ăn cơm rồi đi, được không?” Giản Nhất lại hỏi.
Lạc Nham hoàn toàn không thể từ chối, gian nan gật đầu.
Cô xoay người đi lấy đồ ăn, Cố Tiểu Đồng cũng đã rửa tay xong.
“Khóa vòi nước chưa?”
“Em đóng rồi.”
“Giỏi quá, ăn cơm nào.”
“Dạ.”
Trong bữa cơm, Cố Tiểu Đồng chuyên chú ăn, Giản Nhất như có như không nhìn Lạc Nham, anh vẫn cúi đầu ăn, hương vị món ăn ra sao cũng không nếm ra được.
Bữa ăn rất nhanh đã kết thúc, anh chủ động đứng dậy thu dọn bát đĩa đi rửa. Giản nhất ngạc nhiên rất nhiều, từ khi cô gặp chồng cho đến khi kết hôn, anh ta chưa từng làm bất kỳ việc nhà nào, mặc định cho rằng việc nhà là trách nhiệm của phụ nữ, cô rất phản cảm với điều này, nhưng Lạc Nham lại không như vậy.
Vội đi vào bếp ngăn anh lại: “Anh là khách, để tôi rửa cho.”
“Không sao, tôi làm cũng vậy thôi.” Anh đứng cạnh bồn rửa, thuần thục rửa chén bát.
Giản Nhất đứng cạnh cửa, trong tiếng nước ào ào hỗn loạn, cô nghe anh được giọng của anh: “Vừa rồi đã nghe thấy tôi nói gì, tại sao còn giả ngốc.”
Giản Nhất giật mình, chẳng qua anh cũng không muốn truy hỏi đến cùng, không nhìn cô mà cẩn thận rửa xong chỗ bát đũa, lau khô tay mới quay qua nói: “Tôi đi đây.”
Giản Nhất gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Anh ra khỏi phòng bếp, chào tạm biệt Cố Tiểu Đồng đang vẽ loạn trên bàn trà: “Tiểu Đồng, anh đi nhé.”
Cô bé nâng mặt lên: “Tạm biệt anh ạ.”
Lạc Nham từ phòng khách đi ra sân, quay đầu xe rời khỏi Cố gia.
Giản Nhất ngồi trong phòng khách xem TV nhưng không biết trên đó đang phát những gì. Đúng vậy, vừa rồi cô nhận được lời tỏ tình của anh, nhưng nghe thấy thì sao? Chẳng phải cô chưa từng được tỏ tình, người chồng kiếp trước đã dùng chân tình thổ lộ với cô đó thôi? Nhưng sau khi kết hôn rồi rồi vẫn tan vỡ, trên thế giới này có phải thứ không đáng tin nhất chính là tình yêu?
Lạc Nham rất tốt, mọi phương diện đều hoàn hảo đến mức làm cô sợ hãi, sợ anh sẽ biến thành một kẻ như người chống kiếp trước, đến lúc đó, tình bạn của hai người cũng không thể giữ được.
Đó là lý do vì sao vừa rồi cô vờ như không nghe thấy lời tỏ tình của anh, Lạc Nham rất thông minh nên hẳn có thể nhận ra ý định của cô, muốn giữ lại đường lui cho tình bạn của hai người. Chẳng ngờ anh lại thẳn thắn hỏi “vừa rồi em đã nghe tôi nói gì, còn giả ngốc”, lời này tuy trẻ con nhưng lại rất chân thành, sau này cô phải làm thế nào để đối mặt với anh đây?
Giản Nhất đau đầu vỗ trán.
“Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng đột nhiên trèo lên người cô, Giản Nhất chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Chị, em buồn ngủ.”
“Tắm trước nhé.”
“Dạ.”
Giản Nhất ôm cô bé đi tắm rửa, sấy tóc, lại cắt móc tay cho cô bé.
“Chị ơi.”
“Ừ?”
“Ngủ dậy em xe đi thăm ba ba nhé.”
Giản Nhất mỉm cười: “Được.”
“Ba ba cũng không ngủ nữa.”
“Ừ, vậy Tiểu Đồng vui không?”
“Vui ạ, em thích ba ba lắm.”
Giản Nhất cười tít mắt hôn lên mặt nhỏ: “Tiểu Đồng nhà chúng ta thật ấm áp, được rồi, móng tay đã cắt xong, đắp chăn vào ngủ thôi.”
“Vâng ạ.”
Cố Tiểu Đồng chùm chăn thật kín, hai tròng mắt đen nhánh vẫn nhìn theo Giản Nhất cho đến khi mệt mỏi, mới nhắm lại. Giản Nhất dịu dàng hôn lên mặt cô bé, sau đó đi ra sân gọi cho mẹ Giản hỏi tình hình trong bệnh viện, cúp điện thoại, chuẩn bị vào nhà lại nghe thấy tiếng bánh xe ma sát bên ngoài cổng, hai tia sáng xuất hiện trên đường, theo bản năng, Giản Nhất đoán đó là Lạc Nham.
Lạc Nham cảm thấy anh thật sự điên rồi! Rõ ràng cô đã từ chối, rõ ràng đã đánh xe đến cửa tiểu khu nhưng không đi ra, đứng chôn chân ở đó một tiếng miên man suy nghĩ, chờ đến lúc tỉnh táo lại thì đã quay đầu xe đến cổng Cố gia.
Vì cái gì?
Điên rồi, đúng là điên thật rồi!
Anh dừng xe trước cổng, vẫn còn ngồi trên ghế lái đã nhìn thấy Giản Nhất đứng trong sân, cô mặc đồ ngủ và đeo dép kẹp, trong đêm khuya lộ ra vài phần thanh thản.
Anh mở cửa xe bước xuống, Giản Nhất cũng lại gần, cách cánh cửa sắt hỏi anh: “Sao quay lại rồi? Anh để quên đồ à?”
“Ừm.”
Giản Nhất nghi hoặc: “Quên gì vậy?”
“Quên hỏi em, sao lại từ chối?”
Đối mặt với anh, cơn gió đầu hè mát lạnh chầm chậm thổi qua rất thoải mái, nhưng nội tâm Giản Nhất lại rối rắm, một hai phải đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế*, một hai phải tổn thương tình bạn sao?
(* truy hỏi đến cùng)
“Là không thích, hay trong lòng có bóng ma?” Anh hỏi.
“Lạc Nham.”
“Thật sự không thích anh sao?” Anh tiến gần đến hàng rào sắt: “Một chút cũng không có?”
“Tôi nghĩ trong lòng tôi có vướng mắc.” Giản Nhất nói sự thật.
Nghe vậy, anh mới thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa cô cũng không chán ghét anh đúng không?
Anh nói: “Anh có thể giúp em.”
“Không giúp được.”
“Sao em biết không được?”
“Tôi sợ.”
“Không sao, anh không sợ.” Ánh mắt anh nhìn cô nóng rực: “Anh nhất định sẽ không thay lòng, nếu giữa đường người thay lòng là em, có lẽ vì anh chưa đủ tốt.”
Giản Nhất ngơ ngác trước sự thẳng thắn của anh, không nói nên lời.
Anh xem cô như đứa nhỏ mà dịu dàng dỗ dành: “Anh làm em sợ rồi?”
Giản Nhất lắc đầu.
“Là do anh quá nóng vội?”
Giản Nhất lại lắc đầu: “Không phải, là tôi….”
Lạc Nham đột nhiên cảm thấy hơi quẫn bách, đưa tay sờ gáy: “Anh chưa từng tỏ tình với ai, đây là lần đầu tiên nên có những chuyện chưa được tốt lắm, có phải nên cho em thời gian suy xét không?”
Từ trước đến nay Lạc Nham vẫn rất ổn trọng nội liễm, nhưng trong thời khắc này cũng sẽ hoảng loạn, xấu hổ, lại có chút chân thành đáng yêu, khiến trái tim vững như bàn thạch của Giản Nhất không nhịn được mà rung động. Đường nhân sinh không dài không ngắn, con người có muôn hình vạn dạng, không thể phủ nhận tất cả người tốt chỉ vì một người xấu qua đường, cũng không thể vì một lần chịu tổn thương tình cảm, mà từ bỏ niềm tin vào tình yêu. Cô nhìn thấy sự chờ đợi, ái mộ trong mắt anh, thật ra cô cũng có cảm tình với anh, đúng không?
Tự hỏi bản thân một hồi lâu, cô nghe giọng của mình: “Tôi sẽ suy nghĩ.” Dọa bản thân cô sửng sốt, cũng khiến Lạc Nham ngẩn người, một lúc sau anh mới xác định lại: “Thật không?”
Giản Nhất gật đầu: “Thật.”
Lạc Nham im lặng, dường như đang tiêu hóa câu trả lời của cô. Sau đó, Giản Nhất trông thấy anh ngẩng đầu nở một nụ cười thật rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh giữa hai cánh môi, đẹp trai làm người ta phải hoảng hốt.
Cõi lòng nặng trĩu của Giản nhất bỗng nhẹ nhõm, đến khi nằm xuống giường vẫn còn ảo não vì sự xúc động của bản thân, tại sao lại bốc đồng đồng ý “suy nghĩ” chứ, rõ ràng cô mới tốt nghiệp cấp ba, rõ ràng trên vai còn gánh nặng gia đình phải chèo chống, rõ ràng ba Cố vừa mới tỉnh lại…Nhưng trong lòng rõ ràng cũng có một chút vui sướng nho nhỏ.
Người vui đến phát điên lúc này còn có Lạc Nham.
Về tới tiểu khu Quân Lan, nụ cười trên khóe miệng anh vẫn chưa thể hạ xuống, cuối cùng cầm lấy bút chì, trên mặt giấy trắng miêu tả lại dáng vẻ Giản Nhất khi đứng trước cổng Cố gia, mỗi một đường nét đều vô cùng lưu sướng, mỗi một nơi đều lộ ra sự ấm áp.
Vùi đầu vẽ một hồi, anh buông bút xuống, lặng lẽ ngắm một Giản Nhất trên giấy.
Trong khi đó, Giản nhất đã ôm Cố Tiểu Đồng ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, cô cùng Cố Tiểu Đồng ăn qua bữa sáng, thu thập ít quần áo cho mẹ Giản và ba Cố, đang chuẩn bị đến bệnh viện thì Lạc Nham đã đứng trước cửa.
“Ca ca, chào buổi sáng.” Cố Tiểu Đồng ôm bình sữa uống nước.
“Chào buổi sáng, Tiểu Đồng.” Anh nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Giản Nhất: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, sao anh lại đến đây?”
“Đưa hai người đến bệnh viện.”
“Không cần đâu.”
“Không có gì, dù sao hôm nay anh cũng có nhiều thời gian.”
“Vậy anh đem theo cẩu cẩu đến tiệm bánh đi.”
Khóe miệng Lạc Nham giật giật, cắn răng gật đầu, bất đắc dĩ đồng ý.
Đợi hai người đi rồi, anh mới đưa tiểu bạch cẩu đến phố đại học, gặp đèn đỏ anh cho xe dừng lại chờ, vươn tay kéo một bên tai của tiểu bạch cẩu: “Đều tại mi.”
Tiểu bạch cẩu ư ử hai tiếng, rụt đầu lại, sau đó ngoan ngoãn nằm trên ghế.
Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng đến khu gửi xe đạp trong bệnh viện, dựng xe xong, cảm giác có ánh mắt nhìn chăm chú lại xuất hiện, toàn thân căng thẳng, nhưng lần này không quay đầu lại luôn mà ôm Cố Tiểu Đồng đi ra khu gửi xe, dùng dư quang tìm kiếm ánh mắt kia, sau khi xác định được vị trí bằng cảm giác, thả Cố Tiểu Đồng xuống, đột nhiên quay đầu.
“Aiz.” Giản Nhất thở dài.
Đối diện với mắt của đối phương, Giản Nhất nhíu mày vẻ đáng tiếng.
“Để anh dọn.” Anh nói.
“Tôi làm được.” Cô mỉm cười, cúi người thu dọn, ngoài miệng thì nói: “Đều tại tôi không cẩn thận.”
Anh ngẩn người nhìn cô, ánh mắt dần tan rã, từ đáy lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo, vùi sâu trái tim anh vào hầm băng.
“Xong rồi.” Giản Nhất cười nói: “Lãng phí một quả trứng.”
Nụ cười của cô dưới ánh hoàng hôn vẫn xán lạn, xinh đẹp như vậy, rất tự nhiên hỏi anh: “Anh cắt xong chưa?”
“Được rồi.” Ngữ khí nhạt nhẽo.
“Vậy anh ra ngoài nghỉ ngơi chút, để tôi xào rau.”
“Ừm.” Anh gật đầu, đờ đẫn ra khỏi phòng bếp, quay đầu nhìn cô thêm cái nữa. Giản Nhất đang lấy dao thớt để vào bồn, vặn vòi nước rửa khoai tây, thần sắc không thay đổi.
Lạc Nham ảm đạm thu hồi ánh mắt, ra phòng khách ngồi xuống sô pha.
Cố Tiểu Đồng đang ăn bánh kem, nghe tiếng động nâng khuôn mặt nhỏ lên liếc anh một cái, lập tức bị sắc mặt lạnh băng dọa sợ, chớp mắt hai cái, cầm bánh kem và gọi tiểu bạch cẩu: “Cẩu cẩu, đi thôi.”
Tiểu bạch cẩu phe phẩy cái đuổi, đuổi theo cô bé, chỉ còn lại Lạc Nham ngồi giữa phòng khách.
Một lúc sau, Giản Nhất bưng một đĩa ớt chuông xào khoai tây, một đĩa măng tây trứng gà, cất giọng gọi: “Tiểu Đồng, ăn cơm.”
“Chị, em ở đây.” Cố Tiểu Đồng đang ôm tiểu bạch cẩu ngồi trên cầu trang, buộc tóc cho cún con.
“Sao em lại ngồi ở đó?”
“Em dẫn cẩu cẩu đi chơi.”
Giản Nhất cười, trong mắt đều là dịu dàng: “Rửa tay đi, có rửa được không?”
“Được ạ.”
“Đi thôi.”
Cố Tiểu Đồng lạch bạch chạy vào nhà vệ sinh, dẫn theo cái đuôi nhỏ tiểu bạch cẩu ở phía sau.
Giản Nhát đứng lên mang thêm hai đĩa thức ăn đi vào phòng khách, lúc này Lạc Nham cũng đi tới, cầm lấy đĩa trong tay cô để lên bàn rồi nói: “Tôi đi trước.”
Mắt cô khẽ nhúc nhích: “Bây giờ đi luôn?”
“Ừm.”
“Không đói bụng sao?”
Anh khẽ cúi đầu.
“Ăn cơm rồi hãy đi, tôi làm rất nhiều.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt Giản Nhất vẫn trong vắt trầm tĩnh, như ẩn chứa một sức hút rất mạnh làm trái tim anh run rẩy, anh thầm nghĩ xong rồi, nếu cả đời không đáp ứng, có khả năng anh sẽ phải độc thân cả đời.
“Ăn cơm rồi đi, được không?” Giản Nhất lại hỏi.
Lạc Nham hoàn toàn không thể từ chối, gian nan gật đầu.
Cô xoay người đi lấy đồ ăn, Cố Tiểu Đồng cũng đã rửa tay xong.
“Khóa vòi nước chưa?”
“Em đóng rồi.”
“Giỏi quá, ăn cơm nào.”
“Dạ.”
Trong bữa cơm, Cố Tiểu Đồng chuyên chú ăn, Giản Nhất như có như không nhìn Lạc Nham, anh vẫn cúi đầu ăn, hương vị món ăn ra sao cũng không nếm ra được.
Bữa ăn rất nhanh đã kết thúc, anh chủ động đứng dậy thu dọn bát đĩa đi rửa. Giản nhất ngạc nhiên rất nhiều, từ khi cô gặp chồng cho đến khi kết hôn, anh ta chưa từng làm bất kỳ việc nhà nào, mặc định cho rằng việc nhà là trách nhiệm của phụ nữ, cô rất phản cảm với điều này, nhưng Lạc Nham lại không như vậy.
Vội đi vào bếp ngăn anh lại: “Anh là khách, để tôi rửa cho.”
“Không sao, tôi làm cũng vậy thôi.” Anh đứng cạnh bồn rửa, thuần thục rửa chén bát.
Giản Nhất đứng cạnh cửa, trong tiếng nước ào ào hỗn loạn, cô nghe anh được giọng của anh: “Vừa rồi đã nghe thấy tôi nói gì, tại sao còn giả ngốc.”
Giản Nhất giật mình, chẳng qua anh cũng không muốn truy hỏi đến cùng, không nhìn cô mà cẩn thận rửa xong chỗ bát đũa, lau khô tay mới quay qua nói: “Tôi đi đây.”
Giản Nhất gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Anh ra khỏi phòng bếp, chào tạm biệt Cố Tiểu Đồng đang vẽ loạn trên bàn trà: “Tiểu Đồng, anh đi nhé.”
Cô bé nâng mặt lên: “Tạm biệt anh ạ.”
Lạc Nham từ phòng khách đi ra sân, quay đầu xe rời khỏi Cố gia.
Giản Nhất ngồi trong phòng khách xem TV nhưng không biết trên đó đang phát những gì. Đúng vậy, vừa rồi cô nhận được lời tỏ tình của anh, nhưng nghe thấy thì sao? Chẳng phải cô chưa từng được tỏ tình, người chồng kiếp trước đã dùng chân tình thổ lộ với cô đó thôi? Nhưng sau khi kết hôn rồi rồi vẫn tan vỡ, trên thế giới này có phải thứ không đáng tin nhất chính là tình yêu?
Lạc Nham rất tốt, mọi phương diện đều hoàn hảo đến mức làm cô sợ hãi, sợ anh sẽ biến thành một kẻ như người chống kiếp trước, đến lúc đó, tình bạn của hai người cũng không thể giữ được.
Đó là lý do vì sao vừa rồi cô vờ như không nghe thấy lời tỏ tình của anh, Lạc Nham rất thông minh nên hẳn có thể nhận ra ý định của cô, muốn giữ lại đường lui cho tình bạn của hai người. Chẳng ngờ anh lại thẳn thắn hỏi “vừa rồi em đã nghe tôi nói gì, còn giả ngốc”, lời này tuy trẻ con nhưng lại rất chân thành, sau này cô phải làm thế nào để đối mặt với anh đây?
Giản Nhất đau đầu vỗ trán.
“Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng đột nhiên trèo lên người cô, Giản Nhất chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Chị, em buồn ngủ.”
“Tắm trước nhé.”
“Dạ.”
Giản Nhất ôm cô bé đi tắm rửa, sấy tóc, lại cắt móc tay cho cô bé.
“Chị ơi.”
“Ừ?”
“Ngủ dậy em xe đi thăm ba ba nhé.”
Giản Nhất mỉm cười: “Được.”
“Ba ba cũng không ngủ nữa.”
“Ừ, vậy Tiểu Đồng vui không?”
“Vui ạ, em thích ba ba lắm.”
Giản Nhất cười tít mắt hôn lên mặt nhỏ: “Tiểu Đồng nhà chúng ta thật ấm áp, được rồi, móng tay đã cắt xong, đắp chăn vào ngủ thôi.”
“Vâng ạ.”
Cố Tiểu Đồng chùm chăn thật kín, hai tròng mắt đen nhánh vẫn nhìn theo Giản Nhất cho đến khi mệt mỏi, mới nhắm lại. Giản Nhất dịu dàng hôn lên mặt cô bé, sau đó đi ra sân gọi cho mẹ Giản hỏi tình hình trong bệnh viện, cúp điện thoại, chuẩn bị vào nhà lại nghe thấy tiếng bánh xe ma sát bên ngoài cổng, hai tia sáng xuất hiện trên đường, theo bản năng, Giản Nhất đoán đó là Lạc Nham.
Lạc Nham cảm thấy anh thật sự điên rồi! Rõ ràng cô đã từ chối, rõ ràng đã đánh xe đến cửa tiểu khu nhưng không đi ra, đứng chôn chân ở đó một tiếng miên man suy nghĩ, chờ đến lúc tỉnh táo lại thì đã quay đầu xe đến cổng Cố gia.
Vì cái gì?
Điên rồi, đúng là điên thật rồi!
Anh dừng xe trước cổng, vẫn còn ngồi trên ghế lái đã nhìn thấy Giản Nhất đứng trong sân, cô mặc đồ ngủ và đeo dép kẹp, trong đêm khuya lộ ra vài phần thanh thản.
Anh mở cửa xe bước xuống, Giản Nhất cũng lại gần, cách cánh cửa sắt hỏi anh: “Sao quay lại rồi? Anh để quên đồ à?”
“Ừm.”
Giản Nhất nghi hoặc: “Quên gì vậy?”
“Quên hỏi em, sao lại từ chối?”
Đối mặt với anh, cơn gió đầu hè mát lạnh chầm chậm thổi qua rất thoải mái, nhưng nội tâm Giản Nhất lại rối rắm, một hai phải đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế*, một hai phải tổn thương tình bạn sao?
(* truy hỏi đến cùng)
“Là không thích, hay trong lòng có bóng ma?” Anh hỏi.
“Lạc Nham.”
“Thật sự không thích anh sao?” Anh tiến gần đến hàng rào sắt: “Một chút cũng không có?”
“Tôi nghĩ trong lòng tôi có vướng mắc.” Giản Nhất nói sự thật.
Nghe vậy, anh mới thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa cô cũng không chán ghét anh đúng không?
Anh nói: “Anh có thể giúp em.”
“Không giúp được.”
“Sao em biết không được?”
“Tôi sợ.”
“Không sao, anh không sợ.” Ánh mắt anh nhìn cô nóng rực: “Anh nhất định sẽ không thay lòng, nếu giữa đường người thay lòng là em, có lẽ vì anh chưa đủ tốt.”
Giản Nhất ngơ ngác trước sự thẳng thắn của anh, không nói nên lời.
Anh xem cô như đứa nhỏ mà dịu dàng dỗ dành: “Anh làm em sợ rồi?”
Giản Nhất lắc đầu.
“Là do anh quá nóng vội?”
Giản Nhất lại lắc đầu: “Không phải, là tôi….”
Lạc Nham đột nhiên cảm thấy hơi quẫn bách, đưa tay sờ gáy: “Anh chưa từng tỏ tình với ai, đây là lần đầu tiên nên có những chuyện chưa được tốt lắm, có phải nên cho em thời gian suy xét không?”
Từ trước đến nay Lạc Nham vẫn rất ổn trọng nội liễm, nhưng trong thời khắc này cũng sẽ hoảng loạn, xấu hổ, lại có chút chân thành đáng yêu, khiến trái tim vững như bàn thạch của Giản Nhất không nhịn được mà rung động. Đường nhân sinh không dài không ngắn, con người có muôn hình vạn dạng, không thể phủ nhận tất cả người tốt chỉ vì một người xấu qua đường, cũng không thể vì một lần chịu tổn thương tình cảm, mà từ bỏ niềm tin vào tình yêu. Cô nhìn thấy sự chờ đợi, ái mộ trong mắt anh, thật ra cô cũng có cảm tình với anh, đúng không?
Tự hỏi bản thân một hồi lâu, cô nghe giọng của mình: “Tôi sẽ suy nghĩ.” Dọa bản thân cô sửng sốt, cũng khiến Lạc Nham ngẩn người, một lúc sau anh mới xác định lại: “Thật không?”
Giản Nhất gật đầu: “Thật.”
Lạc Nham im lặng, dường như đang tiêu hóa câu trả lời của cô. Sau đó, Giản Nhất trông thấy anh ngẩng đầu nở một nụ cười thật rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh giữa hai cánh môi, đẹp trai làm người ta phải hoảng hốt.
Cõi lòng nặng trĩu của Giản nhất bỗng nhẹ nhõm, đến khi nằm xuống giường vẫn còn ảo não vì sự xúc động của bản thân, tại sao lại bốc đồng đồng ý “suy nghĩ” chứ, rõ ràng cô mới tốt nghiệp cấp ba, rõ ràng trên vai còn gánh nặng gia đình phải chèo chống, rõ ràng ba Cố vừa mới tỉnh lại…Nhưng trong lòng rõ ràng cũng có một chút vui sướng nho nhỏ.
Người vui đến phát điên lúc này còn có Lạc Nham.
Về tới tiểu khu Quân Lan, nụ cười trên khóe miệng anh vẫn chưa thể hạ xuống, cuối cùng cầm lấy bút chì, trên mặt giấy trắng miêu tả lại dáng vẻ Giản Nhất khi đứng trước cổng Cố gia, mỗi một đường nét đều vô cùng lưu sướng, mỗi một nơi đều lộ ra sự ấm áp.
Vùi đầu vẽ một hồi, anh buông bút xuống, lặng lẽ ngắm một Giản Nhất trên giấy.
Trong khi đó, Giản nhất đã ôm Cố Tiểu Đồng ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, cô cùng Cố Tiểu Đồng ăn qua bữa sáng, thu thập ít quần áo cho mẹ Giản và ba Cố, đang chuẩn bị đến bệnh viện thì Lạc Nham đã đứng trước cửa.
“Ca ca, chào buổi sáng.” Cố Tiểu Đồng ôm bình sữa uống nước.
“Chào buổi sáng, Tiểu Đồng.” Anh nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Giản Nhất: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, sao anh lại đến đây?”
“Đưa hai người đến bệnh viện.”
“Không cần đâu.”
“Không có gì, dù sao hôm nay anh cũng có nhiều thời gian.”
“Vậy anh đem theo cẩu cẩu đến tiệm bánh đi.”
Khóe miệng Lạc Nham giật giật, cắn răng gật đầu, bất đắc dĩ đồng ý.
Đợi hai người đi rồi, anh mới đưa tiểu bạch cẩu đến phố đại học, gặp đèn đỏ anh cho xe dừng lại chờ, vươn tay kéo một bên tai của tiểu bạch cẩu: “Đều tại mi.”
Tiểu bạch cẩu ư ử hai tiếng, rụt đầu lại, sau đó ngoan ngoãn nằm trên ghế.
Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng đến khu gửi xe đạp trong bệnh viện, dựng xe xong, cảm giác có ánh mắt nhìn chăm chú lại xuất hiện, toàn thân căng thẳng, nhưng lần này không quay đầu lại luôn mà ôm Cố Tiểu Đồng đi ra khu gửi xe, dùng dư quang tìm kiếm ánh mắt kia, sau khi xác định được vị trí bằng cảm giác, thả Cố Tiểu Đồng xuống, đột nhiên quay đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.