Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 55: Mất tích

Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục

11/04/2021

Tìm cô để làm gì?

Giản Nhất ngẩn ra một lúc, quay đầu lại chạm vào ánh mắt của Lạc Nham, Tần Hữu Bân thấy vậy liền sốt ruột gọi cô: “Giản Nhất!”

Cô lần nữa quay lại nhìn cậu ta, Tần Hữu Bân khá nôn nóng, tựa hồ như chỉ cần đợi một phút, chuyện nghiêng trời lệch đất nào đó sẽ xảy ra.

“Chuyện gì vậy?” Giản Nhất hỏi đầy nghi hoặc.

Tần Hữu Bân không mở miệng.

“Không thể nói ở đây?”

Tần Hữu Bân gật đầu.

“Vậy được, chúng ta tìm chỗ nào rồi nói.” Giản Nhát mỉm cười thoải mái.

Tần Hữu Bân lập tức vui mừng, ngược lại Lạc Nham khá sửng sốt.

Vừa rồi mẹ Giản thấy Lạc Nham và Giản Nhất đều ở đây, nên bà đã đi vào trong tiệm trước, Giản Nhất đặt Cố Tiểu Đồng xuống, xoa khuôn mặt nhỏ: “Vào tiệm tìm mẹ nhé.?”

“Được ạ.” Thấy cô bé chạy vào trong tiệm rồi, Giản Nhất mới đi theo Tần Hữu bân.

“Giản Nhất.” Lạc Nham vươn tay kéo cô lại.

Tần Hữu Bân cứng người, ánh mắt của cậu ta và Lạc Nham đều tập trung trên người cô, chất chứa sự thấp thỏm lo lắng.

“Sao vậy?” Giản Nhất quay lại hỏi anh.

Lạc Nham vẫn nhìn cô chăm chú, khuôn mặt anh tuấn có chút bất an.

“Sao vậy?” Giản Nhất hỏi lại.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, Giản Nhất đang mặc chiếc áo trắng ngắn tay, khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng nõn, thần sắc tuy mệt mỏi nhưng vẫn rất xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt kia, vừa trầm tĩnh lại có chút nghịch ngợm, khi thì thông tuệ, khi lại ấm áp lạ thường. Nội tâm cô phải tốt đẹp như thế nào mới khiến người đối diện thổn thức như vậy. Giờ khắc này, “tình yêu” khiến anh thấp thỏm bất an, khiến anh muốn đem cô giấu đi, chiếm hữu một mình, không cho một ai nhìn thấy.

“Anh.” Tiếng gọi của Tần Hữu Bân kéo anh hoàn hồn, nhìn về phía cậu ta.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, nhưng không nói một lời, tựa như có đao kiếm đang ngầm giao tranh. Cuối cùng anh cũng tuân thủ thứ tự trước sau, buông tay ra, gương mặt không gợn sóng mà lên tiếng: “Em vừa mới thi đại học xong, nên nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hãy quay lại làm việc.”

“Ừ được.” Giản Nhất đồng ý, rồi đi đến chỗ Tần Hữu Bân.

Lạc Nham đứng dưới tán ô nhìn hai người đi cạnh nhau, dần khuất ở cuối đường, trong lòng không khỏi cảm thấy cô đơn, lại có chút bi thương, hoảng sợ.

“Chị, chị.” Cố Tiểu Đồng cầm một cái bánh donut chạy ra, không thấy Giản Nhất đâu, chỉ còn Lạc Nham đang đứng đó một mình. Cô bé bước lên, trông thấy vẻ mặt anh lạnh tanh rất đáng sợ, liền nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó leo lên chiếc ghế nhựa ngồi gặm bánh.

Lạc Nham vuốt ve một bên búi tóc của cô bé rồi nói: “Chị em có việc.”

Cố Tiểu Đồng chớp chớp mắt, nhìn ra đầu phố cũng không trông thấy Giản Nhất, nên tiếp tục cúi đầu ăn bánh.

Giản Nhất và Tần Hữu Bân đã đi đến giữa phố đại học, dọc đường đi gặp không ít bạn học đang so kết quả bài thi.

“Cậu thi tốt không?” Giản Nhất lên tiếng đánh tan sự im lặng,

Tần Hữu Bân: “Cũng được, cậu thì sao?”

Giản Nhất: “Tôi cũng không tệ, có lẽ không kém thành tích lúc thi bình thường.”

“Chắc chắn sẽ tốt hơn tôi.”

Giản Nhất cười cười không nói gì thêm.

Đi thẳng ra đường nhựa sẽ có hàng cây xanh mượt ở hai bên, cây cối đều treo biển ghi loại cây, xuất xứ, những thứ này Giản Nhất đều biết. Không chỉ có vậy, cô còn biết cách đây năm mét, những phiến đá cao gần một mét được đặt bên cạnh cột đèn đường, bên trên viết một vài câu nói nổi tiếng.

Ví như: [Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra được đường ấy; Biển học là vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công.]

Ví như: [Ai không mạnh mẽ người đó sẽ khó thành công]

Lại ví như: [Năm tháng lạnh, tùng, bách sẽ héo.]*

(Dịch nghĩa: Khổng Tử nói: “Khi đến mùa lạnh, lá tùng lá bách là những thứ héo cuối cùng.”)

Vốn dĩ Giản Nhất biết được vì trước đây nguyên thân đã đi qua chỗ này rất nhiều lần, phía trước phố đại học có một cái hồ nước nhỏ, là địa điểm hẹn hò quen thuộc của các cặp tình nhân, cho nên mọi người đều ngầm gọi nó là “Hồ tình nhân”. Đã rất nhiều lần nguyên thân kéo Tần Hữu Bân chạy ra đây, cũng nhiều lần đứng đó chờ đợi cậu ta đến, dựa vào ký ức của thể thể này, Giản Nhất hiểu được một số chuyện.

Bất tri bất giác, hai người đã đi đến bên hồ tình nhân, ánh hoàng hôn chiếu xuống sóng nước trên mặt hồ long lanh, cùng với làn gió mùa hè mát mẻ, cảm giác vô cùng thoải mái, nhanh chóng xua đi những mệt mỏi của mấy ngày thi vừa rồi, tâm tình cô khá vui vẻ nên quay đầu hỏi Tần Hữu Bân: “Cậu tìm tôi có chuyện gì, nói đi?”

Tần Hữu Bân nhìn thẳng vào cô, thành thật mà nói Tần Hữu Bân rất đẹp trai, anh tuấn nhã nhặn, có một lại khí chất thanh xuân phơi phới, rực rỡ như mặt trời. Nhưng Giản Nhất lại không có cảm giác gì với cậu ta, trong mắt cô, Tần Hữu Bân chỉ là một đứa trẻ chưa đủ lớn mà thôi.

“Giản Nhất.”

“Ừm?”

“Thật xin lỗi.”

“Sao vậy?”



“Trước kia tôi không hề biết mẹ tôi đã khiến nhà cậu xảy ra chuyện như vậy, còn hại ba cậu phải nằm viện.”

Nụ cười của cô dần nhạt: “Chuyện này nói thế nào nhỉ? Một cây làm chẳng nên non, hơn nữa ba tôi nằm viện cũng không liên quan trực tiếp đến các người, mặt khác, chuyện mẹ cậu đã làm, cậu không cần phải ôm hết trách nhiệm về mình.”

“Cậu tha thứ cho tôi sao?”

Giản Nhất trầm mặc một lát mới nói: “Tôi không trách cậu.”

Vẻ mặt cậu ta lập tức vui sướng, vội hỏi: “Vậy cậu còn thích tôi không?” Ánh mắt chờ đợi nhìn cô.

Giản Nhất hơi đau đầu, nhưng chuyện này không nói rõ ràng, thì sẽ càng rắc rối, dù sao cũng đã thi đại học xong, đau dài không bằng đau ngắn, cho nên cô nói lời khẳng định: “Không thích.”

Sắc mặt Tần Hữu Bân cứng đờ.

“Thật sự không thích, cậu…”

“Không thể nào!” Vội vàng đánh gãy lời cô, cậu ta vẫn luôn không tin, cho dù chính miệng cô nói ra, cậu ta vẫn sẽ không tin: “Trước kia cậu thích tôi như vậy, sao có thể nói không thích thì sẽ không thích nữa, Giản Nhất, cậu vẫn chưa chịu tha thứ cho tôi, cậu hận tôi, hận mẹ tôi khiến nhà cậu phá sản, khiến ba cậu nằm viện, khiến người nhà cậu phải khổ sở phải không?”

Giản Nhất thật sự không thể ngắt lời cậu ta.

Tần Hữu Bân đột nhiên nắm lấy tay cô: “Giản Nhất, thật xin lỗi, tôi sai rồi, mẹ tôi cũng sai rồi, đã rất lâu rồi tôi không nói chuyện với bà ấy, tôi trách bà ấy cũng tự trách bản thân mình…”

“Tần Hữu Bân!” Giản nhất hất tay Tần Hữu Bân ra, quát lớn.

Tần Hữu Bân sửng sốt, ngẩn người nhìn cô.

Giản Nhất: “Cậu bình tĩnh một chút.”

“Tôi thích cậu, tôi thật sự thích cậu!” Tần Hữu Bân đề cao giọng thổ lộ, tựa hồ làm chấn động mặt hồ, lấn át những âm thanh nho nhỏ xung quanh.

“Tôi thích cậu.” Tần Hữu Bân nói trong thống khổ: “Trước kia tôi không nhận ra rằng mình thích cậu, tôi cũng không phân biệt được mình thích ai, ghét ai, mỗi ngày cậu đều chạy theo tôi, bám lấy tôi, trước mặt mọi người cậu trang điểm thành như vậy, còn gọi tên tôi, ngang ngược tuyên bố thích tôi, trong lòng tôi kỳ thật rất mâu thuẫn vừa sợ hãi, bởi vì cậu rất điên cuồng, cậu có hiểu cảm giác đáng sợ như thế nào khi bị một kẻ điên thích không?

Nhưng sau này, cậu lại thay đổi không còn dính vào tôi nữa, cậu biến thành một cô gái bình thường như những người khác, tôi mới phát hiện ra bên trong sự sợ hãi, mâu thuẫn và chán ghét còn có một chút thích thú nào đó. Mà lúc này cậu không còn để ý đến tôi nữa, một chút sung sướng hay thích thú tôi đều không có. Tôi rất khổ sở, rất rất khổ sở, có nhiều buổi tối không thể ngủ vì nhớ cậu, mơ tưởng đến việc cậu cũng đang nhớ tôi. Đoạn thời gian cùng nhau đi đi về về trước ngày thi đại học, cậu có biết tôi vui thế nào không. Bây giờ tôi mới nhận ra, bản thân đã biến thành bộ dạng của kẻ điên mà mình chán ghét trước kia rồi.”

Tần Hữu Bân đỏ vành mắt nhìn Giản Nhất nói một hơi.

Lồng ngực cô như bị thít chặt đến khó thở, đây không liên quan gì đến tình yêu, chỉ là đối mặt với tình cảm thuần khiết của thiếu niên, cô không đành lòng chà đạp lên nó. Tuy nhiên, yêu nhất định sẽ nói yêu, không yêu thì nói không yêu, không thể vì cảm động bởi chân tình của người khác mà tạm chấp chận, đó mới chính là sự tổn thương lớn nhất dành cho đối phương.

“Tần Hữu Bân, thật xin lỗi, tôi thực sự không thích cậu.”

Tần Hữu Bân ngẩn người, thân thể khẽ lung lay, vành mắt càng đỏ hơn.

Giản Nhất vươn tay ra đỡ, giống như người thầy khuyên cậu ta: “Những cảm xúc của cậu chỉ là tạm thời, cậu có thể khổ sở nhưng không nên phóng đại nó lên, rồi cậu cũng sẽ quên hết thôi.”

“Không quên được!” Tần Hữu Bân hất tay cô ra, trừng mắt quát lên: “Tôi không quên được!”

Cậu ta nhìn cô chăm chú, Giản Nhất đến gần cố gắng trấn an cậu ta, nhưng cậu ta liên tục lùi về phía sau, đôi mắt đỏ quạnh ngấn nước, nhỏ giọng nói: “Giản Nhất, cậu quá xấu, cậu quá xấu rồi.” Dứt lời liền xoay người chạy đi.

“Tần Hữu Bân!” Giản Nhất gọi với theo.

Tần Hữu Bân càng chạy càng nhanh, dần dần biến mất khỏi con đường đá bên hồ nước.

Giản Nhất thất thần đứng một bên đầu cầu, cô đã làm gì sai sao? Vẫn làm tổn thương tần Hữu Bân? Cô đứng đó một lúc thật lâu, quên luôn chuyện vẫn đeo cặp sách trên vai, mãi đến khi điện thoại trong cặp vang lên mới kéo thần trí cô trở lại.

Giản Nhất vội cúi đầu lấy điện thoại ra, là mẹ Giản gọi tới, cô nhanh chóng tiếp máy: “Mẹ.”

“Giản Nhất, con ở đâu?”

“Con đang ở chỗ hồ nước.”

“Sao lại chạy tới chỗ đó?”

“Có chút việc, nhưng đã sử lý xong rồi, có chuyện gì vậy ạ?”

“Mẹ thấy hôm nay con mới thi xong, nên muốn về nhà sớm chút, làm mấy món chúc mừng, cũng để con nghỉ ngơi nữa.” Mẹ Giản đầu bên kia cất giọng dịu dàng.

“Được ạ.”

“Vậy mẹ với Tiểu Đồng đứng ở ven đường đợi con nhé.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, cô lo lắng nhìn theo phương hướng Tần Hữu Bân chạy đi, nhưng lại nghĩ cậu ta đã đủ mười tám tuổi, cuộc sống là một hành trình đơn phương độc mã, đôi khi sẽ có bạn đồng hành, nhưng hầu hết họ phải đối mặt với nó một mình.

Tốt hơn nên để cậu ta tự tiêu hóa đi.

Giản Nhất nắm quai cặp chạy về phố đại học, dưới ánh nắng chiều, từ xa nhìn thấy mẹ Giản, Cố Tiểu Đồng và tiểu bạch cẩu đang đứng đó.

Bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn của mẹ Giản đang một tay đỡ chiếc xe đạp điện, một tay lau vệt nước táo cho Cố Tiểu Đồng, tiểu bạch cẩu lắc đuôi ngẩng đầu nhìn lên động tác ăn táo của cô bé.

“Tiểu Đồng, không ăn nữa nhé?”

“Dạ.” Cố Tiểu Đồng giao nửa quả táo còn lại cho mẹ Giản, đầu lưỡi nhỏ liếm môi, cùng mu bàn tay lau khóe miệng.

Mẹ Giản vội nói: “Ai da, không được lấy tay lau miệng, đưa tay qua đây.”



Cô bé ngoãn ngoãn vươn bàn tay nhỏ đầy thịt qua, mẹ Giản lấy khăn giấy lau sạch sẽ từ miệng tới tay.

“Mẹ ơi.” Giản Nhất lên tiếng gọi.

Mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng đồng thời nhìn sang, trên mặt mẹ Giản chứa đầy ý cười.

“Chị.” Hai mắt Cố Tiểu Đồng tỏa sáng.

Chỉ là một khung ảnh giản đơn nhưng cô lại cảm thấy vô cùng tốt đẹp, chạy nhanh đến bên cạnh nhận lấy xe đạp điện, hôn cố Tiểu Đồng một cái, rồi nói với mẹ Giản: “Mẹ, chúng ta về thôi.”

“Đi thôi.”

Về đến nhà, ba người cùng nhau ăn một bữa cơm chiều thật thịnh soạn, thời gian vẫn còn sớm, hai ngày qua tâm tư của mẹ Giản đều đặt lên việc thi đại học của Giản Nhất nên không đến chăm sóc ba Cố, vì vậy sau bữa cơm liền đi đến bệnh viện.

Giản Nhất và Cố tiểu Đồng tắm sớm rồi leo lên giường, móng chân Cố Tiểu Đồng đã dài ra, cô lập tức lấy bấm móng giúp cô bé cắt móng chân.

Cố tiểu Đồng: “Chị ơi.”

“Ừ.” Giản Nhất sợ cắt vào thịt cô bé, nên rất chuyên tâm.

“Chị.”

“Ừ.”

“Chị.” Cố Tiểu Đồng lại gọi.

Cô vừa ngẩng đầu lên, cô bé đã ghé lại hôn lên mặt cô một cái, Giản Nhất giật mình, nhớ đến Cố Tiểu Đồng và nguyên thân trước kia, tuy cô bé còn nhỏ nhưng dưới sự tác động của Cố Trường Dũng, cô bé rất muốn thân cận chị gái, cho nên bây giờ Giản Nhất chủ động cắt móng chân cho mình, cô bé càng yêu chị mình hơn, bởi vậy mới có nụ hôn này.

“Được nha, em giám hôn lén chị, vậy mà em dám hôn lén chị.” Giản Nhất bổ nhào lên giường cù người Cố Tiểu Đồng, người luôn bình tĩnh như Cố Tiểu Đồng lúc này cũng phải cười khanh khách vang dội.

Náo loạn một hồi, rốt cuộc cũng mệt mỏi, Cố tiểu Đồng ghé vào người cô ngủ thiếp đi.

Giản nhất gọi điện cho mẹ Giản, xác định bả đang trên đường về mới yên tâm cúp điện thoại, lại nhận được tin nhắn của Lạc Nham gửi đến, hỏi cô đang làm gì có mệt không bla bla, sau đó anh nhắc nhở cô cố gắng nghỉ ngơi. Chỉ thông qua tin nhắn, cô cũng có thể cảm nhận được tâm sự nặng nề của anh.

Lạc Nham đúng là có tâm sự đầy mình, anh nằm trên giường nhìn lên trần nhà, mãi vẫn không ngủ được. Giản Nhất có đồng ý với Tần Hữu Bân không? Cô thích ai? Nếu anh vẫn cứ thích cô thì phải làm sao đây? Nếu ngày mai thổ lộ có thất bại không? Ngày mai phải tỏ tình như thế nào, anh chưa từng tỏ tình với ai nên không có chút kinh nghiệm? Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu khiến anh rối loạn, trằn trọc xoay qua xoay lại, cuối cùng ngồi bật dậy lên mạng tìm kiếm “Làm cách nào để tỏ tình với một cô gái?”

Sau đó lại gõ “Cách tỏ tình với cô gái xinh đẹp?”

“Cách tỏ tình với cô gái thông minh xinh đẹp?

“Cách tỏ tình với bà xã tương lai?”

Tất cả những câu trả lời đều bị phủ nhận, anh lại nằm vật ra giường. Nếu chỉ đơn giản quan sát thần sắc qua gương mặt anh, sẽ hoàn toàn không biết được nội tâm sóng gió bão bùng bên trong.

Cứ như vậy qua một đêm, sáng sớm hôm sau Lạc Nham cố ý trang hoàng bản thân một phen, từ rất sớm đã đến tiệm bánh hai tầng, nhưng lại nhận ra Giản Nhất còn chưa tới, anh ngồi dưới chiếc ô che nắng, bên ngoài trông có vể bình yên nhưng nội tâm lại vô cùng nôn nóng chờ đợi Giản Nhất.

Lúc này Võ Thụy Thụy đi tới, mang cho Lạc Nham một ly cà phê sữa.

Anh khẽ giật mình, sau đó nói lời cảm ơn.

Võ thụy Thụy bình tĩnh gật đầu, rồi đi đến tiệm cũ Like.Giản, đụng phải Giản Nhất đang nắm tay Cố Tiểu Đồng tới, Giản Nhất mỉm cười với cô ấy: “Thụy Thụy, chào buổi sáng.” Thật ra thì không còn sớm lắm.

“Chào buổi sáng, Giản Nhất.” Võ Thụy Thụy khẽ gật đầu.

“Chào buổi sáng, chị Thụy Thụy.” Cố Tiểu Đồng cũng lễ phép chào.

“Chào buổi sáng, Tiểu Đồng.” Chào hỏi xong, Võ Thụy Thụy mới rời đi.

Đến khi Giản Nhất nhìn sang chỗ Lạc Nham, anh đã đứng dậy, hơn nữa còn rất nhiệt tình đón cô: “Em đến rồi.”

Giản Nhất gật đầu: “Chào buổi sáng.”

“Em đến muộn lúc nữa thì trưa luôn rồi.” Lạc Nham nói.

Giản Nhất gãi đầu cười cười.

“Hôm nay em có thời gian…”

“Giản Nhất! Lạc Nham!” Anh chưa nói dứt lời, đã bị một giọng nói vội vàng đánh gãy.

Lạc Nham thật sự phẫn nộ, nhìn theo tiếng gọi thì thấy Tần phu nhân đã chạy đến đây,

Giản Nhất cũng khẽ giật mình, sao bà ta lại đến đây? Hơn nữa còn dẫn theo Tưởng Tiếu Tiếu thần sắc hoảng loạn ở phía sau.

“Giản Nhất, Lạc Nham, hai người có nhìn thấy Tần Hữu Bân không?” Tần phu nhân sốt ruột hỏi.

Hai người đồng thời nói: “Không thấy, xảy ra chuyện gì?”

Tưởng Tiếu Tiếu vẫn chưa thể bình tĩnh lại: “Không nhìn thấy Hữu Bân!”

Editor: Tui đang cố gắng qua tháng ba sẽ lấp được hố này, nếu có nhiều người ủng hộ tui sẽ post bài liên tục cho liền mạch truyện. Nhưng mà nhiều khi cũng lười gõ, nên mọi người tích cực like và cmt giúp tui có động lực nhoa!!! Ahahahaha ????????????????????

P/S: Có lẽ mấy chương sau nữa tui sẽ đặt pass, có nhiều trang đi ăn trộm quá. Sẽ không đặt pass khó đâu, mọi người đừng bỏ tui đi nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook