Chương 20: Ngạc nhiên
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
11/04/2021
Chủ nhiệm Lương cũng theo dõi động tĩnh của Giản Nhất, lại phát hiện Giản Nhất đang nhìn mình chằm chằm.
Tất cả học sinh trong lớp nín thở quan sát.
Giản Nhất không nhúc nhích, trong đôi mắt xinh đẹp thâm trầm như hồ nước, lóe lên từng đợt sắc bén lạnh lẽo. Nội tâm thầy Lương không khỏi rùng mình một cái, ông ta chợt nhớ trước kia Giản Nhất từng là một thành phần bất hảo khi còn trong lớp 12/10, cô trực tiếp vác ghế dọa đánh lớp trưởng làm lớp trưởng sợ hãi phát khóc. Nghĩ đến đây, thầy ta âm thầm nuốt nước bọt, không có cách nào để xuống đài.
Học sinh trong lớp 12/2 cũng bị dọa bởi sự chấn tĩnh, lạnh lẽo phát ra trên người Giản Nhất.
“Linh linh linh” chuông vào học đã điểm.
Một loạt tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà vang lên.
Cô chủ nhiệm Đường Tâm Ninh cầm đề thi được niêm phong đi ngang qua lớp học, đến bên cửa sổ Giản Nhất nói một câu: “Cố lên!”
Ánh mắt Giản Nhất chợt lóe rồi bật cười, cô cực kỳ ngoan ngoãn nói với chủ nhiệm Lương: “Được ạ.”
Chủ nhiệm Lương rất bất ngờ, Giản Nhất đồng ý dễ dàng như vậy? Thầm hít một ngụm khí thật sâu, ý thức được điểm này, ông ta mới phát hiện ra mình vừa rồi vô tình sợ Giản Nhất.
Các bạn học trong lớp sửng sốt, Giản Nhất đồng ý rồi?
Giản Nhất đứng dậy, chỉ cầm theo một chiếc bút từ chỗ ngồi đi đến gần bục giảng, cô vừa cúi người, chủ Lương đã giật mình lùi về sau hai bước, chiếc ghế bị kéo phát ra tiếng “két” chói tai, khi định thần lại ông ta mới biết Giản Nhất chỉ là ngồi vào chỗ mà thôi.
Một số học sinh che miệng cười nhạo.
Chủ nhiệm Lương phải mất một lúc lâu mới thoát khỏi cảm xúc chấn động, khôi phục lại phong thái của kẻ làm thầy, lại nhìn Giản Nhất bằng ánh mắt không kiên nhẫn như lúc trước, tựa hồ muốn nói, học tra vẫn hoàn học tra, đầu cơ trục lợi được một lần, còn có thể tới lần thứ hai sao? Để xem cô có thể thi ra bao nhiêu điểm?
Giản Nhất chợt ngẩng đầu cười cười nói: “Thầy Lương, em sẵn sàng ngồi trước tầm mắt của thầy, thầy cũng chỉ cận thị mà thôi.” Một câu “không mù” phía sau Giản Nhất chưa nói.
Chủ nhiệm Lương đột nhiên đỏ bừng mặt, Giản Nhất đây là có ý gì? Muốn công khai đối đầu với ông ta? Muốn thị uy? Hay là muốn lấy điểm thi chính thức để vả mặt hắn sao? Hừ! Không tự lượng sức mình! Chủ nhiệm Lương khịt mũi coi thường không nói tiếp.
Ngược lại với một bụng đầy lửa giận của chủ nhiệm Lương, Giản Nhất lại thực bình thản, nhận được đề thi cô vẫn như cũ xem trước một lần, thiết kế từng bước giải trong đầu sau đó hạ bút viết thông tin cá nhân, bắt đầu làm bài.
Chủ nhiệm Lương ngồi ngắn trên bục giảng, đôi mắt như rada quét qua toàn thể học sinh trong lớp 12/2 không chừa một xó xỉnh nào, cuối cùng dừng lại trên người Giản Nhất.
Soi trên tay Giản Nhất có sạch sẽ hay là viết đáp áp li ti nào đó.
Soi xem trong túi Giản Nhất có tờ giấy vụn nào không.
Soi xem Giản Nhất có hay nhìn đông nhìn tây hay không.
Soi xem Giản Nhất có lén tra điện thoại hay không.
Từ đầu tới cuối Giản Nhất cũng không làm gì khác thường, giống như những học sinh khác nghiêm túc giải đề, ngoại trừ tiếng bút sột soạt trên tờ giấy kiểm tra thì không có bất kì âm thanh nào.
Đôi mắt đục ngầu của chủ nhiệm Lương xuyên qua thấu kính nhìn vào bài thi của Giản Nhất, liếc sang phần câu hỏi trắc nghiệm, ông ta đã cố ý lựa chọn đề tài trích trong “Chính sách thời Chiến quốc” sau đó yêu cầu phân tích, cái này trong sách giáo khoa không hề có nhưng Giản Nhất lại chọn đúng đáp án, chủ nhiệm Lương giật mình, rồi lại nghĩ chẳng qua chó ngáp phải ruồi.
Nên vẫn dùng thái độ khinh thường như cũ mà theo dõi Giản Nhất.
Cho đến khi thi xong môn ngữ văn và sinh học của buổi sáng.
Chủ nhiệm Lương vừa ra khỏi phòng học, Đường Tâm Ninh đã đi tới cười nói: “Thầy Lương, giám thị thật nghiêm khắc nha.”
Chủ nhiệm Lương khịt mũi: “Như vậy mới có thành tích chân thật.”
Đường Tâm Ninh: “Đúng nha, tôi nhớ rõ điều này, cũng mong là thầy không quên.”
Chủ nhiệm Lương phụt ra nụ cười châm chọc.
Đường Tâm Ninh trắng trợn lườm ông ta một cái.
Lớp trưởng lớp 12/2 vô cùng bất bình, đi đến trước bục giảng an ủi Giản Nhất: “Giản Nhất, cậu đứng tức giận, lão Lương vốn nổi tiếng cổ hủ, thầy ta lúc nào cũng cho rằng điểm số là trời, hoàn toàn không theo kịp tố chất giáo dục hiện đại.”
Vỗn dĩ Giản Nhất không tức giận, cô chỉ dị ứng với thái độ của chủ nhiệm Lương với những học sinh yếu kém, cô thực sự muốn kéo ông ta ra mắng cho tỉnh táo lại, nghe được cuộc nói chuyện của Đường Tâm Ninh mới phát hiện lão già họ Lương này nếu có thể bị mắng mà tỉnh, thì đã sớm bị Đường Tâm Ninh chỉnh từ lâu. Cho nên, cô vẫn nên thuận theo, đem sự thật vả cho ông ta tỉnh lại.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút bất bình, lúc này lớp trưởng và ủy viên học tập an ủi càng khiến cô thêm phần ấm lòng, chân thành cười cùng bọn họ: “Cảm ơn.”
Một nụ cười này của Giản Nhất đã thành công thu phục lòng người, mọi người cũng trở nên thoải mái hơn, cùng nhau rời khỏi phòng học nhân tiện bát quái chuyện riêng của chủ nhiệm Lương. Vốn dĩ cô giáo Đường Tâm Ninh muốn kết hôn cùng con trai của thầy Lương, cũng vì ông ta quá cổ hủ làm chậm chễ khiến cô Đường và con trai ông ta đến bây giờ vẫn còn độc thân. Đường Tâm Ninh cũng không còn thuận theo thầy Lương như trước kia, mỗi lần chạm mặt đều châm chọc.
Giản Nhất nghe xong cảm thấy thật đáng tiếc.
Lớp trưởng và ủy viên học tập chuyển sang chủ đề khác, tóm lại là khuyên Giản Nhất không nên tạo áp lực cho bản thân quá nhiều.
Kiếp trước toàn bộ thời gian rảnh của Giản Nhất đều dồn vào chuyện làm việc kiếm học phí, rất ít bạn học và bạn bè, bây giờ cô thực sự hạnh phúc khi nhận được sự quan tâm của người khác mà không cần phải trả bất kỳ cái giá nào.
Tách nhau ra trước cổng trường, Giản Nhất nhanh chóng đi về con phố đại học, ở lại Like.Giản làm việc một lúc, sau đó quay lại trường thi toán buổi chiều và môn hóa buổi tối. Buổi thi chiều và tối không phải Lương chủ nhiệm giám thị, cũng không phải Đường Tâm Ninh mà đổi thành chủ nhiệm lớp 12/6. Cho dù là giáo viên của lớp nào trông thi, thì Giản Nhất đều ngồi tại “chỗ ngồi riêng” gần bục giảng làm bài, khi thi môn toán cô liên tục gọi giáo viên xin giấy nháp.
Giáo viên trông thi vô cùng kinh ngạc, lại nghĩ đến tháng trước Giản Nhất nổi tiếng đến mức nhiều người tin rằng cô có “thủ đoạn” riêng, như bây giờ rất khá, nếu có thể thi tốt thì còn tốt hơn nữa. Các giám thị đối với thái độ làm bài của Giản Nhất âm thầm tán thưởng.
Kỳ thi tháng kết thúc vào buổi sáng thứ tư, ngay khi rời khỏi phòng thi, mọi người sôi nổi tìm người so đáp án, có người hưng phấn, có người chán nản cũng có người thì cảm thấy nhẹ nhõm.
Giản Nhất lách qua từng người, nhưng bị Tưởng Tiếu Tiếu gọi lại: “Giản Nhất.”
Giản Nhất quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Tưởng Tiếu Tiếu: “Lần này cậu thi thế nào? Bị đánh hiện nguyên hình rồi sao?”
Giản Nhất nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, bị đánh hiện nguyên hình.”
Nguyên hình của Giản Nhất kiếp trước chính là một học bá, cô không phải trời sinh đã là một thiên tài, tất cả từ những nỗ lực không ngừng mà ra. Trên đời này sẽ có một hoặc hai người tìm đúng ưu thế của mình, từ đó thuận buồm xuôi gió một bước lên trời. Nhưng đại bộ phận lại phải dựa vào nỗ lực tranh đấu mà đi lên. Cô tự nhận mình là một trong những người “nhất nhì”, đối với phương diện học tập cô đã trả giá rất nhiều cho nên mới có thể nhiều lần đứng ở vị trí thứ nhất trong cuộc thi Olympic toán học ở kiếp trước. Học một thì hiểu mười, đối với những môn học khác cũng không thể làm khó được cô, bởi vậy cô vẫn ổn định ở thành tích đầu bảng cho dù là vừa học vừa làm.
Vậy nên nói là cô đã hiện nguyên hình thành học bá cũng không phải quá đáng, đúng không?
Nhưng Tưởng Tiếu Tiếu không biết điều đó, lại bởi vì Giản Nhất nói lời thành thật mà che miệng cười trộm, thậm chí khi đuổi theo Tần Hữu Bân về nhà, còn lấy chuyện này ra để chế giễu: “Giản Nhất đã thừa nhận cô ta lần này bị đánh trở lại nguyên hình, kỳ thi này các thầy cô giám thị đều xách lên “chỗ ngồi riêng” ngay dưới bục giảng, trước con mắt nhiều người nhìn chằm chằm như thế, cô ta có muốn sao chép cũng không được.” Nói xong, Tưởng Tiếu Tiếu dường như cảm thấy rất buồn cười, vẫn cười không ngừng.
Tần Hữu Bân chỉ cảm thấy tiếng cười của Tưởng Tiếu Tiếu vô cùng chói tai, thêm một chút nữa không chừng sẽ buồn nôn, vội vàng đi về phía trước.
Tưởng Tiếu Tiếu lập tức đuổi kịp: “Hữu Bân.”
Tần Hữu Bân thẳng một đường đi đến đầu con phố đại học của trung tâm thành phố.
Mà Giản Nhất lúc này cũng vừa đến cửa Like.Giản, nhìn thấy Cố Tiểu Đồng đang ngoan ngoãn ngồi trước cửa đua đưa cẳng chân. Lần này cô bé không hề ăn mà cầm một cuốn sách trên tay, bìa sách ghi bốn chứ lớn “Sách báo thiếu nhi.”
“Tiểu Đồng.” Giản Nhất đi lên trước hỏi: “Đọc cái gì vậy?”
“Truyện xưa ạ.”
“Truyện xưa nào?”
“Ngựa con qua sông.”
Giản Nhất hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé: “Em đọc tiếp đi.” Sau đó đi vào trong tiệm: “Mẹ ơi, con về rồi.”
“Đói bụng không con?” Giản Lệnh Hoa rửa ly bên bồn rửa.
“Con không đói.” Thời điểm Giản Nhất tan học cũng là lúc của hàng bận nhất, lúc này đại hộ phận sinh viên đều tan học đi ăn cơm trưa, số lượng người tương đối nhiều hơn bình thường.
Thông thường vào thời điểm này, bốn người trong tiệm đều bận đến một rưỡi chiều, sau đó mới bắt đầu ăn cơm. Mới đầu Giản Nhất cùng mẹ Giản còn gọi cơm hộp ở quán bên cạnh, từ lần trước biết được Cố Trường Dũng có khả năng tỉnh lại, nhưng vì một số loại thuốc không được bảo hiểm y tế chi trả, nên Giản Nhất gợi ý với mẹ Giản mang cơm từ nhà theo, vừa không tốn tiền lại vừa yên tâm, đặc biệt Cố Tiểu Đồng còn nhỏ, ăn đồ ăn bên ngoài thực sự không tốt.
Giản Lệnh Hoa cũng đồng ý.
Buổi sáng hoặc buổi tối ngày hôm trước Giản Nhất và mẹ Giản chia nhau nấu cơm, sau đó đóng gói mang đến Like.Giản làm cơm trưa, hâm nóng bằng lò vi sóng hoặc nồi cơm điện một chút là được. Buổi chiều Giản Lệnh Hoa lại về nhà nấu cơm cho buổi tối, thật sự là tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Lúc này, Giản Nhất vào gian bên cạnh lấy hộp cơm ra, làm nóng từng món trong lò vi sóng, đặt lên bàn ở gian bên cạnh sau đó hướng ra cửa gọi: “Cố Tiểu Đồng, ăn cơm.”
Cố Tiểu Đồng ôm sách thiếu nhi đi vào, nhìn chằm chằm sườn kho, khoai tây chiên tiêu xanh, dưa xào và canh trứng gà trên bàn, cái miệng nhỏ chu ra.
Giản Nhất nhìn cô bé.
Cố Tiểu Đồng vẫn nhìn chằm chằm vào bàn.
Giản Nhất mỉm cười hỏi: “Ăn trước một miếng thịt nhé?”
Cố Tiểu Đồng vội gật đầu không ngừng.
“Đừng nói cho mẹ biết.”
“Dạ dạ.”
Giản Nhất duỗi tay gắp một miếng sườn kho cho vào trong miệng Cố Tiểu Đồng, cô bé nhanh chóng dùng tay nhỏ che miệng lại nhai vội nhai vàng, khuôn mặt nhỏ vì làm chuyện xấu mà cười trộm.
Giản Nhất bật cười.
Giản Lệnh Hoa ở bên ngoài nói vọng vào: “Tiểu Đồng, đừng ăn trước, đợi anh Tiểu Chu về đã.”
Cố Tiểu Đồng tròn mắt nhìn Giản Nhất.
Giản Nhất mỉm cười: “Chỉ lần này thôi, lần sau chúng ta sẽ không làm vậy nữa.”
“Dạ dạ.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.
Một lúc sau, Tiểu Chu huýt sáo chạy xe đạp điện trở về, trước tiệm bánh ngọt không còn ai, Giản Lệnh Hoa mới nói: “Tiểu Chu, ăn cơm thôi.”
“Vào ngay ạ.” Tiểu Chu vui vẻ cất xe đạp điện, rửa sạch tay chạy vào, chào hỏi Giản Nhất sau đó vươn tay bóp mặt Cố Tiểu Đồng, cô bé liền duỗi tay đánh hắn một cái, khiến Tiểu Chu cười hắc hắc.
“Ăn cơm thôi.” Giản Nhất kêu một tiếng.
Giản Lệnh Hoa và Vương Miễn cũng đi vào, năm người cùng nhau ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ ở gian bên cạnh.
Giản Nhất gắp một miếng sườn kho vào bát Cố Tiểu Đồng, cô bé nhai kỹ nuốn chậm, cô lại hỏi một chút về việc kinh doanh trong ngày, Tiểu Chu thao thao bất tuyệt một hồi, thật sự mà nói thì buôn bán không khác ngày hôm qua bao nhiêu.
Một lát sau, Vương Miễn hỏi: “Thi tháng xong rồi à?”
Giản Nhất ‘ừ’ một tiếng.
“Lần trước gặp may, lần này có thể bị tụt hạng không?” Tiểu Chu hỏi.
Ba người mẹ Giản, Vương Miễn và Cố Tiểu Đồng cùng lúc nhìn Giản Nhất.
Đột nhiên Tiểu Chu thấy chột dạ, nghĩ đến học sinh coi trọng nhất là điểm số, nói không chừng bây giờ Giản Nhất cũng như vậy. Sợ bị cô đánh, Tiểu Chu nhanh chóng yên tĩnh bất bình thường.
Ngay lúc này Giản Nhất lại thoải mái cười nói: “Sao có thể?”
Tiểu Chu sửng sốt, thở phào nhẹ nhõm một hơi, âm thầm nghĩ bây giờ Giản Nhất thật tốt, nếu là trước kia bàn tay đã sớm phang vào đầu hắn.
“Tôi làm bài cũng không tệ lắm đâu, còn trông chờ vào lần thi này để tranh thủ được nghỉ tiết tự học buổi tối đây này.” Giản Nhất cười nói.
“Sao lại không học tiết tự học tối?” Vương Miễn.
“Trông cửa tiệm đó.”
Vương Miễn sững người rồi lại gật đầu, gia đình Giản Nhất bây giờ rất khó khăn, dù công việc làm ăn có thể kiếm đủ tiền nhưng họ vẫn phải trả nợ. Mở quán thì ai cũng làm được, nhưng để kinh doanh lâu dài và phát triển tốt mới thực sự là thử thách lớn cho mỗi một chủ tiệm.
Đối với Giản Nhất hiện tại mà nói, tiệm bánh ngọt quan trọng hơn việc tự học buổi tối, thậm chí là chương trình học tập hàng ngày.
“Khi nào thì có điểm?” Giản Lệnh Hoa cũng hỏi.
“Thứ sáu ạ.” Giản Nhất: “Thứ sáu có điểm, nếu thành tích của con không bị tụt xuống mà còn tiến bộ, như vậy bắt đầu từ cuối tuần trở đi con không cần phải đến tự học buổi tối nữa rồi.”
Giản Lệnh Hoa lại hỏi: “Cái này có làm chậm trễ việc học của con không?”
“Học tập gì chứ?” Tiểu Chu lại chế nhạo, thực chất là có thiện ý, hắn vẫn luôn nhớ Giản Nhất đứng cuối hết lần này đến lần khác, cho rằng kỳ thi trước chỉ là may mắn.”
Vương Miễn tát bốp một cái vào đầu Tiểu Chu: “Ông học ngu không có nghĩa là Giản Nhất cũng vậy.”
Giản Nhất cũng không để ý, đúng lúc này di động vang lên thông báo tin nhắn Wechat.
Lạc Nham: [Bây giờ có thể gọi bánh ngọt không?]
Lạc Nham? Giản Nhất ngây người trong giây lát, cô còn nhớ rõ đây là người đầu tiên đặt giao hàng tận nơi nhưng không thành công, không nghĩ tới anh vẫn quay lại, Giản Nhất nhanh chóng trả lời.
Like. Giản: [Có thể, xin hỏi bạn gọi món gì?]
Lạc Nham: [Một ly cà phê sữa nóng, ba bánh donut.]
Like.Giản: [Xin hỏi bạn có yêu cầu hương vị nào không?]
Lạc Nham: [Vị gì cũng được.]
Like.Giản: [Dạ được, vui lòng gửi địa chỉ giao hàng.]
Lạc Nham: [Chờ một chút.]
Like.Giản: [Được.]
“Chuyện gì vậy?” Giản Lệnh Hoa thấy Giản Nhất vẫn luôn nhìn điện thoại nên hỏi.
“Có đơn đặt hàng ạ.” Giản Nhất.
“Để tôi đi cho.” Tiểu Chu lùa nhanh cơm, cô liền ngăn lại: “Cậu cứ ăn đi, dù sao tôi cũng no rồi, để tôi đi.”
“Chị ơi, chị ăn ít quá.” Cố Tiểu Đồng vừa ăn màn thầu vừa nói.
Giản Nhất mỉm cười nhéo nhéo mặt nhỏ bụ bẫm của cô bé.
Cố Tiểu Đồng tập mãi thành thói quen mà cắn màn thầu.
Giản Nhất đứng dậy nhanh tay pha một ly cà phê sữa, gói cái bánh donut vị chocolate, vị bơ và một cái nguyên vị vào túi, quay lại nói với những người trên bàn ăn: “Cả nhà ăn từ từ, tôi đi giao hàng đây.”
“Chú ý an toàn nhé.” Giản Lệnh Hoa dặn dò.
Cố Tiểu Đồng chạy ra nói: “Chị ơi gặp lại.”
Giản Nhất mỉm cười ấn ngón tay lên môi, thổi cho cô bé một nụ hôn gió. Cố Tiểu Đồng cũng mô phỏng y hệt, cho Giản Nhất một nụ hôn gió, sau đó bàn tay nhỏ bụm miệng cười khúc khích.
Giản Nhất cúi đầu nhìn tin nhắn Lạc Nham gửi đến: “Nếu lúc đến tôi không ở nhà, cứ treo bánh ngọt ở ven tường.”
Like.Giản: [Dạ được.]
Sau đó Giản Nhất không còn nhận được phản hồi nào, cô ngồi lên xe đạp điện chạy đến địa chỉ được chỉ định, rất nhanh đã đến tiểu khu Quân Lan. Đây là một tiểu khu cao cấp, đi vào bên trong là hai dãy biệt thự thẳng tắp, khang trang, sạch sẽ được thiết kế theo phong cách Châu Âu, ẩn hiện giữa những hàng cây xanh mát, vừa lịch sự lại tao nhã. Nếu đem so sánh, thì biệt thự hai tầng ở tiểu khu Nghi Gia chẳng qua chỉ là một căn nhà nhỏ.
Giản Nhất nhanh chóng đi sâu vào trong, cuối cùng cũng tìm được căn nhà số 125 ở cuối khu, đứng trước hàng rào sắt màu đen, Giản Nhất đưa tay bấm chuông cửa, chờ một lúc lâu vẫn không thấy ai, cô gọi vào trong: “Có người không?” Không có người lên tiếng.
Giản Nhất với tay qua hàng rào sắt, treo túi đồ ngọt lên một cái móc đen trên bức tường đá cẩm thạch, sau đó gửi tin nhắn Wechat cho Lạc Nham thông báo một tiếng. Chờ một lúc không có người trả lời, cô quan sát xung quanh, dãy biệt thự này tuy rằng cách đường lớn rất gần, nhưng ngoại trừ chó con ra thì có lẽ không có ai có thể đi vào, vì thế không ở lại nữa mà chạy xe đạp điện rời khỏi tiểu khu.
Xe đạp điện của Giản Nhất vừa ra khỏi, một chiếc Bentley màu đen chạy vào, chú chó nhỏ màu trắng bò lên cửa sổ đang nửa đóng nửa mở, nhìn ra bên ngoài sủa vang.
“Không được kêu.” Lạc Nham ngồi trên ghế lái thấp giọng nói.
“Gâu gâu gâu.” Chú ta vẫn hưng phấn kêu lên.
Lạc Nham nhăn mày đẹp: “Còn sủa nữa ta sẽ đá văng chú mày ra ngoài.” Ngữ khí không nhanh không chậm, rất êm tai nhưng lại khiến chú chó nhỏ ư ử hai tiếng, híp đôi mắt ngập nước, ủy khuất mà thành thật ngồi một chỗ.
Lạc Nham nhanh chóng lái xe vào trong tiểu khu Quân Lan, dắt chó nhỏ đi đến trước căn biệt thự số 125, mới vừa tiến vào đã nhìn thấy trên bờ tường treo một cái túi màu trắng có in logo “Like.Giản”, thiết kế táo bạo lại ấm áp.
Khóe miệng Lạc Nham nhẹ nhàng nhếch lên, vươn tay rút điện thoại ra, ngón tay mảnh khảnh quét qua màn hình gõ vài chữ trả lời: [Đã nhận, cảm ơn.]
Nhận được tin nhắn, Giản Nhất thở phào một hơi nhẹ nhõm, phản hồi: [Cảm ơn đã nếm thử, hoan nghênh lần sau lại đến]. Không có hồi âm.
Giản Nhất ở lại cửa tiệm làm công tác chuẩn bị rồi mới quay lại trường, vừa bước vào lớp đã nhìn thấy các bạn học đang so đáp án các môn thi buổi sáng.
Cô vừa ngồi xuống, bạn ngồi cùng bàn liền cầm bài thi cẩn thận trườn qua hỏi: “Giản Nhất, câu này cậu chọn gì?”
Giản Nhất liếc qua rồi nói: “C”
“yes!” Ngồi cùng bàn nắm tay ăn mừng, lại hỏi: “Còn câu này?”
Giản Nhất đáp: “A”
“yes!”
“Câu này thì sao?”
Giản Nhất: “C”
“yes!”
Khóe miệng Giản Nhất giật giật, hóa ra ngồi cùng bàn xem đáp án của cô là tiêu chuẩn đế đánh giá, quả nhiên, ngồi cùng bàn dơ tay vuốt ve bài thi, hít sâu một hơi nói: “Lần này có thể thi được 50 điểm.”
Giản Nhất: “….”
Các bạn học phía trên trao đổi đáp án với nhau, cho đến khi vào học mới bắt đầu nghiêm túc nghe giảng. Cảm xúc khẩn trương cứ như vậy cho đến thứ sáu, vì sáng thứ sáu có kết quả kiểm tra, mọi người ai cũng đều quan tâm tới điểm số.
Giản Nhất cũng có chút khẩn trương, kỳ thi lần này có liên quan trực tiếp đến vấn đề cô cần hay không cần đến buổi tự học tối. Thật sự cô có thể làm giống nguyên chủ trước kia, không để bất kỳ ai vào mắt cứ vậy không đến buổi học tối, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến vẻ yếu mềm của Giản Lệnh Hoa, cô liền biết bà sẽ đau lòng, kiếp này cô lưu luyến cảm giác yêu thương mà bà mang lại.
Không ít bạn học nghịch ngợm đã chạy đến khu vực giáo viên lớp 12 rình coi nhiều lần.
“Tôi nghe được điểm hóa học của lớp trưởng rồi.” Một bạn học chạy vào lớp hô lớn.
Những học sinh khác vội vàng hỏi: “Bao nhiêu?”
“78 điểm.” Thi tháng các môn lý hóa sinh tối đa 100 điểm.
“Woa, cao quá.”
Lớp trưởng vui mừng khôn xiết.
Đúng lúc này, một nam sinh gầy gò rắn rỏi chạy nhanh vào nói: “Giản Nhất vật lý 100 điểm! 100 điểm!”
100 điểm?
Có lẽ bạn học này quá mức khiếp sợ, thanh âm hơi lớn khiến học sinh lớp 12/1 đi ngang qua cũng nghe thấy.
Nháy mắt đã làn truyền hết toàn bộ lớp 12/1, một mảnh ồn ào.
“100 điểm? Giản Nhất?”
“Đúng vậy, chính là Giản Nhất!”
“Thật hay giả?”
“Là thật! Học sinh hai lớp đều sôi trào.”
“Trời đất, thần linh ơi, chủ nhiệm lớp bọn họ mát lòng mát dạ lắm đây!”
Tưởng Tiếu Tiếu nghe xong sững sờ, giả, nhất định là giả, nguyên hình của Giản Nhất là một đứa vô dụng cơ mà!”
Mặt mũi Tần Hữu Bân trắng bệch, vật lý 100 điểm, không thể nào, cậu ta nhớ rõ trong đề thi giáo viên cố ý ra một câu hỏi bổ sung liên quan đến các lực, ngay cả cậu ta ở bước cuối cùng còn tính thiếu một lực ma sát, làm cho cả câu đều sai hết.
Giản Nhất tính ra được? Làm sao có thể?
Cùng lúc đó trong văn phòng giáo viên, bốn năm thầy cô chủ nhiệm khối tự nhiên đều đang nhìn vào màn hình máy tính, một giáo viên thống kê tổng điểm.
Điểm của Giản Nhất một môn lại một môn tổng kết lại với nhau.
Đường Tâm Ninh càng xem càng vui sướng.
Chủ nhiệm lớp 12/10 cũng trợn mắt há mồm, tên của Tần Hữu Bân sao lại ở dưới Giản Nhất!
Chủ nhiệm Lương mặt mày xanh mét, là học bá, làm sao có thể, làm sao có thể, ông ta từng trước mặt cả lớp tuyên bố Giản Nhất cả đời này sẽ không bao giờ học tốt được, bây giờ là sao, làm sao có thể!
Tất cả học sinh trong lớp nín thở quan sát.
Giản Nhất không nhúc nhích, trong đôi mắt xinh đẹp thâm trầm như hồ nước, lóe lên từng đợt sắc bén lạnh lẽo. Nội tâm thầy Lương không khỏi rùng mình một cái, ông ta chợt nhớ trước kia Giản Nhất từng là một thành phần bất hảo khi còn trong lớp 12/10, cô trực tiếp vác ghế dọa đánh lớp trưởng làm lớp trưởng sợ hãi phát khóc. Nghĩ đến đây, thầy ta âm thầm nuốt nước bọt, không có cách nào để xuống đài.
Học sinh trong lớp 12/2 cũng bị dọa bởi sự chấn tĩnh, lạnh lẽo phát ra trên người Giản Nhất.
“Linh linh linh” chuông vào học đã điểm.
Một loạt tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà vang lên.
Cô chủ nhiệm Đường Tâm Ninh cầm đề thi được niêm phong đi ngang qua lớp học, đến bên cửa sổ Giản Nhất nói một câu: “Cố lên!”
Ánh mắt Giản Nhất chợt lóe rồi bật cười, cô cực kỳ ngoan ngoãn nói với chủ nhiệm Lương: “Được ạ.”
Chủ nhiệm Lương rất bất ngờ, Giản Nhất đồng ý dễ dàng như vậy? Thầm hít một ngụm khí thật sâu, ý thức được điểm này, ông ta mới phát hiện ra mình vừa rồi vô tình sợ Giản Nhất.
Các bạn học trong lớp sửng sốt, Giản Nhất đồng ý rồi?
Giản Nhất đứng dậy, chỉ cầm theo một chiếc bút từ chỗ ngồi đi đến gần bục giảng, cô vừa cúi người, chủ Lương đã giật mình lùi về sau hai bước, chiếc ghế bị kéo phát ra tiếng “két” chói tai, khi định thần lại ông ta mới biết Giản Nhất chỉ là ngồi vào chỗ mà thôi.
Một số học sinh che miệng cười nhạo.
Chủ nhiệm Lương phải mất một lúc lâu mới thoát khỏi cảm xúc chấn động, khôi phục lại phong thái của kẻ làm thầy, lại nhìn Giản Nhất bằng ánh mắt không kiên nhẫn như lúc trước, tựa hồ muốn nói, học tra vẫn hoàn học tra, đầu cơ trục lợi được một lần, còn có thể tới lần thứ hai sao? Để xem cô có thể thi ra bao nhiêu điểm?
Giản Nhất chợt ngẩng đầu cười cười nói: “Thầy Lương, em sẵn sàng ngồi trước tầm mắt của thầy, thầy cũng chỉ cận thị mà thôi.” Một câu “không mù” phía sau Giản Nhất chưa nói.
Chủ nhiệm Lương đột nhiên đỏ bừng mặt, Giản Nhất đây là có ý gì? Muốn công khai đối đầu với ông ta? Muốn thị uy? Hay là muốn lấy điểm thi chính thức để vả mặt hắn sao? Hừ! Không tự lượng sức mình! Chủ nhiệm Lương khịt mũi coi thường không nói tiếp.
Ngược lại với một bụng đầy lửa giận của chủ nhiệm Lương, Giản Nhất lại thực bình thản, nhận được đề thi cô vẫn như cũ xem trước một lần, thiết kế từng bước giải trong đầu sau đó hạ bút viết thông tin cá nhân, bắt đầu làm bài.
Chủ nhiệm Lương ngồi ngắn trên bục giảng, đôi mắt như rada quét qua toàn thể học sinh trong lớp 12/2 không chừa một xó xỉnh nào, cuối cùng dừng lại trên người Giản Nhất.
Soi trên tay Giản Nhất có sạch sẽ hay là viết đáp áp li ti nào đó.
Soi xem trong túi Giản Nhất có tờ giấy vụn nào không.
Soi xem Giản Nhất có hay nhìn đông nhìn tây hay không.
Soi xem Giản Nhất có lén tra điện thoại hay không.
Từ đầu tới cuối Giản Nhất cũng không làm gì khác thường, giống như những học sinh khác nghiêm túc giải đề, ngoại trừ tiếng bút sột soạt trên tờ giấy kiểm tra thì không có bất kì âm thanh nào.
Đôi mắt đục ngầu của chủ nhiệm Lương xuyên qua thấu kính nhìn vào bài thi của Giản Nhất, liếc sang phần câu hỏi trắc nghiệm, ông ta đã cố ý lựa chọn đề tài trích trong “Chính sách thời Chiến quốc” sau đó yêu cầu phân tích, cái này trong sách giáo khoa không hề có nhưng Giản Nhất lại chọn đúng đáp án, chủ nhiệm Lương giật mình, rồi lại nghĩ chẳng qua chó ngáp phải ruồi.
Nên vẫn dùng thái độ khinh thường như cũ mà theo dõi Giản Nhất.
Cho đến khi thi xong môn ngữ văn và sinh học của buổi sáng.
Chủ nhiệm Lương vừa ra khỏi phòng học, Đường Tâm Ninh đã đi tới cười nói: “Thầy Lương, giám thị thật nghiêm khắc nha.”
Chủ nhiệm Lương khịt mũi: “Như vậy mới có thành tích chân thật.”
Đường Tâm Ninh: “Đúng nha, tôi nhớ rõ điều này, cũng mong là thầy không quên.”
Chủ nhiệm Lương phụt ra nụ cười châm chọc.
Đường Tâm Ninh trắng trợn lườm ông ta một cái.
Lớp trưởng lớp 12/2 vô cùng bất bình, đi đến trước bục giảng an ủi Giản Nhất: “Giản Nhất, cậu đứng tức giận, lão Lương vốn nổi tiếng cổ hủ, thầy ta lúc nào cũng cho rằng điểm số là trời, hoàn toàn không theo kịp tố chất giáo dục hiện đại.”
Vỗn dĩ Giản Nhất không tức giận, cô chỉ dị ứng với thái độ của chủ nhiệm Lương với những học sinh yếu kém, cô thực sự muốn kéo ông ta ra mắng cho tỉnh táo lại, nghe được cuộc nói chuyện của Đường Tâm Ninh mới phát hiện lão già họ Lương này nếu có thể bị mắng mà tỉnh, thì đã sớm bị Đường Tâm Ninh chỉnh từ lâu. Cho nên, cô vẫn nên thuận theo, đem sự thật vả cho ông ta tỉnh lại.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút bất bình, lúc này lớp trưởng và ủy viên học tập an ủi càng khiến cô thêm phần ấm lòng, chân thành cười cùng bọn họ: “Cảm ơn.”
Một nụ cười này của Giản Nhất đã thành công thu phục lòng người, mọi người cũng trở nên thoải mái hơn, cùng nhau rời khỏi phòng học nhân tiện bát quái chuyện riêng của chủ nhiệm Lương. Vốn dĩ cô giáo Đường Tâm Ninh muốn kết hôn cùng con trai của thầy Lương, cũng vì ông ta quá cổ hủ làm chậm chễ khiến cô Đường và con trai ông ta đến bây giờ vẫn còn độc thân. Đường Tâm Ninh cũng không còn thuận theo thầy Lương như trước kia, mỗi lần chạm mặt đều châm chọc.
Giản Nhất nghe xong cảm thấy thật đáng tiếc.
Lớp trưởng và ủy viên học tập chuyển sang chủ đề khác, tóm lại là khuyên Giản Nhất không nên tạo áp lực cho bản thân quá nhiều.
Kiếp trước toàn bộ thời gian rảnh của Giản Nhất đều dồn vào chuyện làm việc kiếm học phí, rất ít bạn học và bạn bè, bây giờ cô thực sự hạnh phúc khi nhận được sự quan tâm của người khác mà không cần phải trả bất kỳ cái giá nào.
Tách nhau ra trước cổng trường, Giản Nhất nhanh chóng đi về con phố đại học, ở lại Like.Giản làm việc một lúc, sau đó quay lại trường thi toán buổi chiều và môn hóa buổi tối. Buổi thi chiều và tối không phải Lương chủ nhiệm giám thị, cũng không phải Đường Tâm Ninh mà đổi thành chủ nhiệm lớp 12/6. Cho dù là giáo viên của lớp nào trông thi, thì Giản Nhất đều ngồi tại “chỗ ngồi riêng” gần bục giảng làm bài, khi thi môn toán cô liên tục gọi giáo viên xin giấy nháp.
Giáo viên trông thi vô cùng kinh ngạc, lại nghĩ đến tháng trước Giản Nhất nổi tiếng đến mức nhiều người tin rằng cô có “thủ đoạn” riêng, như bây giờ rất khá, nếu có thể thi tốt thì còn tốt hơn nữa. Các giám thị đối với thái độ làm bài của Giản Nhất âm thầm tán thưởng.
Kỳ thi tháng kết thúc vào buổi sáng thứ tư, ngay khi rời khỏi phòng thi, mọi người sôi nổi tìm người so đáp án, có người hưng phấn, có người chán nản cũng có người thì cảm thấy nhẹ nhõm.
Giản Nhất lách qua từng người, nhưng bị Tưởng Tiếu Tiếu gọi lại: “Giản Nhất.”
Giản Nhất quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Tưởng Tiếu Tiếu: “Lần này cậu thi thế nào? Bị đánh hiện nguyên hình rồi sao?”
Giản Nhất nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, bị đánh hiện nguyên hình.”
Nguyên hình của Giản Nhất kiếp trước chính là một học bá, cô không phải trời sinh đã là một thiên tài, tất cả từ những nỗ lực không ngừng mà ra. Trên đời này sẽ có một hoặc hai người tìm đúng ưu thế của mình, từ đó thuận buồm xuôi gió một bước lên trời. Nhưng đại bộ phận lại phải dựa vào nỗ lực tranh đấu mà đi lên. Cô tự nhận mình là một trong những người “nhất nhì”, đối với phương diện học tập cô đã trả giá rất nhiều cho nên mới có thể nhiều lần đứng ở vị trí thứ nhất trong cuộc thi Olympic toán học ở kiếp trước. Học một thì hiểu mười, đối với những môn học khác cũng không thể làm khó được cô, bởi vậy cô vẫn ổn định ở thành tích đầu bảng cho dù là vừa học vừa làm.
Vậy nên nói là cô đã hiện nguyên hình thành học bá cũng không phải quá đáng, đúng không?
Nhưng Tưởng Tiếu Tiếu không biết điều đó, lại bởi vì Giản Nhất nói lời thành thật mà che miệng cười trộm, thậm chí khi đuổi theo Tần Hữu Bân về nhà, còn lấy chuyện này ra để chế giễu: “Giản Nhất đã thừa nhận cô ta lần này bị đánh trở lại nguyên hình, kỳ thi này các thầy cô giám thị đều xách lên “chỗ ngồi riêng” ngay dưới bục giảng, trước con mắt nhiều người nhìn chằm chằm như thế, cô ta có muốn sao chép cũng không được.” Nói xong, Tưởng Tiếu Tiếu dường như cảm thấy rất buồn cười, vẫn cười không ngừng.
Tần Hữu Bân chỉ cảm thấy tiếng cười của Tưởng Tiếu Tiếu vô cùng chói tai, thêm một chút nữa không chừng sẽ buồn nôn, vội vàng đi về phía trước.
Tưởng Tiếu Tiếu lập tức đuổi kịp: “Hữu Bân.”
Tần Hữu Bân thẳng một đường đi đến đầu con phố đại học của trung tâm thành phố.
Mà Giản Nhất lúc này cũng vừa đến cửa Like.Giản, nhìn thấy Cố Tiểu Đồng đang ngoan ngoãn ngồi trước cửa đua đưa cẳng chân. Lần này cô bé không hề ăn mà cầm một cuốn sách trên tay, bìa sách ghi bốn chứ lớn “Sách báo thiếu nhi.”
“Tiểu Đồng.” Giản Nhất đi lên trước hỏi: “Đọc cái gì vậy?”
“Truyện xưa ạ.”
“Truyện xưa nào?”
“Ngựa con qua sông.”
Giản Nhất hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé: “Em đọc tiếp đi.” Sau đó đi vào trong tiệm: “Mẹ ơi, con về rồi.”
“Đói bụng không con?” Giản Lệnh Hoa rửa ly bên bồn rửa.
“Con không đói.” Thời điểm Giản Nhất tan học cũng là lúc của hàng bận nhất, lúc này đại hộ phận sinh viên đều tan học đi ăn cơm trưa, số lượng người tương đối nhiều hơn bình thường.
Thông thường vào thời điểm này, bốn người trong tiệm đều bận đến một rưỡi chiều, sau đó mới bắt đầu ăn cơm. Mới đầu Giản Nhất cùng mẹ Giản còn gọi cơm hộp ở quán bên cạnh, từ lần trước biết được Cố Trường Dũng có khả năng tỉnh lại, nhưng vì một số loại thuốc không được bảo hiểm y tế chi trả, nên Giản Nhất gợi ý với mẹ Giản mang cơm từ nhà theo, vừa không tốn tiền lại vừa yên tâm, đặc biệt Cố Tiểu Đồng còn nhỏ, ăn đồ ăn bên ngoài thực sự không tốt.
Giản Lệnh Hoa cũng đồng ý.
Buổi sáng hoặc buổi tối ngày hôm trước Giản Nhất và mẹ Giản chia nhau nấu cơm, sau đó đóng gói mang đến Like.Giản làm cơm trưa, hâm nóng bằng lò vi sóng hoặc nồi cơm điện một chút là được. Buổi chiều Giản Lệnh Hoa lại về nhà nấu cơm cho buổi tối, thật sự là tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Lúc này, Giản Nhất vào gian bên cạnh lấy hộp cơm ra, làm nóng từng món trong lò vi sóng, đặt lên bàn ở gian bên cạnh sau đó hướng ra cửa gọi: “Cố Tiểu Đồng, ăn cơm.”
Cố Tiểu Đồng ôm sách thiếu nhi đi vào, nhìn chằm chằm sườn kho, khoai tây chiên tiêu xanh, dưa xào và canh trứng gà trên bàn, cái miệng nhỏ chu ra.
Giản Nhất nhìn cô bé.
Cố Tiểu Đồng vẫn nhìn chằm chằm vào bàn.
Giản Nhất mỉm cười hỏi: “Ăn trước một miếng thịt nhé?”
Cố Tiểu Đồng vội gật đầu không ngừng.
“Đừng nói cho mẹ biết.”
“Dạ dạ.”
Giản Nhất duỗi tay gắp một miếng sườn kho cho vào trong miệng Cố Tiểu Đồng, cô bé nhanh chóng dùng tay nhỏ che miệng lại nhai vội nhai vàng, khuôn mặt nhỏ vì làm chuyện xấu mà cười trộm.
Giản Nhất bật cười.
Giản Lệnh Hoa ở bên ngoài nói vọng vào: “Tiểu Đồng, đừng ăn trước, đợi anh Tiểu Chu về đã.”
Cố Tiểu Đồng tròn mắt nhìn Giản Nhất.
Giản Nhất mỉm cười: “Chỉ lần này thôi, lần sau chúng ta sẽ không làm vậy nữa.”
“Dạ dạ.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.
Một lúc sau, Tiểu Chu huýt sáo chạy xe đạp điện trở về, trước tiệm bánh ngọt không còn ai, Giản Lệnh Hoa mới nói: “Tiểu Chu, ăn cơm thôi.”
“Vào ngay ạ.” Tiểu Chu vui vẻ cất xe đạp điện, rửa sạch tay chạy vào, chào hỏi Giản Nhất sau đó vươn tay bóp mặt Cố Tiểu Đồng, cô bé liền duỗi tay đánh hắn một cái, khiến Tiểu Chu cười hắc hắc.
“Ăn cơm thôi.” Giản Nhất kêu một tiếng.
Giản Lệnh Hoa và Vương Miễn cũng đi vào, năm người cùng nhau ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ ở gian bên cạnh.
Giản Nhất gắp một miếng sườn kho vào bát Cố Tiểu Đồng, cô bé nhai kỹ nuốn chậm, cô lại hỏi một chút về việc kinh doanh trong ngày, Tiểu Chu thao thao bất tuyệt một hồi, thật sự mà nói thì buôn bán không khác ngày hôm qua bao nhiêu.
Một lát sau, Vương Miễn hỏi: “Thi tháng xong rồi à?”
Giản Nhất ‘ừ’ một tiếng.
“Lần trước gặp may, lần này có thể bị tụt hạng không?” Tiểu Chu hỏi.
Ba người mẹ Giản, Vương Miễn và Cố Tiểu Đồng cùng lúc nhìn Giản Nhất.
Đột nhiên Tiểu Chu thấy chột dạ, nghĩ đến học sinh coi trọng nhất là điểm số, nói không chừng bây giờ Giản Nhất cũng như vậy. Sợ bị cô đánh, Tiểu Chu nhanh chóng yên tĩnh bất bình thường.
Ngay lúc này Giản Nhất lại thoải mái cười nói: “Sao có thể?”
Tiểu Chu sửng sốt, thở phào nhẹ nhõm một hơi, âm thầm nghĩ bây giờ Giản Nhất thật tốt, nếu là trước kia bàn tay đã sớm phang vào đầu hắn.
“Tôi làm bài cũng không tệ lắm đâu, còn trông chờ vào lần thi này để tranh thủ được nghỉ tiết tự học buổi tối đây này.” Giản Nhất cười nói.
“Sao lại không học tiết tự học tối?” Vương Miễn.
“Trông cửa tiệm đó.”
Vương Miễn sững người rồi lại gật đầu, gia đình Giản Nhất bây giờ rất khó khăn, dù công việc làm ăn có thể kiếm đủ tiền nhưng họ vẫn phải trả nợ. Mở quán thì ai cũng làm được, nhưng để kinh doanh lâu dài và phát triển tốt mới thực sự là thử thách lớn cho mỗi một chủ tiệm.
Đối với Giản Nhất hiện tại mà nói, tiệm bánh ngọt quan trọng hơn việc tự học buổi tối, thậm chí là chương trình học tập hàng ngày.
“Khi nào thì có điểm?” Giản Lệnh Hoa cũng hỏi.
“Thứ sáu ạ.” Giản Nhất: “Thứ sáu có điểm, nếu thành tích của con không bị tụt xuống mà còn tiến bộ, như vậy bắt đầu từ cuối tuần trở đi con không cần phải đến tự học buổi tối nữa rồi.”
Giản Lệnh Hoa lại hỏi: “Cái này có làm chậm trễ việc học của con không?”
“Học tập gì chứ?” Tiểu Chu lại chế nhạo, thực chất là có thiện ý, hắn vẫn luôn nhớ Giản Nhất đứng cuối hết lần này đến lần khác, cho rằng kỳ thi trước chỉ là may mắn.”
Vương Miễn tát bốp một cái vào đầu Tiểu Chu: “Ông học ngu không có nghĩa là Giản Nhất cũng vậy.”
Giản Nhất cũng không để ý, đúng lúc này di động vang lên thông báo tin nhắn Wechat.
Lạc Nham: [Bây giờ có thể gọi bánh ngọt không?]
Lạc Nham? Giản Nhất ngây người trong giây lát, cô còn nhớ rõ đây là người đầu tiên đặt giao hàng tận nơi nhưng không thành công, không nghĩ tới anh vẫn quay lại, Giản Nhất nhanh chóng trả lời.
Like. Giản: [Có thể, xin hỏi bạn gọi món gì?]
Lạc Nham: [Một ly cà phê sữa nóng, ba bánh donut.]
Like.Giản: [Xin hỏi bạn có yêu cầu hương vị nào không?]
Lạc Nham: [Vị gì cũng được.]
Like.Giản: [Dạ được, vui lòng gửi địa chỉ giao hàng.]
Lạc Nham: [Chờ một chút.]
Like.Giản: [Được.]
“Chuyện gì vậy?” Giản Lệnh Hoa thấy Giản Nhất vẫn luôn nhìn điện thoại nên hỏi.
“Có đơn đặt hàng ạ.” Giản Nhất.
“Để tôi đi cho.” Tiểu Chu lùa nhanh cơm, cô liền ngăn lại: “Cậu cứ ăn đi, dù sao tôi cũng no rồi, để tôi đi.”
“Chị ơi, chị ăn ít quá.” Cố Tiểu Đồng vừa ăn màn thầu vừa nói.
Giản Nhất mỉm cười nhéo nhéo mặt nhỏ bụ bẫm của cô bé.
Cố Tiểu Đồng tập mãi thành thói quen mà cắn màn thầu.
Giản Nhất đứng dậy nhanh tay pha một ly cà phê sữa, gói cái bánh donut vị chocolate, vị bơ và một cái nguyên vị vào túi, quay lại nói với những người trên bàn ăn: “Cả nhà ăn từ từ, tôi đi giao hàng đây.”
“Chú ý an toàn nhé.” Giản Lệnh Hoa dặn dò.
Cố Tiểu Đồng chạy ra nói: “Chị ơi gặp lại.”
Giản Nhất mỉm cười ấn ngón tay lên môi, thổi cho cô bé một nụ hôn gió. Cố Tiểu Đồng cũng mô phỏng y hệt, cho Giản Nhất một nụ hôn gió, sau đó bàn tay nhỏ bụm miệng cười khúc khích.
Giản Nhất cúi đầu nhìn tin nhắn Lạc Nham gửi đến: “Nếu lúc đến tôi không ở nhà, cứ treo bánh ngọt ở ven tường.”
Like.Giản: [Dạ được.]
Sau đó Giản Nhất không còn nhận được phản hồi nào, cô ngồi lên xe đạp điện chạy đến địa chỉ được chỉ định, rất nhanh đã đến tiểu khu Quân Lan. Đây là một tiểu khu cao cấp, đi vào bên trong là hai dãy biệt thự thẳng tắp, khang trang, sạch sẽ được thiết kế theo phong cách Châu Âu, ẩn hiện giữa những hàng cây xanh mát, vừa lịch sự lại tao nhã. Nếu đem so sánh, thì biệt thự hai tầng ở tiểu khu Nghi Gia chẳng qua chỉ là một căn nhà nhỏ.
Giản Nhất nhanh chóng đi sâu vào trong, cuối cùng cũng tìm được căn nhà số 125 ở cuối khu, đứng trước hàng rào sắt màu đen, Giản Nhất đưa tay bấm chuông cửa, chờ một lúc lâu vẫn không thấy ai, cô gọi vào trong: “Có người không?” Không có người lên tiếng.
Giản Nhất với tay qua hàng rào sắt, treo túi đồ ngọt lên một cái móc đen trên bức tường đá cẩm thạch, sau đó gửi tin nhắn Wechat cho Lạc Nham thông báo một tiếng. Chờ một lúc không có người trả lời, cô quan sát xung quanh, dãy biệt thự này tuy rằng cách đường lớn rất gần, nhưng ngoại trừ chó con ra thì có lẽ không có ai có thể đi vào, vì thế không ở lại nữa mà chạy xe đạp điện rời khỏi tiểu khu.
Xe đạp điện của Giản Nhất vừa ra khỏi, một chiếc Bentley màu đen chạy vào, chú chó nhỏ màu trắng bò lên cửa sổ đang nửa đóng nửa mở, nhìn ra bên ngoài sủa vang.
“Không được kêu.” Lạc Nham ngồi trên ghế lái thấp giọng nói.
“Gâu gâu gâu.” Chú ta vẫn hưng phấn kêu lên.
Lạc Nham nhăn mày đẹp: “Còn sủa nữa ta sẽ đá văng chú mày ra ngoài.” Ngữ khí không nhanh không chậm, rất êm tai nhưng lại khiến chú chó nhỏ ư ử hai tiếng, híp đôi mắt ngập nước, ủy khuất mà thành thật ngồi một chỗ.
Lạc Nham nhanh chóng lái xe vào trong tiểu khu Quân Lan, dắt chó nhỏ đi đến trước căn biệt thự số 125, mới vừa tiến vào đã nhìn thấy trên bờ tường treo một cái túi màu trắng có in logo “Like.Giản”, thiết kế táo bạo lại ấm áp.
Khóe miệng Lạc Nham nhẹ nhàng nhếch lên, vươn tay rút điện thoại ra, ngón tay mảnh khảnh quét qua màn hình gõ vài chữ trả lời: [Đã nhận, cảm ơn.]
Nhận được tin nhắn, Giản Nhất thở phào một hơi nhẹ nhõm, phản hồi: [Cảm ơn đã nếm thử, hoan nghênh lần sau lại đến]. Không có hồi âm.
Giản Nhất ở lại cửa tiệm làm công tác chuẩn bị rồi mới quay lại trường, vừa bước vào lớp đã nhìn thấy các bạn học đang so đáp án các môn thi buổi sáng.
Cô vừa ngồi xuống, bạn ngồi cùng bàn liền cầm bài thi cẩn thận trườn qua hỏi: “Giản Nhất, câu này cậu chọn gì?”
Giản Nhất liếc qua rồi nói: “C”
“yes!” Ngồi cùng bàn nắm tay ăn mừng, lại hỏi: “Còn câu này?”
Giản Nhất đáp: “A”
“yes!”
“Câu này thì sao?”
Giản Nhất: “C”
“yes!”
Khóe miệng Giản Nhất giật giật, hóa ra ngồi cùng bàn xem đáp án của cô là tiêu chuẩn đế đánh giá, quả nhiên, ngồi cùng bàn dơ tay vuốt ve bài thi, hít sâu một hơi nói: “Lần này có thể thi được 50 điểm.”
Giản Nhất: “….”
Các bạn học phía trên trao đổi đáp án với nhau, cho đến khi vào học mới bắt đầu nghiêm túc nghe giảng. Cảm xúc khẩn trương cứ như vậy cho đến thứ sáu, vì sáng thứ sáu có kết quả kiểm tra, mọi người ai cũng đều quan tâm tới điểm số.
Giản Nhất cũng có chút khẩn trương, kỳ thi lần này có liên quan trực tiếp đến vấn đề cô cần hay không cần đến buổi tự học tối. Thật sự cô có thể làm giống nguyên chủ trước kia, không để bất kỳ ai vào mắt cứ vậy không đến buổi học tối, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến vẻ yếu mềm của Giản Lệnh Hoa, cô liền biết bà sẽ đau lòng, kiếp này cô lưu luyến cảm giác yêu thương mà bà mang lại.
Không ít bạn học nghịch ngợm đã chạy đến khu vực giáo viên lớp 12 rình coi nhiều lần.
“Tôi nghe được điểm hóa học của lớp trưởng rồi.” Một bạn học chạy vào lớp hô lớn.
Những học sinh khác vội vàng hỏi: “Bao nhiêu?”
“78 điểm.” Thi tháng các môn lý hóa sinh tối đa 100 điểm.
“Woa, cao quá.”
Lớp trưởng vui mừng khôn xiết.
Đúng lúc này, một nam sinh gầy gò rắn rỏi chạy nhanh vào nói: “Giản Nhất vật lý 100 điểm! 100 điểm!”
100 điểm?
Có lẽ bạn học này quá mức khiếp sợ, thanh âm hơi lớn khiến học sinh lớp 12/1 đi ngang qua cũng nghe thấy.
Nháy mắt đã làn truyền hết toàn bộ lớp 12/1, một mảnh ồn ào.
“100 điểm? Giản Nhất?”
“Đúng vậy, chính là Giản Nhất!”
“Thật hay giả?”
“Là thật! Học sinh hai lớp đều sôi trào.”
“Trời đất, thần linh ơi, chủ nhiệm lớp bọn họ mát lòng mát dạ lắm đây!”
Tưởng Tiếu Tiếu nghe xong sững sờ, giả, nhất định là giả, nguyên hình của Giản Nhất là một đứa vô dụng cơ mà!”
Mặt mũi Tần Hữu Bân trắng bệch, vật lý 100 điểm, không thể nào, cậu ta nhớ rõ trong đề thi giáo viên cố ý ra một câu hỏi bổ sung liên quan đến các lực, ngay cả cậu ta ở bước cuối cùng còn tính thiếu một lực ma sát, làm cho cả câu đều sai hết.
Giản Nhất tính ra được? Làm sao có thể?
Cùng lúc đó trong văn phòng giáo viên, bốn năm thầy cô chủ nhiệm khối tự nhiên đều đang nhìn vào màn hình máy tính, một giáo viên thống kê tổng điểm.
Điểm của Giản Nhất một môn lại một môn tổng kết lại với nhau.
Đường Tâm Ninh càng xem càng vui sướng.
Chủ nhiệm lớp 12/10 cũng trợn mắt há mồm, tên của Tần Hữu Bân sao lại ở dưới Giản Nhất!
Chủ nhiệm Lương mặt mày xanh mét, là học bá, làm sao có thể, làm sao có thể, ông ta từng trước mặt cả lớp tuyên bố Giản Nhất cả đời này sẽ không bao giờ học tốt được, bây giờ là sao, làm sao có thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.