Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 33
Tống Hàng Hàng
01/12/2024
Với tình trạng của Kiều Kiều, ngay cả khi cảnh sát đến nhắc nhở, Giang Ly không tin cặp vợ chồng này sẽ thay đổi. Ngược lại, rất có thể họ sẽ trút giận lên đầu Kiều Kiều sau khi cảnh sát rời đi, khiến tình cảnh của cô bé càng tồi tệ hơn.
Để tước quyền nuôi con, điều kiện tiên quyết là cha mẹ phải có hành vi ngược đãi, cố ý hành hạ về thể xác hoặc tinh thần. Những ví dụ mà Giang Ly đọc được đều là những trường hợp cực kỳ tàn nhẫn: cha mẹ trói con, bỏ đói, không chữa bệnh, bắt lao động quá sức, thậm chí dùng nước sôi, lửa nóng, hoặc đ.â.m kim vào cơ thể trẻ.
Giang Ly không thể chắc chắn rằng cha mẹ nuôi của Kiều Kiều có ngày sẽ leo thang hành vi đến mức đó, nhưng cô càng không thể chờ đến khi điều đó xảy ra mới hành động.
Đến lúc đó, mọi thứ đã quá muộn.
Hiện tại, cả thể chất lẫn tinh thần của Kiều Kiều có lẽ đã chịu những tổn thương khó lành.
Ánh mắt Giang Ly không rời khỏi Kiều Kiều, đầu óc cô tập trung suy nghĩ cách giải quyết.
Studio chụp ảnh có rất nhiều người, không chỉ Kiều Kiều mà còn nhiều người mẫu nhí khác đang chụp quảng cáo ở các phòng khác. Những người qua lại đôi lúc liếc nhìn Giang Ly, nhưng không ai lại gần hỏi cô là ai. Tất cả đều ngầm mặc định rằng cô là một người mẫu mới đến.
Từ sáng đến tối, Giang Ly chứng kiến Kiều Kiều liên tục thay đồ, dặm lại lớp trang điểm, làm theo các yêu cầu: đi lại, nhảy, xoay vòng, cười để lộ răng… Cô bé làm việc không ngừng nghỉ.
Đến giờ ăn trưa, mẹ nuôi của Kiều Kiều chỉ đưa cho cô bé một chiếc sandwich nhỏ. Kiều Kiều vốn đã rất đói, ăn ngấu nghiến đến mức bị nghẹn, phải uống liên tục nước suối để nuốt trôi.
Giang Ly chẳng ăn gì vào bữa trưa. Cô nhắn vào nhóm ba người trong ký túc xá, dặn Trần Oánh và Vệ Điềm Điềm giúp mình xin phép nghỉ buổi học chiều.
Vệ Điềm Điềm nhắn lại:
“Không cần xin đâu, thầy Ngụy chưa bao giờ điểm danh cả, yên tâm đi.”
Buổi chiều, Giang Ly tiếp tục ở lại studio, nhìn Kiều Kiều gần như làm việc không ngừng nghỉ. Từ sáng tới trưa, rồi từ trưa đến tối…
Trong khi đó, mẹ nuôi của Kiều Kiều chỉ ngồi chơi điện thoại. Đến mức đau mỏi cả lưng, phải đứng dậy vận động vài lần. Một chiếc sạc dự phòng cũng cạn pin.
Kiều Kiều thì vẫn chụp ảnh.
Giang Ly thấy động tác của Kiều Kiều càng lúc càng cứng nhắc, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhưng cô bé vẫn cố gắng cười trước ống kính.
Đến 9 giờ tối, mẹ nuôi nhận được cuộc gọi từ cô con gái ruột. Giọng của cô bé vang lên rõ ràng và gay gắt trong điện thoại:
“Mẹ! Sao mẹ chưa về nhà vậy!”
“Hôm nay mẹ phải ngủ với con, kể chuyện cho con nghe!”
“Mẹ lúc nào cũng ở với chị! Mẹ chẳng bao giờ ở với con!”
“Mẹ chỉ thích chị thôi, không thích con—ư oa oa oa—”
Mẹ nuôi nhẹ nhàng dỗ dành con gái ruột qua điện thoại. Sau một hồi lâu, bà mới cúp máy. Từ đó, ánh mắt bà nhìn Kiều Kiều càng thêm phần cáu kỉnh.
Từ sáng đến tối, Kiều Kiều đã làm việc cả ngày. Cường độ như vậy ngay cả người lớn cũng khó mà chịu nổi, huống hồ cô bé chỉ mới bảy tuổi, lại gầy yếu.
Cô bé liên tục mắc lỗi, khiến tiến độ chụp ảnh bị kéo dài. Sắc mặt của mẹ nuôi đứng bên cạnh càng lúc càng u ám.
Một lát sau, có lẽ vì không thể chịu nổi nữa, Kiều Kiều rụt rè hỏi:
“Con… con có thể nghỉ một chút được không?”
Nghe vậy, mẹ nuôi lập tức đá một cái vào m.ô.n.g cô bé:
“Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ! Chụp nhanh cho xong để về nhà!”
“Vì mày mà tao phải bỏ việc, cả ngày ở bên cạnh mày, không còn thời gian lo cho em mày. Sáng nào đi làm, em mày cũng chưa dậy. Tối về thì em mày đã ngủ rồi. Mỗi đêm nó đều vừa gọi mẹ vừa khóc mà ngủ đấy!”
“Tất cả là vì mày quá ngu! Sai tới sai lui! Nếu không thì đã chụp xong từ lâu, tao còn có thể tắm rửa cho em mày, kể chuyện cho nó nghe!”
Cú đá của mẹ nuôi không quá mạnh, nhưng Kiều Kiều gầy yếu, cơ thể nhỏ bé lại đã mệt mỏi đến cực hạn. Cô bé bị đá ngã xuống đất, hai tay và đầu gối tiếp đất, tạo thành tư thế phủ phục.
Mẹ nuôi hoảng hốt, vội hỏi:
“Có bị ngã vào mặt không?”
Trong khoảnh khắc mẹ nuôi đá Kiều Kiều, La Bích Phân theo phản xạ lao đến muốn che chở cho cô bé. Nhưng bà chỉ là hồn ma, không thể làm gì được. Chân của mẹ nuôi xuyên qua cơ thể bà, khiến bà chỉ có thể bất lực nhìn Kiều Kiều ngã xuống đất.
Bà cố gắng muốn đỡ Kiều Kiều dậy, nhưng không thể. Đau khổ, bà nhắm chặt mắt.
“Đủ rồi.” Giang Ly nói thầm trong lòng.
Cô nắm lấy chiếc vòng gỗ hoè trên cổ tay La Bích Phân, dẫn bà rời khỏi studio. Trên đường đi, Giang Ly nói với bà:
“Tôi có cách để Kiều Kiều rời khỏi gia đình này, và cũng có cách trừng phạt cặp vợ chồng nhận nuôi cô bé.”
“Nhưng tôi không thể làm một mình, cần sự giúp đỡ của bà.”
La Bích Phân không chút do dự gật đầu:
“Cần tôi làm gì? Gì tôi cũng làm được!”
Giang Ly bảo bà bình tĩnh, hỏi xem bà có sẵn sàng để cô dẫn nhập vào cơ thể mình không. Đồng thời, Giang Ly giải thích rằng nếu nhập hồn, bà sẽ bị cô kiểm soát hoàn toàn và phải tuân theo mọi mệnh lệnh.
Để tước quyền nuôi con, điều kiện tiên quyết là cha mẹ phải có hành vi ngược đãi, cố ý hành hạ về thể xác hoặc tinh thần. Những ví dụ mà Giang Ly đọc được đều là những trường hợp cực kỳ tàn nhẫn: cha mẹ trói con, bỏ đói, không chữa bệnh, bắt lao động quá sức, thậm chí dùng nước sôi, lửa nóng, hoặc đ.â.m kim vào cơ thể trẻ.
Giang Ly không thể chắc chắn rằng cha mẹ nuôi của Kiều Kiều có ngày sẽ leo thang hành vi đến mức đó, nhưng cô càng không thể chờ đến khi điều đó xảy ra mới hành động.
Đến lúc đó, mọi thứ đã quá muộn.
Hiện tại, cả thể chất lẫn tinh thần của Kiều Kiều có lẽ đã chịu những tổn thương khó lành.
Ánh mắt Giang Ly không rời khỏi Kiều Kiều, đầu óc cô tập trung suy nghĩ cách giải quyết.
Studio chụp ảnh có rất nhiều người, không chỉ Kiều Kiều mà còn nhiều người mẫu nhí khác đang chụp quảng cáo ở các phòng khác. Những người qua lại đôi lúc liếc nhìn Giang Ly, nhưng không ai lại gần hỏi cô là ai. Tất cả đều ngầm mặc định rằng cô là một người mẫu mới đến.
Từ sáng đến tối, Giang Ly chứng kiến Kiều Kiều liên tục thay đồ, dặm lại lớp trang điểm, làm theo các yêu cầu: đi lại, nhảy, xoay vòng, cười để lộ răng… Cô bé làm việc không ngừng nghỉ.
Đến giờ ăn trưa, mẹ nuôi của Kiều Kiều chỉ đưa cho cô bé một chiếc sandwich nhỏ. Kiều Kiều vốn đã rất đói, ăn ngấu nghiến đến mức bị nghẹn, phải uống liên tục nước suối để nuốt trôi.
Giang Ly chẳng ăn gì vào bữa trưa. Cô nhắn vào nhóm ba người trong ký túc xá, dặn Trần Oánh và Vệ Điềm Điềm giúp mình xin phép nghỉ buổi học chiều.
Vệ Điềm Điềm nhắn lại:
“Không cần xin đâu, thầy Ngụy chưa bao giờ điểm danh cả, yên tâm đi.”
Buổi chiều, Giang Ly tiếp tục ở lại studio, nhìn Kiều Kiều gần như làm việc không ngừng nghỉ. Từ sáng tới trưa, rồi từ trưa đến tối…
Trong khi đó, mẹ nuôi của Kiều Kiều chỉ ngồi chơi điện thoại. Đến mức đau mỏi cả lưng, phải đứng dậy vận động vài lần. Một chiếc sạc dự phòng cũng cạn pin.
Kiều Kiều thì vẫn chụp ảnh.
Giang Ly thấy động tác của Kiều Kiều càng lúc càng cứng nhắc, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhưng cô bé vẫn cố gắng cười trước ống kính.
Đến 9 giờ tối, mẹ nuôi nhận được cuộc gọi từ cô con gái ruột. Giọng của cô bé vang lên rõ ràng và gay gắt trong điện thoại:
“Mẹ! Sao mẹ chưa về nhà vậy!”
“Hôm nay mẹ phải ngủ với con, kể chuyện cho con nghe!”
“Mẹ lúc nào cũng ở với chị! Mẹ chẳng bao giờ ở với con!”
“Mẹ chỉ thích chị thôi, không thích con—ư oa oa oa—”
Mẹ nuôi nhẹ nhàng dỗ dành con gái ruột qua điện thoại. Sau một hồi lâu, bà mới cúp máy. Từ đó, ánh mắt bà nhìn Kiều Kiều càng thêm phần cáu kỉnh.
Từ sáng đến tối, Kiều Kiều đã làm việc cả ngày. Cường độ như vậy ngay cả người lớn cũng khó mà chịu nổi, huống hồ cô bé chỉ mới bảy tuổi, lại gầy yếu.
Cô bé liên tục mắc lỗi, khiến tiến độ chụp ảnh bị kéo dài. Sắc mặt của mẹ nuôi đứng bên cạnh càng lúc càng u ám.
Một lát sau, có lẽ vì không thể chịu nổi nữa, Kiều Kiều rụt rè hỏi:
“Con… con có thể nghỉ một chút được không?”
Nghe vậy, mẹ nuôi lập tức đá một cái vào m.ô.n.g cô bé:
“Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ! Chụp nhanh cho xong để về nhà!”
“Vì mày mà tao phải bỏ việc, cả ngày ở bên cạnh mày, không còn thời gian lo cho em mày. Sáng nào đi làm, em mày cũng chưa dậy. Tối về thì em mày đã ngủ rồi. Mỗi đêm nó đều vừa gọi mẹ vừa khóc mà ngủ đấy!”
“Tất cả là vì mày quá ngu! Sai tới sai lui! Nếu không thì đã chụp xong từ lâu, tao còn có thể tắm rửa cho em mày, kể chuyện cho nó nghe!”
Cú đá của mẹ nuôi không quá mạnh, nhưng Kiều Kiều gầy yếu, cơ thể nhỏ bé lại đã mệt mỏi đến cực hạn. Cô bé bị đá ngã xuống đất, hai tay và đầu gối tiếp đất, tạo thành tư thế phủ phục.
Mẹ nuôi hoảng hốt, vội hỏi:
“Có bị ngã vào mặt không?”
Trong khoảnh khắc mẹ nuôi đá Kiều Kiều, La Bích Phân theo phản xạ lao đến muốn che chở cho cô bé. Nhưng bà chỉ là hồn ma, không thể làm gì được. Chân của mẹ nuôi xuyên qua cơ thể bà, khiến bà chỉ có thể bất lực nhìn Kiều Kiều ngã xuống đất.
Bà cố gắng muốn đỡ Kiều Kiều dậy, nhưng không thể. Đau khổ, bà nhắm chặt mắt.
“Đủ rồi.” Giang Ly nói thầm trong lòng.
Cô nắm lấy chiếc vòng gỗ hoè trên cổ tay La Bích Phân, dẫn bà rời khỏi studio. Trên đường đi, Giang Ly nói với bà:
“Tôi có cách để Kiều Kiều rời khỏi gia đình này, và cũng có cách trừng phạt cặp vợ chồng nhận nuôi cô bé.”
“Nhưng tôi không thể làm một mình, cần sự giúp đỡ của bà.”
La Bích Phân không chút do dự gật đầu:
“Cần tôi làm gì? Gì tôi cũng làm được!”
Giang Ly bảo bà bình tĩnh, hỏi xem bà có sẵn sàng để cô dẫn nhập vào cơ thể mình không. Đồng thời, Giang Ly giải thích rằng nếu nhập hồn, bà sẽ bị cô kiểm soát hoàn toàn và phải tuân theo mọi mệnh lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.