Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 54
Tống Hàng Hàng
01/12/2024
Những căn nhà này đều nằm ở khu CBD, chỉ cách một con đường là khu dân cư đông đúc. Xung quanh có rất nhiều tòa nhà văn phòng, nên bà Lưu dễ dàng cho thuê hết các căn nhà và kiếm được 500-600 triệu đồng tiền thuê mỗi tháng.
Tuổi già và giàu có khiến bà Dụtrở thành mục tiêu yêu thích của những kẻ lừa đảo.
Lần đầu tiên Nghiêm Trân Hương gặp bà Dụlà trên một chiếc xe buýt của một tổ chức lừa đảo lấy danh nghĩa nông trại làm vỏ bọc. Bà Dụlà một khách hàng trung thành của tổ chức này, mỗi tuần đều đến đó, không chỉ tự mình mua rất nhiều thứ mà còn giới thiệu nhiều bạn bè cùng mua.
Thực tế, bà Dụđã trở thành “tuyến dưới” của tổ chức lừa đảo mà chính bà không hề hay biết. Chỉ đến khi tổ chức bị Nghiêm Trân Hương báo cáo và triệt phá, bà Dụ vẫn không tin đó là lừa đảo.
Sau khi tổ chức bị phá, bà Dụ cảm thấy cô đơn và bắt đầu tham gia nhảy múa tại các sân tập khiêu vũ công cộng. Tuy nhiên, ngay trong nhóm nhảy của bà lại xuất hiện một người phụ nữ trung niên chuyên lừa đảo. Người này lợi dụng việc nhảy múa để làm quen với các bà cụ giàu có nhưng không tỉnh táo, sau đó lấy cớ để rút tiền của họ. Bà Lưu bị thuyết phục đầu tư 200 triệu đồng vào một “sản phẩm tài chính” với lãi suất 16.66%/năm. Sau khi đầu tư, người phụ nữ lừa đảo ngay lập tức biến mất.
Nhóm lừa đảo này cũng bị Nghiêm Trân Hương phát hiện và báo cảnh sát. Khi cảnh sát triệt phá tổ chức, trong đồn, Nghiêm Trân Hương lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của bà Dụ.
Trong khi những nạn nhân khác hỏi cảnh sát liệu có thể lấy lại tiền hay không, bà Dụ lại truy hỏi:
“Người bạn thân của tôi có bị bắt không? Tôi nhất định phải gặp cô ấy! Tôi muốn đích thân hỏi cô ấy, tại sao tôi đối xử tốt với cô ấy như vậy mà cô ấy lại lừa tôi!”
Nghiêm Trân Hương: …
Sau đó, Nghiêm Trân Hương quyết định đi theo bà Dụ và phát hiện rằng chỉ cần ở bên bà cụ, cô sẽ liên tục có cơ hội làm điều tốt.
Cứ như vậy, Nghiêm Trân Hương đã báo cáo những tổ chức bán “bồn ngâm chân từ trường thiên thạch” giá 8888 tệ, những tấm đệm chữa bách bệnh giá 100,000 tệ…
Dần dần, khi hiểu rõ hơn về bà Dụ, Nghiêm Trân Hương nhận ra hoàn cảnh của bà Dụ rất giống với gia đình mình. Điểm khác biệt duy nhất là gia đình bà Dụ giàu có, còn gia đình cô thì nghèo khổ.
Bà Dụ góa chồng từ sớm, một mình nuôi con trai khôn lớn. Con trai bà rất giỏi, từ nhỏ đến lớn luôn đứng đầu lớp và cũng học tại Đại học Z, giống như con trai của bà.
Mặc dù trong mắt Nghiêm Trân Hương, con trai của bà là tốt nhất, nhưng bà cũng không thể phủ nhận rằng, sinh viên đại học Z cách đây 15 năm hiếm có hơn bây giờ rất nhiều.
Một lần, Nghiêm Trân Hương tình cờ gặp bà cụ Dụ và con trai của bà ấy đang cãi nhau. Từ nội dung cuộc cãi vã, bà biết được rằng sau khi tốt nghiệp đại học, con trai bà cụ Dụ cũng từng tự khởi nghiệp, mở một cửa hàng trên Taobao và kinh doanh rất tốt.
Nhưng bà cụ Dụ đã ép con trai đóng cửa hàng Taobao, bắt anh thi vào làm công chức. Đến nay, con trai bà đã làm công chức được hơn mười năm, nhưng cuộc sống của anh lại không giống như kỳ vọng “ổn định và an toàn” của bà cụ Dụ khi ấy.
Tỉnh Z là một tỉnh giàu có. Trong đội ngũ công chức, có không ít người xuất thân từ các gia đình kinh doanh, mở nhà máy, hoặc có cha mẹ giàu có, hoặc vợ/chồng giàu có. Các gia đình giàu có thường thích để con gái, con rể, con trai, hoặc con dâu làm công chức, vì công việc ổn định, có thể diện, và quan trọng nhất là giữ chân được người trẻ, tránh để họ nhàn rỗi, chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền khắp trong và ngoài nước.
Trong số đồng nghiệp của con trai bà cụ Dụ, nhiều người đeo trên tay những chiếc đồng hồ mà giá trị bằng cả 5 năm lương của anh. Tiền lương mỗi tháng của họ chỉ đủ để nuôi xe.
Con trai bà cụ Dụ hoàn toàn không thích công việc của mình, mà công chức lại không được phép làm thêm việc phụ. Vì vậy, sau khi thỏa hiệp với mẹ để làm công chức, mỗi ngày anh đều cảm thấy trống rỗng. Sau giờ làm, anh đi theo các đồng nghiệp giàu có, hòa nhập vào nhóm con nhà giàu, làm quen với những người bạn chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền. Cả người anh như thể hiện lên vẻ chấp nhận “cả đời này cứ sống qua ngày thế này thôi.”
Ăn chơi hưởng thụ vốn dễ khiến người ta đắm chìm, nhất là khi còn trẻ chưa từng trải qua cảm giác sa hoa, và bước vào một tầng lớp hoàn toàn khác. Nhưng dù con trai bà cụ Dụ cũng thuộc nhóm người có tài sản thừa kế từ việc giải tỏa đất đai, gia thế của anh lại không thể so với những người bạn giàu có của mình.
Số tiền lương ít ỏi của con trai bà cụ Dụ tất nhiên không đủ để anh tiêu xài như những người bạn giàu có kia, nên anh liên tục xin tiền từ mẹ mình.
Càng ngày số tiền anh xin càng nhiều, và khi bà cụ Dụ không thể đáp ứng được nữa, hai mẹ con thường xuyên cãi vã.
Tuổi già và giàu có khiến bà Dụtrở thành mục tiêu yêu thích của những kẻ lừa đảo.
Lần đầu tiên Nghiêm Trân Hương gặp bà Dụlà trên một chiếc xe buýt của một tổ chức lừa đảo lấy danh nghĩa nông trại làm vỏ bọc. Bà Dụlà một khách hàng trung thành của tổ chức này, mỗi tuần đều đến đó, không chỉ tự mình mua rất nhiều thứ mà còn giới thiệu nhiều bạn bè cùng mua.
Thực tế, bà Dụđã trở thành “tuyến dưới” của tổ chức lừa đảo mà chính bà không hề hay biết. Chỉ đến khi tổ chức bị Nghiêm Trân Hương báo cáo và triệt phá, bà Dụ vẫn không tin đó là lừa đảo.
Sau khi tổ chức bị phá, bà Dụ cảm thấy cô đơn và bắt đầu tham gia nhảy múa tại các sân tập khiêu vũ công cộng. Tuy nhiên, ngay trong nhóm nhảy của bà lại xuất hiện một người phụ nữ trung niên chuyên lừa đảo. Người này lợi dụng việc nhảy múa để làm quen với các bà cụ giàu có nhưng không tỉnh táo, sau đó lấy cớ để rút tiền của họ. Bà Lưu bị thuyết phục đầu tư 200 triệu đồng vào một “sản phẩm tài chính” với lãi suất 16.66%/năm. Sau khi đầu tư, người phụ nữ lừa đảo ngay lập tức biến mất.
Nhóm lừa đảo này cũng bị Nghiêm Trân Hương phát hiện và báo cảnh sát. Khi cảnh sát triệt phá tổ chức, trong đồn, Nghiêm Trân Hương lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của bà Dụ.
Trong khi những nạn nhân khác hỏi cảnh sát liệu có thể lấy lại tiền hay không, bà Dụ lại truy hỏi:
“Người bạn thân của tôi có bị bắt không? Tôi nhất định phải gặp cô ấy! Tôi muốn đích thân hỏi cô ấy, tại sao tôi đối xử tốt với cô ấy như vậy mà cô ấy lại lừa tôi!”
Nghiêm Trân Hương: …
Sau đó, Nghiêm Trân Hương quyết định đi theo bà Dụ và phát hiện rằng chỉ cần ở bên bà cụ, cô sẽ liên tục có cơ hội làm điều tốt.
Cứ như vậy, Nghiêm Trân Hương đã báo cáo những tổ chức bán “bồn ngâm chân từ trường thiên thạch” giá 8888 tệ, những tấm đệm chữa bách bệnh giá 100,000 tệ…
Dần dần, khi hiểu rõ hơn về bà Dụ, Nghiêm Trân Hương nhận ra hoàn cảnh của bà Dụ rất giống với gia đình mình. Điểm khác biệt duy nhất là gia đình bà Dụ giàu có, còn gia đình cô thì nghèo khổ.
Bà Dụ góa chồng từ sớm, một mình nuôi con trai khôn lớn. Con trai bà rất giỏi, từ nhỏ đến lớn luôn đứng đầu lớp và cũng học tại Đại học Z, giống như con trai của bà.
Mặc dù trong mắt Nghiêm Trân Hương, con trai của bà là tốt nhất, nhưng bà cũng không thể phủ nhận rằng, sinh viên đại học Z cách đây 15 năm hiếm có hơn bây giờ rất nhiều.
Một lần, Nghiêm Trân Hương tình cờ gặp bà cụ Dụ và con trai của bà ấy đang cãi nhau. Từ nội dung cuộc cãi vã, bà biết được rằng sau khi tốt nghiệp đại học, con trai bà cụ Dụ cũng từng tự khởi nghiệp, mở một cửa hàng trên Taobao và kinh doanh rất tốt.
Nhưng bà cụ Dụ đã ép con trai đóng cửa hàng Taobao, bắt anh thi vào làm công chức. Đến nay, con trai bà đã làm công chức được hơn mười năm, nhưng cuộc sống của anh lại không giống như kỳ vọng “ổn định và an toàn” của bà cụ Dụ khi ấy.
Tỉnh Z là một tỉnh giàu có. Trong đội ngũ công chức, có không ít người xuất thân từ các gia đình kinh doanh, mở nhà máy, hoặc có cha mẹ giàu có, hoặc vợ/chồng giàu có. Các gia đình giàu có thường thích để con gái, con rể, con trai, hoặc con dâu làm công chức, vì công việc ổn định, có thể diện, và quan trọng nhất là giữ chân được người trẻ, tránh để họ nhàn rỗi, chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền khắp trong và ngoài nước.
Trong số đồng nghiệp của con trai bà cụ Dụ, nhiều người đeo trên tay những chiếc đồng hồ mà giá trị bằng cả 5 năm lương của anh. Tiền lương mỗi tháng của họ chỉ đủ để nuôi xe.
Con trai bà cụ Dụ hoàn toàn không thích công việc của mình, mà công chức lại không được phép làm thêm việc phụ. Vì vậy, sau khi thỏa hiệp với mẹ để làm công chức, mỗi ngày anh đều cảm thấy trống rỗng. Sau giờ làm, anh đi theo các đồng nghiệp giàu có, hòa nhập vào nhóm con nhà giàu, làm quen với những người bạn chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền. Cả người anh như thể hiện lên vẻ chấp nhận “cả đời này cứ sống qua ngày thế này thôi.”
Ăn chơi hưởng thụ vốn dễ khiến người ta đắm chìm, nhất là khi còn trẻ chưa từng trải qua cảm giác sa hoa, và bước vào một tầng lớp hoàn toàn khác. Nhưng dù con trai bà cụ Dụ cũng thuộc nhóm người có tài sản thừa kế từ việc giải tỏa đất đai, gia thế của anh lại không thể so với những người bạn giàu có của mình.
Số tiền lương ít ỏi của con trai bà cụ Dụ tất nhiên không đủ để anh tiêu xài như những người bạn giàu có kia, nên anh liên tục xin tiền từ mẹ mình.
Càng ngày số tiền anh xin càng nhiều, và khi bà cụ Dụ không thể đáp ứng được nữa, hai mẹ con thường xuyên cãi vã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.