Chương 70: CHUYỂN BIẾN
Hiểu Bạo
25/11/2016
Edit: Mymy
Beta: girl_sms
Nghe được Tằng Khả Hận nói vậy, Bạch Lâm lên lầu xem Trì Thanh như thế nào. Chẳng qua nàng muốn cùng Trì Thanh ở một chỗ chứ không phải muốn theo sát đối phương. Đứng trước cửa phòng, Bạch Lâm bồi hồi, muốn gõ cửa rồi lại thu tay lại.
Mười phút trôi qua, Bạch Lâm vẫn đứng đó do dự không gõ cửa. Ngay lúc Bạch Lâm lấy hết dũng khí gõ cửa, thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Nhìn khuôn mặt kia, Bach Lâm vội vàng thu tay lại, sợ là không cẩn thận đánh trúng Trì Thanh.
“Vào đi.’
Đem bộ dáng kia thu vào trong mắt, Trì Thanh xoay người hướng vào phòng, ánh mắt hết sức nhu hòa. Kỳ thật, từ lúc Bạch Lâm đứng trước cửa Trì Thanh đã biết.
Nhiều năm tập võ, Trì Thanh đối với tiếng bước chân rất nhạy cảm. Bạch Lâm cũng tập võ từ nhỏ nên tiếng động di chuyển của nàng rất ổn định, nhưng do chân trái nàng bị thương nên mọi sức nặng thân thể đều dồn về chân phải. Có thể nói, Trì Thanh dễ dàng nhận biết được tiếng bước chân của Bạch Lâm.
Ở trong phòng, nghe đối phương ở ngoài cửa bồi hồi vài lần tới gần rồi lại lui, Trì Thanh cũng không yên gì. Hai người trải qua tối hôm đó, mặc dù tình cảm có tăng, nhưng cũng không tránh khỏi khó xử.
Vừa rồi ở bàn ăn, nếu không phải Tằng Khả Hận nhiều lần làm ra nhiều trò, Trì Thanh e rằng sẽ không chủ động lên tiếng cùng Bạch Lâm, thậm chí ngay cả quang minh chính đại nhìn đối phương cũng không có dũng khí. Trì Thanh thừa nhận nàng là người ích kỉ nhỏ mọn , nhưng cũng lại rất yếu đuối.
Rõ ràng nàng chủ động làm ra cái chuyện này, nay trái lại còn không quan tâm đế ý đối phương. Mỗi khi nhìn ánh mắt chờ mong của Bạch Lâm, còn thêm chuyện bị chính mình thương tổn, bao nhiêu thất vọng cùng khổ sở hiện trên mặt, Trì Thanh cũng đâu thoải mái. Lòng nàng đâu phải bằng sắt, nàng đau lòng vì Bạch Lâm, càng áy náy và cảm thấy bế tắc.
Trì Thanh biết rõ chính mình không thể phóng túng làm vậy nữa, nên để Bạch Lâm tự do, cũng như cho chính mình con đường sống. Các nàng không thể ở cùng một chỗ, mà Bạch Lâm có thể lựa chọn cho mình một người tốt hơn. Cho dù là Tịch Khanh Nhược, cũng tốt hơn so với nàng rất nhiều.
“Có việc sao?”
Ngồi ở sopha, Trì Thanh khẽ hỏi
“Không có gì, ta chỉ muốn xem ngươi còn giận không thôi”
Không khí yên tĩnh ngập phòng, Bạch Lâm cảm thấy có chút khó chịu, cố nén lại không nói gì, cẩn thận nhìn Trì Thanh.
“Giận? Ta vì cái gì lại phải giận?”
Bạch Lâm không dám nhìn Trì Thanh, nhưng thật ra từ lúc nàng vào đây, tầm mắt Trì Thanh vẫn đặt trên người nàng. Nhìn người này ở nhà mà mặc áo lông cao cổ , có lẽ, chỉ có hai nàng hiểu Bạch Lâm vì cái gì lại mặc áo như vậy.
Đối với những chuyện mình đã làm, tuy rằng Trì Thanh cảm thấy thực có lỗi với Bạch Lâm, nhưng nàng không hối hận. Cho dù thêm một cơ hội nữa, nàng cũng sẽ làm như vậy. Chỉ là, nhìn vết hôn ngân do chính mình gây ra, mà đã khiến bộ dáng Bạch Lâm thay đổi như vậy, Trì Thanh không biết Bạch Lâm có phát hiện ra không. Dù sao dấu vết kia thật sự làm người ta nghi ngờ.
Nhưng mặc kệ Bạch Lâm có phát hiện hay không, hoặc là tình cảm của nàng đối với mình như thế nào, tất cả đều không nằm trong phạm vi lo lắng của Trì Thanh. Điều Trì Thanh đang lo là nghĩ cách giải quyết chuyện Bạch Quân. Đợi khi giết được Bạch Quân, thay cha mẹ cùng Trì Hi báo thù, nàng sẽ rời đi, rời xa nơi làm nàng thương tâm. Đến lúc đó, Bạch Lâm sẽ chỉ còn trong trí nhớ của nàng, chôn sâu dưới đáy lòng.
Nghe Trì Thanh không nói gì, Bạch Lâm nhất thời cũng không nói gì, mắt thấy đối phương muốn lấy hộp thuốc lá, tựa hồ như muốn hút. Nhìn cái gạc tàn đầy mẩu thuốc, Bạch Lâm tiến lên giữ lại tay Trì Thanh, lắc đầu
‘Đừng hút thuốc nhiều, không tốt cho sức khỏe’
Cái chạm tay của Bạch Lâm chỉ là vô tình, theo phản ứng mà thôi. Nhưng thời khắc đó, đối phương như bị điện giật, rất nhanh rút tay lại. Hành động này làm cho tâm trạng Bạch Lâm chùn xuống, nàng ngơ ngác nhìn hộp thuốc đang trong tay mình, ở trong lòng cười khổ. Quả nhiên, bản thân mình bị nàng chán ghét đến vậy.
Mắt thấy Bạch Lâm ảm đạm buồn bã, trong lòng Trì Thanh bỗng thấy hối hận và đau lòng. Trì Thanh không biết vừa rồi bị gì mà Bạch Lâm vừa chạm vào là khiến nàng nghĩ ngay đến những việc nàng đã làm tối đó. Chăm chú nhìn người trước mặt mình cúi thấp đầu như thể đã phạm tội lớn, Trì Thanh đau xót, không chút suy nghĩ đứng lên, đem người kia ôm vào lòng.
Giờ khắc này, chẳng cần ngôn ngữ hay lời nói giải thích nào cả, chỉ một không gian im lặng, không ai quấy rầy, hai người ở cùng một chỗ, hai thân thể ôm chặt lấy nhau, đã đủ làm tâm rung động.
Bạch Lâm không nghĩ tới Trì Thanh sẽ ôm mình, nàng thậm chí ngay cả thời gian ngạc nhiên cũng không có, thì đã bị đối phương ôm lấy, hoàn toàn mất hồn.
Hưởng thụ cái ôm bất ngờ, trong lòng Bạch Lâm như được ăn mật ngọt, vừa rồi còn bị đối phương làm cho đau đớn, giờ phút này mọi thứ như tan biến.
Đã nhiều lần Bạch Lâm cảm thấy mình yêu rất hèn mọn, muốn cho đi những cũng cần nhận lại. Nhưng mỗi khi nghĩ đến như vậy, nàng đều đặt mình vào vị trí của Trì Thanh mà suy nghĩ, vì Trì Thanh mà cảm thấy đau lòng. Nữ nhân vốn thanh thản, không nên có cuộc sống như bây giờ, chỉ vì mình mà cuộc sống của nàng ta bị đảo lộn.
Nếu không gặp Bạch Quân, nàng nhất định sẽ là một nữ sinh yêu đời. Học tiểu học, trung học, đai học, rồi trưởng thành ra ngoài xã hội. Nàng có ngoại hình xuất chúng, lại thiện lương, cũng sẽ có người yêu nàng, và sẽ có những đứa nhỏ nàng sinh ra và yêu thương chúng. Nhưng Bạch Quân đã hủy hoại nàng tất cả, sinh ra mình, sự có mặt của mình không khác gì một sự sỉ nhục.
Bạch Lâm biết ơn Trì Thanh đã cho nàng sinh mạng, và cũng đau lòng vì Trì Thanh. Có một số việc đã được định sẵn, mình yêu thương Trì Thanh, yêu người đã cho mình một sinh mệnh, đây không phải lỗi của ai, mà do tình cảm đã làm khổ mình. Nếu ông trời trừng phạt, Bạch Lâm nguyện gánh hết đau khổ, chỉ hi vọng Trì Thanh có thể được bình yên.
‘Ôi chao ! Ta đã phá hỏng nhã ứng của hai ngươi, các ngươi cứ tiếp tục, đừng để ý đến ta’
Bỗng nhiên thanh âm của Tô Ngạo Ngưng làm phá vỡ không khí yên tĩnh của hai người. Thấy nàng ta vào mà không hề gõ cửa, Trì Thanh nhíu mày, nhưng tay không buông Bạch Lâm ra, mà đỡ thắt lưng người kia ngồi xuống ghế sofa.
‘Có việc ?’
Giọng nói Trì Thanh rất sắc bén, bất mãn trong lòng tuôn ra hết. Thấy nàng ngồi đó ôm Bạch Lâm, còn coi trọng cả bản thân. Tô Ngạo Ngưng có chút hoang mang, nhìn chăm chú vào Bạch Lâm, rồi tầm mắt dừng lại ở bên hông Bạch Lâm, trên đó là bàn tay của Trì Thanh.
‘Đương nhiên là có việc, không có việc sao ta dám tìm ngươi ?’
Tô Ngạo Ngưng cười nói, đem đống văn kiện trên tay đặt lên bàn. Mắt nhìn Bạch Lâm, miệng muốn nói gì đó. Trì Thanh chẳng những hiểu được, mà còn lấy văn kiện, ngồi vào chỗ kế bên Bạch Lâm.
‘Nàng không phải người ngoài.’
‘Ngươi khẳng định ?’
Nghe Trì Thanh nói, Tô Ngạo Ngưng đưa cái nhìn sắc bén lên người Bạch Lâm, nhưng vẫn tỏ thái độ bình thường.
‘Như thế nào ? Ngươi cảm thấy nàng có thể phản bội ta ?’
Thấy Tô Ngạo Ngưng nhìn chằm chằm Bạch Lâm, Trì Thanh bất mãn hỏi. Nàng không thích người khác đối xử như vậy với Bạch Lâm, khiến nàng có cảm giác như người của mình bị khi dễ.
‘Nếu các người có chuyện cần bàn, ta có thể tránh đi’
Bạch Lâm không ngu ngốc, nàng nhìn ra được vì sao Tô Ngạo Ngưng và Trì Thanh tranh chấp. Nàng nói xong liền đứng dậy, lại bị Tô Ngạo Ngưng đến trước mặt ngăn lại.
‘Nếu Tiểu Thanh Thanh đã nói vậy, ta cũng không để ý nữa. Nhưng về chuyện lúc trước, ta muốn người trả lời mấy vấn đề, có thể chứ ?’
‘Được’
Bạch Lâm ngắn gọn trả lời, tựa hồ như không xem khí thế bức người của Tô Ngạo Ngưng để vào mắt
‘Tốt, ta hỏi ngươi, vì cái gì ngươi rời đi lâu như vậy, Bạch Quân đều không tìm ngươi hoặc là có động tĩnh gì. Theo ta biết ngươi rời đi năm năm, đều ở bên cạnh hắn, cũng làm con gái hắn, hẳn là giúp hắn làm không ít việc không sạch sẽ’
Những gì Tô Ngạo Ngưng hỏi, cũng là những gì trong lòng Trì Thanh muốn biết. Thật ra, nàng muốn biết năm năm nay Bạch Lâm đã làm gì, vì cái gì bị mình đem về đây mà Bạch Quân vẫn không có chút động tĩnh. Trì Thanh vẫn ngầm cho người điều tra, nhưng những lúc vừa có chút manh mối thì lại bị gián đoạn, như có người cố ý làm vậy. Làm cho nàng không thể biết được Bạch Lâm đã làm gì trong những năm này.
Nhưng càng như vậy, Trì Thanh lại càng hoài nghi. Sở dĩ nàng vẫn để tâm chuyện năm năm nay Bạch Lâm đã làm gì không phải vì hoài nghi, mà đơn thuần là muốn biết. Nói cách khác, cho dù không ở bên cạnh ngươi nhưng cũng phải biết được mọi động tĩnh của ngươi, không hơn không kém.
‘Đúng là năm năm qua ta đều làm việc cho Bạch Quân, không phải là việc quang minh chính đại. Lúc đó ta bất đắc dĩ, chỉ có làm vậy ta mới bảo vệ được tính mạng. Về phần vì sao hắn vẫn chưa tìm ta, Tô tiểu thư cảm thấy ta là loại người đáng để hắn bận tâm sao, đáng để hắn gây sự sao ?’
Bạch Lâm trả lời Tô Ngạo Ngưng chẳng những không nhã nhặn như mọi ngày, mà ngược lại là khí thế bức người. Nhìn ánh mắt thâm trầm của nàng, Tô Ngạo Ngưng nhún vai, không thèm nhắc lại, cả Trì Thanh cũng trầm mặc.
‘Thật có lỗi, ta nghĩ.. ta không cần ở lại chỗ này’
Bạch Lâm nói xong, đứng dậy đi, lần này ngăn nàng lại không phải là Tô Ngạo Ngưng mà là Trì Thanh. Tay bị đối phương nắm lấy, Bạch Lâm quay đầu lại thấy Trì Thanh đang nhìn mình, trong ánh mắt lộ vẻ hoang mang và lo lắng.
‘Ở lại đi’
Có lẽ, hai từ này của Trì Thanh đối với người khác mà nói nó thật đơn giản, nhưng đối với Bạch Lâm như thể được ban ơn, khiến nàng cảm thấy tốt đẹp, vui sướng hít thở không thông. Cảm giác Trì Thanh đem lại cho Bạch Lâm là như thế, nàng chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Trì Thanh, lần này cũng không ngoại lệ.
‘Tốt, ta đây đã nói. Về nhiệm vụ lần này, Boss rất quan tâm, trọng yếu là đối phó Bạch Quân. Căn cứ tư liệu nhận được, cuối năm nay Bạch Quân sẽ tổ chức một hội từ thiện đấu giá, mà tiền đấu giá đều cống hiến cho cô nhi viện’
‘Ngoài mặt là thiện ý, nhưng bên trong là ngầm làm chuyện xấu. Nghe nói lần này toàn mời khách quý, ngoài giới truyền thông cùng một số người có danh tiếng, còn có đồng bọn của hắn. Nói đúng hơn là lần đấu giá này, có một nửa là người của Bạch Quân. Theo lý thuyết, đây là sân nhà của hắn, toàn là người của hắn, không lo người ta bàn tán’
‘Nhưng khả nghi ở chỗ, những người hắn mời đều trong hắc đạo, thật dễ làm cho người ta hoài nghi động cơ của hắn. Boss nói, có thể Bạch Quân muốn mượn việc đấu giá lần này làm cơ hội liên hợp những băng nhóm để đối phó tổ chức chúng ta’
‘Càng nghe càng cảm thấy chẳng phải chuyện gì tốt’
Nghe Tô Ngạo Ngưng nói xong, Trì Thanh nhíu mày nói, còn Bạch Lâm thì vẫn nhìn vào tư liệu trên tay.
‘Đúng vậy, không phải chuyện tốt, việc chúng ta có thể làm là biến chuyện không tốt thành chuyện tốt. Trà trộn vào hội đấu giá, vạch trần tội ác của Bạch Quân. Làm như vậy sẽ ảnh hưởng danh dự hắn, giống như mất đi cánh tay phải, sẽ dễ đối phó với hắn hơn’
‘Được, thời gian không còn sớm, người có thể đi’
Vừa nói xong chuyện cần nói, Trì Thanh liền đuổi người.
‘Nè, Tiểu Thanh Thanh, ngươi sao có thể làm như vậy a ? Ngươi không lưu ta ở lại sao ?’
‘Ta cảm thấy người không thiếu chỗ lưu lại’
‘Ghét nhất là nữ nhân xuống giường không nhận người’
Tô Ngạo Ngưng bất mãn nói xong, cuối cùng còn không quên véo mặt Bạch Lâm, xong rồi mới đứng dậy đi.
Bỗng nhiên bị véo vào mặt, Bạch Lâm đang chăm chú xem tư liệu bỗng giật mình ngơ ngác, đến khi phản ứng lại thì Tô Ngạo Ngưng đã bước ra cửa phòng, mà gương mặt trắng nõn của nàng cũng đã hồng hồng.
Bạch Lâm cứ thế ngơ ngác xoa mặt mình, thật không hiểu nổi rõ ràng mặt nàng có bao nhiêu thịt để véo đâu. Vì cái gì trong một ngày hết bị Tằng Khả Hận véo mặt, giờ lại đến Tô Ngạo Ngưng. Bạch Lâm vẫn đăm chiêu suy nghĩ, không phát hiện giờ phút này bộ dạng của mình có bao nhiêu đáng yêu, còn bên cạnh Trì Thanh nhìn nàng ôn nhu cỡ nào.
‘Ngây ngốc cái gì ?’
Qua hồi lâu, Trì Thanh mở miệng, Bạch Lâm mới nhớ tới mình còn đang ở trong phòng đối phương.
‘Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi. Thời gian không còn sớm, người sớm nghỉ ngơi một chút, ta về phòng’
Tô Ngạo Ngưng đã đi, việc cũng đã nói xong, Bạch Lâm cũng không còn lí do gì để ở lại, mặc dù nàng rất muốn được ở trong phòng Trì Thanh.
‘Đừng quên uống thuốc’
Giờ phút này Trì Thanh cũng không keo kiệt mà thể hiện quan tâm với Bạch Lâm , dặn dò ân cần.
‘Được, ngủ ngon’
Cùng Trì Thanh chúc ngủ ngon xong, Bạch Lâm liền rời phòng. Mới ra khỏi cửa nàng liền thấy Tằng Khả Hận, bỗng nhiên nghĩ đến, khi nãy các nàng nói chuyện, tựa hồ đã quên khóa cửa.
‘Bạch Lâm bỏ đại tỷ mà đi ra sao? Như thế nào ? Có nghe lời ta nói lời ngon ngọt với nàng không ?’
PS: May mà nhờ chế Hận mới có được chút ngọt :”> Nhưng vẫn muốn Thanh mama phải ăn dấm chua huhu :(( Tự thấy bản thân độc ác =))
Beta: girl_sms
Nghe được Tằng Khả Hận nói vậy, Bạch Lâm lên lầu xem Trì Thanh như thế nào. Chẳng qua nàng muốn cùng Trì Thanh ở một chỗ chứ không phải muốn theo sát đối phương. Đứng trước cửa phòng, Bạch Lâm bồi hồi, muốn gõ cửa rồi lại thu tay lại.
Mười phút trôi qua, Bạch Lâm vẫn đứng đó do dự không gõ cửa. Ngay lúc Bạch Lâm lấy hết dũng khí gõ cửa, thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Nhìn khuôn mặt kia, Bach Lâm vội vàng thu tay lại, sợ là không cẩn thận đánh trúng Trì Thanh.
“Vào đi.’
Đem bộ dáng kia thu vào trong mắt, Trì Thanh xoay người hướng vào phòng, ánh mắt hết sức nhu hòa. Kỳ thật, từ lúc Bạch Lâm đứng trước cửa Trì Thanh đã biết.
Nhiều năm tập võ, Trì Thanh đối với tiếng bước chân rất nhạy cảm. Bạch Lâm cũng tập võ từ nhỏ nên tiếng động di chuyển của nàng rất ổn định, nhưng do chân trái nàng bị thương nên mọi sức nặng thân thể đều dồn về chân phải. Có thể nói, Trì Thanh dễ dàng nhận biết được tiếng bước chân của Bạch Lâm.
Ở trong phòng, nghe đối phương ở ngoài cửa bồi hồi vài lần tới gần rồi lại lui, Trì Thanh cũng không yên gì. Hai người trải qua tối hôm đó, mặc dù tình cảm có tăng, nhưng cũng không tránh khỏi khó xử.
Vừa rồi ở bàn ăn, nếu không phải Tằng Khả Hận nhiều lần làm ra nhiều trò, Trì Thanh e rằng sẽ không chủ động lên tiếng cùng Bạch Lâm, thậm chí ngay cả quang minh chính đại nhìn đối phương cũng không có dũng khí. Trì Thanh thừa nhận nàng là người ích kỉ nhỏ mọn , nhưng cũng lại rất yếu đuối.
Rõ ràng nàng chủ động làm ra cái chuyện này, nay trái lại còn không quan tâm đế ý đối phương. Mỗi khi nhìn ánh mắt chờ mong của Bạch Lâm, còn thêm chuyện bị chính mình thương tổn, bao nhiêu thất vọng cùng khổ sở hiện trên mặt, Trì Thanh cũng đâu thoải mái. Lòng nàng đâu phải bằng sắt, nàng đau lòng vì Bạch Lâm, càng áy náy và cảm thấy bế tắc.
Trì Thanh biết rõ chính mình không thể phóng túng làm vậy nữa, nên để Bạch Lâm tự do, cũng như cho chính mình con đường sống. Các nàng không thể ở cùng một chỗ, mà Bạch Lâm có thể lựa chọn cho mình một người tốt hơn. Cho dù là Tịch Khanh Nhược, cũng tốt hơn so với nàng rất nhiều.
“Có việc sao?”
Ngồi ở sopha, Trì Thanh khẽ hỏi
“Không có gì, ta chỉ muốn xem ngươi còn giận không thôi”
Không khí yên tĩnh ngập phòng, Bạch Lâm cảm thấy có chút khó chịu, cố nén lại không nói gì, cẩn thận nhìn Trì Thanh.
“Giận? Ta vì cái gì lại phải giận?”
Bạch Lâm không dám nhìn Trì Thanh, nhưng thật ra từ lúc nàng vào đây, tầm mắt Trì Thanh vẫn đặt trên người nàng. Nhìn người này ở nhà mà mặc áo lông cao cổ , có lẽ, chỉ có hai nàng hiểu Bạch Lâm vì cái gì lại mặc áo như vậy.
Đối với những chuyện mình đã làm, tuy rằng Trì Thanh cảm thấy thực có lỗi với Bạch Lâm, nhưng nàng không hối hận. Cho dù thêm một cơ hội nữa, nàng cũng sẽ làm như vậy. Chỉ là, nhìn vết hôn ngân do chính mình gây ra, mà đã khiến bộ dáng Bạch Lâm thay đổi như vậy, Trì Thanh không biết Bạch Lâm có phát hiện ra không. Dù sao dấu vết kia thật sự làm người ta nghi ngờ.
Nhưng mặc kệ Bạch Lâm có phát hiện hay không, hoặc là tình cảm của nàng đối với mình như thế nào, tất cả đều không nằm trong phạm vi lo lắng của Trì Thanh. Điều Trì Thanh đang lo là nghĩ cách giải quyết chuyện Bạch Quân. Đợi khi giết được Bạch Quân, thay cha mẹ cùng Trì Hi báo thù, nàng sẽ rời đi, rời xa nơi làm nàng thương tâm. Đến lúc đó, Bạch Lâm sẽ chỉ còn trong trí nhớ của nàng, chôn sâu dưới đáy lòng.
Nghe Trì Thanh không nói gì, Bạch Lâm nhất thời cũng không nói gì, mắt thấy đối phương muốn lấy hộp thuốc lá, tựa hồ như muốn hút. Nhìn cái gạc tàn đầy mẩu thuốc, Bạch Lâm tiến lên giữ lại tay Trì Thanh, lắc đầu
‘Đừng hút thuốc nhiều, không tốt cho sức khỏe’
Cái chạm tay của Bạch Lâm chỉ là vô tình, theo phản ứng mà thôi. Nhưng thời khắc đó, đối phương như bị điện giật, rất nhanh rút tay lại. Hành động này làm cho tâm trạng Bạch Lâm chùn xuống, nàng ngơ ngác nhìn hộp thuốc đang trong tay mình, ở trong lòng cười khổ. Quả nhiên, bản thân mình bị nàng chán ghét đến vậy.
Mắt thấy Bạch Lâm ảm đạm buồn bã, trong lòng Trì Thanh bỗng thấy hối hận và đau lòng. Trì Thanh không biết vừa rồi bị gì mà Bạch Lâm vừa chạm vào là khiến nàng nghĩ ngay đến những việc nàng đã làm tối đó. Chăm chú nhìn người trước mặt mình cúi thấp đầu như thể đã phạm tội lớn, Trì Thanh đau xót, không chút suy nghĩ đứng lên, đem người kia ôm vào lòng.
Giờ khắc này, chẳng cần ngôn ngữ hay lời nói giải thích nào cả, chỉ một không gian im lặng, không ai quấy rầy, hai người ở cùng một chỗ, hai thân thể ôm chặt lấy nhau, đã đủ làm tâm rung động.
Bạch Lâm không nghĩ tới Trì Thanh sẽ ôm mình, nàng thậm chí ngay cả thời gian ngạc nhiên cũng không có, thì đã bị đối phương ôm lấy, hoàn toàn mất hồn.
Hưởng thụ cái ôm bất ngờ, trong lòng Bạch Lâm như được ăn mật ngọt, vừa rồi còn bị đối phương làm cho đau đớn, giờ phút này mọi thứ như tan biến.
Đã nhiều lần Bạch Lâm cảm thấy mình yêu rất hèn mọn, muốn cho đi những cũng cần nhận lại. Nhưng mỗi khi nghĩ đến như vậy, nàng đều đặt mình vào vị trí của Trì Thanh mà suy nghĩ, vì Trì Thanh mà cảm thấy đau lòng. Nữ nhân vốn thanh thản, không nên có cuộc sống như bây giờ, chỉ vì mình mà cuộc sống của nàng ta bị đảo lộn.
Nếu không gặp Bạch Quân, nàng nhất định sẽ là một nữ sinh yêu đời. Học tiểu học, trung học, đai học, rồi trưởng thành ra ngoài xã hội. Nàng có ngoại hình xuất chúng, lại thiện lương, cũng sẽ có người yêu nàng, và sẽ có những đứa nhỏ nàng sinh ra và yêu thương chúng. Nhưng Bạch Quân đã hủy hoại nàng tất cả, sinh ra mình, sự có mặt của mình không khác gì một sự sỉ nhục.
Bạch Lâm biết ơn Trì Thanh đã cho nàng sinh mạng, và cũng đau lòng vì Trì Thanh. Có một số việc đã được định sẵn, mình yêu thương Trì Thanh, yêu người đã cho mình một sinh mệnh, đây không phải lỗi của ai, mà do tình cảm đã làm khổ mình. Nếu ông trời trừng phạt, Bạch Lâm nguyện gánh hết đau khổ, chỉ hi vọng Trì Thanh có thể được bình yên.
‘Ôi chao ! Ta đã phá hỏng nhã ứng của hai ngươi, các ngươi cứ tiếp tục, đừng để ý đến ta’
Bỗng nhiên thanh âm của Tô Ngạo Ngưng làm phá vỡ không khí yên tĩnh của hai người. Thấy nàng ta vào mà không hề gõ cửa, Trì Thanh nhíu mày, nhưng tay không buông Bạch Lâm ra, mà đỡ thắt lưng người kia ngồi xuống ghế sofa.
‘Có việc ?’
Giọng nói Trì Thanh rất sắc bén, bất mãn trong lòng tuôn ra hết. Thấy nàng ngồi đó ôm Bạch Lâm, còn coi trọng cả bản thân. Tô Ngạo Ngưng có chút hoang mang, nhìn chăm chú vào Bạch Lâm, rồi tầm mắt dừng lại ở bên hông Bạch Lâm, trên đó là bàn tay của Trì Thanh.
‘Đương nhiên là có việc, không có việc sao ta dám tìm ngươi ?’
Tô Ngạo Ngưng cười nói, đem đống văn kiện trên tay đặt lên bàn. Mắt nhìn Bạch Lâm, miệng muốn nói gì đó. Trì Thanh chẳng những hiểu được, mà còn lấy văn kiện, ngồi vào chỗ kế bên Bạch Lâm.
‘Nàng không phải người ngoài.’
‘Ngươi khẳng định ?’
Nghe Trì Thanh nói, Tô Ngạo Ngưng đưa cái nhìn sắc bén lên người Bạch Lâm, nhưng vẫn tỏ thái độ bình thường.
‘Như thế nào ? Ngươi cảm thấy nàng có thể phản bội ta ?’
Thấy Tô Ngạo Ngưng nhìn chằm chằm Bạch Lâm, Trì Thanh bất mãn hỏi. Nàng không thích người khác đối xử như vậy với Bạch Lâm, khiến nàng có cảm giác như người của mình bị khi dễ.
‘Nếu các người có chuyện cần bàn, ta có thể tránh đi’
Bạch Lâm không ngu ngốc, nàng nhìn ra được vì sao Tô Ngạo Ngưng và Trì Thanh tranh chấp. Nàng nói xong liền đứng dậy, lại bị Tô Ngạo Ngưng đến trước mặt ngăn lại.
‘Nếu Tiểu Thanh Thanh đã nói vậy, ta cũng không để ý nữa. Nhưng về chuyện lúc trước, ta muốn người trả lời mấy vấn đề, có thể chứ ?’
‘Được’
Bạch Lâm ngắn gọn trả lời, tựa hồ như không xem khí thế bức người của Tô Ngạo Ngưng để vào mắt
‘Tốt, ta hỏi ngươi, vì cái gì ngươi rời đi lâu như vậy, Bạch Quân đều không tìm ngươi hoặc là có động tĩnh gì. Theo ta biết ngươi rời đi năm năm, đều ở bên cạnh hắn, cũng làm con gái hắn, hẳn là giúp hắn làm không ít việc không sạch sẽ’
Những gì Tô Ngạo Ngưng hỏi, cũng là những gì trong lòng Trì Thanh muốn biết. Thật ra, nàng muốn biết năm năm nay Bạch Lâm đã làm gì, vì cái gì bị mình đem về đây mà Bạch Quân vẫn không có chút động tĩnh. Trì Thanh vẫn ngầm cho người điều tra, nhưng những lúc vừa có chút manh mối thì lại bị gián đoạn, như có người cố ý làm vậy. Làm cho nàng không thể biết được Bạch Lâm đã làm gì trong những năm này.
Nhưng càng như vậy, Trì Thanh lại càng hoài nghi. Sở dĩ nàng vẫn để tâm chuyện năm năm nay Bạch Lâm đã làm gì không phải vì hoài nghi, mà đơn thuần là muốn biết. Nói cách khác, cho dù không ở bên cạnh ngươi nhưng cũng phải biết được mọi động tĩnh của ngươi, không hơn không kém.
‘Đúng là năm năm qua ta đều làm việc cho Bạch Quân, không phải là việc quang minh chính đại. Lúc đó ta bất đắc dĩ, chỉ có làm vậy ta mới bảo vệ được tính mạng. Về phần vì sao hắn vẫn chưa tìm ta, Tô tiểu thư cảm thấy ta là loại người đáng để hắn bận tâm sao, đáng để hắn gây sự sao ?’
Bạch Lâm trả lời Tô Ngạo Ngưng chẳng những không nhã nhặn như mọi ngày, mà ngược lại là khí thế bức người. Nhìn ánh mắt thâm trầm của nàng, Tô Ngạo Ngưng nhún vai, không thèm nhắc lại, cả Trì Thanh cũng trầm mặc.
‘Thật có lỗi, ta nghĩ.. ta không cần ở lại chỗ này’
Bạch Lâm nói xong, đứng dậy đi, lần này ngăn nàng lại không phải là Tô Ngạo Ngưng mà là Trì Thanh. Tay bị đối phương nắm lấy, Bạch Lâm quay đầu lại thấy Trì Thanh đang nhìn mình, trong ánh mắt lộ vẻ hoang mang và lo lắng.
‘Ở lại đi’
Có lẽ, hai từ này của Trì Thanh đối với người khác mà nói nó thật đơn giản, nhưng đối với Bạch Lâm như thể được ban ơn, khiến nàng cảm thấy tốt đẹp, vui sướng hít thở không thông. Cảm giác Trì Thanh đem lại cho Bạch Lâm là như thế, nàng chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Trì Thanh, lần này cũng không ngoại lệ.
‘Tốt, ta đây đã nói. Về nhiệm vụ lần này, Boss rất quan tâm, trọng yếu là đối phó Bạch Quân. Căn cứ tư liệu nhận được, cuối năm nay Bạch Quân sẽ tổ chức một hội từ thiện đấu giá, mà tiền đấu giá đều cống hiến cho cô nhi viện’
‘Ngoài mặt là thiện ý, nhưng bên trong là ngầm làm chuyện xấu. Nghe nói lần này toàn mời khách quý, ngoài giới truyền thông cùng một số người có danh tiếng, còn có đồng bọn của hắn. Nói đúng hơn là lần đấu giá này, có một nửa là người của Bạch Quân. Theo lý thuyết, đây là sân nhà của hắn, toàn là người của hắn, không lo người ta bàn tán’
‘Nhưng khả nghi ở chỗ, những người hắn mời đều trong hắc đạo, thật dễ làm cho người ta hoài nghi động cơ của hắn. Boss nói, có thể Bạch Quân muốn mượn việc đấu giá lần này làm cơ hội liên hợp những băng nhóm để đối phó tổ chức chúng ta’
‘Càng nghe càng cảm thấy chẳng phải chuyện gì tốt’
Nghe Tô Ngạo Ngưng nói xong, Trì Thanh nhíu mày nói, còn Bạch Lâm thì vẫn nhìn vào tư liệu trên tay.
‘Đúng vậy, không phải chuyện tốt, việc chúng ta có thể làm là biến chuyện không tốt thành chuyện tốt. Trà trộn vào hội đấu giá, vạch trần tội ác của Bạch Quân. Làm như vậy sẽ ảnh hưởng danh dự hắn, giống như mất đi cánh tay phải, sẽ dễ đối phó với hắn hơn’
‘Được, thời gian không còn sớm, người có thể đi’
Vừa nói xong chuyện cần nói, Trì Thanh liền đuổi người.
‘Nè, Tiểu Thanh Thanh, ngươi sao có thể làm như vậy a ? Ngươi không lưu ta ở lại sao ?’
‘Ta cảm thấy người không thiếu chỗ lưu lại’
‘Ghét nhất là nữ nhân xuống giường không nhận người’
Tô Ngạo Ngưng bất mãn nói xong, cuối cùng còn không quên véo mặt Bạch Lâm, xong rồi mới đứng dậy đi.
Bỗng nhiên bị véo vào mặt, Bạch Lâm đang chăm chú xem tư liệu bỗng giật mình ngơ ngác, đến khi phản ứng lại thì Tô Ngạo Ngưng đã bước ra cửa phòng, mà gương mặt trắng nõn của nàng cũng đã hồng hồng.
Bạch Lâm cứ thế ngơ ngác xoa mặt mình, thật không hiểu nổi rõ ràng mặt nàng có bao nhiêu thịt để véo đâu. Vì cái gì trong một ngày hết bị Tằng Khả Hận véo mặt, giờ lại đến Tô Ngạo Ngưng. Bạch Lâm vẫn đăm chiêu suy nghĩ, không phát hiện giờ phút này bộ dạng của mình có bao nhiêu đáng yêu, còn bên cạnh Trì Thanh nhìn nàng ôn nhu cỡ nào.
‘Ngây ngốc cái gì ?’
Qua hồi lâu, Trì Thanh mở miệng, Bạch Lâm mới nhớ tới mình còn đang ở trong phòng đối phương.
‘Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi. Thời gian không còn sớm, người sớm nghỉ ngơi một chút, ta về phòng’
Tô Ngạo Ngưng đã đi, việc cũng đã nói xong, Bạch Lâm cũng không còn lí do gì để ở lại, mặc dù nàng rất muốn được ở trong phòng Trì Thanh.
‘Đừng quên uống thuốc’
Giờ phút này Trì Thanh cũng không keo kiệt mà thể hiện quan tâm với Bạch Lâm , dặn dò ân cần.
‘Được, ngủ ngon’
Cùng Trì Thanh chúc ngủ ngon xong, Bạch Lâm liền rời phòng. Mới ra khỏi cửa nàng liền thấy Tằng Khả Hận, bỗng nhiên nghĩ đến, khi nãy các nàng nói chuyện, tựa hồ đã quên khóa cửa.
‘Bạch Lâm bỏ đại tỷ mà đi ra sao? Như thế nào ? Có nghe lời ta nói lời ngon ngọt với nàng không ?’
PS: May mà nhờ chế Hận mới có được chút ngọt :”> Nhưng vẫn muốn Thanh mama phải ăn dấm chua huhu :(( Tự thấy bản thân độc ác =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.