Chương 82: KHẮC VÀO TRÍ NHỚ [H]
Hiểu Bạo
25/11/2016
Edit: Ma da (Editor mới bị mị lực vô cùng mạnh mẽ và soái khí ngời ngời của mình mê hoặc hihi)
Beta: girl_sms
Cơ thể dần dần bị sự nhiệt tình của ai đó mà trở nên không chống cự được, mềm nhũn không có chút sức. Trong tim có một vết thương lòng khiến cho nàng không thể phản ứng kịp những động tác tấn công dồn dập kia. Bộ ngực bị miệng ngậm chặt một cách nóng bỏng. Mặc dù trên bụng càng ngày càng nóng nhưng vẫn không thể nào giảm bớt sự lạnh lẽo trị vì sâu trong lòng.
Cả một buổi tối Bạch Lâm vẫn chưa ăn gì, trước đó còn lấp nửa bụng bằng rượu. Bụng nàng đau đến mức không đứng thẳng người nổi, mà Trì Thanh lại hôn môi Bạch Lâm ngấu nghiến một cách không thương tiếc khiến cho nàng càng cảm thấy khó chịu hơn. Đột nhiên, Trì Thanh không dùng răng cắn ngực nàng nữa, mà ngẩng đầu lên với ánh mắt mờ mịt.
Trải qua lần cưỡng ép này, tóc của đối phương đã trở nên ươn ướt. Trên gương mặt hoàn mỹ đoan trang xuất hiện dấu vết của sự mệt mỏi. Ánh mắt đó của Trì Thanh làm cho lòng Bạch Lâm chua xót, nàng giơ tay lên, vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc dài của Trì Thanh, mãi đến khi mái tóc tán loạn kia trở nên gọn gàng.
Sau khi bị chèn ép dã man xong, Bạch Lâm xem như không có gì, thậm chí còn giương mắt thưởng thức vẻ đẹp của người trước mặt. Từ đó đến giờ không ai có gương mặt như Trì Thanh, Thượng Đế đã ưu ái cho nàng ta một gương mặt đẹp đẽ có một không hai. Hai chân mày lá liễu mảnh khảnh, một đôi con ngươi đen nhánh, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hồng hào… và làn da trắng mịn màng chẳng bao giờ đổi thay, tựa như sự lão hóa của thời gian đã bỏ quên mất nàng.
Bạch Lâm khen ngợi vẻ đẹp của Trì Thanh, kiêu ngạo thay cho nàng. Trong lòng càng yêu, càng cảm thấy chỗ nào của người đó cũng thật tốt đẹp. Đêm nay, Bạch Lâm rõ ràng nhận ra Trì Thanh có cảm giác với nàng, có dục vọng với nàng. Nàng ta không còn phân vân kiềm nén mỗi khi chạm vào cơ thể của mình nữa, cũng không còn cố gắng khắc chế tâm tình.
Hiện tại đã khác, giờ phút này tất cả nàng đều không quan tâm, thoái mái lưu lại dấu vết trên người mình, để dục vọng phát tiết một cách triệt để. Bạch Lâm không cảm thấy ghét sự nhiệt tình của Trì Thanh, ngược lại, nàng thậm chí còn rất thích nhìn bộ dáng đối phương khát vọng có được mình. Nhưng Bạch Lâm đẹp chứ không ngốc, đâu thể nào đánh mất lí tưởng một cách dễ dàng và mù quáng như vậy. Nàng hiểu rõ, giờ phút này đầu óc Trì Thanh không còn tỉnh táo, nó đã sớm bị rượu hóa thành thú dữ, một con thú dữ chỉ còn dục vọng.
Đừng nói cơ thể, chỉ cần Trì Thanh muốn cái gì, Bạch Lâm sẽ không ngần ngại bất chấp tính mạng đi đoạt về. Nhưng Bạch Lâm có lý tưởng của riêng mình, nàng hy vọng khi khoảnh khắc ấy đến, Trì Thanh có thể dùng cái đầu lúc còn tỉnh táo muốn mình, Bạch Lâm sẽ không ngần ngại đem thân thể được giữ gìn cẩn thận suốt hai mươi hai năm này trao cho đối phương.
Bạch Lâm khổ tâm nhưng đáng tiếcTrì Thanh không bao giờ hiểu. Lúc còn tỉnh với lúc uống rượu thật sự là khác một trời một vực.
Nhìn ánh mắt Bạch Lâm vừa u sầu vừa cự tuyệt, Trì Thanh đột nhiên trở nên bất an, trái tim cũng đập một cách lo lắng. Nàng không hiểu tại sao đối phương lại nhìn mình như thế. Trì Thanh muốn có được nàng, ngay lập tức muốn chiếm lấy nàng, để nàng hoàn toàn thuộc về mình. Thế nhưng bây giờ lúc mình muốn thì Bạch Lâm lại không cho.
Cảnh tượng ở trên vách núi đột nhiên hiện về, nhớ đến lúc đó Bạch Lâm lộ ra gương mặt ngượng ngùng khi bị Tịch Khanh Nhược hôn. Khi đó không còn vẻ lạnh nhạt của mọi ngày nữa, nàng tựa như cô gái lần đầu biết yêu, trên mặt tràn ngập ngây ngô cùng hạnh phúc. Nhưng người làm cho nàng lộ ra biểu cảm như thế, không phải là mình.
Đố kỵ là một thứ ma quỷ vô cùng đáng sợ, nó tồn tại mà như không tồn tại, nó không có định nghĩa rõ ràng, lại như hình với bóng lúc nào cũng chơi trò mèo vờn chuột với cảm xúc của ta. Chỉ cần có một khe hở thôi, nó sẽ chui vào trong ta và biến thành một căn bệnh vô cùng nguy hiểm. Một căn bệnh không thể chữa trị, không thể khống chế. Nó sẽ không từ mọi thủ đoạn tồi tệ để lấy đi niềm tin của ta, ăn mòn trái tim của ta. Khiến ta trở nên điên dại, không thể dùng lý lẽ để nói, thậm chí làm đau người khác.
Không muốn nhìn sự kháng cự trong mắt của Bạch Lâm, Trì Thanh dùng đôi bàn tay trở nên run run vì cồn đè cổ của đối phương, dùng thêm sức, đem người kia áp vào bức tường phía sau. Mọi chuyện xảy ra quá thình lình khiến cho hô hấp của Bạch Lâm cứng lại, chỉ có thể yên lặng không nói gì nhìn một Trì Thanh căn bản đã không còn ý thức.
Giờ khắc này bao nhiêu lời yêu thương, bao nhiêu thâm tình đều biến thành một đống phế liệu không có giá trị, tất cả đều trở thành đồ bỏ đi. Bạch Lâm không hiểu Trì Thanh nghĩ gì hay thế giới của nội tâm của nàng đã xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ biết, tâm nàng như một tờ giấy trắng bị vò nát, cho dù có cố gắng vuốt thẳng bằng cách nào đi chẳng nữa thì cũng không thể phẳng phiu như ban đầu.
Bạch Lâm đưa tay lên nắm lấy tay Trì Thanh, đây là lần đầu tiên nàng phản kháng, cũng là lần đầu tiên không muốn gần gũi với Trì Thanh. Nhưng mà việc này căn bản không tính là một loại chống cự tuyệt đối, Trì Thanh lại không hiểu nên không lưu tình mà tăng thêm lực đạo, khiến cho Bạch Lâm phải hé miệng thở dốc.
Hai lá phổi bắt đầu đau, bụng cùng hai bên hông bởi vì hô hấp không thuận mà phập phồng lên xuống. Đem tầm mắt nhìn mặt Bạch Lâm, Trì thanh tiện đà áp chặt cơ thể mình lên xương sườn đối phương. Bạch Lâm gầy lắm, loại gầy này mặc quần áo vào sẽ không thấy. Tuy nhiên chỉ cần cởi áo ra sẽ phát hiện cơ thể của nàng không những gầy mà còn chi chít những vết sẹo, và tất cả đều lộ ra.
Bởi làn da quá mức nhợt nhạt nên từng đường cong của xương càng trở nên rõ rệt. Xương quai xanh rải rác vết hôn ngân, nhạt cũng có đậm cũng có, to cũng có ngắn cũng có, chưa kể những vết sẹo màu hồng đủ mọi hình dạng, tựa như một khu rừng hoang sơ mang nét đẹp của sự hỗn độn.
Đúng vậy, những thứ quá hoàn hảo thường khiến người khác cảm thấy không thực.
Những vết sẹo đó khiến cho cơ thể nàng có tỳ vết. Chúng muốn nói lên rằng cơ thể này đã trải qua bao nhiêu là cực khổ, đau đớn, chủ nhân của chúng là một người kiên cường như thế nào mới có thể đứng vững cho đến ngày hôm nay trước mặt Trì Thanh.
Nghĩ như vậy, Trì Thanh buông tay Bạch Lâm ra, không còn thô lỗ nữa mà hoàn toàn ngược lại. Giống như đang vuốt ve một món đồ cổ vô giá, thưởng thức vân vê trong tay, lại sợ bản thân không khống chế tốt sẽ làm dập nát.
Giờ phút này tâm tình của Trì thanh là như vậy, nàng khát vọng Bạch Lâm, khát vọng đến muốn nàng ta hoàn toàn là chỉ của riêng mình, thậm chí vì quá yêu mà sinh ra cảm giác muốn hành hạ. Trì Thanh thích cắn Bạch Lâm, bởi vì nàng thích nhìn cảnh đối phương cực lực che đi thống khổ. Nhưng mỗi khi thấy đối phương bị mình làm đau xong, Trì Thanh lại cảm thấy đau lòng.
Ngón tay mềm mại lướt lên, nhẹ nhàng vuốt ve ma sát lên những vết sẹo gập ghềnh. Vừa mới được nới lỏng, Bạch Lâm thậm chí còn chưa kịp lấy hơi liền bị Trì Thanh châm ngòi khiến cho bản thân vô lực. Nàng hy vọng Trì Thanh có thể dừng lại động tác đó, bởi vì các vết sẹo này thật sự rất mẫn cảm, mỗi lần đụng vào đều khiến nàng rùng mình. Nàng ước gì có thể giấu chính mình thì những vết sẹo xấu xí đó sẽ không xuất hiện trước mắt Trì Thanh.
“Đẹp quá, thật sự…. nhìn rất đẹp…”
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Bạch Lâm, với hai mắt mông lung Trì Thanh thấp giọng nói.
Rất nhiều người cảm thấy vết sẹo nào tồn tại cũng đều xấu xí như nhau, nhưng mà những dấu vết này có trên người Bạch Lâm khiến nàng không hề có cảm giác đó, nhìn vào chỉ cảm thấy đau xót và yêu thương.
Khắp da thịt trắng nõn như tuyết, sáng như ánh mặt trời, lóng lánh làm cho người ta không thể nhìn thẳng, càng không thể bỏ qua. Mặc cho cơ thể đã tồn tại quá nhiều vết tích, nhưng lại không làm cho người khác sinh ra chán ghét. Bởi vì không hoàn mỹ cho nên mới chân thật. Trì Thanh không muốn dừng lại như ý nguyện của Bạch Lâm, trên thực tế, cho đến bây giờ nàng căn bản không có cách nào dừng lại.
Trì Thanh nghiêng eo áp tới gần phía bên phải xương sườn của Bạch Lâm, đến lúc cách chỉ còn một centimet thì dừng lại. Nàng không nghĩ bản thân mình lại có sở thích lập dị là nghiên cứu xương cốt của người khác. Nhưng lúc này nàng lại nhìn chằm chằm xương sườn của Bạch Lâm đến ngẩn ngơ, thậm chí không thèm để ý đến ý tứ.
Cơ thể con người là một báu vật kỳ diệu vô cùng, không ai biết rõ giới hạn của nó, mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, con người luôn cố gắng vượt qua rào cản giới hạn của mình, tạo nên kỳ tích. Khung xương của Bạch Lâm không lớn, thậm chí nhỏ hơn vài phần khi so sánh với người bình thường. Bởi vì tư thế và động tác, xương sườn hiện lên rõ ràng dưới lớp da, phơi bày đến không còn gì trước mắt Trì Thanh.
Xương sườn sắp xếp trật tự rõ ràng tạo cảm giác tinh tế, góc cạnh rõ ràng, có độ cong và đường mạch hoàn mỹ. Vững chắc như một loạt các ngọn núi nối tiếp nhau. Giống như một tác phẩm nghệ thuật ưu tú được trưng bày ở viện bảo tàng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng mãn nhãn.
Ý thức không còn minh mẫn, Trì Thanh như bị ma nhập, bàn tay vuốt ve tới lui trên xương sườn Bạch Lâm. Giờ phút này đã không còn một Trì Thanh thành thục ổn trọng, không cười không nói, mà chỉ còn một đứa bé ham chơi nghịch ngợm. Nàng sờ soạn mãi không biết mệt, bàn tay men theo từng đường cong của những ngọn núi, rồi lại đi xuống những khe rảnh ở giữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Một lát sau như chưa đủ thỏa mãn, Trì Thanh vươn lưỡi, liếm lên từng hàng xương sườn. Đầu lưỡi không chỉ dùng để thưởng thức cơ thể của đối phương, mà nó còn là một cây bút vẽ của nghệ thuật gia. Nó đi dọc theo hình dạng xương rồi đi thẳng đến gần quả tim rồi lại trở lại, tạo thành một vòng tuần hoàn không có hồi kết.
Bởi vì không thể thấy rõ động tác của Trì Thanh, mỗi xúc cảm đều trở nên vô cùng nhạy. Phát hiện đối phương đang dùng thứ nóng bỏng nhuyễn mềm kia chuyển động trên người mình, Bạch Lâm có thể rõ ràng cảm thấy được đầu lưỡi kia đang ma sát qua lại trên da nàng. Tựa như dầu và lửa, một khi xúc tác, chúng sẽ thiêu đốt lẫn nhau, sản sinh một ngọn lửa mãnh liệt.
Hai chân mềm lả đi, tầm mắt cũng trở thành một màu đục ngầu không rõ, giữa hai chân ẩm ướt làm cho đầu óc của Bạch Lâm càng trở nên mụ mị. Tuy không muốn Trì Thanh tiếp tục, Bạch Lâm lại không thể nào kiềm được cơ thể đang động tình của mình. Cúi đầu nhìn Trì Thanh đang ở bên hông, người mà nàng khát vọng trong suốt mười năm, hiện tại đang dùng đầu lưỡi liếm thân thể của mình từ ngoài da thấm đến tận trong xương tủy.
Nàng yêu Trì Thanh đến đáng thương, đến mức không thể nào miêu tả hay bày tỏ phần tình cảm này. Cho dù phút trước đối xử tệ bạc với nàng như thế nào, phút sau nàng không thể khống chế được bản thân vì ai đó mà ướt đẫm. Bạch Lâm tuyệt đối không hối hận khi yêu Trì Thanh. Trước kia, hiện tại, về sau đều sẽ như vậy không hề nuối tiếc. Nhưng nàng nên làm thế nào Trì Thanh mới yêu mình đây?
Câu trả lời, Bạch Lâm không biết, cũng không biết bắt đầu tìm câu trả lời từ đâu.
“Ngươi thất thần.”
Trì Thanh thật lâu không mở miệng bỗng lên tiếng, thẳng người nhìn trực diện. Bạch Lâm nghĩ chắc nàng ta đã tỉnh táo hơn rồi, nhưng khi nhìn thấy con mắt đầy sương mù của đối phương Bạch Lâm mới nhận ra mình quá ngây thơ. Tâm trí Trì Thanh vẫn vậy, vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự mê đắm mà men rượu mang lại.
Có lẽ, sáng mai, nàng sẽ không còn nhớ gì.
“Không có.”
Mặc dù Trì Thanh không cần câu trả lời, Bạch Lâm vẫn nói. Thấy Trì Thanh đứng một chỗ bất động, cũng không nói câu nào, Bạch Lâm muốn vào phòng tắm nên nhúc nhích cơ thể. Đúng lúc này Trì Thanh lại đè bả vai nàng xuống, mạnh mẽ chen chân vào giữa hai hai chân nàng, không ngần ngại tiến lên phía trên.
Đầu gối cứng cứng va chạm qua lại với bộ vị yếu ớt trên cơ thể đến phát đau, Bạch Lâm thiếu chút nữa muốn té ngã, chỉ có thể dựa vào vách tường mới vơi bớt đi phần nào. Nàng không nghĩ tới Trì Thanh sẽ làm như thế, giữa hai chân tê dại lại không có ai chạm hay xoa cho mình. Rơi vào đường cùng, Bạch Lâm chỉ có thể hơi khom người về phía trước, dùng hai tay đặt lên bụng để giảm đau đớn dù chỉ một chút.
Chính là cơn đau vừa tạm dừng, tay phải của Trì Thanh dò xuống giữa đùi nàng, ngón trỏ và ngón giữa đến ngưỡng cửa kia liền lặp đi lặp lại động tác xoay tròn. Ý đồ quá rõ ràng làm cho Bạch Lâm sợ hãi tột cùng, nàng không tưởng tượng sẽ đưa thân thể của mình cho Trì Thanh, nàng sẽ cho nhưng không phải là ở tình huống này và lúc này.
Cho dù hàng đêm đều phải giả bộ ngủ khi nàng đến, hoặc là khi hai người lén lút làm chuyện đó ở trong mê cung, so với với tình hình bây giờ là hoàn toàn khác nhau. Có rất nhiều nguyên nhân khiến Bạch Lâm cự tuyệt nhưng Trì Thanh lại không nhìn ra.
Và rồi hoàn toàn trực tiếp xuyên vào, mặc kệ sự khẩn cầu trong đôi mắt kia…
[Éccccccccccccccccc] *Che mặt hí mắt * =))
Từng đợt tấn công mạnh mẽ đau đớn làm cho Bạch Lâm cứng đờ toàn thân, nhìn khuôn mặt Trì Thanh không thay đổi, còn có đôi con ngươi lộ ra tinh quang. Nàng không dám nhúc nhích, chỉ đứng một chỗ. Bạch Lâm chưa từng dự đoán được mình sẽ giao thân xác cho Trì Thanh trong tình huống này. Càng không nghĩ tới cảnh tượng vốn dĩ phải tràn đầy ngọt ngào lại trở nên nặng nề như thế.
Thân thể rất đau, cho dù là vết đao chém hay súng bắn gây ra cũng không đau bằng cảm giác đau đớn như bị xé toạc ra của hiện tại. Tựa quả bóng bị đổ quá nhiều nước, cái loại đau đớn muốn nứt vỡ thành từng mảnh này khiến cho Bạch Lâm muốn hét lên thành tiếng.
Cuối cùng nàng vẫn nén xuống, mặc dù đây là lần đầu tiên, mặc dù Trì Thanh dùng không chỉ một ngón tay, Bạch Lâm vẫn cố nén. Nàng vịn lấy bức tường gạch men đằng sau thở hổn hển. Trì Thanh không phát hiện ra khổ sở của nàng, tạm dừng vài giây ngón tay liền bắt đầu tăng tốc.
Vừa mới dừng được một chút Bạch Lâm làm thế nào chịu nổi sự tấn công mạnh mẽ này? Hai ngón tay không lưu tình tiến vào trong cơ thể nàng, thậm chí đến nơi sâu thẳm tận cùng mới bằng lòng bỏ qua. Bạch Lâm nhìn Trì Thanh một lúc, cuối cùng vươn hai cánh tay vô lực của mình ôm chặt lấy đối phương.
Thanh, ta vui lắm, vì ta giờ đây đã là người của ngươi, cho dù có là cách này. Ta, thực thỏa mãn. Nếu muốn làm ta đau vậy thì mạnh tay hơn chút nữa đi. Chỉ có như vậy, ta mới có thể dùng sự đau đớn đó để khắc sâu những gì ngươi đã cho ta vào trong trí nhớ…
PS: Rồi đây mới là H thiệt nha, mấy lần trước cho qua đi :( Nói chung là cũng hơi shock nhưng thôi truyện mà, kệ đi =)) Nói thật thì thấy ghét Thanh mama quá, chỉ nghĩ đến mình không lo nghĩ đến người khác, haizz người ích kỉ thường có lợi mà :)) Nói vậy thoi chứ mấy chế đừng bắt chước theo nhen, bồ nó đập cho tơi tả đó, lúc đó quay ra mà trách tui xúi bậy =.=!
Beta: girl_sms
Cơ thể dần dần bị sự nhiệt tình của ai đó mà trở nên không chống cự được, mềm nhũn không có chút sức. Trong tim có một vết thương lòng khiến cho nàng không thể phản ứng kịp những động tác tấn công dồn dập kia. Bộ ngực bị miệng ngậm chặt một cách nóng bỏng. Mặc dù trên bụng càng ngày càng nóng nhưng vẫn không thể nào giảm bớt sự lạnh lẽo trị vì sâu trong lòng.
Cả một buổi tối Bạch Lâm vẫn chưa ăn gì, trước đó còn lấp nửa bụng bằng rượu. Bụng nàng đau đến mức không đứng thẳng người nổi, mà Trì Thanh lại hôn môi Bạch Lâm ngấu nghiến một cách không thương tiếc khiến cho nàng càng cảm thấy khó chịu hơn. Đột nhiên, Trì Thanh không dùng răng cắn ngực nàng nữa, mà ngẩng đầu lên với ánh mắt mờ mịt.
Trải qua lần cưỡng ép này, tóc của đối phương đã trở nên ươn ướt. Trên gương mặt hoàn mỹ đoan trang xuất hiện dấu vết của sự mệt mỏi. Ánh mắt đó của Trì Thanh làm cho lòng Bạch Lâm chua xót, nàng giơ tay lên, vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc dài của Trì Thanh, mãi đến khi mái tóc tán loạn kia trở nên gọn gàng.
Sau khi bị chèn ép dã man xong, Bạch Lâm xem như không có gì, thậm chí còn giương mắt thưởng thức vẻ đẹp của người trước mặt. Từ đó đến giờ không ai có gương mặt như Trì Thanh, Thượng Đế đã ưu ái cho nàng ta một gương mặt đẹp đẽ có một không hai. Hai chân mày lá liễu mảnh khảnh, một đôi con ngươi đen nhánh, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hồng hào… và làn da trắng mịn màng chẳng bao giờ đổi thay, tựa như sự lão hóa của thời gian đã bỏ quên mất nàng.
Bạch Lâm khen ngợi vẻ đẹp của Trì Thanh, kiêu ngạo thay cho nàng. Trong lòng càng yêu, càng cảm thấy chỗ nào của người đó cũng thật tốt đẹp. Đêm nay, Bạch Lâm rõ ràng nhận ra Trì Thanh có cảm giác với nàng, có dục vọng với nàng. Nàng ta không còn phân vân kiềm nén mỗi khi chạm vào cơ thể của mình nữa, cũng không còn cố gắng khắc chế tâm tình.
Hiện tại đã khác, giờ phút này tất cả nàng đều không quan tâm, thoái mái lưu lại dấu vết trên người mình, để dục vọng phát tiết một cách triệt để. Bạch Lâm không cảm thấy ghét sự nhiệt tình của Trì Thanh, ngược lại, nàng thậm chí còn rất thích nhìn bộ dáng đối phương khát vọng có được mình. Nhưng Bạch Lâm đẹp chứ không ngốc, đâu thể nào đánh mất lí tưởng một cách dễ dàng và mù quáng như vậy. Nàng hiểu rõ, giờ phút này đầu óc Trì Thanh không còn tỉnh táo, nó đã sớm bị rượu hóa thành thú dữ, một con thú dữ chỉ còn dục vọng.
Đừng nói cơ thể, chỉ cần Trì Thanh muốn cái gì, Bạch Lâm sẽ không ngần ngại bất chấp tính mạng đi đoạt về. Nhưng Bạch Lâm có lý tưởng của riêng mình, nàng hy vọng khi khoảnh khắc ấy đến, Trì Thanh có thể dùng cái đầu lúc còn tỉnh táo muốn mình, Bạch Lâm sẽ không ngần ngại đem thân thể được giữ gìn cẩn thận suốt hai mươi hai năm này trao cho đối phương.
Bạch Lâm khổ tâm nhưng đáng tiếcTrì Thanh không bao giờ hiểu. Lúc còn tỉnh với lúc uống rượu thật sự là khác một trời một vực.
Nhìn ánh mắt Bạch Lâm vừa u sầu vừa cự tuyệt, Trì Thanh đột nhiên trở nên bất an, trái tim cũng đập một cách lo lắng. Nàng không hiểu tại sao đối phương lại nhìn mình như thế. Trì Thanh muốn có được nàng, ngay lập tức muốn chiếm lấy nàng, để nàng hoàn toàn thuộc về mình. Thế nhưng bây giờ lúc mình muốn thì Bạch Lâm lại không cho.
Cảnh tượng ở trên vách núi đột nhiên hiện về, nhớ đến lúc đó Bạch Lâm lộ ra gương mặt ngượng ngùng khi bị Tịch Khanh Nhược hôn. Khi đó không còn vẻ lạnh nhạt của mọi ngày nữa, nàng tựa như cô gái lần đầu biết yêu, trên mặt tràn ngập ngây ngô cùng hạnh phúc. Nhưng người làm cho nàng lộ ra biểu cảm như thế, không phải là mình.
Đố kỵ là một thứ ma quỷ vô cùng đáng sợ, nó tồn tại mà như không tồn tại, nó không có định nghĩa rõ ràng, lại như hình với bóng lúc nào cũng chơi trò mèo vờn chuột với cảm xúc của ta. Chỉ cần có một khe hở thôi, nó sẽ chui vào trong ta và biến thành một căn bệnh vô cùng nguy hiểm. Một căn bệnh không thể chữa trị, không thể khống chế. Nó sẽ không từ mọi thủ đoạn tồi tệ để lấy đi niềm tin của ta, ăn mòn trái tim của ta. Khiến ta trở nên điên dại, không thể dùng lý lẽ để nói, thậm chí làm đau người khác.
Không muốn nhìn sự kháng cự trong mắt của Bạch Lâm, Trì Thanh dùng đôi bàn tay trở nên run run vì cồn đè cổ của đối phương, dùng thêm sức, đem người kia áp vào bức tường phía sau. Mọi chuyện xảy ra quá thình lình khiến cho hô hấp của Bạch Lâm cứng lại, chỉ có thể yên lặng không nói gì nhìn một Trì Thanh căn bản đã không còn ý thức.
Giờ khắc này bao nhiêu lời yêu thương, bao nhiêu thâm tình đều biến thành một đống phế liệu không có giá trị, tất cả đều trở thành đồ bỏ đi. Bạch Lâm không hiểu Trì Thanh nghĩ gì hay thế giới của nội tâm của nàng đã xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ biết, tâm nàng như một tờ giấy trắng bị vò nát, cho dù có cố gắng vuốt thẳng bằng cách nào đi chẳng nữa thì cũng không thể phẳng phiu như ban đầu.
Bạch Lâm đưa tay lên nắm lấy tay Trì Thanh, đây là lần đầu tiên nàng phản kháng, cũng là lần đầu tiên không muốn gần gũi với Trì Thanh. Nhưng mà việc này căn bản không tính là một loại chống cự tuyệt đối, Trì Thanh lại không hiểu nên không lưu tình mà tăng thêm lực đạo, khiến cho Bạch Lâm phải hé miệng thở dốc.
Hai lá phổi bắt đầu đau, bụng cùng hai bên hông bởi vì hô hấp không thuận mà phập phồng lên xuống. Đem tầm mắt nhìn mặt Bạch Lâm, Trì thanh tiện đà áp chặt cơ thể mình lên xương sườn đối phương. Bạch Lâm gầy lắm, loại gầy này mặc quần áo vào sẽ không thấy. Tuy nhiên chỉ cần cởi áo ra sẽ phát hiện cơ thể của nàng không những gầy mà còn chi chít những vết sẹo, và tất cả đều lộ ra.
Bởi làn da quá mức nhợt nhạt nên từng đường cong của xương càng trở nên rõ rệt. Xương quai xanh rải rác vết hôn ngân, nhạt cũng có đậm cũng có, to cũng có ngắn cũng có, chưa kể những vết sẹo màu hồng đủ mọi hình dạng, tựa như một khu rừng hoang sơ mang nét đẹp của sự hỗn độn.
Đúng vậy, những thứ quá hoàn hảo thường khiến người khác cảm thấy không thực.
Những vết sẹo đó khiến cho cơ thể nàng có tỳ vết. Chúng muốn nói lên rằng cơ thể này đã trải qua bao nhiêu là cực khổ, đau đớn, chủ nhân của chúng là một người kiên cường như thế nào mới có thể đứng vững cho đến ngày hôm nay trước mặt Trì Thanh.
Nghĩ như vậy, Trì Thanh buông tay Bạch Lâm ra, không còn thô lỗ nữa mà hoàn toàn ngược lại. Giống như đang vuốt ve một món đồ cổ vô giá, thưởng thức vân vê trong tay, lại sợ bản thân không khống chế tốt sẽ làm dập nát.
Giờ phút này tâm tình của Trì thanh là như vậy, nàng khát vọng Bạch Lâm, khát vọng đến muốn nàng ta hoàn toàn là chỉ của riêng mình, thậm chí vì quá yêu mà sinh ra cảm giác muốn hành hạ. Trì Thanh thích cắn Bạch Lâm, bởi vì nàng thích nhìn cảnh đối phương cực lực che đi thống khổ. Nhưng mỗi khi thấy đối phương bị mình làm đau xong, Trì Thanh lại cảm thấy đau lòng.
Ngón tay mềm mại lướt lên, nhẹ nhàng vuốt ve ma sát lên những vết sẹo gập ghềnh. Vừa mới được nới lỏng, Bạch Lâm thậm chí còn chưa kịp lấy hơi liền bị Trì Thanh châm ngòi khiến cho bản thân vô lực. Nàng hy vọng Trì Thanh có thể dừng lại động tác đó, bởi vì các vết sẹo này thật sự rất mẫn cảm, mỗi lần đụng vào đều khiến nàng rùng mình. Nàng ước gì có thể giấu chính mình thì những vết sẹo xấu xí đó sẽ không xuất hiện trước mắt Trì Thanh.
“Đẹp quá, thật sự…. nhìn rất đẹp…”
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Bạch Lâm, với hai mắt mông lung Trì Thanh thấp giọng nói.
Rất nhiều người cảm thấy vết sẹo nào tồn tại cũng đều xấu xí như nhau, nhưng mà những dấu vết này có trên người Bạch Lâm khiến nàng không hề có cảm giác đó, nhìn vào chỉ cảm thấy đau xót và yêu thương.
Khắp da thịt trắng nõn như tuyết, sáng như ánh mặt trời, lóng lánh làm cho người ta không thể nhìn thẳng, càng không thể bỏ qua. Mặc cho cơ thể đã tồn tại quá nhiều vết tích, nhưng lại không làm cho người khác sinh ra chán ghét. Bởi vì không hoàn mỹ cho nên mới chân thật. Trì Thanh không muốn dừng lại như ý nguyện của Bạch Lâm, trên thực tế, cho đến bây giờ nàng căn bản không có cách nào dừng lại.
Trì Thanh nghiêng eo áp tới gần phía bên phải xương sườn của Bạch Lâm, đến lúc cách chỉ còn một centimet thì dừng lại. Nàng không nghĩ bản thân mình lại có sở thích lập dị là nghiên cứu xương cốt của người khác. Nhưng lúc này nàng lại nhìn chằm chằm xương sườn của Bạch Lâm đến ngẩn ngơ, thậm chí không thèm để ý đến ý tứ.
Cơ thể con người là một báu vật kỳ diệu vô cùng, không ai biết rõ giới hạn của nó, mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, con người luôn cố gắng vượt qua rào cản giới hạn của mình, tạo nên kỳ tích. Khung xương của Bạch Lâm không lớn, thậm chí nhỏ hơn vài phần khi so sánh với người bình thường. Bởi vì tư thế và động tác, xương sườn hiện lên rõ ràng dưới lớp da, phơi bày đến không còn gì trước mắt Trì Thanh.
Xương sườn sắp xếp trật tự rõ ràng tạo cảm giác tinh tế, góc cạnh rõ ràng, có độ cong và đường mạch hoàn mỹ. Vững chắc như một loạt các ngọn núi nối tiếp nhau. Giống như một tác phẩm nghệ thuật ưu tú được trưng bày ở viện bảo tàng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng mãn nhãn.
Ý thức không còn minh mẫn, Trì Thanh như bị ma nhập, bàn tay vuốt ve tới lui trên xương sườn Bạch Lâm. Giờ phút này đã không còn một Trì Thanh thành thục ổn trọng, không cười không nói, mà chỉ còn một đứa bé ham chơi nghịch ngợm. Nàng sờ soạn mãi không biết mệt, bàn tay men theo từng đường cong của những ngọn núi, rồi lại đi xuống những khe rảnh ở giữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Một lát sau như chưa đủ thỏa mãn, Trì Thanh vươn lưỡi, liếm lên từng hàng xương sườn. Đầu lưỡi không chỉ dùng để thưởng thức cơ thể của đối phương, mà nó còn là một cây bút vẽ của nghệ thuật gia. Nó đi dọc theo hình dạng xương rồi đi thẳng đến gần quả tim rồi lại trở lại, tạo thành một vòng tuần hoàn không có hồi kết.
Bởi vì không thể thấy rõ động tác của Trì Thanh, mỗi xúc cảm đều trở nên vô cùng nhạy. Phát hiện đối phương đang dùng thứ nóng bỏng nhuyễn mềm kia chuyển động trên người mình, Bạch Lâm có thể rõ ràng cảm thấy được đầu lưỡi kia đang ma sát qua lại trên da nàng. Tựa như dầu và lửa, một khi xúc tác, chúng sẽ thiêu đốt lẫn nhau, sản sinh một ngọn lửa mãnh liệt.
Hai chân mềm lả đi, tầm mắt cũng trở thành một màu đục ngầu không rõ, giữa hai chân ẩm ướt làm cho đầu óc của Bạch Lâm càng trở nên mụ mị. Tuy không muốn Trì Thanh tiếp tục, Bạch Lâm lại không thể nào kiềm được cơ thể đang động tình của mình. Cúi đầu nhìn Trì Thanh đang ở bên hông, người mà nàng khát vọng trong suốt mười năm, hiện tại đang dùng đầu lưỡi liếm thân thể của mình từ ngoài da thấm đến tận trong xương tủy.
Nàng yêu Trì Thanh đến đáng thương, đến mức không thể nào miêu tả hay bày tỏ phần tình cảm này. Cho dù phút trước đối xử tệ bạc với nàng như thế nào, phút sau nàng không thể khống chế được bản thân vì ai đó mà ướt đẫm. Bạch Lâm tuyệt đối không hối hận khi yêu Trì Thanh. Trước kia, hiện tại, về sau đều sẽ như vậy không hề nuối tiếc. Nhưng nàng nên làm thế nào Trì Thanh mới yêu mình đây?
Câu trả lời, Bạch Lâm không biết, cũng không biết bắt đầu tìm câu trả lời từ đâu.
“Ngươi thất thần.”
Trì Thanh thật lâu không mở miệng bỗng lên tiếng, thẳng người nhìn trực diện. Bạch Lâm nghĩ chắc nàng ta đã tỉnh táo hơn rồi, nhưng khi nhìn thấy con mắt đầy sương mù của đối phương Bạch Lâm mới nhận ra mình quá ngây thơ. Tâm trí Trì Thanh vẫn vậy, vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự mê đắm mà men rượu mang lại.
Có lẽ, sáng mai, nàng sẽ không còn nhớ gì.
“Không có.”
Mặc dù Trì Thanh không cần câu trả lời, Bạch Lâm vẫn nói. Thấy Trì Thanh đứng một chỗ bất động, cũng không nói câu nào, Bạch Lâm muốn vào phòng tắm nên nhúc nhích cơ thể. Đúng lúc này Trì Thanh lại đè bả vai nàng xuống, mạnh mẽ chen chân vào giữa hai hai chân nàng, không ngần ngại tiến lên phía trên.
Đầu gối cứng cứng va chạm qua lại với bộ vị yếu ớt trên cơ thể đến phát đau, Bạch Lâm thiếu chút nữa muốn té ngã, chỉ có thể dựa vào vách tường mới vơi bớt đi phần nào. Nàng không nghĩ tới Trì Thanh sẽ làm như thế, giữa hai chân tê dại lại không có ai chạm hay xoa cho mình. Rơi vào đường cùng, Bạch Lâm chỉ có thể hơi khom người về phía trước, dùng hai tay đặt lên bụng để giảm đau đớn dù chỉ một chút.
Chính là cơn đau vừa tạm dừng, tay phải của Trì Thanh dò xuống giữa đùi nàng, ngón trỏ và ngón giữa đến ngưỡng cửa kia liền lặp đi lặp lại động tác xoay tròn. Ý đồ quá rõ ràng làm cho Bạch Lâm sợ hãi tột cùng, nàng không tưởng tượng sẽ đưa thân thể của mình cho Trì Thanh, nàng sẽ cho nhưng không phải là ở tình huống này và lúc này.
Cho dù hàng đêm đều phải giả bộ ngủ khi nàng đến, hoặc là khi hai người lén lút làm chuyện đó ở trong mê cung, so với với tình hình bây giờ là hoàn toàn khác nhau. Có rất nhiều nguyên nhân khiến Bạch Lâm cự tuyệt nhưng Trì Thanh lại không nhìn ra.
Và rồi hoàn toàn trực tiếp xuyên vào, mặc kệ sự khẩn cầu trong đôi mắt kia…
[Éccccccccccccccccc] *Che mặt hí mắt * =))
Từng đợt tấn công mạnh mẽ đau đớn làm cho Bạch Lâm cứng đờ toàn thân, nhìn khuôn mặt Trì Thanh không thay đổi, còn có đôi con ngươi lộ ra tinh quang. Nàng không dám nhúc nhích, chỉ đứng một chỗ. Bạch Lâm chưa từng dự đoán được mình sẽ giao thân xác cho Trì Thanh trong tình huống này. Càng không nghĩ tới cảnh tượng vốn dĩ phải tràn đầy ngọt ngào lại trở nên nặng nề như thế.
Thân thể rất đau, cho dù là vết đao chém hay súng bắn gây ra cũng không đau bằng cảm giác đau đớn như bị xé toạc ra của hiện tại. Tựa quả bóng bị đổ quá nhiều nước, cái loại đau đớn muốn nứt vỡ thành từng mảnh này khiến cho Bạch Lâm muốn hét lên thành tiếng.
Cuối cùng nàng vẫn nén xuống, mặc dù đây là lần đầu tiên, mặc dù Trì Thanh dùng không chỉ một ngón tay, Bạch Lâm vẫn cố nén. Nàng vịn lấy bức tường gạch men đằng sau thở hổn hển. Trì Thanh không phát hiện ra khổ sở của nàng, tạm dừng vài giây ngón tay liền bắt đầu tăng tốc.
Vừa mới dừng được một chút Bạch Lâm làm thế nào chịu nổi sự tấn công mạnh mẽ này? Hai ngón tay không lưu tình tiến vào trong cơ thể nàng, thậm chí đến nơi sâu thẳm tận cùng mới bằng lòng bỏ qua. Bạch Lâm nhìn Trì Thanh một lúc, cuối cùng vươn hai cánh tay vô lực của mình ôm chặt lấy đối phương.
Thanh, ta vui lắm, vì ta giờ đây đã là người của ngươi, cho dù có là cách này. Ta, thực thỏa mãn. Nếu muốn làm ta đau vậy thì mạnh tay hơn chút nữa đi. Chỉ có như vậy, ta mới có thể dùng sự đau đớn đó để khắc sâu những gì ngươi đã cho ta vào trong trí nhớ…
PS: Rồi đây mới là H thiệt nha, mấy lần trước cho qua đi :( Nói chung là cũng hơi shock nhưng thôi truyện mà, kệ đi =)) Nói thật thì thấy ghét Thanh mama quá, chỉ nghĩ đến mình không lo nghĩ đến người khác, haizz người ích kỉ thường có lợi mà :)) Nói vậy thoi chứ mấy chế đừng bắt chước theo nhen, bồ nó đập cho tơi tả đó, lúc đó quay ra mà trách tui xúi bậy =.=!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.