Chương 65: MẤT LÍ TRÍ
Hiểu Bạo
25/11/2016
Edit: J.Cent
Beta: girl_sms
Thân thể đau đớn làm cho Bạch Lâm đang ngủ say cũng khôi phục chút ý thức, nàng cảm thấy thân thể rất đau, giống như có con gì đó cắn nàng, lại giống như có ngàn cân đặt trên người nàng, làm cho nàng không thể thở. Bạch Lâm muốn giãy dụa, muốn nói cho vật kia đừng cắn nàng nữa. Nhưng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, đều không thể phát ra âm thanh.
Vào giờ phút này lý trí đã mất đi toàn bộ, Trì Thanh xoay người đặt thân mình ở trên người Bạch Lâm, đem chân chen giữa hai chân nàng ấy, cách lớp quần lót mỏng manh cọ cọ lên bộ phận tư mật. Mà miệng nàng vẫn ở vết hôn ngân trên cổ Bạch Lâm gặm cắn.
Trì Thanh chán ghét dấu vết này, càng chán ghét trên người Bạch Lâm lưu lại dấu vết của người khác. Nàng muốn đem vết hôn ngân xóa đi, nhưng nàng hiểu được, dấu vết này không dễ dàng xóa đi được. Vì thế, Trì Thanh chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Răng nanh theo đôi môi di chuyển, giống như ma quỷ trong bóng tối tìm kiếm thức ăn, mà cổ Bạch Lâm chính là thứ thức ăn thơm ngon. Há mồm cắn xuống, dùng sức cắn mạnh, mút vào. Trì Thanh mặc kệ làm như vậy sẽ khiến Bạch Lâm bị đau mà tỉnh giấc, nàng chỉ biết không thể để lại dấu vết của người nào trên người Bạch Lâm dù chỉ một giây. Vì điều đó đối với nàng là tra tấn, là vũ nhục.
Hai cơ thể vào giờ phút này như bùng cháy. Dù đang ngủ, thân thể Bạch Lâm cũng sẽ có phản ứng. Cổ đau đớn làm cho nàng ấy vô ý thức hừ nhẹ ra tiếng, nghiêng đầu muốn né tránh. Ngay sau đó, vì phản ứng né tránh của mình, nàng đã bị trừng phạt.
Bên tai phát ra tiếng hô hấp của Bạch Lâm, thấy nàng ấy đưa tay đè đôi vai của mình, muốn đem mình đẩy ra. Phản ứng kháng cự như vậy càng làm Trì Thanh thêm bất mãn. Tịch Nhược Khanh hôn ngươi, ngươi thuận theo, vì cái gì khi ta hôn ngươi, dù cho đang ngủ ngươi cũng muốn cự tuyệt?
Tất cả cố chấp chồng chất lên nhau đến mức tận cùng. Trì Thanh dùng sức cắn cổ Bạch Lâm, răng nanh cắn chặt vào da thịt như muốn xé rách. Đồng thời cách lớp áo ngủ đưa tay dùng sức nắm lấy bộ ngực no đủ của Bạch Lâm mà vuốt ve. Thình lình xảy ra kích thích khiến hồng đậu dưới lớp áo ngủ trở nên cứng rắn, Bạch Lâm không nhịn được hừ ra tiếng, thần trí cũng trở nên thanh tỉnh rất nhiều, nhưng nàng vẫn chưa thể mở mắt ra xem có chuyện gì đang xảy ra.
Dùng sức, lại dùng sức, răng nanh như hận không thể biến thành một vũ khí sắc bén đem miếng thịt trên cổ Bạch Lâm cắn xuống. Tay trái nắm bắt bộ vị tròn trịa lúc này lại giống như đang phát tiết. Trì Thanh điên cuồng thô bạo đối với Bạch Lâm, giờ phút này, nàng thầm nghĩ có được Bạch Lâm, biến nàng ta trở thành của riêng mình. Không phải là quan hệ mẹ con, cũng không phải quan hệ người yêu.
Nàng, đơn thuần là muốn nàng ta, đem nàng ta trói buộc bên mình, ai cũng không cướp đi được.
Từng có một khoa học gia đã chứng minh, dù là đang ngủ, con người đối với mọi việc xung quanh vẫn có thể cảm nhận được. Ngay cả người thực vật khi nghe người nhà hoặc người yêu kêu gọi cũng có thể tỉnh lại, huống chi Bạch Lâm trong lúc ngủ bị Trì Thanh đối đãi như vậy.
Quần bị cởi ra, kéo theo cả quần lót bên trong xuống tới đầu gối. Ngay sau đó, bụng bị một bàn tay nóng rực xoa lấy, nó đảo quanh vùng rốn. Bạch Lâm mở mắt ra, liền thấy Trì Thanh nằm úp sấp trên người mình. Nàng ấy gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi hơi mở ra, không có vật gì che đậy giữa hai chân mình, lộ ra ánh mắt khác thường.
Đau đớn trên cổ nhắc nhở Bạch Lâm, đây không phải là giấc mộng, mà là sự thật. Thân thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng, nhìn quần áo của mình bị làm loạn, quần ngủ cùng quần lót bị cởi ra. Bạch Lâm nhìn Trì Thanh chuẩn bị hôn bụng của mình, nàng không thể tin nổi vào mắt mình.
Cảnh tượng trước mắt này, nàng nghĩ đến vô số lần, nhưng chưa bao giờ cho phép bản thân mình dám khát vọng điều ấy trở thành sự thật. Bạch Lâm cũng không phủ nhận mình đối với Trì Thanh có dục vọng, mặc dù điều ấy nghe có vẻ hoang đường, thậm chí là đáng xấu hổ. Nhưng dục vọng này đã sớm hình thành trong lòng Bạch Lâm, ngay từ giây phút nàng bắt đầu yêu Trì Thanh, như lớp tuyết mùa đông càng lúc càng dày, đến mức không quay lại được.
Bạch Lâm không biết Trì Thanh bị cái gì kích thích, hoặc xảy ra chuyện gì, mới có thể đối với mình làm ra hành vi này. Từ khi hai người gặp lại nhau cũng không có nhiều biến chuyển lắm, hoặc là nói, các nàng từ trước đến bây giờ đều là người xa lạ có quan hệ huyết thống. Cho dù thời gian gần đây quan hệ giữa hai người trở nên tốt hơn, cũng chi có thể xem như từ không quan tâm đến nói chuyện nhiều hơn.
Bạch Lâm yêu rất hèn mọn, hèn mọn đến mức nàng không dám nghĩ Trì Thanh sẽ đáp lại mình. Nghĩ đến váy ngủ bị xé hư cùng với cảnh tượng chân thật trước mắt. Thẳng đến lúc này, Bạch Lâm mới dám khẳng định, hơn một tháng trước, lúc nàng phát sốt, Trì Thanh đã tới.
Những hi sinh của mình cũng không phải không có hồi báo. Có lẽ, Trì Thanh cũng có một chút thích mình. Dù Bạch Lâm không rõ Trì Thanh làm sao đối với mình sinh ra cảm tình như vậy, nhưng hiện tại nàng không muốn nghĩ nhiều, không muốn băn khoăn nhiều như vậy. Lúc này đây, nữ nhân mà mình tâm tâm niệm niệm suốt mười mấy năm đem mình đặt dưới thân. Hôn môi mình, vuốt ve thân thể mình. Bạch Lâm không thể tin được hết thảy tất cả những chuyện này là thật, nàng cảm thấy thân thể thật thoải mái, thật hạnh phúc, cho dù hiện tại buộc nàng phải chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Bụng bị đầu lưỡi nóng bỏng liếm nên có chút run lên, Bạch Lâm không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, thật giống như nàng thích một người, muốn hôn người đó, hôn thôi không đủ còn muốn cắn lên. Vật cực tất phản, hợp cực tất phân. Sự vật gì đến cực hạn, cũng sẽ sinh ra tương phản. Mà cảm giác của Bạch Lâm bây giờ, cũng là như thế.
Nàng quá yêu Trì Thanh, cũng quá khát vọng nàng ta. Cho dù chỉ là một cái hôn cũng đều làm cho Bạch Lâm mất đi lý trí, càng không nói tới đụng chạm thân mật như vậy. Sinh lý sản sinh ra nhiệt lưu theo bụng truyền xuống dưới, tới vùng đất bí ẩn chậm rãi tràn ra. Cảm nhận được ướt át khiến Bạch Lâm vô cùng xấu hổ, nàng vụng trộm dùng hai tay bắt chặt drap giường, sợ chính mình không cẩn thận kêu ra tiếng, làm cho hết thảy những điều tốt đẹp chấm dứt.
Bạch Lâm tỉnh dậy cũng không phải điều Trì Thanh dự kiến. Trên thực tế, Trì Thanh căn bản không nghĩ tới, hoặc là không muốn nghĩ tới chuyện Bạch Lâm sẽ tỉnh lại. Nàng si mê hôn bụng Bạch Lâm, hai tay ở phía dưới thì vuốt ve cặp đùi bóng loáng. Bạch Lâm thật gầy, gầy đến mức bỏ đi phần ngực cùng cái mông có chút thịt, thì toàn bộ chỗ khác trên người dường như chỉ toàn xương là xương.
Cơ thể gầy gò này khi ôm cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng khi lòng bàn tay chạm xuống phần dưới cơ thể lại sinh ra một cảm xúc thăng hoa diệu kì. Vuốt ve bộ vị của Bạch Lâm, ngón tay Trì Thanh xoa nhẹ vùng trên bộ vị từ trái qua phải rồi lại từ phải qua trái. Thi thoảng, Trì Thanh sẽ có ý xấu di chuyển đến bụng xoa xung quanh vùng rốn của Bạch Lâm. Cũng có lúc, Trì Thanh tràn ngập khiêu khích khuấy động vùng phụ cận xương mu.
Con người là một cơ thể có sinh mệnh kì diệu, mà thân thể Bạch Lâm lại được Trì Thanh xem như một tác phẩm nghệ thuật rất có giá trị thưởng thức. Nàng chậm rãi vẽ dọc theo thân hình Bạch Lâm, khi thì vẻ một hình tròn lớn, khi thì lại dài dài, khi thì lại là những đường ngắn ngắn. Nàng như môt đứa bé chiếm được một món đồ chơi mới nên chơi mãi không biết ngừng.
Qua hồi lâu, Trì Thanh phát hiện hô của Bạch Lâm ngày càng mạnh, thân thể cũng trở nên nóng bỏng. Nàng có chút chột dạ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Bạch Lâm đang ngủ say, thấy nàng ấy không tỉnh lại, lúc này mới yên tâm, tiếp tục việc đang làm.
Nhờ Trì Thanh vừa rồi điều tra mà Bạch Lâm mới có cơ hội thở dốc, nhưng chưa đợi nàng nghỉ ngơi tốt, thì cổ lại bị cắn một lần nữa. So sánh với đau đớn lúc đầu, thì lúc này đây hôn môi trở nên ôn nhu rất nhiều. Cảm thấy tay Trì Thanh lặp lại cọ cọ trên xương quai xanh, sau đó chậm rãi trượt xuống bộ ngực cùng với bụng, cuối cùng đi vào giữa hai chân của mình. Thân thể ướt át bị ngón tay lắp đầy, Bạch Lâm ngẩng đầu lên cố gắng duy trì hô hấp, giả vờ như đang ngủ say.
Đáng tiếc, Trì Thanh cũng không cho nàng cơ hội này, ngón tay nàng đè lên vùng trung tâm. Là một cô gái 22 tuổi, có cảm giác, cũng không là gì kì quái. Lúc trước vì xác định bản thân mình có cảm tình đối với Trì Thanh, Bạch Lâm cũng không ít lần tìm tòi tư liệu về con gái với con gái.
Cho dù Bạch Lâm biết nữ nhân cùng nữ nhân trong lúc đó nên làm như thế nào, cũng từng đối với Trì Thanh sinh ra dục vọng, nhưng nàng vẫn chưa từng thử đụng vào thân thể của mình. Bạch Lâm cảm thấy việc này thật xấu hổ, nàng không dám làm. Trọng yếu là, nàng cảm thấy mình là của riêng Trì Thanh, thân thể này cũng chi thuộc về nàng ấy. Chỉ có Trì Thanh mới có thể đối với nàng làm sự việc này, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể.
Hiện tại, giấc mộng nháy mắt trở thành sư thật. Bộ phận mẫn cảm bị Trì Thanh đụng vào, chưa bao giờ trải qua như vậy, khiến Bạch Lâm căn bản không thể thừa nhận khiêu khích này. Nàng cắn chặt răng, đem thanh âm từ yết hầu nuốt trở vào, không dám phát ra âm thanh.
Nhưng làm như vậy, thật sự quá mệt mỏi, cũng quá khó nhịn.
Dần dần, Trì Thanh không thỏa mãn đụng chạm đơn giản như vậy, ngón tay bắt đầu trượt đi, cọ xát khe hở giữa hai cánh hoa. Càng ngày càng nhiều chất lỏng ướt át tràn ra, Trì Thanh đưa tay xuống phía dưới tìm kiếm, đi vào nơi huyệt động.
PS: Cuối cùng cũng rảnh rang Beta khổ cái là chương nài quá dài, quá nguy hiểm nên mới Beta được 1 nửa, còn một nửa chờ tuần sau nha mấy chế =)) Dạo nài đi làm mệt mỏi quá, chưa quen nhịp độ công việc nên về nhà chỉ muốn đi ngủ :(((( Mấy bạn thông cảm nha, mà ko thông cảm cũng đao có làm gì được mình =)) Yên tâm, mình không drop đâu, chỉ là mấy bạn phải chờ mình quen quen với công việc mới rồi mình lại Beta, Edit tích cực như xưa :”> Mấy chương nài Thanh mama dữ dằn quá, đã lộ ra thú tính =))
[Lải nhải chẳng liên quan đến truyện] Mấy nay Sài Gòn mưa hoài, làm tâm trạng cũng mộng mơ bay bổng lãng mạn tiểu tư sản hơn =)) nếu sau này nhà có điều kiện chắc chắn mình sẽ mua 1 mảnh đất thật rộng, ít người ở, xây một ngôi nhà bằng kính không cho sang :”> cứ mỗi khi trời mưa thì lôi laptop, mặc đồ đẹp, mang hộp kem ra vừa ăn vừa ngồi Edit truyện thi thoảng ngắm mưa… mệt thì nằm xuống lăn qua lăn lại mà chẳng sợ ai nhìn thấy :”> Nghĩ thấy thèm ghê, khổ cái là kiếp nài chắc không có điều kiện nỏi :((((
***
Dần dần, Trì Thanh không thỏa mãn đụng chạm đơn giản như vậy, ngón tay bắt đầu trượt đi, cọ xát khe hở giữa hai cánh hoa. Càng ngày càng nhiều chất lỏng ướt át tràn ra, Trì Thanh đưa tay xuống phía dưới tìm kiếm, đi vào nơi huyệt động.
Bạch Lâm có thể cảm nhận được ngón tay Trì Thanh đang bồi hồi, tựa hồ do dự không biết nên tiến vào hay không. Dù không trải qua những việc như vậy bao giờ, nhưng Bạch Lâm cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nàng một chút cũng không để ý, nàng muốn đem thân mình giao cho Trì Thanh, nhưng Trì Thanh lại giống như không muốn.
Quả nhiên đúng như Bạch Lâm nghĩ, tay Trì Thanh rời khỏi động khẩu, đi lên trước ngực mình. Hành động như vậy khiến cho Bạch Lâm càng thêm bất an, nhiệt độ thân thể cũng giảm bớt xuống.
Chuyện đêm nay phát sinh rất kì quái, bây giờ Bạch Lâm mới có tâm tư suy nghĩ. Trước không nói, Trì Thanh đối với mình làm ra những hành động kì lạ, nói nàng ấy chủ động đưa ra yêu cầu cùng mình ngủ, đã là một chuyện bất khả tư nghị. Bạch Lâm không biết từ lúc nào thì tình cảm của Trì Thanh dành cho mình vượt qua mức tình cảm mẹ con, càng không biết quan hệ của hai người từ khi nào thì chuyển biến.
Là sau khi mình trở về, hay là trước khi trở về? Hay là vào thời điểm ở lò sát sinh khi nàng ấy xả thân cứu mình? Giống như Trì Thanh đoán không ra tâm tư của Bạch Lâm, Bạch Lâm cũng không hiểu tình cảm của Trì Thanh. Kinh ngạc, mờ mịt, vui sướng, áy náy, bất an, thẹn thùng, rất nhiều cảm xúc phức tạp dung hợp cùng nhau, rối loạn ở trong lòng Bạch Lâm, làm đầu óc của nàng không thể suy nghĩ, không có biện pháp trả lời
Đúng lúc này, Trì Thanh vốn đang cúi đầu ở cổ của Bạch Lâm bỗng nhiên ngẩng lên. Thình lình xảy ra khiến Bạch Lâm sợ đến mức nhanh chóng nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ. Nàng có thể cảm giác được Trì Thanh đang nhìn mình, mà đầu nàng ấy cũng ở trên mặt mình.
Đôi môi bỗng nhiên bị người ở trên hôn sâu. Lực đạo rất mạnh mẽ, mang theo mười phần xâm lược, giống như con ngựa hoang đang chạy, hoặc như một chiếc xe đua bị hư thắng, ai cũng không thể ngăn cản được. Lưỡi mềm mại qua lại giữa đôi môi, đem môi của nàng liếm láp đến nóng lên, run lên, cướp đi hơi thở của nàng.
Bạch Lâm không nhịn được mà hé mở đôi môi, muốn lấy một chút không khí. Cũng nhờ như vậy, Trì Thanh mới có cơ hội xâm lược. Nhìn thấy cánh cửa đã mở ra, chiếc lưỡi xâm lược đong đưa thân thể mềm mại liền thuận thế đi vào, ở trong đó điên cuồng đảo quanh, khiêu khích mỗi tấc dây thần kinh trong miệng Bạch Lâm.
Bỏ đi lần đầu hôn lén trong bồn tắm, cũng không tính lần hôn môi lúc bị bệnh, đây mới là lần đầu tiên Bạch Lâm từ khi chào đời đến nay cảm nhận được cảm giác hôn nồng nhiệt. Trì Thanh hôn cũng giống như độ ấm thân thể nàng ấy, rất nóng, rất câu nhân. Lưỡi bị đôi môi nàng hàm trụ, mút vào. Bạch Lâm cảm thấy mình hít thở không thông, thậm chí cảm thấy, mình sẽ chết trong cái hôn của Trì Thanh.
Lý trí vừa mới khôi phục trong nháy mắt đã sụp đổ, thân thể so với lúc trước càng thêm khát vọng, càng thêm mẫn cảm. Bạch Lâm khắc chế không được phát ra một tiếng ngâm khẽ, Bạch Lâm cũng không biết, một tiếng này khi Trì Thanh nghe thấy thì càng thêm bị khiêu khích. Giữa hai chân ướt át lại bị Trì Thanh đưa tay lấp vào, ngay cả Bạch Lâm cũng cảm nhận được, ngón tay kia vừa vào u mật, liền bị làm cho ướt đẫm. Nàng cũng phát hiện, Trì Thanh có vài giây ngẩn ra. Ngay sau đó, càng thêm nhiệt tình an ủi mình.
Vùng mẫn cảm bị lặp lại kích thích trở nên gắng gượng, bụng càng trở nên trướng, vuốt ve lên thân thể ướt át của Bạch Lâm, tầm mắt Trì Thanh ngày càng mê ly, có chút thương tiếc nhìn xuống dưới thân Bạch Lâm. Nàng đã sớm nghĩ đến thân thể của Bạch Lâm ngây ngô nên sẽ mẫn cảm như vậy, nhưng lại không nghĩ đến khi nàng ấy ngủ cũng có thể ướt át đến như vậy.
Thân là người từng trải, Trì Thanh hiểu được phản ứng Bạch Lâm vì sao lại lớn như vậy. Điều này làm cho tâm tình Trì Thanh tốt hơn, tốc độ cũng nhanh hơn. Thanh âm ma sát của ngón tay cùng mật dịch vang vọng toàn bộ căn phòng, mà ngay cả Trì Thanh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Dù sao, nàng đối với con gái ruột làm ra loại việc táng tận lương tâm như vậy. Thậm chí Bạch Lâm còn đang chìm trong giấc mộng, căn bản không biết thân thể của mình đã bị mẹ ruột đối đãi như vậy. Tâm lý cảm thấy hổ thẹn làm cho khuôn mặt Trì Thanh càng thêm đỏ bừng, nhưng nàng cũng không đình chỉ hoạt động của ngón tay.
Nếu không có biện pháp chiếm giữ mãi mãi, vậy giữ lấy một lần đi. Lưu lại một niệm tưởng, cũng rất tốt.
Mắt thấy trong lúc ngủ mơ phản ứng của Bạch Lâm càng thêm kịch liệt, nàng bắt đầu vặn vẹo vòng eo lên phối hợp với chính mình, thở dốc cũng trầm trọng hẳn lên. Trì Thanh biết, Bạch Lâm trong lúc ngủ mơ, đã bị mình đưa lên đỉnh núi. Nghĩ đến đây, đôi mắt Trì Thanh nổi lên một tầng sáng, nàng một lần nữa cúi người, khẽ cắn lên vùng bụng đang phập phồng của Bạch Lâm, dùng cái lưỡi không ngừng đùa giỡn với cái rốn đáng yêu của nàng ấy.
Lần đầu trải nghiệm, Bạch Lâm căn bản không biết sắp tới sẽ phát sinh cái gì. Nàng chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, giống như bị nước lấp đầy, mất đi toàn bộ năng lực tự hỏi. Mở mắt thấy Trì Thanh đang nằm sấp trên bụng mình, không ngừng đùa giỡn cái rốn của mình, đó là nơi hai người từng liên kết cùng nhau. Bạch Lâm biết, khi mình còn trong bụng Trì Thanh, chính là dùng rốn nối liền huyết mạch, là nơi Trì Thanh cung cấp dinh dưỡng cho mình.
Mà hiện nay, Trì Thanh dùng một phương pháp khác, làm cho nàng càng thêm vui sướng.
Thân thể trở nên càng ngày càng nóng, càng ngày càng mềm, giống như bước trên đám mây, tìm không thấy chỗ dừng chân. Giữa hai chân trở nên ẩm ướt không chịu nổi, tựa như người tuyết dưới ánh nắng, tùy lúc đều hòa tan. Bỗng nhiên, bụng nàng run rẩy, tê dại mãnh liệt. Giống như bệnh dich, một truyền mười, mười truyền một trăm.
Thoải mái, thật thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, Bạch Lâm chỉ nhận được cũng chỉ đau đớn và buồn khổ từ Trì Thanh. Nàng ta đánh nàng, mắng nàng, làm nàng đau, rất khó sống. Bạch Lâm đã sớm tập thành thói quen. Nhưng mà, lúc này đau đớn không xuất hiện, thay vào đó là cảm giác hoàn toàn tương phản, Bạch Lâm cũng không biết nên biểu đạt như thế nào.
Cái cảm giác này giống như một người đang đi trên sa mạc mà tìm được nguồn nước, cũng tương tự như một hiệp khách trong lúc sống chết được bí quyết võ công, như đang sắp chết mà có lại sự sống. Lúc này thân thể trở nên vô cùng mềm mại, không biết phải nói như thế nào.
Nàng chỉ thuộc về Trì Thanh, chỉ biết vì Trì Thanh nở nộ, vì Trì Thanh mà trở nên mềm mại, vì nàng ta mà ẩm ướt, Trì Thanh cũng cho nàng một thể nghiệm hoàn toàn khác lạ. Thân thể bị ép cong, bị áp xuống, rồi bị mở ra, sau đó lại khôi phục. Cái loại vui thích này, trừ bỏ từ ‘tốt đẹp’, Bạch Lâm không biết phải hình dung như thế nào. Xương sống tê dại như muốn gãy, tứ chi bây giờ hoàn toàn xụi lơ, Bạch Lâm cong thân mình lên, gắt gao níu chặt drap giường, mất đi tất cả khí lực.
Giây phút này, nàng vì Trì Thanh, lần đầu mà nở rộ.
Cao trào tới quá đột nhiên, quá mau, nhưng thời gian tồn tại cũng không ngắn. Cảm thấy tay Trì Thanh đặt giữa hai chân mình đang mềm mại vuốt ve qua lại. Bạch Lâm đem tay buông drap giường ra, bình phục nhịp tim đập cùng hơi thở hỗn loạn. Lần đầu tiên đạt đến cao triều, điều này đối với Bạch Lâm là một thể nghiệm vô cùng mới. Nàng còn chưa kịp từ trong dư vị đi ra, xương cốt lúc này đều mềm yếu.
Thân thể lần thứ hai bị Trì Thanh ôm lấy, cảm giác lại khác nhau một trời một vực. Bạch Lâm có thể cảm nhận được thân thể Trì Thanh đang run run, hô hấp trầm trọng và khẩn trương mang theo bất an, thậm chí lộ ra chút lạnh lão. Bạch Lâm rất muốn hỏi Trì Thanh làm sao vậy, thân thể có phải không thoải mái hay không? Đáng tiếc, nàng không thể làm như vậy, vì như thế khiến bản thân mình lộ ra đang giả vờ ngủ.
Qua hồi lâu, Trì Thanh mới khôi phục như bình thường. Thấy nàng ta xoay người xuống giường, lấy khăn tay chà lau thân thể của mình, sau đó là mảnh đất ướt át giữa hai chân cùng bắp đùi. Toàn bộ quá trình, Bạch Lâm đều cực lực khắc chế hô hấp của chính mình, nàng sợ Trì Thanh phát hiện ra khác thường. Nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được tay Trì Thanh vẫn còn như trước, đang run run.
Sau khi rửa sạch thân thể mình, Trì Thanh đi phòng tắm, qua lúc lâu mới trở về. Sau đó, đèn bàn còn sót lại cũng tắt đi, cả phòng chìm vào bóng tối. Giường bên cạnh lún xuống, Bạch Lâm biết, Trì Thanh đã lên giường. Tiếp theo, cả người Bạch Lâm đều bị nàng ấy ôm vào trong lòng.
Thình lình cái ôm lạnh lẽo khiến thân mình Bạch Lâm căng thẳng, nhiệt độ này không phải là nhiệt độ thân thể Trì Thanh. Nghĩ đến phòng tắm lúc nãy vang lên tiếng nước, Bạch Lâm giờ mới hiểu, Trì Thanh ở trong phòng tắm lâu như vậy là vì tắm sạch thân mình.
Nghĩ đến thân mình nàng ấy không khỏe lắm, lại đứng lâu dưới nước lạnh như vậy, Bạch Lâm vừa thẹn thùng vừa đau lòng. Nàng rõ ràng, Trì Thanh làm như thế, đơn giản là vì mình. Nhưng ý nghĩ thực sự của Trì Thanh, nàng lại đoán không ra, nhìn không thấu.
“Thật xin lỗi.”
Ba chữ ngắn gọn phiêu đãng giữa phòng tối tăm, câu xin lỗi này là ai nói, nói với ai, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Bạch Lâm không đáp lại, chỉ tùy ý để Trì Thanh ôm chặt lấy mình, cả hai nàng đều có một đêm không ngủ.
Đến rạng sáng 5h, Trì Thanh bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi mà mê man thiếp đi. Cả đêm chưa ngủ, mí mắt nàng mang theo vành đen xung quanh mắt. Bạch Lâm mở mắt ra nhìn, đau lòng đưa tay vuốt lên khuôn mặt tiều tụy của Trì Thanh. Cuối cùng, khẽ nhích người qua, hôn lên hai mắt đang khép kín của Trì Thanh.
Ngươi vĩnh viễn cũng không cần nói xin lỗi với ta, chỉ cần là ngươi, vô luận đối xử như thế nào với ta, đều không sao cả.
Chỉ cần ngươi muốn, ta đều cho ngươi…
PS: Vẫn chưa làm đến nơi đến chốn =)) Yên tâm đi, mấy chương sau JQ vẫn dài dài :)) Mà bệnh lười tái phát nên beta chậm chạp hẳn đi :(( Thôi kệ vậy chứ biết làm sao giờ hihi =)) Cứ lết từ từ cũng về đích thoi mà, lo gì hehe, Thanh mama biết suy nghĩ ghê, ăn xong biết dọn sạch chứng cứ, lau lau cho Bạch Lâm nữa :”>
Dạo này rất chán, còn vì sao chán thì mình ko nói đao, có lẽ do tự đánh giá bản thân quá cao nên lúc thật sự xảy ra chuyện thì hơi chán một chút =)) Mấy nay cảm thấy mình ít viết lách vớ vẩn phết, kiểu như càng già càng bớt sến và đang trên giai đoạn sến theo kiểu khác, ít viết và nói ra những gì mình nghĩ (thật ra thì do chẳng có ai để nói hay viết vớ vẩn =)) ), càng ngày càng yêu mỗi chị Tiền, chỉ yêu mỗi nụ cười vị lãnh tụ đẹp nhất thế gian :)) Ôi trời, nãy giờ viết cái quần què gì nữa không biết, thôi kệ lâu lâu tám vớ vẩn cho bớt chán hiuhiu, đi tô mào luyện dẻo dai của tay vậy =))
Beta: girl_sms
Thân thể đau đớn làm cho Bạch Lâm đang ngủ say cũng khôi phục chút ý thức, nàng cảm thấy thân thể rất đau, giống như có con gì đó cắn nàng, lại giống như có ngàn cân đặt trên người nàng, làm cho nàng không thể thở. Bạch Lâm muốn giãy dụa, muốn nói cho vật kia đừng cắn nàng nữa. Nhưng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, đều không thể phát ra âm thanh.
Vào giờ phút này lý trí đã mất đi toàn bộ, Trì Thanh xoay người đặt thân mình ở trên người Bạch Lâm, đem chân chen giữa hai chân nàng ấy, cách lớp quần lót mỏng manh cọ cọ lên bộ phận tư mật. Mà miệng nàng vẫn ở vết hôn ngân trên cổ Bạch Lâm gặm cắn.
Trì Thanh chán ghét dấu vết này, càng chán ghét trên người Bạch Lâm lưu lại dấu vết của người khác. Nàng muốn đem vết hôn ngân xóa đi, nhưng nàng hiểu được, dấu vết này không dễ dàng xóa đi được. Vì thế, Trì Thanh chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Răng nanh theo đôi môi di chuyển, giống như ma quỷ trong bóng tối tìm kiếm thức ăn, mà cổ Bạch Lâm chính là thứ thức ăn thơm ngon. Há mồm cắn xuống, dùng sức cắn mạnh, mút vào. Trì Thanh mặc kệ làm như vậy sẽ khiến Bạch Lâm bị đau mà tỉnh giấc, nàng chỉ biết không thể để lại dấu vết của người nào trên người Bạch Lâm dù chỉ một giây. Vì điều đó đối với nàng là tra tấn, là vũ nhục.
Hai cơ thể vào giờ phút này như bùng cháy. Dù đang ngủ, thân thể Bạch Lâm cũng sẽ có phản ứng. Cổ đau đớn làm cho nàng ấy vô ý thức hừ nhẹ ra tiếng, nghiêng đầu muốn né tránh. Ngay sau đó, vì phản ứng né tránh của mình, nàng đã bị trừng phạt.
Bên tai phát ra tiếng hô hấp của Bạch Lâm, thấy nàng ấy đưa tay đè đôi vai của mình, muốn đem mình đẩy ra. Phản ứng kháng cự như vậy càng làm Trì Thanh thêm bất mãn. Tịch Nhược Khanh hôn ngươi, ngươi thuận theo, vì cái gì khi ta hôn ngươi, dù cho đang ngủ ngươi cũng muốn cự tuyệt?
Tất cả cố chấp chồng chất lên nhau đến mức tận cùng. Trì Thanh dùng sức cắn cổ Bạch Lâm, răng nanh cắn chặt vào da thịt như muốn xé rách. Đồng thời cách lớp áo ngủ đưa tay dùng sức nắm lấy bộ ngực no đủ của Bạch Lâm mà vuốt ve. Thình lình xảy ra kích thích khiến hồng đậu dưới lớp áo ngủ trở nên cứng rắn, Bạch Lâm không nhịn được hừ ra tiếng, thần trí cũng trở nên thanh tỉnh rất nhiều, nhưng nàng vẫn chưa thể mở mắt ra xem có chuyện gì đang xảy ra.
Dùng sức, lại dùng sức, răng nanh như hận không thể biến thành một vũ khí sắc bén đem miếng thịt trên cổ Bạch Lâm cắn xuống. Tay trái nắm bắt bộ vị tròn trịa lúc này lại giống như đang phát tiết. Trì Thanh điên cuồng thô bạo đối với Bạch Lâm, giờ phút này, nàng thầm nghĩ có được Bạch Lâm, biến nàng ta trở thành của riêng mình. Không phải là quan hệ mẹ con, cũng không phải quan hệ người yêu.
Nàng, đơn thuần là muốn nàng ta, đem nàng ta trói buộc bên mình, ai cũng không cướp đi được.
Từng có một khoa học gia đã chứng minh, dù là đang ngủ, con người đối với mọi việc xung quanh vẫn có thể cảm nhận được. Ngay cả người thực vật khi nghe người nhà hoặc người yêu kêu gọi cũng có thể tỉnh lại, huống chi Bạch Lâm trong lúc ngủ bị Trì Thanh đối đãi như vậy.
Quần bị cởi ra, kéo theo cả quần lót bên trong xuống tới đầu gối. Ngay sau đó, bụng bị một bàn tay nóng rực xoa lấy, nó đảo quanh vùng rốn. Bạch Lâm mở mắt ra, liền thấy Trì Thanh nằm úp sấp trên người mình. Nàng ấy gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi hơi mở ra, không có vật gì che đậy giữa hai chân mình, lộ ra ánh mắt khác thường.
Đau đớn trên cổ nhắc nhở Bạch Lâm, đây không phải là giấc mộng, mà là sự thật. Thân thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng, nhìn quần áo của mình bị làm loạn, quần ngủ cùng quần lót bị cởi ra. Bạch Lâm nhìn Trì Thanh chuẩn bị hôn bụng của mình, nàng không thể tin nổi vào mắt mình.
Cảnh tượng trước mắt này, nàng nghĩ đến vô số lần, nhưng chưa bao giờ cho phép bản thân mình dám khát vọng điều ấy trở thành sự thật. Bạch Lâm cũng không phủ nhận mình đối với Trì Thanh có dục vọng, mặc dù điều ấy nghe có vẻ hoang đường, thậm chí là đáng xấu hổ. Nhưng dục vọng này đã sớm hình thành trong lòng Bạch Lâm, ngay từ giây phút nàng bắt đầu yêu Trì Thanh, như lớp tuyết mùa đông càng lúc càng dày, đến mức không quay lại được.
Bạch Lâm không biết Trì Thanh bị cái gì kích thích, hoặc xảy ra chuyện gì, mới có thể đối với mình làm ra hành vi này. Từ khi hai người gặp lại nhau cũng không có nhiều biến chuyển lắm, hoặc là nói, các nàng từ trước đến bây giờ đều là người xa lạ có quan hệ huyết thống. Cho dù thời gian gần đây quan hệ giữa hai người trở nên tốt hơn, cũng chi có thể xem như từ không quan tâm đến nói chuyện nhiều hơn.
Bạch Lâm yêu rất hèn mọn, hèn mọn đến mức nàng không dám nghĩ Trì Thanh sẽ đáp lại mình. Nghĩ đến váy ngủ bị xé hư cùng với cảnh tượng chân thật trước mắt. Thẳng đến lúc này, Bạch Lâm mới dám khẳng định, hơn một tháng trước, lúc nàng phát sốt, Trì Thanh đã tới.
Những hi sinh của mình cũng không phải không có hồi báo. Có lẽ, Trì Thanh cũng có một chút thích mình. Dù Bạch Lâm không rõ Trì Thanh làm sao đối với mình sinh ra cảm tình như vậy, nhưng hiện tại nàng không muốn nghĩ nhiều, không muốn băn khoăn nhiều như vậy. Lúc này đây, nữ nhân mà mình tâm tâm niệm niệm suốt mười mấy năm đem mình đặt dưới thân. Hôn môi mình, vuốt ve thân thể mình. Bạch Lâm không thể tin được hết thảy tất cả những chuyện này là thật, nàng cảm thấy thân thể thật thoải mái, thật hạnh phúc, cho dù hiện tại buộc nàng phải chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Bụng bị đầu lưỡi nóng bỏng liếm nên có chút run lên, Bạch Lâm không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, thật giống như nàng thích một người, muốn hôn người đó, hôn thôi không đủ còn muốn cắn lên. Vật cực tất phản, hợp cực tất phân. Sự vật gì đến cực hạn, cũng sẽ sinh ra tương phản. Mà cảm giác của Bạch Lâm bây giờ, cũng là như thế.
Nàng quá yêu Trì Thanh, cũng quá khát vọng nàng ta. Cho dù chỉ là một cái hôn cũng đều làm cho Bạch Lâm mất đi lý trí, càng không nói tới đụng chạm thân mật như vậy. Sinh lý sản sinh ra nhiệt lưu theo bụng truyền xuống dưới, tới vùng đất bí ẩn chậm rãi tràn ra. Cảm nhận được ướt át khiến Bạch Lâm vô cùng xấu hổ, nàng vụng trộm dùng hai tay bắt chặt drap giường, sợ chính mình không cẩn thận kêu ra tiếng, làm cho hết thảy những điều tốt đẹp chấm dứt.
Bạch Lâm tỉnh dậy cũng không phải điều Trì Thanh dự kiến. Trên thực tế, Trì Thanh căn bản không nghĩ tới, hoặc là không muốn nghĩ tới chuyện Bạch Lâm sẽ tỉnh lại. Nàng si mê hôn bụng Bạch Lâm, hai tay ở phía dưới thì vuốt ve cặp đùi bóng loáng. Bạch Lâm thật gầy, gầy đến mức bỏ đi phần ngực cùng cái mông có chút thịt, thì toàn bộ chỗ khác trên người dường như chỉ toàn xương là xương.
Cơ thể gầy gò này khi ôm cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng khi lòng bàn tay chạm xuống phần dưới cơ thể lại sinh ra một cảm xúc thăng hoa diệu kì. Vuốt ve bộ vị của Bạch Lâm, ngón tay Trì Thanh xoa nhẹ vùng trên bộ vị từ trái qua phải rồi lại từ phải qua trái. Thi thoảng, Trì Thanh sẽ có ý xấu di chuyển đến bụng xoa xung quanh vùng rốn của Bạch Lâm. Cũng có lúc, Trì Thanh tràn ngập khiêu khích khuấy động vùng phụ cận xương mu.
Con người là một cơ thể có sinh mệnh kì diệu, mà thân thể Bạch Lâm lại được Trì Thanh xem như một tác phẩm nghệ thuật rất có giá trị thưởng thức. Nàng chậm rãi vẽ dọc theo thân hình Bạch Lâm, khi thì vẻ một hình tròn lớn, khi thì lại dài dài, khi thì lại là những đường ngắn ngắn. Nàng như môt đứa bé chiếm được một món đồ chơi mới nên chơi mãi không biết ngừng.
Qua hồi lâu, Trì Thanh phát hiện hô của Bạch Lâm ngày càng mạnh, thân thể cũng trở nên nóng bỏng. Nàng có chút chột dạ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Bạch Lâm đang ngủ say, thấy nàng ấy không tỉnh lại, lúc này mới yên tâm, tiếp tục việc đang làm.
Nhờ Trì Thanh vừa rồi điều tra mà Bạch Lâm mới có cơ hội thở dốc, nhưng chưa đợi nàng nghỉ ngơi tốt, thì cổ lại bị cắn một lần nữa. So sánh với đau đớn lúc đầu, thì lúc này đây hôn môi trở nên ôn nhu rất nhiều. Cảm thấy tay Trì Thanh lặp lại cọ cọ trên xương quai xanh, sau đó chậm rãi trượt xuống bộ ngực cùng với bụng, cuối cùng đi vào giữa hai chân của mình. Thân thể ướt át bị ngón tay lắp đầy, Bạch Lâm ngẩng đầu lên cố gắng duy trì hô hấp, giả vờ như đang ngủ say.
Đáng tiếc, Trì Thanh cũng không cho nàng cơ hội này, ngón tay nàng đè lên vùng trung tâm. Là một cô gái 22 tuổi, có cảm giác, cũng không là gì kì quái. Lúc trước vì xác định bản thân mình có cảm tình đối với Trì Thanh, Bạch Lâm cũng không ít lần tìm tòi tư liệu về con gái với con gái.
Cho dù Bạch Lâm biết nữ nhân cùng nữ nhân trong lúc đó nên làm như thế nào, cũng từng đối với Trì Thanh sinh ra dục vọng, nhưng nàng vẫn chưa từng thử đụng vào thân thể của mình. Bạch Lâm cảm thấy việc này thật xấu hổ, nàng không dám làm. Trọng yếu là, nàng cảm thấy mình là của riêng Trì Thanh, thân thể này cũng chi thuộc về nàng ấy. Chỉ có Trì Thanh mới có thể đối với nàng làm sự việc này, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể.
Hiện tại, giấc mộng nháy mắt trở thành sư thật. Bộ phận mẫn cảm bị Trì Thanh đụng vào, chưa bao giờ trải qua như vậy, khiến Bạch Lâm căn bản không thể thừa nhận khiêu khích này. Nàng cắn chặt răng, đem thanh âm từ yết hầu nuốt trở vào, không dám phát ra âm thanh.
Nhưng làm như vậy, thật sự quá mệt mỏi, cũng quá khó nhịn.
Dần dần, Trì Thanh không thỏa mãn đụng chạm đơn giản như vậy, ngón tay bắt đầu trượt đi, cọ xát khe hở giữa hai cánh hoa. Càng ngày càng nhiều chất lỏng ướt át tràn ra, Trì Thanh đưa tay xuống phía dưới tìm kiếm, đi vào nơi huyệt động.
PS: Cuối cùng cũng rảnh rang Beta khổ cái là chương nài quá dài, quá nguy hiểm nên mới Beta được 1 nửa, còn một nửa chờ tuần sau nha mấy chế =)) Dạo nài đi làm mệt mỏi quá, chưa quen nhịp độ công việc nên về nhà chỉ muốn đi ngủ :(((( Mấy bạn thông cảm nha, mà ko thông cảm cũng đao có làm gì được mình =)) Yên tâm, mình không drop đâu, chỉ là mấy bạn phải chờ mình quen quen với công việc mới rồi mình lại Beta, Edit tích cực như xưa :”> Mấy chương nài Thanh mama dữ dằn quá, đã lộ ra thú tính =))
[Lải nhải chẳng liên quan đến truyện] Mấy nay Sài Gòn mưa hoài, làm tâm trạng cũng mộng mơ bay bổng lãng mạn tiểu tư sản hơn =)) nếu sau này nhà có điều kiện chắc chắn mình sẽ mua 1 mảnh đất thật rộng, ít người ở, xây một ngôi nhà bằng kính không cho sang :”> cứ mỗi khi trời mưa thì lôi laptop, mặc đồ đẹp, mang hộp kem ra vừa ăn vừa ngồi Edit truyện thi thoảng ngắm mưa… mệt thì nằm xuống lăn qua lăn lại mà chẳng sợ ai nhìn thấy :”> Nghĩ thấy thèm ghê, khổ cái là kiếp nài chắc không có điều kiện nỏi :((((
***
Dần dần, Trì Thanh không thỏa mãn đụng chạm đơn giản như vậy, ngón tay bắt đầu trượt đi, cọ xát khe hở giữa hai cánh hoa. Càng ngày càng nhiều chất lỏng ướt át tràn ra, Trì Thanh đưa tay xuống phía dưới tìm kiếm, đi vào nơi huyệt động.
Bạch Lâm có thể cảm nhận được ngón tay Trì Thanh đang bồi hồi, tựa hồ do dự không biết nên tiến vào hay không. Dù không trải qua những việc như vậy bao giờ, nhưng Bạch Lâm cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nàng một chút cũng không để ý, nàng muốn đem thân mình giao cho Trì Thanh, nhưng Trì Thanh lại giống như không muốn.
Quả nhiên đúng như Bạch Lâm nghĩ, tay Trì Thanh rời khỏi động khẩu, đi lên trước ngực mình. Hành động như vậy khiến cho Bạch Lâm càng thêm bất an, nhiệt độ thân thể cũng giảm bớt xuống.
Chuyện đêm nay phát sinh rất kì quái, bây giờ Bạch Lâm mới có tâm tư suy nghĩ. Trước không nói, Trì Thanh đối với mình làm ra những hành động kì lạ, nói nàng ấy chủ động đưa ra yêu cầu cùng mình ngủ, đã là một chuyện bất khả tư nghị. Bạch Lâm không biết từ lúc nào thì tình cảm của Trì Thanh dành cho mình vượt qua mức tình cảm mẹ con, càng không biết quan hệ của hai người từ khi nào thì chuyển biến.
Là sau khi mình trở về, hay là trước khi trở về? Hay là vào thời điểm ở lò sát sinh khi nàng ấy xả thân cứu mình? Giống như Trì Thanh đoán không ra tâm tư của Bạch Lâm, Bạch Lâm cũng không hiểu tình cảm của Trì Thanh. Kinh ngạc, mờ mịt, vui sướng, áy náy, bất an, thẹn thùng, rất nhiều cảm xúc phức tạp dung hợp cùng nhau, rối loạn ở trong lòng Bạch Lâm, làm đầu óc của nàng không thể suy nghĩ, không có biện pháp trả lời
Đúng lúc này, Trì Thanh vốn đang cúi đầu ở cổ của Bạch Lâm bỗng nhiên ngẩng lên. Thình lình xảy ra khiến Bạch Lâm sợ đến mức nhanh chóng nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ. Nàng có thể cảm giác được Trì Thanh đang nhìn mình, mà đầu nàng ấy cũng ở trên mặt mình.
Đôi môi bỗng nhiên bị người ở trên hôn sâu. Lực đạo rất mạnh mẽ, mang theo mười phần xâm lược, giống như con ngựa hoang đang chạy, hoặc như một chiếc xe đua bị hư thắng, ai cũng không thể ngăn cản được. Lưỡi mềm mại qua lại giữa đôi môi, đem môi của nàng liếm láp đến nóng lên, run lên, cướp đi hơi thở của nàng.
Bạch Lâm không nhịn được mà hé mở đôi môi, muốn lấy một chút không khí. Cũng nhờ như vậy, Trì Thanh mới có cơ hội xâm lược. Nhìn thấy cánh cửa đã mở ra, chiếc lưỡi xâm lược đong đưa thân thể mềm mại liền thuận thế đi vào, ở trong đó điên cuồng đảo quanh, khiêu khích mỗi tấc dây thần kinh trong miệng Bạch Lâm.
Bỏ đi lần đầu hôn lén trong bồn tắm, cũng không tính lần hôn môi lúc bị bệnh, đây mới là lần đầu tiên Bạch Lâm từ khi chào đời đến nay cảm nhận được cảm giác hôn nồng nhiệt. Trì Thanh hôn cũng giống như độ ấm thân thể nàng ấy, rất nóng, rất câu nhân. Lưỡi bị đôi môi nàng hàm trụ, mút vào. Bạch Lâm cảm thấy mình hít thở không thông, thậm chí cảm thấy, mình sẽ chết trong cái hôn của Trì Thanh.
Lý trí vừa mới khôi phục trong nháy mắt đã sụp đổ, thân thể so với lúc trước càng thêm khát vọng, càng thêm mẫn cảm. Bạch Lâm khắc chế không được phát ra một tiếng ngâm khẽ, Bạch Lâm cũng không biết, một tiếng này khi Trì Thanh nghe thấy thì càng thêm bị khiêu khích. Giữa hai chân ướt át lại bị Trì Thanh đưa tay lấp vào, ngay cả Bạch Lâm cũng cảm nhận được, ngón tay kia vừa vào u mật, liền bị làm cho ướt đẫm. Nàng cũng phát hiện, Trì Thanh có vài giây ngẩn ra. Ngay sau đó, càng thêm nhiệt tình an ủi mình.
Vùng mẫn cảm bị lặp lại kích thích trở nên gắng gượng, bụng càng trở nên trướng, vuốt ve lên thân thể ướt át của Bạch Lâm, tầm mắt Trì Thanh ngày càng mê ly, có chút thương tiếc nhìn xuống dưới thân Bạch Lâm. Nàng đã sớm nghĩ đến thân thể của Bạch Lâm ngây ngô nên sẽ mẫn cảm như vậy, nhưng lại không nghĩ đến khi nàng ấy ngủ cũng có thể ướt át đến như vậy.
Thân là người từng trải, Trì Thanh hiểu được phản ứng Bạch Lâm vì sao lại lớn như vậy. Điều này làm cho tâm tình Trì Thanh tốt hơn, tốc độ cũng nhanh hơn. Thanh âm ma sát của ngón tay cùng mật dịch vang vọng toàn bộ căn phòng, mà ngay cả Trì Thanh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Dù sao, nàng đối với con gái ruột làm ra loại việc táng tận lương tâm như vậy. Thậm chí Bạch Lâm còn đang chìm trong giấc mộng, căn bản không biết thân thể của mình đã bị mẹ ruột đối đãi như vậy. Tâm lý cảm thấy hổ thẹn làm cho khuôn mặt Trì Thanh càng thêm đỏ bừng, nhưng nàng cũng không đình chỉ hoạt động của ngón tay.
Nếu không có biện pháp chiếm giữ mãi mãi, vậy giữ lấy một lần đi. Lưu lại một niệm tưởng, cũng rất tốt.
Mắt thấy trong lúc ngủ mơ phản ứng của Bạch Lâm càng thêm kịch liệt, nàng bắt đầu vặn vẹo vòng eo lên phối hợp với chính mình, thở dốc cũng trầm trọng hẳn lên. Trì Thanh biết, Bạch Lâm trong lúc ngủ mơ, đã bị mình đưa lên đỉnh núi. Nghĩ đến đây, đôi mắt Trì Thanh nổi lên một tầng sáng, nàng một lần nữa cúi người, khẽ cắn lên vùng bụng đang phập phồng của Bạch Lâm, dùng cái lưỡi không ngừng đùa giỡn với cái rốn đáng yêu của nàng ấy.
Lần đầu trải nghiệm, Bạch Lâm căn bản không biết sắp tới sẽ phát sinh cái gì. Nàng chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, giống như bị nước lấp đầy, mất đi toàn bộ năng lực tự hỏi. Mở mắt thấy Trì Thanh đang nằm sấp trên bụng mình, không ngừng đùa giỡn cái rốn của mình, đó là nơi hai người từng liên kết cùng nhau. Bạch Lâm biết, khi mình còn trong bụng Trì Thanh, chính là dùng rốn nối liền huyết mạch, là nơi Trì Thanh cung cấp dinh dưỡng cho mình.
Mà hiện nay, Trì Thanh dùng một phương pháp khác, làm cho nàng càng thêm vui sướng.
Thân thể trở nên càng ngày càng nóng, càng ngày càng mềm, giống như bước trên đám mây, tìm không thấy chỗ dừng chân. Giữa hai chân trở nên ẩm ướt không chịu nổi, tựa như người tuyết dưới ánh nắng, tùy lúc đều hòa tan. Bỗng nhiên, bụng nàng run rẩy, tê dại mãnh liệt. Giống như bệnh dich, một truyền mười, mười truyền một trăm.
Thoải mái, thật thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, Bạch Lâm chỉ nhận được cũng chỉ đau đớn và buồn khổ từ Trì Thanh. Nàng ta đánh nàng, mắng nàng, làm nàng đau, rất khó sống. Bạch Lâm đã sớm tập thành thói quen. Nhưng mà, lúc này đau đớn không xuất hiện, thay vào đó là cảm giác hoàn toàn tương phản, Bạch Lâm cũng không biết nên biểu đạt như thế nào.
Cái cảm giác này giống như một người đang đi trên sa mạc mà tìm được nguồn nước, cũng tương tự như một hiệp khách trong lúc sống chết được bí quyết võ công, như đang sắp chết mà có lại sự sống. Lúc này thân thể trở nên vô cùng mềm mại, không biết phải nói như thế nào.
Nàng chỉ thuộc về Trì Thanh, chỉ biết vì Trì Thanh nở nộ, vì Trì Thanh mà trở nên mềm mại, vì nàng ta mà ẩm ướt, Trì Thanh cũng cho nàng một thể nghiệm hoàn toàn khác lạ. Thân thể bị ép cong, bị áp xuống, rồi bị mở ra, sau đó lại khôi phục. Cái loại vui thích này, trừ bỏ từ ‘tốt đẹp’, Bạch Lâm không biết phải hình dung như thế nào. Xương sống tê dại như muốn gãy, tứ chi bây giờ hoàn toàn xụi lơ, Bạch Lâm cong thân mình lên, gắt gao níu chặt drap giường, mất đi tất cả khí lực.
Giây phút này, nàng vì Trì Thanh, lần đầu mà nở rộ.
Cao trào tới quá đột nhiên, quá mau, nhưng thời gian tồn tại cũng không ngắn. Cảm thấy tay Trì Thanh đặt giữa hai chân mình đang mềm mại vuốt ve qua lại. Bạch Lâm đem tay buông drap giường ra, bình phục nhịp tim đập cùng hơi thở hỗn loạn. Lần đầu tiên đạt đến cao triều, điều này đối với Bạch Lâm là một thể nghiệm vô cùng mới. Nàng còn chưa kịp từ trong dư vị đi ra, xương cốt lúc này đều mềm yếu.
Thân thể lần thứ hai bị Trì Thanh ôm lấy, cảm giác lại khác nhau một trời một vực. Bạch Lâm có thể cảm nhận được thân thể Trì Thanh đang run run, hô hấp trầm trọng và khẩn trương mang theo bất an, thậm chí lộ ra chút lạnh lão. Bạch Lâm rất muốn hỏi Trì Thanh làm sao vậy, thân thể có phải không thoải mái hay không? Đáng tiếc, nàng không thể làm như vậy, vì như thế khiến bản thân mình lộ ra đang giả vờ ngủ.
Qua hồi lâu, Trì Thanh mới khôi phục như bình thường. Thấy nàng ta xoay người xuống giường, lấy khăn tay chà lau thân thể của mình, sau đó là mảnh đất ướt át giữa hai chân cùng bắp đùi. Toàn bộ quá trình, Bạch Lâm đều cực lực khắc chế hô hấp của chính mình, nàng sợ Trì Thanh phát hiện ra khác thường. Nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được tay Trì Thanh vẫn còn như trước, đang run run.
Sau khi rửa sạch thân thể mình, Trì Thanh đi phòng tắm, qua lúc lâu mới trở về. Sau đó, đèn bàn còn sót lại cũng tắt đi, cả phòng chìm vào bóng tối. Giường bên cạnh lún xuống, Bạch Lâm biết, Trì Thanh đã lên giường. Tiếp theo, cả người Bạch Lâm đều bị nàng ấy ôm vào trong lòng.
Thình lình cái ôm lạnh lẽo khiến thân mình Bạch Lâm căng thẳng, nhiệt độ này không phải là nhiệt độ thân thể Trì Thanh. Nghĩ đến phòng tắm lúc nãy vang lên tiếng nước, Bạch Lâm giờ mới hiểu, Trì Thanh ở trong phòng tắm lâu như vậy là vì tắm sạch thân mình.
Nghĩ đến thân mình nàng ấy không khỏe lắm, lại đứng lâu dưới nước lạnh như vậy, Bạch Lâm vừa thẹn thùng vừa đau lòng. Nàng rõ ràng, Trì Thanh làm như thế, đơn giản là vì mình. Nhưng ý nghĩ thực sự của Trì Thanh, nàng lại đoán không ra, nhìn không thấu.
“Thật xin lỗi.”
Ba chữ ngắn gọn phiêu đãng giữa phòng tối tăm, câu xin lỗi này là ai nói, nói với ai, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Bạch Lâm không đáp lại, chỉ tùy ý để Trì Thanh ôm chặt lấy mình, cả hai nàng đều có một đêm không ngủ.
Đến rạng sáng 5h, Trì Thanh bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi mà mê man thiếp đi. Cả đêm chưa ngủ, mí mắt nàng mang theo vành đen xung quanh mắt. Bạch Lâm mở mắt ra nhìn, đau lòng đưa tay vuốt lên khuôn mặt tiều tụy của Trì Thanh. Cuối cùng, khẽ nhích người qua, hôn lên hai mắt đang khép kín của Trì Thanh.
Ngươi vĩnh viễn cũng không cần nói xin lỗi với ta, chỉ cần là ngươi, vô luận đối xử như thế nào với ta, đều không sao cả.
Chỉ cần ngươi muốn, ta đều cho ngươi…
PS: Vẫn chưa làm đến nơi đến chốn =)) Yên tâm đi, mấy chương sau JQ vẫn dài dài :)) Mà bệnh lười tái phát nên beta chậm chạp hẳn đi :(( Thôi kệ vậy chứ biết làm sao giờ hihi =)) Cứ lết từ từ cũng về đích thoi mà, lo gì hehe, Thanh mama biết suy nghĩ ghê, ăn xong biết dọn sạch chứng cứ, lau lau cho Bạch Lâm nữa :”>
Dạo này rất chán, còn vì sao chán thì mình ko nói đao, có lẽ do tự đánh giá bản thân quá cao nên lúc thật sự xảy ra chuyện thì hơi chán một chút =)) Mấy nay cảm thấy mình ít viết lách vớ vẩn phết, kiểu như càng già càng bớt sến và đang trên giai đoạn sến theo kiểu khác, ít viết và nói ra những gì mình nghĩ (thật ra thì do chẳng có ai để nói hay viết vớ vẩn =)) ), càng ngày càng yêu mỗi chị Tiền, chỉ yêu mỗi nụ cười vị lãnh tụ đẹp nhất thế gian :)) Ôi trời, nãy giờ viết cái quần què gì nữa không biết, thôi kệ lâu lâu tám vớ vẩn cho bớt chán hiuhiu, đi tô mào luyện dẻo dai của tay vậy =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.