Chương 110: MỘT NGƯỜI ÔN NHU
Hiểu Bạo
28/11/2016
Edit: Thiếu nữ xin giấu tên Wini =))
Beta: girl_sms
Trên chiếc giường trắng cỡ đại được phủ chăn bông, hai thân ảnh như ẩn như hiện đang động đậy phía dưới, nhìn kỹ thì phát hiện ra chính là hai người đang ôm nhau trong tư thế cực kỳ thân mật. Đồng hồ báo thức cạnh giường rung lên, một cánh tay từ trong chiếc chăn thò ra ngoài vươn đến nơi phát ra tiếng động, nhưng liền sau đó lại bị một cánh tay khác chụp lại, rồi lại bị kéo vào trong chăn.
“Thanh…”.
Cổ tay truyền đến cảm giác ấm áp bởi một bàn tay khác, Bạch Lâm ngẩng đầu nhìn người đang giả bộ ngủ kia – Trì Thanh, nàng nhẹ nhàng mở miệng kêu tên đối phương. Không ngoài dự liệu, nàng vừa mở miệng thì Trì Thanh liền mở mắt, trong ánh mắt còn có chút ngái ngủnhìn nàng.
“Thời gian vẫn còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi”.
“Mười giờ rồi! Đã không còn sớm nữa”.
Ngoài miệng thì nói như vậy, thật ra trong lòng Bạch Lâm không hề có ý rời giường. Nàng tắt tiếng chuông báo thức, điều chỉnh lại một vị trí thoải mái, rồi một lần nữa ngã xuống giường. Mà chính lúc nàng mới vừa nằm xuống giường thì đã bị Trì Thanh ôm trọn vào lòng, hai người cùng mặc áo lụa mỏng,thân thể cũng vì vậy mà càng sát chặt nhau hơn, thậm chí dù cách nhau bởi lớp quần áo và làn da nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập của nhau.
“Ngủ thêm chút nữa đi, lát ta gọi ngươi dậy”.
“Được”.
Nghe lời Trì Thanh nói, Bạch Lâm liền thành thật nhắm chặt hai mắt lại, bên tai rất nhanh vang lên tiếng hít thở đều đều. Chỉ là người phát ra âm thanh này không phải Bạch Lâm, mà là người nằm bên cạnh nàng Trì Thanh.
Từ khi hai người ở Đức trở về, thời gian cũng đã trôi qua hơn một tháng. Về lại nơi mình quen thuộc, nơi tràn ngập hương vị của Trì Thanh, nàng vốn tưởng rằngmình sẽ chẳng bao giờ được quang minh chính đại mà trở về nơi này, càng không bao giờ nghĩ rằng có thể cùng Trì Thanh nắm tay nhau về nhà.
Mà nay cảnh tượng xuất hiện trước mặt nàng nhưng Bạch Lâm vẫn không dám tin những tuyệt cảnh này đều là sự thật. Nếu như không phải Tô Tô vẫn xấu tính như trước, vẫn thích cắn chặt ống quần nàng không tha, thì Bạch Lâm vĩnh viễn luôn nghĩ những cảnh tượng trước mắt này hết thảy đều chỉ là mộng tưởng.
Hai người đều không tách nhau ra ngủ riêng tại phòng mình, mà là ngủ cùng nhau, khi thì ở phòng của Trì Thanh, khi thì từ phòng của nàng bước ra. Quan hệ của các nàng cũng không giống như trước đây, vì xấu hổ mà không nói với nhau câu nào, mà là mỗi phút mỗi giây đều ở cùng nhau, lúc thì cùng nhau đọc một quyển sách lúc thì chỉ lặng lẽ ôm nhau, cho dù cả ngày không nói với nhau một câu cũng không sợ cô đơn.
Mỗi buổi sáng, Trì Thanh đều tự vào bếp chuẩn bị bữa sáng, cũng giống như bây giờ cùng ôm nhau ngủ cho đến buổi chiều mới thức dậy. Các nàng cùng nhau ăn, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau chăm sóc Tô Tô và Lạc Địch, bước ra cửa, bước vào nhà, cơ hồ 24 tiếng đồng hồ đều dính chặt lấy nhau như hình với bóng. Cuộc sống tuy đơn giản, nhưng cũng chính là điều mà Bạch Lâm muốn hướng tới.
Nghĩ như vậy, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, trong lúc không hay không biết Bạch Lâm đã đi vào giấc ngủ, đợi đến khi nàng tỉnh dậy, người ngủ bên cạnh đã không còn. Nếu như là trước kiaphản ứng đầu tiên của nàng sẽ là sợ hãi, nàng sợ rằng Trì Thanh bỗng nhiên rời đi, không cần nàng nữa. Nhưng giờ phút này, nàng nhanh chóng mặc quần áo, đi xuống lầu tìm kiếm thân ảnh của người yêu.
“Dậy rồi sao?”.
Là người nhiều năm tập võ, lại phải sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ khi cần, Trì Thanh luôn đề cao cảnh giác, nên khi Bạch Lâm mới vừa xuống lầu hay nói đúng hơn là vào thời khắc nàng vừa mở cửa, Trì Thanh đã biết đối phương tỉnh dậy.
Vừa mới ngủ dậy, ánh mắt của Bạch Lâm còn mang theo chút mê mang, khác với vẻ ôn nhu lạnh nhạt ngày thường. Nàng mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cỡ lớn, đem tay áo kéo lên phía trên, làm lộ ra cánh tay chi chít vết sẹo còn ửng đỏ. Vốn là những vết thương do Trì Thanh gây ra, nhưng Bạch Lâm cho rằng đều là vết tích trân bảo, luôn giữ lại chưa bao giờ muốn xóa bỏ.
“Sao không gọi ta dậy để giúp ngươi?”.
Nhìn thấy trên ngườiTrì Thanh mang tạp dề, còn có đồ ăn làm đã làm xong, Bạch Lâm nhẹ giọng hỏi, tầm mắt cũng dần dần thanh tỉnh. Nàng tiến lên phía trước, thay Trì Thanh cởi tạp dề ra để lại trên bếp, lại giúp người kia mang thức ăn đem ra bàn.
Nhìn đến đồ ăn trên bàn, bất luận là chất lượng món ăn hay hương vị thì so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, Bạch Lâm biết rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà trình độ vào bếp của Trì Thanh đã tăng lên vượt bậc, tất cả đều là nhờ suốt một tháng qua nàng vì mình mà nấu ăn đã tạo ra kết quả như vậy.
Bạch Lâm đã rất nhiều lần muốn phụ giúp nhưng đều bị cự tuyệt với lý do tình trạng sức khỏenàng chưa tốt.
“Sức khỏe của ngươi còn chưa hoàn toàn bình phục, tốt nhất nên nghỉ ngơi thêm đi. Huống chi thức ăn do ngươi nấu chưa chắc gì đã hợp với khẩu vị của ta a!”.
Vừa dứt lời Trì Thanh xoay người vào bếp tiếp tục loay hoay với công việc còn dở dang kia. Bạch Lâm nghe được câu cuối cùng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, cứ như không tin người vừa nói câu đó là Trì Thanh.
Nếu so về tài nghệ làm bếp, tuy rằng so với Tằng Khả Hận và Lục Úy Lai thì nàng kém hơn họ rất nhiều, nhưng nếu để so với Trì Thanh thì nàng tin rằng mình khá hơn không chỉ một chút. Tuy rằng gần đây vì tình thế bắt buộc nên tay nghề của Trì Thanh đã tăng lên không ít, nhưng Bạch Lâm đã sớm phát hiện thực ra Trì Thanh không nấu được nhiều món lắm, làm tới làm lui chỉ được vài món mà thôi, gần nửa tháng thì những món ăn đã bị lập lại.
Bạch Lâm không phải là người kén ăn, chỉ cần là do Trì Thanh nấu thì bao nhiêu đi chăng nữa nàng cũng vui vẻ nuốt vào bụng. Mà nàng đưa ra ý kiến phụ giúp Trì Thanh là do xuất phát từ tâm ý muốn san sẻ mọi việc mà thôi. Nghĩ như vậy, nàng kéo ghế ngồi xuống trước rồi ôm chén ngước mắt nhìn về dưới bếp, bất giác một nụ cười đã xuất hiện trên môi.
Nếu nói không hợp khẩu vị thì thực chất chỉ là lấy cớ để cự tuyệt mà thôi. Đi theo Trì Thanh lâu như vậy, Bạch Lâm cũng không dám nói là mình hoàn toàn hiểu rõ nhưng lại biết cách đối nhân xử thế của Trì Thanh. Bên trong nàng tồn tại con người ương ngạnh, con người chấp nhất, nàng thích dùng cách của mình để đối tốt với người khác, mà không để người ta phát hiện. Đây là điểm ôn nhu của nàng, nếu dùng một từ khác để hình dung thì có thể nói là ‘cách thức không được bình thường’.
“Làm sao vậy?”.
Thấy Bạch Lâm ngồi cả buổi mà chưa động đũa, Trì Thanh muốn hỏi nàng có phải đồ ăn do mình làm có vấn đề gì hay không? Ai ngờ, nàng vừa ngẩng đầu liền phát hiện Bạch Lâm nhìn mình đến ngẩn người. Đôi môi hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng xinh, nhìn qua cứ như đang mỉm cười.
Nếu nói tính cách Trì Thanh là lạnh lùng trong ngoài đều đồng nhất, thì Bạch Lâm không thể nghi ngờ chính là người ngoài mềm trong cứng. Nàng lễ độ, khiêm tốn, nhìn qua sẽ nghĩ ở chung với người này chắc là tốt lắm. Nhưng kỳ thật khi ở chung với nàng, ngươi sẽ phát hiện, bề ngoài nàng nhu nhược chính là giả, gần gũi chính là giả, còn dễ dàng ở chung chính là lời nói vô căn cứ.
Trong lòng Bạch Lâm dựng lên một tường thành vô cùng vững chắc, nàng dùng đau xót và nhẫn nhịn làm gạch xây nên, ngoan cố tạo cho mình lớp ngụy trang. Nàng rất ít khi biểu lộ vẻ tươi cười, cho dù là khi nàng thực vui vẻ cũng chỉ nhắm mắt lại ầm thầm tự vui sướng trong lòng. Trong ấn tượng của Trì Thanh, một lần duy nhất mà Bạch Lâm hướng ánh mắt tươi cười nhìn mình, chính là khi mình nói muốn đưa nàng đi Đức. Đáng tiếc là, nụ cười kia tuy đẹp, nhưng chỉ lưu lại cho người ta cảm giác đau lòng.
Trì Thanh không muốn Bạch Lâm tươi cười như vậy, cũng từ lâu đã quên đi nụ cười giả tạo. Cho nên, khi nhìn thấy Bạch Lâm nở nụ cười, nàng mới giật mình đến vậy, mới có cảm giác kỳ quái.
“Chỉ là ta cảm thấy. Thanh.. thật là một người ôn nhu nha!”.
“Vì điều gì mà ngươi nghĩ như vậy đây?”.
Trì Thanh không nghĩ tới Bạch Lâm sẽ nói mình là một người ôn nhu, từ này có thể dùng cho mình sao?
“Bởi vì… Ta muốn nghĩ như vậy”.
Thanh, vĩnh viễn trong lòng ta, ngươi sẽ mãi mãi là một người ôn nhu.
“Tiểu Bạch…”.
“Ừa. Thanh… Ăn cơm trước đi. Sau đó chúng ta cùng nhau đi tắm cho Tô Tô. Có được không?”.
Trì Thanh còn chưa dứt lời đã bị Bạch Lâm đánh gãy, nàng biết được đối phương không muốn nói tiếp vấn đề này, nhẹ gật đầu, theo thói quen tính gắp thêm rau cho Bạch Lâm. Chờ đến khi lấy lại tinh thần nàng mới phát hiện, đồ ăn trong chén Bạch Lâm sớm chất chồng thành đống núi nhỏ, còn bản thân mình thì một hột cơm cũng chưa ăn.
Nhìn thấy Trì Thanh mơ hồ, Bạch Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nàng lại hiện ra tia tình cảm đầy sủng nịch. Nàng cũng học theo Trì Thanh, gắp đồ ăn thành một đống núi nhỏ trong chén đối phương. Nhìn thấy chén của cả hai đều đã tràn ấp đồ ăn, hai người không ai nói với nhau một lời nào, mà bắt đầu tiêu diệt từ từ đống núi nhỏ đó.
Ăn cơm xong, Bạch Lâm cũng muốn phụ nàng rửa bát, Trì Thanh lại đem nàng đẩy ra ngoài cửa.
“Ngươi lên lầu nghỉ ngơi được rồi, để đây ta tự xử lý được”.
Cùng một lời nói, cùng một cảnh tượng, suốt một tháng nay mỗi khi Bạch Lâm muốn làm việc gì đó để san sẻ với Trì Thanh, đều bị nàng ta ngăn cản nói như vậy.
Quan hệ huyết thống hình thành nên tính cách tương tự, Trì Thanh không phải tự nhiên mà quật cường, mà Bạch Lâm cũng không ngoài ý muốn được kế thừa toàn bộ, có khi còn mãnh liệt hơn. Bạch Lâm không hy vọng Trì Thanh chiếu cố mình như vậy, cảm giác giống như đang chăm sóc tiểu hài tử vậy. Nàng rất muốn cùng Trì Thanh chia sẻ công việc, cũng không ngại việc đó nhỏ bé bao nhiêu, nàng luôn sẵn sãng làm. Huống hồ, thân thể nàng chưa yếu ớt đến độ một chút việc nhỏ mà cũng không làm được.
Nhìn thấy Bạch Lâm không chịu nhượng bộ, Trì Thanh cũng biết không thể không đồng ý, vì vậy chỉ biết thở dài, né tránh thân mình để Bạch Lâm tiến vào. Thấy Bạch Lâm đoạt lấy cái chén từ trên tay mình ra đặt xuống bồn nước, Trì Thanh chỉ biết chăm chú nhìn theo từng cử động của Bạch Lâm, ngay cả động tác khi nàng lấy xà bông để rửa chén cũng nhìn chăm chú.
Bạch Lâm là một người nhẫn nại, cử chỉ hành vi cùng độ tuổi của nàng thật không đồng nhất, mặc dù rửa chén chỉ là việc nhỏ nhưng cũng được nàng làm thật cẩn thận. Cho tới bây giờ, trong đầu của Trì Thanh vẫn còn văng vẳng lời nói của Bạch Lâm lúc ăn, nàng nói mình là một nữ nhân ôn nhu. Kỳ thật, Trì Thanh rất muốn nói cho Bạch Lâm biết, ngươi mới là một người ôn nhu, người được ngươi yêu thương là một người hạnh phúc. Mà ta lại để phần hạnh phúc này chờ đợi quá lâu, hại ngươi chịu khổ như vậy.
“Đang nhìn gì vậy?”.
Ngay lúc Trì Thanh ngẩn người, Bạch Lâm bỗng nhiên mở miệng. Thình lình bị gọi, Trì Thanh vuột tay để cái ly rớt xuống đất, theo phản xạ tự nhiên Trì Thanh cúi xuống nhặt mảnh vỡ lên, không cẩn thận nên sượt tay, lập tức một dòng máu đỏ từ ngón tay Trì Thanh chảy ra.
“Như thế nào bất thận vậy”.
Nhìn thấy ngón trỏ tay trái của Trì Thanh bị chảy máu, Bạch Lâm buông cái chén xuống bồn rửa bát, tùy tiện với lấy khăn lau mặt rất nhanh đi đến bên cạnh Trì Thanh. Mắt thấy đối phương đang cắn chặt răng chịu đựng vết thương, Bạch Lâm nhíu mày, dùng khăn lau sạch vết máu. Nhưng sau mỗi lần nàng lau, máu lại tiếp tục chảy ra không ngừng. Dưới tình huống cấp bách, Bạch Lâm chỉ có thể há mồm đem ngón tay Trì Thanh ngậm vào trong miệng, làm như thế mới có thể làm cho máu ngừng chảy.
Xung quanh miệng vết thương thình lình được ấm áp vây quanh, khi mới vừa đứt tay, cơ thể Trì Thanh bị đau chợt run lên, nhưng rất nhanh đã bị cảm xúc mềm mại câu dẫn lực chú ý. Nhìn thấy được sự nhập tâm cùng đau lòng trong mắt của Bạch Lâm, cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại của đối phương đang quấn chặt lấy ngón tay của mình, Trì Thanh chợt nhận ra mình bị thương như vậy thật là diễm phúc a, mỗi tấc da thịt đều mẫn cảm, cứ như là mới vừa bị sét đánh trúng vậy.
Nhiệt độ cơ thể chợt tăng lên, có lẽ là do bộ dạng nhập tâm của Bạch Lâm quá mức mê người, mà Trì Thanh tiến lên vài bước, đem ngón tay mình từ trong miệng Bạch Lâm rút ra, kìm hãm người Bạch Lâm tựa vào bồn rửa bát, nhận lấy ánh mắt thập phần kinh ngạc của người kia, rồi đặt xuống môi nàng một nụ hôn.
Môi, lưỡi giao triền cùng một chổ, ánh mắt đối diện nhau từ từ khép lại, nụ hôn càng sâu kéo dài, khiến nhiệt độ cơ thể của Bạch Lâm cùng Trì Thanh tăng lên nhanh chóng. Giống như núi lửa bùng cháy, cảm xúc dồn nén, lan tỏa như ánh sáng mặt trời, không thể nào kiềm chế lại được.
Thấy được Bạch Lâm dồn dập thở dốc, Trì Thanh ôm lấy thắt lưng nàng để cho nàng tựa vào lòng mình, cánh tay còn lại kia thì nhanh chóng luồn vào trong áo sơ mi mà vuốt ve vùng bụng bằng phẳng. Cảm xúc mềm mại nóng rực truyền đến lòng bàn tay của Trì Thanh làm nàng thỏa mãn dị thường, nàng đem luôn chân mình đặt vào giữa hai chân của Bạch Lâm, theo tư thế mà ma sát lên xuống bên bắp đùi của Bạch Lâm. Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng di chuyển cọ sát qua lại ngay bộ phận tư vị của đối phương.
“Umm.. Thanh.. Ngươi?”.
“Tiểu Bạch… Đừng nhúc nhích nữa! Ta muốn… ôm ngươi, chỉ một chút thôi!”
PS: Tình quá =)) Thanh mama dữ dằn quá, cường công chính hiệu không chi nhánh nha :)) Bạch Lâm vẫn ngây ngô như ngày nào :”> Bị Thanh mama ăn hết, ăn sạch sành sanh :))
Xin thông báo chương nài là chương cuối mình còn, nên chương 111 ko biết khi nào mới ra lò nên mấy bạn tận hưởng đi nha :)) Dạo nài ai cũng lười hết hiuhiu bộn bề lo toan quá :(( Thông cảm đi nha, mà ko thông cảm mấy bạn cũng đao làm gì đc mình =)) Chương sau chắc cận H hay H gì đó hihi
Beta: girl_sms
Trên chiếc giường trắng cỡ đại được phủ chăn bông, hai thân ảnh như ẩn như hiện đang động đậy phía dưới, nhìn kỹ thì phát hiện ra chính là hai người đang ôm nhau trong tư thế cực kỳ thân mật. Đồng hồ báo thức cạnh giường rung lên, một cánh tay từ trong chiếc chăn thò ra ngoài vươn đến nơi phát ra tiếng động, nhưng liền sau đó lại bị một cánh tay khác chụp lại, rồi lại bị kéo vào trong chăn.
“Thanh…”.
Cổ tay truyền đến cảm giác ấm áp bởi một bàn tay khác, Bạch Lâm ngẩng đầu nhìn người đang giả bộ ngủ kia – Trì Thanh, nàng nhẹ nhàng mở miệng kêu tên đối phương. Không ngoài dự liệu, nàng vừa mở miệng thì Trì Thanh liền mở mắt, trong ánh mắt còn có chút ngái ngủnhìn nàng.
“Thời gian vẫn còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi”.
“Mười giờ rồi! Đã không còn sớm nữa”.
Ngoài miệng thì nói như vậy, thật ra trong lòng Bạch Lâm không hề có ý rời giường. Nàng tắt tiếng chuông báo thức, điều chỉnh lại một vị trí thoải mái, rồi một lần nữa ngã xuống giường. Mà chính lúc nàng mới vừa nằm xuống giường thì đã bị Trì Thanh ôm trọn vào lòng, hai người cùng mặc áo lụa mỏng,thân thể cũng vì vậy mà càng sát chặt nhau hơn, thậm chí dù cách nhau bởi lớp quần áo và làn da nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập của nhau.
“Ngủ thêm chút nữa đi, lát ta gọi ngươi dậy”.
“Được”.
Nghe lời Trì Thanh nói, Bạch Lâm liền thành thật nhắm chặt hai mắt lại, bên tai rất nhanh vang lên tiếng hít thở đều đều. Chỉ là người phát ra âm thanh này không phải Bạch Lâm, mà là người nằm bên cạnh nàng Trì Thanh.
Từ khi hai người ở Đức trở về, thời gian cũng đã trôi qua hơn một tháng. Về lại nơi mình quen thuộc, nơi tràn ngập hương vị của Trì Thanh, nàng vốn tưởng rằngmình sẽ chẳng bao giờ được quang minh chính đại mà trở về nơi này, càng không bao giờ nghĩ rằng có thể cùng Trì Thanh nắm tay nhau về nhà.
Mà nay cảnh tượng xuất hiện trước mặt nàng nhưng Bạch Lâm vẫn không dám tin những tuyệt cảnh này đều là sự thật. Nếu như không phải Tô Tô vẫn xấu tính như trước, vẫn thích cắn chặt ống quần nàng không tha, thì Bạch Lâm vĩnh viễn luôn nghĩ những cảnh tượng trước mắt này hết thảy đều chỉ là mộng tưởng.
Hai người đều không tách nhau ra ngủ riêng tại phòng mình, mà là ngủ cùng nhau, khi thì ở phòng của Trì Thanh, khi thì từ phòng của nàng bước ra. Quan hệ của các nàng cũng không giống như trước đây, vì xấu hổ mà không nói với nhau câu nào, mà là mỗi phút mỗi giây đều ở cùng nhau, lúc thì cùng nhau đọc một quyển sách lúc thì chỉ lặng lẽ ôm nhau, cho dù cả ngày không nói với nhau một câu cũng không sợ cô đơn.
Mỗi buổi sáng, Trì Thanh đều tự vào bếp chuẩn bị bữa sáng, cũng giống như bây giờ cùng ôm nhau ngủ cho đến buổi chiều mới thức dậy. Các nàng cùng nhau ăn, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau chăm sóc Tô Tô và Lạc Địch, bước ra cửa, bước vào nhà, cơ hồ 24 tiếng đồng hồ đều dính chặt lấy nhau như hình với bóng. Cuộc sống tuy đơn giản, nhưng cũng chính là điều mà Bạch Lâm muốn hướng tới.
Nghĩ như vậy, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, trong lúc không hay không biết Bạch Lâm đã đi vào giấc ngủ, đợi đến khi nàng tỉnh dậy, người ngủ bên cạnh đã không còn. Nếu như là trước kiaphản ứng đầu tiên của nàng sẽ là sợ hãi, nàng sợ rằng Trì Thanh bỗng nhiên rời đi, không cần nàng nữa. Nhưng giờ phút này, nàng nhanh chóng mặc quần áo, đi xuống lầu tìm kiếm thân ảnh của người yêu.
“Dậy rồi sao?”.
Là người nhiều năm tập võ, lại phải sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ khi cần, Trì Thanh luôn đề cao cảnh giác, nên khi Bạch Lâm mới vừa xuống lầu hay nói đúng hơn là vào thời khắc nàng vừa mở cửa, Trì Thanh đã biết đối phương tỉnh dậy.
Vừa mới ngủ dậy, ánh mắt của Bạch Lâm còn mang theo chút mê mang, khác với vẻ ôn nhu lạnh nhạt ngày thường. Nàng mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cỡ lớn, đem tay áo kéo lên phía trên, làm lộ ra cánh tay chi chít vết sẹo còn ửng đỏ. Vốn là những vết thương do Trì Thanh gây ra, nhưng Bạch Lâm cho rằng đều là vết tích trân bảo, luôn giữ lại chưa bao giờ muốn xóa bỏ.
“Sao không gọi ta dậy để giúp ngươi?”.
Nhìn thấy trên ngườiTrì Thanh mang tạp dề, còn có đồ ăn làm đã làm xong, Bạch Lâm nhẹ giọng hỏi, tầm mắt cũng dần dần thanh tỉnh. Nàng tiến lên phía trước, thay Trì Thanh cởi tạp dề ra để lại trên bếp, lại giúp người kia mang thức ăn đem ra bàn.
Nhìn đến đồ ăn trên bàn, bất luận là chất lượng món ăn hay hương vị thì so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, Bạch Lâm biết rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà trình độ vào bếp của Trì Thanh đã tăng lên vượt bậc, tất cả đều là nhờ suốt một tháng qua nàng vì mình mà nấu ăn đã tạo ra kết quả như vậy.
Bạch Lâm đã rất nhiều lần muốn phụ giúp nhưng đều bị cự tuyệt với lý do tình trạng sức khỏenàng chưa tốt.
“Sức khỏe của ngươi còn chưa hoàn toàn bình phục, tốt nhất nên nghỉ ngơi thêm đi. Huống chi thức ăn do ngươi nấu chưa chắc gì đã hợp với khẩu vị của ta a!”.
Vừa dứt lời Trì Thanh xoay người vào bếp tiếp tục loay hoay với công việc còn dở dang kia. Bạch Lâm nghe được câu cuối cùng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, cứ như không tin người vừa nói câu đó là Trì Thanh.
Nếu so về tài nghệ làm bếp, tuy rằng so với Tằng Khả Hận và Lục Úy Lai thì nàng kém hơn họ rất nhiều, nhưng nếu để so với Trì Thanh thì nàng tin rằng mình khá hơn không chỉ một chút. Tuy rằng gần đây vì tình thế bắt buộc nên tay nghề của Trì Thanh đã tăng lên không ít, nhưng Bạch Lâm đã sớm phát hiện thực ra Trì Thanh không nấu được nhiều món lắm, làm tới làm lui chỉ được vài món mà thôi, gần nửa tháng thì những món ăn đã bị lập lại.
Bạch Lâm không phải là người kén ăn, chỉ cần là do Trì Thanh nấu thì bao nhiêu đi chăng nữa nàng cũng vui vẻ nuốt vào bụng. Mà nàng đưa ra ý kiến phụ giúp Trì Thanh là do xuất phát từ tâm ý muốn san sẻ mọi việc mà thôi. Nghĩ như vậy, nàng kéo ghế ngồi xuống trước rồi ôm chén ngước mắt nhìn về dưới bếp, bất giác một nụ cười đã xuất hiện trên môi.
Nếu nói không hợp khẩu vị thì thực chất chỉ là lấy cớ để cự tuyệt mà thôi. Đi theo Trì Thanh lâu như vậy, Bạch Lâm cũng không dám nói là mình hoàn toàn hiểu rõ nhưng lại biết cách đối nhân xử thế của Trì Thanh. Bên trong nàng tồn tại con người ương ngạnh, con người chấp nhất, nàng thích dùng cách của mình để đối tốt với người khác, mà không để người ta phát hiện. Đây là điểm ôn nhu của nàng, nếu dùng một từ khác để hình dung thì có thể nói là ‘cách thức không được bình thường’.
“Làm sao vậy?”.
Thấy Bạch Lâm ngồi cả buổi mà chưa động đũa, Trì Thanh muốn hỏi nàng có phải đồ ăn do mình làm có vấn đề gì hay không? Ai ngờ, nàng vừa ngẩng đầu liền phát hiện Bạch Lâm nhìn mình đến ngẩn người. Đôi môi hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng xinh, nhìn qua cứ như đang mỉm cười.
Nếu nói tính cách Trì Thanh là lạnh lùng trong ngoài đều đồng nhất, thì Bạch Lâm không thể nghi ngờ chính là người ngoài mềm trong cứng. Nàng lễ độ, khiêm tốn, nhìn qua sẽ nghĩ ở chung với người này chắc là tốt lắm. Nhưng kỳ thật khi ở chung với nàng, ngươi sẽ phát hiện, bề ngoài nàng nhu nhược chính là giả, gần gũi chính là giả, còn dễ dàng ở chung chính là lời nói vô căn cứ.
Trong lòng Bạch Lâm dựng lên một tường thành vô cùng vững chắc, nàng dùng đau xót và nhẫn nhịn làm gạch xây nên, ngoan cố tạo cho mình lớp ngụy trang. Nàng rất ít khi biểu lộ vẻ tươi cười, cho dù là khi nàng thực vui vẻ cũng chỉ nhắm mắt lại ầm thầm tự vui sướng trong lòng. Trong ấn tượng của Trì Thanh, một lần duy nhất mà Bạch Lâm hướng ánh mắt tươi cười nhìn mình, chính là khi mình nói muốn đưa nàng đi Đức. Đáng tiếc là, nụ cười kia tuy đẹp, nhưng chỉ lưu lại cho người ta cảm giác đau lòng.
Trì Thanh không muốn Bạch Lâm tươi cười như vậy, cũng từ lâu đã quên đi nụ cười giả tạo. Cho nên, khi nhìn thấy Bạch Lâm nở nụ cười, nàng mới giật mình đến vậy, mới có cảm giác kỳ quái.
“Chỉ là ta cảm thấy. Thanh.. thật là một người ôn nhu nha!”.
“Vì điều gì mà ngươi nghĩ như vậy đây?”.
Trì Thanh không nghĩ tới Bạch Lâm sẽ nói mình là một người ôn nhu, từ này có thể dùng cho mình sao?
“Bởi vì… Ta muốn nghĩ như vậy”.
Thanh, vĩnh viễn trong lòng ta, ngươi sẽ mãi mãi là một người ôn nhu.
“Tiểu Bạch…”.
“Ừa. Thanh… Ăn cơm trước đi. Sau đó chúng ta cùng nhau đi tắm cho Tô Tô. Có được không?”.
Trì Thanh còn chưa dứt lời đã bị Bạch Lâm đánh gãy, nàng biết được đối phương không muốn nói tiếp vấn đề này, nhẹ gật đầu, theo thói quen tính gắp thêm rau cho Bạch Lâm. Chờ đến khi lấy lại tinh thần nàng mới phát hiện, đồ ăn trong chén Bạch Lâm sớm chất chồng thành đống núi nhỏ, còn bản thân mình thì một hột cơm cũng chưa ăn.
Nhìn thấy Trì Thanh mơ hồ, Bạch Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nàng lại hiện ra tia tình cảm đầy sủng nịch. Nàng cũng học theo Trì Thanh, gắp đồ ăn thành một đống núi nhỏ trong chén đối phương. Nhìn thấy chén của cả hai đều đã tràn ấp đồ ăn, hai người không ai nói với nhau một lời nào, mà bắt đầu tiêu diệt từ từ đống núi nhỏ đó.
Ăn cơm xong, Bạch Lâm cũng muốn phụ nàng rửa bát, Trì Thanh lại đem nàng đẩy ra ngoài cửa.
“Ngươi lên lầu nghỉ ngơi được rồi, để đây ta tự xử lý được”.
Cùng một lời nói, cùng một cảnh tượng, suốt một tháng nay mỗi khi Bạch Lâm muốn làm việc gì đó để san sẻ với Trì Thanh, đều bị nàng ta ngăn cản nói như vậy.
Quan hệ huyết thống hình thành nên tính cách tương tự, Trì Thanh không phải tự nhiên mà quật cường, mà Bạch Lâm cũng không ngoài ý muốn được kế thừa toàn bộ, có khi còn mãnh liệt hơn. Bạch Lâm không hy vọng Trì Thanh chiếu cố mình như vậy, cảm giác giống như đang chăm sóc tiểu hài tử vậy. Nàng rất muốn cùng Trì Thanh chia sẻ công việc, cũng không ngại việc đó nhỏ bé bao nhiêu, nàng luôn sẵn sãng làm. Huống hồ, thân thể nàng chưa yếu ớt đến độ một chút việc nhỏ mà cũng không làm được.
Nhìn thấy Bạch Lâm không chịu nhượng bộ, Trì Thanh cũng biết không thể không đồng ý, vì vậy chỉ biết thở dài, né tránh thân mình để Bạch Lâm tiến vào. Thấy Bạch Lâm đoạt lấy cái chén từ trên tay mình ra đặt xuống bồn nước, Trì Thanh chỉ biết chăm chú nhìn theo từng cử động của Bạch Lâm, ngay cả động tác khi nàng lấy xà bông để rửa chén cũng nhìn chăm chú.
Bạch Lâm là một người nhẫn nại, cử chỉ hành vi cùng độ tuổi của nàng thật không đồng nhất, mặc dù rửa chén chỉ là việc nhỏ nhưng cũng được nàng làm thật cẩn thận. Cho tới bây giờ, trong đầu của Trì Thanh vẫn còn văng vẳng lời nói của Bạch Lâm lúc ăn, nàng nói mình là một nữ nhân ôn nhu. Kỳ thật, Trì Thanh rất muốn nói cho Bạch Lâm biết, ngươi mới là một người ôn nhu, người được ngươi yêu thương là một người hạnh phúc. Mà ta lại để phần hạnh phúc này chờ đợi quá lâu, hại ngươi chịu khổ như vậy.
“Đang nhìn gì vậy?”.
Ngay lúc Trì Thanh ngẩn người, Bạch Lâm bỗng nhiên mở miệng. Thình lình bị gọi, Trì Thanh vuột tay để cái ly rớt xuống đất, theo phản xạ tự nhiên Trì Thanh cúi xuống nhặt mảnh vỡ lên, không cẩn thận nên sượt tay, lập tức một dòng máu đỏ từ ngón tay Trì Thanh chảy ra.
“Như thế nào bất thận vậy”.
Nhìn thấy ngón trỏ tay trái của Trì Thanh bị chảy máu, Bạch Lâm buông cái chén xuống bồn rửa bát, tùy tiện với lấy khăn lau mặt rất nhanh đi đến bên cạnh Trì Thanh. Mắt thấy đối phương đang cắn chặt răng chịu đựng vết thương, Bạch Lâm nhíu mày, dùng khăn lau sạch vết máu. Nhưng sau mỗi lần nàng lau, máu lại tiếp tục chảy ra không ngừng. Dưới tình huống cấp bách, Bạch Lâm chỉ có thể há mồm đem ngón tay Trì Thanh ngậm vào trong miệng, làm như thế mới có thể làm cho máu ngừng chảy.
Xung quanh miệng vết thương thình lình được ấm áp vây quanh, khi mới vừa đứt tay, cơ thể Trì Thanh bị đau chợt run lên, nhưng rất nhanh đã bị cảm xúc mềm mại câu dẫn lực chú ý. Nhìn thấy được sự nhập tâm cùng đau lòng trong mắt của Bạch Lâm, cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại của đối phương đang quấn chặt lấy ngón tay của mình, Trì Thanh chợt nhận ra mình bị thương như vậy thật là diễm phúc a, mỗi tấc da thịt đều mẫn cảm, cứ như là mới vừa bị sét đánh trúng vậy.
Nhiệt độ cơ thể chợt tăng lên, có lẽ là do bộ dạng nhập tâm của Bạch Lâm quá mức mê người, mà Trì Thanh tiến lên vài bước, đem ngón tay mình từ trong miệng Bạch Lâm rút ra, kìm hãm người Bạch Lâm tựa vào bồn rửa bát, nhận lấy ánh mắt thập phần kinh ngạc của người kia, rồi đặt xuống môi nàng một nụ hôn.
Môi, lưỡi giao triền cùng một chổ, ánh mắt đối diện nhau từ từ khép lại, nụ hôn càng sâu kéo dài, khiến nhiệt độ cơ thể của Bạch Lâm cùng Trì Thanh tăng lên nhanh chóng. Giống như núi lửa bùng cháy, cảm xúc dồn nén, lan tỏa như ánh sáng mặt trời, không thể nào kiềm chế lại được.
Thấy được Bạch Lâm dồn dập thở dốc, Trì Thanh ôm lấy thắt lưng nàng để cho nàng tựa vào lòng mình, cánh tay còn lại kia thì nhanh chóng luồn vào trong áo sơ mi mà vuốt ve vùng bụng bằng phẳng. Cảm xúc mềm mại nóng rực truyền đến lòng bàn tay của Trì Thanh làm nàng thỏa mãn dị thường, nàng đem luôn chân mình đặt vào giữa hai chân của Bạch Lâm, theo tư thế mà ma sát lên xuống bên bắp đùi của Bạch Lâm. Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng di chuyển cọ sát qua lại ngay bộ phận tư vị của đối phương.
“Umm.. Thanh.. Ngươi?”.
“Tiểu Bạch… Đừng nhúc nhích nữa! Ta muốn… ôm ngươi, chỉ một chút thôi!”
PS: Tình quá =)) Thanh mama dữ dằn quá, cường công chính hiệu không chi nhánh nha :)) Bạch Lâm vẫn ngây ngô như ngày nào :”> Bị Thanh mama ăn hết, ăn sạch sành sanh :))
Xin thông báo chương nài là chương cuối mình còn, nên chương 111 ko biết khi nào mới ra lò nên mấy bạn tận hưởng đi nha :)) Dạo nài ai cũng lười hết hiuhiu bộn bề lo toan quá :(( Thông cảm đi nha, mà ko thông cảm mấy bạn cũng đao làm gì đc mình =)) Chương sau chắc cận H hay H gì đó hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.