Chương 33: NGẠI NGÙNG
Hiểu Bạo
21/11/2016
Nhiệt độ trên người Trì Thanh làm cho người ta thật thoải mái, từ
thật lâu trước kia Bạch Lâm đã cảm thấy như vậy. Không giống thân thể
nàng quanh năm đều lạnh lẽo, một băm bốn mùa, nhiệt độ trên người Trì
Thanh so với người khác đều cao hơn. Mùa đông luôn thật ấm, ở cạnh nàng
ta sẽ không cảm thấy được lạnh. Còn mùa hè độ ấm cũng không thấp, nhưng
không phải cảm giác cực nóng, mà là ấm áp mang theo chút nhẹ nhàng ôn
nhu.
Niệt độ cơ thể như vậy cùng với hương vị trên người Trì Thanh đều tốt đẹp như nhau, luôn khiến cho Bạch Lâm an lòng. Nhưng đôi khi cũng làm cho Bạch Lâm cảm thấy sợ hãi, giống như lúc này. Một chút thoải mái cũng không có.
Tay Trì Thanh rất nhỏ, ngón tay cũng đặc biệt bóng loáng. Cảm thấy lòng bàn tay cùng ngón tay của nàng ở bên hông mình xẹt qua, cảm xúc trơn tuột cùng một chút thô rát khiến da thịt ngứa ngứa cùng tê tê, làm cho Bạch Lâm run rẩy.
Vì không cho Trì Thanh phát hiện mình dị thường, Bạch Lâm chỉ có thể nén xuống cảm giác này. Thật vất vả cởi xong quần lót, Trì Thanh đem quần áo đặt trên ghế sa lon, Bạch Lâm biết, mặt mình lúc này nhất định rất đỏ.
Bởi vì chân trái bị treo lên, khiến cho hai chân của Bạch Lâm có tư thế như hình cây kéo. Mặc dù khe hở rất nhỏ, nhưng bộ vị tư mật vẫn lộ ra rõ ràng. Thấy Trì Thanh xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn mình. Bạch Lâm cúi thấp đầu, hận không thể thành người tàng hình.
“Ta sẽ đem giường nhấc lên.”
Trì Thanh nói xong, đi tới bên giường Bạch Lâm. Đầu tiên, nàng nâng lưng Bạch Lâm lên, theo như lời bác sĩ, bên phải giường có một cái nút. Ấn xuống, giường sẽ thay đổi, xuất hiện một cái khe hở hình tròn, có thể đem túi nhựa bỏ vào. Làm tốt hết thảy, Trì Thanh đứng tại chỗ, nhìn sắc mặt Bạch Lâm đã hoàn toàn từ trắng biến thành đỏ, trong lòng nàng cười thầm.
Nhớ không lầm, đây là lầu đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng Bạch Lâm thẹn thùng. Trước kia đứa bé này cũng có đôi lần lộ ra một chút biểu tình ngượng ngùng, nhưng khuôn mặt chưa bao giờ đỏ đến như vậy. Thấy Bạch Lâm cắn đôi môi, đầu nghiêng về một bên không nhìn mình, Trì Thanh đi lên trước, vỗ vỗ bụng nàng.
“Đều đã xong, ngươi có thể làm chuyện ngươi muốn làm.”
Trì Thanh nói dứt lời, Bạch Lâm cảm giác thật khó khăn. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Trì Thanh, do dự một chút mới mở miệng.
“Đã làm phiền ngươi, ngươi có thể tránh đi một lát không?”
Bạch Lâm đem ý nguyện của mình nói ra. Để nàng đi vệ sinh trước mặt Trì Thanh, vô luận như thế nào nàng đều làm không được. Bạch Lâm không nghĩ khiến Trì Thanh gặp phiền toái, cũng không muốn hình ảnh bản thân chật vật bị đối phương nhìn thấy. Nghĩ đến Trì Thanh phải thay mình dọn dẹp tàn cục, trong lòng Bạch Lâm liền chua xót khó chịu. Nàng thật luyến tiếc để Trì Thanh giúp nàng làm loại chuyện này.
“Ừ, ta đứng trước cửa chờ ngươi, hai phút sau sẽ vào.”
Trì Thanh nói xong, cũng không chờ Bạch Lâm trả lời liền đẩy cửa mà ra. Nhìn bóng dáng của nàng, tay Bạch Lâm nắm chặt ga trải giường, nhẫn nại một hồi, vẫn phải giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nghe tiếng róc rách kia, Bạch Lâm chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nàng vừa chấm dứt xong, Trì Thanh liền đi vào, có thể thấy được nàng ta nắm thời gian thật chuẩn xác. Mắt nhìn Trì Thanh không chút thay đổi đem túi nhựa rút ra, mang vào toilet. Bạch Lâm chỉ cảm thấy ngực đau xót, sâu trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc cùng cảm động.
Trì Thanh là một người cao ngạo và vĩ đại, nàng bình tĩnh, trầm ổn, chẳng sợ trải qua nhiều thống khổ như vậy, nhưng vẫn kiên cường sống trên đời này. Sự tồn tai của mình đối với nàng có ý nghĩa như thế nào, Bạch Lâm so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng. Nhưng mà lúc này đây, Trì Thanh lại hạ mình, vì Bạch Lâm làm chuyện này. Trong lòng thật sâu kinh ngạc cùng cảm động, tràn đầy hạnh phúc, làm cho Bạch Lâm cảm thấy được, cho dù là chết chìm trong sự ôn nhu của Trì thanh, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Qua một lúc, Trì Thanh rửa sạch tay đi ra, trên tay còn cầm khăn tay cùng khăn ướt. Nhìn thấy vậy, Bạch Lâm liền đoán được ý tứ của Trì Thanh. Điều này càng làm cho nàng không biết phải làm sao, không đợi Trì Thanh mở miệng, nàng liền đi trước một bước cự tuyệt.
“Ta có thể tự làm, không cần làm phiền ngươi.”
Bạch Lâm xấu hổ nói xong, dùng lực kẹp chặt hai chân, để ngừa Trì Thanh nhìn thấy. Nghe được Bạch Lâm nói, Trì Thanh khinh thường liếc mắt một cái.
“Vẫn là câu nói kia, nếu ngươi không muốn biến thành người tàn phế, thì không được lộn xộn. Ngươi cảm thấy với thể lực hiện tại của ngươi có thể ngồi dậy? Hay là ngươi có thể vừa nằm vừa tự lau sạch?”
Ngữ khí nói chuyện của Trì Thanh không được tốt lắm, có vẻ không còn kiên nhận và mang theo tia chất vấn. Bị nàng nói như thế, Bạch Lâm liền không có lý do để phản bác. Chỉ có thể tùy ý để Trì Thanh đem hai chân mình tách ra.
Lúc bàn tay ấm áp cùng khăn tay chạm vào, Bạch Lâm bất chấp sẽ bị Trì Thanh nhìn đến, chỉ có thể dựa theo bản năng, đem ga giường dưới thân gắt gao nắm lấy. Lực tay của Trì Thanh vốn rất mạnh, nhưng giờ lại phá lệ mềm nhẹ.
Bộ vị tư mật bị đối phương dùng khăn tay mềm mại chà lau, cảm giác ướt át lúc nãy đã không còn, còn lại chỉ là nhẹ nhàng khoan khoái. Nhìn mặt Trì Thanh còn chăm chú làm việc, Bạch Lâm si ngốc ngắm nhìn, tầm mắt dõi theo khuôn mặt yinh xảo kia, không thể thu hồi.
Giờ phút này Trì Thanh cùng với quá khứ không giống nhau, ngay cả thần thái cũng như hai người khác nhau. Thường ngày mặt nàng không chút nào thay đổi, lạnh lùng, cao cao tại thượng. Mà Trì Thanh bây giờ, im lặng nội liễm mang theo thật nhiều ôn nhu.
Biểu tình của đối phương tuy không có nhiều biến hóa lắm, nhưng Bạch Lâm vẫn có thể cảm nhận được, Trì Thanh cùng trước kia không giống. Một người giống như biển rộng, một người lại giống như một hồ nước. Đồng dạng là nước, lại mang theo cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Người trước, là năng lượng mãnh liệt, khi bùng nổ có thể đem mọi thứ hủy diệt. Người sau, tĩnh lặng như xử nử, yên lặng an hòa, có ma lực an ủi mọi xao động, bất an.
Trì Thanh là biển, cũng là hồ nước. Mà chính mình, là kẻ nguyện ý chết chìm trong thân thể nàng.
“Làm sao vậy?”
Thời điểm Bạch Lâm thất thần, Trì Thanh bỗng nhiên mở miệng hỏi. Thấy nàng đem khăn tay đã dùng qua ném vào thùng rác, tuy rằng ngọn đèn thật mờ, nhưng Bạch Lâm vẫn cảm thấy được, ánh mắt Trì Thanh nhìn mình có chút né tránh, màu sắc lỗ tai so với mình cũng đỏ không kém.
Bạch Lâm sớm đã phát hiện, mình và Trì Thanh đều có một bệnh chung, chính là lỗ tai dễ đỏ. Nàng không biết đây là trùng hợp hay là do di truyền, mỗi khi nàng ngượng ngùng, lỗ tai đều đỏ lên. Còn Trì Thanh, có phải cũng như thế không?
“Không có việc gì.”
Qua hồi lâu, Bạch Lâm mới trả lời câu hỏi. Nhận được đáp án, Trì Thanh cũng không lên tiếng, mà cầm khăn ướt trở về bên giường. Vừa rồi chà lau chỉ là vệ sinh cơ bản, lúc này phải cẩn thận hơn nhiều.
Tách ra hai chân lần thứ hai khép kín của Bạch Lâm, nhìn trước mặt mảnh đất non mềm hồng nhạt. Không hề nghi ngờ, lực chú ý của Trì Thanh, lại một lần nữa bị hấp dẫn. Lần trước vì Bạch Lâm bôi thuốc, đã có cơ hội nhìn thoáng qua. Đây là lần thứ ba Trì Thanh nhìn đến bộ vị tư mật của Bạch Lâm.
Giống như diện mạo Bạch Lâm, thân thể nàng rất sạch sẽ, thuần khiết. Bộ vị đã phát dục thành thục, lông mao cũng dài ra không ít, nhưng không quá dày, chỉ có một ít màu đen bao trùm chỗ kín. Tầm mắt Trì Thanh đi xuống, đó là một mảnh hoa đào màu phấn hồng.
Nơi này là thánh địa chưa hề có người nào đi tới. Nó sạch sẽ như trẻ con mới sinh, như trang giấy trắng, không có chút nào nhiễm bẩn. Nơi đó hồng nộn trong sáng, mắt thường cơ hồ không thể thấy động khẩu, mà động khẩu cũng thật nhỏ. Nhìn như vậy một hồi, khăn ướt Trì Thanh cầm trong tay cũng chậm rãi chụp lên trên.
Khăn ướt có chút lạnh, khi đụng vào, Trì Thanh phát hiện thân thể Bạch Lâm run lên một chút. Nàng cũng không lập tức cử động, mà đợi cho khăn ướt có độ ấm, tay mới chậm rãi di chuyển. Một chút, lại một chút, cách khăn ướt, bàn tay Trì Thanh vẫn có thể cảm giác rành mạch chỗ kia vô cùng mềm mại và ấm áp.
Dần dần chà lau, Trì Thanh phát hiện thân thể Bạh Lâm có chút căng thẳng, thở dốc cũng tăng thêm. Loại biến hóa kỳ diệu này làm cho Trì Thanh mê muội, không phải không thừa nhận, nàng thực thích nghe Bạch Lâm phát ra loại thanh âm này. Trì Thanh chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ làm loại chuyện này đối với Bạch Lâm, thậm chí chạm tay vào vị trí tư mật của nàng.
Người này, là con gái của mình, là người mình tra tấn từ lâu. Nhưng nàng ta lại đem việc mình đối với tàn nhẫn, ngoan độc với nàng, toàn bộ quên đi hết. Chẳng sợ một lần lại một lần bị chính mình thương tổn, vẫn như cũ nói với mình nàng thích mình, sẽ không rời đi.
Không tự chủ được, Trì Thanh tăng thêm lực đạo cùng tốc độ, lặp lại chà lau bộ vị non mềm giữa hai chân Bạch Lâm. Hoảng hốt, tay nàng một chút không cẩn thận đã va chạm vào đối phương, cảm giác được người ở dưới run rẩy một chút, đùi phải run run kịch liệt.
“Đừng.”
Dù thanh âm Bạch Lâm thật mỏng manh, Trì Thanh vẫn nghe được thanh âm như cầu xin tha thứ kia. Một tiếng này, cùng với thanh âm của Bạch Lâm trong ngày thường hoàn toàn khác nhau. Trì Thanh nhanh chóng thu tay lại, từ trên giường đứng lên.
“Úy Lai có chuẩn bị quần áo cho ngươi, ta giúp ngươi thay.”
Vội vàng bỏ lại những lời này, Trì Thanh xoay người đi đến cửa phòng bệnh nơi Lục Úy Lai để túi đồ. Không ngoài sở liệu, bên trong không chỉ có quần áo của Bạch Lâm cùng bản thân, mà còn có một chút vật dụng hằng ngày.
Thói quen này là Lục Úy Lai đã sớm dưỡng thành, mỗi khi mình hoặc Tằng Khả Hận bị thương nằm viện, nàng ta luôn chuẩn bị một túi quần áo sạch sẽ cùng vật dụng hàng ngày để trước cửa. Thói quen này, dù qua nhiều năm, như trước vẫn không thay đổi. Trì Thanh lấy ra quần lót của Bạch Lâm, hướng về phía nàng đi đến.
Có câu nói, lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn. Quần lót của Bạch Lâm thật dễ dàng cởi, nhưng mặc vào lại không hề dễ dàng. Lúc đầu, Trì Thanh dùng tay mở ra quần lót, đưa vào chân trái Bạch Lâm, sau đó đưa về chân bên phải.
Lúc này, một ít vấn đề xuất hiện. Vị trí quần lót đang ở đầu gối, muốn đem đùi phải đút vào, nhất định phải nâng đùi lên. Đứng bên giường, Trì Thanh nhìn Bạch Lâm nâng đùi phải thon dài lên, chậm rãi mặc quần lót vào. Dù chỉ là trong nháy mắt, Trì thanh vẫn thấy được phong cảnh giữa hai chân, làm nàng hồi ức đến một màn đụng chạm vửa rồi.
Trì Thanh không nghĩ ra tại sao mình lại lặp đi lặp lại chà lau nơi đó của Bạch Lâm, nàng chỉ biết, tựa hồ mình càng chà lau, đối phương sẽ càng nổi lên nhiều biến hóa. Tuy rất nhỏ, Trì Thanh vẫn cảm nhận được. Không chỉ mảnh đất mẫn cản sinh ra biến hóa sinh lí, tựa hồ dù đã lau khô, không hề ướt át nữa, nhưng nơi đó dường như lại có xu hướng ướt át trở lại.
Tuy rằng loại tình huống này phát sinh giữa hai mẹ con thật xấu hổ, nhưng Trì thanh lại không cảm thấy có gì không ổn. Bạch Lâm năm nay 22 tuổi, dù chưa thích ai, nhưng nhu cầu sinh lý thì vẫn phải có. Nhưng khi nghĩ đến Bạch Lâm cùng sẽ có thích người khác, sau đó kết hôn rồi rời khỏi mình, Trì Thanh lại hy vọng, ngày này vẫn không nên đến.
Thay Bạch Lâm mặc xong quần lót, Trì Thanh nhẹ nhàng thở ra, còn Bạch Lâm cũng như mới từ trên chiến trường trở về. Rung động giữa hai chân vẫn như cũ tồn tại, cái loại khát vọng này khiến nàng như vừa từ băng tuyết đi ra, lại bị vứt vào nham thạch nóng chảy. Hai thế cực trái ngược, làm cho nàng khổ không thể tả.
Bạch Lâm không biết Trì Thanh đối với mình thái độ sẽ chuyển biến lớn như vậy. Trực giác nói cho nàng, ôn nhu lúc này, là do đối phương áy náy với mình. Tuy rằng điều này cùng kì vọng trong lòng nàng có chút không giống nhau, nhưng chắc chắn mình phải trân trọng. Chỉ cần Trì thanh có thể chú ý đến nàng nhiều một chút là được, nàng sẽ không nên mong muốn thêm nữa, trong lòng Bạch Lâm tự an ủi chính mình như vậy.
Sửa sang lại giường, chăn bông cũng đắp lên người, Bạch Lâm nhắm lại hai mắt, nằm trên giường im lặng muốn đi vào giấc ngủ. Lúc này, nàng liếc mắt thấy Trì Thanh vẫn như trước cúi đầu đọc sách, không có ý định nghỉ ngơi, Bạch Lâm nghi hoặc nhìn về phía sô pha, nàng liền hiểu được nguyên nhân Trì Thanh không muốn đi ngủ.
Sô pha nhìn qua có vẻ sạch sẽ vàchỉnh tề, nhưng rõ ràng có chút cũ. Nếu là người bình thường, cũng sẽ coi như không sao mà ngủ. Nhưng là Trì Thanh có chứng khiết phích rất nặng, tất nhiên sẽ không chấp nhận. Bạch Lâm có chút rối rắm nhìn giường lớn của mình. Nàng không biết có thể mời Trì Thanh đi lên ngủ cùng mình được không, nếu mở miệng mà bị cự tuyệt, mình nên làm như thế nào đây?
Cứ như vậy tự hỏi, chân trái đang treo lên lần thứ hai cảm thấy đau nhức. Bạch Lâm chậm rãi cử động vòng eo, muốn thay đổi tư thế để giảm bớt khó chịu, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, còn khiến cho lưng nàng cũng đau theo. Bạch Lâm nắm chặt ga giường, muốn cứng rắn chống đỡ. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy bên giường nhún xuống. Ngay sau đó, thân thể liền bị người khác ôm lấy, cả người đang nằm ở giữa giường bị di dời qua bên trái.
“Ngủ như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”
Thấy Trì Thanh nằm cùng mình, Bạch Lâm cũng không nói gì thêm, tay Trì Thanh đã đi đến bên hông nàng, nhẹ nhàng xoa ấn. Phần eo đau nhức được người trong mộng ôn nhu đối đãi đã hoàn toàn biến mất, Bạch Lâm thấy ánh mắt chăm chú của Trì Thanh, ma xủi quỷ khiến, nàng lại tựa đầu vào trong lòng ngực Trì Thanh.
“Cảm ơn ngươi.”
PS: Ôi lại ngủ chung nữa, sướng ròi nha Bạch Lâm :”> Trước khi ngủ còn được phục vụ tận tình nữa chứ =))
Nay mệt không làm nhảm nhìu nữa, ngày khác làm nhảm bù :”> Hi hi các bạn đừng buồn =))
Niệt độ cơ thể như vậy cùng với hương vị trên người Trì Thanh đều tốt đẹp như nhau, luôn khiến cho Bạch Lâm an lòng. Nhưng đôi khi cũng làm cho Bạch Lâm cảm thấy sợ hãi, giống như lúc này. Một chút thoải mái cũng không có.
Tay Trì Thanh rất nhỏ, ngón tay cũng đặc biệt bóng loáng. Cảm thấy lòng bàn tay cùng ngón tay của nàng ở bên hông mình xẹt qua, cảm xúc trơn tuột cùng một chút thô rát khiến da thịt ngứa ngứa cùng tê tê, làm cho Bạch Lâm run rẩy.
Vì không cho Trì Thanh phát hiện mình dị thường, Bạch Lâm chỉ có thể nén xuống cảm giác này. Thật vất vả cởi xong quần lót, Trì Thanh đem quần áo đặt trên ghế sa lon, Bạch Lâm biết, mặt mình lúc này nhất định rất đỏ.
Bởi vì chân trái bị treo lên, khiến cho hai chân của Bạch Lâm có tư thế như hình cây kéo. Mặc dù khe hở rất nhỏ, nhưng bộ vị tư mật vẫn lộ ra rõ ràng. Thấy Trì Thanh xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn mình. Bạch Lâm cúi thấp đầu, hận không thể thành người tàng hình.
“Ta sẽ đem giường nhấc lên.”
Trì Thanh nói xong, đi tới bên giường Bạch Lâm. Đầu tiên, nàng nâng lưng Bạch Lâm lên, theo như lời bác sĩ, bên phải giường có một cái nút. Ấn xuống, giường sẽ thay đổi, xuất hiện một cái khe hở hình tròn, có thể đem túi nhựa bỏ vào. Làm tốt hết thảy, Trì Thanh đứng tại chỗ, nhìn sắc mặt Bạch Lâm đã hoàn toàn từ trắng biến thành đỏ, trong lòng nàng cười thầm.
Nhớ không lầm, đây là lầu đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng Bạch Lâm thẹn thùng. Trước kia đứa bé này cũng có đôi lần lộ ra một chút biểu tình ngượng ngùng, nhưng khuôn mặt chưa bao giờ đỏ đến như vậy. Thấy Bạch Lâm cắn đôi môi, đầu nghiêng về một bên không nhìn mình, Trì Thanh đi lên trước, vỗ vỗ bụng nàng.
“Đều đã xong, ngươi có thể làm chuyện ngươi muốn làm.”
Trì Thanh nói dứt lời, Bạch Lâm cảm giác thật khó khăn. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Trì Thanh, do dự một chút mới mở miệng.
“Đã làm phiền ngươi, ngươi có thể tránh đi một lát không?”
Bạch Lâm đem ý nguyện của mình nói ra. Để nàng đi vệ sinh trước mặt Trì Thanh, vô luận như thế nào nàng đều làm không được. Bạch Lâm không nghĩ khiến Trì Thanh gặp phiền toái, cũng không muốn hình ảnh bản thân chật vật bị đối phương nhìn thấy. Nghĩ đến Trì Thanh phải thay mình dọn dẹp tàn cục, trong lòng Bạch Lâm liền chua xót khó chịu. Nàng thật luyến tiếc để Trì Thanh giúp nàng làm loại chuyện này.
“Ừ, ta đứng trước cửa chờ ngươi, hai phút sau sẽ vào.”
Trì Thanh nói xong, cũng không chờ Bạch Lâm trả lời liền đẩy cửa mà ra. Nhìn bóng dáng của nàng, tay Bạch Lâm nắm chặt ga trải giường, nhẫn nại một hồi, vẫn phải giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nghe tiếng róc rách kia, Bạch Lâm chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nàng vừa chấm dứt xong, Trì Thanh liền đi vào, có thể thấy được nàng ta nắm thời gian thật chuẩn xác. Mắt nhìn Trì Thanh không chút thay đổi đem túi nhựa rút ra, mang vào toilet. Bạch Lâm chỉ cảm thấy ngực đau xót, sâu trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc cùng cảm động.
Trì Thanh là một người cao ngạo và vĩ đại, nàng bình tĩnh, trầm ổn, chẳng sợ trải qua nhiều thống khổ như vậy, nhưng vẫn kiên cường sống trên đời này. Sự tồn tai của mình đối với nàng có ý nghĩa như thế nào, Bạch Lâm so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng. Nhưng mà lúc này đây, Trì Thanh lại hạ mình, vì Bạch Lâm làm chuyện này. Trong lòng thật sâu kinh ngạc cùng cảm động, tràn đầy hạnh phúc, làm cho Bạch Lâm cảm thấy được, cho dù là chết chìm trong sự ôn nhu của Trì thanh, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Qua một lúc, Trì Thanh rửa sạch tay đi ra, trên tay còn cầm khăn tay cùng khăn ướt. Nhìn thấy vậy, Bạch Lâm liền đoán được ý tứ của Trì Thanh. Điều này càng làm cho nàng không biết phải làm sao, không đợi Trì Thanh mở miệng, nàng liền đi trước một bước cự tuyệt.
“Ta có thể tự làm, không cần làm phiền ngươi.”
Bạch Lâm xấu hổ nói xong, dùng lực kẹp chặt hai chân, để ngừa Trì Thanh nhìn thấy. Nghe được Bạch Lâm nói, Trì Thanh khinh thường liếc mắt một cái.
“Vẫn là câu nói kia, nếu ngươi không muốn biến thành người tàn phế, thì không được lộn xộn. Ngươi cảm thấy với thể lực hiện tại của ngươi có thể ngồi dậy? Hay là ngươi có thể vừa nằm vừa tự lau sạch?”
Ngữ khí nói chuyện của Trì Thanh không được tốt lắm, có vẻ không còn kiên nhận và mang theo tia chất vấn. Bị nàng nói như thế, Bạch Lâm liền không có lý do để phản bác. Chỉ có thể tùy ý để Trì Thanh đem hai chân mình tách ra.
Lúc bàn tay ấm áp cùng khăn tay chạm vào, Bạch Lâm bất chấp sẽ bị Trì Thanh nhìn đến, chỉ có thể dựa theo bản năng, đem ga giường dưới thân gắt gao nắm lấy. Lực tay của Trì Thanh vốn rất mạnh, nhưng giờ lại phá lệ mềm nhẹ.
Bộ vị tư mật bị đối phương dùng khăn tay mềm mại chà lau, cảm giác ướt át lúc nãy đã không còn, còn lại chỉ là nhẹ nhàng khoan khoái. Nhìn mặt Trì Thanh còn chăm chú làm việc, Bạch Lâm si ngốc ngắm nhìn, tầm mắt dõi theo khuôn mặt yinh xảo kia, không thể thu hồi.
Giờ phút này Trì Thanh cùng với quá khứ không giống nhau, ngay cả thần thái cũng như hai người khác nhau. Thường ngày mặt nàng không chút nào thay đổi, lạnh lùng, cao cao tại thượng. Mà Trì Thanh bây giờ, im lặng nội liễm mang theo thật nhiều ôn nhu.
Biểu tình của đối phương tuy không có nhiều biến hóa lắm, nhưng Bạch Lâm vẫn có thể cảm nhận được, Trì Thanh cùng trước kia không giống. Một người giống như biển rộng, một người lại giống như một hồ nước. Đồng dạng là nước, lại mang theo cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Người trước, là năng lượng mãnh liệt, khi bùng nổ có thể đem mọi thứ hủy diệt. Người sau, tĩnh lặng như xử nử, yên lặng an hòa, có ma lực an ủi mọi xao động, bất an.
Trì Thanh là biển, cũng là hồ nước. Mà chính mình, là kẻ nguyện ý chết chìm trong thân thể nàng.
“Làm sao vậy?”
Thời điểm Bạch Lâm thất thần, Trì Thanh bỗng nhiên mở miệng hỏi. Thấy nàng đem khăn tay đã dùng qua ném vào thùng rác, tuy rằng ngọn đèn thật mờ, nhưng Bạch Lâm vẫn cảm thấy được, ánh mắt Trì Thanh nhìn mình có chút né tránh, màu sắc lỗ tai so với mình cũng đỏ không kém.
Bạch Lâm sớm đã phát hiện, mình và Trì Thanh đều có một bệnh chung, chính là lỗ tai dễ đỏ. Nàng không biết đây là trùng hợp hay là do di truyền, mỗi khi nàng ngượng ngùng, lỗ tai đều đỏ lên. Còn Trì Thanh, có phải cũng như thế không?
“Không có việc gì.”
Qua hồi lâu, Bạch Lâm mới trả lời câu hỏi. Nhận được đáp án, Trì Thanh cũng không lên tiếng, mà cầm khăn ướt trở về bên giường. Vừa rồi chà lau chỉ là vệ sinh cơ bản, lúc này phải cẩn thận hơn nhiều.
Tách ra hai chân lần thứ hai khép kín của Bạch Lâm, nhìn trước mặt mảnh đất non mềm hồng nhạt. Không hề nghi ngờ, lực chú ý của Trì Thanh, lại một lần nữa bị hấp dẫn. Lần trước vì Bạch Lâm bôi thuốc, đã có cơ hội nhìn thoáng qua. Đây là lần thứ ba Trì Thanh nhìn đến bộ vị tư mật của Bạch Lâm.
Giống như diện mạo Bạch Lâm, thân thể nàng rất sạch sẽ, thuần khiết. Bộ vị đã phát dục thành thục, lông mao cũng dài ra không ít, nhưng không quá dày, chỉ có một ít màu đen bao trùm chỗ kín. Tầm mắt Trì Thanh đi xuống, đó là một mảnh hoa đào màu phấn hồng.
Nơi này là thánh địa chưa hề có người nào đi tới. Nó sạch sẽ như trẻ con mới sinh, như trang giấy trắng, không có chút nào nhiễm bẩn. Nơi đó hồng nộn trong sáng, mắt thường cơ hồ không thể thấy động khẩu, mà động khẩu cũng thật nhỏ. Nhìn như vậy một hồi, khăn ướt Trì Thanh cầm trong tay cũng chậm rãi chụp lên trên.
Khăn ướt có chút lạnh, khi đụng vào, Trì Thanh phát hiện thân thể Bạch Lâm run lên một chút. Nàng cũng không lập tức cử động, mà đợi cho khăn ướt có độ ấm, tay mới chậm rãi di chuyển. Một chút, lại một chút, cách khăn ướt, bàn tay Trì Thanh vẫn có thể cảm giác rành mạch chỗ kia vô cùng mềm mại và ấm áp.
Dần dần chà lau, Trì Thanh phát hiện thân thể Bạh Lâm có chút căng thẳng, thở dốc cũng tăng thêm. Loại biến hóa kỳ diệu này làm cho Trì Thanh mê muội, không phải không thừa nhận, nàng thực thích nghe Bạch Lâm phát ra loại thanh âm này. Trì Thanh chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ làm loại chuyện này đối với Bạch Lâm, thậm chí chạm tay vào vị trí tư mật của nàng.
Người này, là con gái của mình, là người mình tra tấn từ lâu. Nhưng nàng ta lại đem việc mình đối với tàn nhẫn, ngoan độc với nàng, toàn bộ quên đi hết. Chẳng sợ một lần lại một lần bị chính mình thương tổn, vẫn như cũ nói với mình nàng thích mình, sẽ không rời đi.
Không tự chủ được, Trì Thanh tăng thêm lực đạo cùng tốc độ, lặp lại chà lau bộ vị non mềm giữa hai chân Bạch Lâm. Hoảng hốt, tay nàng một chút không cẩn thận đã va chạm vào đối phương, cảm giác được người ở dưới run rẩy một chút, đùi phải run run kịch liệt.
“Đừng.”
Dù thanh âm Bạch Lâm thật mỏng manh, Trì Thanh vẫn nghe được thanh âm như cầu xin tha thứ kia. Một tiếng này, cùng với thanh âm của Bạch Lâm trong ngày thường hoàn toàn khác nhau. Trì Thanh nhanh chóng thu tay lại, từ trên giường đứng lên.
“Úy Lai có chuẩn bị quần áo cho ngươi, ta giúp ngươi thay.”
Vội vàng bỏ lại những lời này, Trì Thanh xoay người đi đến cửa phòng bệnh nơi Lục Úy Lai để túi đồ. Không ngoài sở liệu, bên trong không chỉ có quần áo của Bạch Lâm cùng bản thân, mà còn có một chút vật dụng hằng ngày.
Thói quen này là Lục Úy Lai đã sớm dưỡng thành, mỗi khi mình hoặc Tằng Khả Hận bị thương nằm viện, nàng ta luôn chuẩn bị một túi quần áo sạch sẽ cùng vật dụng hàng ngày để trước cửa. Thói quen này, dù qua nhiều năm, như trước vẫn không thay đổi. Trì Thanh lấy ra quần lót của Bạch Lâm, hướng về phía nàng đi đến.
Có câu nói, lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn. Quần lót của Bạch Lâm thật dễ dàng cởi, nhưng mặc vào lại không hề dễ dàng. Lúc đầu, Trì Thanh dùng tay mở ra quần lót, đưa vào chân trái Bạch Lâm, sau đó đưa về chân bên phải.
Lúc này, một ít vấn đề xuất hiện. Vị trí quần lót đang ở đầu gối, muốn đem đùi phải đút vào, nhất định phải nâng đùi lên. Đứng bên giường, Trì Thanh nhìn Bạch Lâm nâng đùi phải thon dài lên, chậm rãi mặc quần lót vào. Dù chỉ là trong nháy mắt, Trì thanh vẫn thấy được phong cảnh giữa hai chân, làm nàng hồi ức đến một màn đụng chạm vửa rồi.
Trì Thanh không nghĩ ra tại sao mình lại lặp đi lặp lại chà lau nơi đó của Bạch Lâm, nàng chỉ biết, tựa hồ mình càng chà lau, đối phương sẽ càng nổi lên nhiều biến hóa. Tuy rất nhỏ, Trì Thanh vẫn cảm nhận được. Không chỉ mảnh đất mẫn cản sinh ra biến hóa sinh lí, tựa hồ dù đã lau khô, không hề ướt át nữa, nhưng nơi đó dường như lại có xu hướng ướt át trở lại.
Tuy rằng loại tình huống này phát sinh giữa hai mẹ con thật xấu hổ, nhưng Trì thanh lại không cảm thấy có gì không ổn. Bạch Lâm năm nay 22 tuổi, dù chưa thích ai, nhưng nhu cầu sinh lý thì vẫn phải có. Nhưng khi nghĩ đến Bạch Lâm cùng sẽ có thích người khác, sau đó kết hôn rồi rời khỏi mình, Trì Thanh lại hy vọng, ngày này vẫn không nên đến.
Thay Bạch Lâm mặc xong quần lót, Trì Thanh nhẹ nhàng thở ra, còn Bạch Lâm cũng như mới từ trên chiến trường trở về. Rung động giữa hai chân vẫn như cũ tồn tại, cái loại khát vọng này khiến nàng như vừa từ băng tuyết đi ra, lại bị vứt vào nham thạch nóng chảy. Hai thế cực trái ngược, làm cho nàng khổ không thể tả.
Bạch Lâm không biết Trì Thanh đối với mình thái độ sẽ chuyển biến lớn như vậy. Trực giác nói cho nàng, ôn nhu lúc này, là do đối phương áy náy với mình. Tuy rằng điều này cùng kì vọng trong lòng nàng có chút không giống nhau, nhưng chắc chắn mình phải trân trọng. Chỉ cần Trì thanh có thể chú ý đến nàng nhiều một chút là được, nàng sẽ không nên mong muốn thêm nữa, trong lòng Bạch Lâm tự an ủi chính mình như vậy.
Sửa sang lại giường, chăn bông cũng đắp lên người, Bạch Lâm nhắm lại hai mắt, nằm trên giường im lặng muốn đi vào giấc ngủ. Lúc này, nàng liếc mắt thấy Trì Thanh vẫn như trước cúi đầu đọc sách, không có ý định nghỉ ngơi, Bạch Lâm nghi hoặc nhìn về phía sô pha, nàng liền hiểu được nguyên nhân Trì Thanh không muốn đi ngủ.
Sô pha nhìn qua có vẻ sạch sẽ vàchỉnh tề, nhưng rõ ràng có chút cũ. Nếu là người bình thường, cũng sẽ coi như không sao mà ngủ. Nhưng là Trì Thanh có chứng khiết phích rất nặng, tất nhiên sẽ không chấp nhận. Bạch Lâm có chút rối rắm nhìn giường lớn của mình. Nàng không biết có thể mời Trì Thanh đi lên ngủ cùng mình được không, nếu mở miệng mà bị cự tuyệt, mình nên làm như thế nào đây?
Cứ như vậy tự hỏi, chân trái đang treo lên lần thứ hai cảm thấy đau nhức. Bạch Lâm chậm rãi cử động vòng eo, muốn thay đổi tư thế để giảm bớt khó chịu, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, còn khiến cho lưng nàng cũng đau theo. Bạch Lâm nắm chặt ga giường, muốn cứng rắn chống đỡ. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy bên giường nhún xuống. Ngay sau đó, thân thể liền bị người khác ôm lấy, cả người đang nằm ở giữa giường bị di dời qua bên trái.
“Ngủ như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”
Thấy Trì Thanh nằm cùng mình, Bạch Lâm cũng không nói gì thêm, tay Trì Thanh đã đi đến bên hông nàng, nhẹ nhàng xoa ấn. Phần eo đau nhức được người trong mộng ôn nhu đối đãi đã hoàn toàn biến mất, Bạch Lâm thấy ánh mắt chăm chú của Trì Thanh, ma xủi quỷ khiến, nàng lại tựa đầu vào trong lòng ngực Trì Thanh.
“Cảm ơn ngươi.”
PS: Ôi lại ngủ chung nữa, sướng ròi nha Bạch Lâm :”> Trước khi ngủ còn được phục vụ tận tình nữa chứ =))
Nay mệt không làm nhảm nhìu nữa, ngày khác làm nhảm bù :”> Hi hi các bạn đừng buồn =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.