Chương 48: THANH ÂM KÌ LẠ
Hiểu Bạo
23/11/2016
Edit: Ta ChiTo
Beta: girl_sms
Thời điểm Bạch Lâm trở về cũng là lúc nước trong bồn tắm đã lạnh ngắt. Thấy cửa phòng bị đẩy ra, Trì Thanh nhắm nhanh hai mắt khôi phục lại trạng thái giả ngủ. Đến khi Bạch Lâm lấy tay vỗ nhẹ bả vai nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
“Nước có chút lạnh, ta giúp ngươi rửa người rồi sau đó lên giường ngủ”
Bạch Lâm đi bao lâu, Trì Thanh đều biết hết. Thấy người này vừa rồi kích động rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, Trì Thanh không hiểu Bạch Lâm đã làm gì. Nàng có thể nghe ra thanh âm của đối phương khàn khàn đi rất nhiều.
Nghe nàng ta nói muốn giúp mình rửa sạch thân thể, Trì Thanh gật đầu, tùy ý Bạch Lâm đem mình nâng dậy ngồi lên. Ngay sau đó, Bạch Lâm đem bông tắm mềm nhẹ chà lau trên người Trì Thanh. Rất nhanh, mùi hương tươi mát thoang thoảng liền tràn ngập cả phòng tắm.
Hương vị này đối với Bạch Lâm vô cùng quen thuộc. Ngay từ khi nàng còn nhỏ, Trì Thanh luôn dùng loại sữa tắm này, nhiều năm qua vẫn như vậy không thay đổi. Bây giờ, mùi hương sữa tắm lại hòa lẫn với mùi hương tự nhiên trên người Trì Thanh, càng khiến cho Bạch Lâm thần hồn điên đảo không thể quên.
Dáng người Trì Thanh rất hoàn hảo, làn da cũng thực trắng, có lẽ chỉ lúc này Bạch Lâm mới biết điều này. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay nàng được chạm tay vào da thịt Trì Thanh. Xoay người đứng ở phía sau Trì Thanh, dùng bông tắm lau sau lưng đối phương, đồng thời cũng thưởng thức hình xăm trên lưng Trì Thanh.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lâm có cơ hội xem xét cẩn thận như thế, tuy rằng cũng từng xem qua vài lần nhưng cũng chỉ là thoáng nhìn qua, căn bản không thấy rõ. Tấm lưng Trì Thanh thực gầy, không dư một chút thịt nhưng cũng không đến nỗi gầy trơ xương.
Hình xăm bóng loáng in trên da thịt trắng nõn, vô cùng chân thật như tranh vẽ, cũng giống như năm đó nàng từng nhìn qua. Thiên sứ ôm đứa trẻ con đang say ngủ đứng ở gần vách núi đen, có gió lớn thổi, đôi cánh thiên sứ dang rộng ra, đem đứa trẻ ôm vào trong lòng, bảo vệ em bé trong giấc ngủ bình yên.
Bạch Lâm biết hình xăm trên lưng Trì Thanh dùng để che lấp vết sẹo, nhưng nàng thắc mắc không hiểu được đối phương vì sao lại chọn hình xăm này. Theo lý thuyết, Trì Thanh vốn không thích tiểu hài tử, thái độ của nàng đối với mình lúc nhỏ cũng đủ chứng minh. Một khi đã như vậy vậy tại sao lại chọn loại hình xăm này?
Bạch Lâm vẫn còn suy nghĩ nên không phát hiện ra tay mình trong lúc vô thức đã sờ lên phía sau lưng Trì Thanh. Bàn tay mềm mại cùng bông tắm dung hợp, khiến cho làn da vốn trắng mịn lại thêm mẫn cảm. Giống như phản ứng không điều kiện, thân thể Trì Thanh bất giác run lên. Trừ bỏ Tô Ngạo Nhiên ra không ai biết đây là vị trí mẫn cảm của nàng. Mà Trì Thanh tin tưởng, Bạch Lâm không hề cố ý làm vậy.
“Ngươi còn chưa rửa xong sao?”
Qua hồi lâu, tay của Bạch Lâm vẫn chưa ly khai khỏi lưng mình, Trì Thanh thấp giọng nhắc nhở. Chỉ một tiếng gọi của nàng đã đánh tan vẻ thất thần của Bạch Lâm. Liếc mắt thấy tay mình trên lưng Trì Thanh sờ tới sờ lui, Bạch Lâm cả kinh, vội rút tay về, lui về phía sau. Không nghĩ tới bị trượt chân, cả người ngã về phía sau.
Phản xạ theo quán tính khiến Bạch Lâm bắt lấy bả vai của Trì Thanh, dù Trì Thanh có khí lực lớn cũng không có biện pháp phản ứng lại tình huống đột ngột như vậy. Thế nên hai người đồng loạt ngã xuống, trong một khắc đó, Bạch Lâm cố gắng thay đổi vị trí để cho Trì Thanh ngã trên người mình. Đúng như kết quả nàng mong muốn, thân thể Trì Thanh bình yên vô sự nằm trên người nàng.
“Ngươi không sao chứ?”
Thân thể tiếp xúc với sự lạnh lẽo của gạch men, lực ngã thật lớn khiến Bạch Lâm ngay cả thở đều cảm thấy khó khăn. Nhưng mà câu mở miệng đầu tiên nàng nói lại là hỏi về tình trạng của Trì Thanh.
“Không có việc gì.”
Mặc dù gặp chuyện quẫn bách như thế, Trì Thanh vẫn giữ được bình tĩnh, ngược lại khi nghe Bạch Lâm hỏi lại sinh ra vài phần ý tứ tức giận
Nhìn Trì Thanh nằm ở trên người mình, bởi vì cái gì cũng chưa mặc nên làm cho bộ ngực của đối phương tiếp xúc trực tiếp với thân thể và xuất hiện ngay trước mắt mình. Hai khỏa no đủ bị chèn ép đến thay hình đổi dạng, nhìn như bánh bao vừa mới lấy ra khỏi lồng hấp, cũng giống như tuyết sơn phập phồng, thướt thao giao nhau. Ở giữa hình thành khe hở sâu không thấy đáy. Nhìn qua sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn dùng tay thâm nhập vào để khám phá đến tột cùng.
Phát hiện bản thân thất thố đang nhìn vào địa phương không nên nhìn, Bạch Lâm nhanh chóng đem tầm mắt ly khai, đở Trì Thanh ngồi lên. Dàn xếp tốt cho đối phương, nàng mới đứng lên bắt đầu kiểm tra tình trạng của mình. Nhưng mà hai chân vừa đứng lên, Bạch Lâm liền cảm thấy đầu óc trở nên mê muội, trước mắt trở nên một mảnh tối đen.
Bạch Lâm biết đây là do bị ngã trúng đầu làm cho tật cũ của mắt trái tái phát. Lần này ngã, quần áo bị thấm ướt đẫm dính dính trên người lạnh lẽo khó chịu. Dù vậy Bạch Lâm cũng không để ý, nàng chỉ muốn nhanh chóng giúp Trì Thanh tẩy sạch sẽ thân thể, sau đó hảo hảo tự nghỉ ngơi một chút.
Vì thế Bạch Lâm chớp chớp mắt để có thể miễng cưỡng nhìn được, đem bông tắm lần nữa lau trên thân thể Trì Thanh. Bởi vì vừa rồi sơ suất đã khiến Trì Thanh lại ướt sũng cả người nên lại phải tốn công thêm lần nữa. Bạch Lâm dùng khăn thấm ướt lau qua, sau đó mới dùng bông tắm lau lên người Trì Thanh.
So với việc lau ở sau lưng, tẩy rửa cho thân thể phía trước càng thêm khó khăn hơn. Bạch Lâm không chỉ phải khống chế ánh mắt của mình mà còn lo lắng biểu hiện dị thường của mình sẽ bị phát hiện. Tay cầm bông tắm di chuyển đến bả vai cùng xương quai xanh, sau đó đến hai khỏa no đủ phía trên.
Toàn bộ quá trình chà lau, bả đầu Bạch Lâm đều ép tới cực thấp. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Trì Thanh, càng sợ mình biểu hiện ra tâm tình của bản thân. Hôm nay, vào thời khắc kia, nàng đã như ý nguyện được hôn lên môi Trì Thanh. Đó chính là cảm giác mà Bạch Lâm không có biện pháp quên đi. Chỉ sợ cả đời cũng sẽ nhớ mãi như thế.
Không ai có thể biết lúc quyết định hôn Trì Thanh, nàng đã bỏ ra bao nhiêu suy nghĩ. Bạch Lâm mới sống 22 năm, nhưng thời gian để yêu Trì Thanh cũng đã mất 10 năm. Có lẽ nói ra sẽ khó tin, nhưng Bạch Lâm rất rõ ràng vào thời điểm nào nàng phát hiện bản thân mình đối với Trì Thanh đã không đơn giản là tình cảm mẹ con…
Từ sau khi nhìn thấy Trì Thanh cùng Tô Ngạo Nhiên ở sofa làm chuyện thân mật kia, liên tục một tháng mỗi khi vào giấc ngủ Bạch Lâm đều mơ thấy cảnh tượng tương tự, nhưng cùng Trì Thanh giao triền một chỗ không phải là Tô Ngạo Nhiên mà là chính nàng.
Lần đầu tiên cùng Trì Thanh làm chuyện thân mật trong mộng, Bạch Lâm mơ thấy mình khi còn nhỏ được Trì Thanh ôm vào trong ngực, cùng nhau hôn môi, phát ra thanh âm giống đêm đó. Mộng xuân không nói ra với ai, chỉ một mình nàng biết. Sáng thức dậy đã cảm nhận được bộ vị phía dưới ướt đẫm, Bạch Lâm mới đỏ mặt thay ra, đến phòng tắm rửa đi sạch sẽ. Lúc đó nàng đã biết, tình cảm của mình đối với Trì Thanh đã không còn đơn thuần.
Sau khi phát hiện cảm tình của bản thân đối với Trì Thanh, Bạch Lâm dùng một thời gian rất dài để tự hỏi, khắc chế, áp lực và thử thay đổi mình. Nhưng mà, đến khi trưởng thành, Bạch Lâm mới biết những điều mình làm đều trở nên vô dụng. Nàng đối với Trì Thanh chính là yêu, càng ngày càng yêu.
Nàng hiểu được nữ nhân này có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu đau xót cùng khó xử. Từ sâu trong nội tâm nàng cảm thấy đau lòng vì Trì Thanh, muốn cho Trì Thanh hết thảy những thứ tốt đẹp nhất, muốn giúp nàng ta hoàn thành nguyện vọng. Nhưng ban đêm nàng lại không thể yên giấc, luôn mơ thấy mình giao triền cùng Trì Thanh trong mộng đẹp.
Có nhiều lúc, Bạch Lâm thấy mình thực bẩn. Bởi vì nàng cư nhiên đối với mẫu thân lại sinh ra dục niệm này. Ban ngày nàng an phận thủ thường cùng Trì Thanh, ở bên người nàng, giúp nàng ta chia sẻ sự vụ. Ban đêm, khi đi vào giấc ngủ nàng mới dám khát vọng ở trong mộng gặp mặt đối phương.
Bạch Lâm biết nếu còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nàng sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện không thể vãn hồi. Cho nên, nàng lựa chọn rời khỏi Trì Thanh, đi làm chuyện cần làm, tới địa phương cần đi. Lại chưa bao giờ nghĩ đến việc mình rời đi năm đó bị Trì Thanh hiểu là phản bội, cũng không ngờ đến Trì Thanh hoảng hốt vì tìm mình.
Vừa rồi, cuối cùng vẫn là nhịn không được, khát vọng 10 năm trong lòng một lần phát ra, nàng đã hôn lên môi Trì Thanh. Cảm giác thật vi diệu, giống như được đã khơi thông kinh mạch, làm cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc và thoải mái.
Mùi hương trên người Trì Thanh rất thơm, cánh môi cũng thật mềm, Trì Thanh là mẹ của mình, Trì Thanh là nữ nhân mà mình muốn âu yếm, Trì Thanh sẽ chấp nhận mình. Trì Thanh, Trì Thanh,.. cả trong suy nghĩ cũng là Trì Thanh. Bạch Lâm cảm thấy mình bị bức sắp điên rồi, yêu nàng ta đến điên rồi.
“Ngươi có thể ra ngoài được rồi”
Thừa lúc Bạch Lâm ngẩn người, Trì Thanh hạ lệnh trục khách. Nhìn hai tay bị thương của đối phương, Bạch Lâm nhất thời biết phản ứng thế nào, không rõ Trì Thanh vì điều gì mà muốn mình ra ngoài.
“Một mình ngươi có thể chứ?”
“Được”
Trì Thanh trả lời một tiếng ngắn gọn, thanh âm cũng chỉ có thể dùng từ lãnh đạm để hình dung. Thấy nàng ta ngay cả nhìn mình cũng không muốn liếc mắt một cái, mất mát trong lòng khiến Bạch Lâm cảm thấy vô lực, đầu óc lại dâng lên cơn đau đớn cũng khiến nàng không muốn nói gì thêm. Cảm giác mắt trái lại trở nên mơ hồ, Bạch Lâm đẩy cửa ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại…
Nghe được tiếng cửa phòng Bạch Lâm đóng lại, Trì Thanh nhẹ nhàng thở phào, mặc y phục đi ra ngoài. Nhìn trong phòng không một bóng người chỉ còn lại chính mình, còn có chăn đệm trên giường đã được sửa sang lại ngay ngắn. Trì Thanh sấy khô tóc rồi nằm lên giường, trong lòng hồi tưởng những chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Nếu nói trước kia chưa xác định được thì giờ khắc này Trì Thanh đã có thể nhận định rằng cảm tình mà Bạch Lâm đối với mình không đơn thuần là tình cảm mẹ con. Nếu nàng ta xem mình là mẫu thân thì sẽ không dùng ánh mắt khát vọng kia nhìn mình. Nếu nàng ta không có tâm tư kia cũng sẽ không hôn trộm mình.
Nghĩ đến nụ hôn kia, Trì Thanh vừa vuốt ve cánh môi của mình vừa suy nghĩ đến khoảnh khắc bị Bạch Lâm hôn. Đã lâu rồi nàng không được trải nghiệm cảm giác thân mật kể từ khi Tô Ngạo Nhiên mất. Nếu bỏ đi thân phận của Bạch Lâm, Trì Thanh thừa nhận nụ hôn kia thực sự rất tuyệt.
Ôn nhu, tươi mát, không một chút xâm lược, chỉ có nồng hậu, đau lòng cùng say đắm. Đây chính là đánh giá của Trì Thanh về nụ hôn của Bạch Lâm. Không thể phủ nhận, Trì Thanh có chút tham luyến cảm giác mà Bạch Lâm mang lại cho mình. Sau khi nghĩ đến việc Bạch Lâm có tình cảm này đối với mình trong khi hai người mang quan hệ huyết thống, Trì Thanh không tự chủ nhăn mày.
Loạn luân, từ ngữ này trong chớp mắt lóe qua trong đầu. Không cần nghĩ nhiều, càng không cần biện luận, ai cũng biết loại cảm tình này không thể quang mình chính đại, càng không nên tồn tại. Vô luận thế nào, Trì Thanh cũng không thể dung túng cho Bạch Lâm tiếp tục phạm sai lầm.
Nghĩ như thế, trong lòng nàng lại lan tràn một tia mất mát. Thân là người trưởng thành, Trì Thanh đương nhiên biết vì cái gì mình lại sinh ra mất mát. Từ lúc Tô Ngạo Nhiên rời đi, nàng chưa từng nghĩ tới, mình còn có thể sinh ra cảm giác tim đập thình thịch, cũng không dự đoán được một ngày nào đó mình còn có thể vì người khác mà khổ sở và đau lòng.
Mặc kệ cảm tình này đáng quý như thế nào, sự tồn tại của nó cũng như sự tồn tại của Bạch Lâm, chính là tội ác không nên có.
Miên man suy nghĩ khiến thân thể Trì Thanh mệt mỏi đến cực hạn. Nàng lắc đầu, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Thời điểm tỉnh lại trời cũng đã tối đen. Đồng hồ đã chỉ mười giờ, Trì Thanh cảm thấy khát đến khó chịu, tiện tay phủ thêm áo khoác ra khỏi phòng.
Nàng cũng không trực tiếp xuống lầu mà cố ý đi đến cửa phòng Bạch Lâm, muốn xem đối phương có nghỉ ngơi hay không. Nhưng không đợi nàng đẩy cửa ra, đã nghe thấy thanh âm truyền ra từ bên trong. Loại thanh âm này, Trì Thanh cũng không xa lạ. Nhưng nàng không thể tưởng tượng được loại thanh âm này lại phát ra từ Bạch Lâm.
Nghe thanh âm trong phòng từng tiếng đứt quãng, giống như thoải mái lại giống như khóc than nhẹ. Có khi dồn dập, lại có khi trầm trọng thở dốc, bàn tay Trì Thanh vẫn như trước đặt ở nắm cửa…
PS: Hẳn là xuân mộng =)) Nói vậy chứ chờ chương 49 đi là biết cái gì liền, chương 49 ngắn lắm, có 4600 chữ thoi nên chắc cuối tuần mới edit xong =)) Chương nài hôm qua tính post ròi mà qua wifi nhà bị hỏng nên nai post bù =)) Lần này chắc lấy đậu hũ của Thanh mama đủ ròi ha :)) Ngã sao mà ngã lên nhau như vậy, lại còn chưa kịp mặc gì nữa hehe Tự tưởng tượng đi mấy chế :( mình là little gơ thánh thiện, ngây thơ, trong sáng nên đừng hỏi mình tư thế ngã ra sao hiuhiu =))
Beta: girl_sms
Thời điểm Bạch Lâm trở về cũng là lúc nước trong bồn tắm đã lạnh ngắt. Thấy cửa phòng bị đẩy ra, Trì Thanh nhắm nhanh hai mắt khôi phục lại trạng thái giả ngủ. Đến khi Bạch Lâm lấy tay vỗ nhẹ bả vai nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
“Nước có chút lạnh, ta giúp ngươi rửa người rồi sau đó lên giường ngủ”
Bạch Lâm đi bao lâu, Trì Thanh đều biết hết. Thấy người này vừa rồi kích động rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, Trì Thanh không hiểu Bạch Lâm đã làm gì. Nàng có thể nghe ra thanh âm của đối phương khàn khàn đi rất nhiều.
Nghe nàng ta nói muốn giúp mình rửa sạch thân thể, Trì Thanh gật đầu, tùy ý Bạch Lâm đem mình nâng dậy ngồi lên. Ngay sau đó, Bạch Lâm đem bông tắm mềm nhẹ chà lau trên người Trì Thanh. Rất nhanh, mùi hương tươi mát thoang thoảng liền tràn ngập cả phòng tắm.
Hương vị này đối với Bạch Lâm vô cùng quen thuộc. Ngay từ khi nàng còn nhỏ, Trì Thanh luôn dùng loại sữa tắm này, nhiều năm qua vẫn như vậy không thay đổi. Bây giờ, mùi hương sữa tắm lại hòa lẫn với mùi hương tự nhiên trên người Trì Thanh, càng khiến cho Bạch Lâm thần hồn điên đảo không thể quên.
Dáng người Trì Thanh rất hoàn hảo, làn da cũng thực trắng, có lẽ chỉ lúc này Bạch Lâm mới biết điều này. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay nàng được chạm tay vào da thịt Trì Thanh. Xoay người đứng ở phía sau Trì Thanh, dùng bông tắm lau sau lưng đối phương, đồng thời cũng thưởng thức hình xăm trên lưng Trì Thanh.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lâm có cơ hội xem xét cẩn thận như thế, tuy rằng cũng từng xem qua vài lần nhưng cũng chỉ là thoáng nhìn qua, căn bản không thấy rõ. Tấm lưng Trì Thanh thực gầy, không dư một chút thịt nhưng cũng không đến nỗi gầy trơ xương.
Hình xăm bóng loáng in trên da thịt trắng nõn, vô cùng chân thật như tranh vẽ, cũng giống như năm đó nàng từng nhìn qua. Thiên sứ ôm đứa trẻ con đang say ngủ đứng ở gần vách núi đen, có gió lớn thổi, đôi cánh thiên sứ dang rộng ra, đem đứa trẻ ôm vào trong lòng, bảo vệ em bé trong giấc ngủ bình yên.
Bạch Lâm biết hình xăm trên lưng Trì Thanh dùng để che lấp vết sẹo, nhưng nàng thắc mắc không hiểu được đối phương vì sao lại chọn hình xăm này. Theo lý thuyết, Trì Thanh vốn không thích tiểu hài tử, thái độ của nàng đối với mình lúc nhỏ cũng đủ chứng minh. Một khi đã như vậy vậy tại sao lại chọn loại hình xăm này?
Bạch Lâm vẫn còn suy nghĩ nên không phát hiện ra tay mình trong lúc vô thức đã sờ lên phía sau lưng Trì Thanh. Bàn tay mềm mại cùng bông tắm dung hợp, khiến cho làn da vốn trắng mịn lại thêm mẫn cảm. Giống như phản ứng không điều kiện, thân thể Trì Thanh bất giác run lên. Trừ bỏ Tô Ngạo Nhiên ra không ai biết đây là vị trí mẫn cảm của nàng. Mà Trì Thanh tin tưởng, Bạch Lâm không hề cố ý làm vậy.
“Ngươi còn chưa rửa xong sao?”
Qua hồi lâu, tay của Bạch Lâm vẫn chưa ly khai khỏi lưng mình, Trì Thanh thấp giọng nhắc nhở. Chỉ một tiếng gọi của nàng đã đánh tan vẻ thất thần của Bạch Lâm. Liếc mắt thấy tay mình trên lưng Trì Thanh sờ tới sờ lui, Bạch Lâm cả kinh, vội rút tay về, lui về phía sau. Không nghĩ tới bị trượt chân, cả người ngã về phía sau.
Phản xạ theo quán tính khiến Bạch Lâm bắt lấy bả vai của Trì Thanh, dù Trì Thanh có khí lực lớn cũng không có biện pháp phản ứng lại tình huống đột ngột như vậy. Thế nên hai người đồng loạt ngã xuống, trong một khắc đó, Bạch Lâm cố gắng thay đổi vị trí để cho Trì Thanh ngã trên người mình. Đúng như kết quả nàng mong muốn, thân thể Trì Thanh bình yên vô sự nằm trên người nàng.
“Ngươi không sao chứ?”
Thân thể tiếp xúc với sự lạnh lẽo của gạch men, lực ngã thật lớn khiến Bạch Lâm ngay cả thở đều cảm thấy khó khăn. Nhưng mà câu mở miệng đầu tiên nàng nói lại là hỏi về tình trạng của Trì Thanh.
“Không có việc gì.”
Mặc dù gặp chuyện quẫn bách như thế, Trì Thanh vẫn giữ được bình tĩnh, ngược lại khi nghe Bạch Lâm hỏi lại sinh ra vài phần ý tứ tức giận
Nhìn Trì Thanh nằm ở trên người mình, bởi vì cái gì cũng chưa mặc nên làm cho bộ ngực của đối phương tiếp xúc trực tiếp với thân thể và xuất hiện ngay trước mắt mình. Hai khỏa no đủ bị chèn ép đến thay hình đổi dạng, nhìn như bánh bao vừa mới lấy ra khỏi lồng hấp, cũng giống như tuyết sơn phập phồng, thướt thao giao nhau. Ở giữa hình thành khe hở sâu không thấy đáy. Nhìn qua sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn dùng tay thâm nhập vào để khám phá đến tột cùng.
Phát hiện bản thân thất thố đang nhìn vào địa phương không nên nhìn, Bạch Lâm nhanh chóng đem tầm mắt ly khai, đở Trì Thanh ngồi lên. Dàn xếp tốt cho đối phương, nàng mới đứng lên bắt đầu kiểm tra tình trạng của mình. Nhưng mà hai chân vừa đứng lên, Bạch Lâm liền cảm thấy đầu óc trở nên mê muội, trước mắt trở nên một mảnh tối đen.
Bạch Lâm biết đây là do bị ngã trúng đầu làm cho tật cũ của mắt trái tái phát. Lần này ngã, quần áo bị thấm ướt đẫm dính dính trên người lạnh lẽo khó chịu. Dù vậy Bạch Lâm cũng không để ý, nàng chỉ muốn nhanh chóng giúp Trì Thanh tẩy sạch sẽ thân thể, sau đó hảo hảo tự nghỉ ngơi một chút.
Vì thế Bạch Lâm chớp chớp mắt để có thể miễng cưỡng nhìn được, đem bông tắm lần nữa lau trên thân thể Trì Thanh. Bởi vì vừa rồi sơ suất đã khiến Trì Thanh lại ướt sũng cả người nên lại phải tốn công thêm lần nữa. Bạch Lâm dùng khăn thấm ướt lau qua, sau đó mới dùng bông tắm lau lên người Trì Thanh.
So với việc lau ở sau lưng, tẩy rửa cho thân thể phía trước càng thêm khó khăn hơn. Bạch Lâm không chỉ phải khống chế ánh mắt của mình mà còn lo lắng biểu hiện dị thường của mình sẽ bị phát hiện. Tay cầm bông tắm di chuyển đến bả vai cùng xương quai xanh, sau đó đến hai khỏa no đủ phía trên.
Toàn bộ quá trình chà lau, bả đầu Bạch Lâm đều ép tới cực thấp. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Trì Thanh, càng sợ mình biểu hiện ra tâm tình của bản thân. Hôm nay, vào thời khắc kia, nàng đã như ý nguyện được hôn lên môi Trì Thanh. Đó chính là cảm giác mà Bạch Lâm không có biện pháp quên đi. Chỉ sợ cả đời cũng sẽ nhớ mãi như thế.
Không ai có thể biết lúc quyết định hôn Trì Thanh, nàng đã bỏ ra bao nhiêu suy nghĩ. Bạch Lâm mới sống 22 năm, nhưng thời gian để yêu Trì Thanh cũng đã mất 10 năm. Có lẽ nói ra sẽ khó tin, nhưng Bạch Lâm rất rõ ràng vào thời điểm nào nàng phát hiện bản thân mình đối với Trì Thanh đã không đơn giản là tình cảm mẹ con…
Từ sau khi nhìn thấy Trì Thanh cùng Tô Ngạo Nhiên ở sofa làm chuyện thân mật kia, liên tục một tháng mỗi khi vào giấc ngủ Bạch Lâm đều mơ thấy cảnh tượng tương tự, nhưng cùng Trì Thanh giao triền một chỗ không phải là Tô Ngạo Nhiên mà là chính nàng.
Lần đầu tiên cùng Trì Thanh làm chuyện thân mật trong mộng, Bạch Lâm mơ thấy mình khi còn nhỏ được Trì Thanh ôm vào trong ngực, cùng nhau hôn môi, phát ra thanh âm giống đêm đó. Mộng xuân không nói ra với ai, chỉ một mình nàng biết. Sáng thức dậy đã cảm nhận được bộ vị phía dưới ướt đẫm, Bạch Lâm mới đỏ mặt thay ra, đến phòng tắm rửa đi sạch sẽ. Lúc đó nàng đã biết, tình cảm của mình đối với Trì Thanh đã không còn đơn thuần.
Sau khi phát hiện cảm tình của bản thân đối với Trì Thanh, Bạch Lâm dùng một thời gian rất dài để tự hỏi, khắc chế, áp lực và thử thay đổi mình. Nhưng mà, đến khi trưởng thành, Bạch Lâm mới biết những điều mình làm đều trở nên vô dụng. Nàng đối với Trì Thanh chính là yêu, càng ngày càng yêu.
Nàng hiểu được nữ nhân này có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu đau xót cùng khó xử. Từ sâu trong nội tâm nàng cảm thấy đau lòng vì Trì Thanh, muốn cho Trì Thanh hết thảy những thứ tốt đẹp nhất, muốn giúp nàng ta hoàn thành nguyện vọng. Nhưng ban đêm nàng lại không thể yên giấc, luôn mơ thấy mình giao triền cùng Trì Thanh trong mộng đẹp.
Có nhiều lúc, Bạch Lâm thấy mình thực bẩn. Bởi vì nàng cư nhiên đối với mẫu thân lại sinh ra dục niệm này. Ban ngày nàng an phận thủ thường cùng Trì Thanh, ở bên người nàng, giúp nàng ta chia sẻ sự vụ. Ban đêm, khi đi vào giấc ngủ nàng mới dám khát vọng ở trong mộng gặp mặt đối phương.
Bạch Lâm biết nếu còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nàng sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện không thể vãn hồi. Cho nên, nàng lựa chọn rời khỏi Trì Thanh, đi làm chuyện cần làm, tới địa phương cần đi. Lại chưa bao giờ nghĩ đến việc mình rời đi năm đó bị Trì Thanh hiểu là phản bội, cũng không ngờ đến Trì Thanh hoảng hốt vì tìm mình.
Vừa rồi, cuối cùng vẫn là nhịn không được, khát vọng 10 năm trong lòng một lần phát ra, nàng đã hôn lên môi Trì Thanh. Cảm giác thật vi diệu, giống như được đã khơi thông kinh mạch, làm cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc và thoải mái.
Mùi hương trên người Trì Thanh rất thơm, cánh môi cũng thật mềm, Trì Thanh là mẹ của mình, Trì Thanh là nữ nhân mà mình muốn âu yếm, Trì Thanh sẽ chấp nhận mình. Trì Thanh, Trì Thanh,.. cả trong suy nghĩ cũng là Trì Thanh. Bạch Lâm cảm thấy mình bị bức sắp điên rồi, yêu nàng ta đến điên rồi.
“Ngươi có thể ra ngoài được rồi”
Thừa lúc Bạch Lâm ngẩn người, Trì Thanh hạ lệnh trục khách. Nhìn hai tay bị thương của đối phương, Bạch Lâm nhất thời biết phản ứng thế nào, không rõ Trì Thanh vì điều gì mà muốn mình ra ngoài.
“Một mình ngươi có thể chứ?”
“Được”
Trì Thanh trả lời một tiếng ngắn gọn, thanh âm cũng chỉ có thể dùng từ lãnh đạm để hình dung. Thấy nàng ta ngay cả nhìn mình cũng không muốn liếc mắt một cái, mất mát trong lòng khiến Bạch Lâm cảm thấy vô lực, đầu óc lại dâng lên cơn đau đớn cũng khiến nàng không muốn nói gì thêm. Cảm giác mắt trái lại trở nên mơ hồ, Bạch Lâm đẩy cửa ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại…
Nghe được tiếng cửa phòng Bạch Lâm đóng lại, Trì Thanh nhẹ nhàng thở phào, mặc y phục đi ra ngoài. Nhìn trong phòng không một bóng người chỉ còn lại chính mình, còn có chăn đệm trên giường đã được sửa sang lại ngay ngắn. Trì Thanh sấy khô tóc rồi nằm lên giường, trong lòng hồi tưởng những chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Nếu nói trước kia chưa xác định được thì giờ khắc này Trì Thanh đã có thể nhận định rằng cảm tình mà Bạch Lâm đối với mình không đơn thuần là tình cảm mẹ con. Nếu nàng ta xem mình là mẫu thân thì sẽ không dùng ánh mắt khát vọng kia nhìn mình. Nếu nàng ta không có tâm tư kia cũng sẽ không hôn trộm mình.
Nghĩ đến nụ hôn kia, Trì Thanh vừa vuốt ve cánh môi của mình vừa suy nghĩ đến khoảnh khắc bị Bạch Lâm hôn. Đã lâu rồi nàng không được trải nghiệm cảm giác thân mật kể từ khi Tô Ngạo Nhiên mất. Nếu bỏ đi thân phận của Bạch Lâm, Trì Thanh thừa nhận nụ hôn kia thực sự rất tuyệt.
Ôn nhu, tươi mát, không một chút xâm lược, chỉ có nồng hậu, đau lòng cùng say đắm. Đây chính là đánh giá của Trì Thanh về nụ hôn của Bạch Lâm. Không thể phủ nhận, Trì Thanh có chút tham luyến cảm giác mà Bạch Lâm mang lại cho mình. Sau khi nghĩ đến việc Bạch Lâm có tình cảm này đối với mình trong khi hai người mang quan hệ huyết thống, Trì Thanh không tự chủ nhăn mày.
Loạn luân, từ ngữ này trong chớp mắt lóe qua trong đầu. Không cần nghĩ nhiều, càng không cần biện luận, ai cũng biết loại cảm tình này không thể quang mình chính đại, càng không nên tồn tại. Vô luận thế nào, Trì Thanh cũng không thể dung túng cho Bạch Lâm tiếp tục phạm sai lầm.
Nghĩ như thế, trong lòng nàng lại lan tràn một tia mất mát. Thân là người trưởng thành, Trì Thanh đương nhiên biết vì cái gì mình lại sinh ra mất mát. Từ lúc Tô Ngạo Nhiên rời đi, nàng chưa từng nghĩ tới, mình còn có thể sinh ra cảm giác tim đập thình thịch, cũng không dự đoán được một ngày nào đó mình còn có thể vì người khác mà khổ sở và đau lòng.
Mặc kệ cảm tình này đáng quý như thế nào, sự tồn tại của nó cũng như sự tồn tại của Bạch Lâm, chính là tội ác không nên có.
Miên man suy nghĩ khiến thân thể Trì Thanh mệt mỏi đến cực hạn. Nàng lắc đầu, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Thời điểm tỉnh lại trời cũng đã tối đen. Đồng hồ đã chỉ mười giờ, Trì Thanh cảm thấy khát đến khó chịu, tiện tay phủ thêm áo khoác ra khỏi phòng.
Nàng cũng không trực tiếp xuống lầu mà cố ý đi đến cửa phòng Bạch Lâm, muốn xem đối phương có nghỉ ngơi hay không. Nhưng không đợi nàng đẩy cửa ra, đã nghe thấy thanh âm truyền ra từ bên trong. Loại thanh âm này, Trì Thanh cũng không xa lạ. Nhưng nàng không thể tưởng tượng được loại thanh âm này lại phát ra từ Bạch Lâm.
Nghe thanh âm trong phòng từng tiếng đứt quãng, giống như thoải mái lại giống như khóc than nhẹ. Có khi dồn dập, lại có khi trầm trọng thở dốc, bàn tay Trì Thanh vẫn như trước đặt ở nắm cửa…
PS: Hẳn là xuân mộng =)) Nói vậy chứ chờ chương 49 đi là biết cái gì liền, chương 49 ngắn lắm, có 4600 chữ thoi nên chắc cuối tuần mới edit xong =)) Chương nài hôm qua tính post ròi mà qua wifi nhà bị hỏng nên nai post bù =)) Lần này chắc lấy đậu hũ của Thanh mama đủ ròi ha :)) Ngã sao mà ngã lên nhau như vậy, lại còn chưa kịp mặc gì nữa hehe Tự tưởng tượng đi mấy chế :( mình là little gơ thánh thiện, ngây thơ, trong sáng nên đừng hỏi mình tư thế ngã ra sao hiuhiu =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.