Chương 119: TIỆC ĐÍNH HÔN
Hiểu Bạo
28/11/2016
Edit: Jun
Beta: girl_sms
Đại sảnh yến tiệc được trang hoàng lộng lẫy, giai điệu du dương quanh quẩn hợp lòng người, nam nữ khoác lên mình lễ phục đẹp đẽ tay cầm champage tụ tập thành từng nhóm. Trên mặt họ tươi cười, cử chỉ thân thiết, giống như bạn bè thân thiết đã lâu không gặp. Có lẽ, người ngoài sẽ không nhìn ra được nụ cười của họ ẩn giấu bao nhiêu giả dối.
“Tiểu thư, đây là rượu mà cô yêu cầu”
Trong đại sảnh, một người phục vụ mặc áo vest đen, quần tây, phối hợp với áo sơ mi trắng khom người đem champage trong khay đưa cho một người phụ nữ. Lúc người phục vụ muốn rời đi, người phụ nữ lại túm lấy cái nơ trên cổ người kia, kéo đến một góc sáng nhưng không người.
Dựa vào quần áo có thể đoán được, người phụ nữ đó là một trong những vị khách đêm nay. Nàng có một mái tóc xoăn đỏ thẵm muôn phần quyến rũ, vì mang giày cao gót mà so với người phục vụ còn cao hơn nửa cái đầu. Nàng đem người phục vụ ép vào tường, từ trên cao nhìn xuống, móng tay đẹp đẽ nằm trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc vuốt ve.
Thông thường, khi bị đối xử như vậy, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng, nhân viên phục vụ kia lại tùy ý để người phụ nữ này ép mình, trong ánh mắt không có chút hoang mang nào. Phản ứng này tất nhiên khiến người phụ nữ không hài lòng, nàng hơi nhíu mày, câu người phục vụ lại gần mình.
“Ngươi tên gì?Làm việc ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Giọng nói vô cùng ái muội, có một chút khàn. Ánh mắt nàng đánh giá trên dưới người phục vụ, cuối cùng dừng lại ở vị trí giữa hai chân đối phương cùng với cặp chân dài nhỏ thẳng tắp, yết hầu khẽ rung lên.
“Tiểu Lâm, nhân viên phục vụ, 22”
Nhân viên phục vụ nọ bình tĩnh trả lời những câu hỏi của người phụ nữ. Con ngươi đen láy đẹp đẽ không chút dao động, nếu nói người này một chút cũng không nhận ra tình trạng hiện tại mới có thể bình tĩnh như vậy, cũng không giống lắm.
“Ngươi xem ra rất bình tĩnh? Không muốn biết nguyên nhân ta dẫn ngươi ra đây à?”
Người phụ nữ nói, bàn tay trên người nhân viên phục vụ dần dần lần xuống dưới. Ngay lúc nàng sắp chạm vào ngực của người phục vụ, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy, lực nắm rất mạnh, khiến cho nàng không thể nhúc nhích.
“Chào tiểu thư, hắn là em trai ta, nếu làm ngươi phật lòng, mong ngươi thứ lỗi”
Lúc này, lại có một người phụ nữ đi tới. Trên người người này là một bộ đầm dạ hội màu đen trang nhã, mái tóc dài cột trên đỉnh đầu, lộ ra đôi bông tai và chiếc cổ trắng nõn. Nét mặt nàng không giống với nét mặt vui vẻ của mọi người xung quanh, trên mặt không vui vẻ chút nào, ngược lại còn lộ ra vài phần nghiêm khắc lạnh lùng. Bộ dạng này cơ bản không giống với bộ dạng của người đi dự tiệc, mà giống đi đòi nợ hơn.
“A! Em trai? Nếu tên nhóc dễ thương này đã là em trai ngươi, ta sẽ không tranh giành. Nếu không thì…kiểu búng ra sữa này, ta thật muốn từ từ thưởng thức. Bé dễ thương, ngày khác tìm ta nha”
Người phụ nữ nói xong, lấy danh thiếp trong túi xách ra, cười cười nhét vào giữa nơ bướm của người phục vụ, rồi mới õng ẹo bước đi.
Trong nhất thời, góc tối chỉ còn lại người phụ nữ váy đen và người phục vụ. Lúc người phụ nữ kia đi khỏi, người mặc váy đen liền đem danh thiếp cài trên nơ của người phục vụ nọ nhanh gọn ném vào thùng rác, lại lấy khăn ướt lau má cho nhân viên phục vụ kia. Cả quá trình, người phục vụ không hề chống lại, cuối cùng lại bị ôm vào lòng. Chênh lệch chiều cao làm cho người phục vụ vừa hay tựa vào trước ngực người phụ nữ nọ, một màn nữ cường nam như thế bị rất nhiều người chú ý, nhưng đều chỉ cười cười mà không quá để ý.
“Thanh…”
Lúc này, nhân viên phục vụ mới mở miệng, giọng nói đã không còn thô như vừa nãy, mà mềm mại như nước. Không thể nghi ngờ, người này chính là Bạch Lâm, mà người phụ nữ ôm nàng là Trì Thanh
“Còn bị chạm vào chỗ nào nữa”
Trì Thanh bất mãn hỏi, động tác chà lau trên má Bạch Lâm không dừng lại, cho tới khi đem đôi má trắng nõn trong tay chà đến ửng đỏ mới ngừng lại.
“Không, chỉ ở trên mặt thôi”
“Về sau đừng để người khác tùy ý chạm vào ngươi”
“Ưm, ta biết rồi”
Nghe lời dặn dò của Trì Thanh, Bạch Lâm lập tức đồng ý, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Thấy bộ dạng ngoan ngoãn này của nàng, Trì Thanh liền nâng bả vai nàng lên, từ trên cao quan sát Bạch Lâm giờ phút này. Hôm nay là yến tiệc sinh nhật của con gái Bạch Quân, cũng là lễ đính hôn. Tuy rằng không rõ Bạch Quân muốn diễn trò gì, nhưng vì muốn biết nguyên nhân ẩn sâu bên trong, tổ chức vẫn quyết định mạo hiểm một lần, đến dò xét mục đích của buổi tiệc lần này.
Trì Thanh lúc 14 tuổi được Tô Ngạo Nhiên cứu thoát, mặc dù dung mạo của nàng nhìn qua căn bản không giống đã 38 tuổi, nhưng lại cách một trời một vực so với ngoại hình năm 14 tuổi. Thế nên nàng chỉ cần trang điểm một chút liền có thể trực tiếp đi dự tiệc. So với Trì Thanh, Bạch Lâm không được như thế.
Thế nên Tô Ngạo Ngưng cũng chỉ có thể để Bạch Lâm trà trộn vào chỗ nhân viên phục vụ, cho nàng đội tóc giả làm nam giới. Lúc này Bạch Lâm mặc áo trắng bên trong khoác ngoài là vest đen, mang theo mái tóc đen mềm mại mà không phải quá ngắn, nhìn qua giống như thiếu niên bước ra từ truyện tranh nhật bản, hoàn mĩ và cuốn hút. Trách không được cô gái vừa rồi nhắm trúng Bạch Lâm, còn làm những hành động như thế.
“Được rồi, ta không thể ở chung với ngươi lâu. Lát nữa ngươi cố hết sức ở gần ta, nếu người kia còn tìm ngươi, ngươi…”
“Thanh, ngươi yên tâm, ta sẽ không để người khác chạm vào ta nữa”
Trì Thanh nói còn chưa dứt, đã bị Bạch Lâm lên tiếng ngắt lới. Nhìn thấy đôi mắt ôn nhu của đối phương đang nhìn mình, Trì Thanh thật sự quyến luyến, không muốn rời khỏi Bạch Lâm. Nhưng nàng lại không thể không đi.
“Ưm, ngươi có việc gì nhớ trước tiên là báo cho ta”
“Được”
Nhìn bóng dáng Trì Thanh rời đi, ánh mắt sáng lạng vừa rồi của Bạch Lâm nháy mắt liền trở nên ảm đạm. Nàng nhìn vào tấm danh thiếp trước mắt, con người trầm xuống. Sau đó liền lấy ra một cái bật lửa không biết từ đâu, châm vào tấm danh thiếp, nhìn nó từ từ cháy rụi.
Khói và tro che khuất tầm mắt, cũng che đi khuôn mặt Bạch Lâm, cùng với khóe môi như cười như không kia.
8 giờ tối, yến tiệc chính thức bắt đầu, Trì Thanh cùng Tô Ngạo Ngưng và Lục Úy Lai ba người cũng chuẩn bị sẵn sàng, chờ xem Bạch Quân muốn giở trò gì. Khi âm nhạc vang lên, cửa lớn phòng tiệc mở ra, phía sau là một nam nhân mặc tây trang xanh dương.
Hơn 30 năm không gặp, lại một lần nữa nhìn thấy Bạch Quân, Trì Thanh nghĩ mình sẽ kích động, hận không thể xông lên lột da xẻ thịt hắn, khiến hắn trả giá những gì đã làm với mình trước đây. Thế nhưng, đến khi thật sự nhìn thấy, nàng phát hiện trong lòng mình lại bình tĩnh lạ thường. Sự thay đổi của Bạch Quân dù không nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn bắt đầu già đi. Mặc dù dùng đến những phương pháp bảo dưỡng nhan sắc, hắn vẫn không thể địch lại thời gian.
Hắn đem tóc vuốt ra sau, để lộ khuôn mặt gầy yếu góc cạnh. Lưng hơi cong khiến hắn có chút buồn cười, cho dù đang khoác lên người bộ quần áo cắt may riêng xa hoa đắt tiền cũng khiến người khác cảm thấy hắn vô cùng thấp kém. Khuôn mặt hắn mang ý cười, vẫy vẫy tay chào mọi người, những người đó cũng gật đầu chào lại hắn, dáng điệu vô cùng kính trọng.
Mà theo sau hắn còn có người đàn ông đã một lần chạm mặt ở Đức – Bạch Tịch. Hắn vẫn mang bộ dạng nho nhã mà hào hoa như trước, mặc tây trang trắng. Thấy hắn nhìn về phía mình, Trì Thanh nghiêng mặt đi, giả bộ nói chuyện với Lục Úy Lai. Mà Tô Ngạo Ngưng đã sớm biến mất trong biển người, sẳn sàng đường lui sau khi tìm hiểu được ý đồ của Bạch Quân.
“Vô cùng cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian bận rộn tới đây tham gia sinh nhật của con gái ta, mọi người cũng biết, vợ ta qua đời nhiều năm trước, cho tới nay ta chỉ có nó là con gái một. Ta tin tưởng rất nhiều vị khách quý hôm nay và truyền thông đều muốn biết con gái ta là ai, dung mạo ra sao. Ta chỉ có thể nói, nàng rất vĩ đại, tuyệt đối không làm mọi người thất vọng”
“Mặt khác, hôm nay ngoại trừ là sinh nhật của con gái ta, cũng là lễ đính hôn của con nuôi ta Bạch Tịch. Hy vọng mọi người vui vẻ mà đến, thỏa mãn mà về. Về phần hôn lễ của hai người, ta muốn làm thật đơn giản, dùng số tiền tiết kiệm được tài trợ cho người dân vùng núi nghèo khó, giúp cho những đứa trẻ bất hạnh.”
Bạch Quân vừa xuất hiện liền tiến lên phát biểu, mượt mà, dối trá, làm ra vẻ như phong cách làm việc trước giờ của hắn. Nghe xong bài phát biểu hiên ngang dõng dạc của hắn, nói rằng hắn sẽ giúp đỡ các cô nhi, Trì Thanh và Lục Úy Lai đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy buồn nôn. Bọn họ đến đây là để biết con gái Bạch Quân là ai, buổi tiệc hôm nay che giấu điều gì, không phải để nghe hắn nói hưu nói vượn.
“Được rồi, hôm nay là ta nhiều lời rồi, tiếp sau đây, mời nhân vật chính của hôm nay xuất hiện, cũng chính là con gái cưng của ta”
Cùng với câu nói của Bạch Quân, đại sảnh buổi tiệc vang lên giai điệu du dương. Ngay sau đó, mọi người nghe thấy tiếng bước chân được phóng đại, sau đó nữa, cửa chậm rãi mở ra.
Làn váy lửa đỏ tung bay xuất hiện, ánh vào đôi mắt mọi người là dung mạo tinh xảo không thua ngôi sao màn ảnh. Nhìn thấy khuôn mặt người nọ, ly rượu trên tay Lục Úy Lai rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy, nhưng vì âm nhạc rất lớn nên không khiến mọi người chú ý, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào con gái Bạch Quân. Giây phút này, Lục Úy Lai cũng như bao người, trong mắt chỉ có người con gái chậm rãi bước vào cửa.
Nàng là con gái ruột mà hôm nay Bạch Quân muốn giới thiệu, là người sẽ cùng Bạch Tịch đính hôn. Nhưng cũng là người đem đến cho mình vô vàn ánh sáng cùng hi vọng, khiến nàng tìm được ấm áp trong giá rét, khiến nàng yêu tới chết đi sống lại, đến nay vẫn không thể quên.
Tằng Khả Hận…
Lục Úy Lai không ngừng lặp lại cái tên này trong đầu, phản xạ có điều kiện cười yếu ớt. Thì ra, đây mới là chuyện đáng châm chọc nhất trên đời. Mới là chuyện nàng không thể ngờ nhất, càng là chuyện nàng không thể thay đổi nhất. Chỉ là, tại sao chuyện này lại xảy ra trên người mình và Tằng Khả Hận?
Kích động ảnh hưởng tới tâm lý, nhịp tim cứ đập dồn dập, mỗi lần đập một nhịp, đều như có thể nhảy ra khỏi người. Kế tiếp là giọng nói của Tô Ngạo Ngưng truyền qua điện thoại, tiếng nói chuyện của Trì Thanh, Lục Úy Lai nghe không rõ, càng nghe không rõ những câu hỏi tạp nham của đám phóng viên. Lục Úy Lai như biến thành kẻ điếc, chỉ nghe được Tằng Khả Hận kể chuyện nàng học tập ở nước ngoài như thế nào, nhớ tới người cha tên Bạch Quân của mình như thế nào.
Sau đó, nàng ôm Bạch Quân, rồi được Bạch Tịch nắm tay. Tối nay nàng mang mái tóc tím thẫm uốn quăn, trang điểm mị hoặc xinh đẹp, khoác lên người bộ váy dài đỏ rực. Trên mặt là nụ cười tươi sáng lạn, rất xinh đẹp, từng là dành cho mình, nay lại dành cho một tên đàn ông khác.
Buồn cười? Tất nhiên có. Tiếc nuối? Làm sao không.
“Úy Lai, ngươi còn muốn làm gì? Kế hoạch có biến. Đi mau”
Thấy mình kêu Lục Úy Lai thế nào nàng cũng không phản ứng, Trì Thanh liền tới trước mặt nàng, lấy tay vỗ lên mặt nàng. Nhưng cho dù nàng dùng biện pháp gì để Lục Úy Lai lấy lại tinh thần, người kia cũng chỉ ngây người đứng đó, hai mắt từ mông lung tới ửng đỏ.
“Nàng…nàng là Tằng Khả Hận?”
Tằng Khả Hận, ta không tin con người xa lạ này là ngươi.
“Úy Lai, ngươi bình tĩnh lại đã, chuyện này chúng ta về nhà rồi nói”
Nghe được lời thầm thì của Lục Úy Lai, nhìn thấy nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nàng, Trì Thanh đau xót mà nhỏ giọng khuyên nhủ.
Ở chung với nhau 10 năm, Lục Úy Lai yêu Tằng Khả Hận nhiều thế nào, Trì Thanh biết rất rõ. Nhưng, nhìn thấy là một chuyện, nàng có cảm nhận được đau đớn khổ sở của Lục Úy Lai lúc này hay không, lại là một chuyện khác. Ngay đến cả Trì Thanh cũng không nghĩ tới con gái Bạch Quân là Tằng Khả Hận, chỉ là, nếu chuyện này là thật, thì chuyện phản bội trước đây xâu chuỗi lại cũng vô cùng hợp lý. Trì Thanh biết hiện tại nên làm gì, nhưng lại không biết làm sao an ủi Lục Úy Lai.
Dù sao, người con gái mà mình yêu hơn 10 năm, lại là con gái kẻ thù, chuyện biến hóa nhanh chóng như vậy, cũng thật kích thích. Làm sao không hận cho được? Làm sao sẽ không oán trách? Nhưng cho dù trong lòng có khó chịu ra sao, Trì Thanh cũng không thể để Lục Úy Lai tiếp tục ngẩn người. Nàng luôn cảm thấy đêm nay không bình thường, nhất định phải rời đi cho nhanh mới được.
“Đại tỷ…ta…”
“Các ngươi còn đang làm gì? Còn không đi mau?”
Phía sau, Tô Ngạo Ngưng từ trong đám đông đi tới. Nhìn thấy Trì Thanh và Lục Úy Lai đứng yên tại chỗ, nàng trực tiếp túm lấy Lục Úy Lai kéo ra ngoài. Nhưng sau đó, Bạch Tịch lại đeo nhẫn cho Tằng Khả Hận.
Lục Úy Lai ngây ngốc đứng giữa đám người, đồng tử mở to nhìn chằm chằm bàn tay Tằng Khả Hận, còn có chiếc nhẫn kim cương sắp lồng vào tay nàng. Nàng ngây ngốc lẩm bẩm đừng, cơ thể không nghe sai khiến mà muốn xông lên, cũng may Tô Ngạo Ngưng đúng lúc ngăn lại. Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên bao trùm toàn bộ bữa tiệc, đại sảnh nháy mắt tối đen. Rất nhiều người cho rằng chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng Trì Thanh biết rõ tiếng động vừa rồi là tiếng súng.
“Tô Ngạo Ngưng, ngươi mang Lục Úy Lai đi trước, ta tìm Bạch Lâm”
“Ừ, cẩn thận”
Nghe thấy dặn dò của Trì Thanh, Tô Ngạo Ngưng nhìn Lục Úy Lai đang giãy giụa trong lòng mình, nhanh chóng đánh ngất nàng, đem ra ngoài, mà Trì Thanh lại ở trong đại sảnh tối đen tìm kiếm Bạch Lâm. Nàng nhớ rõ đã dặn kĩ đối phương đi theo nàng, không nên chạy lung tung, làm sao bây giờ lại tìm không thấy?
Trong bóng đêm hỗn độn lần bước, ngẫu nhiên bị người khác đụng vào, ngẫu nhiên bị người khác giẫm trúng chân. Trì Thanh không biết vì sao bản thân lại hoảng loạn như vậy, nàng luôn cảm thấy, nếu mình không nhanh tìm được Bạch Lâm, rất có khả năng sẽ không tìm thấy nữa…
PS: Ten tèn :)) Không biết chế Hận sao nữa, chỉ biết Thanh ma ma rất ưng ăn dấm chua, càng chua là càng hung hăng, Bạch Lâm ra dáng tỉu công quá hiuhiu, đang tưởng tượng ra hình ảnh mặc tây trang người phục vụ của chỉ ;))) Càng về sau càng hấp dẫn, các bạn cố gắng đón xem nhaaaaaaaaa
Beta: girl_sms
Đại sảnh yến tiệc được trang hoàng lộng lẫy, giai điệu du dương quanh quẩn hợp lòng người, nam nữ khoác lên mình lễ phục đẹp đẽ tay cầm champage tụ tập thành từng nhóm. Trên mặt họ tươi cười, cử chỉ thân thiết, giống như bạn bè thân thiết đã lâu không gặp. Có lẽ, người ngoài sẽ không nhìn ra được nụ cười của họ ẩn giấu bao nhiêu giả dối.
“Tiểu thư, đây là rượu mà cô yêu cầu”
Trong đại sảnh, một người phục vụ mặc áo vest đen, quần tây, phối hợp với áo sơ mi trắng khom người đem champage trong khay đưa cho một người phụ nữ. Lúc người phục vụ muốn rời đi, người phụ nữ lại túm lấy cái nơ trên cổ người kia, kéo đến một góc sáng nhưng không người.
Dựa vào quần áo có thể đoán được, người phụ nữ đó là một trong những vị khách đêm nay. Nàng có một mái tóc xoăn đỏ thẵm muôn phần quyến rũ, vì mang giày cao gót mà so với người phục vụ còn cao hơn nửa cái đầu. Nàng đem người phục vụ ép vào tường, từ trên cao nhìn xuống, móng tay đẹp đẽ nằm trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc vuốt ve.
Thông thường, khi bị đối xử như vậy, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng, nhân viên phục vụ kia lại tùy ý để người phụ nữ này ép mình, trong ánh mắt không có chút hoang mang nào. Phản ứng này tất nhiên khiến người phụ nữ không hài lòng, nàng hơi nhíu mày, câu người phục vụ lại gần mình.
“Ngươi tên gì?Làm việc ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Giọng nói vô cùng ái muội, có một chút khàn. Ánh mắt nàng đánh giá trên dưới người phục vụ, cuối cùng dừng lại ở vị trí giữa hai chân đối phương cùng với cặp chân dài nhỏ thẳng tắp, yết hầu khẽ rung lên.
“Tiểu Lâm, nhân viên phục vụ, 22”
Nhân viên phục vụ nọ bình tĩnh trả lời những câu hỏi của người phụ nữ. Con ngươi đen láy đẹp đẽ không chút dao động, nếu nói người này một chút cũng không nhận ra tình trạng hiện tại mới có thể bình tĩnh như vậy, cũng không giống lắm.
“Ngươi xem ra rất bình tĩnh? Không muốn biết nguyên nhân ta dẫn ngươi ra đây à?”
Người phụ nữ nói, bàn tay trên người nhân viên phục vụ dần dần lần xuống dưới. Ngay lúc nàng sắp chạm vào ngực của người phục vụ, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy, lực nắm rất mạnh, khiến cho nàng không thể nhúc nhích.
“Chào tiểu thư, hắn là em trai ta, nếu làm ngươi phật lòng, mong ngươi thứ lỗi”
Lúc này, lại có một người phụ nữ đi tới. Trên người người này là một bộ đầm dạ hội màu đen trang nhã, mái tóc dài cột trên đỉnh đầu, lộ ra đôi bông tai và chiếc cổ trắng nõn. Nét mặt nàng không giống với nét mặt vui vẻ của mọi người xung quanh, trên mặt không vui vẻ chút nào, ngược lại còn lộ ra vài phần nghiêm khắc lạnh lùng. Bộ dạng này cơ bản không giống với bộ dạng của người đi dự tiệc, mà giống đi đòi nợ hơn.
“A! Em trai? Nếu tên nhóc dễ thương này đã là em trai ngươi, ta sẽ không tranh giành. Nếu không thì…kiểu búng ra sữa này, ta thật muốn từ từ thưởng thức. Bé dễ thương, ngày khác tìm ta nha”
Người phụ nữ nói xong, lấy danh thiếp trong túi xách ra, cười cười nhét vào giữa nơ bướm của người phục vụ, rồi mới õng ẹo bước đi.
Trong nhất thời, góc tối chỉ còn lại người phụ nữ váy đen và người phục vụ. Lúc người phụ nữ kia đi khỏi, người mặc váy đen liền đem danh thiếp cài trên nơ của người phục vụ nọ nhanh gọn ném vào thùng rác, lại lấy khăn ướt lau má cho nhân viên phục vụ kia. Cả quá trình, người phục vụ không hề chống lại, cuối cùng lại bị ôm vào lòng. Chênh lệch chiều cao làm cho người phục vụ vừa hay tựa vào trước ngực người phụ nữ nọ, một màn nữ cường nam như thế bị rất nhiều người chú ý, nhưng đều chỉ cười cười mà không quá để ý.
“Thanh…”
Lúc này, nhân viên phục vụ mới mở miệng, giọng nói đã không còn thô như vừa nãy, mà mềm mại như nước. Không thể nghi ngờ, người này chính là Bạch Lâm, mà người phụ nữ ôm nàng là Trì Thanh
“Còn bị chạm vào chỗ nào nữa”
Trì Thanh bất mãn hỏi, động tác chà lau trên má Bạch Lâm không dừng lại, cho tới khi đem đôi má trắng nõn trong tay chà đến ửng đỏ mới ngừng lại.
“Không, chỉ ở trên mặt thôi”
“Về sau đừng để người khác tùy ý chạm vào ngươi”
“Ưm, ta biết rồi”
Nghe lời dặn dò của Trì Thanh, Bạch Lâm lập tức đồng ý, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Thấy bộ dạng ngoan ngoãn này của nàng, Trì Thanh liền nâng bả vai nàng lên, từ trên cao quan sát Bạch Lâm giờ phút này. Hôm nay là yến tiệc sinh nhật của con gái Bạch Quân, cũng là lễ đính hôn. Tuy rằng không rõ Bạch Quân muốn diễn trò gì, nhưng vì muốn biết nguyên nhân ẩn sâu bên trong, tổ chức vẫn quyết định mạo hiểm một lần, đến dò xét mục đích của buổi tiệc lần này.
Trì Thanh lúc 14 tuổi được Tô Ngạo Nhiên cứu thoát, mặc dù dung mạo của nàng nhìn qua căn bản không giống đã 38 tuổi, nhưng lại cách một trời một vực so với ngoại hình năm 14 tuổi. Thế nên nàng chỉ cần trang điểm một chút liền có thể trực tiếp đi dự tiệc. So với Trì Thanh, Bạch Lâm không được như thế.
Thế nên Tô Ngạo Ngưng cũng chỉ có thể để Bạch Lâm trà trộn vào chỗ nhân viên phục vụ, cho nàng đội tóc giả làm nam giới. Lúc này Bạch Lâm mặc áo trắng bên trong khoác ngoài là vest đen, mang theo mái tóc đen mềm mại mà không phải quá ngắn, nhìn qua giống như thiếu niên bước ra từ truyện tranh nhật bản, hoàn mĩ và cuốn hút. Trách không được cô gái vừa rồi nhắm trúng Bạch Lâm, còn làm những hành động như thế.
“Được rồi, ta không thể ở chung với ngươi lâu. Lát nữa ngươi cố hết sức ở gần ta, nếu người kia còn tìm ngươi, ngươi…”
“Thanh, ngươi yên tâm, ta sẽ không để người khác chạm vào ta nữa”
Trì Thanh nói còn chưa dứt, đã bị Bạch Lâm lên tiếng ngắt lới. Nhìn thấy đôi mắt ôn nhu của đối phương đang nhìn mình, Trì Thanh thật sự quyến luyến, không muốn rời khỏi Bạch Lâm. Nhưng nàng lại không thể không đi.
“Ưm, ngươi có việc gì nhớ trước tiên là báo cho ta”
“Được”
Nhìn bóng dáng Trì Thanh rời đi, ánh mắt sáng lạng vừa rồi của Bạch Lâm nháy mắt liền trở nên ảm đạm. Nàng nhìn vào tấm danh thiếp trước mắt, con người trầm xuống. Sau đó liền lấy ra một cái bật lửa không biết từ đâu, châm vào tấm danh thiếp, nhìn nó từ từ cháy rụi.
Khói và tro che khuất tầm mắt, cũng che đi khuôn mặt Bạch Lâm, cùng với khóe môi như cười như không kia.
8 giờ tối, yến tiệc chính thức bắt đầu, Trì Thanh cùng Tô Ngạo Ngưng và Lục Úy Lai ba người cũng chuẩn bị sẵn sàng, chờ xem Bạch Quân muốn giở trò gì. Khi âm nhạc vang lên, cửa lớn phòng tiệc mở ra, phía sau là một nam nhân mặc tây trang xanh dương.
Hơn 30 năm không gặp, lại một lần nữa nhìn thấy Bạch Quân, Trì Thanh nghĩ mình sẽ kích động, hận không thể xông lên lột da xẻ thịt hắn, khiến hắn trả giá những gì đã làm với mình trước đây. Thế nhưng, đến khi thật sự nhìn thấy, nàng phát hiện trong lòng mình lại bình tĩnh lạ thường. Sự thay đổi của Bạch Quân dù không nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn bắt đầu già đi. Mặc dù dùng đến những phương pháp bảo dưỡng nhan sắc, hắn vẫn không thể địch lại thời gian.
Hắn đem tóc vuốt ra sau, để lộ khuôn mặt gầy yếu góc cạnh. Lưng hơi cong khiến hắn có chút buồn cười, cho dù đang khoác lên người bộ quần áo cắt may riêng xa hoa đắt tiền cũng khiến người khác cảm thấy hắn vô cùng thấp kém. Khuôn mặt hắn mang ý cười, vẫy vẫy tay chào mọi người, những người đó cũng gật đầu chào lại hắn, dáng điệu vô cùng kính trọng.
Mà theo sau hắn còn có người đàn ông đã một lần chạm mặt ở Đức – Bạch Tịch. Hắn vẫn mang bộ dạng nho nhã mà hào hoa như trước, mặc tây trang trắng. Thấy hắn nhìn về phía mình, Trì Thanh nghiêng mặt đi, giả bộ nói chuyện với Lục Úy Lai. Mà Tô Ngạo Ngưng đã sớm biến mất trong biển người, sẳn sàng đường lui sau khi tìm hiểu được ý đồ của Bạch Quân.
“Vô cùng cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian bận rộn tới đây tham gia sinh nhật của con gái ta, mọi người cũng biết, vợ ta qua đời nhiều năm trước, cho tới nay ta chỉ có nó là con gái một. Ta tin tưởng rất nhiều vị khách quý hôm nay và truyền thông đều muốn biết con gái ta là ai, dung mạo ra sao. Ta chỉ có thể nói, nàng rất vĩ đại, tuyệt đối không làm mọi người thất vọng”
“Mặt khác, hôm nay ngoại trừ là sinh nhật của con gái ta, cũng là lễ đính hôn của con nuôi ta Bạch Tịch. Hy vọng mọi người vui vẻ mà đến, thỏa mãn mà về. Về phần hôn lễ của hai người, ta muốn làm thật đơn giản, dùng số tiền tiết kiệm được tài trợ cho người dân vùng núi nghèo khó, giúp cho những đứa trẻ bất hạnh.”
Bạch Quân vừa xuất hiện liền tiến lên phát biểu, mượt mà, dối trá, làm ra vẻ như phong cách làm việc trước giờ của hắn. Nghe xong bài phát biểu hiên ngang dõng dạc của hắn, nói rằng hắn sẽ giúp đỡ các cô nhi, Trì Thanh và Lục Úy Lai đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy buồn nôn. Bọn họ đến đây là để biết con gái Bạch Quân là ai, buổi tiệc hôm nay che giấu điều gì, không phải để nghe hắn nói hưu nói vượn.
“Được rồi, hôm nay là ta nhiều lời rồi, tiếp sau đây, mời nhân vật chính của hôm nay xuất hiện, cũng chính là con gái cưng của ta”
Cùng với câu nói của Bạch Quân, đại sảnh buổi tiệc vang lên giai điệu du dương. Ngay sau đó, mọi người nghe thấy tiếng bước chân được phóng đại, sau đó nữa, cửa chậm rãi mở ra.
Làn váy lửa đỏ tung bay xuất hiện, ánh vào đôi mắt mọi người là dung mạo tinh xảo không thua ngôi sao màn ảnh. Nhìn thấy khuôn mặt người nọ, ly rượu trên tay Lục Úy Lai rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy, nhưng vì âm nhạc rất lớn nên không khiến mọi người chú ý, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào con gái Bạch Quân. Giây phút này, Lục Úy Lai cũng như bao người, trong mắt chỉ có người con gái chậm rãi bước vào cửa.
Nàng là con gái ruột mà hôm nay Bạch Quân muốn giới thiệu, là người sẽ cùng Bạch Tịch đính hôn. Nhưng cũng là người đem đến cho mình vô vàn ánh sáng cùng hi vọng, khiến nàng tìm được ấm áp trong giá rét, khiến nàng yêu tới chết đi sống lại, đến nay vẫn không thể quên.
Tằng Khả Hận…
Lục Úy Lai không ngừng lặp lại cái tên này trong đầu, phản xạ có điều kiện cười yếu ớt. Thì ra, đây mới là chuyện đáng châm chọc nhất trên đời. Mới là chuyện nàng không thể ngờ nhất, càng là chuyện nàng không thể thay đổi nhất. Chỉ là, tại sao chuyện này lại xảy ra trên người mình và Tằng Khả Hận?
Kích động ảnh hưởng tới tâm lý, nhịp tim cứ đập dồn dập, mỗi lần đập một nhịp, đều như có thể nhảy ra khỏi người. Kế tiếp là giọng nói của Tô Ngạo Ngưng truyền qua điện thoại, tiếng nói chuyện của Trì Thanh, Lục Úy Lai nghe không rõ, càng nghe không rõ những câu hỏi tạp nham của đám phóng viên. Lục Úy Lai như biến thành kẻ điếc, chỉ nghe được Tằng Khả Hận kể chuyện nàng học tập ở nước ngoài như thế nào, nhớ tới người cha tên Bạch Quân của mình như thế nào.
Sau đó, nàng ôm Bạch Quân, rồi được Bạch Tịch nắm tay. Tối nay nàng mang mái tóc tím thẫm uốn quăn, trang điểm mị hoặc xinh đẹp, khoác lên người bộ váy dài đỏ rực. Trên mặt là nụ cười tươi sáng lạn, rất xinh đẹp, từng là dành cho mình, nay lại dành cho một tên đàn ông khác.
Buồn cười? Tất nhiên có. Tiếc nuối? Làm sao không.
“Úy Lai, ngươi còn muốn làm gì? Kế hoạch có biến. Đi mau”
Thấy mình kêu Lục Úy Lai thế nào nàng cũng không phản ứng, Trì Thanh liền tới trước mặt nàng, lấy tay vỗ lên mặt nàng. Nhưng cho dù nàng dùng biện pháp gì để Lục Úy Lai lấy lại tinh thần, người kia cũng chỉ ngây người đứng đó, hai mắt từ mông lung tới ửng đỏ.
“Nàng…nàng là Tằng Khả Hận?”
Tằng Khả Hận, ta không tin con người xa lạ này là ngươi.
“Úy Lai, ngươi bình tĩnh lại đã, chuyện này chúng ta về nhà rồi nói”
Nghe được lời thầm thì của Lục Úy Lai, nhìn thấy nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nàng, Trì Thanh đau xót mà nhỏ giọng khuyên nhủ.
Ở chung với nhau 10 năm, Lục Úy Lai yêu Tằng Khả Hận nhiều thế nào, Trì Thanh biết rất rõ. Nhưng, nhìn thấy là một chuyện, nàng có cảm nhận được đau đớn khổ sở của Lục Úy Lai lúc này hay không, lại là một chuyện khác. Ngay đến cả Trì Thanh cũng không nghĩ tới con gái Bạch Quân là Tằng Khả Hận, chỉ là, nếu chuyện này là thật, thì chuyện phản bội trước đây xâu chuỗi lại cũng vô cùng hợp lý. Trì Thanh biết hiện tại nên làm gì, nhưng lại không biết làm sao an ủi Lục Úy Lai.
Dù sao, người con gái mà mình yêu hơn 10 năm, lại là con gái kẻ thù, chuyện biến hóa nhanh chóng như vậy, cũng thật kích thích. Làm sao không hận cho được? Làm sao sẽ không oán trách? Nhưng cho dù trong lòng có khó chịu ra sao, Trì Thanh cũng không thể để Lục Úy Lai tiếp tục ngẩn người. Nàng luôn cảm thấy đêm nay không bình thường, nhất định phải rời đi cho nhanh mới được.
“Đại tỷ…ta…”
“Các ngươi còn đang làm gì? Còn không đi mau?”
Phía sau, Tô Ngạo Ngưng từ trong đám đông đi tới. Nhìn thấy Trì Thanh và Lục Úy Lai đứng yên tại chỗ, nàng trực tiếp túm lấy Lục Úy Lai kéo ra ngoài. Nhưng sau đó, Bạch Tịch lại đeo nhẫn cho Tằng Khả Hận.
Lục Úy Lai ngây ngốc đứng giữa đám người, đồng tử mở to nhìn chằm chằm bàn tay Tằng Khả Hận, còn có chiếc nhẫn kim cương sắp lồng vào tay nàng. Nàng ngây ngốc lẩm bẩm đừng, cơ thể không nghe sai khiến mà muốn xông lên, cũng may Tô Ngạo Ngưng đúng lúc ngăn lại. Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên bao trùm toàn bộ bữa tiệc, đại sảnh nháy mắt tối đen. Rất nhiều người cho rằng chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng Trì Thanh biết rõ tiếng động vừa rồi là tiếng súng.
“Tô Ngạo Ngưng, ngươi mang Lục Úy Lai đi trước, ta tìm Bạch Lâm”
“Ừ, cẩn thận”
Nghe thấy dặn dò của Trì Thanh, Tô Ngạo Ngưng nhìn Lục Úy Lai đang giãy giụa trong lòng mình, nhanh chóng đánh ngất nàng, đem ra ngoài, mà Trì Thanh lại ở trong đại sảnh tối đen tìm kiếm Bạch Lâm. Nàng nhớ rõ đã dặn kĩ đối phương đi theo nàng, không nên chạy lung tung, làm sao bây giờ lại tìm không thấy?
Trong bóng đêm hỗn độn lần bước, ngẫu nhiên bị người khác đụng vào, ngẫu nhiên bị người khác giẫm trúng chân. Trì Thanh không biết vì sao bản thân lại hoảng loạn như vậy, nàng luôn cảm thấy, nếu mình không nhanh tìm được Bạch Lâm, rất có khả năng sẽ không tìm thấy nữa…
PS: Ten tèn :)) Không biết chế Hận sao nữa, chỉ biết Thanh ma ma rất ưng ăn dấm chua, càng chua là càng hung hăng, Bạch Lâm ra dáng tỉu công quá hiuhiu, đang tưởng tượng ra hình ảnh mặc tây trang người phục vụ của chỉ ;))) Càng về sau càng hấp dẫn, các bạn cố gắng đón xem nhaaaaaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.