Chương 23: Câu Chuyện Cẩu Huyết (1)
Trà Hảo Manh Manh
15/03/2024
Editor: Uniirr
Trong xe khôi phục bình thường, Ô Tự thu thập vết dơ bẩn trên người mình, nhìn Thẩm Đình Đình đang thất thần, trong lòng cười trào phúng.
(Đây đúng là kiểu tra nam động dục bằng nửa thân dưới cmnr)
Cô gái nhỏ này, tình yêu đều viết hết trên mặt. Lúc trước hắn bị Hà Cửu Vi "Bạt nhổ chim vô tình*" chọc đến, vừa hay Thẩm Đình Đình đưa đến cửa, hắn làm sao có thể cự tuyệt? Cái tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, đứt quãng dùng nửa năm, dịu ngoan còn dâʍ đãиɠ, tư vị cũng không tồi.
*Ai giúp tui giải thích câu ngày với.
"Ngày mai tôi trở lại trường, em hiểu nên làm như thế nào." Nói xong Ô Tự cũng không cố kị Thẩm Đình Đình còn đang trần trụi, xoay người xuống xe, đi hút thuốc.
Thẩm Đình Đình làm sao không hiểu? Không phải là giả vờ như hai người không có quan hệ gì sao? Nếu là Hà Cửu Vi, hắn còn cũng sẽ làm như vậy sao?
Nghĩ ngợi hồi lâu, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, dựa vào cái gì Hà Cửu Vi có thể thoải mái như vậy? Có người đau có người yêu, mà cô ta chỉ là người thay thế? Dựa vào cái gì!
(Cái này là tự làm tự chịu, ai giúp được?)
Cô ta nhất định phải hủy diệt cuộc sống hiện tại của Hà Cửu Vi, NHẤT ĐỊNH PHẢI HỦY DIỆT.
Mạnh Kinh Huy không hiện diện trong cuộc sống hằng ngày, Hà Cửu Vi thấy rằng cuộc sống này ngày càng không tẻ nhạt.
Tuy rằng cùng ở một thành phố, nhưng khoảng cách vẫn rất xa...
Hắn chắc đang đi huấn luyện quân sự nhỉ? Đến lúc đó phơi nắng đen khẳng định sẽ mong ngóng chạy đến chỗ cô tìm an ủi. Nghĩ vậy Hà Cửu Vi cười vui vẻ, đợi một năm nữa, cô nhất định sẽ ở A đại cùng hắn tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi**
**"Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu
Tại địa nguyện vi liên lý chi"
Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
Nghĩa là:
"Trên trời nguyện làm chim chắp cánh
Dưới đất nguyện làm cây liền cành
Trời đất mênh mông cũng có lúc kết thúc
Chỉ có hận tình là dằng dặc không thể dứt"
Đi ngang qua ban 3 Thẩm Đình Đình giật mình, nhìn thấy Hà Cửu Vi trong lòng lại tuôn ra những ý tưởng ác độc, chờ xem, mày sẽ không cao hứng lâu đâu.
Hôm nay thứ Sáu, Hà Cửu Vi nghĩ còn có hai ngày Mạnh Kinh Huy sẽ kết thúc huấn luyện quân sự, vui cười hớn hở đi ra cổng trường, lại bị Thẩm Đình Đình đột nhiên xuất hiện gọi lại.
"Cửu Vi..."
Thật ra Hà Cửu Vi cũng không thích Thẩm Đình Đình, nhưng từng lấy cô ta làm bia đỡ đạn liền áy náy, gật gật đầu: "Thế nào?"
"Ngày mai trong lớp có tụ hội, cậu muốn đi không?"
Thẩm Đình Đình sợ Hà Cửu Vi, thanh âm so với muỗi thanh thì lớn hơn chút.
Hà Cửu Vi vẻ mặt lạnh nhạt: "Tớ đã không còn học ở ban cũ."
Thẩm Đình Đình nghe xong xua tay.
"Làm sao có thể? Mọi người đều hy vọng cậu đi ..."
"... Tớ không biết tớ có thể đi không? " nghĩ nghĩ lại hỏi "Hôm đó Ô Tự lão sư sẽ không đi đi?"
"... Không đi ..." Lời nói của Hà Cửu Vi làm cho đáy lòng Thẩm Đình Đình chợt lạnh, vì sao lại hỏi đến Ô Tự?
"Vậy là tốt rồi, tớ chỉ lo một chút."
Thẩm Đình Đình càng thêm nghi hoặc, nhưng biểu tình trên mặt không hiện ra ngoài.
"Vậy tớ sẽ đi, dù sao cũng đã học sơ tam, sau này sẽ không có thời gian."
Tuy rằng Thẩm Đình Đình cảm thấy kỳ quá, Hà Cửu Vi gần đây rất nhàm chán, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hà Cửu Vi nhìn bữa tiệc này, trong lòng buồn bực, nếu biết sớm thì đã không tới.
Trong bữa tiệc các nam sinh đều muốn mời cô cùng uống rượu, nữ sinh đều giả bộ không thấy cô, thật nhàm chán.
"Cậu cự tuyệt nhiều ly rượu như vậy, vẫn là uống chén này đi." Thẩm Đình Đình đi đến bên cạnh Hà Cửu Vi, đưa cho cô một ly rượu trắng. Vừa lúc cô cũng khát , nhân tiện nói cảm ơn.
Thẩm Đình Đình nhìn Hà Cửu Vi uống xong ly rượu, mắt sáng dọa người.
"Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi, nơi này chướng khí mù mịt ."
Hà Cửu Vi nghĩ mình cùng Thẩm Đình Đình cũng không quen thuộc, nhưng cũng không thể không cho cô ta mặt mũi, đứng dậy đi ra ngoài.
Chưa từng nghĩ, vừa mở cửa, thì thấy một người đang đứng.
Là Ô Tự.
Lòng bàn chân của Hà Cửu Vi run lên, vốn có chút choáng váng lại càng thêm đau, nên vừa bỏ lỡ vẻ mặt biến sắc của Thẩm Đình Đình.
Mà Thẩm Đình Đình sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nhất là khi Ô Tự nhìn thấy biểu tình của cô ta, làm cho cô ta cứ tưởng mình đã chết chìm, Ô Tự làm sao có thể xuất hiện ở đây...
Ô Tự quả thật không nên xuất hiện ở đây, vì chút thủ đoạn nhỏ của Thẩm Đình Đình -- muốn tìm người cưỡиɠ ɠiαи Hà Cửu Vi...
Thật sự không đủ xem, lộ ra rất nhiều dấu vết.
Xem nhẹ Thẩm Đình Đình cương cứng tại chỗ, Ô Tự ôm lấy có chút đứng không vững Hà Cửu Vi.
"Thẩm Đình Đình, em đúng là có tiền đồ."
Nhìn Ô Tự ôm Hà Cửu Vi rời khỏi, Thẩm Đình Đình cả người mềm nhũn, trực tiếp ngồi dưới đất.
Ô Tự đã biết.
Thẩm Đình Đình cho Hà Cửu Vi uống ly rượu có hạ thuốc mê. Cô ta sợ phiền phức nên đừng nói là xuân dược, thuốc mê cũng không dám bỏ nhiều.
Cô ta muốn quay video, cho Hà Cửu Vi một cái giáo huấn. Cũng chưa từng nghĩ, sự việc này đối với một cô gái có thương tổn to lớn! Mà đây chính là phạm tội!
Trong phòng mọi người uống rượu khí thế ngất trời, căn bản không biết ở cửa đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Hà Cửu Vi đi rồi, cô ta tìm đến những người đó... cô ta nên ứng phó như thế nào?
Thẩm Đình Đình tay run run muốn gọi điện thoại cho Mạnh Kinh Huy bị cô ta thông tri trên đường nhưng lại không có ai nghe máy...
Mà lúc này, Mạnh Kinh Huy chạy tới cửa khách sạn, hắn đứng ở đường cái đối diện, nhìn Ô Tự ôm Hà Cửu Vi bước ra, đầu của hắn đều nổ tung.
Trong xe khôi phục bình thường, Ô Tự thu thập vết dơ bẩn trên người mình, nhìn Thẩm Đình Đình đang thất thần, trong lòng cười trào phúng.
(Đây đúng là kiểu tra nam động dục bằng nửa thân dưới cmnr)
Cô gái nhỏ này, tình yêu đều viết hết trên mặt. Lúc trước hắn bị Hà Cửu Vi "Bạt nhổ chim vô tình*" chọc đến, vừa hay Thẩm Đình Đình đưa đến cửa, hắn làm sao có thể cự tuyệt? Cái tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, đứt quãng dùng nửa năm, dịu ngoan còn dâʍ đãиɠ, tư vị cũng không tồi.
*Ai giúp tui giải thích câu ngày với.
"Ngày mai tôi trở lại trường, em hiểu nên làm như thế nào." Nói xong Ô Tự cũng không cố kị Thẩm Đình Đình còn đang trần trụi, xoay người xuống xe, đi hút thuốc.
Thẩm Đình Đình làm sao không hiểu? Không phải là giả vờ như hai người không có quan hệ gì sao? Nếu là Hà Cửu Vi, hắn còn cũng sẽ làm như vậy sao?
Nghĩ ngợi hồi lâu, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, dựa vào cái gì Hà Cửu Vi có thể thoải mái như vậy? Có người đau có người yêu, mà cô ta chỉ là người thay thế? Dựa vào cái gì!
(Cái này là tự làm tự chịu, ai giúp được?)
Cô ta nhất định phải hủy diệt cuộc sống hiện tại của Hà Cửu Vi, NHẤT ĐỊNH PHẢI HỦY DIỆT.
Mạnh Kinh Huy không hiện diện trong cuộc sống hằng ngày, Hà Cửu Vi thấy rằng cuộc sống này ngày càng không tẻ nhạt.
Tuy rằng cùng ở một thành phố, nhưng khoảng cách vẫn rất xa...
Hắn chắc đang đi huấn luyện quân sự nhỉ? Đến lúc đó phơi nắng đen khẳng định sẽ mong ngóng chạy đến chỗ cô tìm an ủi. Nghĩ vậy Hà Cửu Vi cười vui vẻ, đợi một năm nữa, cô nhất định sẽ ở A đại cùng hắn tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi**
**"Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu
Tại địa nguyện vi liên lý chi"
Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
Nghĩa là:
"Trên trời nguyện làm chim chắp cánh
Dưới đất nguyện làm cây liền cành
Trời đất mênh mông cũng có lúc kết thúc
Chỉ có hận tình là dằng dặc không thể dứt"
Đi ngang qua ban 3 Thẩm Đình Đình giật mình, nhìn thấy Hà Cửu Vi trong lòng lại tuôn ra những ý tưởng ác độc, chờ xem, mày sẽ không cao hứng lâu đâu.
Hôm nay thứ Sáu, Hà Cửu Vi nghĩ còn có hai ngày Mạnh Kinh Huy sẽ kết thúc huấn luyện quân sự, vui cười hớn hở đi ra cổng trường, lại bị Thẩm Đình Đình đột nhiên xuất hiện gọi lại.
"Cửu Vi..."
Thật ra Hà Cửu Vi cũng không thích Thẩm Đình Đình, nhưng từng lấy cô ta làm bia đỡ đạn liền áy náy, gật gật đầu: "Thế nào?"
"Ngày mai trong lớp có tụ hội, cậu muốn đi không?"
Thẩm Đình Đình sợ Hà Cửu Vi, thanh âm so với muỗi thanh thì lớn hơn chút.
Hà Cửu Vi vẻ mặt lạnh nhạt: "Tớ đã không còn học ở ban cũ."
Thẩm Đình Đình nghe xong xua tay.
"Làm sao có thể? Mọi người đều hy vọng cậu đi ..."
"... Tớ không biết tớ có thể đi không? " nghĩ nghĩ lại hỏi "Hôm đó Ô Tự lão sư sẽ không đi đi?"
"... Không đi ..." Lời nói của Hà Cửu Vi làm cho đáy lòng Thẩm Đình Đình chợt lạnh, vì sao lại hỏi đến Ô Tự?
"Vậy là tốt rồi, tớ chỉ lo một chút."
Thẩm Đình Đình càng thêm nghi hoặc, nhưng biểu tình trên mặt không hiện ra ngoài.
"Vậy tớ sẽ đi, dù sao cũng đã học sơ tam, sau này sẽ không có thời gian."
Tuy rằng Thẩm Đình Đình cảm thấy kỳ quá, Hà Cửu Vi gần đây rất nhàm chán, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hà Cửu Vi nhìn bữa tiệc này, trong lòng buồn bực, nếu biết sớm thì đã không tới.
Trong bữa tiệc các nam sinh đều muốn mời cô cùng uống rượu, nữ sinh đều giả bộ không thấy cô, thật nhàm chán.
"Cậu cự tuyệt nhiều ly rượu như vậy, vẫn là uống chén này đi." Thẩm Đình Đình đi đến bên cạnh Hà Cửu Vi, đưa cho cô một ly rượu trắng. Vừa lúc cô cũng khát , nhân tiện nói cảm ơn.
Thẩm Đình Đình nhìn Hà Cửu Vi uống xong ly rượu, mắt sáng dọa người.
"Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi, nơi này chướng khí mù mịt ."
Hà Cửu Vi nghĩ mình cùng Thẩm Đình Đình cũng không quen thuộc, nhưng cũng không thể không cho cô ta mặt mũi, đứng dậy đi ra ngoài.
Chưa từng nghĩ, vừa mở cửa, thì thấy một người đang đứng.
Là Ô Tự.
Lòng bàn chân của Hà Cửu Vi run lên, vốn có chút choáng váng lại càng thêm đau, nên vừa bỏ lỡ vẻ mặt biến sắc của Thẩm Đình Đình.
Mà Thẩm Đình Đình sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nhất là khi Ô Tự nhìn thấy biểu tình của cô ta, làm cho cô ta cứ tưởng mình đã chết chìm, Ô Tự làm sao có thể xuất hiện ở đây...
Ô Tự quả thật không nên xuất hiện ở đây, vì chút thủ đoạn nhỏ của Thẩm Đình Đình -- muốn tìm người cưỡиɠ ɠiαи Hà Cửu Vi...
Thật sự không đủ xem, lộ ra rất nhiều dấu vết.
Xem nhẹ Thẩm Đình Đình cương cứng tại chỗ, Ô Tự ôm lấy có chút đứng không vững Hà Cửu Vi.
"Thẩm Đình Đình, em đúng là có tiền đồ."
Nhìn Ô Tự ôm Hà Cửu Vi rời khỏi, Thẩm Đình Đình cả người mềm nhũn, trực tiếp ngồi dưới đất.
Ô Tự đã biết.
Thẩm Đình Đình cho Hà Cửu Vi uống ly rượu có hạ thuốc mê. Cô ta sợ phiền phức nên đừng nói là xuân dược, thuốc mê cũng không dám bỏ nhiều.
Cô ta muốn quay video, cho Hà Cửu Vi một cái giáo huấn. Cũng chưa từng nghĩ, sự việc này đối với một cô gái có thương tổn to lớn! Mà đây chính là phạm tội!
Trong phòng mọi người uống rượu khí thế ngất trời, căn bản không biết ở cửa đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Hà Cửu Vi đi rồi, cô ta tìm đến những người đó... cô ta nên ứng phó như thế nào?
Thẩm Đình Đình tay run run muốn gọi điện thoại cho Mạnh Kinh Huy bị cô ta thông tri trên đường nhưng lại không có ai nghe máy...
Mà lúc này, Mạnh Kinh Huy chạy tới cửa khách sạn, hắn đứng ở đường cái đối diện, nhìn Ô Tự ôm Hà Cửu Vi bước ra, đầu của hắn đều nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.