Chương 25: Câu Chuyện Cẩu Huyết (3)
Trà Hảo Manh Manh
15/03/2024
Editor: Uniirr
Mặt Hà Cửu Vi không chút huyết sắc.
“Anh… Anh làm sao mà biết… Anh đã nhìn thấy cái gì ?”
Chẳng lẽ Ô Tự còn chưa xóa?
Thấy cô kinh hoảng hỏi chính mình, còn cái câu “Anh làm sao mà biết”, làm cho đầu của Mạnh Kinh Huy như muốn nứt ra, nói không nên lời.
“Em không thể… Rời được nam nhân sao?”
“…” Hà Cửu Vi bị lời nói của hắn làm run rẩy, cô cầm túi sách đập vào người Mạnh Kinh Huy, sách vở rơi xuống đất.
“Mạnh Kinh Huy, anh, mẹ nó hỗn đản!”
Hai người khắc khẩu muốn bùng nổ thì trở nên an tĩnh.
Mạnh Kinh Huy đi rồi.
Hà Cửu Vi thấy trước mặt là hỗn độn, cô muốn khóc, lại khóc không được.
....
Không thể rời được nam nhân? Không thể rời được nam nhân!
Những lời này như ma chú, càng không ngừng ở trong đầu Hà Cửu Vi mà vang vọng. Cô không đi đến trường, đã ngồi trong phòng một ngày, người hầu không thể so với Trình Nghị, căn bản không dám quấy rầy.
Đến buổi tối, Hà Cửu Vi mới ra khỏi cửa.
Vẻ mặt bình tĩnh, không giống vì tình cảm mà đan đớn, ngược lại, cô giống như đã thay đổi —— khí chất không đúng, rất đồi, rất tang.
Người hầu nhóm đều không dám nói lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi ra ngoài vào buổi tối.
Không muốn bọn họ lại cáo trạng với cha mẹ, Hà Cửu Vi trước khi đi còn để lại một câu: “Đêm nay tôi đến nhà bạn, không cần chờ tôi.”
A. Cô nào có bằng hữu.
Hà Cửu Vi đứng trước quán bar cửa “Nhiễm Nhiễm”, trong lòng vì khuyến khích dũng của mình nhưng chậm rãi bị hao mòn.
Năm chữ “Không rời được nam nhân” vang vảng trong đầu cô, làm cô nháy mắt đầy huyết sống lại! Nói em không rời được nam nhân, em sẽ không rời được nam nhân cho anh xem!
Lão nương chính là không rời được nam nhân, anh có thể làm khó dễ được em? !
Hùng hổ tiến vào quán bar …Lúc này là 11 giờ rưỡi tối, trong quán bar đã có đầy người chen chúc Hà Cửu Vi vừa vào đã bị một đám huýt sáo bao phủ.
Cô hôm nay ăn mặc bình thường không khác người, dù làn váy đen vừa vặn bao quanh đến đầu gối thì cũng không che được đường cong mê người, chỉ là đôi chân thon dài thẳng tắp, đã khiến cho huyết mạch sôi sục, càng miễn bàn đến khuôn mặt của cô .
Quả thực là dẫn người phạm tội.
Tránh thoát móng vuốt của đám sói, Hà Cửu Vi vất vả mới ngồi được trên quầy bar —— đây chính là cơ hội cho đám sói có cơ hội đến gần.
Tuy rằng cô quả thật là tới tìm nam nhân, nhưng cô cũng muốn chọn! Cự tuyệt một đại thúc có diện mạo đáng khinh, cô ngửa đầu uống nốt ly rượu.
Tửu lượng của Hà Cửu Vi không kém, vừa mới uống một ly rượu, chân nhỏ cứ lảo đảo trên ghế, một tay chống đỡ quầy bar đến xem người ta ca múa.
Đột nhiên, mắt sắc của cô thấy được một nam nhân có thân hình cao to. Nam nhân này chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết là một cực phẩm, cùng hắn 419 có chút không hợp.
Nam nhân này chắc là tới tham gia sinh nhật, quán bar cũng đưa lên những ly cốc tai để chúc mừng sinh nhật, khiến cho từng đợt hoan hô. Hắn an tĩnh ngồi ở ghế dài bị che chắn, nhưng lại không chắn được người đến gần.
Xem ra diện mạo cũng đẹp. Hà Cửu Vi cầm lấy ly rượu muốn tới mời, mùi rượu xộc lên trên đầu. Thật kỳ quái, sao hôm nay tửu lượng lại thấp như vậy.
Cô lắc đầu, hướng về phía nam nhân kia đi đến. Sắp đi đến bên người nam nhân kia thì Hà Cửu Vi lại bị đại thúc đáng khinh mới bị cự tuyệt cầm tay.
Nam nhân nghe tiếng quay đầu, Hà Cửu Vi nhưng không nhìn đến, bởi vì cô đã muốn choáng váng, có chút đong đưa, âm thanh quát lớn đều biến thành hờn dỗi.
“Chú làm gì?!”
Đại thúc đáng khinh cười.
“Đương nhiên là làm cô em!”
Hắn đang muốn cưỡng chế Hà Cửu Vi, lại bị một nam nhân khác cản bước chân.
Đồng bạn của nam nhân kia phát hiện động tĩnh đều nhích lại gần. Đại thúc đáng khinh trong lòng căng thẳng, phô trương thanh thế hô to.
“Tao ôm nữ nhân của tao, mày, mẹ nó quản cái gì!”
Nam nhân câu môi cười, rõ ràng không khí bị xào nóng đến cực high, rõ ràng chung quanh đều là âm nhạc đinh tai nhức óc cùng tiếng hoan hô, nhưng đại thúc đáng khinh lại bị vẻ mặt của hắn hù dọa, hai chân lạnh lẽo, lọt vào tai lại là lời nói đáng sợ.
Hắn đem Hà Cửu Vi ôm vào trong ngực.
“Nữ nhân này là của tao, mày nói xem tao có nên quản không?”
Mặt Hà Cửu Vi không chút huyết sắc.
“Anh… Anh làm sao mà biết… Anh đã nhìn thấy cái gì ?”
Chẳng lẽ Ô Tự còn chưa xóa?
Thấy cô kinh hoảng hỏi chính mình, còn cái câu “Anh làm sao mà biết”, làm cho đầu của Mạnh Kinh Huy như muốn nứt ra, nói không nên lời.
“Em không thể… Rời được nam nhân sao?”
“…” Hà Cửu Vi bị lời nói của hắn làm run rẩy, cô cầm túi sách đập vào người Mạnh Kinh Huy, sách vở rơi xuống đất.
“Mạnh Kinh Huy, anh, mẹ nó hỗn đản!”
Hai người khắc khẩu muốn bùng nổ thì trở nên an tĩnh.
Mạnh Kinh Huy đi rồi.
Hà Cửu Vi thấy trước mặt là hỗn độn, cô muốn khóc, lại khóc không được.
....
Không thể rời được nam nhân? Không thể rời được nam nhân!
Những lời này như ma chú, càng không ngừng ở trong đầu Hà Cửu Vi mà vang vọng. Cô không đi đến trường, đã ngồi trong phòng một ngày, người hầu không thể so với Trình Nghị, căn bản không dám quấy rầy.
Đến buổi tối, Hà Cửu Vi mới ra khỏi cửa.
Vẻ mặt bình tĩnh, không giống vì tình cảm mà đan đớn, ngược lại, cô giống như đã thay đổi —— khí chất không đúng, rất đồi, rất tang.
Người hầu nhóm đều không dám nói lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi ra ngoài vào buổi tối.
Không muốn bọn họ lại cáo trạng với cha mẹ, Hà Cửu Vi trước khi đi còn để lại một câu: “Đêm nay tôi đến nhà bạn, không cần chờ tôi.”
A. Cô nào có bằng hữu.
Hà Cửu Vi đứng trước quán bar cửa “Nhiễm Nhiễm”, trong lòng vì khuyến khích dũng của mình nhưng chậm rãi bị hao mòn.
Năm chữ “Không rời được nam nhân” vang vảng trong đầu cô, làm cô nháy mắt đầy huyết sống lại! Nói em không rời được nam nhân, em sẽ không rời được nam nhân cho anh xem!
Lão nương chính là không rời được nam nhân, anh có thể làm khó dễ được em? !
Hùng hổ tiến vào quán bar …Lúc này là 11 giờ rưỡi tối, trong quán bar đã có đầy người chen chúc Hà Cửu Vi vừa vào đã bị một đám huýt sáo bao phủ.
Cô hôm nay ăn mặc bình thường không khác người, dù làn váy đen vừa vặn bao quanh đến đầu gối thì cũng không che được đường cong mê người, chỉ là đôi chân thon dài thẳng tắp, đã khiến cho huyết mạch sôi sục, càng miễn bàn đến khuôn mặt của cô .
Quả thực là dẫn người phạm tội.
Tránh thoát móng vuốt của đám sói, Hà Cửu Vi vất vả mới ngồi được trên quầy bar —— đây chính là cơ hội cho đám sói có cơ hội đến gần.
Tuy rằng cô quả thật là tới tìm nam nhân, nhưng cô cũng muốn chọn! Cự tuyệt một đại thúc có diện mạo đáng khinh, cô ngửa đầu uống nốt ly rượu.
Tửu lượng của Hà Cửu Vi không kém, vừa mới uống một ly rượu, chân nhỏ cứ lảo đảo trên ghế, một tay chống đỡ quầy bar đến xem người ta ca múa.
Đột nhiên, mắt sắc của cô thấy được một nam nhân có thân hình cao to. Nam nhân này chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết là một cực phẩm, cùng hắn 419 có chút không hợp.
Nam nhân này chắc là tới tham gia sinh nhật, quán bar cũng đưa lên những ly cốc tai để chúc mừng sinh nhật, khiến cho từng đợt hoan hô. Hắn an tĩnh ngồi ở ghế dài bị che chắn, nhưng lại không chắn được người đến gần.
Xem ra diện mạo cũng đẹp. Hà Cửu Vi cầm lấy ly rượu muốn tới mời, mùi rượu xộc lên trên đầu. Thật kỳ quái, sao hôm nay tửu lượng lại thấp như vậy.
Cô lắc đầu, hướng về phía nam nhân kia đi đến. Sắp đi đến bên người nam nhân kia thì Hà Cửu Vi lại bị đại thúc đáng khinh mới bị cự tuyệt cầm tay.
Nam nhân nghe tiếng quay đầu, Hà Cửu Vi nhưng không nhìn đến, bởi vì cô đã muốn choáng váng, có chút đong đưa, âm thanh quát lớn đều biến thành hờn dỗi.
“Chú làm gì?!”
Đại thúc đáng khinh cười.
“Đương nhiên là làm cô em!”
Hắn đang muốn cưỡng chế Hà Cửu Vi, lại bị một nam nhân khác cản bước chân.
Đồng bạn của nam nhân kia phát hiện động tĩnh đều nhích lại gần. Đại thúc đáng khinh trong lòng căng thẳng, phô trương thanh thế hô to.
“Tao ôm nữ nhân của tao, mày, mẹ nó quản cái gì!”
Nam nhân câu môi cười, rõ ràng không khí bị xào nóng đến cực high, rõ ràng chung quanh đều là âm nhạc đinh tai nhức óc cùng tiếng hoan hô, nhưng đại thúc đáng khinh lại bị vẻ mặt của hắn hù dọa, hai chân lạnh lẽo, lọt vào tai lại là lời nói đáng sợ.
Hắn đem Hà Cửu Vi ôm vào trong ngực.
“Nữ nhân này là của tao, mày nói xem tao có nên quản không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.